Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17: Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh chạy đi đâu vậy? 

Jungkook với tay chụp lấy đôi tay đang run lên từng nhịp của Jimin, ra sức giật ngược người anh lại. Đó là một gương mặt xinh đẹp, trên gò má là hai hàng nước mắt đang chảy dài. 

- Anh đang làm cái gì vậy? - Cậu hắng giọng, chân mày đang chau lại. - Sao anh lại bỏ chạy chứ? 

- Làm ơn... Anh xin em... Jungkook... Buông anh ra. 

Jimin van nài, đôi mắt đã trở nên đỏ hoe. 

- Em hỏi anh đang làm cái gì? Tại sao anh nói là không thể gặp em, mà lại ngồi đây với Yoongi? Anh nói đi! 

Jungkook dường như không thể kiềm chế được bản thân nữa, cậu quát lớn một hơi dài, khiến Jimin hoảng sợ. 

Không! Jimin không sợ. Chỉ là anh đang không biết phải trả lời thế nào, trước cái thái độ của cậu. Anh biết phải làm gì đây? 

Đôi mắt Jimin chết trân ở một điểm, mặc cho Jungkook có quát thế nào, tất cả đều không lọt vào tai anh. Bởi vì anh đang suy nghĩ, đang sợ, và đang đau... Cả tâm hồn lẫn thể xác. 

- Cậu bé! Anh trả lời em đi! 

Jungkook lay người anh, kéo anh quay lại với sự thật. Ngước lên nhìn cậu, nước mắt anh, bất giác rơi. Rơi xuống đôi bàn tay trắng ngần đang nắm thật chặt. 

- Jungkook... 

- Anh làm sao vậy? - Jungkook buông tay, đặt hai tay lên gương mặt trắng bệch của Jimin khẽ xoa. - Cậu bé, anh nghe em nói gì chứ? 

Cậu đang lo lắng, anh biết điều đó. Bất giác, anh cười.. 

- Jungkook... Em có yêu anh không? 

Anh thều thào, cái đầu hơi nghiêng. Mái tóc bay trong gió, đôi mắt nâu hiền lành, bờ môi mỏng hơi cong lên; tất cả, tất cả quá nổi bật trong gương mặt đang trắng bệch một cách bệnh hoạn của Jimin.. Có điều gì đó, đang trỗi lên trong lòng Jungkook... 

... Điều gì đó, không tốt... 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

- Sao anh lại hỏi vậy? - Jungkook nhíu mày hỏi lại, những cảm xúc giận dữ của cậu lúc nãy chạy đâu mất, chỉ còn chừa lại một sự lo lắng và một nỗi lo không biết dừng. Cho Jimin. 

Jimin chỉ khẽ cười nhợt nhạt. 

- Em trả lời anh đi! 

- Cậu bé à, em muốn hỏi... 

Câu nói chưa kịp thốt ra đầy đủ thì ngón tay nhỏ xíu của Jimin đã chặn ngang, làm Jungkook phải ngưng bặt. Anh vẫn cười một cách yếu đuối. 

- Anh chỉ muốn nghe câu trả lời của em thôi! - Jimin chu môi yêu cầu. - Em có yêu anh không? 

- Có! 

Jungkook nhìn thật sâu vào đôi mắt Jimin, chỉ nói gọn lỏn duy nhất một từ. Nhưng đủ làm trái tim anh chợt vỡ òa, vì hạnh phúc, vì đau thương. 

- Em nói nguyên câu đi! - Anh vẫn đòi hỏi một cách trẻ con. 

Đôi môi Jimin cong lên thật xinh. Thật đẹp mới đúng! Không hiểu vì sao Jungkook bất giác phì cười. Cậu yêu cái cảm xúc này, cái cảm xúc khi anh bắt đầu làm nũng. Cúi đầu xuống thật gần, gần đến nỗi hai chiếc mũi hoàn hảo đã chạm vào nhau, hai đôi mắt cũng thật gần nhau, chỉ để nhìn sâu vào hơn. Trên môi cậu, nở nụ cười: 

- Em... yêu... anh... 

Cậu thì thào thật nhỏ, chỉ để mỗi mình Jimin nghe được. Rồi cậu cúi xuống chút nữa.. hai đôi môi đỏ vì lạnh, đang chạm vào nhau. 

..Một cách nồng nàn, mãnh liệt... 

Nhưng cũng rất ấm áp, và đầy ngọt ngào... 

Cậu hôn anh... Hôn thật lâu... 

Luồng hơi thở bị nghẹn lại... Hai đầu lưỡi ướt át... Hai đôi mắt đang nhắm nghiền... 

