Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 10 : Gia đình nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** À mình nói rõ một chút , Thiên Tỉ mang họ Dịch mà anh trai của cậu là Vương Nguyên lại mang họ Vương vì Thiên Tỉ là con nuôi của ba Vương Nguyên. Vì mình muốn giữ nguyên tên họ của các em ấy nên không đổi họ ***

.......5 năm sau....

Vừa nghe tin Chí Hách nhập viện vì bị sốt, ông Vương bỏ tất tần tật công việc đang dang dở ở Nhật . Ông Dịch thì chạy ào đến bệnh viện khi hay tin......

" Tiểu Hách à...cháu khỏe chưa?" - ông Dịch hôn vào mái tóc mềm của cháu trai.

" dạ cháu khỏe rồi ạ. Cháu nhớ ông lắm" trước mặt người lớn thằng bé tinh nghịch không còn mà thay vào đó là gương mặt ngoan ngoãn như cún con

"Tiểu Hách bé bỏng........ông về rồi này" ông Vương từ cửa bước vào

"ông ...." Chí Hách mỉm cười nhìn hai người, nó biết nó là ông vua con của cả hai. dù chỉ là một vết trầy nhẹ thì cũng làm họ nháo nhào cả lên...bố nó cũng vậy...sẽ lục tung người làm nó bị thương...Nó phì cười và đùa giỡn với hai người ông quý giá của nó.

"xem này, Chí Hách của chúng ta lên mặt báo trông ăn ảnh biết chừng nào " ông Vương dù đã có dịp thưởng thức khuôn mặt của thằng cháu đức tôn hàng trăm hàng ngàn lần trên các mặt báo cũng ko thấy chán. Đến nỗi, mỗi khi đi công tác, ông đều mang luôn cả bộ ảnh của Chí Hách theo để khoe với bạn già của mình.

" lần này là là tựa đề gì nữa vậy bố" - Thiên Tỉ đúc sữa cho Chí Hách tiện thể hỏi

"thiên thần nhỏ Chí Hách đi chân trần trên phố" ông vừa đọc vừa cười sảng khoái khi nhìn những hình ảnh nghịch ngợm và khuôn mặt lắm lem khi ăn kem của cậu nhóc.

" Chí Hách của chúng ta ko chừng còn nổi tiếng hơn cả bố mẹ nó ấy chứ" -Nhất Lân mỉm cười nhìn ông Vương đang bế lấy cháu đích tôn

" đương nhiên rồi. con có từng đọc qua mấy bài báo trước ko? bọn nhà báo này đôi lúc cũng hữu ích, chụp được những khoảnh khắc quá dễ thương của thằng bé" - ông Vương lại tự hào khoe

"nhưng coi bộ Tuấn Khải ko thích thế ông ạ" Đình Tín tham gia vào cuộc trò chuyện

"tất nhiên rồi, Chí Hách vẫn còn rất nhỏ lại phải sống mãi dưới ánh đèn flash như thế, thằng bé đôi lúc cũng trông rất bực bội"

"biết sao giờ, Chí Hách của chúng ta quá nổi tiếng" Chí Hoành hào hứng nói

"mọi người xem này, ngay cả việc ăn mặc của Chí Hách họ cũng đem ra mổ xẻ, thật hết nói nổi" Vương Nguyên vừa nói vừa chỉ vào màn hình laptop, từ khi Chí Hách ra đời đến nay, dường như mọi người còn có thêm một sở thích đó là lướt net xem ảnh thiên thần

"hoàng tử nhỏ Chí Hách sở hữu bộ sưu tập quần áo hơn 2 tỷ nhân tệ , con số mà các sao hàng đầu cả luôn mơ ước"

"nhưng bọn chúng cũng đâu phải phô trương, đây là sự thật mà" - ông Vương lại cười tươi và hôn vào má bánh bao của Chí Hách

