Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời hôm nay tối rất sớm, hẳn là đã sắp mưa.

Mọi người dạo đủ rồi, cùng nhau ăn một bữa tối đơn giản xong tạm biệt.

Khi Build về đến nhà thì điện thoại đã tắt.

Cậu chạy lên lầu, vừa cắm sạc vừa cất những món lưu niệm đã mua.

Cái này là cho Bible.

Điện thoại sáng lên, vài tiếng thông báo phát ra, Build mím môi chạy tới ngó.

“...”

Không cái nào là của bạn cùng bàn.

Tin cuối cùng được gửi hai giờ trước, là tấm ảnh cậu chụp với cá heo.

Cơ hội tương tác là do huấn luyện viên chọn ra ngẫu nhiên một khán giả may mắn. Cậu giơ hai tay lên thật cao, tranh đấu ác liệt giữa đoàn người và được chọn. Cá heo nhỏ không hề sợ người lạ, lại vô cùng thân thiết mà cọ tay cậu nữa.

Build vui muốn chết, vừa về chỗ ngồi đã gửi tin ngay cho Bible, còn háo hức mà nói thật nhiều.

Đây là lần đầu tiên Build không nhận được phản hồi từ hắn.

Cậu chọt chọt ảnh đại diện của người kia vài cái, khung chat bắn ra hàng loạt biểu tượng vỗ vỗ. Chờ đến khi biểu tượng lấp kín cả màn hình, Build mới bớt dỗi mà đặt điện thoại xuống.

Cậu chuẩn bị đi tắm, nhưng còn đi chưa được hai bước thì chợt nhớ ra chuyện ông ngoại Bible đang bị bệnh.

Vì thế, cậu lại quay lại, thu hồi hết những cái vỗ về.

Hôm nay chơi khá mệt, tắm xong là Build nằm trên giường nhàm chán lọc album.

Giữ lại một vài tấm coi như không tệ, cậu nghĩ, để lần sau lại đưa cho Bible xem thôi.

Cửa sổ sát đất trong phòng ngủ mở toang, đèn đường bên ngoài đều đã bật, sắc trời u ám, mây đen kéo đến phủ khắp trời.

Một lúc sau, những hạt mưa rơi xuống, lay động những phiến lá chuối ở hòn non bộ bên dưới sân.

Gió đêm lành lạnh từ ngoài cánh cửa trượt chưa đóng thổi vào, Build lười đứng dậy đóng cửa, đành phải ủ mình trong chiếc chăn ấm áp.

Cậu chơi điện thoại một lúc, bấm like cho một vài blogger, sau đó mệt mỏi ngáp vài hồi.

Trước khi đi ngủ, cậu còn muốn nhắn cho bạn cùng bàn nhưng lại sợ quấy rầy người ta, nằm lăn qua lộn lại, cuối cùng ngủ thiếp đi trong rối rắm.

Build đã có một giấc mơ.

Trong mơ, Bible bị thương khắp người ngã xuống trước mặt cậu, vài người cầm gậy đánh tới tấp.

Vừa đánh vừa chửi. Build hô cứu, thế mà không phát ra được tiếng nào.

Cậu kích động vùng vẫy một hồi, nhưng dường như đã bị thứ gì đó giữ lấy.

Cuối cùng cậu sợ hãi choàng tỉnh, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Build ngồi dậy cầm điện thoại, cậu xem thử thời gian.

Mới mười một giờ.

Mưa vẫn chưa ngớt, trời mưa rất to, cơn mưa mùa hè vừa ác vừa mạnh, thỉnh thoảng còn có cả sấm sét.

Không biết Bible có mang theo ô không.

Build không ngủ được nữa, cậu bật chiếc đèn ngủ đầu giường, vì cơn ác mộng kia mà trong lòng vẫn hơi bất an.

【Build: Bible, ông cậu đã đỡ hơn chưa?】

Thời điểm chuẩn bị đi vệ sinh, điện thoại trên gối bỗng nhiên rung lên.

Tiếng chuông cứ vang liên hồi, như thúc giục vội vã.

Build cảm nhận được gì đó, cậu gấp gáp cầm lên.

Màn hình hiển thị tên của Bible.

Cậu chọn nút trả lời, đầu bên kia không ai nói chuyện, chỉ có tiếng mưa ồn ào từ bên ngoài truyền đến.

“Bible?”

Bên kia có tiếng hít thở.

