Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày trôi qua cuối cùng Lê Quan Khải cũng tỉnh lại. Ông mở mắt yếu ớt ra nhìn xung quanh, Bích phát hiện ba mình tỉnh lại liền chạy đi báo bác sĩ. Thy biết ông tỉnh lại nên chỉ dám đứng bên ngoài nhìn vào thôi. Một lúc bác sĩ kiểm tra xong mọi thứ đều ổn thì ông mới lên tiếng.

-Thy Ngọc đâu?...Con bé thế nào rồi...nó có bị thương không?

Ngay khi có thể ông nhìn xung quanh mẹ Thy, Bích, Kim Phụng, Ngọc Linh và cả Diệp Anh đều có mặt. Ông nhớ đêm đó liền lo lắng lên tiếng nhìn mọi người hỏi tung tích nó. Thy đứng bên ngoài nghe ông hỏi mình. Nó không tin nổi người đầu tiên ông nhớ tới lại là mình. Nó khống chế tâm tình mình đi vào.

-Tôi đây...

-Thy Ngọc...con có bị làm sao không? Có bị thương không con?

Lê Quan Khải không màn sức khỏe yếu ớt mà vội ngồi dậy định đi xuống đến chỗ Thy. 

-Không sao cả. Ông còn yếu lắm nằm nghĩ đi.

Thy thấy vậy vội chạy lại đỡ ông trở lại giường rồi nhẹ nhàng kê gối sau lưng cho ông ngồi dựa vào. Hành động này khiến ông vui hơn, ông nhìn nó ôn nhu chăm sóc mình mà hạnh phúc. Mọi người thấy ai nấy cũng vui mừng lây.

-Ba...ba có đói không mẹ có nấu cháo yến cho ba này.

Bích vội nhớ ông mấy ngày nay chỉ vô nước biển chưa ăn gì. Nên liền lên tiếng hỏi rồi đi lại lấy đồ đựng cháo mở ra múc ra chén. Thy đứng cạnh thấy chị hai đang bưng chén cháo đến giường bệnh thì liền đi tới.

-Để em...

Thy vội cầm lấy chén cháo trên tay Bích. Nó làm vậy làm Bích khá là bất ngờ khi hôm nay nó lại dịu dàng và muốn chăm sóc ba mình như vậy. Có lẽ sau tai nạn đứa em gái hiểu ra mọi chuyện rồi. Nên Bích cũng vui vẻ đưa cho nó. Thy bưng chén cháo ngồi xuống cạnh giường bệnh im lặng múc từng muỗng thổi nguội đưa tới miệng Lê Qua Khải. Lê Quan Khải thấy nó yêu thương chăm sóc mình nên cũng vui vẻ mở miệng ăn từng muỗng cháo. Những người kia thấy cảnh này ai nấy cũng nhẹ nhàng đi ra ngoài trả không gian riêng cho hai cha con. Vì họ biết hiện bây giờ hai người này có rất nhiều điều nói với nhau. Nó cứ đút từng muỗng cháo cho ông như vậy. Nó thấy cháo gần hết nhưng ông thì có vẻ đã ngán ăn hết vô rồi. Nó liền vét một muỗng cháo cuối cùng còn lại.

-Còn một muỗng thôi...b..ba...ba ráng ăn nha.

Nó đưa muỗng cháo tới trước ông mà ngại ngùng kêu ông là ba. Ông nghe nó kêu ông là ba, đã rất lâu rồi ông không được nghe rồi. Ông liền ăn muỗng cháo còn lại mà nước mắt rơi vì hạnh phúc

-Thy Ngọc...con...con mới gọi ta là ba sao? Có thật con mới gọi ta là ba không?

Lê Quan Khải vui mừng hai tay vịnh vai nó mà hỏi chuyện. Nó thấy ông vì một tiếng kêu của nó mà có thể hạnh phúc như vậy nó lại thấy có lỗi hơn.

-Ba...Ba vui vậy sao?

Thy nhìn ông kêu rõ một lần nữa cho ông nghe. Ông quá vui liền ôm chầm lấy nó.

-Con gái ngoan...con gái ngoan của ta.

Lê Quan Khải ôm nó vào lòng mà mừng rỡ nước mắt hạnh phúc cũng rơi dài. Nó cũng ôm ông vào lòng mà khóc rồi.

-Ba...con gái bất hiếu...con xin lỗi.

-Không sao...không sao...mọi thứ tốt rồi. Đừng khóc...Con mít ướt thế này Diệp Anh làm sao dám gả cho con.

Ông buông con gái ra ôn nhu lau nước đang lăn dài trên má nó. Rồi nhìn ra hướng cửa Diệp Anh đang đứng nhìn hai cha con họ đoàn tụ. Ông bây giờ cũng hiểu ra mọi chuyện rồi. Cũng biết thế nào mới là tốt nhất cho nó rồi.

-Thy Ngọc...ba xin lỗi...Vì đã hiểu ra mọi chuyện quá trễ. Diệp Anh là một cô gái rất tốt. Con phải giữ chặt con bé biết không? Đừng giống như ta một phút nông nỗi mà mất đi mẹ con...

Lê Quan Khải nhìn nó ôn nhu dạy dỗ rồi nhìn ra ngoài hướng về người phụ nữ đứng tuổi mà ánh mắt tiếc nuối.

