Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Tử vừa bước ra phòng bệnh, Đặng Luân liền tỉnh lại.

“Ưm……” cảm giác bên cạnh có người đã thức tỉnh anh, trực giác của anh mách bảo đó là Dương Tử, nhưng nhìn kĩ hóa ra lại là Dĩnh Nhi.

“Luân…… Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi! Làm em lo lắng muốn chết……” Khóe mắt Dĩnh Nhi cũng cố nặn ra hai giọt nước mắt, như thể rất là lo lắng.

“Em luôn ở đây sao?” Đặng Luân không muốn để ý đến việc cô làm vẻ ta đây, chỉ là nghi ngờ hỏi. Anh nhớ rõ, tối qua, trong lúc hôn mê, người anh nhìn thấy là Dương Tử.

“Đúng rồi! Em vẫn luôn ở đây mà! Anh không nhớ sao?” Dĩnh Nhi bắt đầu giả ngu, cô muốn khiến Đặng Luân nghĩ người vẫn luôn ở bên anh là cô, như vậy mới có thể khiến anh cảm động.

“Dương Tử…… Không tới sao?” Đặng Luân nhớ rõ, tối qua, sau khi tỉnh lại nghe được giọng nói của Dương Tử, anh mới yên tâm ngủ tiếp. Chả lẽ đó là mơ sao?

“Cô ấy chỉ đến một lát rồi đi ngay! Cũng không biết bận việc gì nữa……” Dĩnh Nhi ủy khuất oán giận.

“Em hỏi cô ấy có muốn chờ anh tỉnh lại không, nhưng cô ấy cũng không để ý……”

Đặng Luân vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng anh không nhắc lại, nhắm mắt lại không để ý tới Dĩnh Nhi. Dĩnh Nhi lén lộ ra nụ cười nham hiểm.

Mấy ngày sau, Dĩnh Nhi trước sau vẫn không rời khỏi Đặng Luân nửa bước, sợ Dương Mịch tiếp xúc với Đặng Luân, sẽ vạch trần những lời nói dối của cô.

Dù cho cô có cố gắng làm nhiều điều để Đặng Luân vui vẻ, anh cũng không để ý tới.

Hừ! Bổn tiểu thư bất chấp thể diện giúp anh rót nước pha trà, anh lại không cảm kích một chút nào! Mặc dù trong lòng tức giận đến độ muốn giết người, ngoài mặt Dĩnh Nhi vẫn biểu lộ bộ dáng quan tâm săn sóc.

Dương Mịch đi rồi, Dĩnh Nhi vẫn kiên trì ở lại chiếu cố Đặng Luân. Tuyệt đối không thể để Dương Tử có cơ hội tiếp xúc với Đặng Luân! Đây là lý do mà Dĩnh Nhi kiên trì ở lại.

Quả thực, trời vừa tối, Dương Tử không kìm được mà đến thăm Đặng Luân, chỉ là còn chưa đi được vào phòng bệnh, đã bị Dĩnh Nhi ngăn lại.

“Tôi nghĩ cô không nên vào có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Vì sao? Không phải Luân đã tỉnh lại rồi sao?”

“Giờ anh ấy đang ngủ, với lại…… Anh ấy không muốn gặp cô……” Dĩnh Nhi tỏ vẻ khó xử, như thể có điều khó nói.

“Tại sao? Không thể như vậy……”

Tối hôm qua, Đặng Luân vừa tỉnh lại đã muốn tìm cô, rõ ràng là rất quan tâm đến sự an nguy của cô, sao có thể nói là không muốn gặp?

Dương Tử không tin lời Dĩnh Nhi nói, cương quyết muốn vào phòng bệnh, bỗng nhiên Dĩnh Nhi giơ tay lên trước mặt cô, một chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh tỏa sáng, Dương Tử thoáng chốc ngây người.

