Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vụ án thứ 2: Kim Ngưu Hoa

Chương 1: Kim ngưu chi tử

Thời điểm xe trở lại phòng tranh đã là mười hai giờ đêm, Hwarang đem xe đậu trước cửa, xoay mặt nhìn Hanbin, người nọ vẫn duy trì phong thái tao nhã không phòng bị, lẳng lặng dựa trên ghế ngủ. Hwarang nhẹ nhàng đẩy hắn, nhưng Hanbin không có tỉnh, xem ra là đã ngủ say.

Hwarang sờ sờ mũi, lấy chìa khóa trong túi hắn ra, xuống xe mở cửa phòng tranh, bật đèn lên, sau đó trở lại cởi dây an toàn cho Hanbin, ôm người xuống xe, dùng chân đóng cửa lại, vào nhà.

Ở trong phòng tranh lượn vài vòng, Hwarang ôm Hanbin đang ngủ không chút nhúc nhích lên lầu hai, trên lầu có mấy gian phòng, một gian có giường, đại khái chính là phòng ngủ. Hwarang đặt Hanbin lên giường, ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt có một cửa sổ, ngọn đèn bên ngoài tỏa sáng cảnh đêm, giống như từ trên đỉnh núi nhìn xuống toàn bộ thành phố.

Đầu tiên là bị cảnh đêm xinh đẹp hấp dẫn, sau đó Hwarang lại có chút buồn bực, phòng tranh này chỉ có hai tầng sao có thể nhìn thấy cảnh đêm?

Hwarang đi tới, muốn đem cửa sổ mở ra mới phát hiện nguyên lai là dùng vải làm màn, ở trên vẽ một bức tranh sơn dầu, cảnh đêm hoàn mỹ kia dĩ nhiên là một bức tranh. Hwarang lắc đầu, cảm thấy mình không có buồn ngủ, vẫn là ngọn đèn hôn ám trong phòng làm cho bức tranh trước mặt thoạt nhìn dị thường chân thực, chính mình thế nhưng muốn mở cửa sổ ra, cảm thụ một chút gió đêm thanh sảng ở bên ngoài.

Đột nhiên có chút ngạc nhiên muốn biết phong cảnh bên ngoài có cái dạng gì, Hwarang với tay tới bức màn, “Xoạt” một tiếng, tấm màn giống như bức màn sân khấu tách ra làm hai, Hwarang sửng sốt… Chỉ thấy phía sau cửa sổ là cảnh đêm giống như bức tranh lúc nãy, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh thổi đến làm cho Hwarang sinh ra một loại cảm giác run rẩy không hiểu tại sao, nhìn xuống phía dưới, nguyên lai phòng tranh này ở trên núi, ở độ nghiêng này vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh đêm ở thành phố Seoul.

Hwarang lẳng lặng hưởng thụ gió đêm nhìn trong chốc lát, bức họa vừa nãy, chỉ cảm thấy thường thường không có gì lạ, nhiều nhất chính là cảnh đêm thành phố sáng lạn phồn hoa mà thôi, nháy mắt lại trở nên rung động lòng người.

Đóng cửa sổ kéo màn lại, Hwarang nhẹ nhàng đi ra cửa, đóng cửa phòng lại.

Lầu hai còn có hai phòng, gian phòng cách vách chứa rất nhiều bức tranh cùng tài liệu, Hwarang nhìn nhìn, cảm thấy đại khái về sau đây là phòng của mình đi. Lại đi sang phòng kế bên nhìn một chút, phòng đó phi thường lớn, thoạt nhìn giống phòng vẽ. Bên trong có rất nhiều giá vẽ, còn có họa bố (*) để đầy trên đất, thuốc màu… Ở trên giá vẽ có một bức tranh phong cảnh đang vẽ dở dang, đó là một bức tranh về nông trường… Một nửa đang bỏ trống bình thường chân thật, Hwarang rốt cuộc sâu sắc cảm nhận được ý cảnh.

(*) Loại vải dùng để vẽ tranh sơn dầu.

Ra khỏi phòng làm việc, Hwarang xuống lầu, nhìn quanh bốn phía, sau đó ngửa mặt lên, phát hiện trên trần nhà có một bức họa… Theo chiếc đèn chiếu chùm vừa lúc là hình mặt trời, xung quanh được rất nhiều thiên sứ vây quanh với các biểu tình cùng tư thái rất đáng yêu, vươn cánh bốn phía mây bay lượn lờ.

Hwarang nằm xuống sàn nhà, tay chân vươn ra nhìn bức tranh, cảm giác ánh sáng chiếu lên người không hề nóng mà mang theo một tia ấm áp, thanh thản đi vào giấc ngủ.

Hwarang ngày hôm sau bị tiếng đàn dương cầm du dương đánh thức, hậu quả của việc ngủ trên sàn nhà chính là xương sống cùng thắt lưng đau nhức, Hwarang vất vả đứng lên, bóp bóp cổ, giật giật thắt lưng, cảm giác vẫn còn đau, cũng may đây là sàn gỗ không phải xi măng. Theo thanh âm chạy lên lầu, mở cửa phòng làm việc của Hanbin, kéo màn ra, bên ngoài có một sân thượng, ở giữa đặt một cây đàn dương cầm màu đen, Hanbin đang đánh đàn. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hwarang chính là… để đàn dương cầm ngoài này lúc trời mưa thì phải làm sao? Đi tới ban công, mới phát hiện có mái che mưa, trong lòng nghĩ bản thân suy nghĩ dư thừa, Hwarang lắc lắc đầu, nói với Hanbin, “Sớm.”

Hanbin dừng tay, xoay mặt nhìn Hwarang, gật đầu, “Sớm.”

“Cậu có ăn sáng không?” Hwarang hỏi hắn, “Gần đây có quán ăn hay siêu thị gì không?”

Hanbin nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm… Không biết.” Lại nghĩ nghĩ, bổ sung, “Hóa đơn cùng tiền đều ở trong ngăn kéo ở tủ gần cửa.”

