Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Build chỉnh lý cho bạn cùng bàn xong rồi mới đi tắm rửa, sau khi đi ra thì cả người mềm mại ửng đỏ, mang theo hơi ẩm ấm áp từ phòng tắm.

Bible chăm chú nhìn bạn nhỏ, hồi lâu sau mới dời mắt đi.

Khi hai người lên giường thì đã gần hai giờ, trước đó Build có ngủ một giấc ngắn rồi, cho nên hiện tại cậu cũng không mệt lắm.

Giường của cậu rất lớn, nhưng lại muốn chen cùng một chỗ với Bible, mặt khác vì e ngại vết thương trên người bạn cùng bàn nên cũng không lấn quá.

Giữa hai người từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách ước chừng một ngón tay.

Trong bóng tối, hai mắt Bible âm trầm, nghĩ thầm trên người có vết thương cũng không phải chuyện tốt.

Nhận thấy bạn cùng bàn chưa ngủ, Build bắt đầu nói chuyện: “Ông ngoại cậu thế nào?”

“Bệnh cũ, nằm viện một thời gian là ổn thôi.”

“Vậy tiền thuốc men gì đó, có cần hỗ trợ không?”

Build hỏi rất chân thành, bạn bè vốn chính là như thế, cần gì phải vòng vèo quanh co.

Bible nói: “Không cần đâu.”

Thực ra Build không thích ông ngoại hắn, ông lớn tuổi mà cứ đánh đứa nhỏ thì ra cái gì chứ. Bạn cùng bàn của cậu giỏi thế còn không biết quý trọng bồi dưỡng, cậu mà có một nửa tài năng Bible thì còn không tung hoành trong nhà Puttha sao?

Nhưng không thể nói xấu người thân ngay trước đương sự được, cậu chỉ hừ thầm một tiếng rồi cũng không rối rắm vấn đề này nữa, lại bắt đầu kể về chuyến đi ở thủy cung.

Bible còn băn khoăn một chuyện, hắn hỏi: “Sao không thêm Line người ta?”

Build cực kỳ nghiêm túc nói: “Tớ không quen cô ấy, cũng không có chủ đề chung, lỡ không biết nói gì thì xấu hổ lắm.”

Bible nói: “Cậu như này, rồi về sau gặp cô gái mình thích thì sao làm thân được.”

“Nào có dễ gặp vậy.” Build nghĩ nghĩ, “Tớ còn nhỏ mà, dù có kết hôn thì cũng là chuyện bảy tám năm sau rồi.”

Cậu vừa mới tắm, trên người vẫn mang theo hương chanh, hương thơm sạch sẽ tươi mát không bị ngán, thậm chí còn có chút vị ngọt ngào mềm mại.

Phòng tắm của Build có vài chai sữa tắm, Bible vừa khéo cũng chọn trúng loại này, vì thế mà cả hai đều có hương thơm mát giống nhau. Cùng nằm trên một giường ngủ, đứa nhỏ cùng bàn còn thích động tay động chân với hắn.

Sau đó còn nói cho hắn nghe, cậu bảy tám năm sau mới kết hôn.

Trong đầu Bible tính toán, nếu giờ mà làm bạn nhỏ cùng bàn ngay tại chỗ, thời gian bảy tám năm liệu có đủ dỗ người không nhỉ.

“Tớ gửi nhiều ảnh qua như thế, cậu chẳng phản hồi lại gì cả.” Build chất vấn ngược lại: “Còn cố ý chụp thật nhiều cho cậu nữa chứ.”

“Bận quá, không để ý điện thoại.”

Biết ông ngoại hắn đang nằm viện, Build cũng không quá đeo bám vấn đề này, chỉ là cậu vẫn có chút không vui, “Vậy thì cũng nên nói lại một tiếng chứ, hại tớ cứ lo mãi thôi.”

Bạn nhỏ nhỏ giọng oán trách, nhưng cũng không thực sự tức giận.

Như là một người mâu thuẫn, một bên hiểu bạn cùng bàn không có cách nào, một bên lại giận dỗi hắn không để ý tâm trạng lo lắng của mình.

Tính tình Bible lúc này cực kỳ tốt, nói hắn sai cái gì cũng đều nhận. Cuối cùng ngược lại là Build, không bỏ qua được, lại lật lại vấn đề ban nãy nói.

Bible rất biết cách dỗ dành bạn nhỏ.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Build như nghe tiếng nước mưa rơi xuống phiến lá chuối dưới vườn.

Cậu ngáp dài, nhớ tới giấc mơ nọ, thế là nhịn không được nói nói.

