Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban mười lấy được điểm thi đấu, nếu lại thắng thêm một hiệp nữa, trận so tài này sẽ kết thúc.

Hiệp ba bắt đầu, có lẽ vì tỷ số chênh lệch, lối đánh của ban thể dục có hơi vội vàng, rất nhiều chi tiết hỏng.

Nhìn lại bên kia, vì đường bóng cuối cùng đó, Đoàn Song Ngư cảm thấy mình với Lộ Ma Kết cũng coi như ăn ý, hai người phối hợp ngày càng tốt, khoảng cách ngày càng lớn.

Bầu không khí trên sân vô cùng căng thẳng.

Khác với lúc bắt đầu, đội thể dục ý thức được có thể đội mình sẽ thua, động tác bắt đầu có chút điên cuồng, Đỗ Hứa Thần là người biểu hiện rõ ràng nhất.

Cậu ta chấp nhận chặn bóng ít hơn nhưng cũng phải khiến Đoàn Song Ngư bị thương một chút.

Lúc chơi bóng rổ hai bên va chạm là chuyện rất bình thường nhưng thường xuyên đến mức như Đỗ Hứa Thần, Đoàn Song Ngư cũng nhìn ra đối phương đang muốn khiến cậu không thoải mái.

Đáng tiếc tốc độ của người này quá chậm, Đoàn Song Ngư hơi để ý một chút là tránh được.

Nương theo đó còn ghi bàn vào rổ, trận đấu đặt dấu chấm kết thúc.

Cái gì gọi là máu ngược.

"Ôi ôi ôi! Các bạn ban thể dục! Trần Thiên Yết đứng ngoài sân là người kêu lên đầu tiên: "Đi múa điệu quảng trường ở bục cờ một lượt luôn hả?"

Tâm trạng mấy người trên sân đều sụp đổ, lại nghe đám kia muốn bọn họ đi nhảy điệu quảng trường, từng người đều lộ vẻ mặt chần chờ, rõ ràng không muốn tuân thủ ước định.

Thấy đối phương suy nghĩ, nam sinh ban mười cũng không vui: "Dám đấu bóng lại không dám thực hiện đánh cược? Thua rồi lại muốn câu cá?"

"Trước đó không phải còn mạnh miệng sao?" Không biết là ai hô tên da đen: "Khương Lâm, lớp của mấy người làm sao vậy?"

"Đúng thế, Khương Lâm, mày không phải kiểu người đó chứ?"

Nam sinh đều có lòng tự ái, nhất là da đen, cậu ta là một cậu trai của xã hội điển hình, cố gắng sống theo chính nghĩa trọn đời, vừa nghe lớp đối diện gọi tên mình, cậu ta cảm thấy đối thủ tôn trọng mình, nể mặt mình.

"Nhảy đi." Da đen cắn răng, nhìn lớp mình: "Trước đó đã đồng ý trước mặt mọi người, lừa người ta như vậy là không đúng."

Mặt của mấy nam sinh ban thể dục đều đen như đất, nhất là khi nghe thấy Đoàn Song Ngư và Lộ Ma Kết thảo luận tới Vợ là lớn nhất rồi còn Thất tiên nữ xinh đẹp, những ca khúc chấn động đều được Đoàn Song Ngư chọn lựa.

Lộ Ma Kết nhìn cậu chọn bài thì hơi buồn cười: "Tôi không hiểu về mấy thứ này lắm, cậu chọn đi."

Đoàn Song Ngư xấu tính muốn chết, nhìn tới nhìn lui, cậu cảm thấy đã nhảy quảng trường, mấy người có thể qua loa ăn vạ nói mình không biết nhảy, cuối cùng cậu nghĩ ra một ý: "Không thì bọn mày nhảy aerobic theo các bạn nữ đi, động tác phải học cho chuẩn đó."

Cậu chỉ về phía dãy lớp mười đang tham gia tiết thể dục, một nhóm nữ sinh đang nhảy theo bài nhạc của giáo viên, còn rất tươi trẻ năng động.

Nhưng để mấy nam sinh cao lớn đi vặn eo, vẫy vẫy tay, xoay vòng nhảy múa thì rất khủng bố.