Build lo lắng cực kì, cậu nắm chặt điện thoại, giọng bất giác hạ xuống: “Cậu không sao chứ?”

Phải mất vài giây, đầu bên đó mới có âm thanh.

Giọng của bạn cùng bàn như có chút nghẹn ngào, còn cười khổ: “Không tốt lắm.”

“Cậu đang ở đâu?”

“Build.”

“Ơi.”

“Có thể ôm cậu một cái không?”

-

Build không có thời gian để thay quần áo, cậu vơ vội áo khoác rồi chạy ra khỏi phòng.

Tiếng đóng cửa quá lớn, đánh thức cả hai vị phụ huynh, hai người buồn ngủ nhìn con trai: “Có chuyện gì vậy?”

Build chạy xuống lầu vội vàng nói: “Con ra ngoài một chuyến.”

“Mưa to thế kia...”

“Con phải đi.” Ba mẹ hiếm khi thấy con trai mình cố chấp như vậy, cau mày: “Hay để ba chở cho?”

“Không ạ, con đã đặt taxi trực tuyến rồi.” Hôm nay tài xế đã đi nghỉ, không thể đánh thức người ta vào lúc nửa đêm được.

Build chạy ra đến cửa, như nhớ tới cái gì mà quay đầu lại, ngữ khí van nài: “Cái đó, ừm, khi mà con trở về, dù ba mẹ có nghe tiếng gì cũng đừng đi ra có được không?”

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong đầu tràn đầy nghi hoặc.

Build nói: “Con tuyệt không làm chuyện xấu đâu, xin hai người đó!”

Taxi đã đợi sẵn trước cổng nhà họ Thư, Build cầm ô vội sải bước đi tới.

Chỉ một đoạn ngắn ngủi vậy thôi, cậu cũng đã cảm nhận được sức mạnh của cơn bão.

Trời mưa rất to, xe không thể chạy nhanh được, đường thì vẫn tắc. Lòng cậu nóng như lửa đốt, nhưng cậu cũng không dám giục, còn nhẹ giọng khuyên tài xế cứ từ từ mà đi.

Chỉ có mình cậu biết, ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch cả rồi.

Build chưa bao giờ gặp qua một Bihle thất thố như vậy.

Giọng điệu thật cẩn thận, còn có như nức nở.

Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, thầm đoán rằng có khi nào ông ngoại bạn cùng bàn gặp chuyện ngoài ý muốn rồi hay không.

Nhưng lúc này Bible nhất định không muốn nói, Build hỏi địa chỉ xong là vội đi liền.

Khi tới nơi là đã qua một tiếng, điện thoại Bible đã tắt nguồn.

Build cầm ô tìm một vòng mới thấy hắn ngồi dưới một bến xe công cộng.

Bạn cùng bàn cô độc ngồi trên dãy ghế chờ, đầu hắn cúi thấp, chân dài không có nơi duỗi ra.

Hắn vẫn bất động, cứ như bị đóng đinh tại chỗ.

“Bible.”

Bóng đen chuyển động, ngẩng đầu nhìn qua đây.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, con mắt hắn trống rỗng, đôi môi trắng bệch, như bị người bỏ rơi, cả thế giới chỉ còn lại mình hắn.

Build không thể nói được cảm giác trong lòng là thế nào, cậu bước nhanh qua, chạm vào tay người nọ, lạnh như băng.

Cậu vội vàng cởi áo khoác phủ lên bạn cùng bàn: “Sao cậu ngồi đây làm gì?”

Vừa dứt lời đã bị người ôm lấy, cánh tay đối phương siết chặt, đầu vùi vào trước ngực Build.

Cả người Bible ướt đẫm, dính nhau như vậy, ngay cả đồ ngủ của Build cũng không thoát số.

Bạn nhỏ vuốt mái tóc ướt đẫm ở dưới tay, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không trú mưa?”

Bible trầm mặc hai giây, sau đó khẽ nói: “Không có nơi để đi.”

Build khựng lại, đôi mắt sáng trong xen lẫn sự bối rối: “Có chuyện gì vậy?”

Cậu ngập ngừng một chút, vẫn là hỏi ra: “Ông ngoại cậu, không tốt sao?”

Bạn cùng bàn lắc đầu.

Build suy nghĩ chốc lát, lại hỏi: “Vậy là trong nhà cậu…”

“Bị đuổi rồi.”

Build mở to hai mắt: “Tại sao cơ?”

