Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4 - UY HIẾP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau giờ học chúng ta trở về nhà cùng nhau, em luôn cố che đậy gương mặt của mình trước chị, tránh cho chị bắt gặp tình trạng thảm hại hiện tại của em, chị mặc nhiên tỏ vẻ không hề quan tâm, vốn dĩ từ trước đến nay vẫn thế không hề thay đỗi, nhưng Rino thì khác, chị ấy luôn dùng ánh nhìn lo lắng đến thái độ né tránh kì lạ nơi em.

"Em sao vậy Mayu-chan, không khỏe sao?"

Cuối cùng thì chị ấy cũng lên tiếng hỏi thăm em, nhưng làm sao em dám đối mặt với chị ấy và chị chứ, em cuối gằm mặt cố che đậy đi những vết tích bạo lực, khẽ khàng xua tay cho rằng em vẫn ổn.

Mặc nhiên không thể thoát khỏi Rino, chị ấy nhanh chóng cằm chặt gương mặt em mà kéo lên quan sát, em nhắm chặt mắt chịu đòn, cố lẽ chị ấy sẽ la mắng em.

"Chuyện gì với em vậy? Vết thương này là sao?" Rino không thôi lo lắng, đưa bàn tay nhẹ nhàng chạm đến khóe môi vẫn còn rợm chút chất lỏng đỏ khô.

Đồng thời chị cũng gạt bỏ sự thờ ơ, mà hướng ánh nhìn pha chút lo lắng đến em. Em thật sự cảm thấy vui vì ít ra chị vẫn quan tâm đến em.

"Hm...em bị té ở cầu thang trường thôi..." Vội vàng gạt tay Rino rời khỏi, em tiếp tục né tránh không nhìn thẳng chị và Rino, chỉ như thế là đủ rồi, đừng hỏi thêm điều gì nữa.

"Nếu em không cho chị biết nguyên nhân gây nên vết thương này một cách thuyết phục, thì em đừng mong chị để yên cho em!" Đột nhiên chị lao tới em cùng ánh nhìn đầy tức giận, em khẽ giật mình trước thái độ kì lạ nơi chị, chưa bao giờ chị mất bình tĩnh như hiện tại, đôi mắt chị đỏ ngầu nhìn lấy em, từng câu từ chị thốt lên khiến tâm can em lấy làm không yên ổn.

"Này Yuki , mày làm con bé đau đấy!" Rino đẩy chị rời khỏi em, đôi vai em run rẩy sau cú siết chặt vô tình từ chị.

"Được rồi Mayu, có gì thì về đến nhà rồi nói, em nên biết, chúng ta chỉ tồn tại khi có ba cá thể, nếu em bị bất kì một ai ăn hiếp, thì chắc chắn chị và chị gái em sẽ không để yên đâu...được không?" Rino nhẹ nhàng cùng những lời nói như khuyên răn, khiến lòng ngực em pha chút ấm áp lạ thường.

Về đến nhà, khi trông thấy Rino toan tính tiếp tục điều tra về vết thương của em, không thể nói sự thật, em tiếp tục trốn tránh chạy thẳng vào phòng vệ sinh ra vẻ đau bụng, làm sao em có thể nói sự thật rằng em bị lũ côn đồ đánh, bị lũ côn đồ dùng chị ra để mà đe dọa em, cả việc em thỏa hiệp sẽ phục tùng chúng, làm sao em có thể? Và quan trọng hơn, nếu thật sự em nói ra, chẳng phải chị và Rino sẽ không để chúng yên như lời Rino nói, và lũ côn đồ không nhân tính đó sẽ tìm cách mà hãm hại chị trên sân bóng rổ sao? Bóng rổ chính là môn thể thao ưa thích nhất của chị, em không đành lòng để chị bị tổn thương trên chính sân bóng hào quang đó. Không thể nào đâu chị...

"Mayu, em đừng tìm cách trốn tránh trẻ con đó" Rino đứng trước phòng vệ sinh, liên tục đập cửa khi em đã ở quá lâu trong phòng vệ sinh.

"Không ai ăn hiếp em cả, vết thương này...chính là do em bất cẩn ngã thôi..." Em cố gắng khẳng định một lần nữa, em không đủ can đảm ra ngoài đối mặt với cả hai.

