Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vụ Án Thứ 3: Lưu Kim Vũ Hài

Chương 1: Vũ Bước Của Mèo

Lại một buổi sáng, Hwarang mở mắt ra, không có ánh nắng mặt trời chói mắt, đầu óc của hắn phản ứng là - trời đầy mây đi. Xốc chăn lên bước tới bên cửa thủy tinh trước ban công, nhìn thấy bên ngoài trời tí tách mưa. Hwarang mở cửa bước ra ngoài, muốn nhìn một chút xem cây dương cầm có bị ướt không, vừa thấy... chỉ ướt một nửa.

Hwarang lắc đầu, vì phòng hắn và Hanbin thông ra ban công, cho nên hắn chạy qua, kéo xuống tấm che mưa. Cúi đầu cẩn thận kiểm tra một chút, may mắn cây đàn không bị ướt bao nhiêu, Hwarang cầm lấy chiếc khăn gần đó, cận thận lau nước mưa.

Sau khi lau khô cây đàn, Hwarang xoay mặt, thấy phòng Hanbin còn chưa mở đèn. Hắn bước đến bên gần cửa sổ nhìn vào, phát hiện Hanbin còn ngủ.

Hwarang sờ sờ cằm... Hanbin mặc một bộ đồ ngủ màu đen, nghiêng người nằm trên giường, tay gối đầu, im lặng, tao nhã, giống như vừa mới ngủ, ngay cả một sợi tóc cũng chưa loạn. Có chút bội phục cào cào mái tóc lộn xộn của mình, Hwarang biết chín giờ tối qua Hanbin đã lên giường đi ngủ, người này chẳng lẽ lúc ngủ không đổi tư thế?

Ngước nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ... Hanbin bình thường bảy giờ rưỡi đã tỉnh, sẽ ra đây ngồi đàn, hôm nay sao lại dậy trễ, bởi vì trời mưa sao?

Hwarang cẩn thận nhìn nhìn, phát hiện hai má Hanbin có chút hồng hồng, là nhìn lầm hay là... Tay mở cửa ra, không ngoài dự liệu, Hanbin bình thường đều không nhớ đóng cửa. Hwarang cởi đôi dép ướt ra, chạy chân trần vào phòng, "Hanbin?"

Hanbin vẫn đang ngủ, mơ mơ màng màng "Ưm" một tiếng.

Hwarang vươn tay sờ trán Hanbin... Bị sốt!

"Cảm lạnh?" Hwarang khó hiểu gãi gãi đầu, tâm nói tối hôm qua còn khỏe mà, ngủ một giấc liền phát sốt?

Hanbin vẫn mơ mơ màng màng, lại "Ừm" một tiếng.

Hwarang có chút sốt ruột, ngồi ở bên giường, dùng chăn bao lấy Hanbin muốn đưa hắn tới bệnh viện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên..

Hwarang đưa tay bắt điện thoại, "Alo?"

Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sao đó truyền đến thanh âm mang theo nụ cười, "Oh? Là trợ lý mới sao?"

Hwarang cũng sửng sốt, nói, "Anh là bạn của Hanbin? Anh ấy hiện tại không thể nghe điện thoại."

"Ừhm.." Người bên kia cười cười, "Lại bị sốt sao?"

Hwarang vốn muốn cúp điện thoại lại nghe người kia nói như vậy, dừng lại hỏi, "Anh là ai?"

"Tôi là bác sĩ riêng của gia đình hắn, tôi tên là..." Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Hwarang nói, "Vậy thì tốt quá, anh mau tới đây đi!" sau đó "Cạch" một tiếng cúp điện thoại.

Vừa mới nói chuyện điện thoại xong, Hanbin cũng đang khó khăn mở mắt ra, có chút khó hiểu nhìn Hwarang cười cười.

Hwarang với tay sờ trán hắn, "Này! Đừng nói bị sốt tới phát ngốc rồi nha?"

Hanbin chớp mắt mấy cái, liếc mắt nhìn Hwarang, phun ra một chữ, "Đói."

Hwarang thoáng yên tâm, người bị sốt chỉ sợ không muốn ăn, còn biết đói nghĩa là còn chưa nặng lắm.