“Hôm nay tớ nằm mơ, mơ thấy cậu bị đánh cho người đầy máu, sau đó cậu gọi cho tớ...” Build nhíu mày, có chút ảo não: “Không ngờ lại giống đến vậy, tiếc là không phải mơ đẹp.”

“Hửm.” Bible đưa tay đặt trên chăn cậu khẽ vỗ, giọng rất nhẹ, như là dỗ người mau ngủ say: “Vậy giờ mơ nhiều cảnh tôi khỏe mạnh đi.”

Build đè cái tay lộn xộn của hắn lại, thuận thế nắm chặt: “Bible.”

“Ừ.” Bible để cho cậu nắm.

“Ông ngoại cậu, tại sao đánh cậu thế?”

Bible trầm mặc một hồi, nói: “Hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi.”

Hai mắt đang nhắm của Build mở ra.

Bible đã quen với bóng tối, có thể trông thấy đôi mắt êm ái của đứa nhỏ cùng bàn, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cứ chăm chú nhìn hắn.

Hắn nói: “Vì không đi quỳ trước mẹ, cho nên ông giận.”

Build dựa đầu lại gần hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đừng để ông cậu tức giận nữa, mẹ cậu có khi đã đầu thai thành cô bé mấy tuổi rồi cũng nên.”

“Cô chắc chắn sẽ lại có một người cha rất mực yêu thương mình, trưởng thành sẽ lại sinh ra một đứa nhỏ thông minh như cậu, cuối cùng là sẽ sống một đời hạnh phúc.”

Bible ngẩn người, trái tim như bị nhéo một cái.

Trong lòng bỗng chốc trĩu nặng, còn có chút cảm giác đau âm ỉ.

Hắn không có cảm tình nhiều với mẹ, những ký ức tốt đẹp nhất đã sớm bị chôn vùi từ bé, chỉ còn lại tín niệm vì bà báo thù là vẫn còn dai dẳng qua tháng năm.

Nhưng đó cũng không phải vì có tình cảm sâu nặng gì.

Nghe lại chuyện xưa, giống như cả một thiên truyện bi đát, nhưng đến cuối vẫn có được một cái kết trọn vẹn, ấm lòng.

Một sự cứu rỗi.

Bible chờ cho cỗ cảm giác xa lạ qua đi, nói: “Đừng nên sinh đứa nhỏ nào như tôi thì hơn.”

“Như cậu rất tốt mà.” Build vỗ vỗ tay bạn cùng bàn ngược lại, cảm giác rất rắn chắc, “Cứ yên tâm mà ở lại, nhà tớ là nhà cậu, không cần sợ đâu.”

“Ừm.”

“Của tớ chính là của cậu, biết chưa?”

Lần này Bible không đáp nữa.

Nhưng Build đã mệt lắm rồi, cậu không hề chú ý tới.

Khi bên cạnh truyền đến tiếng thở đều, Bible mới nói: “Cậu cũng là của tôi.”

Giọng điệu không cho phép phản bác.

-

Thời điểm Bible tỉnh lại, Build đã không còn bên cạnh.

Hắn nhìn ra cửa sổ, tiếc là đã bị màn che che khuất, chỉ có thể lờ mờ cảm giác được tiết trời rất trong.

Kể từ khi mẹ mất, Bible chưa từng được yên giấc như này.

Cạnh gối hắn là quần áo hôm qua đã được xếp gọn gàng ngay ngắn, còn có thể nghe thoang thoảng hương thơm nước giặt.

Rửa mặt xong xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng Build vọng lại từ phòng bếp: “Món này không thêm đường, cậu ấy không ăn ngọt.”

“Ốp la thêm quả trứng nữa đi, ăn cho mau lớn.”

Đang làm bữa sáng.

Hắn không lên tiếng mà đến đứng bên cửa phòng bếp.

Build mặc chiếc áo màu đen, ở dưới là quần ngố trắng dài ngang gối, để lộ ra bắp chân trắng nõn.

Dì Ja đang đứng một bên, dựa theo yêu cầu của bạn nhỏ mà chuẩn bị đồ ăn ra đĩa.

Build quay đầu đã thấy Bible, hai mắt cậu sáng trong: “Sớm đã dậy rồi sao?”

“Tám giờ không sớm nữa.” Bible đi vào, lễ phép chào hỏi với dì Ja, sau đó giúp hai người bưng bữa sáng lên bàn.

Build nói: “Tám giờ mà còn không sớm sao, tớ bình thường ngủ đến mười giờ cơ, ngày nghỉ không ngủ thì phí lắm.”

“Cô chú đâu?”

“Đi làm rồi.” Build đưa ly sữa đậu nành không thêm đường qua trước mặt hắn: “Có lô hàng gặp chút vấn đề, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.”

Bible ừ một tiếng, ngồi xuống ở bên cạnh Build.

