Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 53

#Thực Tập


1 tháng trôi qua nhanh chóng. Cô cũng sắp cầm trên tay tấm bằng Đại Học thì lại nhận được thông báo về chuyến thực tập cuối cùng để nâng cao tài năng của trường dành cho sinh viên. Lần này lại được thực tập bên Mỹ nên mọi người có vẻ xôn xao khi sắp được sang một đất nước phát triển hàng đầu thế giới. Riêng cô cảm thấy khá trầm tư. Vì đó là nơi mà Kai sống. Liệu sau cuộc điện thoại đó Kai đã ra sao rồi, có ổn không. Lần này nếu cô sang Mỹ thì có được gặp Kai không

Trở về nhà suy nghĩ trong đầu cô vẫn rối lên. Anh vừa về tới cô đã nhanh chóng thông báo về tin này

- Trường có tổ chức một chuyến thực tập bên Mỹ. Lần này có lẽ em sẽ đi tầm 2 tuần hoặc 1 tháng cũng nên_ cô nói

Anh khẽ nhíu mày khi nghe cô nói. Động tác tháo cà vạt khẽ ngừng lại một chút

- Không đi đâu hết!_ anh ung dung nói

- Tại sao?_ cô bất ngờ hỏi

- 2 tuần có khi 1 tháng..lâu như vậy em định bỏ anh một mình ở đây sao. Vốn dĩ em cũng đâu nhất thiết phải cần tấm bằng đó. Chỉ cần em muốn thì cái gì anh cũng cho em được. Việc gì phải cực khổ lặn lội sang một đất nước xa xôi như vậy chứ_ anh nghiêm túc nói

- Em biết mình không thiếu thốn điều gì. Cũng biết anh rất cưng chiều em, cho em những thứ em muốn. Nhưng xin anh hãy tôn trọng những gì em đã làm. Tấm bằng này em đã học ròng rã hơn 3 năm trời, bây giờ chỉ còn thử thách cuối cùng là hoàn thiện anh bảo em bỏ là bỏ thế nào. Dù gì đi nữa chuyến thực tập này em vẫn phải đi_ cô kiên quyết nói

Anh thở dài rồi đi vào nhà tắm không đáp lại lời nói của cô. Đây là lần đầu tiên cô và anh có chút cãi cọ nhỏ với nhau nên không khí nhanh chóng căng thẳng

Khi anh tắm ra thì thấy cô đang hóng gió ở ban công. Khuôn mặt xinh đẹp có chút ũ rũ. Thấy vậy anh lại không đành. Anh lại gần cô, ôm lấy phần eo thon gọn của cô từ phái sau, hôn nhẹ lên mái tóc mượt của cô. Cô cũng khá bất ngờ về hành động của anh vì mới lúc nãy cả hai vừa kình cãi một chút. Nhưng nhanh chóng thích nghi, cô khẽ cụp mắt xuống hít thở thật sâu

- Sang bên đó thực tập cho tốt. Nhớ gọi về cho anh thường xuyên. Có gì bất ổn cứ nói anh, anh sẽ giải quyết_ anh chậm rãi nói

Mắt cô liền mở to ra. Anh đồng ý cho cô đi thật sao?

- Anh không cấm em nữa sao?_ cô hỏi

- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên cấm đoán em. Anh nên ủng hộ em mới đúng. Em đã cố gắng hết sức cho mấy năm học rồi. Đây là thử thách cuối cùng để sự cố gắng của em được hoàn thiện vì thế thực tế anh không có quyền cấm em_ anh nói rồi càng xiết chặt eo của cô hơn

- Cảm ơn anh đã hiểu cho em_ cô nói

Anh mới đầu khi nghe cô nói trong lòng liền chắc chắn không cho cô đi. Nhưng nghe những lời nói cô thốt ra. Thấy sự ủ rũ của cô anh như chết lặng vì khó chịu. Anh không muốn cô buồn dù chỉ một chút nào cả. Cho nên chỉ cần cô vui, anh hi sinh một chút có đáng gì

#Gặp gỡ giữa chốn đông người

Sau khi được anh ủng hộ hết sức cô đã nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thực tập sắp tới. Và cuối cùng điều gì đến cũng đến.

Ngày cô sang Mỹ cũng tới rồi. Anh cũng tiễn cô ra sân bay. Ân cần chăm sóc cho cô ở sân bay khiến các nữ sinh viên khác không khỏi ganh tị

- Nhớ lời anh dặn. Sang đó phải chăm sóc tốt cho bản thân. Thực tập tốt để sớm về với anh. Phải thường xuyên gọi về_ anh dặn dò kĩ lưỡng

- Anh cứ làm như em đi luôn không bằng. Cao nhất là 1 tháng thôi mà. Anh làm quá rồi_ cô cười tươi nói

- Chỉ là anh không nỡ xa em. Bây giờ chỉ cần em không muốn đi. Chỉ cần em đổi ý anh sẽ đưa em về ngay lập tức và bằng cấp gì đó em sẽ vẫn nhận được như thường lệ_ anh uy quyền nói

- Em không đổi ý đâu. Em muốn dựa vào sức mình_ cô nói

- Anh không cản em nữa. Mấy hôm nay em ăn không được ngon miệng nên anh có phần lo khi em một mình bên Mỹ cho nên em nhớ gọi về cho anh nghe không?. Chỉ cần em không ổn anh sẽ bay sang Mỹ ngay_ anh nói