Hwarang há hốc mồm, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống trước đây của người nọ.

Hanbin vẫn như cũ nhàn nhã nói với Hwarang, “Đi siêu thị mua một số đồ dùng cho mình, giường với mấy gia cụ cần thiết, thuận tiện mua thêm sô pha để ở phòng khách, lúc về nhớ lấy báo, còn có, tôi muốn ăn táo.” Nói xong, tiếp tục đánh đàn.

Hwarang đi đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy thần thanh khí sảng, chạy xuống lầu một, mở ra ngăn kéo, thấy ở bên trong đầy tiền, cũng có rất nhiều hóa đơn. Hwarang lắc đầu, lấy ra một ít tiền, nghĩ nghĩ, sau đó hắn dạo một vòng quanh nhà, phát hiện có nhà bếp, bất quá bên trong tủ lạnh đều trống không, ngay cả một bịch muối cũng không có. Hwarang lại mở ngăn kéo lấy thêm tiền, đẩy cửa ra khỏi nhà.

Đi ra khỏi cửa, phát hiện có mấy sạp bán đồ ăn sáng, đứng trước sạp nhà người ta sửng sốt trong chốc lát, Hwarang mua cho mình hai cái bánh rán, sau đó chạy tới giao lộ vào quán bán bánh mì, mua hồng trà với bánh mì cho Hanbin, trở về nhà, ở trước cửa phòng tranh có hòm thư, lấy ra mấy tờ báo cũng vài bức thư. Hwarang vào nhà, đem thức ăn để trên bàn, hướng trên lầu hô một tiếng, “điểm tâm với báo tôi để trên bàn!” Nói xong, ngậm bánh rán xuất môn.

Một giờ sau, Hwarang mang bao lớn bao nhỏ trở về, thấy Hanbin đang ngồi xem báo, bữa sáng trên bàn đã ăn xong rồi.

Hwarang đem một túi đưa cho hắn, “Táo.”

Hanbin lấy ra một trái, muốn bỏ vào miệng cắn.

“A!” Hwarang một phen la lên, “Cậu không rửa sao?”

Hanbin chớp mắt mấy cái, Hwarang có chút bất đắc dĩ đem phân loại đồ đạc, đồ ăn đều cầm tới nhà bếp. Hanbin tò mò bỏ tờ báo xuống đứng lên, đi theo vào.

Hwarang lấy trái táo rửa sạch sau đó đưa cho Hanbin, rồi đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh, mở tủ ra đặt dầu ăn, muối, nước tương, dấm chua vào, lấy ra dụng cụ vệ sinh mới mua, bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.

Hanbin vừa ăn táo vừa nhìn Hwarang, Hwarang lau lau bồn rửa chén, ngại hắn vướng bận kéo hắn sang bên trái. Một lát sau, Hwarang lại kéo hắn sang chỗ khác, sau đó chê Hanbin vướng bận nên đuổi hắn ra ngoài.

Hanbin dạo một vòng trong phòng tranh không có việc gì làm, an vị ở trên ghế, bắt đầu phác họa.

Hwarang dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, sau đó tiếp tục dọn dẹp phòng tranh, bởi vì không có ai xử lý, cho nên trên khung ảnh, mặt kính đều đọng một tầng bụi, Hwarang lau sạch mấy bức tranh, đem Hanbin ngồi trên ghế đuổi lên lầu. Hanbin đứng trên cầu thang, tiếp tục vẽ.

Hwarang sau khi lau sạch phòng tranh, bắt đầu lau tới cầu thang, lau tới trên lầu, đem Hanbin nhốt vào phòng vẽ. Tiếp theo bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ cùng phòng trữ đồ vật, đem phòng mình sửa lại một chút, Hanbin ở trong phòng vẽ đã phác họa xong bức tranh mới, đem bức họa sửa lại một chút, bắt đầu lên màu.

Lại qua một thời gian, bên ngoài truyền đến thanh âm còi xe, gia cụ mà Hwarang mua đã tới, Hwarang lúc này đã dọn xong phòng hắn, đem đồ đạc lên, đuổi người vận chuyển đi, Hwarang tiếp tục dọn phòng. Vội trước vội sau cũng đến khoảng ba giờ, Hwarang dọn xong, mà toàn bộ căn nhà cũng rực rỡ hẳn lên. Lấy mấy bình hoa đã khô héo ở trước cửa bỏ đi, Hwarang đem mấy bình vừa mới mua ở ven đường đặt vào, sau đó quét dọn trước cửa thuận tiện lau luôn xe.

Chạng vạng, Hanbin cuối cùng cũng vẽ xong, bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn, ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài phòng là một không gian sạch sẽ giống như một lần nữa sáng lên, cầu thang cùng tay vịn đều sáng bóng, xuống lầu, nghe được thanh âm kỳ quái, thì ra là thanh âm từ TV nhỏ để trên ngăn tủ, đang phát tin tức, mà trên bàn thì có mấy món ăn đang nóng hầm hập.

Hanbin bước tới, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, với tay xé một miếng thịt gà, ngửi ngửi sau đó bỏ vào miệng… Mùi vị không tệ.

Hwarang mang mâm đồ ăn cuối cùng bước ra, nói, “Ăn cơm không?”

Hanbin ngồi xuống, gật đầu.

Hwarang xới cơm, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.

Hwarang giương mắt đánh giá, trên tóc Hwarang còn có chút bọt nước, chắc là vừa mới tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, áo sơmi trắng cùng quần bò, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, xem ra là mệt sắp chết rồi.

“Anh thực tài giỏi.” Hanbin nói.

Hwarang nhìn hắn trong chốc lát, nuốt đồ ăn xuống, nói, “Cái này xem như là bản năng sinh tồn đi?”

Hanbin cười cười tiếp tục ăn cơm.

“Đúng rồi.” Hwarang ngậm đôi đũa lấy điều khiển TV nói, “Án tử tối hôm qua TV có đưa tin, hình như nói là mua bán động vật quý hiếm trái phép gì đó.” Vừa nói vừa bấm chuyển kênh, tìm tin tức.