"Các bạn học làm tốt động tác xuống trước, những người chưa biết thì tiếp tục nhảy theo họ, cho đến lúc nhảy xong bài này." Trần Thiên Yết đang hóng chuyện cũng không ngại việc lớn, ý định này vừa được nói ra, tất cả mọi người của ban mười đều đồng lòng nhất trí.

Lần này, vì để nhanh chóng kết thúc điệu nhảy xấu hổ này, những nam sinh chỉ định qua loa vẫy mấy cái đều không thể không nghiêm túc học theo nhạc.

"Da đen! Da đen nhảy hay lắm!"

"Tao cũng thấy vậy, điệu nhảy tiêu chuẩn quốc gia là đây!"

Đoàn Song Ngư như một vị hoàng đế lười biếng dựa người lên cây, nghe những người khác nói vậy, cậu gật đầu một cái như đang ban thưởng, bộ dạng vô cùng thiếu đòn: "Vậy Khương Lâm xuống trước đi."

Da đen thở phào nhẹ nhõm.

Theo sau cậu ta lại lục tục có người nhận được ân xá, ưu tiên rời khỏi đội nhảy trước, chọn lựa như vậy đến cuối cùng, không biết các nam sinh ban mười cố ý hay vô ý, chỉ còn lại mình Đỗ Hứa Thần.

Trước đó nhiều người còn không cảm thấy, đến lúc chỉ còn Đỗ Hứa Thần nhảy aerobic theo các bạn nữ, cảnh tượng thật sự rất buồn cười.

Mấy người bên ban mười nhịn cười vô cùng khổ sở, người bên ban thể dục lại không nhịn được cười.

Có người khẽ cười mắng: "Cậu ta cmn buồn cười quá."

"Đỗ Hứa Thần thật quá buồn cười, đánh bóng cũng quá tệ."

"F*ck, tại sao trước kia ông mày lại phải chơi bóng thay cậu ta..."

Trần Thiên Yết thấy Lộ Ma Kết liên tục nghịch di động thì tiến lại nhìn: "Lộ Cẩu, mày làm gì đó?"

"Không có gì." Lộ Ma Kết nói.

Anh nhìn về phía Đỗ Hứa Thần, người kia đã nhảy xong rồi, có lẽ cậu ta cũng ý thức được mình bị người ta nhắm vào, ánh mắt nhìn Đoàn Song Ngư thỉnh thoảng lại lộ vẻ khó chịu.

Sau khi mọi người rời đi, Lộ Ma Kết nói với Trần Thiên Yết lát nữa mình mới về lớp, bảo Trần Thiên Yết về trước.

Anh nhìn một chút, đi theo Đỗ Hứa Thần.

Đỗ Hứa Thần đang đi đến nhà vệ sinh, đang trong tiết học, phòng vệ sinh trống rỗng, Đỗ Hứa Thần nghe tiếng bước chân, cậu ta quay đầu nhìn người tới, hơi kiêng dè nói: "Anh Lộ?"

"Thương lượng với cậu chuyện này."

Đỗ Hứa Thần hơi khó hiểu: "Cái gì?"

Lộ Ma Kết đưa di động về phía trước, trên đó là đoạn video Đỗ Hứa Thần nhảy trong tiết vừa rồi, hẳn là anh mới quay đoạn sau, trong màn hình chỉ có một mình Đỗ Hứa Thần, động tác vụng về kết hợp với nhạc aerobic, kết quả vô cùng buồn cười.

Đỗ Hứa Thần theo phản xạ muốn đoạt lấy di động của anh.

Lộ Ma Kết lại đã đoán trước được phản ứng của cậu ta, anh hơi rụt tay lại, nhẹ nhàng né tránh.

Đỗ Hứa Thần thấy không đoạt được, cũng không đủ gan để tiếp tục đoạt lại từ tay Lộ Ma Kết, cậu ta lập tức thay đổi thái độ.

