Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 27 - QUAN TÂM KHÔNG CHỈ MỘT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, Chieri cứ thế rời khỏi nơi ồn ào bát nháo, để lại Yuki mãi ngơ ngác đứng đằng sau. Chị vội nhìn xuống tay, con gấu bông này vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại mang đến cho chị thứ cảm xúc kì lạ đang hình thành thổn thức trong lòng ngực.

*

Dần dà qua thời gian tiếp xúc, Yuki đã không còn nhiều ác cảm đối với nhân cách thứ hai Chieri như lúc đầu nữa. Thay vào đó là thứ cảm xúc nào đó khó có thể miêu tả thành lời, chính chị cũng không thể kiểm soát được xúc cảm của chính mình, buông lơi mọi thứ mặc cho nó hoành hành mà thôi.

"Nhóc đang làm gì vậy?"

Yuki trông thấy Nagisa mãi lục lọi những hộp thuốc trong bàn, vội thắc mắc.

"Tôi tìm thuốc hạ sốt, nhưng chẳng thấy đâu cả"

Yuki bất chợt suy nghĩ một lúc, vội bước nhanh vào phòng ngủ, đã trông thấy Chieri nằm mệt mỏi trên giường, chị đã vô thức trở nên lo lắng, đưa tay chạm vào vầng trán đẫm mồ hôi, nóng rực đến mức tưởng chừng phỏng tay.

" Chieri sốt cao như vậy từ khi nào?"

Yuki lên tiếng hỏi han Nagisa vừa vặn bước vào phòng.

"Tôi vừa trở về nhà đã thấy cậu ta trong tình trạng như thế này rồi"

Yuki im lặng một lúc, rời khỏi Chieri, toan tính rời khỏi phòng.

"Tôi sẽ đi mua thuốc, nhóc ở đây trông chừng, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, hãy lập tức gọi cho tôi"

Yuki lên tiếng dặn dò, bất chợt Nagisa vội níu tay chị khựng lại.

"Nhưng...đó là Chieri..."

"Trong tình huống như thế này, tôi còn phải quan tâm đó là Chieri hay Mayu nữa sao?"

Dứt lời, Yuki rời khỏi nhà, Nagisa ánh mắt vỡ lẽ ra vài điều dõi theo thân ảnh thanh mảnh ấy đến khi khuất dần sau cánh cửa.

*

"Cậu mang thuốc đưa cho Chieri uống giúp tôi nhé"

Yuki mua thuốc trở về, đưa sang cho Nagisa nhờ vả.

Nagisa khẽ gật đầu, vào phòng bếp rót vội ly nước lọc, bước vào phòng để hoàn thành nhiệm vụ nghe tưởng chừng rất đơn giản.

"Cậu mau uống thuốc đi"

Nagisa nhẹ nhàng đưa thuốc cùng ly nước đến trước mặt Chieri.

"A! Tại sao lại không thể ngủ được thế này! Phiền chết đi được!"

Chieri hét lớn đầy bức bối, cơn sốt đang hành hạ mỏi mệt như thế, Chieri chỉ muốn rơi nhanh vào giấc ngủ, hoàn trả cơ thể yếu ớt này cho chính chủ nó chịu đựng mà thôi.

"Chuyện cậu gây ra, cậu lại tiếp tục muốn đưa cho Mayu hứng chịu sao?"

Nagisa lắc đầu chán nản cho tính cách không đúng của Chieri.
"Tôi cao siêu đến như vậy sao? Có thể điều khiển cả bệnh tật à? Là do cơ thể vô dụng này tự tạo ra đó!"

"Dù như thế nào đi nữa, cậu cũng nên uống thuốc đi, rõ ràng cậu đang rất khó chịu còn gì?"

Nagisa tiếp tục đưa ly nước trước mặt Chieri như một sự thúc ép.

"Tôi không uống!"

Chieri đẩy đổ cả ly nước vào người Chieri, thái độ rất tức giận.

"Con điên này!"

*

Yuki ngồi xem tivi ngoài phòng khách, trông thấy Nagisa bận rộn từ phòng đi ra, không ngừng dùng khăn lau khô áo của mình.

"Sao vậy?"

"Cậu ta không chịu uống thuốc, còn làm đổ cả ly vào người tôi!"

Nagisa hậm hực trả lời chị.

Yuki đột ngột ngẫm suy một lúc, tóm lấy những viên thuốc còn vẹn nguyên trên bàn, vào phòng bếp và rót đầy một ly nước mới.

Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh Chieri đang nằm nghỉ ngơi trên giường, đưa thuốc đến trước mặt con nhóc cứng đầu đang sốt cao.

Chieri im lặng quay mặt sang hướng còn lại, vẻ mặt tỏ ra rất bực dọc, như trẻ con đang hờn dỗi.

"Uống thuốc đi"

Yuki khẽ khàng lên tiếng, đánh tan cơn tĩnh lặng đang bủa vây.

"Tôi không uống!"

Chieri đáp lớn.

"Cô không uống thì làm sao hết bệnh được chứ?"

"Thà chết còn hơn!"

"Đừng bướng nữa, cô cũng không còn là trẻ con nữa, nên không thể uống thuốc dạng nước được đâu, chỉ có thuốc viên như thế này thôi"

"Này! Tôi bảo rằng tôi không muốn uống, không phải tôi không thể uống!"

Chieri đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm, chị nói như thế chẳng khác nào chê bai người khác trẻ con.

"Rõ ràng bệnh khiến cô khó chịu như thế, ngoan ngoãn một chút đi"

Chieri tiếp tục.