Hanbin xem chốc lát, lắc đầu nói, “Buôn lậu động vật quý hiếm sao?”

Hwarang ăn cơm xong bắt đầu ăn canh, nói, “Buôn lậu thì có lợi ích gì?”

Hanbin nghĩ nghĩ, nói, “Thằn lằn Komodo trừ bỏ đẹp ra thì trên thực tế cái gì cũng không xài được.”

Hwarang đối với hai chữ “xinh đẹp” dùng để hình dung con bò sát xấu xí kia bảo trì ý kiến, nhìn nhìn thần sắc Hanbin, nói, “Cậu nghĩ sao về buôn lậu động vật?”

Hanbin nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Ai biết được, dù sao cũng chỉ là có người ra giá muốn mua một con bò sát ăn thịt nguy hiểm có nọc độc.”

Cơm nước xong, Hwarang dọn dẹp bàn ăn, rót cho Hanbin một tách hồng trà, đến bên cạnh ngồi xuống.

Hanbin vừa lòng uống trà, nói, “Anh thật sự có thể làm.”

Hwarang dở khóc dở cười, nói, “Còn có gì phải làm? Đúng rồi, tại sao không có người đến mua tranh? Phòng tranh này làm ăn không tốt sao?”

Hanbin nghĩ nghĩ, nói, “Rất tốt, một tháng có thể bán đi mấy bức.”

Hwarang cảm thấy làm ăn rất ảm đạm, bất quá Hanbin hình như rất có tiền.

Lúc này, trước cửa có một chiếc xe dừng lại, có một nam nhân mặc áo sơmi hoa lá từ trên xe bước xuống, lảo đảo bước đến trước cửa, đẩy cửa ra – là đội trưởng ngày hôm qua, Hyuk.

“Oa!” Hyuk nhìn bốn phía, cười nói, “Nơi này rốt cuộc giống chỗ cho người ở rồi.”

Hwarang đứng lên mời hắn ngồi, rót cho hắn một chén trà, đặt ở bên bàn, nói với Hanbin, “Tôi về phòng một lát.”

Hanbin chỉ chỉ sô pha mới mua bên cạnh, nói, “Anh ở đây cũng được.”

Hwarang cũng không nói gì, ngồi xuống sô pha, cầm báo lên xem.

“Đây là thù lao của cậu.” Hyuk đưa phong bì cho Hanbin.

Hanbin gật gật đầu, ý bảo hắn đặt lên bàn.

Hwarang ngẩng đầu nhìn, dựa theo độ dày mà nói thù lao rất nhiều nha, thì ra là thế, khó trách Hanbin nhìn giàu như vậy, nguyên lai đó là cách thứ nhất hắn kiếm tiền, nói không chừng còn là chủ yếu.

“Hai người kia khai báo so với cậu nói không sai biệt lắm.” Hyuk nói, “Suy đoán của cậu vẫn vậy, chuẩn đến làm người ta giật mình a, tôi thấy cục trưởng muốn mời cậu tới làm đội trưởng rồi, như thế có thể phát tiền lương ít hơn một chút.”

Hanbin tựa vào ghế, vừa tán gẫu cùng Hyuk vừa xem thư sáng nay nhận được.

“Đi mua máy tính đi.” Hyuk có chút bất đắc dĩ nhìn Hanbin, “Bây giờ ai còn đọc thư?”

Hanbin thấy trong đó có một phong thư, không hề gì hỏi Hyuk, “Thẩm vấn phạm nhân thế nào? Có hỏi ra mua thằn lằn làm gì không?”

“Bọn họ cũng chỉ là trung gian thôi, nghe nói có người bỏ ra mấy ngàn vạn đến mua.” Hyuk nói.

Hanbin gật gật đầu, lực chú ý bị nội dung lá thư trong tay hấp dẫn… Lúc lật sang trang thứ hai, có một bức ảnh rớt xuống, vừa lúc rơi xuống chân Hwarang. Hwarang xoay người nhặt lên, thấy trên ảnh chụp là một chậu hoa, hoặc nói là, nhìn thoáng thì là một chậu hoa, nhưng nếu nhìn kỹ, Hwarang không khỏi nhíu mày. Chỉ thấy chậu hoa kia được cắm năm đóa “hoa”, mỗi một đóa đều dùng cây đũa xuyên qua mắt kim ngư. Năm đóa hoa là năm con kim ngư bất đồng nhan sắc, đuôi cá tán thật to, không hiểu được, so với hoa càng diêm dúa lòe loẹt hơn, lại lộ ra một mùi vị hôi tanh.

Hết chương 1

Chương 2: Con Quỷ Tinh Nghịch Tác Quái

Hwarang nhìn chằm chằm ảnh chụp đến cau mày, Hanbin lấy tay đón lấy, vừa thấy liền sờ sờ cằm thấp giọng nói, “Ừm, so với tưởng tượng, bên trong còn muốn thú vị hơn.”

“Đây là cái gì?” Hyuk cũng nhoài người tới nhìn, “Thấy ghê quá vậy.”

Hanbin đem ảnh chụp cầm lên, đưa trước ánh sáng nhìn trong chốc lát, nói, “Rất có cảm giác nghệ thuật.”

“Đây là cái gì?” Hwarang khó hiểu hỏi.

“Lá thư này được viết bởi một phu nhân tên là Han Soo-hee*.” Hanbin vừa trả lời vừa lấy ra mấy lá thư khác, “Lúc trước cô ta đã gửi cho tôi hai lá thư tương tự thế này.”

Hwarang tiếp nhận hai lá thư Hanbin đưa cho hắn, chỉ thấy trong mỗi bức thư đều có một tấm ảnh, đều là kim ngư hoa… Nhưng mà màu sắc của con cá thì có chút khác biệt.

Hanbin đưa lá thư trong tay cho Hwarang nói, “Sau khi đọc xong nói cho tôi biết anh nghĩ gì.”

