Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 3. H Nơi Hoang Dã

Đang vào ngày xuân thời tiết rất đẹp, gần biệt trang có một vườn cây, đi vài bước là có thể tới. Trong vườn trồng rất nhiều cây hoa đào, bây giờ trong vườn đều nở đầy hoa đào màu hồng nhạt, cỏ thơm ngát, hoa rụng rực rỡ, xuân gió thổi làm hoa bay đầy trời. Chiều hôm đó Vương Nhất Bác mang tới một bình trà xanh cùng hai chung trà, mời Tiêu Chiến đi thưởng hoa đào, trận này Tiêu Chiến ở trong trang thật là chán ngấy nên vui vẻ đi cùng.

Bên trong vườn hoa đào có để rất nhiều ghế đá, để cho du khách ngồi thưởng ngoạn. Hai người tĩnh tọa ở đây thưởng thức hoa đào. Tiêu Chiến chậm rãi cúi đầu nhấp một chút nước trà xanh, môi răng lưu hương, đôi mắt nhìn hoa đào màu phấn hồng nở đầy trên cành cây. Y vốn chăm chú ngắm hoa, nhưng trong lúc vô tình tâm tư dần dần mà lại bay xa. Một năm lặng lẽ trôi qua, thời gian này y trải qua rất vui vẻ, có thể cùng người yêu tương thủ ở đây, yên lặng nhìn đình tiền hoa nở hoa tàn, nhìn bầu trời vân thư mây quyển, bình yên vượt qua bốn mùa. Nguyên bản bởi vì tẻ nhạt vô vị mà cảm thấy cuộc sống dài dằng dặc nhưng bởi vì một người mà trở nên thú vị, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Thuở thiếu thời, y cũng từng ảo tưởng thú một thê tử ôn nhu sẽ tương kính như tân vượt qua cả đời này, nhưng không nghĩ tới ma xui quỷ khiến mình lại đại gả thay cho muội muội lại thu hoạch được tình ái mà cả đời này y chưa bao giờ tưởng tượng được.

Vương Nhất Bác vốn cũng rất nghiêm túc mà thưởng thức hoa đào, nhưng thưởng thức một hồi không tự chủ được quay qua thưởng thức mỹ nhân ở bên cạnh.

Tiêu Chiến yên tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, cái gì cũng không làm lại vô cùng câu dẫn người ta. Khắp toàn thân y không có chỗ nào không phù hợp với tâm ý của mình, từ đầu đến chân giống như vì hắn- Vương Nhất Bác mà làm riêng vậy. Khuôn mặt thanh tú phần gáy thon dài, eo nhỏ, ngón tay thon dài cầm chung trà, không một chỗ nào không làm trái tim của hắn như lửa nóng hắn chỉ nhìn thôi đã cứng rồi.

Ngày tốt cảnh lại đẹp, nếu như không làm chút chuyện khiến người vui thích, chẳng phải là phụ lòng thời tiết đúng không?

“Chúng ta đến gần xem đi?” Vương Nhất Bác đứng dậy, hướng Tiêu Chiến đưa tay ra. Tiêu Chiến không nghi ngờ đưa tay cho hắn, hai người nắm tay, đi tới một gốc cây hoa đào rất to.

Chợt bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Vương Nhất Bác kéo tay đem Tiêu Chiến đặt ở thân cây hoa đào, ý xuân chính nồng, đôi mắt Vương Nhất Bác thâm thúy nhu tình có thể làm băng tuyết tan rã, nhưng Tiêu Chiến biết khi hắn lộ ra biểu tình này nhất định là không có chuyện gì tốt, hơn nữa theo tính tình của hắn, rất có thể là…

“Tiêu Chiến, nơi này không người, không bằng, liền ở đây, hả?” Vương Nhất Bác càng nói càng tới gần, một chữ cuối cùng là áp ở trên người y kề sát bên tai nói, ngữ khí đó quả nhiên là cực kỳ câu người, sắc khí đi vào lỗ tai Tiêu Chiến, trong phút chốc Tiêu Chiến cảm thấy mình đứng cũng không yên, cho dù dựa lưng vào thân cây.

“Không được!” Ban ngày ban mặt, tuy rằng nơi này vắng vẻ, không có thôn dân nhưng không bảo đảm sẽ không có hạ nhân từ biệt trang đi tới, khi bị bọn họ nhìn thấy mình cũng không muốn làm người nữa! Hơn nữa lộ thiên ngồi xuống đất làm chuyện như vậy, hắn cũng thật là… Nói chung chính là không được! Độ xấu hổ đã đi đến giới hạn cuối rồi!

Vương Nhất Bác mới không để ý tới sự chống cự của y, lúc nào cũng không chấp nhận đến cuối cùng Tiêu Chiến vẫn thoải mái ôm hắn rên rỉ. Vương Nhất Bác một cái tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, một cái tay cầm lấy tay y, mười ngón tay ôn nhu lưu luyến mà liên kết, đặt ở trên thân cây làm mất hết thảy chống cự.

Tiêu Chiến một bên bị hôn đến khí tức bất ổn, hai chân như nhũn ra, một bên chưa từ bỏ ý định cuối cùng cầu khẩn nói: “Không muốn… Không muốn… Không nên ở chỗ này được không… Chúng ta có thể ở thư phòng…” Cuối cùng, ở thư phòng hoan hảo cũng được phép, có thể biết y hoang mang đến nông nỗi không biết lựa lời.

