Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này, lòng Dương Tử lại thấy chua sót không nguôi, cô miễn cưỡng mình chăm chú nhìn anh đang đứng trên sân khấu.

Đặng Luân là nghệ sĩ trời sinh, có giọng hát trời sinh, chỉ cần lên sân khấu, cầm lấy microphone, giọng hát sức quyến rũ tự nhiên của anh sẽ làm cho mọi người mê muội không thôi. Anh vừa cất tiếng, năm mươi vạn fan trên sân lập tức im lặng, nghe tiếng nói trầm thấp của anh hát lên yêu hận tình thù của nhân thế.

Dương Tử quyến luyến nhìn anh, ánh mắt luyến tiếc, cho đến khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, lòng cô mới bắt đầu cảm thấy vô cùng bối rối, bởi ... cô chưa nhìn anh cho đủ.

Dương Tử gấp đến độ rơi nước mắt, bởi vì đây đã là bài hát cuối cùng.

Lúc này sân khấu từ từ được nâng lên cao, Đặng Luân ôm đàn ghi-ta ngồi trên ghế, mặc trang phục Hy Lạp màu trắng như một thi nhân, người hâm mộ vì hình ảnh này của anh mà điên cuồng, tiếng thét chói tai kéo dài một phút đồng hồ.

Đặng Luân cầm microphone, chỉ nói một câu.

"Cám ơn mọi người......" Khung cảnh lập tức lặng im như tờ.

Đặng Luân chưa từng nói chuyện trong các liveshow trước, nên mọi người đều muốn lắng nghe xem anh định nói gì.

"Cám ơn mọi người đã đến nghe tôi hát, cuối cùng, tôi muốn biểu diễn ca khúc chủ đạo 'Air Lovers'. Bài hát này tôi muốn tặng cho người con gái mà tôi yêu nhất, cô ấy đã cùng tôi vượt qua biết bao sóng gió, thời điểm quá khứ còn nhiều tối tăm, sự tồn tại của cô ấy tựa như không khí xung quanh, khi tôi có đã quen với hô hấp, sẽ quên mất sự tồn tại của cô ấy......"

Dương Tử ngồi ở một góc tối, hai mắt đã từ lâu đã đẫm lệ mù sương, nhưng cô cũng như mọi người, nghĩ rằng người con gái anh đang nhắc đến là Dĩnh Nhi, vì thế nước mắt cô càng chua sót hơn so với bất cứ ai.

Đặng Luân tiếp tục nói tiếp, "Bởi vì tôi không biết quý trọng, tôi luôn cố chấp, cô ấy đã rời xa tôi, vô luận như thế nào đều không thể tìm được cô ấy......"

Giọng Đặng Luân nghẹn ngào, chân tình thổ lộ, làm cho nhiều người hâm mộ cũng rơi nước mắt theo.

Anh ngẩng đầu lên mấp máy mắt, có ép bản thân không được rơi lệ, tiếng nói khàn khàn thâm tình.

"Dương Tử, anh biết em đang nhìn anh, mặc kệ em ở nơi nào, anh đều phải nói với em...... Anh yêu em, Dương Tử, anh yêu em! Xin em hãy trở về bên anh, đã không còn có không khí, anh biết phải thở thế nào đây......"

Vừa nghe thấy Đặng Luân gọi tên mình, Dương Tử bỗng chốc ngây ngẩn cả người, trong lòng điên cuồng gào thét: Không thể nào là mình......

Nghe xong lời thổ lộ của anh, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà khóc thất thanh.

Đây không phải là sự thật, anh đã đính hôn với Bạch Dĩnh Nhi rồi, bọn họ hợp lại đùa giỡn cô...... Xin đừng cho cô hy vọng, rồi lại một lần nữa hủy diệt cô......

Dương Tử vội vàng đứng dậy, che mặt lướt qua vài hàng ghế, muốn đi ra ngoài. Cô không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không cô thật sự sẽ liều mình mà chạy vào lòng Đặng Luân, sau đó tự rước lấy nhục nhã......