"Xóa đi, anh Lộ." Đỗ Hứa Thần nịnh nọt cười: "Anh giữ cái thứ này lại cũng không có tác dụng gì, muốn xem video thì tìm một chút là ra một đống, nếu anh thích nhìn, lát nữa em gửi hết cho anh. Hai ta còn chưa thêm bạn tốt, chúng ta cũng coi như không đánh nhau không quen biết, nếu không chúng ta thêm bạn rồi trò chuyện..."

"Cậu đáp ứng tôi một chuyện, tôi sẽ xóa video..."

"Chuyện gì? Nếu khó quá thì có lẽ em sẽ không làm được." Đỗ Hứa Thần thấy anh đồng ý xóa video, thái độ càng trở nên tha thiết: "Đừng làm khó em quá, chuyện anh không làm được, chắc chắn em cũng không làm được."

"Không khó." Lộ Ma Kết cười: "Tôi xóa video, cậu đừng gây chuyện với Đoàn Song Ngư nữa."

Đỗ Hứa Thần sững sờ, há hốc miệng không nói nên lời.

Lộ Ma Kết nhìn thấu vẻ chần chừ của cậu ta, anh nhướn mắt, thản nhiên nói: "Làm khó cậu? Vậy tôi lưu lại, cái này rất thú vị, tôi cũng muốn chia sẻ nó cho mọi người cùng vui."

Nếu Lộ Ma Kết phát video này ra ngoài, mấy người nhìn thấy hôm nay lại thêm mắm dặm muối miêu tả về sự tồn tại của video này, vậy mặt mũi của cậu ta sẽ bị ném hết.

"Đừng đừng đừng!" Đỗ Hứa Thần vốn là kẻ ưa sĩ diễn, nếu không sẽ không khuyến khích các bạn cùng lớp đấu bóng với ban mười, Lộ Ma Kết thật sự chạm đến chỗ yếu của cậu ta: "Sau này em thấy Đoàn Song Ngư sẽ đi đường vòng, không, em chạy đường vòng, được không? Em nào dám động đến người anh bảo vệ?"

Lộ Ma Kết gật đầu, anh nhấn di động: "Xóa rồi."

"Anh Lộ, có thể..."

Lộ Ma Kết nhìn cậu ta: "Không tin tôi?"

Anh mắt một mí, lúc liếc nhìn người khác mang lại cảm giác vô cùng sắc bén.

Đỗ Hứa Thần bị ánh mắt đó dọa sợ, nhịn lại cảm giác không ổn, cậu ta tha thiết cười nói: "Sao có thể, em chỉ nhìn một chút, cho yên tâm."

Lộ Ma Kết không nói gì, mở album ra cho Đỗ Hứa Thần xem.

Đúng là xóa rồi.

Đỗ Hứa Thần khẽ thở phào.

Không còn uy hiếp, thần kinh căng thẳng của cậu ta thả lỏng, nghĩ thầm, cậu ấm Lộ Ma Kết này vẫn non lắm, còn tưởng thỏa thuận bằng miệng này là thật. Tuy sau này cậu ta không dám công khai gây rối Đoàn Song Ngư, nhưng sau lưng làm chút gì đó...

Đang nghĩ như vậy.

"Đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi." Lộ Ma Kết vỗ nhẹ lên vai cậu ta, đi lướt qua cậu ta ra ngoài: "Nếu quên mất, tôi sẽ phải giúp cậu nhớ, đến lúc đó chúng ta đều phiền phức."

Không biết Lộ Ma Kết vô tình hay cố ý, ngay lúc ngón tay chạm lên vai Đỗ Hứa Thần, pheromone Alpha trên người anh lập tức tuôn trào.

Tính xâm lược trong đó, không khác gì ném một quả lựu đạn lên vai Đỗ Hứa Thần.

Sự chèn ép giữa Alpha là trực tiếp nhất, bản năng khiến bọn họ trời sinh bài xích lẫn nhau. Đáng lý ra, bình thường Alpha đều dùng thuốc để khống chế pheromone.

Đỗ Hứa Thần bị pheromone của anh ép cho ngơ ngẩn, cho đến lúc Lộ Ma Kết đi xa, cậu ta vẫn không nhúc nhích.

Không biết từ lúc nào, cậu ta đã đổ mồ hôi lạnh cả người.