“Không dấu gì cô, Luân đã cầu hôn tôi rồi, chúng tôi quyết định sẽ tiền trảm hậu tấu, cho nên ngày hôm qua anh ấy mới không đem tôi giao cho mấy người do baba phái tới……” Nhìn sắc mặt Dương Tử trắng nhợt, Dĩnh Nhi quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

“Còn nữa, tối hôm qua lúc cô nghĩ rằng anh ấy đang ngủ, thổ lộ tình yêu với anh ấy, Luân đều nghe thấy được, hơn nữa…… Anh ấy cảm thấy làm như vậy không ổn, cho nên muốn tôi chuyển lời tới cô, đừng đến gặp anh ấy nữa……”

Dương Tử vốn không quá tin tưởng, nhưng vừa nghe đến chuyện tối hôm qua, khiến cho cô không thể không tin. Lúc ấy phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, điều này chứng tỏ……

Cả người Dương Tử mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Dĩnh Nhi nhanh chóng đỡ cô, vẻ mặt giả dối, quan tâm hỏi.

“Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao……” Dương Tử ngồi xuống ghế dựa, đầu ngón tay bấu chặt vào thành ghế.

Lúc này lại truyền đến giọng nói mềm mại của Dĩnh Nhi.

“Dương Tử, tôi biết cô tình sâu nghĩa đậm với Luân, bảo cô rời khỏi anh ấy là chuyện rất đau khổ. Nhưng mà chúng ta đều là phụ nữ, hy vọng cô có thể thông cảm với tôi, không một người phụ nữ nào lại hy vọng bên cạnh người đàn ông của cô ấy lại có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác…… Luân vẫn luôn cho rằng tình cảm giữa hai người chỉ là tình anh em, nhưng lời thổ lộ của cô đã làm cho tâm tình anh ấy trở nên phức tạp, tôi cũng cảm thấy không yên tâm.”

“Cô…… Ý của cô là……” Ngón tay Dương Tử bất giác càng nắm chặt hơn.

“Tôi hy vọng cô có thể ra đi…… Đừng dính líu gì đến Đặng Luân nữa…… Coi như là tôi cầu xin cô, được không?” Dĩnh Nhi lôi kéo cánh tay Dương Tử, đau khổ cầu xin,

“Luân nhất định sẽ không đành lòng đưa ra yêu cầu như vậy, anh ấy cảm thấy rất khó xử, cô cũng đừng trách anh ấy, cứ coi như tôi là một người phụ nữ ích kỉ, trong mắt không thể chứa chấp dù chỉ là thêm một hạt cát, tôi xin cô……”

Sắc mặt Dương Tử tái nhợt, nhìn Dĩnh Nhi rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như độc dược mà thấm sâu vào lòng cô.

Thì ra sự tồn tại của cô làm Đặng Luân khó xử như vậy, làm Bạch Dĩnh Nhi đau khổ như vậy…… Thôi, có lưu luyến cũng chẳng có tác dụng gì?

“Được, tôi đi……” Dương Tử khổ sở nói ra quyết định của mình.

“Trước khi đi, tôi muốn nhìn anh ấy một chút, tôi sẽ không đánh thức anh ấy.” Cô bình tĩnh nói ra yêu cầu cuối cùng.

Dĩnh Nhi vốn không muốn đáp ứng, lại sợ Dương Tử chưa từ bỏ ý định.

“Được thôi! Đứng ở cửa nhìn vào.”

Dương Tử bước từng bước nặng nề đến trước cửa phòng, ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt Đặng Luân đang ngủ say, nước mắt bất giác chảy xuống.

Vĩnh biệt, tình yêu duy nhất của em! Nếu sự tồn tại của em chỉ là một gánh nặng, vậy thì em sẽ tới một nơi rất xa, sẽ không bao giờ khiến anh phải khó xử…… Chỉ cần anh luôn vui vẻ hạnh phúc, dù em có cô đơn thì có là gì?

Luân, chúc anh và Bạch Dĩnh Nhi hạnh phúc, dù sao giấc mộng của anh cũng đã thành hiện thực……

Dương Tử cố gắng nháy nháy mắt, không muốn để nước mắt ướt nhòa làm cô không thể nhìn rõ Đặng Luân. Cô muốn nhìn anh thật rõ, để hình bóng anh khắc sâu vào trong tâm trí cô……

“Mau đi đi! Cô sẽ đánh thức anh ấy mất……” Dĩnh Nhi thấp giọng thúc giục, sợ Đặng Luân tỉnh lại, mọi chuyện sẽ bị lộ, vì thế nhanh chóng lôi kéo Dương Tử ra ngoài.

