Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 ( H+ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày làm việc đã kết thúc, Dương Tử tắm xong, ngồi thoa kem dưỡng da trước bàn trang điểm, nở nụ cười thỏa mãn.

Cô thích công việc này, các đồng nghiệp luôn giúp đỡ cô, lại có thể ở cạnh Đặng Luân. Tuy anh không để ý đến cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

Trải qua mấy tháng, công việc cũng dần đi vào nề nếp, cô cũng hiểu được vì sao ngày trước Đặng Luân lại đưa ra yêu cầu, chị Dương Mịch cũng nói cho cô rõ .

Về cái chết của mẹ và quá trình trưởng thành của Đặng Luân, cả công ty chỉ có cô và chị Dương Mịch biết, để tránh bị giới truyền thông quấy nhiễu, đành phải che giấu sự thật, chỉ nói Đặng Luân đến từ nông thôn, cha mẹ đều đã mất trước khi anh nổi tiếng, không còn người thân.


Dù sao thì diện mạo lúc Đặng Luân rời khỏi cô nhi viện kém hơn bây giờ rất nhiều, hẳn là không ai nhận ra anh .

Ai! Ngành giải trí thật là phức tạp, cô chỉ cần làm tốt việc của mình, còn chuyện khác không cần phải quan tâm.

Thở một hơi thật dài, bỗng văng vẳng nghe thấy những âm thanh kì lạ.

Dương Tử tò mò đi ra khỏi phòng, áp tai lên cửa phòng Dương Mịch lắng nghe, không có động tĩnh gì, thế nên cô lại đi tiếp ra phòng khách. Âm thanh kì lạ càng lúc càng rõ, dường như là giọng của Đặng Luân.

Anh lại mơ thấy ác mộng rồi! Trực giác của Dương Tử phản ứng.

Kỳ quái ......Từ hồi mười sáu tuổi thì Đặng Luân không còn gặp ác mộng nữa, sao hôm nay lại ......

Cô bước nhanh đến phòng Đặng Luân, quả nhiên là anh đang nói mê, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Đèn ngủ ở đầu giường Đặng Luân còn sáng, chỉ thấy anh liên tục lắc đầu, miệng thì thào gọi: "Mẹ ...... Mẹ ơi, đừng..... Đừng bỏ con lại......" Dáng vẻ bất lực và sợ hãi giống như trước kia.

Đặng Luân thật đáng thương, vẫn chưa thể thoát khỏi ác mộng. Dương Tử rất đau lòng.

Cô muốn gọi anh dậy, lại bị một tay anh đẩy ra, quá nóng lòng cô vội ngã nhào vào người anh.

"Đặng Luân, đừng sợ! Em đang ở cạnh anh nè......" Cô ôm anh thật chặt, như những ngày trước.

Cơ thể Đặng Luân đang giãy dụa đột nhiên yên lặng, Dương Tử ngẩng đầu nhìn anh, anh đã tỉnh lại, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.

"Đặng Luân...... Anh lại gặp ác mộng rồi ......" Dương Tử vội vàng đứng dậy, thẹn thùng vì chuyện mình vừa tiếp xúc thân mật với anh.

"A ...... Anh đã không sao, em về đi ngủ đây ......"

Dương Tử xoay người rời đi, tay lại bị Đặng Luân giữ lấy.

"Đừng đi."

Cô không nhúc nhích, đứng im nhìn anh, nhìn thấy sự yếu ớt và khẩn cầu trong mắt anh.

"A!" Sau một tiếng thét kinh hãi, giây tiếp theo cô đã nằm ở trên giường anh.

Đặng Luân nằm đè lên người cô, nhìn dáng vẻ kinh hãi của cô.

"Đặng Luân......" Tim Dương Tử đập thật nhanh, cứ như đã biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Ngón tay Đặng Luân nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh đào đỏ mọng của cô, vì khẩn trương mà toàn thân cô run rẩy.

Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của cô, như là nhấm nháp quả dâu tây.

Dương Tử nhắm mắt lại, để mặc cho đầu lưỡi của Đặng Luân tùy tiện len vào trong miệng cô, tìm kiếm lưỡi của cô, nhẹ nhàng chơi đùa.

"Ưm ...... Ưm ......" Dương Tử không tự chủ được rên rỉ nỉ non, ngực cũng vì bị xoa nắn mà cảm thấy từng trận tê dại "Ưm......Đặng Luân......"

Đây lần đầu tiên cô nếm thử vị tình ái nên không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.