-Ba...mẹ vẫn ở đó. Chỉ đợi ba đi tìm thôi.

Nó tươi cười nhìn ông mà nói chuyện. Có lẽ bây giờ đã đến lúc những người yêu nhau xa nhau nên tìm về với nhau, những người đang yêu phải giữ chặt nhau. Lê Quan Khải nhìn nó mà suy nghĩ ông vui vẻ gật đầu với nó. Sau đó nó mới đi ra ngoài.

-Mọi người vào với ba đi...Diệp Anh...đi với em.

Nó nhìn mọi người nói vài từ rồi nắm tay Diệp Anh nhanh chạy đi. Diệp Anh mở to mắt không biết gì nhưng vẫn mặc cho nó nắm tay kéo đi. Một lúc sau cả hai đã đứng trước Cục dân chính rồi. Diệp Anh nheo mày khó hiểu nó muốn làm gì nữa. Có lẽ chuyện điên rồ nhất nó làm. Nó nắm tay Diệp Anh vui vẻ nói:

-Hi...Diệp Anh...giờ chị có hai lựa chọn. Một là chị về nhà em làm con dâu. Hai là em về nhà chị làm con rể. Chị chọn đi.

-Lòng tự trọng của em đâu hết rồi?

Diệp Anh không nghĩ nó hành động bất ngờ như vậy. Lòng càng không nghĩ nó đưa ra ba cái lựa chọn chèn ép người ta như vậy.

-Hi...Hết sạch từ khi yêu chị rồi.

Nó tươi cười trả lời cô rồi nắm tay cô chạy ngay vào trong Cục dân chính. Thật ra đất nước đã hợp chuẩn hóa hôn nhân đồng giới rồi. Nhưng những người lớn tuổi vẫn xem đó là căn bệnh và không chấp nhận thôi. Vào trong cục các người làm việc ở đó ai nấy cũng bất ngờ lại thêm tiếc nuối khi hai cô gái xinh đẹp cùng nhau tới để đăng kí kết hôn. Thy thì nhanh tay kí vào giấy, vì với nó thời khắc này phải nhanh phải quyết đoán . Nó chờ ngày này lâu lắm rồi, còn Diệp Anh thì vẫn bướng không kí.

-Sao chị không kí?

-Không kí.

Diệp Anh cũng vui trong lòng vì cô cũng mong ngày này lâu lắm rồi. Nhưng vẫn muốn làm giá chọc ghẹo nó thôi.

-Không kí?...Chị có thể không kí. Nhưng mà em chắc rằng ngày mai báo sẽ đang một tin giựt gân với tiêu đề là "Cô gái không kí giấy kết hôn nên bị người yêu bóp cổ cho tới chết". Chắc báo cháy hàng quá.

Thy quá hiểu tính tình của Diệp Anh rồi. Nó biết cô chỉ đang kiếm chuyện chọc phá nó thôi. Nên liền tươi cười nhìn cô đe dọa. Những nam thanh nữ tú ở trong cục ai nghe thấy cũng phì cười vì độ dễ thương của họ.

-Trần Thy Ngọc...

Diệp Anh bị quê tức tối bĩu môi quay phắt đi chỗ khác. Thy chỉ phì cười rồi nhanh đi lại dỗ dành.

-Thôi...chị đừng giỡn nữa. Mau kí đi rồi chúng ta đi chọn áo cưới nào.

Diệp Anh nghe vậy mới thôi ngưng trò của mình ngắt mũi nó một cái rồi kí nhanh vào giấy. Cả hai đi ra với hai tấm giấy đỏ trên tay mà lòng hạnh phúc dâng tràn. Sau đó quả thật nó đưa cô đi chọn áo cưới. Tối đến nó cùng mọi người ở bệnh viện với Lê Quan Khải. Đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên điện thoại nó reo lên. Nó móc ra nhìn vào thì thấy A Khiết gọi mặt nó đột ngột chuyển sang lạnh lùng. Nó đi lại một góc nghe máy.

-Tôi nghe đây.

-Chủ tịch...Cục trưởng đã điều tra và bắt được người gây tai nạn cho ba chị rồi.

-Tên khốn đó là ai?

-Dạ...Là Lãnh Hàn Nhu. Cô ta khai là cô ta âm mưu muốn đụng chị vì chị làm công ty nhà cô ta phá sản.

-Được rồi...cô tới đồn cảnh sát. Mời Cục trưởng tới đó. Tôi sẽ tới ngay.(Lãnh Hàn Nhu...cô muốn ăn cơm tù phải không?)

Nó vội cúp máy ánh mắt bắt đầu trợn nên hung ác nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh.

-Ba...mẹ...con có việc con đi trước đây.

Nó quay lại nhìn mọi người rồi đi nhanh ra ngoài. Nhìn sắc mặt thay đổi của nó Lê Quan Khải bắt đầu lo lắng.

-Ngọc Linh...Kim Phụng...hai đứa đi theo Thy đi. Con bé có gì đó rất lạ.

Lê Quan Khải nhìn Linh đang gọt trái cây và Kim Phụng đang ngồi nói chuyện với ông thì lên tiếng nói. Hai người kia nghe vậy cũng ngoan ngoãn chạy ra lấy xe chạy theo sau. Một lúc sau xe nó cũng dừng lại trước đồn cảnh sát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top