Vừa bước đi vừa quay đầu lại, Dương Tử không nỡ ra đi như thế này, cho đến khi bước ra khỏi phòng bệnh, Dĩnh Nhi chỉ nói một câu.

“Hãy nhớ là cô đã hứa gì với tôi.”

Rồi lập tức đóng cửa phòng lại.

Vĩnh viễn bị ngăn cách với người mình yêu dù chỉ bằng một cánh cửa, Dương Tử chậm rãi rời khỏi bệnh viện, vật vờ như người bị đánh cắp mất linh hồn.

Ở bệnh viện đã vài ngày cũng chưa gặp Dương Tử, Đặng Luân bắt đầu thấy khả nghi.

Dĩnh Nhi nói cô có gọi điện thoại cho Dương Tử, nhưng cô ấy nói công việc bận rộn, không thể đến thăm anh.

Anh không tin, tự lấy di động gọi cho cô, cô tắt máy, gọi tới nhà cô thì số điện thoại không liên lạc được, gọi đến công ty thì nói cô đã xin nghỉ việc.

Sao có thể như vậy? Đặng Luân thất thần yên lặng ngồi trên giường, anh đang định liên lạc với Dương Mịch, vừa vặn thấy cô cuống quít chạy vào phòng bệnh, tốc độ còn nhanh hơn cả bom nguyên tử.

“Dương Tử mất tích rồi! Di động không mở, trong nhà cũng không có người, chỉ thấy đơn xin từ chức của cô ấy, không gặp cô ấy thêm lần nào nữa, hỏi cô nhi viện họ nói không biết, mama cũng không trở về đó……” Dương Mịch một hơi nói cho hết lời, sau đó lập tức thở dài, suy sụp ngồi trên ghế.

Xem như Dương Tử thức thời! Dĩnh Nhi cười trộm trong lòng, bề ngoài lại làm như lo lắng không thôi.

“Hay là sợ hai người kia tới nhà cô ta lần nữa, cho nên trốn đi rồi?” Cô cố ý nói để Đặng Luân cùng Dương Mịch coi thường Dương Tử.

Trong đầu Dương Mịch chỉ nghĩ đến một khả năng.

“Có phải bị xã hội đen bắt cóc rồi không?”

Đặng Luân nghe thấy mà chấn động. Anh nhìn về phía Dĩnh Nhi, ánh mắt sắc bén làm cho cô không rét mà run.

“Em lập tức về nhà! Bảo cha em mau thả Dương Tử ra!”

“Không!”

Dĩnh Nhi đương nhiên là không thuận theo. Thật vất vả mới thoát khỏi vòng kiểm soát của baba, mấy ngày nay cô thảnh thơi vui vẻ biết bao nhiêu, muốn cái gì thì chỉ cần mở miệng với Đặng Luân, anh đều ngoan ngoãn làm theo, bằng không cô liền dọa sẽ tung tin hai người đang sống chung.

Có trời biết dù chỉ chạm anh cũng chưa từng chạm vào người cô! Chiếc nhẫn dùng để lừa cái đứa ngu ngốc kia chính là quà sinh nhật năm hai mươi tuổi của cô, lâu lâu mới đem ra đeo, mà cũng chỉ có hai viên kim cương, không nghĩ đến cô ả ngu ngốc kia cũng bị lừa. Nếu là nhẫn đính hôn, không có ít nhất năm viên kim cương thì đừng mơ được kết hôn với cô……

“Đưa cô ấy về nhà!” Đặng Luân ra lệnh cho Dương Mịch, Dương Mịch lập tức chạy ra cửa gọi vệ sĩ.

“Em không về nhà đâu! Dương Tử không có thể nào bị bắt đi……” Dĩnh Nhi không cẩn thận buột miệng nói, khiến cho Đặng Luân nghi ngờ.

“Em dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế? Chẳng lẽ em biết chuyện gì sao?”

Dĩnh Nhi chột dạ mà cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt muốn giết người của Đặng Luân.

“Nói!”

“A…… Ngày đó…… Dương Tử có đến đây, cô ấy nói……” Dĩnh Nhi vừa nói vừa nghĩ nên làm thế nào để bản thân mình có thể thoát tội.

