Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Lộc Hàm muốn làm thái tử phi !(Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sởm ở Ninh Vân điện

Ngự thiện phòng

Trong phòng rộng lớn đã đông đúc những người, trên bàn ăn đều đã sắp xếp ra những món ăn đẹp mắt, khẳng định mùi vị cũng không tầm thường. Mỗi bàn bốn đến người quần áo lụa là, trang điểm kĩ càng ngồi im quanh một bàn nhỏ, không có ý định nếm bất cứ thứ gì, duy chỉ có một người dung mạo kiều diễm như tiên nữ, một thân bạch y rạng rỡ như tiên tử đang thoải mái thưởng thức những mĩ vị trên bàn, khóe môi còn nở nụ cười vui vẻ, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái đã đỏ mặt, tim đập điên loạn. Lộc Hàm được sắp xếp dùng bữa với ba vị tiểu thư khác, một người là nhi nữ Lục thái phó Lục Thiên, hai người còn lại đều là nhi nữ nhà Biện gia Biện Bạch Hiền và Biện Mạn Thanh. Lộc Hàm cũng không chú ý lắm, cái cậu quan tâm bây giờ chính là những món ăn ngon lành kia, nào là gà là vịt, là trái cây, còn có hoa quế cao thơm ngọt nữa.Lộc Hàm đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, có đồ ăn là có tất cả.

Lục Thiên đáy mắt hiện lên sự chán ghét đối với Lộc Hàm , mắt lại nhìn sang bên bàn bên kia, nơi có nhi nữ nhà Tạng ngự sử Tạng Tuyết Khiết, cũng là hảo tỷ muội với nàng ta, quả thật tất cả các bàn đều không có ai động vào thức ăn trên bàn, vị tiểu thư nào cũng nhu mì cẩn trọng, lại nhìn về bàn mình, Lộc Hàm kia đang ăn như vũ bão, trong lòng nổi lên một chút miễn cưỡng, nhẹ giọng nhắc nhở '' Lộc thiếu gia ăn chậm một chút, bọn ta cũng không cướp của người!''

Lộc Hàm so với lời cô ta cũng không để vào tai là bao, gật gật đầu lấy lệ rồi gắp một miếng hoa quế cao cho vào miệng, ăn chứ, các ngươi không luyện võ không biết được thực phẩm quan trọng như thế nào, là năng lượng, là năng lượng đó..!! Chợt một giọng nói trong trẻo vang lên '' Được, nếu Lộc thiếu gia cũng thấy vừa miệng, chúng ta ăn thôi!'' Lộc Hàm ngẩng mặt lên nhìn người kia, dung mạo xinh xắn, cười thật tươi, một thân lam bào thoải mái gắp vào bát Lộc Hàm một miếng đùi gà, chính mình cũng chọn một miếng thịt gà thật to, thì thầm '' Lộc thiếu gia ăn đi, ta cũng ăn!'' Biện Bạch Hiền quả thực rất có hảo cảm với Lộc Hàm , không những dung mạo xinh đẹp, khí chất còn hơn người, khẳng định vị thế mẫu nghi thiên hạ chỉ có thể thuộc về Lộc Hàm thôi!

Lục Thiên tức tối đến nổ đom đóm mắt, Biện Bạch Hiền ngươi được lắm, dám không coi lời ta ra cái gì. Nhìn đống thức ăn trên bàn cứ vơi lại vơi lại dần,Lục Thiên tuy vẻ ngoài tươi cười, trong tâm cũng đã sốt sắng đến điên cuồng rồi. Để đến khi thượng cung đại quan có mặt, lại đây kiểm tra, không phải sẽ làm mất hình tượng thục nữ bao lâu nay nàng giữ gìn sao? Ôi! Tạng Tuyết Khiết nhìn biểu cảm miễn cưỡng của Lục Thiên, ở bên này cười thầm, đúng là người tính không bằng trời tính, tuy ta chỉ được ngồi với đám tiểu thư con nhà quan cấp thấp, xem ra lại may mắn hơn ngươi rồi Lục Thiên.