"Được rồi, em không cần ở trong đó nữa, chị sẽ không hỏi nữa, nếu đó là sự cố, em ra đi" Rino thở dài cùng chất giọng hụt hẩng.

Em chầm chậm mở cửa phòng, khẽ khàng bước ra dưới tầm nhìn của chị và Rino, làm ơn đừng ai hỏi chuyện gì xảy ra với em nữa.

"Được rồi, tao về đây, mai gặp nhé" Rino chào chị và liếc mắt nhìn em không vui, rồi vội vàng rời khỏi. Chị vẫn ngồi đấy,chị không màng nhìn đến em, cũng chẳng hỏi han em một câu từ nào nữa, có phải chị đang thất vọng với sự yếu đuối không dám đối mặt, hay về việc em nói dối xem chị không ra gì? Tất cả mọi thứ em làm điều là vì chị, chị nên biết rõ điều đó hơn ai hết chứ...

Hôm nay mẹ về sớm hơn mọi ngày, mua cho chúng ta hai phần thức ăn thơm ngon, mẹ ngồi trước mặt chúng ta cùng ánh mắt âu lo vốn có, rồi lại khẽ khàng thở dài. Đến phút giây này em mới có thể nhìn rõ mẹ, mẹ chúng ta qua bao năm làm lụm vất vả, trông hôm nay lại gầy đến không thể ngờ, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cả những nết nhăn cho người lớn tuổi cũng đã xuất hiện trên gương mặt khắc khổ của mẹ.

Em lo lắng nhìn mẹ, đẩy phần thức ăn của mình đưa trước mặt mẹ, chỉ một cái nhìn đầy khó hiểu, mẹ mỉm cười đẩy lại phần thức ăn đó cho em.

"Con ăn đi, mẹ không đói..."

Đây có phải lời nói dối nhiều nhất mà mẹ luôn nói với chúng ta hay không? Chỉ nhìn thôi em cũng thừa hiểu rằng cái bụng trống rỗng của mẹ cần được lấp đầy. Những thanh âm không mấy tốt đẹp mẹ luôn cố giấu chúng ta rằng mẹ không đói. Chúng vẫn luôn phản đối lời chủ nhân mà gào thét kêu vang.

"Mẹ ăn đi, con no rồi" chị đẩy phần thức ăn của bản thân đang ăn dang dở, rồi vội vàng rời khỏi bàn ăn để tránh cho mẹ trả lại phần thức ăn như mẹ vừa làm với em, chị đúng là thông minh nên dùng cách rất thông minh, mẹ nhìn chị cho đến khi chị khuất dần sau cánh cửa phòng ngủ, mẹ mới nhấc đũa mà ăn phần thức ăn chị đưa.

Em trở vào phòng ngủ khi đã ăn xong phần của mình, dường như chị đã đánh giấc rồi, chị luôn dùng tư thế ngủ quay lưng với em.

Em khẽ khàng nằm xuống, tránh gây tiếng động làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị, không gian tĩnh mịch luôn bủa vây nơi đây, bóng đêm huyễn hoặc làm mờ mắt người thức giấc.

"Yuki-neechan..." Em khẽ khàng gọi tên chị trông đêm, không một tiếng trả lời, rõ ràng chị đã ngủ rồi còn đâu. Em nhẹ nhàng dùng bàn tay khẽ chạm vào bờ lưng chị, chị thật sự đã cao lớn rất nhiều rồi, tại sao sống cùng nhau em lại không thể nhận ra chứ? Có phải do khoảng cách của chúng ta ngày một xa hay không?

*

"Món này rất ngon, hai đứa mau ăn đi" Rino hôm nay đến nhà chúng ta rất sớm, chị tỏ vẻ rất khó chịu khi đột nhiên bị đánh thức quá sớm so với thường nhật. Đi cùng Rino chính là ba phần thức ăn ngon lành, từ rất lâu rồi, mỗi khi có những món ngon lạ, Rino luôn không quên chúng ta.

"Mayu, có phải rất ngon không?" Rino nở nụ cười rất tươi nhìn lấy em. Cùng ánh mắt đầy hy vọng chờ đợi lời nhận xét thức ăn từ em.

"Phải, rất ngon" Em nhẹ nhàng đáp, Rino liền bật cười ra vẻ hài lòng.