Vương Nhất Bác nở nụ cười, gặm cắn phần gáy thon dài của y hàm hàm hồ hồ nói: “Nương tử, đừng có gấp, khi chúng ta trở về sẽ ở thư phòng được không?” Lúc này, lại có thể nhét thêm đồ chơi tình thú mới?

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, quả thực là tiền mất tật mang, có thể nói là vô cùng đáng thương. Tiêu Chiến một mặt chống cự, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng đã sớm nổi lên phản ứng, bắt đầu ngẩng đầu lên, mặt y cũng đỏ bừng. Vương Nhất Bác cởi quần của y móc ra cái kia, đồng thời nắm tay Tiêu Chiến, hai người dùng tay của mình cùng xoa nắn hai phân thân để sát vào nhau. Tay Tiêu Chiến mềm nhũn không có khí lực, đều là Vương Nhất Bác chủ đạo tất cả, bị ép cùng hắn nhịp điệu, nhưng tay Tiêu Chiến làm hắn vô cùng có cảm giác.

Xuân hàn se lạnh, hắn không dám cởi hết y phục của Tiêu Chiến, không thể làm gì khác hơn là chỉ cởi nút thắt y phục. Vương Nhất Bác một bên dùng tay thủ dâm cho hai người, một bên dùng giọng nói khàn khàn thở hổn hển kêu tên Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến… Tiêu Chiến… Tiêu Chiến….” Tiêu Chiến bị hắn kêu tên làm lỗ tai đều đỏ, tên của y vào lúc này từ trong miệng Vương Nhất Bác truyền tới trở nên vô cùng tình sắc.

Chỉ chốc lát, hai người đều bắn ra, cùng đạt tới cao trào, đầy tay dính nị. Vương Nhất Bác thở hổn hển, mạnh mẽ cắn trên cổ Tiêu Chiến một cái, in một dấu ấn: “Trở về tiếp tục trừng trị ngươi!”

Lúc này đến phiên Tiêu Chiến kinh ngạc, thở dốc không xác định: “Ngươi… Ngươi không muốn sao?”

Vương Nhất Bác sờ sờ mặt của y, cúi đầu hôn y một cái, ôn nhu, tinh tế miêu tả bờ môi y, nói: “Thời tiết như vậy ngươi sẽ bị nhiễm lạnh, trở về đi thôi.” Nói như thế, nhưng cái kia của Vương Nhất Bác mới vừa bắn sức sống lại vẫn hết sức kinh người, lại ngẩng đầu đè ở bụng dưới Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác biểu tình vô cùng hờ hững, làm như cái gì cũng không phát sinh.

Tiêu Chiến không biết tính sao tâm đột nhiên tê rần, đầu óc nóng lên, mím mím đôi môi mới vừa bị hôn rồi nói: “Ta tới giúp ngươi.” Chỉ là lời mới vừa nói ra y liền hối hận, xưa nay y chưa từng làm việc này.. trước tiên…. Làm sao bắt đầu?

Vương Nhất Bác cười mà không phải cười, lẳng lặng nhìn y không nói lời nào, Tiêu Chiến cảm thấy mình bị trào phúng, lập tức muốn ngồi xổm xuống giúp hắn, nhưng lại bị hắn đè xuống.

Hắn nói: “Là ngươi mời ta nha.” Đúng đấy, tự làm bậy, không thể sống.

Hai chân Tiêu Chiến vòng qua eo Vương Nhất Bác không được hắn mở rộng áo choàng che lại, không cho gió thổi tới. Y nửa người trên hoàn hảo, nửa người dưới không có mảnh vải che thân, cả người bị đặt ở trên thân cây mạnh mẽ đỉnh lộng. Mỗi khi Vương Nhất Bác dùng lực mạnh mẽ thao thì cây hoa đào bị bọn họ làm cho lay động khiến những cánh hoa đào hồng nhạt bay đầy trời như những trận mưa hoa, bay lả tả rơi trên mặt đất, bay đến trên người bọn họ.

“Tướng công thao ngươi sướng hay không sướng a?” Vương Nhất Bác thở hổn hển, tìm đúng nơi mẫn cảm của Tiêu Chiến dùng lực va chạm đâm vào, trả lời hắn chỉ có tiếng Tiêu Chiến đè nén, đứt quãng rên rỉ.

“Hả? Tại sao không nói chuyện? Đến cùng sướng hay không sướng a?” Vương Nhất Bác có ý đồ xấu đâm vào nơi rất sâu, làm Tiêu Chiến không nhịn được rên rỉ một tiếng.

“A…” Vương Nhất Bác nhìn y che miệng không nói lời nào, quyết tâm phải đem y thao đến dục tiên dục tử, thân cây bị hắn đụng đến loạng choà loạng choạng. Tiêu Chiến rốt cục không chịu nổi, cảm thấy phía sau lưng của mình khẳng định đã bị tổn thương, nơi kia cũng đau rát bởi vì bị thô bạo xâm phạm, rồi lại mang theo một cảm giác sảng khoái kỳ lạ, y buộc lòng phải nói xin tha: “Sảng khoái… Sảng khoái… Ngươi nhẹ chút…”

Nhưng trả lời y chỉ là những động tác mạnh mẽ thao lộng, thở dốc và rên rỉ hòa quyện làm trong vườn hoa đào ý xuân dạt dào.

Mênh mông trong biển hoa, thân ảnh của hai người ám muội dây dưa, ở một khắc tiếp theo, phảng phất có thể đến địa lão thiên hoang.

                  💐 HOÀN TOÀN VĂN 💐

🦁💚❤️🐰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top