"..."

Chieri khoang tay trước ngực bực tức không trả lời.

"Rốt cuộc cô muốn gì đây? Tôi đang phải hoài nghi đến độ tuổi chính xác của cậu đấy, thật sự thì cô bao nhiêu tuổi?"

"..."

"Thôi được rồi, tôi sẽ đi hỏi xem sao, thuốc dạng nước của trẻ con có tác dụng với độ tuổi này hay không"

Yuki đứng lên, lắc đầu ngao ngán.

"Không cần phải tốn công như vậy, chị biến thứ đó thành dạng nước là được rồi"

Bất chợt Chieri cất tiếng, khiến chị khựng lại mọi bước đi, ngơ ngác.

"Không hiểu sao? Ghiền nát thuốc viên như thế này, thêm nước vào"

Chieri nhíu mày, tay múa loạn xạ hướng dẫn lại động tác ghiền thuốc rất buồn cười.

Yuki vô thức phải phì cười, rõ ràng là không thể uống thuốc viên, lại còn làm bộ như thế. Chị nhanh chóng gật đầu, toan tính rời khỏi phòng.

"Nhớ thêm đường nữa đấy"

Mã Tư Viễn phía sau lưng, bồi thêm một câu dặn dò.

*

"Mau ăn đi"

Yuki đã nấu một tô cháo nóng cho Chieri. Sau khi uống thuốc, đã có đôi phần đỡ hơn, nhưng người bệnh vẫn luôn cần phải chăm sóc tử tế.

"Tôi không ăn"

Chieri tiếp tục điệp khúc chống đối, không thỏa hiệp lấy một lần ngoan ngoãn.

"Này, dù sao đây cũng là cơ thể...à tôi xin lỗi...đừng bướng bỉnh nữa, cậu cũng nên biết lo cho bản thân đi chứ"

Yuki chút nữa lại khiến đôi bên tranh cãi, liền lập tức ngừng lại kịp thời.

"Nếu đã vậy thì chị đút tôi đi"

Chieri đột nhiên đưa ra lời đề nghị, mắt vẫn không rời khỏi tivi đang xem.

"Đừng trẻ con nữa"

Yuki từ chối.

"Nếu là Mayu thì chị đã không nói thế, đúng không?"

Chieri quay sang nhìn lấy chị, ánh mắt ấy chất chứa điều khó có thể đo lường. Chị không thể hiểu, mặc nhiên không thể hiểu.

Cho đến cuối cùng, sự cứng đầu của Chieri đã chiến thắng, Yuku đành chiều lòng con nhóc khó ưa, chậm rãi đút từng thìa cháo cho Chieri.

"Nóng sao?"

Dù là miễn cưỡng, nhưng khi trông thấy Chieri nhăn mày vì cháo nóng, chị lại ân cần thổi phù phù lên như thế. Thật khiến người ta cảm thấy không yên lòng.

Phía Chieri, dường như lại thêm chút dao động.

*

"Tôi ra ngoài một lúc, cô không được bỏ đi lung tung nữa đâu đấy"

Yuki dặn dò Chieri trước khi đi công việc bên ngoài. Con nhóc cứng đầu ấy chẳng thèm trả lời chị lấy một câu, mắt thậm chí còn không rời khỏi tivi đang xem, nhìn lấy chị một cái cũng tuyệt nhiên trở thành khó khăn.

Thở dài.

*

Công việc hoàn tất, Yuki trở về nhà, mặc nhiên không thấy Chieri đâu cả, chỉ trông thấy Nagisa ngồi ung dung xem phim ngoài phòng khách.

" Chieri đã khỏe hơn chưa?"

"Trông ổn hơn rồi"

Nagisa trả lời câu hỏi từ chị, tiếp tục ăn trái táo dang dở trên tay.

"Cậu ta đâu rồi?"

Yuki đảo mắt nhìn xung quanh.

"Cậu ta bảo ra ngoài đi dạo một lúc, nhưng một tiếng hơn rồi chưa thấy về"

Yuki có chút thất vọng, rõ ràng đã căn dặn rất cẩn thận, nhưng bản tính không bao giờ chịu nghe lời một ai vẫn cứ thế thể hiện.

Đang bệnh như thế lại ra đường vào thời tiết lạnh...

Yuki thầm nghĩ, nhanh chóng rời khỏi nhà, không ngừng tìm kiếm Chieri ở công viên gần đây.

Không quá lâu để có thể trông thấy thân ảnh quen thuộc, Chieri đứng lặng yên bên con sông vắng vẻ, giương ánh nhìn vào khoảng không xa xăm.

Yuki thở phào, ít ra Chieri đã không gây thêm rắc rối nào, cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, chị tiến đến khoác lên cho Chieri từ phía sau lưng.

"Cô lại bướng nữa rồi"

Chieri im lặng một lúc, thậm chí còn không màng quay sang nhìn lấy sự hiện diện bên cạnh. Mắt mãi chú tâm đến khoảng trời đen đặt trên cao.

"Tôi đã không biết, trời đêm lại đẹp như vậy"

Yuki vội nhìn lên cao khi Chieri vừa thốt lên câu ca ngợi. Vô thức mỉm cười.

"Những thứ cô chưa từng để mắt tới, trông số chúng đều có thể ẩn chứa những vẻ đẹp như vậy"

Yuki vừa dứt lời, bất chợt Chieri thu ánh mắt về, quay sang nhìn lấy chị ngay bên cạnh.

"Như chị sao? Kashiwagi Yuki?"+

Feedback, please!

❄SoMyMy❄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top