“Nhưng mà cậu yên tâm, sáng sớm ba mẹ đã biết cậu đến rồi, họ cho cậu ở lại.”

Build múc một chén cháo, bên cạnh tay để một ly đậu nành và một ly sữa bò.

Bible nhìn theo, đưa sữa bò của mình qua cho bạn nhỏ: “Uống nhiều chút.”

Build nhìn bạn cùng bàn, đôi mắt hờn dỗi: “Không phải cậu đang coi thường chiều cao của tớ chứ?”

“Sao thế được?” Bible nhanh chóng phủ nhận, nói lảng sang chuyện khác: “Lô hàng kia bị làm sao vậy?”

“Nói cậu không hiểu đâu.” Build ra vẻ cao thâm, nhưng vẫn thành thật mà kể hết.

Lô đó của nhà cậu vốn là được một đối tác quen biết đặt hàng. Hai bên đã hợp tác vui vẻ rất nhiều năm, tiền đặt cọc vẫn chưa thu bao nhiêu, thế mà không biết bên kia vướng phải chuyện gì, mấy người chức cao đều dính líu, nhân viên thì không ai quản lý, lúc trước còn có thể liên lạc, về sau đến tìm thì lại là vườn không nhà trống, lô hàng này lập tức trở thành củ khoai lang phỏng tay, tiền vốn bỏ ra cũng không lấy lại được.

Build tuy không hiểu chuyện làm ăn nhưng vẫn biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.

“Ước gì tớ giỏi kinh doanh, như vậy có thể bán được hàng tồn đọng ở trong xưởng kia rồi.” Lại nhớ tới cái gì, mặt cậu càng nhăn nhó, “Ba mẹ tớ cũng không cần nhìn sắc mặt mấy người bác cả đi lấy lòng nhà Sumett nữa.”

“Hàng tồn nhiều lắm sao?”

“Tớ cũng không rõ lắm, hẳn là rất nhiều, hai ngày nay đều rất ít khi gặp ba mẹ.”

Bible xoa xoa đầu cậu: “Không cần lo lắng, cô chú tốt như vậy, nhất định sẽ biến nguy thành an.”

Xưởng may nhà Puttha đã hoạt động được hơn chục năm, gặp sự cố không phải chỉ mới một hai lần, Build cũng không quá để tâm cho lắm. Chỉ là hai ngày này nhìn ba mẹ đi sớm về trễ, cậu vẫn cảm thấy hơi xót lòng.

Bạn nhỏ lười biếng tựa trên ghế, Bible múc dưa muối cho vào trong bát, dùng thìa quấy lên, để cho bớt lạnh rồi đưa đến tận miệng cho bạn nhỏ.

Nếu Build mà có cái đuôi, hẳn đã sớm đắc ý ve vẩy rồi.

Dì Ja trở lại đúng lúc trông thấy một màn này.

Cậu chủ nhỏ như không xương ngồi bẹp trên ghế, được bạn học  kiên nhẫn mà hầu hạ, so với những cô cậu trẻ tuổi đang yêu đương nồng nhiệt bà từng thấy thì còn thân thiết hơn.

Bà nhìn một hồi, cảm thấy hơi là lạ, nhưng cũng không thấy không hợp lý chỗ nào.

Dù sao cậu chủ nhỏ nhà mình tuy được chiều từ bé nhưng vẫn rất lễ phép, lại còn biết quan tâm như vậy, ai gặp cũng thích là bình thường.

Build chỉ ăn mấy ngụm rồi không cho đút nữa, cậu không vô lương tâm đến mức để người ta chăm chút toàn bộ đâu.

Hai người ăn xong thì lên lầu, Build đè người lại đổi thuốc cho hắn.

“Tớ hỏi bác sĩ rồi, chú ấy bảo cứ dùng thuốc tớ mua là được.”

Cậu mở hộp y tế, cười hai tiếng gian xảo, không có ý tốt gọi: “Lại đây nào bạn học Bible ơi.”

Rèm cửa được mở ra, ánh nắng chiếu vào, căn phòng như bừng sáng.

Sau một đêm, thương tích của Bible lại trông càng đáng sợ.

Không tính đến những vệt xanh xanh tím tím, có mấy chỗ da thịt nứt toác ra, lộ cả phần sẫm màu bên dưới.

Ý muốn vui đùa của Build tắt lịm.

Trong tay đang cầm thuốc, nhìn mãi vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng cậu lắp bắp nói: “Chúng ta, vẫn nên đi bệnh viện đi?”

“Không cần.” Bible dứt khoát cởi áo ra, lấy thuốc từ tay bạn nhỏ tự xoa lên, hỏi: “Có băng gạc không?”