Lộ Ma Kết đi gần đến ban mười, thấy những học sinh về lớp trước cậu, lúc này đang đau khổ đứng ngoài cửa lớp, mỗi người đang cầm một quyển sách chăm chú nghiên cứu.

Lộ Ma Kết nghĩ tới, đây là tiết hóa học.

Người dạy hóa của bọn họ là một thầy giáo trung niên, tính khá nóng, vô cùng nghiêm khắc với học sinh. Nhìn tư thế này, thầy hóa là nhốt những học sinh trốn học ngoài cửa.

Trần Thiên Yết thấy anh đi tới, cậu ta giơ giơ quyển sách trong tay: "Thầy nói rồi, tiết này vốn muốn để bọn tao làm bài tập. Nhưng hơn nửa lớp trốn tiết, chứng tỏ bọn này chỉ cần nửa tiết là làm xong cái thứ này. Nếu trước khi tan học còn chưa làm xong hai chương này, vậy bọn tao phải chép lại kiến thức trong hai chương này một lần."

Chu Bảo Bình đã đành chấp nhận: "Hai chương này? Để tao xem trước xem có nhiều không."

Lộ Ma Kết cũng biết thầy này nóng tính, nhưng không nghĩ tới ông lại nóng đến vậy.

Có điều cũng phải, hai mươi học sinh cả nam lẫn nữ, trốn tiết như vậy, đứng từ trên bục giảng nhìn xuống giống như đang nhìn bà lão hở răng vậy.

Nhìn thôi cũng thấy bực mình.

Thấy Lộ Ma Kết im lặng, mọi người đều cảm thấy liên lụy anh thì không tốt lắm: "Lớp trưởng, cậu đi gõ cửa đi, thầy chắc chắn sẽ cho cậu vào."

Ngay cả Đoàn Song Ngư cũng không phản đối đề nghị này.

Vừa rồi Trần Thiên Yết còn mang hộ sách bài tập ra giúp Lộ Ma Kết, Lộ Ma Kết lật xem: "Chương 7 8 đúng không? Trước khi hết tiết tớ có thể làm hết một chương, một chương còn lại mọi người tự lấy di động tìm."

Mọi người đều bị cmn cảm động phát khóc.

Đây là sức mạnh gì? Câu nói đầu tiên đã làm mọi người cảm nhận được một sự an toàn lạ thường.

Đây là sức mạnh của học bá.

Sách bài tập này của bọn họ là do thầy hóa soạn, bài tập mỗi chương không nhiều, nhưng độ khó lớn, trên mạng hoàn toàn không có đề chuẩn, chỉ có thể tìm kiếm đề tương tự, từ đó suy ra lời giải.

Những học sinh học khá hơn một chút chia bài ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm.

Đoàn Song Ngư còn không có tư cách đọc đề, chỉ đành làm một tên du thực chạy qua chạy lại quạt gió thổi lửa: "Người máy đại chiến chạm một cái là nổ, ai có thể nhanh chóng làm xong bài tập đầu tiên trong mười lăm phút này, vào lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, chúng ta sẽ chúc mừng tổ di động, hay là chúc mừng Lộ Ma Kết..."

Lộ Ma Kết xoay bút, nhìn cậu: "Sao cậu có thể nói như vậy?"

Đoàn Song Ngư: "Miệng của tôi đột nhiên nghĩ ra mấy ý tưởng, nó thích ba hoa, tôi không thể bóp chết thiên tính của nó."

Ánh mắt Lộ Ma Kết rơi lên môi cậu.

Đoàn Song Ngư cảm giác như lưỡi mình bị thắt lại.

Ngay lúc đó cảm giác nóng bỏng chạy dọc xương sống, Đoàn Song Ngư cảm thấy đây là một loại khiêu khích mới, cậu khiêu khích lại: "Chưa thấy bao giờ hả?"

Lộ Ma Kết: "Đúng là chưa từng thấy."

Anh đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, Đoàn Song Ngư thầm cảm thấy không ổn.

Lộ Ma Kết chậm rãi nói: "Cái miệng của cậu sáng tạo như vậy, sao cậu không để nó làm đề hóa giúp cậu."

Đoàn Song Ngư: "..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top