Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Cái đó...” Build vốn muốn bảo để tài xế chở hắn đi, nhưng cậu nhớ ra Bible có thể không vui lắm, đành sửa lời: “Vậy nếu cậu có cần gì thì phải nói cho tớ biết đấy.”

“Tôi tự xử lý được, cậu cứ chơi vui đi, không cần lo lắng.” Bible nhẹ ôm bạn nhỏ: “Tôi đi đây.”

Build quay lại. Thấy chỉ có một mình cậu về, Bas hỏi: “Bible đâu?”

“Người nhà cậu ấy bị bệnh rồi, giờ phải đến bệnh viện.”

“Hả? Một mình cậu ấy có ổn không, hay chúng ta đi cùng giúp đỡ?”

“Không cần đâu.”

Vào những ngày nghỉ, người đến thủy cung chơi rất đông. Đa số là phụ huynh mang theo con nhỏ, chăm chú cẩn thận, chỉ sợ vừa xoay người một cái là bảo bối nhà mình đã biến mất.

Vừa náo nhiệt lại vừa ồn ào.

Build không có tinh thần gì cả, ngay cả tóc cũng đều xìu xuống.

Cậu đã đi thủy cung trong tỉnh từ lâu rồi, ở đây không còn chỗ nào khiến cậu hứng thú nữa.

Khi đề cập đến việc tới đây chơi, cậu chẳng hề hào hứng, chỉ là nghĩ có thể trước đây Bible chưa từng được đến, vậy là đồng ý thôi.

Bible vẫn không đi được.

Khi nhắc đến chuyện người thân bị ốm, giọng điệu của hắn rất bình thản.

Một chút khổ sở cũng không thấy.

Cứ như việc này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.

Mặc dù Build không thích mấy người trong nhà , nhưng nếu ông nội cậu bị bệnh thì cậu vẫn sẽ có thấp thỏm một chút.

Không phải cậu cảm thấy Bible bạc tình.

Mà là vừa nghĩ tới việc từ nhỏ hắn chưa từng được ai quan tâm, cậu lập tức đau hắn.

Dù cho ông nội cậu hà khắc với nhà cậu, nhưng đến dịp năm mới, ông vẫn cho cậu tiền lì xì.

Mặc dù sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Love đưa chai nước ngọt cho bạn tốt: “Mệt hả? Có muốn nghỉ tí không?”

Build lắc đầu.

Cậu mở di động nhìn thử xem, Bible vẫn chưa nhắn tin, không biết chuyện ở bệnh viện đến đâu rồi.

“Build.” Milk giơ điện thoại đi tới, cười với cậu: “Chụp ảnh với tớ đi.”

Build ngẩng đầu lên, vừa định từ chối thì cô gái nhỏ đã giành nói trước: “Chúng ta chụp lại làm kỉ niệm.”

Cậu im lặng giây lát, sau đó nói được.

Bức ảnh được chụp bởi một cô gái đi ngang qua, kỹ thuật cô rất tốt, sinh vật biển sau lưng cũng được chụp rõ ràng.

Mọi người lịch sự nói cảm ơn cô gái, cô thuận đà mà giỡn: “Vậy anh trai nhỏ có thể thêm Line không?”

Build sửng sốt, sau đó cậu đỏ mặt: “Thật ngại quá, bạn rất đẹp, nhưng tớ, tớ không muốn thêm.”

Lần đầu được người khác bắt chuyện nên từ chối không được thành thạo lắm. Câu từ thì không quá lễ độ, nhưng thái độ lại ngượng ngùng đáng yêu, khiến cho tâm can của cô gái cũng run rẩy, nhịn đi nhịn lại mới không đưa tay nựng má người trước mặt.

Khúc đệm nho nhỏ này bị đám con trai náo loạn một trận, Build không khỏi bật cười lên.

Được ai đó công nhận thật sự là rất tốt.

Tâm trạng cậu đã khá hơn nhiều rồi, thế là gõ tin nhắn gửi cho Bible. Đối phương không trả lời lại cũng không sao, chỉ là cậu muốn chia sẻ với hắn thôi.

Cậu gửi ảnh gốc đi, là kiểu của trai thẳng mà đối với các bạn nữ chuyên dùng những filter màu sắc rực rỡ thì rất đáng sợ.

【Build: [Ảnh]】

【Build: Một bạn nữ không quen chụp cho chúng tớ đó, bạn ấy còn xin Line của tớ nữa, nhưng tớ từ chối rồi.】

Sau đó không nhịn được lại gửi theo một icon đắc ý.