“…Làm ông ngoại tức giận.” Giọng bạn cùng bàn cực kỳ bất lực: “Rồi ba tôi, ông ấy...”

Build như hiểu ra mọi chuyện.

Cậu nhẹ vỗ lưng Bible, còn chưa kịp nói lời an ủi thì bỗng ngửi thấy mùi máu thoảng đâu đây, người trong lòng cũng đau đớn kêu một tiếng.

Build lúc đầu là sửng sốt, sau đó hai mắt cậu đỏ bừng.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Cậu… lại bị đánh sao?”

Tấm lưng dưới tay khẽ run lên.

“Tính tình ông ngoại không tốt lắm…”

Trẻ con không mẹ như cây cỏ, có cha ghẻ thì cũng có mẹ kế, ngay cả họ hàng thân thích cũng đề phòng, ai cũng có thể ra bắt nạt.

Người ta nói quan hệ ông cháu thân thiết, nhưng bạn cùng bàn của cậu lại đen đủi như này.

“Không đau, không đau.” Động tác của Build càng thêm nhẹ nhàng hơn, “Đến nhà tớ đi, cậu muốn ở bao lâu cũng được.”

“Tớ đã nói là muốn nuôi cậu.” Lời bạn nhỏ nhẹ nhàng, lại không cho từ chối: “Không phải giỡn chơi đâu.”

“...”

Cậu kéo Bible lên, người hắn lung lay, cứ như là bị hạ đường huyết.

Build để hắn dựa vào mình, nhíu mày hỏi: “Cậu chưa ăn cơm tối đúng không?”

“...Ừm.”

Giờ này gần như không còn quán xá nào mở cửa, Build gọi xe, sau đó điện về nhà, nhờ dì Ja làm bữa khuya nấu thêm ít món.

“Về trước đã, tắm nước nóng xong rồi nói sau.”

Taxi trực tuyến có hơi chậm, trong khi cả hai đứng đợi giữa đêm mưa thì Build bắt đầu càm ràm.

“Bị thương đến thế mà cũng dám dầm mưa, cậu sợ vết thương không nhiễm trùng đấy hả.”

“Sau này mà mưa to thì tìm đại tòa nhà mà trú, trạm xe buýt công cộng thì che được cái gì?”

Bible cúi đầu, giống như đứa nhỏ mắc lỗi không dám nói, thỉnh thoảng lại kéo chiếc áo khoác ngắn ngủn bên trên.

Cuối cùng thì xe cũng đã đến, sau khi ngồi vào, Build nhờ tài xế bật giúp hệ thống sưởi.

Cậu mặc cho Bible ôm mình, dù sao cũng không quá đáng.

Dường như bạn cùng bàn thật sự yếu ớt, cứ cọ cọ trong lòng cậu không thôi.

Lục phủ ngũ tạng Build đều đau đớn, cậu ôm hắn thật chặt, nhè nhẹ xoa ấm cánh tay bạn cùng bàn, còn để ý mà tránh các vết thương.

Một lúc sau, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Không bao lâu, Bible đã ghé lên đùi Build nghỉ ngơi.

Hắn đang cười.

Chỉ là Build không nhìn thấy.

-

Trở lại nhà, dì Ja mở cửa cho họ, khi thấy Bible thì kinh ngạc há hốc mồm, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Build cắt ngang.

“Ba mẹ con không bị đánh thức chứ ạ?”

“Không có, ông bà chủ vẫn đang nghỉ ngơi.”

“À dạ, vậy là tốt rồi.” Build thấp giọng nói: “Dì Ja đi ngủ đi, không cần lo lắng cho tụi con đâu.”

Dì Ja nhìn hai người, vốn định ở lại, nhưng rốt cuộc không quản được chuyện của người trẻ tuổi, thế là dì đành về phòng ngủ tiếp.

Chờ đại sảnh không còn người khác nữa, Build mới kéo Bible vào trong: “Cậu yên tâm, không ai thấy cậu trong bộ dạng này hết.”

Bible khẽ cười, bàn tay đang nắm lấy hắn mềm mại ấm nóng, thật muốn cắn một ngụm.

Đè dưới thân hung hăng mà cắn, cắn cho cậu nước mắt lưng tròng, con ngươi ẩm ướt.

Thời điểm thay dép, Build nhìn thấy giày thể thao Bible đang mang đầy nước, sau khi thay ra thì tấm thảm cũng gần như ướt cả.

