Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 + 6

C5.

Hôm sau, ước chừng là giờ mão Tiêu Chiến đúng giờ tỉnh lại. Ở tại Tiêu Phủ mặc dù không cần mỗi ngày dậy sớm thỉnh an nhưng y vẫn có thói quen ngủ sớm dậy sớm.

Đầu y có chút đau, không dễ chịu giật giật, kết quả phát hiện mình đang bị người ôm lấy, không nhúc nhích được. Quan trọng nhất là y cảm giác trong thân thể nơi bộ vị bí ẩn vẫn là còn trong trạng thái bị xâm nhập!

Dần dần những ký ức nhỏ nhặt một lần nữa trở về, Tiêu Chiến tức giận đẩy Vương Nhất Bác ra, lần này rốt cục đẩy ra được, côn thịt của Vương Nhất Bác chôn sâu ở trong cơ thể y cũng “Ba” một tiếng thoát ra.

Xấu hổ chính là, Tiêu Chiến cảm giác phía sau của mình chậm rãi chảy ra chất lỏng không biết tên!

Vương Nhất Bác bị động tác của y làm thức tỉnh, buồn ngủ mông lung liếc mắt nhìn y lại một lần nữa đem y kéo vào trong lồng ngực: “Canh giờ còn sớm, tiếp tục nghỉ ngơi thêm một hồi.”

Thanh âm của hắn vào buổi sáng đặc biệt mang theo từ tính dễ dàng làm cho Tiêu Chiến nhớ tới đêm qua hắn ở bên tai mình nói chuyện bậy bạ khiến người mặt đỏ tới mang tai.

“Này…”

“Xuỵt.” Tiêu Chiến lời còn chưa nói hết đã bị hắn cắt đứt, Vương Nhất Bác đem ngón tay trỏ dựng thẳng đặt ở ngoài môi, làm ra dấu hiệu cấm khẩu, sau đó hắn nguy hiểm nheo mắt phượng lại liếc nhìn Tiêu Chiến, hơi nhếch miệng nói: “Làm sao? Ngủ một buổi tối liền trở mặt không quen biết? Đêm qua có nhớ gọi ta cái gì không?”

Hắn còn có mặt mũi nhắc tới chuyện đêm qua? Nhớ tới mình ở tình huống nào bị bức ép đến phải gọi như vậy Tiêu Chiến tức giận đến mặt đỏ rần: “Ngươi, ngươi, ngươi thật vô sỉ!” Dù sao y cũng không biết mắng người, lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài câu này.

Vương Nhất Bác liền khẽ cười thành tiếng, khàn khàn giống như âm thanh của tiếng đàn cổ, bỗng nhiên kề sát tới bên tai của y: “Ngươi mới vừa thao ta xong bây giờ trở mặt không quen biết?”

Tiêu Chiến quả thực không biết phải mắng người vô sỉ này ra sao, rốt cuộc là ai thao ai vậy? Giọng nói của Vương Nhất Bác so với nam tử bình thường thì trầm thấp có từ tính hơn khiến cho lỗ tai y lại một lần nữa nhũn ra.

Vương Nhất Bác nhìn y đỏ mặt, lỗ tai cũng đỏ thì trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được muốn bắt nạt y, muốn đùa y. Hắn nắm tay y hướng xuống dưới thân mình, Tiêu Chiến đụng tới vật nóng bỏng cứng rắn kia sợ đến nhảy dựng muốn rút tay ra, lại bị tay của Vương Nhất Bác kiềm chế đặt ở trên nghiệt rễ kia không nhúc nhích được.

Cùng là nam tử, đối với phản ứng vào buổi sáng rất dễ hiểu, phản ứng này cũng rất bình thường nhưng Tiêu Chiến cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của vật kia xuyên thấu qua lòng bàn tay của y, đấm thẳng vào trái tim của y!