"Còn mày?" Rino nhìn qua chị, cùng ánh mắt hy vọng nhưng có phần nhạt nhòa hơn.

chị không đáp, đưa ngón cái lên cùng ý nghĩa rằng rất ngon. Rino vẫn cách bật cười trìu mến ấy, xoa vội mái đầu chị, khác với sự đón nhận, chị liền nhanh chóng tránh né. Đột nhiên em cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, chính em cũng không thể hiểu rõ đây chính là cảm giác gì nữa.

--

"Mayu, em nên mau lên" Rino cùng chị đứng bên ngoài cửa lớp, làm cho bọn con gái lớp em xôn xao hơn ngày thường, em vội vàng cất sách vào cặp, chạy nhanh đến bên hai chị trước những ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn tò mò.

Rino vẫn như mọi ngày, vẫn huyên thuyên rất nhiều chuyện với chị, em chỉ là một cái bóng đi theo không hơn không kém.

"Xin chào, khỏe chứ?"

Thình lình, một học sinh trong trường bá vai em trông thân thiết, sự bất ngờ từ chị và Rino rõ ràng không tránh khỏi, em thừa biết họ là ai, chính là những tên côn đồ đã đánh em.

"Ai vậy?" Rino nhìn em hỏi thăm, vì rõ ràng em chẳng có bạn ngoài chị và Rino.

"Xin chào, tụi tao là bạn nó, có phải không Mayu?" Tên côn đồ cười lớn, tự giới thiệu và nhìn qua em với ánh mắt đầy đe dọa.

Em khẽ gật đầu.

"Được rồi, chúng ta đi ăn thôi Mayu" Bọn chúng kéo lê em trước sự khó hiểu từ chị và Rino, không thể cầu cứu, em lặng lẽ đi theo họ.

"Tốt lắm thằng nhóc" Một tên vẫn ôm chặt vai em, dùng tay đánh nhẹ vào mặt em cười thỏa mãn. Em có thể làm gì khác ngoài việc tỏ ra như con rối dưới sự điều khiển của chúng. Nếu em có thể làm gì khác, chắc chắn chị sẽ không yên ổn.

Đúng như lời mời, chúng đưa em đến một quán ăn, gọi hết món này đến món khác, bọn chúng ăn một bữa no nê, đứng dậy và rời khỏi.

"Thanh toán nhé, cám ơn mày vì bữa ăn"

Em mở to mắt với đóng thức ăn trên mặt bàn, làm sao em đủ tiền thanh toán hóa đơn này, lũ khốn nạn bỏ đi không thương tiếc, không quan tâm trong tay em có bao nhiêu tiền, và có đủ để thanh toán toàn bộ thức ăn chúng gọi hay không.

Hóa đơn được đưa đến, em không tin vào những con số trước mắt mình, hoang mang đến tột độ, em toan tính chạy trốn, không may bị chủ quán bắt lại. Thật sự xấu hổ, vì mẹ đã bảo rằng, nghèo tiền nghèo bạc, không thể nghèo nhân cách, vậy mà em lại chơi trò ăn giựt như tên trộm thế này.

Một cuộc gọi đến Rino, em chẳng biết cầu cứu ai ngoài chị ấy, em không đủ can đảm thực hiện cuộc gọi đến chị, càng không đủ can đảm làm phiền đến mẹ.

Sau nửa tiếng đồng hồ, em đã có thể trông thấy Rino xuất hiện, sau khi thanh toán tiền giúp em, và bị sự dạy dỗ từ chủ quán, Rino đã đến cạnh em và nhẹ nhàng hỏi chuyện.

"Sao vậy? Em quên đem theo tiền à?"

Em khẽ gật đầu, tránh ánh nhìn trực diện từ Rino.

"Nhưng, một mình em làm sao có thể ăn hết chừng này?" Rino tay cầm chặt hóa đơn, lắc đầu ngán ngẩm.

"Hm...em đói...nên..."

"Không thể nào, còn những thằng kia? Bọn chúng đi cùng em vào ăn, đúng chứ? Không thanh toán tiền mà bỏ đi à?" Rino tiếp tục.

"Không...không...chỉ mình em thôi...chúng đã về lâu rồi..." Sự lúng túng của em làm cho Rino ngày một nghi ngờ.+

Sau đó Rino đã không hỏi thêm em nữa, lặng im đưa em trở về nhà.

Feedback, please!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top