“Cô ấy nói muốn vĩnh viễn rời khỏi anh, bởi vì ở bên cạnh anh chỉ có đau khổ và nguy hiểm, cô ấy không muốn sống một cuộc sống như thế……”

“Cô ấy nói như vậy thật sao……” Đặng Luân cảm thấy ruột mình như thắt lại. Có phải Dương Tử đã bị anh làm tổn thương quá sâu sắc, cô đã mất hết hi vọng nên không thể chịu nổi thêm nữa, không muốn ở lại bên cạnh anh?

Đặng Luân bị những lời nói dối của Dĩnh Nhi làm cho thất thần, Dương Mịch cũng không tin tưởng.

“Nói chuyện ma quỷ gì thế! Dương Tử sẽ không nói như vậy, đêm đó cô ấy còn ở bên cạnh em đến khi trời sáng, vẫn luôn nắm tay em…… Cô ấy không thể bỏ đi như thế, Dương Tử yêu em như vậy, cô ấy sao có thể rời xa em……”

Lời nói của Dương Mịch khiến cho Đặng Luân tìm thấy một tia hy vọng.

“Cô ấy ở bên em cả đêm?” Anh trừng mắt sang Dĩnh Nhi.

“Vì sao cô nói cô ấy chỉ đến một lát rồi đi ngay? Vì sao lại nói dối?”

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, Dĩnh Nhi cảm thấy thật ủy khuất.

“Người ta chỉ muốn anh chú ý đến người ta thôi……”

“Rốt cuộc thì cô đã nói những gì với Dương Tử?” Đặng Luân không nhìn đến nước mắt của cô, chỉ nóng lòng ép hỏi ra đáp án, khiến Dĩnh Nhi thẹn quá hóa giận.

“Hừ! Papa tôi nói đúng, thì ra anh đúng là có quan hệ mờ ám với Dương Tử. Nếu không anh sẽ không khẩn trương như vậy…… Đứa con gái ngu ngốc kia, tôi chỉ lừa cô ta nói anh đã cầu hôn với tôi, không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta liền ngoan ngoãn biến mất!” Cô căm hận lau đi nước mắt, uy hiếp Đặng Luân.

“Nếu anh để ý cô ta như vậy, sao lúc trước còn theo đuổi tôi? Nếu anh thật sự đi tìm cô ta, tôi sẽ làm lớn chuyện với giới truyền thông, nói anh bắt cá hai tay, là một tên lăng nhăng thay lòng đổi dạ!” Cô cầm lấy túi xách đi ra, còn quay lại nói một câu.

“Cái gì tôi không chiếm được, thì sẽ phá hủy nó!”

“Oa! Không ngờ cô ta lại ác độc như vậy……” Dương Mịch tuy sớm biết Dĩnh Nhi kiêu căng lại tùy hứng, nhưng không biết cô ta lại mưu mô như vậy.

“Ai! Sao lúc trước em có thể thích cô ta được nhỉ……” Giọng điệu của cô mang vẻ trách cứ nhìn về phía Đặng Luân, nhìn thấy nét hối hận trên gương mặt anh, cô lập tức không nói nữa.

“Đều là lỗi của em…… Là do em không tốt……” Đặng Luân không ngừng thì thào tự nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để người khác nhìn thấy đôi mắt phiếm lệ của anh.

Chưa bao giờ gặp một Đặng Luân yếu ớt thế này, Dương Mịch cũng không nhẫn tâm chỉ trích anh thêm nữa.

“Tiếp theo nên làm gì bây giờ? Lịch tập luyện cùng biểu diễn đều lên kế hoạch hết rồi……”

“Chị phái một vài thám tử đi điều ra xem……” Đặng Luân đột nhiên nghĩ đến một phương pháp hay.

“Lịch tập luyện cùng ngày biểu diễn cứ theo tiến độ mà tiến hành, em muốn viết lại một số ca khúc, bài lần trước thu âm tạm thời dừng lại……”

Anh muốn mượn cơ hội này biểu lộ tình yêu của mình đối với Dương Tử, như vậy mới có thể khiến cô trở lại bên anh.

Anh biết, dù Dương Tử đang ở đâu, cô cũng sẽ chú ý đến hành trình của anh, lại càng không bỏ qua buổi biểu diễn của anh.

Dù sao trong mắt cô vẫn có anh, không phải sao?

Nhưng mà lúc này Đặng Luân cũng không dám khẳng định đáp án này luôn đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top