Đặng Luân cởi chiếc áo ngủ hình hoạt hình của cô, đôi gò bồng đảo đã phát triển càng thêm kích thích dục vọng của anh.

Còn lớn hơn cả so với tưởng tượng của anh ! Bàn tay to nắm lấy một bên ngực, nụ hoa hồng tươi bèn nở rộ thẳng đứng lên, anh đưa đầu lưỡi chạm nhẹ lên đóa mai hồng, cơ thể anh lập tức như bị điện giật khẽ run lên.

"A ......"

Khóe miệng Đặng Luân cong lên, dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, tiếp theo đem toàn bộ một bên vú nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn liếm mút nụ hoa đã muốn cứng lên, tay còn lại cũng không ngừng xoa bóp vú bên kia.

"A ......Đặng Luân...... A ......" Dương Tử nhanh chóng bắt lấy tay anh, cảm giác trước ngực tê dại làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

"Đừng ...... như vậy...... a......"

Một tay Đặng Luân trực tiếp luồn quần lót của cô, nhưng chỉ chạm được đến bờ rừng.

"Ư, mở chân ra ....." Anh dụ dỗ bên tai cô, đợi cho chân của cô dần dần thả lỏng, bàn tay to lớn lại lập tức xông vùng đất thần bí của cô, ngón tay dễ dàng chạm đến nụ hoa non nớt.

Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trêu chọc đóa hoa, huyệt khẩu lập tức co rút lại.

"A ...... Đừng ......" Nơi sâu kín bị vuốt ve đùa giỡn, Dương Tử xấu hổ, muốn khép hai chân lại.

Đặng Luân không cho cô lùi bước, sau khi cởi chiếc quần lót màu trắng của cô ra, anh nằm xuống cạnh cô, dùng một chân tách hai chân cô ra, khiến cho nơi riêng tư của cô không bị ngăn trở nữa mà mặc cho anh âu yếm vuốt ve.

"Ư... a...... ... a...... A...... A......"

Bên dưới Dương Tử bị trêu chọc tưởng như không thể chịu đựng nổi nữa, ngón tay bám chặt lấy cánh tay Đặng Luân, chiếc eo nhỏ liên tục vặn vẹo, muốn thoát khỏi khoái cảm đang tra tấn cô.

"A ...... A......"

Ngón tay Đặng Luân ở bên trong đóa hoa không ngừng cọ xát, tần suất Dương Tử rên rỉ cũng càng lúc càng cao, hai chân không ngừng run rẩy, yêu dịch cũng đã ẩm ướt đầy tay Đặng Luân.

Nhìn thấy toàn thân cô ửng hồng lúc cao trào, rốt cuộc Đặng Luân cũng không thể khống chế được dục vọng của mình, sau khi cởi quần lót của mình ra liền nâng đùi cô lên, vật đang cương lên của anh hướng u huyệt ẩm ướt của cô mà đâm tới.

"A! Đau quá! Không được......" Dương Tử đau đến chảy cả nước mắt, đùi không ngừng run run.

"Ưm, đừng sợ, thả lỏng, để anh yêu em, một lát nữa sẽ thoải mái hơn ....." Giọng Đặng Luân khàn khàn mà dịu dàng.

Dương Tử cứ như bị thôi miên thì thào hỏi: "Đặng Luân ...... Anh nói...... Yêu em sao?" Cô rất vui, Đặng Luân nói anh yêu cô......

Đặng Luân hôn nước mắt của cô, lại dỗ dành: "Gọi anh là Luân...... Ngoan...... Nhẫn nại một chút, như vậy anh sẽ càng yêu em hơn......" Nếu không đi vào cô bây giờ chắc anh sẽ nổ tung mất!

Nâng chân cô lên cao, Đặng Luân cắn răng dùng sức phá đi lớp màng xử nữ của cô, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đau đớn đến nhăn nhó của cô, một phát tiến đến vườn hoa bí mật chưa từng ai thăm dò.

"A ........."

Dương Tử cắn răng chịu đựng đau khổ mà cô vừa trải qua, khi cái vật cương cứng của Đặng Luân thâm nhập vào u cốc của cô, cô không nhịn được nữa khóc thét lên.

Không đợi cho cô thích ứng với sự xâm nhập của anh, Đặng Luân ngay lập tức ra sức rong ruổi trong cơ thể cô, không thể đợi thêm một giây nào nữa.