"Chờ một chút." Hwarang chạy xuống lầu, tìm tìm cũng không thấy túi chườm đá, mở tủ lạnh lấy vài cục đá bỏ vào túi giữ tươi, sau đó cột lại vài nút, chạy lên lầu đắp lên trán Hanbin, đắp chăn cho hắn để hắn an tâm chờ, chính mình lại chạy xuống lầu, mang dép lê bước vào nhà bếp. Cũng may mấy hôm trước mua đồ ăn có mua rất nhiều gừng, Hwarang lấy gừng ra thái hạt lựu, sau đó bỏ vào nấu cháo, trước kia bị bệnh hay đau đầu hắn cũng ăn cái này, đổ mồ hôi ra thì bệnh gì cũng hết, bất quá Hanbin hình như có sức đề kháng yếu, không biết có dùng được không.

Sau đó, Hwarang chốc lát lại lên xem Hanbin, chốc lát xuống khuấy nồi cháo.

Đại khái qua mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Hwarang chạy nhanh ra mở cửa, thấy ngoài cửa là một nam tử trẻ tuổi mặc một thân tây trang màu đen, trên tay cầm theo hòm thuốc. Hwarang mở cửa cho hắn, nói, "anh ấy ở trên lầu."

Người trẻ tuổi phủi phủi bọt nước trên người, không nhanh không chậm giương mắt nhìn Hwarang, sờ cằm, "Ừm..."

Hwarang có chút không kiên nhẫn, bác sĩ này nói chuyện sao lại dùng nhiều từ tượng thanh như vậy a, với tay lấy chiếc khăn lau tây trang cho hắn, vừa lau vừa cố ý đẩy đẩy hắn lên lầu, nói, "Nhanh lên a, anh ấy sốt rất cao."

Bác sĩ kia bất đắc dĩ bị Hwarang đẩy lên lầu, nói, "Ai, Hanbin không nói cho cậu biết sao, mỗi khi trời mưa hắn sẽ không thoải mái, nghiêm trọng một chút sẽ phát sốt, chỉ cần gọi cho tôi là được."

"Thể chất kém như vậy sao?" Hwarang đẩy bác sĩ vào phòng, xa xa nghe được nồi cháo đang sôi, chạy nhanh hai ba bước xuống dưới lầu lo nồi cháo.

Bác sĩ đứng trước cửa nhìn thấy bộ dáng cấp bách của Hwarang, lắc đầu, "Ừm, đúng là trợ lý ...." Nói xong, xoay người vào phòng.

Hanbin đã muốn tỉnh, chỉ là có chút miễn cưỡng, trên đầu có túi chườm đá đơn giản, ngơ ngơ ngác ngác tựa trên gối đầu.

"Ừm." Bác sĩ bước tới bên cạnh, mở hòm thuốc lấy ra nhiệt kế, nói với Hanbin, "Mở miệng ra."

Hanbin hơi mở miệng ra, bác sĩ nhét nhiệt kế vào, đưa tay cầm lấy túi chườm đá nhìn nhìn, sau đó thả lại chỗ cũ, nói, "Ừm, người trợ lý này không tồi, có thể giảm khả năng tử vong do tai nạn."

Hanbin không có khí lực nhưng vẫn liếc mắt lườm hắn.

Bác sĩ tiến lại, nhỏ giọng nói, "Ừm, người cũng đẹp trai lại còn trẻ, cậu trả không ít tiền nhỉ?"

Hanbin không để ý tới hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần, bác sĩ ngồi ở một bên, duỗi đôi chân dài, nói, "Này, Oh Hanbin, muốn cắt amidan không? Như vậy thì khi sốt cổ họng sẽ không đau, tôi cắt cho cậu, tôi cũng rất thích lấy nó ra khỏi thân thể cậu nữa."

Hanbin tiếp tục mặc kệ hắn, nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, Hwarang bật nhỏ lửa đem nồi cháo từ từ nấu, chính mình chạy lên lầu, thấy bác sĩ đang lấy nhiệt kế ra khỏi miệng Hanbin, nhìn nhìn, lắc lắc, nói, "Ừm? Không nghiêm trọng, chỉ có 38 độ 5."

Hwarang nhấc mi, "38 độ 5 còn không nghiêm trọng?"

"Hắn bị nặng nhất là lên tới 41 độ." Bác sĩ nháy mắt với Hwarang.

Hwarang vẫn như trước không đợi hắn nói xong đã lên tiếng, "Vậy làm sao để hạ sốt? Uống thuốc hay chích thuốc?"

"Ờ, cái nào cũng được." Bác sĩ lấy thuốc cùng ống chích trong hộp ra.