“Cái thảm này xấu quá, vốn muốn đổi lâu rồi.”

Vào phòng khách, cậu đẩy người đi lên lầu: “Phòng của tớ cậu biết rồi đấy, mau đi tắm đi. Đồ ngủ thì lát nữa tớ lấy cho, để tớ đem cơm lên cho cậu trước đã.”

Bible do dự hai bước, bị Build trừng thì mới ngoan ngoãn mà đi lên.

Thường thì Build chỉ có được người khác chăm sóc, thế mà hiện tại cậu lại đi trông nom bạn cùng bàn.

Nhưng cậu vui không nổi dù chỉ là một chút.

Nếu không phải ăn nhờ ở đậu, cái người Bible ngày nào cũng khiến cậu sợ hãi với đống bài tập kia chắc chắn sẽ không thu mình điệu thấp trước cậu đâu.

Thức ăn vẫn còn đang nóng, Build đặt lên khay, có chút ngẩn ngơ.

Nhưng mà, một Bible mềm mỏng yếu đuối như vậy thật đáng yêu.

Có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.

Build tìm bộ đồ ngủ lần trước mua cho Bible rồi đặt ở đầu giường.

Cậu không vội đem vào, sau đó lại mở tủ, lấy ra hộp y tế đã chuẩn bị từ lâu.

Khi Bible tắm xong, Build đã thay một bộ đồ mới, đang ngồi ngả ngớn trên sô pha xem điện thoại.

Nghe thấy động tĩnh, bạn nhỏ nhìn qua đây.

Bible chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dáng người đẹp đẽ nhìn không sót miếng nào, đấy là không nói đến mấy cái vết thương kia.

Lúc Bible trở về quỳ gối, hắn đã biết chắc rằng mình sẽ trốn không thoát.

Ông ngoại không bao giờ đích thân đánh hắn, đều là để quản gia ra tay.

Nếu ông không có mặt ở đó, sẽ có người ghi hình lại, sau đó gửi qua.

Hắn quỳ trước di ảnh của mẹ ròng rã một ngày trời. Sau khi chịu đựng nỗi đau quen thuộc từ hai chân vơi bớt thì lập tức rời khỏi viện dưỡng lão nhà họ Sumett.

Người thân không thương, cả người đầy thương tích, bị gia đình bạo hành thảm như vậy, khẳng định đứa nhỏ ngồi cùng bàn sẽ khóc cho mà xem.

Chạy được nửa đường, hắn bảo tài xế muốn xuống xe, ô cũng để lại cho vệ sĩ.

Quả nhiên sau khi Build thấy còn ấm ức hơn cả đương sự, tất cả dịu dàng đều trao cho hắn. Bible không chút khách khí mà hưởng dụng, hy vọng có thể được nhận nhiều thêm một chút, một chút nữa.

Đôi khi yếu đuối cũng là tất yếu mà.

Quá kiên cường thì sẽ không được thương.

“Sao lại quá đáng như vậy chứ?” Build lần này thật sự không nhịn được, hồi lâu sau mới kìm lại nước mắt chực trào ra, tay cậu run run cầm chăn bọc lấy bạn cùng bàn, “Tớ báo cảnh sát cho cậu nhé?”

Bible được bọc trong chiếc chăn ấm áp, lắc đầu: “Vô dụng thôi.”

Build há miệng, mu bàn tay dùng sức lau lau, để lại một vệt nước mắt dài trên má: “Để tớ bôi thuốc cho, bôi xong rồi ăn.”

“Có thể hơi hơi đau một chút, cậu ráng chịu nha.”

Quá trình bôi thuốc diễn ra có hơi lâu, động tác của Build cực kỳ cẩn thận, vừa sợ sẽ làm đau hắn, lại sợ thuốc bôi không đủ.

Tâm Bible mềm thành một bãi, một bên cảm thấy bản thân mình quá đáng, một bên lại nhịn không được mà càng thêm quá phận.

Nhưng hắn vẫn kìm lại. Về phương diện khống chế cảm xúc, hắn đã rất thành thạo.

Bộ đồ ngủ mà Build mua cho rất mềm mại thoải mái, có chạm qua vết thương thì cũng không thấy đau.

Thực sự là đã được chọn kỹ lưỡng.

Suốt bữa ăn, Build vẫn ngồi gần bên hắn, hiếm khi hai người có thời gian yên tĩnh như vậy, Bible cảm thấy chuyến này thật không lỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top