Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi ngẫm ngợi thì Baekhyun cũng gần xuôi hết được toàn bộ 'sự tích' của Sehun trước đây. Nói thế nào đi nữa thì anh cũng không nên có suy nghĩ ích kỷ như vậy. Ai cũng sẽ có những hồi ức về mối tình đầu của họ, chỉ là anh đang trải nghiệm nó nên mới sinh ra ghen tị với Hoàng Tử Thao thôi. Baekhyun biết mình càng tồn tại cảm giác này thì càng chứng tỏ rằng anh yêu Sehun nhiều đến bao nhiêu. Yêu đến ghen, yêu đến mức độc chiếm, yêu đến muốn trái tim cậu chỉ hướng về phía mình mà thôi. Baekhyun quyết định nên giải tỏa khúc mắc của bản thân, để niềm tin vào tình yêu của Sehun càng thêm vững chắc.

- Jongdae à, nói cho anh biết bệnh viện mà Hoàng Tử Thao đang nằm đi.

.

.

Sehun phóng tay ga tiến thẳng đến nhà Jongin, cậu lo anh sẽ giận mình sao giờ này mà vẫn còn chưa đến thăm anh. Nếu cần thiết, Sehun muốn nói hết tất cả về mối quan hệ giữa cậu và Hoàng Tử Thao cho Baekhyun nghe,như vậy lương tâm cậu sẽ không phải vướng bận gì nữa. Cánh cửa bị Sehun không tiếc thương đạp tung ra, mắt liếc tìm xung quanh như dân đòi nợ (:))) đến độ nhìn qua phòng khách thì thấy một bóng dáng khá quen, anh ta là trợ lý của mẹ đang ở bên Mỹ mà.

- Oh, chào cậu chủ Sehun, xin giới thiệu tôi là...

- Thôi thôi, Jongdae. Bệnh nghề nghiệp của anh nặng lắm rồi đấy. _ Sehun phủi phủi tay ý bảo Jongdae 'Stop'.

- Cậu hiểu tôi như vậy khiến tôi vui lắm. Mời cậu ngồi. _ Jongdae vẫn luôn lịch sự theo đúng nghĩa.

- Nhưng mà sao anh lại ở đây, chẳng phải anh luôn bên cạnh mẹ tôi sao? Hay là mẹ tôi cũng đang ở đây? _ Sehun không ngồi vội, cậu gấp rút hỏi ngay vào điều mình đang thắc mắc.

- À! Là do chuyện của cậu với Hoàng Tử Thao. Tôi về là để giúp cậu xử lí rắc rối này, nhưng xem ra hơi muộn vì cậu ta đã đến gặp Luhan trước và còn vụ 'ẩu đả' kia nữa (Đánh ghen đó anh).

- Vậy anh đến đây làm gì? Còn Baekhyun, Baekhyun đâu? _ Sehun giật nảy mình nhớ ra, cậu nắm chặt lấy hai vai Jongdae đến nhăn hết cả gấu vai áo vest vốn đang rất phẳng phiu.

- Cậu cứ bình tĩnh, có lẽ là Baekhyun đang đến chỗ Hoàng Tử Thao rồi. Anh ấy nói muốn giải quyết hiểu nhầm và... _ Jongdae hơi cau mày trả lời.

- What the... Baekhyun đi đến chỗ hắn ta á? Sao lại nói địa chỉ cho anh ấy hả? Hiểu lầm gì mà Baekhyun phải gặp mặt Tử Thao chứ? _ Những câu hỏi dồn dập cứ thế liên tiếp 'tuôn' ra từ miệng Sehun (Văng cmn 'mưa xuân'..@-@).

- Cái này tôi cũng không rõ, sau khi tôi kể hết mọi chuyện của cậu trước đây thì thái độ của anh ấy...

-Mọi... mọi chuyện? Anh đang đùa tôi à? Mà thái độ của anh ấy ra sao? Ra sao hả??? _ Sehun hơi mất bình tĩnh, lẽ ra cậu nên là người nói cho anh biết chứ không phải từ một ai khác, cậu lắc mạnh Jongdae, lòng trắng mắt hiện lên vài mạch máu đỏ khiến người nhìn vào cũng toàn thân rùng rợn.

- Thái độ... khá bình tĩnh, tôi nghĩ cậu không nên quá lo lắng. Cậu nên tin tưởng anh ấy nhiều hơn. _ Jongdae vẫn cố đáp lại một cách lịch thiệp nhất mặc dù tinh thần đang có chút bị 'khủng bố'.

- Được rồi, tôi sẽ đi tìm anh ấy. Xin lỗi. _ Sehun nhận thấy mình đang hơi quá đà, bàn tay liền buông lỏng ra giải thoát cho bờ vai nhỏ bé của ai kia (xúc phạm phẩm giá... -__-!!!).

- Baekhyun có lẽ đã đến nơi rồi. Cậu cứ ngồi đây chờ đi, anh ấy thế nào cũng...

- Không, tôi sẽ đón anh ấy về ngay bây giờ. Cậu hoặc ở đây hoặc về trước đi. Gặp lại sau. _ Sehun với lấy áo khoác cùng chìa khóa rồi rời khỏi nhanh chóng. Vừa rồi cậu đã xích mích với Hoàng Tử Thao, nếu hắn nói linh tinh điều gì lại để Baekhyun xáo trộn tư tưởng thì phiền phức lắm. Đúng là có một sự chột dạ 'không hề nhẹ'...