_ Em biết rồi_ cô vừa nói dứt câu anh liền ôm chầm cô vào lòng

Khoảng vài phút rồi buông ra. Cô cũng vẫn phải lên máy bay vì máy bay sắp cất cánh rồi. Còn anh vẫn đứng đó cho đến khi máy bay đã bay cao

Mất hàng đống giờ bay cuối cùng máy bay cũng hạ cánh. Cô cũng như các sinh viên khác được hướng dẫn viên của trường đưa đến khách sạn để nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi ở khách sạn 1 ngày cho lại sức rồi hôm sau mới bắt đầu cuộc thực tập. Ban ngày cô cùng đoàn sinh viên thực tập còn ban đêm thì trở về khách sạn. Và mỗi người có thể tự mình di dạo nếu muốn. Nhưng cô lại không muốn đi đâu vì cô không rành đường ở đây. Hàng ngày đều trôi qua đều đặn, cô vẫn nghe lời anh dặn dò, vẫn gọi về thường xuyên cho anh an tâm. Chỉ là việc ăn uống của cô không được thuận lợi. Không biết có phải vì không hợp khẩu vị không nhưng thấy thức ăn như cá thịt cô lại cảm thấy buồn nôn và khó chịu nhưng cô lại không muốn nói với anh về điều này vì sợ anh sẽ lo lắng

Gần 2 tuần trôi qua. Cuộc thực tập được thông báo sẽ kéo dài 1 tuần nữa mới kết thúc. Sau khi mệt mỏi từ nơi thực trở về. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi dạo lanh quanh gần khách sạn cho thoải mái. Vì khách sạn cô ở là trung tâm của thành phố New York ở Mỹ nên cô chỉ cần đi lanh quanh một chút là có thể tới công viên hay khu mua sắm đắt đỏ của thành phố. Vốn dĩ lúc đi anh có đưa thẻ cho cô nhưng tính cô lại không thích dùng tiền nhiều. Lại không có hứng mua sắm thêm quần áo vì ở nhà còn quá nhiều. Nên cô đi dạo ở công viên cho mát

Công viên ở đây có vẻ khá yên tĩnh vì giờ cũng hơn 21h tối. Nhưng khi cô vừa ngồi xuống nghỉ chân vì mỏi thì nhìn thấy một cảnh khiến trong lòng bất chợt nôn nao

Một chiếc xe hơi sang trọng dừng cách cô không xa. Một người đàn ông với bộ âu phục màu xám tro lịch thiệp bước xuống đứng dựa vào cửa xe ngước mặt nhìn bầu trời về đêm đầy sao. Nhìn hắn có vẻ khá mệt mỏi và ngột ngạt với cuộc sống. Nhưng càng nhìn lâu cô lại nhận ra cảm giác thân quen đến kì lạ...thật sự rất quen

Cô nhanh chóng đứng dậy đi về phía hắn. Hắn vẫn yên tĩnh đứng ở đó không hề nhúc nhích. Cô tới càng gần càng nhận diện được khuôn mặt của người đàn ông. Khi thật sự khoảng cách cận kề cô đã chắc chắn mình không nhìn lầm đó chính là....chính là Kai. Không ngờ Trái Đất này tròn như vậy. Một nơi đông đúc chật chội như vậy lại có thể gặp lại người tri kỷ thất lạc không lí do

Dường như anh chợt cảm nhận được tiếng bước chân rất nhẹ rồi dừng hẳn lại. Anh dường như cảm nhận được một cặp mắt đẹp đang nhìn anh rất sâu và anh đang cảm nhận được một cảm giác và một mùi hương thân thuộc mà anh đang rất cần vào lúc này. Đành ngước xuống mở cặp mắt xanh nhìn thẳng vào cô gái với vóc dáng thon gọn nhỏ nhắn đang đứng rất gần anh, đang nhìn anh rất chăm chú mà tim anh đập loạn nhịp. Anh muốn bật khóc vì bất ngờ. Sao anh có thể...gặp cô ở đây chứ. Ông trời đang có ẩn ý gì với anh chăng

- Lâu quá anh không nhận ra em là ai nữa sao Kai_ cô nghẹn ngào hỏi anh

Dù tình cảm cô dành cho anh chỉ dừng ở tình bạn nhưng thật sự cô rất lo lắng cho anh. Anh ra đi đột ngột làm cô rất bất an

- Em là ai?_ Kai hỏi lại

- Anh dám..._ cô vừa tức vừa vui gằng giọng

- Sao em lại ở đây?_ Kai không nhịn được hỏi. Anh thua rồi. Dù có cố gắng cỡ nào anh cũng không thể tỏ ra không quen biết với cô lâu được

- Trường em tổ chức cho sinh viên thực tập ở đây cho chuyến cuối cùng của khóa học. Thật bất ngờ gặp lại anh...Kai à_ cô vừa nói vừa vô tư cười

- Thật sao?_ Kai trầm giọng hỏi cô

- Phải rồi. Sao nhìn anh tiều tụy quá vậy. Có chuyện gì sao?_ cô hỏi

- Anh xuống cấp đến vậy sao?_ Kai hỏi lại cô

Đúng là nhìn anh rất tiều tụy và hốc hác nhưng vẫn không che đậy được sự phong lưu điển trai nhưng mang nét rất lương thiện của anh. Nhìn anh như một người không nhiễm một chút bụi trần nào cả nhưng nhìn càng lâu cô càng thấy anh không ổn

- Một con người không còn người thân thì liền trở nên như thế này sao Phi Nhung?_ Kai hỏi cô
T thấy tội cho chú Kai đó quá à^^. Hay là mik ship chị mẹ với chú Kai đi=)))). Bỏ achus 6múi ra=)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top