Hwarang có chút buồn bực, tiếp nhận lá thư nhìn nhìn, nghĩ thầm, đại khái đây cũng là một công việc của trợ lý đi, mặc kệ nó, dù sao tiền lương cũng cao.

Nhìn thoáng qua lá thư, Hwarang đã bị nội dung của nó hấp dẫn, chữ viết rất thanh tú, vừa thấy thì biết là do một phu nhân nhã nhặn viết ra. Ở đầu thư đại khái giới thiệu mình là Han Soo-hee, cô là một người có số phận tương đối lận đận,  làm công, đi học cùng với khoản nợ ngập đầu của cha mẹ để lại đã làm nên cuộc sống của cô. Năm 25 tuổi, cô gặp được một phú thương tên Lee Hyun* lớn hơn cô 3 tuổi. Lee Hyun thay cô trả hết số nợ, hơn nữa còn cưới cô về làm vợ, một năm sau, cô sinh cho Lee Hyun một đứa bé trai, bắt đầu ở nhà làm bà chủ. Chính là, cô nghĩ cuộc đời mình giống như cô bé lọ lem bây giờ cực kì hoàn mỹ lại đột nhiên xảy ra một chuyện. Nửa năm trước, bởi vì có lần không may hít phải khí gas trúng độc, cô cùng đứa con mới ba tuổi Lee Chin-hwa đều phải nhập viện, Lee Chin-hwa chết, cô thì bị di chứng nghiêm trọng, không thể sinh con. Từ đó về sau, tình cảm giữa cô và Lee Hyun bắt đầu chuyển biến xấu, gã thường xuyên một hai tháng cũng không về nhà lấy một lần, để cô một mình ở nhà. Có thể bởi vì quá nhớ con mình, Han Soo-hee thường xuyên nghe thấy tiếng con nít cười, trong lúc mơ còn nghe thấy tiếng bước chân “lẹp xẹp” ngoài cửa, hình như có con nít ở ngoài chạy tới chạy lui. Cô có đi khám bác sĩ, bác sĩ tâm lý nói tinh thần của cô có chút suy sụp, đề nghị cô nuôi thú, trồng hoa, vân vân, giải sầu nỗi buồn trong lòng mình. Han Soo-hee nghe theo lời đề nghị, cô không thích mấy con vật có lông, cho nên xem xét nuôi cá vàng, còn trồng hoa các loại.

Trồng hoa cùng nuôi cá đã giúp cuộc sống của cô tốt hơn, tính cách cũng cởi mở không ít, hơn nữa bắt đầu giảm bớt mơ thấy đứa con, cô dần dần yêu thích các loại cá kiểng xinh đẹp, cho nên cô đặt hồ cá ở nơi dễ thấy trong nhà, thường xuyên cả ngày đều ngồi nhìn chằm chằm hồ cá tới ngây người.

Nhưng nửa tháng nay, đã xảy ra một chuyện lạ lùng, Han Soo-hee sáng sớm bước ra phòng khách, phát hiện chậu hoa mình đặt ngoài ban công không hiểu tại sao lại ở phòng khách, càng thêm quỷ dị chính là, cá trong hồ không thấy đâu, chúng nó đã bị đũa xuyên qua, cắm trong chậu hoa, còn những cành hoa trong chậu đã bị ném xuống đất.

Han Soo-hee sợ hãi, cô ban đầu nghĩ có kẻ trộm, hoặc có người nào đó đùa dai, nhưng mà nhà cô ở tầng 16, không có khả năng leo lên tới tận đây. Han Soo-hee gọi điện thoại cho Lee Hyun, người chồng đã hơn nửa năm không về, Lee Hyun nghe xong chỉ nói ba từ, “Báo nguy đi.”

Han Soo-hee báo cảnh sát, cùng ngày, cảnh sát đã đến, ở trong phòng điều tra một chút, vài cảnh viên cũng hiểu được có chút bất khả tư nghị. Sau đó, bọn họ gọi cho chồng của cô – Lee Hyun, Lee Hyun nói với bọn họ, Han Soo-hee sau khi mất đứa con, bị chẩn đoán là tinh thần phân liệt cùng chứng uất ức. Vì thế, cảnh sát nhận định Han Soo-hee có thể là lúc phát bệnh làm ra, nhưng sau khi làm thì không nhớ gì cả. Cảnh sát nói vài câu sau đó rời đi, cũng không nghe tin tức gì nữa.

Một tuần sau, sáng sớm Han Soo-hee thức dậy, lại thấy chậu kim ngư hoa thứ hai. Han Soo-hee cảm thấy có khi nào mình gặp ma các thứ hay không, liền bỏ tiền ra nhờ bạn bè mời đại sư giỏi về đuổi quỷ đến nhìn thoáng qua. Đại sư sau khi nhìn xong, nói với Han Soo-hee là trong nhà không sạch sẽ, có mấy con quỷ tich nghịch quậy phá, cũng không cần phải đuổi quỷ gì đó, chỉ cần viết thư cho người này, nhờ hắn tới giải quyết, đại sư ghi lại cho Han Soo-hee địa chỉ của Hanbin. Han Soo-hee sau đó vội vàng viết hai lá thư cho Hanbin. Lá thư sáng ngày hôm nay là do Han Soo-hee mới gửi ngày hôm qua. Sáng hôm qua Han Soo-hee phát hiện chậu kim ngư hoa thứ ba. Cô sắp chịu hết nổi rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này cô sẽ phát điên mất, cho nên mới viết lá thư thứ ba cho Hanbin, thỉnh hắn vô luận thế nào cũng phải tới cứu cô.

Hwarang xem xong lá thư thứ ba, cũng thật sâu nhăn mày lại, ngẩng đầu hỏi Hanbin, “Lúc trước cô ta gửi cho cậu hai lá thư, sao cậu lại không đi giúp?”

Hanbin gác chân lên, tựa vào ghế nhìn ảnh chụp trên tay, nói, “Nói thật, sau khi xem xong lá thư đầu tiên, cách nghĩ của tôi cũng không khác gì cảnh sát, cảm thấy có thể là do Han Soo-hee làm.”