【Build: Ông ngoại cậu thế nào?】

-

Bible ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lướt xem từng tin trong nhóm chat.

Hình của mấy người Love rất nhiều, chủ yếu là phong cảnh, thỉnh thoảng mới có bóng dáng của hai người bạn lọt vô.

Có một bức của Build và Milk, hai người cùng nhìn sứa, tóc gần như đã quấn lấy nhau.

Bible yên lặng tắt ảnh, mở khung chat riêng với bạn nhỏ cùng bàn.

Kết quả lại thấy mấy dòng bắt chuyện cậu gửi qua.

Hắn tắt điện thoại bỏ vào túi, thiếu chút nữa kiềm không được chút tâm tư tăm tối mà đặt vài đạo cụ phạm tội trái phép ở trên mạng.

“Thiếu gia, chủ tịch đã tỉnh.”

“Ừ.”

Hắn đứng dậy đi đến phòng bệnh.

Đây là bệnh viện tư nhân trực thuộc Sumett, không gian riêng tư đứng top đầu, bố trí trong phòng có thể so sánh với một biệt thự nhỏ, bên trong còn có gian bếp riêng.

Ông ngoại nằm trên giường, sắc mặt ông trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, trên mặt còn đeo máy thở.

Trông tiều tụy hơn lần gặp trước rất nhiều.

Ông mở to hai mắt, đôi mắt đục ngầu nhìn lên trần nhà, không nhúc nhích.

Mấy năm gần đây, ông hắn rất xem trọng việc điều dưỡng thân thể, mỗi tuần sẽ có bác sĩ riêng tới khám định kì, chẳng qua không ngờ vẫn không bù được sự hao mòn của tuổi tác theo thời gian.

Bible không có biểu cảm gì ngồi xuống trước giường bệnh.

Rốt cuộc thì chức năng của cơ thể vẫn sẽ bị thoái hóa.

Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, ông hắn nghiêng đầu nhìn, đến khi thấy rõ người ngồi kia, đôi mắt ông như sáng lên, mặt ửng đỏ bất thường.

Bible hiểu người này quá rõ. Ông bây giờ không phải đang hưng phấn, mà là tức giận.

Hắn duỗi tay chỉnh lại góc chăn, giọng đều đều: “Sao cháu lại chọc giận người rồi? Vì thấy mặt cháu sao?”

Ông hắn há miệng, nửa ngày sau mới thốt ra được vài tiếng: “Thằng... Thằng... Bất hiếu...”

Bible khẽ cau mày, trái lại nở nụ cười: “Sao lại có kết luận này ạ? Mọi thứ cháu đều nghe theo ông, chuyện được giao ở công ty cũng đã tận lực giải quyết hết, ông ngoại quên rồi sao?”

Hồi lâu sau ông mới kiềm được cơn tức, sau mới lại mở miệng: “Mẹ anh... Mẹ anh...”

Bible gật đầu, bừng tỉnh nhớ ra: “Cháu biết, ngày giỗ của mẹ.”

Ông Sumett trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.

Bible nói: “Ông ngoại người yên tâm, cháu nhớ kỹ mà.”

“Người vì chuyện này mà giận đến mức vào viện? Không đáng.”

Ông hắn thở phì phò.

Bible nói: “Hôm nay chưa kịp thắp nhang cho mẹ, thế là ông tức giận sao?”

“Mày...”

Lần phát bệnh này của ông khá đột ngột, tuy không phải là vấn đề lớn nhưng hiện tại vẫn chưa thuyên giảm, nói còn không ra hơi, cơ mặt giật giật mấy lần mà vẫn không thể phát ra hoàn chỉnh lời muốn nói.

Bible cầm táo trong tay bắt đầu gọt một cách thành thạo. Quả táo được cắt thành từng miếng nhỏ rồi được đặt lên đĩa trái cây.

Gần đây ở với bạn nhỏ ngồi cùng bàn khá lâu, hắn thoải mái dễ chịu đến có hơi lười nhác, tính cũng buông thả hơn rất nhiều, thậm chí còn tranh cãi lại với ông ngoại như mới nãy.

Không tốt.

“Người không nên tức giận, nghe lời khuyên của bác sĩ, cứ như này sẽ không hay đâu.” Trước tiên hắn hạ mình, giống từ xưa đến nay, giọng điệu cực kì ngoan ngoãn: “Là cháu sai.”

Cứ như dỗ dành mấy đứa nhỏ.