Build lấy băng từ hộp y tế ra đưa đến.

Nhìn Bible thuần thục băng bó, Build cảm thấy mình thật không phải người, thế mà còn để người bị thương hầu hạ cho nữa chứ.

Đến lúc xong xuôi, Build vẫn hơi không yên lòng, muốn để bác sĩ kiểm tra xem.

Bible bắt đầu khuyên không nổi, cuối cùng chỉ có thể bày vẻ yếu đuối.

Khóe miệng hắn rủ xuống, ánh mắt hạ thấp, cỗ ấm ức đáng thương vèo một cái dâng lên: “Cám ơn cậu, nhưng... tôi không muốn có người khác biết.”

Build ngốc đến đáng thương, hoàn toàn không biết mình bị gạt, lại còn quay qua an ủi bạn cùng bàn.

“Hôm nay có muốn đến bệnh viện thăm ông không?”

“Không cần đâu.” Bible không nói có hộ lý riêng, hắn chỉ kể bệnh viện để bệnh nhân tĩnh dưỡng.

“Vậy tớ dẫn cậu tham quan nhà, sau này cậu ở đây, dù sao cũng phải làm quen chứ.”

Không đợi đối phương đáp ứng đã dắt người đi luôn.

Nhà Build tuy không lớn bằng nhà chính(*) những vẫn khá giống nhau, vào cổng là một vườn hoa nhỏ, bên trái là hòn non bộ với ao, xung quanh toàn là cây chuối, mà bên trên chính là phòng ngủ của Build.

(*)Nhà ông bà nội bé ấy. Việt Nam mình hình như là nhà tổ, kiểu chỉ cần có hội họp, tổ chức tiệc gia đình này kia thì tất cả mọi người sẽ về nhà tổ.

Bên tay phải là phòng ngủ chính, phía dưới là nơi tiếp khách uống trà, trong góc còn có ghế xích đu.

“Hồi nhỏ tớ hay chơi nó đó.” Build ngồi lên, đưa tay ra hiệu gọi Bible mau tới, “Cậu qua đây đẩy cho tớ đi.”

Bible rất nghe lời, Build nói cái gì thì chính là cái đó.

Cậu là đứa nhỏ lớn lên ngây ngô, vô ưu vô sầu, có niềm vui mà người người ao ước.

Đẩy được chừng hơn chục cái, bạn nhỏ cùng bàn đã chán rồi. Cậu ủn Bible lên, “Cậu ngồi đi, để tớ đẩy cậu.”

Thương thay cho Bible có đôi chân dài, muốn chân không chạm đất chỉ có thể giữ phía trên cao. Một người cao lớn làm một động tác trẻ con như vậy, quả thật trông có chút buồn cười.

Build vốn đang đẩy hắn, vừa nhìn bộ dáng này của bạn cùng bàn thì cười mệt, không chơi nổi nữa.

Dạo bên ngoài xong thì vào trong dạo tiếp.

Trừ phòng ngủ chính với thư phòng ra thì Build giới thiệu không sót một góc nào.

“Không nhớ cũng không hề gì cả, cậu ở hai ngày sẽ quen thôi.”

Bạn nhỏ rất cực kỳ chân thành mời Bible ở lại.

Bible chưa nói có ở lại hay không, hắn nhìn đồng hồ, còn lâu mới tới giờ cơm trưa.

Hắn hỏi: “Gần đây có hiệu sách với tiệm photo không?”

“Hiệu sách thì có hơi xa chút, còn chỗ photo, xung quanh đây đúng là có một tiệm. Cậu định làm gì thế?”

Build chơi quá vui mà gần như quên hết, cho nên khi nghe thấy bạn cùng bàn nghiêm túc nói “Photo bài thi”, cậu vẫn còn có chút lơ mơ.

Niềm vui sướng khi bạn cùng bàn trở thành bạn cùng phòng nháy mắt tụt.

Sao cậu có thể quên được chứ!

Bible mà ở cùng, vậy chẳng phải mỗi ngày cậu đều phải đau khổ bơi trong đống bài tập hay sao?!

Mặt Build cắt không còn giọt máu.

Bible còn muốn trêu bạn nhỏ: “Giữ tôi lại thì sau này có lẽ cậu không thấy ngày nào đẹp đâu.”

“Cậu không thể lấy oán trả ơn, Bible.”

Bạn nhỏ cùng bàn hết vui rồi, sau cậu đưa tay lên, ngón cái đặt lên ngón trỏ, trên ngón trỏ dư ra khúc nhỏ bằng móng tay: “Vậy cậu, ít ra cũng nên sắp xếp một chút cho tớ chứ?”

Cuối cùng Bible nhịn không được bật cười ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top