Đôi tay Jungkook di chuyển, cậu luồn tay sau eo anh, khẽ kéo anh gần hơn. Để có thể ôm anh chặt hơn, để có thể cảm nhận được hơi ấm từ cái cơ thể bé nhỏ của anh... Nhiều hơn. 

Jimin cũng im lặng mà đáp trả. Hai bàn tay tự bao giờ, đã luồn vào tóc cậu. Đôi chân cũng đã kiễng lên vì ma lực của một nụ hôn nồng nàn... 

Nhưng tất cả chợt kết thúc, khi cậu cảm nhận được... 

... Cái nóng và thứ vị mặn chát; vô tình chạm vào gương mặt cậu... 

... Là giọt nước mắt, của anh... Người cậu yêu... 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Quản gia Kim, ông mau lái xe đến khu công viên trung tâm thành phố để đón Jungkook. 

- ... 

- Ừm, đúng 

- ... 

- Nhanh lên, nếu không thì khó mà giải quyết được câu chuyện rắc rối này.. 

Đứng bên ngoài câu chuyện, Yoongi. Người quan sát thật kĩ câu chuyện tình đầy chông gai kia. Anh biết, đến lúc mình phải làm gì... 

Anh thở dài một cách bất lực, đôi mắt buồn vời vợi vẫn tiếp tục nhìn. Vào cái khoảng không nơi anh cần phải nhìn. 

Nơi kết thúc câu chuyện tình bất hạnh. 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Khẽ tách khỏi ra đôi môi mỏng đầy mụ mị kia, hình ảnh đầy tiên đập vào mắt cậu là gương mặt của anh, đầy nước mắt với đôi má ửng hồng, đang thở hổn hển một cách yếu đuối. Anh cũng đang nhìn cậu, bằng đôi mắt đẫm lệ, trên môi là một nụ cười đầy mãn nguyện. 

- Anh sao vậy? 

Jungkook đưa bàn tay to lớn của mình áp nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của Jimin, đôi mắt đầy vẻ lo âu. Đáp trả lại, chỉ là một cái lắc đầu, thật nhẹ. 

- Cậu bé à, dạo này anh lạ quá! Có chuyện gì hả? 

- Jungkook, anh yêu em nhiều lắm... 

Jimin vẫn mím nhẹ đôi môi gắng cười, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, một đôi mắt nâu lắng đọng như dòng nước đứng yên. 

Đưa tay lên, anh áp lên gương mặt của cậu, khẽ đi sâu hơn để luồn vào tóc. Rồi lại vuốt ve chiếc mũi cao, sờ nhẹ đôi môi của cậu. Anh muốn ghi lại tất cả, tất cả thuộc về cậu, trước khi biết rằng. Mọi chuyện đã quá trễ để quay lại. 

Dòng nước mắt trong suốt như sương, ấm như ngọn lửa của tình yêu, mặn chát như muối đang rắt trong lòng. Đang chảy dài trên gò má, nhưng nụ cười trên môi chưa bao giờ vụt tắt. 

- Anh thích nhất là được chạm vào mặt em, yêu nhất là được sờ vào chiếc mũi cao của em. 

- Sao anh lại nói chuyện này? 

Jungkook bắt đầu cảm thấy lạ, cái cảm giác đau buốt lại dần chiếm hết tâm trí cậu. Nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt của Jimin, lòng cậu như thắt lại. 

- Bởi vì anh muốn ghi nhớ lại tất cả, những gì thuộc về em. - Jimin lại thì thào. 

- .... 

- Những thứ của riêng em, nhưng không dành cho anh. 

Lại một giọt nước mắt nữa, tuôn trào. Lại một nỗi đau nữa, bị ngăn lại nơi cổ họng. Vừa mặn, vừa đắng... 

Đâu rồi? Những khoảng khắc ngọt ngào? Những tiếng cười hạnh phúc? 

Của đôi ta? 

Jimin rút thật nhanh đôi tay mình lại, quệt đi hai hàng nước trên gò má bầu bĩnh, rồi ngước lên nhìn cậu; đôi mắt chưa bao giờ kiên quyết đến thế. 

Lùi lại vài bước, để anh bước ra khỏi đường viền đậm trên nền gạch dưới chân, giống như bước ra khỏi cuộc đời cậu. Không con đường nào, để quay lại. 

- Jungkook, chúng ta chia tay đi! 

Cố gắng bỏ hết tất cả những yếu đuối, bỏ cả cái cơn đau đang dần quặn lại trong lồng ngực, anh nói ra một câu duy nhất, để kết thúc cuộc tình đầy nước mắt của hai con người sống trên quả đất này, Jeon Jungkook và Park Jimin.

