Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 62

#Bữa tiệc nhỏ

Ba tháng đầu của thai kì trôi qua nhanh chóng. Cô dạo này ăn được hơn nhiều, không còn tình trạng nghén như trước. Phần eo thon gọn lúc trước bây giờ đã có phần lớn và nhô lên vì sự phát triển của thai nhi.

Sóng gió đã tới và cũng đã đi. Qua sóng gió đó khiến anh trở nên tin tưởng vào tình yêu nhiều hơn, giúp cô hiểu được tâm ý của anh hơn và biết cảm thông cho anh nhiều hơn. Nhờ thế cả hai lại càng trở nên khăng khít

Cô đang ngồi trong phòng khách ăn trái cây sau khi dùng bữa tối. Anh đi ra từ phòng làm việc rồi từ từ trên cầu thang bước xuống

- Bà xã!_ anh ngọt ngào gọi cô

- Hửm?

Anh nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô. Vòng tay qua bụng cô, sờ nhẹ bụng cô một chút rồi nói

- Tối mai anh sẽ mở một buổi tiệc nhỏ!_ anh nói

- Để làm gì? Ngày trọng đại gì sao?_ cô khó hiểu hỏi

- Anh cũng định nói với em ngày hôm qua nhưng quên mất. Anh đã sang nhà mẹ để mời mẹ và dì Hà về sống chung với chúng ta_ anh nói

- Anh nói thật chứ?_ cô trợn to mắt hỏi

- Tất nhiên rồi. Anh nghĩ trong thời gian này em cần người thân thuộc chăm sóc như vậy anh mới yên tâm làm việc. Hơn nữa anh thấy mẹ và dì cũng có tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt mấy nên anh muốn mẹ và dì về sống chung với chúng ta. Vừa để anh và em lo lắng cho tuổi già của hai người vừa làm tinh thần em trở nên tốt hơn.

Nghe những lời này cô thật sự mừng đến phát điên. Cuối cùng cô cũng được sống chung với mẹ và dì Hà. Cô có thể chăm sóc họ rồi

- Cảm ơn anh rất nhiều vì đã thương mẹ và dì Hà của em như người thân ruột thịt

- Em đừng nói vậy! Người thân của em thì cũng là người thân của anh. À...anh mở bữa tiệc này còn muốn Kai đến dự. Anh đã hiểu lầm cậu ấy nhiều rồi. Bây giờ coi như tạ lỗi_ anh nói

Cô nghe vậy cười khanh khách. Niềm vui thật sự cũng tới rồi. Hạnh phúc thật sự mỉm cười với cô rồi

Bữa tiệc buổi chiều mới bắt đầu. Thế nhưng ngay lúc sáng người làm đã tấc bậc làm việc. Mẹ và dì Hà cũng được anh đón về nhà. Căn phòng của hai người cũng được anh cho người dọn dẹp sắp xếp sạch sẽ, thay mới mọi thứ

Buổi chiều buông xuống thì bữa tiệc cũng bắt đầu diễn ra. Kai đã đến với vẻ ngoài vô cùng lịch lãm và phong độ. Cả nhà cùng nhau dùng bữa tối với hơn 20 món ăn được bày trên bàn

- Kai này! Phi Nhung cũng đã có gia đình còn sắp làm mẹ rồi. Con cũng nên có vợ đi để đuổi kịp vợ chồng nó_ Bà Phạm vừa nói vừa cười

Cô nghe câu nói này thật sự có chút chạnh lòng. Anh có tình cảm với cô...cô biết. Nhưng đáp lại anh là điều hoàn toàn không thể. Mỗi lần cô gặp khó khăn là anh lại xuất hiện giúp đỡ như một vị thần, điều đó càng làm cô trở nên nhỏ bé khi đối diện với anh. Đời này cô chỉ mong anh được hạnh phúc và sớm từ bỏ tình cảm dành cho cô vì cô suốt cả cuộc đời cũng không thể đáp lại tấm chân tình của anh được

- Không phải điều mình muốn thì sẽ có được đâu Bác ạ!_ Kai

- Ta thấy con đẹp trai lại có điều kiện tốt, tấm lòng rất thánh thiện. Với điều kiện như vậy có ai lại chê được. Phụ nữ xếp hàng theo con dài lắm đó_ dì Hà