Hwarang bước qua, lấy thuốc hạ sốt với nhiệt kế, nói, "Như vầy đi, anh hôm nay chích cho anh ấy một mũi hạ sốt, sau đó để lại thuốc với nhiệt kế, nếu anh ấy sốt tới 39 độ, tôi sẽ cho anh ấy uống thuốc, nếu nóng hơn 39 độ, tôi sẽ gọi cho anh tới đây chích hoặc truyền nước biển, thường xuyên chích thuốc không tốt."

"Ờ..." Bác sĩ tựa hồ choáng váng, sau đó gật gật đầu, Hwarang lấy thuốc xem bản thuyết minh, sau đó ngẩng đầu nhìn bác sĩ, "Sao vậy? Chích đi!"

"Ưm..."

Hanbin nở nụ cười, liếc mắt nhìn bác sĩ, trong mắt có chút bỡn cợt.

Bác sĩ bất đắc dĩ bảo Hanbin vươn tay ra, chích cho hắn một mũi, Hwarang xem xong bản thuyết minh, lấy thuốc với cồn trong hòm thuốc, còn có nhiệt kế đem bỏ lên đầu giường, sau đó nói với bác sĩ, "Phí khám bệnh của anh bình thường tính thế nào?"

"Ah... Trả theo tháng." Bác sĩ cuối cùng cũng nói ra câu hoàn chỉnh, "Mỗi tháng đều được gửi qua tài khoản cho tôi."

"À." Mạc Phi gật gật đầu, tư thế giống như muốn tiễn khách.

Bác sĩ rốt cuộc vui vẻ, ha ha cười ngồi xuống ghế salon, vừa đập đùi vừa nói với Hanbin, "Oh Hanbin, cậu nhặt tiểu tử này ở đâu vậy, rất thú vị."

Hwarang nhíu mày, lần này lại không dùng từ tượng thanh.

"Tôi tên là Taerae." Bác sĩ cười hỏi Hwarang, "Này, vị trợ lý này cậu tên gì?"

Hwarang có chút buồn bực, trả lời, "Hwarang." Khi nói chuyện, Hwarang cũng khẽ đánh giá Taerae, đại khái cũng bằng tuổi Hyuk, 21 hay 22 tuổi* gì đó, bộ dáng thì.. thật đúng phù hợp với tiêu chuẩn bác sĩ. Dáng người không thấp, không gầy không mập, ngũ quan rõ ràng, diện mạo có điều rất xinh đẹp, khóe miệng mang ý cười, thoạt nhìn có chút không đứng đắn... Dùng kinh nghiệm nhiều năm của Hwarang mà nói, đó là một kẻ lọc lõi, bất quá người như thế bình thường bên trong sẽ không giống như vẻ ngoài. Mặt khác Hwarang cảm thấy Taerae có chút quen mắt.

(*) Vì tuổi ở truyện gốc là 25, 26 tuổi nhưng mình muốn lấy tuổi thật của các bé

"Min Joon là em của hắn." Hanbin mở miệng, lười biếng nói, xem ra thuốc đã phát tác, "Em là thần côn, còn anh là xích cước đại phu."

Hwarang vẻ mặt "thì ra là thế", nhìn Taerae trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nhún nhún vai, "A, xác thực mà nói, Min Joon là thầy bói, còn tôi là bác sĩ tư nhân."

Hanbin quay sang nói với Hwarang, "Tôi đói."

"Ah, cháo hình như cũng nấu xong rồi." Hwarang nói xong chạy xuống xem nồi cháo.

"Ừm, hắn thật sự làm được đó." Taerae bước tới gần Hanbin, cười nhẹ.

Hanbin vươn tay lấy túi chườm đá xuống, xoay mặt nói với hắn, "Xem bệnh xong làm ơn đi đi, đừng quấy rầy tôi ăn cơm."

Taerae lại ngồi xuống salon, nhấc chân nhún vai, "Ai, đừng có mất lương tâm như vậy, sáng sớm tôi còn chưa ăn sáng đã chạy tới đây, cậu không mời tôi ăn món cháo của anh trợ lý đẹp trai làm sao, tôi thích nhất là ăn cháo do nam nhân nấu, nhất là nam nhân tốt."

Hanbin nhìn hắn, thản nhiên phun ra hai từ, "Biến đi."