... Đó là tất cả những gì Yoongi không muốn nghe nhất, cũng là lối thoát duy nhất dành cho con người tội nghiệp kia...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếng sấm đâu đó trong không khí, đang rền thật lớn bên tai Jungkook. 

Đầu óc cậu dường như trống rỗng, đôi chân dường như hóa đá, đôi mắt đang dần cảm thấy nóng; nhưng cậu không thể nào nhắm lại. Cậu không thể điều khiển được cơ thể mình được nữa, tất cả như trở nên bất động. Khi trước mắt cậu, Jimin đang chuẩn bị quay gót. 

Tiếng thắng xe kêu thật lớn trên đường như mang cậu lại khỏi những đau đớn. 

- Không! 

Cậu phóng người chạy đi theo chụp tay Jimin, khi anh đã quay lưng lại, để giấu đi dòng nước mắt nghẹn ngào. 

- Jimin? Chuyện gì xảy ra với anh vậy? - Cậu trừng đôi mắt, nhìn anh một cách khó hiểu. - Anh có biết mình nói gì không? 

- Buông tay anh ra! 

Anh yêu cầu, vẫn không hề xoay mặt lại. Nhưng cậu cảm nhận được, đôi vai anh đang run lên. 

- Không! - Cậu quát lên. 

- Đã bảo là buông tay ra. Anh đã nói rồi. Chúng ta kết thúc rồi! - Jimin cũng hét toáng lên, anh vùng tay mình ra khỏi cậu. 

- Tại sao? 

- Vì anh không thuộc về em. Vì anh không xứng với em! Vì anh không muốn ở bên em. Em vừa lòng chưa? 

Anh đáp trả một cách dứt khoát, nhưng không ai biết rằng bên trong, trái tim anh đã tan vỡ. Cái cơn đau đang hành hạ anh một cách quá đáng, anh gần như kiệt sức, đôi chân bên trong đôi bốt đang run lên, nó có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào. 

- Thưa cậu Yoongi, tôi đến rồi! 

Quản gia Kim cúi đầu chào Yoongi. 

- Ông đem Jungkook về đi! Em ấy sắp nổi điên rồi đấy! Mọi chuyện ở đây để tôi lo cho! 

Yoongi vẫn điềm đạm trả lời, rồi bắt đầu rảo bước đến chỗ Jimin. Ông quản gia cũng luýnh quýnh bước đến bên Jungkook. 

- Thưa cậu! Chúng ta về thôi! - Quản gia Kim bắt đầu lên tiếng năn nỉ Jungkook. 

- Jimin, chúng ta đi thôi! - Yoongi cũng kéo tay anh đi. 

...Để lại sau lưng hai mảnh vỡ đầy máu, của hai trái tim.. 

- Jungkook! Tạm biệt em! 

Jimin thì thào câu cuối cùng khi ngước lên nhìn Jungkook, rồi cũng im lặng mà quay bước đi... 

- Không... Không! Không! Jeon Jungkook, anh đứng lại đó! Em không cho anh đi! Anh đứng lại đi! 

Jungkook thật sự đã sụp đổ tất cả. Con tim chưa bao giờ biết khóc của cậu, hôm nay đã chảy máu. Vết thương lòng chưa kịp lành, lại bị toét ra. 

- Em nhìn tôi làm gì? Nhìn những cô người mẫu còn hay hơn đó. 

- Jeon Jungkook, anh đứng lại đó. 

- Để làm gì? 

"- Anh biết anh ra đi bao nhiêu rồi không? Đã 3 năm 1 tháng 14 ngày rồi đó. Anh có biết anh ra đi không nói một lời làm em đau khổ đến cỡ nào không?" 

"- Em là kẻ đáng ghét! Anh ghét em. 

- Ghét? Vậy còn yêu em không? 

- Anh yêu em, yêu em nhất trên đời này." 

"- Làm ơn, cho tôi cảm giác được người thân yêu thương 

- Tại sao? 

- Bởi vì em là người duy nhất tôi còn có thể yêu thương..." 

"- Jimin! Em yêu anh. Yêu anh nhất. 

- Thật không? . 

- Tất nhiên là thật rồi." 

"- Áo của anh Hoseok đã đặt may rồi, những chiếc vali ở đây đều là áo cô dâu. Còn cái áo này, em muốn anh mặc trong ngày chúng ta kết hôn. 

- Em lo xa quá rồi! Với lại, anh đâu có đồng ý lấy em. 