Hwarang gật gật đầu, đem thư thả lại tại chỗ.

“Nói xem, anh cảm thấy thế nào?.” Hanbin hỏi Hwarang.

“Tôi?” Hwarang tựa hồ có chút khó xử, hắn chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị này, nghĩ nghĩ, nói, “Tôi chỉ là tò mò, người đàn ông kia tại sao lại không về nhà, hơn nữa vợ mình ở nhà kêu cứu, hắn cũng không về nhà một chuyến?”

Hanbin khẽ nhíu mày, nghiêng đầu dùng ánh mắt đánh giá nhìn Hwarang, thật lâu sau mới nói, “Lối suy nghĩ hảo thú vị.”

Hwarang có chút xấu hổ, nhún vai, “Tôi cũng không phải chuyên gia.”

“Ừm, trên lá thư có viết địa chỉ.” Hanbin chỉ chỉ ngoài cửa, nói với Hwarang, “Đi hỏi đường đi, chúng ta lập tức đi.”

Hwarang dở khóc dở cười, lấy bản đồ trong đống báo chí ra, nói, “Tôi mới mua, cũng không cần hỏi đường nữa.” Vừa nói vừa mở bản đồ ra, đưa lá thư cho Hyuk. Hyuk tự nhiên nhận ra đây là đường nào, đại khái nói cho Hwarang biết một chút, Hwarang nhớ kỹ đường, lại vẽ ra bản đồ đơn giản.

“Hanbin, vì sao lại đột nhiên muốn đi?” Hwarang ngẩng đầu hỏi, “Lá thư thứ ba không giống hai lá trước sao?”

Hanbin cười cười, lấy ra tờ báo sáng nay cho Hwarang xem.

Hwarang nhận được tờ báo, chỉ thấy mấy cái tin tức giải trí, còn có một tin, “Phú thương mỹ nam, cử chỉ thân mật hư hư thực thực với người tình đồng tính,” còn có tin tức về diễn viên, “Phú thương họ Lee đã kết hôn.” nhìn ảnh chụp, là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Người đàn ông này nhìn có vẻ trẻ, mặc một cái áo sơmi giản dị, tóc dài buộc ở đằng sau, đeo kính mát, mẫu người thì cực kì đạt tiêu chuẩn, là một mỹ nam.

“Ngay cả tin tức giải trí cậu cũng xem?!” Hyuk vẻ mặt khâm phục nhìn Hanbin.

Hanbin có chút khó hiểu nhìn hắn, “Tin tức đăng lên không phải cho người khác đọc sao?”

“… thì đúng.” Khóe miệng Hyuk hơi rút một chút, thấy Hanbin vươn tay chỉ chỉ một người nam nhân trẻ tuổi trên báo, hỏi Hyuk, “Giống ai?”

Hyuk cầm lên nhìn thoáng qua, giật mình mở to hai mắt, “Đây không phải Min Joon* sao?”

“Min Joon là ai?” Hwarang khó hiểu hỏi.

Hanbin chỉ chỉ một câu trong lá thư của Han Soo-hee, “Đại sư chuyên môn đuổi quỷ.”

“Đại sư…” Hwarang cầm tờ báo lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông kia hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Hanbin, “Thật đúng là nhìn không ra.”

“Hắn chỉ là kẻ lừa đảo giảo hoạt mà thôi.” Hyuk cười lắc đầu, “Tiểu tử này chuyên gia dẫn khách cho Hanbin, thuận tiện kiếm tiền thù lao.”

“Vụ án này có chút thú vị.” Hanbin đứng lên, nói với Hwarang, “Đi thôi.”

Hyuk cũng đứng lên, nói, “Tôi về trước, nếu gặp phải chuyện lạ gì thì gọi cho tôi.” Nói xong, xoay người bước ra ngoài. Lại nghe Hanbin nói, “Hyuk, nửa phút nữa anh sẽ gặp chuyện xấu.”

“Hả?” Hyuk đang đi ra ngoài, không để ý dưới chân, quay đầu nhìn Hanbin, đồng thời, hắn không biết làm sao đạp phải dây giày của mình. Hyuk vướng chân, theo bản năng bước tới vài bước nghĩ muốn đứng vững, không khéo chính là bậc thang trước mặt đã được Hwarang quét dọn sạch sẽ bóng loáng bây giờ vẫn còn ướt.

Hyuk trượt chân, ngã văng ra ngoài, “Rầm” một tiếng, chật vật đứng lên khỏi bậc tam cấp…

“Ai da…” Quần bò của Hyuk thủng một lỗ, tay cũng bị trầy da.

Hwarang ở bên trong cau mày, nhìn Hanbin, “Cậu nếu không nói, hắn cũng chưa chắc bị té.”

Hanbin mặt không chút thay đổi gật gật đầu, “Đó là đương nhiên.”

Có chút vô lực lấy ra thuốc khử trùng, Hwarang chạy ra ngoài giúp Hyuk một chút. Hyuk té không nhẹ, hắn mở cửa xe, quay đầu lại, chỉ thấy Hanbin đang khoác áo khoác màu đen trên cánh tay, tao nhã tựa lên khung cửa nói với hắn, “Hyuk, giày đẹp lắm.”

Hyuk sửng sốt trong chốc lát, sau đó nở một nụ cười, thân thủ run rẩy giơ lên ba ngón tay, thở dài, bước lên xe.

“Tại sao phải hại hắn?” Hwarang đóng cửa phòng tranh lại, lên xe cài dây an toàn, hai ngón tay kẹp lấy bản đồ lúc nãy vừa vẽ lại, hai mắt nhìn, khởi động xe.