Lúc này dưới lầu truyền đến thanh âm của phong linh, có người mở cửa.

"Hyuk?" Hwarang vừa lúc cầm khay bưng ra, trên khay có cháo với đồ ăn sáng, nhìn thấy Hyuk có chút giật mình.

Hyuk nhấc lông mày, nhìn nhìn tô cháo với đồ ăn trên khay, nói, "Còn không? Tôi chưa ăn sáng."

Hwarang hỏi, "Anh tìm Hanbin hả? Hắn bị bệnh."

Hyuk khẽ thở dài, xoay người lên lầu, nói với Hwarang, "Tôi muốn chén lớn, có nhiều trứng chiên."

Hwarang không nghe, bưng khay cùng hắn lên lầu.

Hyuk vào phòng Hanbin, thấy Taerae đã ở đây, lên tiếng, "Cậu ở đây rồi sao?"

"Ui, Hyuk!" Taerae cười chào hỏi, "Đã lâu không gặp."

Hyuk gật đầu với hắn, tay lấy ra văn kiện lúc nãy để trong ngực tránh mưa.

Hwarang đem cái bàn tới trước mặt Hanbin, để khay lên, đưa thìa với đũa cho Hanbin.

Hyuk với Taerae nhìn Hanbin uống cháo, cùng nhau xoay mặt nhìn Hwarang, như muốn nói - Chúng tôi cũng muốn ăn!

Hwarang có chút ghét nhìn hai người, xoay người xuống lầu, không lâu sau, chợt nghe "Đinh" một tiếng dưới nhà bếp, Hwarang cầm ba phần sandwich với ba ly sữa, đưa hai phần cho hai người, một phần giữ cho mình ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ, vừa đọc báo vừa ăn. Hắn biết nếu Hyuk tới đây, phỏng chừng lại có án tử, cho nên im lặng ngồi một bên, nghe mọi người nói chuyện.

"Lại có chuyện gì?" Hanbin vừa húp cháo, vừa hỏi Hyuk đang ăn sandwich ngon lành.

"Gần đây có một vụ án kỳ quái." Hyuk nghĩ nghĩ, buông sandwich, hỏi Hanbin, "Hanbin, cậu đã gặp qua mèo khiêu vũ chưa?"

"Khụ khụ..." Hwarang cùng Taerae đều bị sặc.

Hanbin vẫn bình tĩnh như cũ húp cháo, chính là hơi tò mò giương mắt nhìn Hyuk, "Mèo khiêu vũ?"

Hết chương 1

Chương 10: Huyết Tinh Và Duy Mỹ

“Đây là tư liệu liên quan.” Hyuk đem văn kiện đưa cho Hanbin, nói, “Cậu xem trước mấy tấm hình đi.”

Hanbin cũng không tự động thủ mà tiếp tục húp cháo, liếc mắt nhìn Hwarang.

Hwarang bước tới, nhét miếng sandwich còn lại vào miệng, với tay đem túi văn kiện mở ra, lấy ra tư liệu bên trong, đầu tiên là mấy tấm ảnh, Hwarang nhíu mày… Hanbin nghiêm mặt nhìn chăm chú biểu tình của Hwarang.

Biểu tình Hwarang lúc này thực kỳ lạ, có chút chán ghét nhưng cũng tò mò.

Hwarang trăm lặng chỉ giằng co trong một thời gian rất ngắn, sau đó liền hồi phục tinh thần, đưa ảnh chụp tới trước mặt Hanbin. Hanbin cúi đầu, vừa thấy liền hiểu được những biểu tình vừa nãy xuất hiện trên mặt Hwarang.

Tấm hình thật sự rất vi diệu…  Có thể nói là huyết tinh cũng có thể nói là rất đẹp.

Có tổng cộng ba tấm hình. Tấm thứ nhất, là một đôi chân, rất mỹ lệ, da trắng như tuyết, thon gầy, giống như đôi chân của một vũ công, mang một đôi giày múa đỏ rực. Bất quá, chỉ có một đôi chân, đến cẳng chân là hết, bị cắt ra khỏi cơ thể, vết máu loang lổ tiên diễm, tung tóe bốn phía, hiển nhiên là một đôi chân vừa mới bị cắt không lâu. Bối cảnh xung quanh không rõ lắm, hình như có cửa sổ, bên cạnh có bồn hoa hoặc cái gì đó… Đã được xử lý xóa mờ đi, chỉ có đôi chân kia là rõ nhất.

