Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 35

#Suy đoán của anh hoàn toàn đúng!

Hết giờ làm việc anh liền rời khỏi công ty đến đón cô. Nhưng hôm nay xe anh dù đã chạy vào trường nhưng chẳng thấy hình dáng cô đâu. Anh bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt liền tự mình bước xuống xe đi thẳng vào trong. Tên tuổi của anh đã không còn xa lạ gì nên các giảng viên thấy liền chào hỏi anh. Một giảng viên nữ vẫn còn trẻ tầm 30 tuổi bước tới chỗ anh đang đứng bắt chuyện

-Chào Nguyễn Tổng. Nguyễn Tổng đến đón cô Phạm sao?_ giảng viên hỏi

-Đúng vậy!_ anh trả lời ngắn gọn

-Vậy Nguyễn Tổng không biết sao. Lúc nãy có người đến tìm cô ấy. Không biết có chuyện gì mà cô Phạm đã lập tức đi sau đó còn xin nghỉ tiết 5 nữa_ giảng viên nói

-Như vậy có nghĩa là cô ấy đã đi lâu rồi sao_ anh nóng lòng hỏi lại

-Vâng! Đúng vậy. Thôi tôi có việc xin phép đi trước _ giảng viên đó nói xong liền bước đi

Anh và trợ lý Lâm liền nhanh chóng chạy vào trong để xem băng ghi hình của camera đã ghi được. Đúng với dự đoán của anh chính Lâm Tử Hưng đã đến đón cô đi. Vì lúc sáng Lâm Trung Nhân có đi cài thiết bị theo dõi vào xe hắn ta nên liền nhận ra chiếc xe đó.

Anh và Lâm Trung Nhân nhanh chóng lên xe. Lâm Trung Nhân liền mở điện thoại của mình ra và đi theo thiết bị theo dõi mà anh đã đặt trên xe hắn. Anh ra lệnh cho thư ký Lâm gọi thêm cảnh sát và người để đi theo tránh xảy ra trường hợp đáng tiếc vì theo anh nghĩ hắn nhất định sẽ có rất đông thuộc hạ

Tuy biết mọi chuyện sẽ được giải quyết sớm nhưng trong lòng Mạnh Quỳnh vẫn nóng ran như lửa đốt. Hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu anh. Tại sao cô lại dễ dàng đi theo hắn chứ?. Cô dễ bị lừa như vậy sao?

Xe anh vừa tới nơi dừng của thiết bị theo dõi thì điện thoại anh lại reo liên hồi. Anh đã cho xe dừng xa nơi Lâm Tử Hưng dừng xe để tránh bức dây động rừng. Không ngờ hắn lại đúng lúc như thế, tuy là số lạ nhưng anh thừa biết đó là hắn

-Tôi nghe_ anh vừa nói vừa bước xuống khỏi xe

Trợ lý Lâm cũng xuống cùng anh tiến gần vào trong, đúng lúc những tay sai anh gọi cũng đến. Anh cùng bọn họ từ từ đi vào trong tránh xảy ra manh động

Sau khi anh nhấc máy thì đầu dây bên kia cũng không ngần ngại hỏi

-Anh biết tôi là ai chứ?_ hắn hỏi

-Nếu tôi đoán không lầm thì cậu chính là Lâm Tử Hưng

-Anh thật tài tình. Không hổ danh là người thông minh trên thương trường. Anh biết lý do tôi gọi anh chứ?

-Cậu đang giấu cô ấy ở đâu_ anh vẫn thế. Vẫn nhanh gọn hỏi

-Thật là nhanh đó! Mới đây đã biết người phụ nữ của mình xảy ra vấn đề rồi sao?_ Lâm Tử Hưng nói với giọng đầy tự mãn

-Đừng nói nhiều. Cậu muốn gì? _ anh cần phải đóng kịch thật hoàn hảo

-Đơn giản thôi. Hạn mục bên Los Angeles.

-Được thôi. Nếu chỉ có hạn mục đó tôi sẽ cho cậu_ anh nói

-Như vậy khi nào anh sắp xếp xong tôi sẽ thả vợ của anh ra. Đừng quên người phụ nữ của anh đang nằm trong tay tôi_ Lâm Tử Hưng nói xong thì tắt máy

Khung cảnh ở đây thật vắng vẻ. Căn nhà hoang này rất thích hợp để bắt cóc nhưng cũng may anh đã đi trước một bước. Anh đang đứng trước cửa của căn nhà hoang này, nơi mà Lâm Tử Hưng đã nhốt cô. Anh cho người đập cửa. Ngay tức khắc cửa liền được mở ra.