Vương Nhất Bác một lần nữa ôm lấy y, thân thể dán lấy thân thể, cực kỳ chặt chẽ mà dán vào, dẫn dắt tay của y bắt đầu ma sát hạ thân của mình, cố ý ở bên tai của y trầm thấp thở hổn hển, kêu rên, động tác kia thấy thế nào cũng là lôi kéo câu dẫn người ta! Thân thế Tiêu Chiến cũng dần dần nóng lên, lỗ tai cũng càng ngày càng đỏ.

“Ngươi…”

“Lại không theo lời ta dặn dò gọi, ta liền… Thao chết ngươi!” Ba chữ cuối cùng Vương Nhất Bác đặc biệt nhấn mạnh.

Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng ám muội, càng ngày càng nhiệt liệt, Tiêu Chiến biết mình bị hắn thở dốc làm cho một lần nữa có phản ứng, trong lúc nhất thời không biết là nên đẩy hắn ra hay là ỡm ờ giúp hắn giải quyết, thì ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nha hoàn gõ cửa kêu to.

“Thiếu gia, sáng rồi nên đi thỉnh an, còn phải kính trà cho lão gia phu nhân nữa.”

Vương Nhất Bác nghe được thanh âm này trong lúc nhất thời cũng không còn hứng thú, buông tay y ra, tự mình bình phục một phen, sau đó đứng dậy, nói với Tiêu Chiến: “Ngươi trước tự mình đi phòng riêng vệ sinh thân thể, nơi này để ta ứng phó là được rồi.”

Tiêu Chiến nhìn thấy cả người hắn đều thay đổi nhìn rất lạnh lùng vô tình, giống như người vừa nhiệt liệt động dục lúc nãy không phải là hắn vậy.

Tiêu Chiến có khuôn mặt rất thanh tú, khung xương rất nhỏ, vóc người cũng không cao, giả trang nữ tử không có gì không thích hợp, sau khi trang điểm mặc trang phục lại có vẻ thư hùng cho người một cảm giác đặt biệt, là một loại phong tình khác.

Lúc xuất môn Vương Nhất Bác khăng khăng muốn nắm tay Tiêu Chiến, hành động này làm đôi mắt bọn nha hoàn mới ngủ dậy phải mở to, rồi lại rất nhanh bình tĩnh lại.

Tiểu Hồng cười nhìn bọn họ nói: “Lão gia cùng phu nhân mọi người đều ở thượng thính chờ, chỉ còn đợi thiếu gia ngài.”

Tiêu Chiến cảm thấy lời nha hoàn này không đơn giản, trong lời có hàm ý chỉ trích bọn họ dậy trễ sao? Tình huống bây giờ y không rõ được, Vương gia tiểu thiếu gia không phải vừa sinh ra đã ốm yếu nhiều bệnh sao? Tối hôm qua ở trên người làm mình muốn ngất đi là người phương nào? Lẽ nào hắn là giả?

Tiêu Chiến cảm thấy được mình như lạc vào năm dặm mây mù, không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, thật sự, hư hư thật thật.

“Đi thôi.” Vương Nhất Bác duỗi tay nắm chặt tay y, xúc cảm ấm áp từ chỗ nắm lấy tay nhau truyền đến, điều này làm cho tâm của Tiêu Chiến thoáng an định một chút, trên mặt không tự chủ được lại đỏ lên, bởi vì nhớ lại đêm qua kịch liệt một phen mây vũ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy một màn diễm sắc kia giật mình, cảm thấy vợ mình quá dễ dàng xấu hổ, dáng dấp như vậy sao hắn có thể chịu nỗi? Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn muốn mạnh mẽ đè y xuống dạy dỗ y một phen.

Nhưng có một số việc làm nhiều rồi, tự nhiên cũng thành thói quen, nước chảy thành sông, phải từ từ thôi.

C6.

Tiêu Chiến lại một lần nữa cảm nhận được Vương gia rất kỳ quái.