Theo tiết tấu của anh, Dương Tử cảm giác bên dưới mình truyền đến từng đợt nóng rực, nơi thầm kín như sắp bốc cháy, một cảm giác khác lạ so với đau đớn càng thêm mãnh liệt đánh tới, từng trận khoái cảm bắt đầu chế ngự cảm nhận của cô.

"Ư...a ......Ư...a ......Ư...a ......"

Bị rung động gần như mất tự chủ, Dương Tử bám chặt lấy vai anh, hai chân cũng tự động kẹp chặt cái mông đang không ngừng co rút lại của anh, trong khoảnh khắc đó, cả hai ép sát nhau không còn chừa một khe hở.

"Luân...... Ư...a ...... ... a.....Luân......"

Thân dưới truyền đến từng đợt khí nóng, giống như sắp nổ tung, thanh âm yêu kiều của Dương Tử càng thêm cao vút , ý thức cũng dần dần bay lên .

"A...... A...... A......"

Ngay lúc Dương Tử bị khoái cảm đánh úp, khóc nấc thành tiếng, thân thể của Đặng Luân cũng run rẩy không ngừng, hai người đồng thời đạt tới cao trào......

Qua cơn mãnh liệt, Đặng Luân nằm trên giường.

Dương Tử ngượng ngùng nhìn anh, muốn nói điều gì lại thôi: "Luân......"

"Ừ?" Đặng Luân thờ ơ trả lời .

"Anh...... Anh yêu em sao? " Dương Tử muốn xác nhận lại điều anh vừa nói.

Đặng Luân lặng im không nói gì, làm Dương Tử có chút hoảng hốt.

"Lúc nãy anh nói yêu em, mới làm chuyện này với em, không phải sao?"
Dương Tử cho rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể cùng nhau làm chuyện này.

"Ừ...... " Đặng Luân cũng không hiểu rõ tâm tư của chính mình, trả lời ậm ờ .

Anh yêu cô sao? Trước kia cô giống như một bộ phận khác trong cơ thể anh, hai người sống dựa vào nhau, anh cho rằng tình cảm như vậy chính là một loại 'ỷ lại'.

Sau lần thứ hai gặp lại, không thể phủ nhận Dương Tử rất có lực hấp dẫn đối với anh, so với những người phụ nữ anh đã gặp qua thì cô vừa hồn nhiên vừa thiện lương.

Nhưng mà, loại cảm giác này chỉ là thích , chưa thể gọi là yêu? Huống hồ,lòng anh chỉ có một chỗ trống, cũng chỉ có một người có thể lấp đầy, mà người đó lại không phải là Dương Tử.

"Vậy...... Em yêu anh sao?" Đặng Luân xoay người đối mặt với cô.

Dương Tử ngượng ngùng đỏ mặt trốn trong chăn, hai mắt chan chứa tình cảm:

"Đương nhiên em yêu anh, từ bé đã yêu anh ......"

Cô nói thật thản nhiên, Đặng Luân lại không nghĩ như vậy. Anh cho rằng cảm tình mà Dương Tử dành cho anh chính là ỷ lại chứ không phải tình yêu, cô còn chưa hiểu thế nào là yêu. Đêm nay quan hệ với cô chỉ là ngoài ý muốn.

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh lại bắt đầu gặp ác mộng, Dương Tử bước vào đúng lúc anh đang yếu đuối nhất, mà anh cần lại cần một cái ôm ấm áp.

"Luân......" Dương Tử cố lấy dũng khí ôm chặt anh, cách xưng hô vô cùng thân thiết khiến cô cảm thấy ngọt ngào "Em muốn vĩnh viễn ở cạnh anh......"

Sự hồn nhiên ngây thơ của Dương Tử khiến Đặng Luân có chút cảm động, anh cũng vươn tay ôm lấy cô, để cô gối lên tay anh.

Có thêm một người làm bạn cảm giác cũng không tệ lắm, hai người cũng không nhất định sẽ như vậy cả đời. Dù sao trước mắt anh cũng không có người bầu bạn, cứ ở với nhau như vậy đi, nhưng mà anh cũng có điều phải nói rõ ràng với cô.

"Ừm, có một số việc anh không muốn giấu em...... Nếu em muốn ở bên anh, thì cần phải chuẩn bị tâm lý, quan hệ của chúng ta không thể công kha , ít nhất vài năm tới là không được...... Về chuyện tương lai sẽ ra sao, không ai có thể nói trước...... Nếu em yêu người khác, muốn rời khỏi anh, anh sẽ chúc phúc cho em......"

"Không...... Sẽ không có chuyện đó! Em không có thể yêu người khác......" Dương Tử vội vàng phủ nhận khả năng này.