"nhưng bố à, con thấy như thế cũng quá phung phí rồi, hai bố cùng với Tuấn Khải đừng tiêu tiền như thế nữa mà" - Thiên Tỉ khuyên ngăn

" Thiên Tỉ à, nếu con muốn làm từ thiện, bố cũng sẽ làm tất cả theo ý con, nhưng tất nhiên ko ai được hơn cháu của bố"Ông Dịch vừa đến đã vội xen vào câu chuyện

" Tiểu Hách !xem bố vừa mang gì về cho con này" Tuấn Khải vừa bước xuống xe đã chạy vội vào nhà với con Robot nhỏ trên tay

"appa" - thằng bé kháu khỉnh vội xà vào lòng bố

"đây chẳng phải Robot 7.5 Nhật Bản vừa mới tung ra ngày hôm qua sao?" Nhất Lân nhìn Tuấn Khải một cách than phục " làm thế nào cậu có được nó chỉ trong một ngày"

"tớ đã đặt hàng từ khi nó còn là một mẫu thiết kế, nó rất tuyệt, có thể nhảy đấy, Tiểu Hách , con xem" - Tuấn Khải hào hứng bật điều khiển , quả thật con Robot đang nhảy rất chuẩn

" Tuấn Khải à, anh lại phung phí rồi" Thiên Tỉ khẽ trách yêu

"hoàng tử nhỏ của chúng ta đâu phải nhỏ hoài như thế này đâu em yêu, phải để con tận hưởng chứ"

"lần này lại bao nhiêu thế Tuấn Khải " đến Vương Nguyên cũng đầu hàng với ông bố nuông chiều con một cách thái quá này

" chỉ 950 ngàn nhân dân tệ thôi" Tuấn Khải bình thản nói rồi hôn vào má Chí Hách một cái chọc

"ôi....anh à" - Thiên Tỉ trừng mắt nhìn Tuấn Khải

"appa...con không thích" Chí Hách xô ngã con Robot ko thương tiếc và tỏ vẻ cáu kỉnh

" sao thế con, sao con lại ko thích? hôm trước con nói với bố con muốn có nó mà" Tuấn Khải lo lắng nhìn con trai cưng

"con không thích....không thích nó" Chí Hách khóc òa lên làm mọi người hoảng cả hồn, cứ nghĩ thằng bé bị đau .

"Tiểu Hách , con sao vậy, nói bố mẹ nghe xem nào?"

" Tiểu Hách của ông, con Robot này đã làm con nổi giận sao?" ông Vương dỗ dành cháu cưng, thằng nhóc gật đầu thút thít.

"được rồi, được rồi, để ông quăng nó đi nhé" - ông Dịch cũng chen vào.

"Chí Hách à, con xem này, con thật rất nổi tiếng" Vương Nguyên lên tiếng như người trên trời mới rơi xuống khi nảy giờ chỉ chú mục vào Laptop, nghe đến mình, thằng bé nín bật và chạy lại chỗ vương Nguyên

"chuyện gì nữa vậy Vương Nguyên ?" Vương Nguyên cau mày khó chịu vì đoán chắc con trai cưng lại bị đưa lên mặt báo

"rất nhiều tin tức về Chí Hách được tổng hợp trong ngày hôm nay, mọi người muốn nghe ko?"

"cháu mau đọc đi chứ?" ông Vương hối thúc

"nào là Vương Chí Hách dạo phố cùng bố, nào là ko bao giờ rời khỏi vòng tay bố mẹ, Vương Tuấn Khải giới thiệu quý tử với bạn cũ, Vương Tuấn Khải luôn là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho những điệu múa của mẹ và tác phẩm của bố, Vương Chí Hách -cậu ấm sành hàng hiệu, ...."

