Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5.2: Sự thật

Chap mới đâyy, vậy là bộ "obsession" này sắp đi đến phần cuối rồi, chỉ còn vỏn vẹn 2 chap nữa thôi.
Chap này với những chap sau có hơi ngược một chút xíu vậy nên lời khuyên dành cho những bạn nào có thói quen vừa nghe nhạc vừa đọc truyện giống mình là hãy tìm một bản nhạc thật buồn để nghe rồi đọc nha
-----------------------------------------------------------
❤️+💚=💞
---------------------
Nhất Bác, đừng bỏ anh! Anh xin em...
Tôi vùng dậy và cố gắng đuổi theo, nhưng chỉ sau ba bước tôi đã đổ gục xuống vì đầu tôi đang buốt lên từng cơn.
Và cứ thế, bóng em đang xa dần, âm thanh của bước chân em nhỏ đi và tất cả đều mất hút giữa màn đêm lạnh lẽo mặc cho tôi đang  vớ tay về phía ấy trong vô vọng.
Nhất Bác ơi.... TẠI SAO...
.
.
.
-Tiêu Chiến, mày là thằng khốn!
Trác Thành lao đến nắm lấy cổ áo tôi. Đôi mắt cậu ta hằn lên những mạch máu đỏ như muốn xé nát tôi ra làm ngàn mảnh.
--Mày đừng giả chết! Mày đã nhớ ra chưa hả thằng khốn nạn?
Một cú đấm mạnh một lần nữa vào thẳng mặt tôi, máu mũi tứa ra.
-Tại sao? Trác Thành ...
--Mày nhìn đi, mày mở mắt ra nhìn cho kĩ đi!
Cậu ấy vứt chiếc điện thoại đang phát một video thật mờ quay vào ban đêm về phía tôi. Cảnh vật được quay ở một khu rừng quen thuộc.
Tôi cầm chiếc điện thoại, tay run lên như thể chiếc điện thoại có thể nuốt sống chính mình. Nét phim hơi run, âm thanh vồn vã vì tiếng mưa vọng ra từ mọi phía.
Một ai đó, một ai đó đang dùng xẻng đào cái hố to trong đêm mưa bão với những cơn chớp liên tục.
Hắn đang giấu thứ gì sao?
Tôi kéo lớn video ra và phát hoảng khi thấy một thanh niên người đầy máu đang nằm cận đó. Một gương mặt dù rất mờ nhưng có chết tôi vẫn nhận ra.
Là gương mặt của em, nhưng kinh khủng hơn là vết máu từ gáy em loang ra khắp nơi, màu tóc bạch kim bị nhuộm thành đỏ. Màu áo trắng trước ngực phủ đầy bùn và máu.
-Nhất Bác, là em ấy, là Nhất Bác?_Tôi hét lên và vứt chiếc điện thoại đi.
--Mày xem tiếp và đừng nói ra tiếng nào nếu không tao sẽ giết mày chết!
Tôi run sợ nhặt lại điện thoại truớc sự đe doạ của Trác Thành, tiếp tục nhìn vào màn hình. Em nằm im bất động, còn kẻ khốn kiếp kia hôn khắp người em, sau đó hắn bế em đặt xuống hố và lẳng lặng lấp đất lên, miệng hắn đang lẩm bẩm điều gì không rõ.
Một giọng nói lại vang lên đầu tôi :
-[Đừng để mẹ thấy! Chôn, chôn và mẹ sẽ không biết đâu. Nhất định sẽ không thấy]
-Tại sao? Giọng nói ấy...
-Trác Thành, ai, ai đã chôn em? Là ai?_Tôi bật khóc nức nở và lay vai Trác Thành.
Cậu ta dùng hết sức nắm lấy tóc tôi và dúi đầu tôi sát vào điện thoại.
-Mày nhìn kĩ đi! Mở mắt to ra!
-Mắt tôi bỗng nhắm chặt, tựa như chúng không muốn nhìn nhận một sự thật đang dần được phơ bày rõ ràng.