“Hắn mới mua giày.” Hanbin nói, “Màu sắc của đôi giày so với quần áo không giống như phong cách bình thường của hắn, thoạt nhìn giống như mới mua. Cái loại giày hình tròn rất dễ cởi, hắn cột dây cũng không chặt, chứng tỏ lúc mang rất vội vàng. Lúc hắn trả thù lao cho tôi, khóe miệng có hơi giơ lên đắc ý, độ dày của phong bì so với lúc trước thiếu đi ba tờ… Đôi giày kia hai ngày trước tôi xem tạp chí mua sắm có thấy qua, là hàng hiệu, hai trăm ngàn.” Hanbin nhấc chân, có chút trẻ con nói thầm một câu, “Ngã chết hắn.”

Hwarang có chút dở khóc dở cười, gật đầu, “Đúng là rất tiện nghi cho hắn.”

Xe xuất phát trong chốc lát, Hanbin đột nhiên nói, “Anh có thể hút thuốc, tôi không ngại đâu.”

Hwarang sửng sốt, hắn cảm thấy loại người như Hanbin sẽ không thích thấy người ta hút thuốc, cho nên hắn vẫn chưa hút, dù sao một ngày hắn hút mấy điếu, không hút cũng không có gì quá khó chịu, bất quá hắn rất ngạc nhiên vì Hanbin biết hắn hút thuốc.

Tựa hồ nhìn thấu được nghi ngờ của hắn, Hanbin cười cười, nhìn tay của Hwarang, nói, “Lúc anh dùng ngón tay kẹp tờ giấy, giống như là cầm một điếu thuốc, hơn nữa…” Hanbin nhìn quần bò của Hwarang, “Bên trong có một gói thuốc lá.”

Hwarang cười cười, tay trái cầm tay lái, tay phải móc vào túi lấy bao thuốc lá mới mua, dùng miệng xé giấy niêm phong, cổ tay nhẹ nhẹ lắc, lấy ra một điếu thuốc, đặt lên miệng. Đem gói thuốc lá để sang một bên, lấy bật lửa ra mồi điếu thuốc. Hoàn thành một loạt động tác, Hwarang kéo kính xe xuống, cầm điếu thuốc, từ từ phun khói ra. Sương khói màu xám theo gió ngoài cửa sổ bay đi…

Hết chương 2

Chương 3: Người Chồng Thô Bạo

Xe chạy khoảng nửa giờ thì đến trung tâm phồn hoa của thành phố Seoul, cách đó không xa là tòa nhà cao tầng. Trung tâm thành phố là nơi tập trung những tòa nhà bất động sản độc lập, phía sau là giang cảnh phồn hoa đô thị, có thể thấy những căn nhà ở đây tương đối đắt. Hwarang đem xe vào bãi đỗ, bảo vệ ngăn xe bọn họ lại, hỏi, “Đi đâu?”

“Tìm Han Soo-hee ở tầng mười sáu.” Hwarang đáp lại.

“Oh… là bà xã Lee tiên sinh?” Bảo vệ hỏi.

Hwarang gật đầu, bổ sung, “Đúng vậy, cô ấy gọi chúng tôi tới, anh có thể gọi điện hỏi một chút, chúng tôi phải…”

“Không cần hỏi.” Bảo vệ cười khoát tay, nói, “Lee tiên sinh đã phân phó, thần kinh của vợ ông ấy rất nặng, bà tìm đến bất cứ ai cũng không được cho vào.”

Hwarang khẽ nhíu mày, “Đây không phải là hạn chế sự tự do sao? Chúng tôi tìm là bà Han chứ không phải ông Lee, dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi vào?”

“Ha hả…” Bảo vệ cười nhún nhún vai, nói, “Vị anh em này, cậu đừng làm cho chúng tôi khó xử, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh thôi, ai bảo những thứ ở đây đều do Lee tiên sinh tài trợ làm gì?”

Hwarang nhìn nhìn Hanbin, Hanbin vẫn trước sau như một khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng lại đang dùng ánh mắt quan sát bảo vệ, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Hwarang đem xe lui ra ngoài, hỏi Hanbin, “Làm sao bây giờ? Vẫn vào sao?”

Hanbin nhìn Hwarang, “Còn có thể làm gì? Lại vào không được.”

“Muốn vào thì vẫn có cách.” Hwarang cười cười, “Cậu có muốn vào không?”

Hanbin có chút giật mình nhìn Hwarang, cuối cùng gật gật đầu.

Hwarang đem xe đậu ở nơi khá xa, sau đó xuống xe, bởi vì ở đây là nơi tập trung buôn bán, cho nên trên đường có rất nhiều cửa tiệm, Hwarang bảo Hanbin ngồi trong xe chờ, tự mình chạy đi một chuyến. Khi trở về, thấy Hwarang mua một cặp kính mắt, một bao công văn màu đen, còn có một hộp đồ chơi…

“Làm gì vậy?” Hanbin nghiêng đầu nhìn thứ trong tay Hwarang.

Hwarang lên xe, đưa mắt kính cho Hanbin, nói, “Đeo vào.”

Hanbin cầm lấy kính mắt nhìn nhìn, là kính thường, không đúng, chính xác mà nói là một cặp kính mắt bằng nhựa, hắn đeo vào.

Hwarang mở hộp đồ chơi ra, Hanbin nhìn nhìn, chỉ thấy bên trong là bộ đồ chơi bác sĩ, có ống nghe bệnh, ống chích vân vân, còn nhìn rất thật.

Hwarang đem mấy thứ không xài tới nhét vào trong túi, lấy ống nghe ra, Hanbin xuống xe, tay cầm túi, trên cổ đeo ống nghe, phân nửa dây đã bị nhét vào trong túi áo khoác, chỉ có ống nghe trên cổ.

“Đi thôi.” Hwarang kéo Hanbin tới tòa nhà lúc nãy, lần này bọn họ bước thẳng vào cửa chính, quả nhiên, tiếp tân trước đại sảnh đã ngăn bọn họ lại, “Hai người tìm ai? Phải đăng ký.”

Hwarang gật đầu, nói, “Tìm Lee tiên sinh tầng mười sáu, ông ấy hôm nay hẹn chúng tôi tới kiểm tra thân thể cho bà nhà.”