"stop...stop...anh muốn đọc đến tắt thở hả Vương Nguyên ?" Chí Hách trừng mắt nhìn anh "nhiều như thế thì anh phải lựa ra cái nào đó hay để đọc chứ"

" nhưng những cái tiêu đề ấy đều rất cuốn hút" Vương Nguyên thật sự rất hứng thú với những cái tít nóng bỏng nói về đứa cháu trai đầu của mình

"vừa rồi tạp chí OK! của Mỹ vừa bình chọn hoàng tử ngoại đẹp trai nhất thế giới, Chí Hách của chúng ta đã nằm top 5 mặc dù mới 4 tuổi, thật đáng tự hào"

" thằng bé giờ đi đâu cũng có phóng viên theo, mọi người có để ý không? Những bức ảnh gẩn đây của gia đình Vương Tuấn Khải thường chỉ nhắm thẳng vào gương mặt của cu cậu"

Không khác mọi hôm, gia đình nổi tiếng tốn mực của báo giới khắp các quốc gia lại có một buổi mua sắm tại khu trung tâm lớn nhất Trùng Khánh , theo sau đó là chân hàng chục cánh phóng viên và những người đi đường đang trầm trồ. Như thường lệ, Chí Hách vẫn phụng phịu đòi bố bồng và tất nhiên Tuấn Khải luôn chiều theo mọi ý thích của con trai cưng. Bên cạnh đó cũng ko quên choàng cánh tay còn lại qua vai vợ yêu, cậu đang làm nhiệm vụ 'osin' của mình, cầm con gấu bông và chiếc khăn ủ ấm bằng lông thú đắc tiền cho con trai cưng do một người bạn nổi tiếng trong ngành thiết kế cả dòng sản phẩm tặng cho quý tử của mình

"appa, con muốn tự đi" Chí Hách tuột khỏi vòng tay bố

"sẽ rất lạnh con à" Thiên Tỉ ảnh hưởng một phần sự quan tâm thái quá của Tuấn Khải dành cho con

"chúng ta đi chơi thôi" Chí Hách hào hứng chập chững bàn chân nhỏ trong đôi giày Gucci của mình nắm tay bố mẹ nhảy chân sáo

" cẩn thận con à!"

"appa, con không thích đi giày!" Chí Hách lại tiếp tục phụng phịu

"thế bố bồng con nhé!"

" không, con muốn đi chân không cơ"

"nhưng con sẽ đau chân"

"con muốn, con muốn cơ!"

" đừng khóc mà Tiểu Hách , bố sẽ cho con đi chân không được chứ!" Tuấn Khải ngồi xuống và đặt thằng bé ngồi lên đùi mình, anh tháo đôi giày nhỏ xinh xắn của Chí Hách và phải năn nỉ ỉ ôi thằng bé mới chịu mang một đôi giày thoải mái hơn.


" Chí Hách ,tiểu thiếu gia, ngài đã làm hỏng cả bức tường rồi, ngày đừng nghịch nữa, bức tranh cậu chủ thích ngài đã làm hỏng rồi, cậu chủ Tuấn Khải sẽ nổi giận đấy"

"appa sẽ ko mắng cháu đâu" thằng bé tự tin đáp

"sao con chắc chắn vậy con trai" Tuấn Khải từ ngoài cửa bước vào vờ nghiêm mặt

"appa" nhóc tì nịnh nọt chạy đến ôm lấy bố, Tuấn Khải ko thể kháng cự nổi vẻ đáng yêu của thằng bé

"biết rồi, biết rồi, sẽ ko mắng con đâu nên đừng dùng ánh mắt cún con giống ba con để nhìn bố, thật là hai ba con đều y chang nhau"

"bố tuyệt nhất"

"nhưng bây giờ con hãy đi tắm thay đồ với vú, bố phải giải quyết tàn cuộc của con nếu ko ba về mà thấy là sẽ mắng thật đây"

"Vâng ạ"

"Tuấn Khải ah...đi tắm đi anh" Thiên Tỉ khẽ thì thầm vào tay chồng khi anh vừa về đến nhà đã nắm sảy lay ra giường