Hoàn cảnh thật khiến người ta hoang mang. Bọn người của Lâm Tử Hưng đang cười nói vui vẻ thì bị hành động bất ngờ của anh ập tới khiến bọn chúng cứng đơ không biết làm gì. Cô đang ngồi trên chiếc ghế và bị trói lại, miệng bị dán băng keo, cô không ngừng lắc đầu khi nhìn thấy anh.

Bọn chúng tuy đông nhưng chỉ bằng một nửa người mà anh phái đến. Rất nhanh chóng bọn chúng bị người của anh khống chế ngay cả Lâm Tử Hưng cũng vậy. Anh liền cởi trói cho cô đang lúc đưa cô ra ngoài thì anh nghe tiếng súng rền vang. Anh liền quay lại, chính Lâm Tử Hưng đã cố gắng chút sức còn lại lấy súng mà hắn giấu kĩ trong túi áo bắn về phía cô nhưng anh không suy nghĩ được gì nhiều nữa liền theo phản xạ kéo cô vào lòng, tấm lưng của anh liền bị những viên đạn kia ghim vào, máu tươi nhanh chóng rỉ ra ngày càng nhiều hơn cả người anh quỵ xuống nhưng tay anh vẫn ôm lấy cô.

Cô khó thích nghi được cái trường hợp này nhưng khi thấy máu anh chảy cô liền quỳ xuống ôm anh vào lòng của mình. Nước mắt cô cũng tuôn trào ra, tim cô đau như muốn chết điếng. Cô không hiểu cái cảnh gì đang xảy ra với cô và anh. Nó thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp trở tay. Nhưng thấy anh đau cô như muốn chết đi. Miệng cô gào thét, khóc nức nở

-Mạnh Quỳnh anh sao thế này?...Huhuhu anh đừng ngủ, sẽ ổn thôi đừng bỏ lại em mà_ cô khóc ôm chặt lấy anh

Anh gượng chút sức khẽ vuốt tóc cô

-Trước... khi chết... anh...anh muốn nghe câu trả lời của em_ Anh không biết số phận của mình sẽ ra sao. Dù gì anh cũng chỉ là một con người bình thường sẽ vẫn theo quy luật tự nhiên để tồn tại trên cõi đời này. Anh vẫn phải trải qua quy luật sinh lão bệnh tử. Chỉ là nó quá bất ngờ làm anh chưa chuẩn bị được gì cả. Chưa làm cho người phụ nữ mà anh đã và đang yêu được hạnh phúc một ngày nào nên trong lòng anh có chút không cam lòng. Nhưng trước khi xảy ra sự việc tàn nhẫn anh muốn biết được câu trả lời của cô, dù có dối gian hay thật anh cũng sẽ ghi nhớ và lấy nó làm động lực để anh giành lại sự sống của mình. Nếu cô có tình cảm với anh thì anh sẽ dùng hết sức để giữ lại mạng sống vì ít nhiều anh cũng còn người đợi anh

-Chết gì chứ. Không được nói bậy.

-Em...em trả lời đi.

-Không....anh không được chết...Em yêu anh....Mạnh Quỳnh...anh không được chết em yêu anh_cô òa khóc một cách tuyệt vọng

Ngay sau đó tiếng còi cảnh sát cùng xe cứu thương tới. Bọn người kia bị cảnh sát đưa đi. Còn anh được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện, cô cũng nhanh chóng theo xe cấp cứu cùng anh đến bệnh viện. Suốt đường đi cô vẫn luôn nắm chặt tay anh, nước mắt vẫn tuôn ra. Cô thật sự rất sợ mất anh

#Giành Lại Sự Sống

Xe cấp cứu vừa tới nơi thì lập tức các bác sĩ ý tá đẩy anh đến phòng phẫu thuật. Cô chạy theo anh, tay cô vẫn nắm chặt tay anh. Cô rất sợ anh sẽ buông tay cô ra. Miệng cô liên hồi động viên anh

-Mạnh Quỳnh anh phải cố lên. Em không muốn sống một mình đâu ...huhuhu_ cô nói nước mắt cũng thuận theo đó mà chảy xuống ngày càng nhiều

Khi tới cánh cửa phòng phẫu thuật thì các y tá cản cô lại. Cô đành đứng ở ngoài.