Tấm thứ hai là một đôi giày múa, phi thường xinh đẹp quý giá, giống như làm bằng vàng, đôi giày được chạm trổ hoa văn, không rõ là phong cách Trung Hoa hay Châu Âu, phức tạp như kiểu Châu Âu nhưng không hợp quy tắc, nhưng nếu là Trung Hoa thì thiếu một phần thoải mái, cổ quái mà độc đáo. Bên cạnh đôi vũ hài màu vàng, có một con mèo màu đen đang ngồi, dáng thon thả mà đẹp đẽ, toàn thân đen thui không có một tia tạc mao, hai mắt rất tròn, cũng là sắc kim hoàng, mặt không chút thay đổi nhìn đôi vũ hài, tựa hồ xuất thần… Đây vốn là một tấm hình cực kì xinh đẹp, nhưng ở phía dưới đôi giày và con mèo, là một mái tóc dài hắc nhung bình thường, trên tóc cũng có máu tươi tiêu diễm.

Tấm thứ ba đập vào mặt là một màu đỏ thẫm… Nhìn kỹ, là một vết máu đọng trên khối thủy tinh, trên đó còn có dấu chân hình hoa mai hỗn loạn, là dấu chân mèo, vết máu đã khô, xuyên thấu qua dấu chân hình hoa mai, chỉ thấy mặt sau của khối thủy tinh là một nữ tử một thân y phục đen đang múa.

Hanbin húp xong tô cháo, buông ảnh chụp, hỏi Hyuk, “Rất có tính nghệ thuật, cái này thì liên quan gì tới vụ án?”

Hyuk nghĩ nghĩ, nói, “Ừm, gần đây có một vũ kịch, tên là <Lưu kim vũ hài>, cậu có biết không?”

Hanbin gật gật đầu, “Đã xem giới thiệu, nội dung là một vũ công hơn sáu mươi tuổi thất bại trên con đường sự nghiệp ngẫu nhiên chiếm được một đôi vũ hài ma lực, bà mang vào liền quay lại thời điểm chỉ có hai mươi tuổi, có được những điệu nhảy hoàn mỹ… Sau đó lại yêu một nam vũ công cùng tuổi, tiếp sau đó thì chết đi, đúng không?”

Taerae ở một bên nghe xong bật cười, nói, “Bây giờ còn có người xem mấy cái nào sao?”

“Xem vũ kịch, đại đa số người đều không coi trọng nội dung mà là xem vũ công biểu diễn.” Hanbin hỏi Hyuk, “Cái này có quan hệ gì tới vụ án?”

“Vũ kịch này, nữ diên viên sắm vai vũ công thần kỳ là Anna.”

Tất cả mọi người gật đầu, Taerae cười, “Đúng là mỹ nhân.”

“Cô ta đã chết.” Hyuk kinh người nhả chữ, thân thủ chỉ chỉ tấm hình chụp đôi chân, “Biết đây là chân của ai không?”

Tất cả mọi người nhíu mày, “Anna?”

Hyuk gật đầu, “Đã kiểm nghiệm DNA, chính là cô ta.”

“Kiểm nghiệm DNA?” Hanbin giật mình, “Chỉ có đôi chân thôi sao? Không tìm được thi thể à?”

Hyuk gật đầu, “Phiền toái nhất là ở chỗ này, thi thể mất thì không nói, đáng nói chính là mấy thứ này được gửi đến đoàn kịch.”

Hwarang đem cái bàn trước mặt Hanbin về chỗ cũ, sau đó đem hai cái gối đầu đặt sau lưng Hanbin, để hắn dựa vào.

Hanbin dựa vào, đầu không còn đau nữa, giương mắt nhìn Hyuk, “Kể lại tình huống.”

“Thế này, đoàn kịch tên là Hồng Hài Tử, bởi vì lúc diễn viên tập luyện vũ đạo, bọn họ đều rất thích mang đôi vũ hài màu đỏ.” Hyuk ngồi xuống ghế sô pha, giải thích vụ án cho mọi người, “Anna là diễn viên chính trong đoàn kịch, vũ kịch lần này là viết riêng cho cô, diễn qua được vài suất, hưởng ứng của khán giả cũng rất tốt, cho nên bắt đầu lưu diễn. Bất quá trước ba ngày, Anna đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” Hanbin nhìn Hyuk, “Nhưng báo chí cũng chưa từng đưa tin.”