"con đâu rồi em?" Tuấn Khải dụi mặt vào bụng Thiên Tỉ khi cậu đã ngồi xuống bên cạnh anh

"bố đã bế Chí Hách đi chơi từ sáng rồi...anh mệt lắm sao?" cậu xót xa nhìn quầng thâm trên mắt chồng, dường như ngay cả mở mắt anh cũng không làm nổi. Bàn tay mềm mại của cậu lả lướt trên hai bờ vai mỏi nhừ của anh

"gặp em thì ko mệt nữa" mắt Tuấn Khải vẫn nhắm nghiền

"anh chỉ giỏi nịnh nọt" Thiên Tchỉ chỉ nhẹ vào trán Tuấn Khải , anh khẽ bật cười.

"Tuấn Khải ...anh sốt rồi!" cậu hốt hoảng nói

"anh ko sao, chỉ là hơi mệt chút thôi" Tuấn Khải nắm tay trấn tĩnh cậu , vợ anh là thế, mỗi lần có gì ảnh hưởng đến anh và Chí Hách thì y như rằng trời sập đến nơi đối với cậu

"nóng như vậy mà không sao, anh thật là không biết lo cho mình gì cả" cậu tức giận quát rồi sau đó lại xịu mặt với đôi mắt cún con đang rưng rưng lệ "em thật vô ý, chỉ việc chăm sóc cho anh và con em cũng ko làm được"

"ôi ôi...em đừng khóc mà...anh không sao...thật đó" Tuấn Khải quýnh quáng khi nước mắt của vợ đang chực trào rơi

"em xin lỗi, Tuấn Khải "

" không sao, không sao mà em" Tuấn Khải ôm lấy cô dỗ dành, vợ anh dạo này thay đổi thì phải, cậu mau nước mắt hơn ngày thường, nhưng trông đáng yêu không thể tưởng

"anh nằm đây nghĩ đi, để em nấu ít thức ăn cho anh" Thiên Tỉ nhẹ đỡ Tuấn Khải xuống giường và kéo chăn ngang người anh rồi bước vội ra khỏi phòng bỏ lại Tuấn Khải mỉm cười hạnh phúc.

"appa ơi....." Chí Hách cũng vừa về tới nơi đã chạy vào phòng tìm bố vì nó biết, người thương và nuông chiều nó nhất là ai mặc dù hai ông của nó, ba nó và cả các chú cũng yêu thương nó hết cỡ.

"suỵt...Chí Hách ...bố con đang không được khỏe" cùng lúc đó Thiên Tỉ cũng đang vào phòng, trên tay là mâm thức ăn đang bốc khói

"appa...bố bệnh sao?" - Chí Hách dụi mặt vào lòng bố như con mèo nhỏ

" không có, bố chỉ mệt một chút thôi, Tiểu Hách của bố đi chơi vui chứ?" - Tuấn Khải xoa nhẹ lưng nó yêu thương

"vâng...bố còn mệt không ạ?"

"uhm...chỉ còn một chút thôi"

"Tiểu Hách , mau xuống đi con, bố phải ăn để uống thuốc"

"con muốn đúc cho bố"

"con làm được không?"

"dạ được ạ" thằng bé háo hức dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình cầm lấy muỗng múc cháo định đưa vào miệng Tuấn Khải nhưng Thiên Tỉ nhanh cản lại

"khoan đã con, cháu rất nóng" nghe ba nói thế, nó phùng môi trợn má thổi lấy thổi để muỗng cháu làm Tuấn Khải và Thiên Tỉ bật cười nghiêng ngã.

Đấy hạnh phúc đơn giản thế đấy , cái gì là của mình thì cuối cũng làm của mình , không phải thì dù có cố giữ như cuối cùng vẫn không phải , hai người họ vượt qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng cũng đã hạnh phúc .

~~~ Hết ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top