Gần đây dỗ Build dỗ đến mức có kinh nghiệm, vuốt lông sư tử.

Cãi vã chẳng có ý nghĩa gì, và Bible đã quyết định sẽ không để những cảm xúc nhàm chán như vậy xen vào cuộc sống nữa.

Hắn nhìn xuống đôi tay trống rỗng, che đậy cảm xúc trong mắt: “Người phải mau khỏe lại, thời gian này Kanta phát triển một sản phẩm mới, quảng cáo rộng khắp các trang mạng, hiệu quả rất tốt...”

“Kiểu dáng ban đầu của sản phẩm đã được quyết trước khi mẹ qua đời.”

Lời này như chiếc búa bổ xuống, trong nháy mắt, đồng tử ông hắn phóng to, cả người co giật liên tục trên giường bệnh. Có tiếng khò khè đáng sợ phát ra từ yết hầu ông lão, ngay cả một từ cũng không thốt ra được.

Hiển nhiên ông đã tức đến cực hạn, nếu không phải đang dùng máy trợ thở, sợ là đã phải đưa đi cấp cứu rồi.

Bible không gọi bác sĩ, hắn lặng lẽ ngồi nhìn ông vùng vẫy một hồi rồi mới chậm rì rì bấm chuông.

Trước khi y tá đến, hắn vẫn trưng ra cái bộ dạng phục tùng ấy: “Cháu sẽ đến phòng của mẹ quỳ, người không cần lo.”

Ông cháu hai người đều bực dọc khó chịu với nhau, nhưng cũng phải nuốt xuống.

Sự bình yên ngoài mặt này, rồi cũng sẽ đến lúc tức nước vỡ bờ thôi.

Bible đã quá quen với cuộc sống như vậy, hắn đứng lên và đi ra cửa.

“Đứng lại.”

Bible dừng bước.

Ông ngoại chầm chậm xoay đầu, gian nan mở miệng, vì bị bệnh mà giọng nói khàn khàn trì trệ: “Anh nhớ cho kỹ, những ân tình nhà Jonathan trao cho, mẹ anh mất nhưng vẫn để lại ân đức này, mối thù của nó, phải trả...”

“Cháu hiểu.” Bible quay đầu nhìn ông lão, khóe miệng hơi rủ xuống, dáng vẻ nhỏ bé khiêm nhường: “Cháu có được ngày hôm nay là nhờ vào chở che của ông và mẹ, bằng không có lẽ đã chết không còn mảnh xương ở nhà kia. Mối thù của mẹ cháu sẽ báo, hôm nay là cháu ngu dốt, sẽ về tự phạt.”

Ông Sumett vẫn nhìn gắt gao.

Bible không để ông tiếp tục tìm tòi cảm xúc trong mắt nữa, hắn quay đi chậm rãi đóng cửa lại.

Vệ sĩ luôn giữ cửa dĩ nhiên đã nghe hết động tĩnh bên trong phòng, nhưng sắc mặt anh ta không có gì lạ cả, chỉ im lặng đi theo Bible.

Thiếu niên nhiều lắm cũng chỉ mười chín tuổi, đã có một vóc dáng trưởng thành và thắt lưng rắn chắc.

Không nhìn ra từ hắn chút đau khổ hay ăn năn nào.

Nếu nhìn từ phía trước còn có thể trông thấy thiếu niên nhếch khóe môi cười nhạt, hiển nhiên là tâm tình không tệ.

Ông có chấp niệm khống chế hắn rất lớn. Không được có suy nghĩ riêng, bị bồi dưỡng thành một công cụ hình người hoàn hảo.

Hắn phải nghe lời, được ông sử dụng, trở thành một con rối đủ tiêu chuẩn.

Bible vẫn luôn đi trên con đường này, đúng như mong muốn. Hắn quả thật trời sinh ưu tú, cho dù có bao nhiêu dục vọng cũng có thể áp chế rất tốt, là một diễn viên giỏi.

Đáng tiếc, trò này hắn chơi hơi ngán rồi.

Ông cũng ý thức được nên đâm ra lo nghĩ, tính tình ông ngày càng trầm trọng, chỉ biết dùng bạo lực khiến cháu trai phục tùng.

Dùng uy hiếp để người khác nghe theo, đó chỉ áp dụng được với mấy đứa nhỏ.

Bible càng nghĩ càng chán chường, hắn thấy có chút nhớ bạn nhỏ cùng bàn.

Mềm mềm, chơi rất vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top