Lâm Trung Nhân sau khi đến sở cảnh sát phỏng vấn xong thì liền vào bệnh viện. Thấy cô ngồi bệch xuống đất trước cửa phòng cấp cứu anh cũng chẳng biết phải làm thế nào. Chuyện này xảy ra anh cũng rất bất ngờ. Chính anh còn không chấp nhận được huống chi là cô. Anh chỉ biết tới gần để an ủi cô. Anh biết tuy Nguyễn thiếu của mình đang ở trong đấu tranh với cái chết nhưng Nguyễn thiếu sẽ vẫn hi vọng người phụ nữ của mình không được đau

Cô Phạm cô hãy cố gắng vượt qua vì Nguyễn thiếu nhất định sẽ không bỏ lại chúng ta. Nếu Nguyễn thiếu biết thì cậu ấy sẽ rất buồn_ Lâm Trung Nhân nói xong liền cố gắng dìu cô lại ghế ngồi

Cô thất thần ngồi xuống ghế. Trong lòng nóng như núi lửa sắp tuôn trào. Nước mắt cô không thể kìm được. Cô càng cố gắng không khóc để anh thấy cô rất mạnh mẽ mà yên tâm giành lại sự sống nhưng không hiểu sao nước mắt cứ dạt dào chảy xuống

Cô Phạm cô đừng khóc nữa Nguyễn thiếu sẽ ổn thôi_ Lâm Trung Nhân an ủi cô

Trợ lý Lâm có phải tất cả là tại tôi không. Nếu tôi không đi theo hắn ta thì anh ấy đã không xảy ra chuyện như thế này. Tất cả là tại tôi, tôi đã hại anh ấy rồi. Nếu như anh ấy không may xảy ra chuyện thì tôi sẽ ân hận cả cuộc đời này. Tôi không muốn anh ấy bỏ tôi ở lại mà đi một mình đâu. Tôi đã cố gắng lạc quan nhưng hoàn cảnh trước mắt dường như nó không cho tôi cơ hội đó. Nỗi sợ mất đi anh ấy tôi thật sự không chịu nổi khi nghĩ đến_ cô như tìm được người để trút ra những gì mà bản thân cô đang kìm nén từ nãy đến giờ

Cô đừng quá bi quan. Hãy lạc quan để Nguyễn thiếu còn lạc quan để sống. Cô có muốn ăn gì không tôi đi mua?.

Không cần! Tôi không muốn ăn gì cả. _ ngay lúc này cô nào có tâm trạng để ăn chứ

Lâm Trung Nhân biết cô sẽ không chịu ăn nên đành đợi kết quả cùng cô

3 tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng thì đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Các bác sĩ vừa bước ra thì cô và Lâm Trung Nhân liền chạy tới hỏi thăm

Anh ấy sao rồi bác sĩ

Cô Phạm cứ yên tâm.Nguyễn tổng đã qua cơn nguy hiểm. Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời nên máu không mất quá nhiều vì máu của Nguyễn tổng rất hiếm. Chúng tôi sẽ đưa Nguyễn tổng lên phòng hồi sức đặt biệt. Cô Phạm trong thời gian này chú ý chăm sóc cho Nguyễn tổng nhớ cho cậu ấy bổ sung thức ăn bổ máu_ bác sĩ kĩ càng dặn dò cô

Cảm ơn bác sĩ

Không có gì. Nghĩa vụ của chúng tôi mà!_ nói xong thì các sĩ cũng đi khỏi

Các y tá bắt đầu đẩy anh lên phòng hồi sức đặc biệt. Cô cũng theo họ lên.

Lâm Trung Nhân biết được anh đã qua cơn nguy hiểm nên ra ngoài mua chút thức ăn cho cô và một số vật dụng cá nhân cho anh

Khi Lâm Trung Nhân quay lại thì cô đang ngồi trên chiếc ghế đặt sát giường bệnh của anh. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh. Cô không ngừng nhìn anh thật sâu. Lầm Trung Nhân khẽ ho một chút, cô nghe có tiếng động liền đỏ mặt quay lại hỏi

Nãy giờ anh ra ngoài mua đồ sao?.

Đúng vậy! Cô Phạm ăn chút gì đi!

Trợ lý Lâm cứ ăn đi tôi không đói_ tuy anh đã qua cơn nguy hiểm nhưng cô vẫn lo làm sao cô muốn ăn nữa chứ

Nguyễn thiếu cần cô. Nếu cô không có sức khỏe làm sao chăm sóc cho Nguyễn thiếu. Nguyễn thiếu sẽ không vui nếu cô bỏ bữa _ Lâm Trung Nhân chỉ còn cách lấy anh ra làm kế. Dù gì khi anh tỉnh lại mà thấy cô ốm đi hay không được khỏe thì cái mạng nhỏ này của cậu sẽ khó mà yên

Cô suy nghĩ một lúc, thấy Lâm Trung Nhân nói cũng đúng nên mới đồng ý

Thôi được rồi tôi sẽ ăn!

Sau khi ăn uống xong thì cô vẫn ngồi trên ghế sát giường anh để chăm anh còn Lâm Trung Nhân thì dọn dẹp một chút rồi lại ghế sofa ngồi. Lâm Trung Nhân đã cố gắng khuyên cô đi lại giường giành cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi để ngủ một chút nhưng cô cố chấp không chịu nên anh đành ngồi canh cả anh và cô vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top