Mọi người đều đang bị lời thổ lộ của Đặng Luân làm cho cảm động, Dương Tử nghĩ sẽ không có ai chú ý đến sự có mặt của cô, nhưng Đặng Luân lại phát hiện ra.

Mặc dù có vô số ánh đèn đang chiếu vào anh, dưới khán đài còn có hơn năm mươi vạn khán giả, nhưng dường như là do linh tính mách bảo, anh chú ý tới một bóng dáng duy nhất đang đứng lên, trực giác đó là Dương Tử.

"Dương Tử!"

Anh thâm tình gọi to tên cô, nhưng bóng đen này không quay đầu lại, do quá nóng vội, anh đứng lên muốn đuổi theo người ấy, mà đã quên chính mình còn đang đứng trên sân khấu, cao hơn mặt đất chừng năm mét......

"Dương Tử!"

"A -"

Năm mươi vạn fan đồng thời thét chói tai, mọi người đều đứng dậy, ánh mắt sợ hãi cùng lo lắng nhìn lên sân khấu, nhưng không nhìn được gì, vì Đặng Luân đã ngã xuống sân khấu.

Dương Tử sắp bước ra tới cửa thì nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, quay đầu lại không thấy Đặng Luân trên sân kháu nữa, cô lo lắng đến tưởng chừng như không thể thở nổi.

"Không! Không...... Không...... Luân......"

Cô gào thét thê lương, chạy đến khu vực đó, nhưng lại bị cản trở ở cửa vào, chỗ đó đang chật ních phóng viên và giới truyền thông.

Tiếng còi xe cứu thương như tiếng chuông địa ngục, thanh thanh làm cho Dương Tử hồn bay phách tán, cô vội vàng gọi điện thoại cho Dương Mịch, nhưng không liên lạc được

Tận mắt thấy xe cứu thương chở người cô yêu đi càng lúc càng xa, xe của giới truyền thông lũ lượt như ruồi bọ bám theo phía sau, Dương Tử không biết nên làm thế nào, ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc, đau lòng giống như bao người hâm mộ khác xung quanh.

Các tạp chí lớn của Trung Quốc đều chầu chực 24/24h ở bên ngoài bệnh viện, để có thể liên tục cập nhập tình trạng của Đặng Luân.

Bệnh viện tư nhân sang trọng này cấm toàn bộ phóng viên vào phỏng vấn, chỉ có nhân viên trong bệnh viện là cứ cách vài giờ lại ra thông báo ngắn gọn tình trạng sức khỏe của Đặng Luân.

Tình huống bây giờ có vẻ không khả quan lắm, sân khấu cách mặt đất đến năm, sáu mét, khi Đặng Luân được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết bên trong mà lâm vào hôn mê, cơ thể cũng có nhiều chỗ gãy xương, trải qua sáu tiếng giải phẫu cấp cứu vẫn hôn mê bất tỉnh.

Mỗi ngày, ngoại trừ giới truyền thông chờ đợi bên ngoài bệnh viện, còn có càng ngày càng nhiều fan hâm mộ đến cầu nguyện cho thần tượng của mình, mỗi buổi tối mọi người đều tự động thắp một ngọn nến cầu phúc cho Đặng Luân, không khí đau thương gần như tràn ngập cả nước.

Sáu ngày sau, vào lúc nửa đêm, cửa lớn của bệnh viện lại được mở ra một lần nữa, đích thân viện trưởng đi ra, vẻ mặt bi thương.

"Bệnh viện chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin, bởi vì xuất huyết não và vết thương quá nặng, Đặng Luân đã nhắm mắt vào hồi mười hai giờ ba mươi lăm phút rạng sáng ngày hôm nay, ra đi hết sức thanh thản."

Không gian im lặng bao trùm xung quanh, tiếp theo truyền đến những tiếng khóc nức nở, ngay cả phóng viên cũng rơi lệ vì tin tức vừa được thông báo.

Siêu sao đã không còn, thông tin này giống như một quả bom nguyên tử, làm tan nát trái tim của hàng vạn người hâm mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top