Lộc Hàm thấy vui vui, chí ít trong đám người kiêu kì này còn có người không khó chịu với cậu, nhưng mà vị thiếu gia này không phải là Biện Bạch Hiền sao? Phụ mẫu có dặn qua phải tránh xa Biện Bạch Hiền một chút, biểu hiện kia lại có vẻ rất thực lòng, không sao, nếu thiếu gia ấy không làm gì tổn hại đến cậu, cậu cũng sẽ như vậy mà đối xử với người ta. Lộc Hàm vui vẻ '' Cảm ơn Biện thiếu gia, mời dùng!'' rồi ăn tiếp

A Đề Mi Hương có chút không quan tâm tới cục diện trước mặt, nàng thất thần nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng nam nhân tiêu sái, cả người tỏa ra phong thái của bậc đế vương hai năm trước như hiện ra trước mắt nàng. Nam nhân từ từ ngồi xuống '' Ngươi là ai?'' Âm thanh trầm khàn mê hoặc, A Đề Mi Hương bấy giờ chính là vị công chúa cống nạp của Mông Cổ, tâm tình rất sợ hãi cùng hỗn loạn, nàng từ từ ngước mặt lên, oa, lần đầu tiên nàng thấy có nam nhân đẹp trai như vậy, ánh mắt màu hổ phách, mũi cao thẳng, lông mi dài cong vút, môi mỏng khẽ nhếch lên, còn mặc một thân trường bào màu đen thêu hình rồng uy nghi tột bậc. Nàng ngồi co ro sau mảnh vườn trong đông cung điện của Nguyệt Tường quốc, hắn đưa tay ra, dịu dàng nói '' Ngươi đừng sợ, mau đứng dậy đi!''

Nam nhân này giọng nói thực mê hoặc, nàng cầm lấy tay hắn, từ từ đứng dậy, run rẩy lên tiếng '' Tiểu nữ là A Hương, công chúa Mông Cổ!''

Ngô Thế Huân lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm, buông ra một câu '' Công chúa Mông Cổ ư? Không hiểu sao ngươi lại lạc đến đông cung điện của bổn điện hạ?''

A Đề Mi Hương thấy vẻ chán ghét trong mắt hắn, vội vàng lên tiếng '' Không.. Không có, ta chỉ là quá sợ hãi nên mới chạy lạc đến đây?''

Thái.. thái tử điện hạ đây sao? Quả thực so với tưởng tượng lúc ban đầu của nàng khác xa một trời một vực, hắn đã cầm quân chinh chiến, tiến đánh đến biên giới, khiến cho quân của phụ thân phải bại trận thảm hại, Mông Cổ vì thế cũng trở thành chư hầu của Nguyệt Tường quốc. Nàng những tưởng hắn sẽ là một kẻ khát máu điên cuồng, vì thế mà tâm tình trở nên cực kì rối loạn cùng sợ hãi, cho đến bây giờ, toàn bộ suy nghĩ kia là hoàn toàn sai lầm, hắn quả thực là một nam nhân xuất chúng. A Đề Mi Hương ngắm hắn đến thất thần.

Ngô Thế Huân lạnh nhạt quay người đi '' Ngươi cho rằng phụ thân ngươi mang ngươi sang đây nạp làm thiếp cho ta, thủ đoạn đê hèn của hắn ta có thể bỏ qua sao? Mơ đi!''

A Đề Mi Hương lập tức quỳ xuống, sợ hãi '' Thưa.. thưa thái tử điện hạ, phụ thân của ta không có ý đó, xin người đừng tức giận!''

Ngô Thế Huân quay người lại, ánh mắt phát ra hàn khí bóp lấy cằm tiểu cô nương đang run sợ, nhàn nhạt lên tiếng '' Phụ thân ngươi không có ý đó? Không phải biểu muội Bạch quý phi của hắn đang được phụ hoàng của ta ân sủng sao? Còn ngươi a? Cả đời cũng đừng mơ tưởng ta sẽ nạp ngươi!''

Nói rồi buông tay, phất trường bào đi mất.

A Đề Mi Hương thất thần, khóe mắt trào lệ, nàng ngồi sụp xuống, đau lòng khóc, nàng là vì hắn nhục mạ mà khóc, hay vì hắn không cần nàng. A Đề Mi Hương tự cười nhạo chính mình, nàng thật sự chán ghét cái thân phận công chúa này, nếu như nàng là một người bình thường, khẳng định hắn sẽ không đối với nàng như vậy sao?