- Thì cứ lo xa đi! Cậu bé chưa lớn này sau này cũng thành vợ em thôi." 

"- Vậy tại sao, cậu bé không giữ lại thứ tình yêu bong bóng nước này, trong ngày hôm nay? 

- Tôi không thể. 

- Tại sao? 

- Bởi vì em không hề yêu tôi, em không phải là Jeon Jungkook yêu Park Jimin này. 

- Đúng, tôi không phải là Jeon Jungkook hoàn hảo yêu Park Jimin. Nhưng tôi là một Jungkook yêu chàng trai luôn được tôi gọi bằng cái tên "cậu bé".." 

"- Đã bảo là buông tay ra. Anh đã nói rồi. Chúng ta kết thúc rồi! 

- Tại sao? 

- Vì anh không thuộc về em. Vì anh không xứng với em! Vì anh không muốn ở bên em. Em vừa lòng chưa?" 

Những mảnh ký ức như làn gió, bất chợt ùa về trong đầu cậu, che lấp tất cả những gì trước mắt. Đôi tay cậu tê rần lên, đầu óc bắt đầu chao đảo rồi lại đau như búa bổ. Jimin... Tất cả những hồi tưởng, đều có Jimin... 

Từ những lần xa cách, hay những khoảng khắc bên cạnh nhau, những nụ cười hạnh phúc, những nỗi đau đến nhói lòng, những giận hờn trẻ con... đều thuộc về Jimin. Chàng trai này mãi là lẽ sống duy nhất, của cậu. 

- Jimin!!!! 

Cậu thét lên một cách bất lực. Rồi khuỵu xuống, hai tay ôm chặt đầu, đôi mắt nhắm chặt không thể nào hé mở. 

Những cơn gió mạnh mang ký ức kia lại tiếp tục ập vào đầu cậu. Đầu óc cậu bắt đầu chao đảo một cách nhức nhối. Đôi mắt xinh đẹp kia vẫn cứ nhắm nghiền, cho đến khi nó bừng mở; cậu lại là cậu. Một Casanova lừng danh với ánh mắt biết nói và nụ cười quyến rũ, Jeon Jungkook. 

Nhưng rồi cậu cũng chịu thua trước những cơn đau như trời giáng xuống đầu, cậu buông rơi cơ thể mình xuống nên gạch lạnh ngắt. 

- Cậu chủ!!! 

Đó là những gì cậu còn nghe được, khi đôi mắt kia nhắm lại, nhường không gian cho một màu đen cùng với những giọt nước mắt... 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Jimin quay lưng bước đi. 

Anh nghe tiếng ông quản gia hét lên, anh thấy Yoongi hốt hoảng chạy lại, nhưng anh không dám quay mặt lại nhìn. Anh sợ trái tim mình lại yếu đuối, lại chạy đến bên cậu. 

Cái cơn đau kia vẫn cứ tiếp tục hành hạ anh, chưa bao giờ dừng lại. Cái lạnh thấu xương đang dần cướp đi sinh mạng nhỏ bé của anh. Như thể đó là một sự trừng phạt của trời dành riêng cho anh, vì anh đã quá ích kỉ. 

Viên đá nhỏ không biết từ đâu đến, nó lao vào như một viên đạn trúng vào thái dương của Jimin. Mất thăng bằng, anh ngồi phịch xuống, đầu óc bắt đầu chao đảo. 

Thứ gì đó, vừa tanh vừa mặn, đang chảy ra từ mũi anh. Cái mùi tanh đáng ghét, bay thẳng vào mũi Jimin khiến anh cảm thấy choáng ngợp. Cố gắng đưa tay quệt, một màu đỏ thẫm đập vào mắt anh. Nó dần len lỏi vào khoé miệng, càng khiến anh khó chịu hơn. 

- Jungkook... Anh xin lỗi... 

Câu nói cuối cùng thốt ra, là lúc Jimin mất hết ý chí. Anh cảm nhận được, máu đang càng lúc càng mặn, gương mặt anh đang nằm cạnh bên cái lạnh của nền gạch, trên má anh, lại là hàng nước mắt nóng hổi. Trước mắt anh, là hình ảnh của người anh yêu, đang nhắm chặt đôi mắt... 

Một màu đen nữa lại hiện ra. Cướp đi màu trắng hạnh phúc của cuộc đời... 

... Máu trong tim cậu đang rỉ... 

Con tim anh đã tan vỡ.. Máu như làn nước đang tuôn chảy... 

... Bởi vì anh quá ích kỉ... Đối với cuộc tình này... 

... Nhưng cũng vì anh quá yêu em... Không bao giờ thay đổi...   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top