Lúc bọn họ đi thỉnh an bầu không khí kỳ thực cũng không tốt, phụ mẫu Vương Nhất Bác Vương lão gia và Vương phu nhân hoàn toàn không vì nhi tử thành gia lập nghiệp mà vui vẻ, hai vị huynh trưởng của hắn cũng như thế. Theo quy củ kính trà, mặc dù không bị làm khó dễ gì cả nhưng tất cả những thứ này đều cho người khác cảm giác rất kỳ quái.

“Nhất Bác, hôm qua đại hôn khẳng định con cũng mệt nhọc, như vậy đi, trước tiên con mang theo nương tử đi về nghỉ ngơi đi, tam triều lại mặt cũng không cần đi, thông gia bên kia ta sẽ đích thân nói, bởi vì con bị bệnh bọn họ sẽ thông cảm. Ở nông thôn không khí mới tốt, con vì việc hôn nhân đã ở nơi này đợi thời gian dài rồi, ngày mai ta để A Phúc bọn họ đưa các con trở về biệt trang, ở nơi đó tu dưỡng, bệnh của con mới có khởi sắc.” Vương phu nhân nhìn như săn sóc chú ý tới sức khỏe của hắn nhưng ý tứ chân chính là muốn đuổi hắn đi? Gấp như vậy? Ngày thứ hai đã đi? Tiêu Chiến nhìn thấy chuyện này mà sợ hết hồn.

Vương Nhất Bác sắc mặt có chút tái nhợt, cả người cũng có dáng dấp yếu ớt, so với tối hôm qua quả thực như hai người khác nhau! Hắn lạnh nhạt trên mặt cũng không biểu tình gì chỉ nói một câu tất cả nghe theo mẫu thân dặn dò, rồi cùng y đồng thời cáo lui.

Lúc gần đi Tiêu Chiến phát hiện, Vương lão gia nhìn mình như không quen biết giống như là đang nhìn một cái gì bẩn thỉu vậy.

Trong tân phòng, bọn nha hoàn đang đóng gói hành lý, Tiêu Chiến không nói gì cùng Vương Nhất Bác ngồi đối mặt nhau, làm sao cũng không nghĩ ra. Không phải nói Vương gia tiểu thiếu gia là từ nhỏ được nuông chiều đến lớn sao? Nhưng khi nhìn thái độ bọn họ mới vừa rồi rõ ràng đối với hắn như người xa lạ không giống như loại được nuông chiều? Y ở Tiêu Phủ tuy là thứ tử, nhưng thường ngày cũng không chịu đãi ngộ lạnh nhạt như vậy đâu!

Lời đồn này thật đúng là không đáng tin.

“Các ngươi dọn dẹp xong rồi thì lui ra đi.” Vương Nhất Bác lật một quyển sách, cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí băng lãnh gọi hạ nhân đi ra ngoài.

Mấy nha hoàn mặt đối mặt nhìn mấy lần, mới theo lời lui ra.

“Ta biết ngươi muốn hỏi ta một vài thứ, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nói những chuyện này, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết nơi này không phải là nhà của chúng ta.” Tâm tình Vương Nhất Bác rõ ràng vô cùng không tốt, nói chuyện với y ngữ khí cũng lạnh lùng.

Tiêu Chiến lần đầu tiên bị hắn dùng thái độ và khuôn mặt lãnh đạm nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng có chút khó chịu nói không nên lời.

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ không hề làm gì cả, rất sớm đã lên giường nghỉ ngơi, rạng sáng ngày thứ hai thì lên xe ngựa, chạy tới biệt trang ở nông thôn.

Tùy tùng chỉ có một A Phúc đánh xe, cũng không có một ai khác. Từ Tiêu gia Tiêu Chiến cũng mang theo nha hoàn đến nhưng không có tâm phúc của mình nên dứt khoát để cho bọn họ lưu lại Vương gia, không có những người kia giám thị, y càng tự tại hơn một chút.


🦁💚❤️🐰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top