Hyuk gật đầu, “Đoàn kịch lo lắng đến doanh thu phòng vé, cho nên mới giấu, trước ngày diễn, đoàn kịch nhận được một phong thư, bên trong là ba tấm ảnh này.”

“Sau đó?” Hanbin hỏi, “Đôi chân này phát hiện ở đâu?”

“Ở trong nhà Anna, con mèo cũng ở đó.” Hyuk nói, “Căn cứ theo pháp y, chân của Anna bị chặt cách đó hai ngày, dấu chân này cũng là của con mèo mà cô nuôi.”

“Cái này với mèo khiêu vũ có quan hệ gì?” Taerae khó hiểu hỏi.

“Nhóm trưởng của đoàn kịch cho tôi biết một việc, tâm tình gần đây của Anna rất không ổn định.” Hyuk nói tiếp, “Một tuần trước đó, Anna nói với nhóm trưởng, cô nói là vào buổi tối cô thấy mèo khiêu vũ, sau đó, mèo chạy tới trộm vũ hài của cô, rồi biến thành hắc miêu nữ, bắt đầu nhảy múa, cô bước ra ngoài, chợt nghe thấy nữ nhân kia quay lưng lại với cô chỉ đôi vũ hài trên bàn, nói ‘Ta có tư cách mang nó hơn ngươi’ ”

“Mèo… mèo yêu quái?” Taerae mở to mắt.

“Anna nói, cô muốn chạy tới xem người đó có bộ dáng gì thì tỉnh lại.” Hyuk nhún vai.

“Nằm mơ?” Hwarang hỏi, tâm nói nằm mơ mà cũng ly kỳ vậy sao.

“Nghe nói, khi Anna tỉnh lại, cô đã thấy con mèo nằm kế bên đôi giày màu đỏ, hơn nữa còn nhìn nàng, trong mắt tràn ngập khinh thường.” Hyuk giải thích, “Cho nên Anna nói với nhóm trưởng, cô không muốn diễn.”

“Thần kinh bị suy nhược đi?” Taerae hỏi, “Có phải áp lực quá lớn nên mới mơ loạn?”

“Lúc ấy nhóm trưởng cũng cho là thế.” Hyuk gật đầu, “Hắn nghĩ có thể Anna quá khẩn trương hoặc mất bình tĩnh, mỗi lần đều cổ vũ cô… Thẳng cho đến khi cô chết, nhóm trưởng mới nhớ tới lúc trước Anna đã nói cho hắn nghe.”

Hanbin lẳng lặng nghe xong, gật gật đầu, hỏi, “Sau đó thì sao? Vũ kịch làm sao diễn?”

“Phải tìm diễn viên thứ hai thế vào.” Hyuk nói, “Cô tên là Hứa Mân ( tên này mình để nguyên nha), vẫn là bạn nhảy của Anna nhiều năm qua.”

Hanbin gật đầu, cũng không nói gì, hỏi tiếp, “Vũ kịch kia còn diễn không?”

“Đoàn kịch vốn chỉ diễn một buổi là xong.” Hyuk nói, “Bất quá Hứa Mân lại chiếm được lòng khán giả, rất nhiều người nói Hứa Mân diễn còn tốt hơn Anna. Bởi vậy đoàn kịch quyết định tiếp tục diễn thêm, dựa theo kế hoạch, sẽ diễn cả năm.”

“Ở thành phố Seoul còn diễn không?” Hanbin hỏi.

“Đêm nay còn một buổi.” Hyuk nói, “Là buổi cuối cùng.”

“Anh muốn tôi điều tra vụ án này?” Hanbin hỏi.

“Là ý của cục trưởng, tốt nhất là trước khi đoàn kịch rời khỏi thành phố phải điều tra xong.”

Hanbin nhìn Hyuk trong chốc lát, thân thủ sờ cằm, nói, “Vì đoàn kịch đã có chút danh tiếng, mà nếu vụ án có thể lên báo, hẳn sẽ thực oanh động, cục trưởng sẽ có thể diện.”

Hyuk nhún nhún vai, “Nó đó, lão cáo già.”

Hanbin nghĩ nghĩ, gật đầu, nói, “Tối nay tôi sẽ đi xem buổi biểu diễn đó, sau đó rồi bàn tiếp.” Nói xong, nhẹ nhàng thở dài, “Còn bây giờ, tôi muốn ngủ.”