Tiếp tân sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, nói, “Đăng ký ở đây.”

Hwarang cầm bút lên đăng ký, viết ở trên đó tên của Hyuk cùng Min Joon còn tùy tiện để lại số điện thoại.

Tiếp tân cũng không để ý bản đăng ký nhiều, vì Hwarang thoạt nhìn rất tự nhiên, mà Hanbin thì tựa hồ không yên lòng, đeo kính mắt còn có ống nghe bệnh, tư thái nhã nhặn vừa thấy là bác sĩ, tiếp tân là một cô gái, nhịn không được liếc mắt nhìn Hanbin, trong lòng thầm khen, người này đẹp trai quá nha. Thu hồi sổ, tiếp tân cười cười với hai người, “Được rồi.”

Hwarang cùng Hanbin đi vào thang máy, bấm lên tầng 16.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Hanbin liền tháo kính và ống nghe nhét vào túi, nhìn Hwarang, “Anh đúng là thông minh.”

Hwarang cười cười, cầm lấy cái túi của Hanbin, “Chỉ là chút lòng thành.”

Thang máy đến tầng 16, cửa mở ra, toàn bộ tầng mười sáu cũng chỉ có một căn nhà, Hwarang và Hanbin bước tới, ấn chuông cửa. Một lát sau hai người chợt nghe thấy thanh âm mở cửa rồi đóng lại. Trên cửa có vài cái khóa, chờ toàn bộ mở ra, cạch một tiếng… cửa được mở hờ một chút, có một nữ nhân nhìn ra ngoài hỏi, “Hai người là?”

Hwarang thấy người phụ nữ này chừng 30 tuổi, vẻ ngoài cũng khá xinh đẹp, đang mặc áo ngủ, liền hỏi, “Cô là Han Soo-hee? Đây là Oh Hanbin, chúng tôi nhận được thư của cô nên mới tới đây.”

“Ah!” Trên mặt Han Soo-hee lộ ra sợ hãi cùng vui mừng, “Hai người rốt cuộc cũng tới…” Vừa nói vừa mở cửa ra, mời hai người vào nhà, “Hai người có thể lên tới đây, quả thật rất lợi hại, mấy ngày nay, ngay cả giao đồ ăn cũng không cho vào.”

Hwarang cùng Hanbin bước vào nhà, căn nhà rất có khí phái, đồ vật trang trí cũng rất lộng lẫy quý giá, trong nhà không có một hạt bụi, có thể thấy chủ nhân thường xuyên quét dọn.

“Có cần đổi giày không?” Hwarang nhẹ nhàng túm Hanbin đang nhấc chân bước vào, hỏi Han Soo-hee.

“Không cần.” Han Soo-hee cười nói, “Hai người tốt nhất làm cho nhà dơ một chút, vậy thì lát nữa tôi mới có chuyện làm.”

Hwarang cùng Hanbin liếc mắt nhìn nhau, khẽ nhíu mày.

“Thứ cho tôi nói thẳng.” Hanbin ngồi xuống ghế salon, nói với Han Soo-hee, “Hành vi này của chồng cô đã thuộc loại giam cầm phi pháp, cô có thể báo nguy.”

“A…” Han Soo-hee khó xử cười cười, nói, “Tôi cũng muốn… nhưng mà, cảnh sát bây giờ không để ý tới tôi, bọn họ đều xem tôi là bệnh thần kinh gây sự.”

Hwarang ngồi xuống ghế, Han Soo-hee bưng trà cho hai người, nói, “đại sư nói cho tôi biết, Oh tiên sinh có thể giúp tôi.”

“Chậu kim ngư hoa kia, còn không?” Hanbin hỏi.

“Còn, tôi đều để trong tủ lạnh.” Han Soo-hee nói xong, đứng lên, vào nhà bếp mở tủ lạnh, lấy ra ba chậu kim ngư hoa, đặt trước mặt Hwarang và Hanbin.

Xem vật thực cùng ảnh chụp có chút khác biệt, mặc dù đã đặt trong tủ lạnh bảo tồn, nhưng chậu hoa vẫn mang theo mùi hôi nhàn nhạt, vì để phòng ngừa hư thối, Han Soo-hee đã chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, trên kim ngư kết đọng một tầng sương đá, bên trong băng còn có chút tơ máu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Hanbin vuốt cằm cẩn thận xem xét, gật đầu nói, “Xinh đẹp đến ngạc nhiên a.”

“Cậu nói thật hay nói đùa.” Han Soo-hee bất đắc dĩ nói, “Tôi đều bị nó hù chết!”

Hwarang sau khi đưa Hanbin tới đây, nhiệm vụ cũng hoàn thành, về phía vụ án hắn không quan tâm, thuần túy chính là tò mò. Đánh giá đồ trang trí trong nhà… Hwarang cảm thấy chủ nhân của căn nhà này rất có tiền, nhưng tình cảm vợ chồng khẳng định không tốt, bởi vì trong nhà sạch sẽ lại rất chính quy, không hề có tí ôn nhu nào.

Hwarang cúi đầu uống trà, Hanbin hỏi Han Soo-hee, “Cô nghĩ là do quỷ quậy phá?”

Han Soo-hee gật gật đầu, thản nhiên nói, “Rõ ràng lúc còn sống, nó rất thích cây cỏ hoa lá… Hơn nữa nó cũng rất bướng bỉnh, thường xuyên phá hư thứ gì đó của tôi.”

Han Soo-hee nhìn chằm chằm chậu kim ngư hoa tỉ mỉ, lắc đầu, nói, “Đối với một đứa trẻ chỉ có mấy tuổi mà nói, nếu có năng lực thẩm mỹ như vầy, tuyệt đối tương lai sẽ càng thêm giỏi.”

“Hả?” Han Soo-hee có chút khó hiểu nhìn Hanbin.

“Cô tại sao lại không ly hôn?” Hanbin hỏi, “Dựa theo tình huống của cô, sau khi ly hôn kinh tế nhất định không cần lo lắng, hơn nữa tình cảm cũng không còn mặn nồng, cô cũng còn trẻ, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới.”