- Điều kiện tốt nhưng vẫn có người không cần. Phụ nữ xếp hàng có đông chờ đợi thì trong đám đó vẫn mãi không có người con yêu thật sự_ Kai

- Nghe con nói có vẻ rất bi kịch_ bà Phạm

Cả ba người họ cùng bật cười thoải mái. Riêng cô và anh lại cười gượng vì họ biết rõ hàm ý trong câu nói của Kai

- Kai! Em mong anh sẽ tìm được một nửa của mình càng sớm càng tốt nhé_ cô nói rồi nâng ly nước trái cây thay thế cho rượu cụng li với Kai

- Tôi cũng hi vọng cậu được như vậy đó Kai!_ anh cũng phụ họa theo

- Được!...Được!...._ Kai

5 người cùng nhau cụng li vui vẻ ăn uống chuyện trò. Bất chợt người làm từ ngoài cổng chạy vào.

- Nguyễn thiếu có người muốn gặp ạ_ người giúp việc

- Ai?_ anh chau mày hỏi

- Tôi cũng không biết. Có một người đàn ông ngồi xe lăn và một người đàn ông trung niên đi cùng _ người giúp việc

Anh thật sự không biết ai đang đến tìm mình. Nghe người giúp việc miêu tả lại anh vẫn không thể tưởng tượng được người đang muốn gặp mình là ai.

- Mời họ vào phòng khách giúp tôi. Mời thêm bảo vệ canh gác phòng khách_ anh nói..

Trên chiến trường để chiến thắng có rất nhiều người căm ghé anh vì luôn luôn dành được hợp đồng tốt. Vì thế cảnh giác là điều cần thiết

Không biết hai người đàn ông đó là ai muốn gặp anh



#Nợ ai đó một lời xin lỗi


Khi được sự đồng ý của anh thì người giúp việc đã cho bảo vệ canh cổng mở cửa. Người đàn ông trung niên dáng vẻ hiền lương nhẹ nhàng đẩy nhẹ chiếc xe lăn. Người ngồi trên chiếc xe lăn khẽ run vì hồi hộp, ông cũng ở mức tuổi trung niên nhưng dáng vẻ lại có chút phong lưu cao quý. Chỉ tiếc hai chân ông lại không thể cử động được

Khi được đẩy vào trong nhà. Ông nhìn kĩ người đàn ông trẻ tuổi đang xoay lưng về phía mình đứng cách khá xa ông

Người đàn ông trẻ tuổi đang vui vẻ trò chuyện. Chợt anh nghe thấy tiếng bước chân kèm theo tiếng bánh xe nhỏ của xe lăn vang vọng phía sau lưng anh. Đặt ly rượu trở lại bàn, anh xoay người lại để nhìn xem ai muốn tìm anh. Và trong phút chốc anh như chết đứng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đó

Nuốt nước bọt nhưng vẫn không trôi, tâm tư như sóng đánh. Anh nghẹn ngào thốt lên một tiếng mà rất lâu rồi anh chưa từng gọi

- Ba!!!_ anh gọi

Nghe anh gọi tiếng "Ba" mà tất cả mọi người thân thuộc trong bữa tiệc cũng ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra

Anh đi nhanh tới gần người đàn ông trung niên đó. Nhìn thật kĩ khuôn mặt tiều tụy của ông

- Đứng lên nào con trai. Chẳng phải ba đã về rồi sao_ ông nói

- Chân của ba...._ anh ậm ừ hỏi

- Chân ba chẳng qua không di chuyển được thôi. Có gì đáng sợ chứ. Giữ được mạng sống về nhìn được con là tốt với ta lắm rồi_ ông nói

- Chân ba...bị...bị tàn phế sao?_ anh đau lòng hỏi

- Ừ... Té từ vực sâu xuống mà chỉ bị tàn phế là nhẹ rồi_ ông nói

- Nhưng hơn 4 năm nay tại sao ba không về tìm con?_ anh hỏi

Ông có chút đắng lòng. Cuối mặt xuống một chút rồi mới nói

- Ba bị mất trí nhớ tạm thời kéo dài 3 năm. Trong ba năm đó nhờ bác sĩ Bạch cứu giúp ba mới giữ được mạng sống và khôi phục lại trí nhớ_ ông mệt mỏi nói