Lộc Hàm đang ăn rất ngon lành, thỉnh thoảng nhìn Biện Bạch Hiền rồi cười cười, xem ra Biện thiếu gia này ăn uống cũng không tệ, đúng là thiếu gia ấy không lừa gạt cậu rồi, Lộc Hàm trong tâm bất chợt giãn ra một chút. Vị tiểu thư ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền kia có vẻ không ổn lắm, hình như Biện Bạch Hiền cũng nhận ra có chút bất thường, y hướng Lộc Hàm đang nhìn chằm chằm Biện Mạn Thanh cười cười, thì thầm '' Thiếu gia ăn đi, kệ tỷ ấy!''. Lộc Hàm ô lên một cái nhỏ rồi cúi xuống ăn tiếp. Biện Bạch Hiền ngồi xích lại gần A Đề Mi Hương, nói khẽ '' Tỷ có thể biểu hiện bình thường một chút không, mọi người sẽ nghi ngờ!''

A Đề Mi Hương giật mình, ừm nhẹ, khẽ lau giọt nước sót lại trong khóe mắt, nhàn nhạt lên tiếng '' Cảm ơn biểu đệ, ta đã hiểu!''

Canh giờ sau, thượng cung đại quan xuất hiện như ma như quỷ tại cửa ngự thiện phòng, tất cả các tú phi ( cái này mk bịa đại) đã dùng xong bữa sáng, bà ta tiêu sái đi từng bàn một, ai nấy cũng chỉ đụng đũa một ít, tỏ ra rất nhu mì, yểu điệu. Đến bàn của Lộc Hàm , kết quả ngạc nhiên đến mức lòi hết hai con mắt đã được tô tím lè, Lục Thiên tỏ vẻ tức tối, tuy nhiên vẫn thông minh cúi xuống trước thượng cung đại quan '' thức ăn quả thực rất vừa miệng, tiểu nữ hơi mệt nên chỉ dùng một chút,Biện thiếu gia cùng Lộc thiếu gia nói xem, có phải không?''

Thượng cung đại quan liếc qua Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm , mặt cụp xuống, nhìn những cái đĩa trống không trên bàn, tiêu sái đi lại gần Biện Bạch Hiền .

Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền nhu thuận gật đầu, cũng không muốn lôi Lục Thiên vào làm gì, đằng nào nàng ta cũng chẳng ăn cái gì, đã chịu đói còn phải chịu oan khuất nữa thì tội cho nàng ta quá. Lộc Hàm ngoảnh sang nhìn Biện Bạch Hiền , hai người cùng cười, như tri kỉ lâu năm!

Thượng cung đại quan lườm Lộc Hàm một cái, cuối cùng quay qua Biện Bạch Hiền cười lấy lòng '' Biện chủ tử, quý phi có dặn ngài, sau buổi học hôm nay đến vườn thượng uyển cùng ngài trò chuyện''

Biện Bạch Hiền thở dài, y gật đầu nhẹ, trò chuyện gì chứ, nói trắng ra là cậu đến đó chỉ là để sắp xếp gặp mặt cùng Ngô Thế Huân , ai da, nơi đó còn có Ngô Xán Liệt nữa, cậu không muốn đến,nhưng lại sợ cô cô buồn lòng, thôi thì chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, hai huynh đệ kia cũng sẽ không giết được cậu. Ngô Xán Liệt đáng ghét, huynh là tên đại phôi đản, như thế nào lại khiến ta yêu thích huynh đến như vậy, được rồi, huynh ghét ta, ít nhất là trong lòng huynh cũng để ý đến ta, chắc chắn một ngày nào đó, ta cũng sẽ làm huynh yêu thích ta, xem xem trong hai chúng ta, ai mới là kẻ thắng!

" Nào nào, các chủ tử, cười để lộ tám chiếc răng, đứng thẳng người lên!'' Thượng cung đại quan ánh mắt tựa dao găm liếc từ đầu này đến đầu kia, mười người đứng trên một hàng ngang, ai nấy cũng cười tươi hết cỡ, đầu đội bình sứ màu trắng nhìn thực khổ sở. " Lộc chủ tử, chỉ tám cái răng, không phải cả hàm răng như thế!'' Lộc Hàm giật mình, may quá tí nữa thì bình sứ trên đầu rơi xuống, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn thượng cung đại quan dạo qua dạo lại trước mặt '' Ta biết rồi!''