-Nhưng người trong màn hình là em, em đang đau đớn với toàn thân đầy máu và một thằng sát nhân đang cố gắng chôn em đi. Tại sao tôi lại run sợ đến mức tê buốt nơi đầu lưỡi. Không phải tôi là người luôn tìm kiếm em bất kể mệt mỏi, không phải tôi đã đợi em và đau khổ khi thấy những vết sẹo trên cơ thể của người tôi yêu hay sao?
-Tôi dùng tay lau hết những vệt máu đỏ trên mặt và mở to mắt ra cố nhìn. Dù hắn là ai, tôi cũng sẽ không tha thứ cho kẻ đã tổn hại Nhất Bác.
Một gương mặt đang xoay lại, tia sét đánh thẳng xuống khu rừng sáng chói lên cả một vùng trời.
Sắp rồi, tôi có thể thấy hắn.
Nhưng....
Trong khoảnh khắc ây, tôi nhận ra...
Gương mặt của kẻ sát nhân ấy chính là....
..... gương mặt mà tôi đã bị ám ảnh mỗi khi nhìn vào gương.
Là hắn, chính là hắn!
...
Là....
Là....
Là tôi!
.
.
.
-Khôngggg!!!
Tôi ôm lấy đầu mình gào lên. Những kí ức như thước phim chạy liên tục vụt qua đầu. Trong đoạn phim cũ kĩ ấy, hàng vạn điều đang hiện ra.
<‘’Mẹ ơi, thả con ra!’’
Một cậu nhóc đang gào khóc trong bóng đêm.
‘’Con không được yêu ai khác người mẹ’’
Gương mặt mẹ tôi cùng nụ cười đang sợ.
Tiếng đồ chơi vỡ toang, và....
Một cậu bé đang làm gì đó trong đêm.>
Đừng!
Dừng lại, tôi không muốn thấy chúng, đừng nhớ lại nữa, dừng lại đi....
Nhưng những kí ức như những hình ảnh phản chiếu vào những hạt mưa, chúng đang bao vây tôi mọi phía.
<Một cậu bé ở trong một cánh rừng già cô độc.
Cậu đang dùng chiếc xẻng đào chiếc hố nhỏ rồi bỏ hết những món đồ chơi cậu lén lút mua và cố chôn xuống đất.
‘’Sẽ không bị phát hiện, sẽ không vỡ nữa đâu, mẹ không thấy mà’’.
Cậu ngân vang ca khúc với lời hát kì lạ và môi nở nụ cười tới mang tai cùng đôi mắt ngây dại .
Đứa trẻ ấy....
Cậu ta đang mang khuôn mặt của chính tôi.
Khôngggggg....
Đây không phải tôi, đây là kí ức sai lệch, ai đã thay đổi, ai đó đã dựng lên những hình ảnh ghê gớm ấy.
Tôi chỉ là một cậu bé luôn ngon giấc trong những ngày tháng tuổi thơ, không lí nào tôi lại ra khỏi nhà chỉ để chôn những thứ đó.
-[Mẹ sẽ không thấy đâu, từ nay, những thứ mày yêu sẽ được an toàn]
-Đừng nói nữa, câm miệng ngay. Mày là ai?_Tôi quờ quạng lên không trung.
-[Tao là hắn]
-Hắn?
-[Hắn là mày]
-Khônggggg
-[Tao là mày]
-Dừng lạiiii!
Tôi cố gắng bò dậy, đôi mắt mở to ra và dùng toàn sức lếch đi xa. Hắn đang đến, kẻ khốn ấy đang đến, hắn sẽ chiếm lấy tôi.
-Không. Đừng đến đây!
Tôi bò dài trên những chiếc lá, mọi thứ trong đầu đang rối tung, hàng vạn điều đang hiện ra trước mắt, đứa bé ấy, không phải là tôi.
Nhất định.. Không phải!
-Ahhhhhhhhh_Tôi dùng hai tay nắm lấy tóc mình và liên tục cào mạnh, da đầu như muốn rách toạt ra.