"Em biết công ty sẽ không cho phép chúng ta ở cùng nhau , em sẽ không nói cho bất kì ai, chỉ cần có thể ở cạnh anh, em cũng rất thỏa mãn rồi ......" Cô tựa đầu lên vai anh, vẻ mặt hạnh phúc."Chỉ cần anh cũng yêu em là tốt rồi ...... "

Cô sẽ theo anh thật sao, Đặng Luân cũng không muốn đính chính lại ý nghĩ của cô.

Anh tin tưởng Dương Tử sẽ không nói lung tung, quan hệ giữa hai người cũng chưa rõ ràng lắm, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!

Từ hôm đó, sau khi Dương Mịch về phòng, Dương Tử đều vụng trộm vào phòng Đặng Luân cùng anh day dưa, đến rạng sáng lại trở về phòng mình.

Có giai nhân trong lòng, Đặng Luân không hề gặp ác mộng, cũng càng ngày càng quyến luyến cơ thể Dương Tử.

Anh luôn cảm thấy không đủ.

Ban ngày , quan hệ của hai người là giữa nghệ sĩ với quản lý, Đặng Luân
đối với cô cũng lạnh lùng như những người khác. Đến tối, trên giường mình, anh lại nhiệt tình như lửa, cũng châm ngòi lửa dục vọng trong cô.

Dương Tử hoàn toàn lộ ra nét trẻ trung của một cô bé, hai má trắng nõn luôn đỏ hồng sáng láng, thỉnh thoảng khóe miệng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Mọi người còn tưởng rằng cô uống nhiều thuốc bổ, vì không ai nghe nói cô có hẹn hò với ai. Chỉ có một người nhìn ra.

Dương Mịch không phải kẻ ngốc, chính là giả ngu. Đương nhiên là cô biết mỗi đêm Dương Tử đều lén vào phòng Đặng Luân, chỉ là cô không muốn cản trở.

Dương Tử là cô gái đáng tin cậy, Đặng Luân cũng hiểu áp lực của dư luận. Cậu ấy biết rất rõ mục tiêu của mình, sẽ không để cho chuyện xấu trở ngại tiền đồ của bản thân.

Chỉ khổ Dương Tử thôi, câm nín chờ đợi một người đàn ông. Cái cần trả giá không phải chỉ là tình yêu, mà còn cần sự kiên nhẫn và tuổi thanh xuân. Cô thấy lo lắng thay Dương Tử......

Đêm nay, Dương Mịch gõ cửa phòng Dương Tử.

"Chị Dương Mịch, chị chưa ngủ sao!" Dương Tử vui vẻ mời Dương Mịch vào phòng.

"Đúng vậy! Muốn tìm em tâm sự, có rảnh không?"

"Đương nhiên là được...... chị ngồi đi....." Dương Tử vỗ vỗ giường.

Thấy váy ngủ trên người cô không phải hình phim hoạt hình nữa, mà là chiếc váy màu hồng phấn dạt dào hơi thở tuổi trẻ, Dương Mịch cố ý hỏi.

"Váy ngủ đáng yêu quá, mua nó vì Đặng Luân à?"

"A?" Dương Tử mở tròn mắt, thoáng giật mình, sự thật thà của cô không giấu nổi tâm tình chính mình.

"Đừng lo lắng, chỉ có chị biết, ở cùng với bọn em, nếu ngay cả đến việc này mà còn không cảm nhận được, thì sao có thể trở thành quản lý của Đặng Luân." Dương Mịch vỗ về tay cô trấn an.
"Đặng Luân đại khái cũng đoán được chị đã biết chuyện này. Thật ra cậu ấy ở cùng với em chị lại thấy yên tâm hơn, chị tin em thực sự để ý cậu ấy, sẽ không làm ra những chuyện phản bội Đặng Luân......"

Dương Tử gật mạnh đầu, tỏ rõ sự trung thành của mình.

Dương Mịch tiếp tục nói tiếp:

"Nhưng mà..... Chị muốn khuyên em nên hiểu rõ, muốn có thể yên ổn ở cạnh Đặng Luân rất vất vả, không thể quang minh chính đại, chỉ có thể làm nhân tình, không được phép kết hôn sinh con trong mấy năm, em sẽ chờ cậu ấy sao?"