Anh khẽ nhìn bác sĩ Bạch đang đứng cạnh ba mình. Cuối đầu một cái tỏ vẻ kính trọng chào hỏi biết ơn rất nhiều

- Khi ba có lại trí nhớ. Mới lên trên mạng xem tin tức về con thì thấy được con đã có vợ. Cùng lúc đó ba đã xem được tin tức cách đây hơn 3 năn là Phạm Phi Nhung(pd) bị bắt. Cho nên ba nghĩ rằng con đã hiểu được tất cả mọi việc của năm xưa vì thế ba đã cố gắng chữa bệnh để có sức khỏe tốt nhất để đến gặp con. Bây giờ dù con vẫn không muốn nhận lại ba thì ba cũng không oán trách gì, ba sẽ lặng lẽ rời đi như 4 năm trước_ ông nói

Anh im lặng phút chốc. Cuối cùng nặng nề quỳ xuống chân ba mình mà cúi mặt

- Trước giờ con luôn sống tự cao tự đại không hề có khái niệm sẽ cuối đầu hay quỳ gối trước mặt ai. Hôm nay con làm hành động này chỉ muốn gửi một lời xin lỗi chân thành từ tận sâu đáy lòng của con. Chính con đã tự mình đem về một người phụ nữ tâm địa khó lường dẫn đến gia đình tan vỡ. Hại ba bây giờ phải sống một cuộc sống tàn phế. Ba...con thật sự xin lỗi!_ lời xin lỗi muộn màng mà anh luôn ấp ủ muốn nói cuối cùng cũng được tuôn ra.

Anh đã đợi được ngày hôm nay rồi. Ngày mà tâm hồn anh được buông lơi thoải mái nhất có thể. Ngày mà đã gửi trả một câu xin lỗi muộn màng. Phải! Anh đã nợ ai đó một lời xin lỗi...và món nợ đó cũng lâu rồi anh mời có thể trả được

- Phi Nhung_ anh bất giác gọi tên cô

Cô nghe thấy tên mình liền có chút hoảng loạn. Rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy lại chỗ anh

- Đây là ba của anh và cũng là ba của em_ anh nói

Cô cũng nhanh chóng quỳ xuống cạnh anh, lễ phép cúi đầu chào

- Con chào ba!_ cô nói

- Được rồi! Được rồi! Hai đứa đứng lên đi có được không? Ba không muốn thấy cảnh tượng này_ ông nói

- Chúng con sẽ đứng lên nếu ba chấp nhận ở lại để chúng con có thể chăm sóc ba trong suốt quãng đời còn lại. Con mong ba sẽ đồng ý ở lại để cùng chào đón đứa con đầu tiên của con và Phi Nhung. Đó cũng là đứa cháu đầu tiên của ba_ anh nói

Ông Nguyễn thật sự rất xúc động. Ông lại rơi nước mắt một lần nữa. Cắn răng để không bật ra tiếng khóc nức nở mà gật đầu. Ông thật sự rất nhớ cuộc sống gia đình. Ông cũng như bao người già khác...Về già rồi thì chỉ muốn sống bên con cháu. Hơn nữa ông phải tận mắt chào đón đứa cháu đầu tiên của ông thì ông mới yên lòng

Thấy ông gật đầu cả hai mừng rỡ nghe lời ông mà đứng dậy

- Phi Nhung con mang thai được mấy tháng rồi?_ ông hỏi

- Dạ được 3 tháng rồi ba!_ cô lễ phép nói

- Vậy là tốt rồi!_ ông vui vẻ cười nói

Rồi lần lượt từ Bà Phạm đến dì Hà lại chào hỏi ông để tạo ra sự thân thuộc của gia đình. Vậy là cả một gia đình 5 người họ sẽ sống ở trong căn nhà rộng lớn nhưng vô cùng ấm áp này và sắp tới sẽ cùng chào đón thành viên thứ 6 của gia đình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top