Điên, tôi điên rồi, mơ... Là mơ, chỉ là mơ.
Tôi cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại là tôi sẽ được nhìn thấy em.
Nhất Bác, cứu anh, làm ơn, Nhất Bác!_Tôi vừa lếch cả thân người vừa nhắm mắt gào lên để mong em sẽ đánh thức tôi, nhưng mọi thứ khi tôi mở mắt đều không thay đổi, vẫn cơn mưa cùng những tia sấm chớp liên tục dội xuống, vẫn những chiếc lá rừng đang vỡ nát dưới chân, Uông Trác Thành vẫn ở yên đó nhìn tôi với đôi mắt căm hận và em.... đã chạy đi thật xa.
Không đúng...
Một kí ức giả, một ảo ảnh.
Mẹ, Trác Thành, hắn, cậu bé ây, chỉ là ảo ảnh. Cơn ác mộng.
Làm ơn... Để tôi thoát khỏi cơn mê.
Tôi... Tôi không phải hắn.
Tôi...
Tôi là cậu bé luôn ngoan ngoãn mỗi đêm.
Tôi là con của một người mẹ giàu có nhưng cô lẻ.
Tôi là Tiêu Chiến, kẻ đã yêu Vương Nhất Bác đến dại khờ và hứa suốt kiếp sẽ chở che em.
Tôi...
-[Mày là kẻ giết người! Hahaha]
-Tao không giết ai cả!
-[Mụ già ấy]
-Vì mụ muốn giết em.
-[Mày là hắn, hắn là tao, tao là mày, hahahaha]
-Không đúng. Mày sẽ chết nếu mày lên tiếng lần nữa.
Tôi lao đến chỗ con dao, cầm lấy nó và giương cao lên. Tôi sẽ giết hắn, con quỷ dữ ấy...  con quỷ dữ đã cố chôn em, con quỷ dữ đã chiếm đoạt em.
-[Đâm tao điii, tao đang ở trong mày đây, thằng bại trận, nếu không có tao mày cũng không bao giờ có đuợc Vương Nhất Bác hahahaha]
-Tao luôn có em ấy.
-[Mày là thằng khốn thua cuộc, tên yếu hèn vô dụng]
-Tao sẽ giết màyyyyy.
Vừa dứt lời, tôi giơ con dao ra và đâm mạnh về hướng ngực của mình.
Tôi sẽ khiến hắn phải chết. Hắn là kẻ không được phép tồn tại trong đời này, kẻ đã tổn hại em nhưng lại nghĩ em thuộc về hắn.
Nhưng một ai đó đang nắm lấy cổ tay và tát mạnh vào mặt tôi khiến tôi ngã nhoài xuống đât.
-Mày làm trò khùng đủ chưa thằng chó?_Trác Thành lên tiếng, cậu ta cúi xuống và dùng đầu đập thẳng vào mặt tôi.
-Buông tôi ra, tôi phải giết con quỉ đó! Con quỷ đã cố chôn em.
-Mày chính là con quỷ đó, mày hãy nhận lấy sự thật ấy đi! Mày đừng trốn chạy như thằng hèn nữa.
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy xoáy sâu và như lôi kéo những điều thầm kín tận sâu trong trái tim ra phơi bày.
Tôi tránh né ánh mắt cậu ta bằng cách quay mặt đi chỗ khác. Nhưng Trác Thành đẩy mạnh tôi nằm hẳn xuống và bóp lấy mặt tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta:
-Một năm về trước, mày đã nhớ chưa? Mày đã đưa Nhất Bác về đây rồi hạ sát em ấy!
.
Tôi hạ sát Nhất Bác, người  yêu của tôi?
Không thể nào....
Tôi bịt chặt tai. Cậu ta nhất định đang nói dối.
Tôi không liên quan gì đến việc đó cả.
Họ... Đang cố gài bẫy tôi. Cậu ta thông đồng với hắn.