“Hắn không chịu ly hôn với tôi.” Han Soo-hee thấp giọng nói, “Tôi biết nhiều bí mật của hắn lắm… Hắn muốn bức tôi chết, làm cho tôi chết..”

Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm mở cửa, trên mặt Han Soo-hee hiện lên vẻ hoảng loạn thấy rõ, hoặc chính xác mà nói là kinh hách quá độ.

Sau đó, chợt nghe “Rầm” một tiếng, cửa muốn bị đá văng, truyền đến thanh âm nam nhân hô lên hung ác, “Cô rốt cuộc muốn gì! Cô…”

Một nam nhân hùng hổ bước vào, nhưng sau khi tiến vào phòng khách liền thấy Hanbin và Hwarang ngồi trên ghế salon, nam nhân kia ngây ngẩn cả người.

“Lee Huyn … Anh sao lại về đây?” Han Soo-hee nơm nớp lo sợ đứng lên, Hwarang cùng Hanbin liếc mắt nhìn nhau, Han Soo-hee hiển nhiên rất e ngại nam nhân này. Trước mặt đích xác là Lee Hyun, cùng với tấm hình báo chí đăng lên rất giống, có vẻ trẻ hơn cũng gầy hơn, thoạt nhìn thực nhã nhặn, nhưng nét giận dữ trên mặt rất rõ ràng.

“Bọn họ là ai?” Lee Hyun hung hăng trừng mắt nhìn Han Soo-hee, “Tôi không phải đã bảo không cho người ngoài lên đây sao, chỗ này làm ăn sao vậy, tôi muốn khiếu nại…” Nói tới đây, tầm mắt hắn dừng lại ở ba chậu kim ngư hoa, thật sâu nhíu mày quát, “Cô còn lấy mấy cái ghê tởm này ra làm gì? Đều ném hết đi!”

“Nhưng mà… có lẽ là thằng bé để lại.” Han Soo-hee đem ba chậu kim ngư hoa bỏ vào trong tủ lạnh, Hwarang có chút nhịn không được, lên tiếng, “Thái độ này của anh là sao? Không cần phải dùng thái độ này đối với vợ mình đi?”

“…” Sắc mặt Lee Hyun khẽ đổi, nói, “Việc nhà tôi không cần người ngoài quản, các người là ai? Đều ra ngoài hết cho tôi, bằng không tôi báo cảnh sát!”

Hwarang tính tình nóng nảy, bất quá cho tới nay không thích khi dễ kẻ yếu, không vừa mắt nhất chính là nam nhân khi dễ nữ nhân, cau mày nhìn Lee Hyun, “Ai cam đoan với chúng tôi là anh sẽ không đánh cô ấy? Anh nhìn dáng vẻ của anh đi, muốn ăn thịt người sao?!”

“Tôi…” Lee Hyun dịu đi một chút, nhẫn nhịn, “Tôi tuy rằng rất sinh khí, nhưng tôi chưa từng đụng vào cô ấy dù chỉ một ngón tay, bây giờ, tôi có việc nhà phải xử lý, mặc kệ các người là ai, đều ra ngoài hết cho tôi, bằng không tôi gọi bảo vệ lên tống cổ hai người.”

Hwarang càng nhìn càng không vừa mắt, chính là muốn phát tác đột nhiên nghe tiếng Han Soo-hee mở cửa phòng nói với Lee Hyun, “Có chuyện gì thì vào phòng nói, hai vị tiên sinh kia là em mời tới xử lý chuyện của con chúng ta.”

“Cô lại đi mời ba cái người loạn thất bát tao này.” Lee Hyun đi đến bên bàn nhấc điện thoại lên, “Alo? Quản lý sao? Kêu hai bảo vệ lên đây, có người xông vào nhà tôi!”

Hwarang hoắc mắt đứng lên, nhưng bị Hanbin nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay, Hwarang nắm tay lại ngồi xuống, quay đầu nhìn Hanbin. Hanbin khoát tay với hắn, ý bảo — Quên đi.

Lee Huyn để điện thoại xuống, nói với Hanbin và Hwarang, “Đi nhanh đi, bằng không bảo vệ lên tới sẽ không khách khí.” Nói xong, xoay người bước vào phòng.

Hwarang muốn đánh người, Hanbin đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, nói, “Quên đi.”

“Quên đi dễ dàng vậy sao?” Hwarang mở to hai mắt, “Tiểu tử kia rất đáng giận!”

Hanbin nhẹ nhàng thở dài, nói, “Hắn sẽ hối hận.” Nói xong, mang Hwarang rời khỏi căn nhà.

Bước tới cửa, Hwarang muốn bước ra, lại bị Hanbin ngăn lại, mặc cho đại môn mở ra, hai người đi đến trước cửa thang máy, Hanbin vẫn đang xuất thần, Hwarang hỏi, “Này, cậu làm sao vậy? Phát hiện cái gì sao?”

Hanbin cũng không trả lời câu hỏi, nhưng lại cười nói, “Anh thật dễ dàng kích động, tính tính rất nóng nảy.”

Hwarang sửng sốt, bất đắc dĩ sờ sờ đầu, nói, “Ừm.. tôi có một chút, bất quá mấy ngày nay tốt hơn nhiều, nếu là trước kia, tiểu tử đó đã sớm bị tôi đánh rồi.”

Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra, có mấy người bảo vệ mặc đồng phục ở bên trong, đối mặt với Hwarang cùng Hanbin. Hai người bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy buồn bực, bởi vì hai người này không giống như lưu manh đến gây sự. Đang do dự, đột nhiên nghe tiếng thét chói tai của Han Soo-hee từ trong nhà phát ra, “Cứu mạng a! Cứu mạng! A!”

Hai bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh chạy vọt vào, Hwarang cũng buồn bực, bước tới cửa nhìn xung quanh.

Hanbin một mình đứng trước cửa thang máy, nhìn bên trong trống trơn.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top