.

- Sao có mỗi quả táo mà anh gọt lâu thế? Hệ bài tiết của em hoạt động hết công suất rồi. _ Hoàng Tử Thao càu nhàu, coi Ngô Diệc Phàm không khác gì osin.

- Em xem lại cách ăn nói đi, người của công chúng mà phát ngôn như vậy à? Đúng là chỉ có anh mới chịu nổi làm quản lí của em. _ Diệc Phàm vẫn từ tốn vừa nói vừa gọt từng mảng vỏ táo.

- Em chỉ thế này trước mặt anh thôi. Không phải anh thích lắm sao? Xíííííí...

- Cũng đúng. Vì em càng thể hiện bản thân mình như vậy, anh càng cảm thấy mình thật đặc biệt với em. _ Diệc Phàm bình thản trả lời (Anh ít có cứng lắm.// >...<\\.).

- C.R.A.Z.Y~~~~~ _ Tử Thảo bĩu môi đáp trả, nhìn Diệc Phàm như người không bình thường. Em thông cảm cho anh.

Ngô Diệc Phàm khẽ mỉm cười, người con trai ở trước mặt anh đây vẫn luôn luôn như vậy. Bên ngoài thì tỏ ra mạnh miệng thế thôi, chứ cái tính bướng bỉnh đến cố chấp đặc trưng này duy chỉ mình anh là thường xuyên chứng kiến. Anh còn nhớ lần đầu tiên khi bắt gặp Tử Thao, khi cậu còn chân nước chân ráo bước vào ngành người mẫu ở Anh. Diệc Phàm đã bị thu hút bởi gương mặt góc cạnh hoàn mĩ, làn da nâu ngăm khỏe khoắn, đặc biệt là đôi mắt của Tử Thao, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng và mê hoặc (thấy lạ không @-@???). Vậy là trong suốt quá trình đào tạo Hoàng Tử Thảo thành người mẫu chuyên nghiệp, anh luôn hướng sự quan tâm chỉ về phía cậu. Những lúc Tử Thao bị huấn luyện viên bắt tập đi catwalk hàng giờ đồng hồ, anh liền gửi dấu đồ ăn thức uống cho cậu trong lúc giải lao. Nhìn ánh mắt cậu sáng lên, vồ lấy ăn ngay tức khắc mà không cần biết nguồn gốc từ đâu ra là anh chỉ biết cười thầm (mất hết hình tượng... anh Thao ơi.). Rồi còn nhiều lần anh lén giúp cậu sau hậu trường sân khấu khi cậu mắc đôi chút lỗi, Diệc Phàm chỉ khẽ liếc thấy Tử Thao đang chắp tay cầu nguyện: 'Ơn trời, sao mà mình may mắn quá'. Rõ ràng với gương mặt này, với vóc dáng này, không thể nào nhìn ra được độ 'dễ xương' lever max của cậu ta.

'Chà, tôi thích em rồi đó'. Diệc Phàm nghĩ vậy đó.

Sau 3 năm hoàn thành chương trình đào tạo, Hoàng Tử Thao bắt đầu bước chân vào giới truyền thông nổi tiếng. Khi đó, cậu nhất thiết cần một người quản lí để hỗ trợ và giải quyết những vấn đề liên quan đến công việc của mình. Và ngay khi huấn luyện viên đưa cho Tử Thao hồ sơ về Ngô Diệc Phàm, một bản hồ sơ sáng hơn vàng kim mà ai cũng phải ấn tượng. Tất nhiên anh ta thu hút, anh ta toàn diện, nhưng cậu đã có Sehun ở quê nhà rồi, vì thế việc chọn lựa anh ta đơn giản là do nhu cầu cần có của bản thân thôi. Lúc này Tử Thao chỉ mong muốn hắn ta sẽ là bệ phóng giúp mình tiến nhanh hơn vào giới thượng lưu, để cậu nhanh chóng trở về gặp lại Sehun khi công thành danh toại, khi mình hoàn toàn xứng đáng với em ấy. Chỉ vậy thôi... đó gọi là 'lợi dụng'.

.

- Em xem tên Sehun đó đi, cái đồ có mới nới cũ thì tốt đẹp gì chứ? _ Diệc Phàm biết đến chuyện tình của cậu khi Tử Thao đòi về Hàn Quốc và với thái độ của Sehun lúc nãy khiến anh càng thêm khó chịu.

- Mặc kệ chứ, Sehun chỉ là đang 'ăn vặt' lúc em vắng mặt thôi. Em tin là cậu ấy vẫn yêu em, vẫn không quên em. _ Tử Thao vừa nhai táo vừa hùng hồn phản biện.

- ...........

- À, em có việc muốn anh làm đây.

- Việc gì? 

- Còn gì ngoài việc mang tiểu thụ Hun sữa quay lại bên em nữa, em nhất định phải cắt bỏ cái đuôi tên Baekhyun đấy. Nhất định...

- Thụ Hun... sữa... - Diệc Phàm ngập ngừng nhắc lại, suy nghĩ của em cần được khai sáng ngay và luôn đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top