Tôi vẫy vùng muốn thoát ra, nhưng vết thương đang ngày càng nhức nhối và cậu ta đang kiềm chặt lấy tôi.
‘’Ầm! ’’
Một tia sét loé lên, đánh thẳng vào gốc cây khiến nó đổ ầm xuống. Cả cánh rừng rung lên, những cơn gió từ đâu kéo đến thổi mạnh đến mức khiến cả rừng lá bay tả tơi vào không trung.
Cánh cửa vô hình trong đầu như bật mở ra.
Mọi thứ trước mặt bỗng trở nên trắng xoá, toàn bộ khu rừng hoàn toàn biến mất chỉ sau tiếng nổ lớn.
-Nhất Bác của anh, cả Trác Thành, mọi người đâu rồi?
-Không một tiếng đáp lại, tôi đang trơ trọi ở một khoảng trắng mờ áo.
-Đây...đây là đâu?
-.
-.
-.
-‘’-Chào bác, con là Vương Nhất Bác, là người yêu của anh Tiêu Chiến.
-Em? Giọng nói của em.
-Em bỗng dưng xuất hiện, là em với mái tóc trắng của một năm về trước.
-Gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười tươi thân thuộc ấy đang ở cạnh
-, còn mẹ đang ở phía trước với nét mày cau có,  khó chịu.
-Tôi đang mơ sao?
-Em đang ôm lấy cánh tay tôi và trên mặt hiện lên những nét hạnh phúc  rạng ngời mong chờ sự đáp lại từ mẹ tôi.
-Mẹ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng quay lưng đi.
-Mẹ, đừng đi mà!
Cơ miệng tôi bật lên những tiếng gọi mẹ mặc dù tôi không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.
-Ta không chấp nhận con có người yêu, A Chiến. Vương Nhất Bác, mày hãy biến khỏi đây, con trai tao chưa từng yêu mày.
-Mẹ.....
Cả người em run lên, giọt nước mắt cứ thế trào ra. Em bỏ chạy đi khi trời bắt đầu nổi lên cơn giông dữ dội.
-Nhất Bác, đừng chạy, đừng bỏ anh!
--Ta sẽ phá huỷ cái thứ đồ chơi đẹp đẽ đó của con sớm thôi. Ha ha ha!
Giọng cười của mẹ vang lên, lại câu nói đã từng phải khiến tôi khóc thét lên bao lần trong quá khứ, câu nói dù có chết tôi cũng không muốn nghe từ mẹ bất cứ lần nào.
Món đồ chơi?
Nhất Bác của tôi.
Không!
Tôi ôm lấy ngực mình, một cơn đau dữ dội đang diễn ra. Thứ gì đó đang cào nát tim tôi để cố  thoát ra ngoài bằng những móng vuốt sắc nhọn.
Có gì đó.... nỗi đau đớn cứ thế nhân lên vạn lần. Tôi nhìn thấy mọi thứ trước mặt như nhoè đi, một bóng đêm đang phủ kín trước mặt.
Nhưng chỉ vài giây sau, tôi đã lập tức đứng lên như chưa hề bị tổn thương và bắt đầu chạy đi.
Tôi chạy nhanh đến mức những cành cây đang cứa vào mặt đau rát, nhưng chẳng thứ gì có thể cản ngăn được tôi vào lúc này.
Tôi điên cuồng chạy tìm em và bắt gặp em đang oà khóc trong rừng. Tôi ôm lấy em và chúng tôi khóc cùng nhau, cùng quyện vào nhau và đắm chìm trong cơn đê mê cháy bỏng, mặc kệ cơn mưa to đang rả rích khiến cả hai ướt sũng người. Nhưng không hiểu sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự thoả mãn dục vọng trong mình dù cơ thể tôi đã đạt đến đỉnh điểm, hệt như một người khác đang làm chuyện đó mà hoàn toàn không phải tôi.
Khi em đang quay đi hướng khác.
Cái quái gì thế kìaaaa?!
______________________________________
Cùng chờ đón chap mới vào ngày mai nhaaa ❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top