Lục Thiên đứng bên cạnh cười đến là nham nhở, nàng ta nói thầm trong miệng '' Mỏi quá đi mất, không biết phải đứng đến bao giờ nữa!'' Lộc Hàm tiêu sái đứng thẳng, thật ra cậu luyện võ từ sớm, trước kia không biết đã đứng tấn giữa trời nắng bao lâu nữa, chỉ biết cậu chịu khó đến mức đại sư đạo quán Tùng Bách cũng phải kiêng nể. Bây giờ chỉ là đội cái bình chết dẫm này trên đầu, cho cậu đứng cả ngày cũng chẳng sao. Nhìn mấy vị tiểu thư liễu yếu đào tơ phía bên kia đang kêu gào, Lộc Hàm lại đứng không có chút khổ sở nào, Tạng Tuyết Khiết phóng ánh mắt tức tối về phía cậu.

Thượng cung đại quan lại lướt qua một lần nữa, lập tức các vị tiểu thư đang chùng chân cũng cố gắng đứng thẳng, mồ hôi trên trán các nàng bắt đầu rịn xuống '' Các chủ tử, buổi hôm nay chúng ta chỉ tập như thế này thôi, như vậy đi, nếu tiểu chủ tử nào xin được nghỉ hay bình trên đầu rơi xuống trước, theo thứ tự sẽ sắp xếp trên bảng xếp hạng, người trụ lại cuối cùng sẽ đứng vị trí thứ hai!''

Đám tiểu thư lại lao nhao! Không phải chứ, người chịu được đến cuối cùng tại sao lại phải xếp thứ hai mà không phải là xếp thứ nhất? Thượng cung đại quan cười đon đả '' Các tiểu chủ tử đừng tranh cãi nữa, vị trí thứ nhất hôm nay đã thuộc về Biện chủ tử, vì Biện chủ tử cần nghỉ trước để vấn an Bạch quý phi, các tiểu chủ tử có ý kiến gì không?''

Bạch quý phi? Bà ta là cái quái gì chứ? Lộc Hàm đứng nghiêm, giơ tay lên '' Ta có ý kiến!''

Thượng cung đại quan ánh mắt gườm gườm tiến lại trước cậu, giọng điệu đe dọa '' Lộc.. chủ.. tử.. có ý kiến gì?''

Biện Bạch Hiền tuyệt đối không muốn Lộc Hàm lại gây thù chuốc oán với thượng cung đại quan nữa, trước khi Lộc Hàm mở lời, y đã lên tiếng '' Thượng cung đại quan này, nếu các vị tiểu thư ở đây không có ý kiến gì, ta nguyện ý xếp thứ hai, đằng nào cũng là do ta rời đi trước, thế nào?''

Lộc Hàm có chút sững sờ nhìn sang, đây không phải là Biện Bạch Hiền sao? Đem vị trí của mình cho người khác thật không giống những gì phụ mẫu nói! Xem ra Tiểu tử này cũng rất biết điều, vừa nhận vị trí số hai để thượng cung đại quan không mất mặt, lại nhường vị trí số một cho kẻ xứng đáng hơn, liệu y có phải cũng như cậu, đều không muốn chức thái tử phi này? Nếu mà như thế thật, Lộc Hàm đây cũng muốn cùng với thiếu gia đáng yêu như Biện Bạch Hiền làm bạn, sẽ luôn đối xử thật tốt với nhau! Xem ra cần phải để ý đến Biện Bạch Hiền thêm một chút nữa rồi!

Thượng cung đại quan trăng trối nhìn Biện Bạch Hiền , đám tiểu thư phía sau cũng nhao nhao lên tiếng '' chúng ta đồng ý!''. Biện Bạch Hiền mỉm cười nhẹ nhìn Lộc Hàm , trước khi rời đi còn nháy mắt với cậu một cái, miệng mấp máy '' Đại tẩu cố lên!'' Nhưng cậu chỉ nghe được từ cố lên, vế đằng trước tuyệt nhiên không hiểu được. Lộc Hàm nhận ra hảo cảm của Biện Bạch Hiền , cậu giơ một ngón cái ra về phía Biện Bạch Hiền, miệng nhỏ thì thầm '' Ta sẽ cố gắng!"Biện Bạch Hiền cũng cười cười rồi quay lưng rời đi. Ây da, đúng là đại tẩu là người xuyên không rồi, điệu bộ cùng cử chỉ đều không giống người thời đại này, Biện Bạch Hiền khẽ cười thầm.