Dương Tử biết Dương Mịch thật sự quan tâm cô, cảm động đến rơi nước mắt. Việc ở cạnh Đặng Luân lại không thể nói cho người khác biết, quả thật cô cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn, nay có người chủ động quan tâm, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Những chuyện này em đều hiểu được...... Em cam đoan sẽ không nói cho bất kì ai, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của Đặng Luân, chỉ cần có thể ở cạnh anh ấy là đủ rồi." Dương Tử vội vàng cam đoan, nước mắt không ngừng rơi.

"Em yêu cậu ấy sao?"

"Vâng! Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em đã muốn cả đời được nắm tay anh ấy, vĩnh viễn có thể ở cùng một chỗ với anh ấy......" Dương Tử ngập ngừng kể lại chuyện trước đây của hai người, nói xong nước mắt lại chảy xuống.

Đặng Luân nói cho Dương Mịch hoàn cảnh trưởng thành của mình. Sau sống chung với Dương Mịch, Đặng Luân thường xuyên gào lên trong mơ. Vài lần như thế, cô nén không được mới mở lời hỏi anh. Lúc đó anh mới kể ra chuyện mẹ mình tự sát. Có lẽ Dương Tử chính là thiên sứ được ban đến để cứu lấy anh.

Chính là không biết Đặng Luân nghĩ gì. Tuy rằng trong tình yêu không thể so đo xem ai trả giá nhiều hơn ai, nhưng người đa tình luôn là người dễ bị tổn thương nhất.

"Dương Tử, chuyện tình cảm rất khó nói, như chị đây nà , cùng chồng trước yêu đương tám năm, kết hôn năm năm, nhưng nói chia tay là chia tay...... Cho nên, chuyện quan trọng nhất của người con gái là phải biết bảo vệ chính mình......" Dương Mịch ngừng một chút, suy tư như thế nào lại tiếp tục nói tiếp "Chị hỏi thật em, các em......à ......ở với nhau...... vào lúc đó, có làm phòng hộ gì gì đó hay không?"

Dương Mịch như một người mẹ, lo lắng thay cho con gái về chuyện mang thai.

Dương Tử thoáng đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng gật đầu.

"Dạ ...... Thỉnh thoảng Luân có dùng đồ bảo hộ......"

"Thỉnh thoảng? Thế những lúc khác thì sao?" Dương Mịch cảm thấy có chút sơ hở.

"Thì...... Thì...... Bắn ra ngoài...... Có đôi khi không kịp......" Đầu Dương Tử ngày càng cúi thấp, hoàn toàn không dám ngẩng lên.

Hừ! Cô chỉ biết, đàn ông đều một dạng giống nhau, chỉ quan tâm cảm thụ của bản thân. Dương Mịch cũng không đồng tình với hành vi của Đặng Luân.

"Thế ...... Kinh nguyệt của em vẫn bình thường chứ?"

"Vâng...... Vừa tới......"

Dương Mịch nhẹ nhàng thở phào: "Cứ như vậy thì không ổn...... Vài ngày nữa chị sẽ dẫn em đến khoa phụ sản, để em học cách bảo hộ chính mình, không để mang thai ......"

"Mang thai?" Dương Tử ngẩng đầu ngây ngốc hỏi. Cô vẫn không nghĩ đến việc cùng Đặng Luân làm chuyện này sẽ có thai, sau khi nghe chị Dương Mịch nói, mới nghĩ đến khả năng này.

"Chẳng lẽ em không nghĩ rằng nếu mang thai rồi thì phải làm sao à?"

Dương Tử vô tội lắc đầu.

" Em cảm thấy có thể sinh con được sao?"

Dương Tử suy nghĩ một chút, có vẻ bất đắc dĩ. Tuy rằng cô rất muốn sinh con của Đặng Luân, nhưng trước mắt thì chưa được.

"Cho nên ...... " Dương Mịch cảm thấy Dương Tử thật sự đơn thuần. Dù sao mười tám tuổi vẫn chỉ là đứa trẻ, lại không có mẹ chỉ dẫn:
"Chính em phải làm tốt biện pháp tránh thai an toàn, chỉ dựa vào đàn ông là không thể ...... Còn nữa , giờ không cần làm chuyện này với cậu ấy, chờ đến khi em chuẩn bị tốt rồi tính, biết chưa."

Dương Tử ngoan ngoãn gật đầu.

Dương Mịch nhìn cô, cảm thấy lòng rất đau.

Cô bé ngốc này, cái gì cũng không biết nên bị Đặng Luân dắt mũi, nhất định là bị ăn sạch sẽ......

Ai! Một người sẵn sàng đánh nhau, một cái tình nguyện chịu đau, tình yêu không phải là vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top