Taerae bước tời sờ trán hắn, nói, “Đã hạ sốt rồi, lúc nãy lại vừa ăn cháo, ngủ một giấc thì sẽ khỏe.” Nói xong, nhìn Hwarang, “Anh đẹp trai, chiếu cố hắn nha.”

Khóe miệng Hwarang hơi rút, đưa hai người ra cửa.

Chờ Hyuk với Taerae đều đi rồi, Hwarang chạy lên lầu, đắp chăn cho Hanbin, tắt đèn, kéo màn lại, rồi đóng cửa, để hắn an ổn ngủ một giấc.

Ra khỏi phòng Hanbin, Hwarang cúi đầu nhìn, phát hiện mình vẫn còn mặc đồ ngủ, sáng sớm vội vội vàng vàng còn chưa kịp thay.

Hắn vốn định về phòng thay quần áo, nhưng lại chú ý tới cửa phòng làm việc của Hanbin đang mở ra.

Hwarang có chút hứng thú muốn biết gần đây Hanbin vẽ cái gì, liền đẩy cửa bước vào…

Hwarang ngồi xổm xuống, kiểm tra bản phác họa trên mặc đất, đây là bức tranh Hanbin vẽ lúc hắn dọn dẹp nhà cửa… cơ hồ mỗi một động tác đều vẽ ra. Hwarang nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ… Hanbin làm sao có thể trong nháy mắt nắm bắt được những động tác đặc thù, sau đó chỉ cần vài nét bút đơn giản đem hết thảy chuẩn xác vẽ lên giấy?

Nghĩ nghĩ, tầm mắt lại chuyển dời lên bức tranh đang được che vải. Hwarang bước qua, đưa tay nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống — người ở trên bức tranh… là hắn.

Rất kỳ quái, ban đầu hắn cũng đoán được, Hanbin thường dùng hắn làm người mẫu để phác họa, bức tranh này chắc cũng là vẽ ra trong những lúc đó, nhưng Hwarang lại đoán sai. Bức tranh này, là lúc hắn bưng bát cơm chuẩn bị ăn, tóc ướt, trên tóc còn dính bọt nước, sắc mặt hơi tái, ánh mắt nhu hòa.

Hwarang cau mày nhìn thật lâu, hắn chưa từng tưởng tượng qua, có một ngày, ánh mắt của hắn lại có thể nhu hòa tới vậy…

Nguyên một buổi sáng, Hanbin đều an ổn ngủ.

Hwarang đại khái dọn dẹp nhà cửa một chút, xuống lầu, trong lúc đó thì có người tới mua tranh, người tới hình như là khách quen, chọn một bức tranh phong cảnh cổ điển của Hanbin, ra giá làm cho Hwarang líu cả lưỡi, thu tiền xong hắn chạy ra ngân hàng gửi vào tài khoản cho Hanbin, cũng thuận tiện mở cho mình một tài khoản, Hanbin ngại phiền toái, bảo mình nhớ rõ mỗi tháng kêu hắn phát tiền lương. Hwarang dở khóc dở cười, người này làm sao vậy, đây gọi là  dễ tin hay gọi là khôn khéo?

Hwarang từ ngân hàng trở về, xa xa nghe thấy trong phòng tranh truyền đến tiếng nhạc… Hình như là violin.

Không phải đâu? Hwarang có thấy bên cạnh giường Hanbin có một cây violin, nhưng mà hắn còn chưa khỏe, sao lại đứng lên đàn? Hwarang lên lầu, mở cửa phòng ra, Hanbin cũng không có đàn, tiếng đàn phát ra máy hát kiểu cũ.

“Tỉnh rồi?” Hwarang hỏi Hanbin, lúc này, Hanbin đã thay một bộ áo lông màu đen, ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay tới xuất thần.

Hwarang biết hắn đang tự hỏi, cũng không muốn quấy rầy, liền hỏi, “Đói không?”

Hanbin ngẩng đầu nhìn Hwarang, đột nhiên hỏi, “Anh có biết khiêu vũ không?”

Hwarang sửng sốt, gãi gãi đầu sau đó lắc lắc, “Tôi không biết biểu diễn.”

“Kỳ thật cũng không khó lắm.” Hanbin tựa hồ vừa tỉnh ngủ, còn có chút biếng nhác, vẫy vẫy Hwarang, “Tôi dạy cho anh.”

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top