Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cương không được thì phải nhu, dù sao hiện tại hắn cũng cần ăn cơm, Vương Tuấn Khải phi thường thắc mắc, chẳng lẽ Vương Nguyên thấy tiền liền không biết đói bụng? Y hẳn là cũng chưa ăn gì đi: “Vương tiểu đệ, Vương đại ca, Vương gia gia, ta van ngươi a, đi nấu cơm đi. Cho dù hận ta cũng nên nghĩ tới dạ dày chính mình a” Cuộc đời chính là không tệ như vậy, nói đùa chứ thái độ đối tiểu tử kia cũng là một trải nghiệm mới mẻ, ngày đầu tiên ở chung, Vương Tuấn Khải hy vọng có thể tìm ra phương pháp tối có thể đả động Vương Nguyên.

“Từ từ, chờ ta đếm xong đã” Vương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng vẫn nhìn vào xấp tiền, một bên lầm bầm làu bàu: “Hắc hắc, thiệt nhiều a, thiệt nhiều a, nhiều lắm nhiều lắm, ha ha ha ha, ta hình như chưa bao giờ được cầm nhiều tiền vậy a, trời ạ, thích quá nha , kia câu nói như thế nào nhỉ, đông bắc đích, đúng đúng, là kẻ trộm thích a, ha ha ha, so với đương kẻ trộm đều thích a. . . . . .” (*)

Vương Tuấn Khải thở dài, như vậy là chiêu thứ nhất hoàn toàn thất bại, nhìn thấy ngón tay Vương Nguyên không ngừng đếm tiền, hắn bắt đầu thực thi phương án thứ hai:  “ Vương Nguyên, ngươi hiện tại là do bắt đầu chiếu cố cuộc sống của ta mới được nhiều tiền như vậy, hiểu chưa? Ta đã nói rồi, nếu ngươi làm cho lâm thời chủ nhân cảm thấy không hài lòng, ta có thể khấu trừ tiền thưởng của ngươi nga, ân, hiện tại chủ nhân ngươi đang phi thường đói bụng, chủ nhân thực sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng, ngươi hiểu không?”

“Hiểu được hiểu được.”Vương Nguyên hoảng hốt gật đầu, ngón tay linh hoạt còn đang thượng hạ phiên phi.

“Hiểu cái đầu ngươi, trừ tiền trừ tiền” Vương Tuấn Khải tức đến nỗi lời thô tục đều nói ra, vung tay đập bàn. Vương Nguyên còn đang đắm chìm trong khoái hoạt kiến tiền cuối cùng cũng khôi phục tinh thần.

“Ta, ta đi nấu cơm ngay đây.”Hắn ngoan ngoãn đem tiền để lại trên bàn, vừa đi được năm bước đã vội quay đầu: “Cái kia. . . . . . Ngươi phải nhớ kỹ a, không được lén lấy lại nga, không đúng, nửa tờ cũng không được lấy. . . . . .”

“Mau. Đi. Làm. Cơm” Vương Tuấn Khải nặn ra từng chữ, ngữ khí lạnh lẽo khiến cho Vương Nguyên ý thức được nếu không cho thằng này ăn no, hắn thực có thể biến thành bạo long mà lấy lại tiền, thật là, không phải đói bụng sao? Có gì quan trọng, bụng là của mình, đến lúc đó ăn no là được rồi, nhưng tiền a, tiền a, đó là tiền a, tiền ở trong tay cũng không đếm hết ngay được, này… này quả thật là sỉ nhục đồng tiền mà. Y vừa bắc nồi vừa căm giận nghĩ.

Kỳ thật Vương Tuấn Khải cũng phi thường buồn bực khó hiểu, từ cổ chí kim người ta đã nói tiền tài là vậy ngoài thân, vật ngoài thân a, Vương Nguyên sao lại không hiểu đạo lý này? Đói bụng cũng có thể khoái nhạc ngồi đếm tiền, tiền kia đúng là vương bát đản, bụng mới là của mình a, thân thể mà bị tổn thương, bao nhiêu tiền cũng không bù được, không phải sao?

Khi hắn đem điều thắc mắc này ra hỏi, Vương Nguyên đang đứng sao tương phi thường khinh thường trả lời: “Đói bụng một lát tính cái gì, dân chúng cổ đại chịu nhiều áp bức như vậy, có mấy người có thể ăn no, không ăn vẫn hảo hảo sống, cũng không có nghe ai nói đói hai ngày liền chết, ta bây giờ một chút cũng không đói” nói xong lại mở nồi ra đảo.

Vương Tuấn Khải thực không biết nói gì, xem ra tính cách tiễn nô của Vương Nguyên đã muốn ăn vào trong máu. Lắc đầu cười cười, hắn vươn tay gõ gõ vào xấp tiền, thầm nghĩ mị lực của thứ này quả thật ghê gớm, Nhưng vẫn không hiểu vì sao, tuy rằng bộ dáng Vương Nguyên tham lam vậy, hắn thủy chung vẫn không thể đem đối phương đánh đồng với những kẻ tiểu nhân lòng tham không đáy mà hắn biết.

“ Không cho ngươi đụng đến tiền của ta, mất đi tí nào ngươi phải đền lại gấp đôi cho ta” Vương Nguyên vừa sao tương vừa quay lại nahwmf hướng Vương Tuấn Khải  kêu, cứ như một con cún bị đoạt mất thức ăn, ngay cả bộ dáng nồi giận đùng đùng đều đáng yêu cực kì.

“Kỳ quái, tai ngươi nhìn cũng thức bình thường a, cũng không dài như tai lừa, làm thế nào thanh âm nhỏ như vậy cũng nghe được?” Vương Tuấn Khải cười cười rút tay về, bỗng nhiên phấn chán bước đến: “Cái gì? Ngươi nói tiền của ngươi à, chúng ta mới ở chung ngày đầu tiên, ngươi liền đem một tháng tiền thưởng trở thành của mình, ta nói, khi ta không hài lòng là sẽ trừ bớt tiền nha.”

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ chuyện gì gây trở ngại, vì tiền, một tháng này ta có thể chịu được bất kì yêu cầu vô lí nào của ngươi” Vương Nguyên tắt bếp, bày ra một chén to tương sao, sau đó lại đổ từ trong nồi ra một tô to trăng trắng toàn… mì sợi.

Vương Tuấn Khải nhìn trừng trừng tô mì và tương sao trên bàn nửa giờ, mới phất tiếng rống giận không dám tin: “ Vương Nguyên, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta sống chung, ngươi ngươi ngươi… ngươi lại cho ăn cái thứ này? Vương Nguyên thẳng suy nghĩ con ngươi xem trên bàn đích một chén diện điều cùng một mâm sao tương, nửa phần chung sau hắn phát ra không dám tin đích rống giận: “Vương Nguyên, hôm nay là chúng ta cùng nhau cuộc sống đích ngày đầu tiên, ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi khiến cho ta ăn cái này sao không? Mì sợi, ngươi. . . . . . sao ngươi có thể làm thế, a a a, không được, trừ tiền trừ tiền, ta phải trừ tiền.” Hắn giương nanh múa vuốt la to, tựa hồ rất muốn nhày bổ vào Vương Nguyên hung hăng cắn mấy phát cho hả giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top