Lộc Hàm tuyệt nhiên không đỏ mặt, mồ hôi cũng còn không rơi, tiêu sái đứng ngắm trời ngắm đất, miệng còn không quên để lộ tám chiếc răng nhìn vô cùng khả ái. Ngô.. Ngô Thế Huân hắn đang làm gì nhỉ, lần trước hắn dùng áo choàng của mình mặc cho cậu , cậu ngủ quên để hắn bế về sương phòng, kết cục sáng tỉnh dậy chỉ thấy hắc bào của hắn bao phủ lấy cơ thể cậu, như nào đấy còn có mùi hương nam tính của hắn lưu lại, Lộc Hàm được phen đỏ mặt, tim đập điên cuồng. Thật ra cảm giác thích một người không phải cậu chưa từng trải qua, năm đó, cậu vì đại sư huynh đạo quán Tùng Bách Diệp Nhất tuy mới mười tám tuổi đã mang đai đen nhị đẳng, rất quan tâm đến cậu mà thầm thích hắn, nhưng đến khi cậu từ đai đen nhất đẳng lên đai đen nhị đẳng, đại sư huynh Diệp Nhất đã mang đai đen tứ đẳng, cùng với con gái của Đại sư võ quán Tùng Bách kết hôn, nghe đâu sư tỷ còn mang bầu hai tháng nữa. Lộc Hàm rầu rĩ, đem chuyện này kể cho tên Thẩm chó má, kết cục chỉ nhận lại tràng cười ha ha của hắn, còn bảo cái gì mà cậu ngốc, thích thì cứ nói là thích, đợi chờ cho lắm bây giờ người ta đã lấy vợ, cũng sinh được cả hài tử luôn rồi.

Vì thế đến khi gặp Ngô Thế Huân , tình cảm của cậu, cậu không thèm giấu nữa, thích thì cứ nói là thích, như vậy không phải tốt hơn sao? Cậu thích hắn, hắn cũng nói thích cậu, Lộc Hàm hai má cư nhiên đọng lại một mảng hồng nhuộm đẹp đẽ.

'' Điện hạ, người có muốn quay về đông cung điện nghỉ một chút không, người đứng đây cũng đã lâu lắm rồi!'' Tiểu Phúc Tử khom mình nói, điện hạ quả thực đã đứng trước cửa Ninh Vân điện được một lúc lâu lắm rồi, ánh mắt chung thủy chỉ nhìn mỗi Lộc chủ tử đang tập nghi lễ đằng kia.Khóe miệng bình thường cũng hiếm khi nở nụ cười bây giờ lại ngây ngô cười cười, trông đến là tội. Ngô Thế Huân nhìn cậu đến thất thần, bất ngờ mở miệng '' Để ta cùng Tiểu Lộc đứng,Tiểu Lộc đứng làm sao ta có thể ngồi được!''

Yêu rồi! Yêu rồi! Tiểu Phúc Tử ánh mắt long lanh nhìn điện hạ, cuối cùng người cũng đã động tâm rồi sao điện hạ, lão nô mừng quá, hắn hạnh phúc đến chảy cả nước mắt.Ngô Thế Huân quay đầu lại, phát hiện biểu hiện lạ thường của Tiểu Phúc Tử, hắn lấy lại vẻ lãnh đạm '' Tiểu Phúc Tử, đừng nhìn ta như thế, có muốn bị điều sang Khang Ninh điện không?'' Khang Ninh điện là nơi ở của hoàng thượng, Tiểu Phúc Tử không muốn sang bên đó, lúc mới vào cung đã hầu hạ thái tử điện hạ, sang nơi khác kiểu gì cũng bị bắt nạt. Biết hắn chỉ là nói đùa, Tiểu Phúc Tử đứng thẳng, không dám ngó đầu ra nhìn nữa

Tiểu Phúc Tử cười tươi '' Điện hạ, lão nô chỉ là thấy mừng cho ngài, cuối cùng cũng có ý trung nhân, bao năm qua các tiểu cung nữ còn đồn này đồn nọ, bây giờ lão nô có thể vui mừng mà trừng phạt chúng rồi!'' Tiểu Phúc Tử hồn nhiên nói,Ngô Thế Huân mặt tối lại vài phần. Đến khi lão công công già nhận ra điểm khác thường, Ngô Thế Huân đã nhàn nhạt lên tiếng '' Tiểu Phúc Tử, đến gốc cây kia, quay mặt vào!''

Tiểu Phúc Tử vừa cười vừa mếu nhìn điện hạ, đau khổ quay mặt vào gốc cây, sám hối! Cuối cùng điện đông cung cũng chuẩn bị đón thêm chủ nhân rồi! Ha Ha! Lão Phúc Tử quyết định không đau khổ nữa, bây giờ là vui vẻ úp mặt vào cây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top