Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103: Dám Cường Bạo, Sẽ Chết Cho Y Xem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trênbăng ghế, những mảnh vụn rơi xuống tán loạn, văng lên cả bức tường trắng.

Phím đàn vài chỗ nhấp nhô, một số bộ phận đã rơi xuống bên chân. Ji Hyo lùivề phía sau, lưng tựa vào bức tường, dần dần, vô lực trượt người xuống.

"Anh phá hủy bàn tay của tôi, bây giờ lại phá đàn của tôi."

Gary mãimãi không thể biết, vì muốn mơ ước chơi piano của cô quay lại, đã có một ngườiđàn ông, bị người ta giẫm đạp lên tôn nghiêm, đem vết thương ở nơi sâu nhấttrong lòng anh ra làm trò giải trí cho người khác. Tâm trạng lúc này của Ji Hyo khôngphải đơn giản hai chữ "thống khổ" là có thể diễn tả được. Cô ôm đầugối, trong mắt tràn đầy hận ý.

Gary đứnggiữa phòng khách, nơi này có dấu vết của việc Ho Dong và Ji Hyo chungsống, trên sofa có một đôi gối, trên bàn trà có cốc đôi, dép đi trong nhà. Gary xoayngười ngồi xuống: " Ji Hyo, trước đây không phải em đã hỏi tôi vì sao cònquay lại tìm em sao?"

Ji Hyo nângmắt lên.

"Lúc trước tôi chưa biết, bây giờ đã nghĩ ra rõ ràng." Gary cầmchiếc cốc đôi lên, trên đó in hình của Ji Hyo và Ho Dong chụp chung. "Chính là vì tôi không thểnhìn thấy em hạnh phúc." Gary nói xong, lại lặp lại một lần nữa: " Ji Hyo, tôikhông muốn nhìn thấy em hạnh phúc."

Lời nói vô liêm sỉ nhất mà đời này Ji Hyo nghe được, chính là câu này.

"Anh dựa vào đâu mà không để tôi hạnh phúc?"

"Bởi vì thứ mà tôi không có, em nhất định cũng không có." Gary nóixong, giơ tay lên thả ra, chiếc cốc rơi xuống nền gạch, vỡ thành từng mảnhnhỏ.

"Không ... " Ji Hyo vươntay ra, nhưng chỉ có thể chạm vào một mảnh sứ văng đến bên chân cô. Cô quỳ trênmặt đất, đôi mắt đầy ý thâm thù nhìn về phía y: "Anh là cái quái gì củatôi chứ? Không có được hạnh phúc là việc của anh, loại người như anh còn muốncó phúc sao? Đáng đời anh! "

Ji Hyo nóira cũng không lựa từ, cô nhặt những mảnh vỡ dưới đất, nụ cười ấm áp của Ho Dong, bây giờ lại bị vỡ thành hai mảnh.

Gary nghevậy, liền đứng dậy đi về phía Ji Hyo, cô nhìn thấy nụ cười hung ác trên khuôn mặtngười đàn ông, theo bản năng mà căng thẳng. Ji Hyo không chút nghĩ ngợi ném mảnh sứ trong tay vềphía Gary, thừalúc y né tránh, đứng lên xoay người bỏ chạy.

Cửa chính bị khóa trái, cô chỉ có thể mở cửa phòng ngủ, còn chưa kịp đóng lại,đã bị Gary theosát phía sau đẩy ra, chống đỡ phần lưng của cô, đè cô xuống giường của Ho Dong.

Đầu Ji Hyo úpxuống, mặt úp trong chăn, suýt nữa thì nghẹt thở.

Tiếng thở dốc của người đàn ông dồn dập, hơi nóng phả vào cổ Ji Hyo, côcố hết sức nghiêng mặt đi, ánh mắt sáng ngời mà tuyệt vọng nhìn trên tủ đầugiường, ảnh chụp chung của cô và HoDong.

Gary xoaymặt cô sang, môi mỏng chiếm giữ vành tai Ji Hyo, y ngả ngớn hôn, ngậm lấy, Ji Hyo toànthân run rẩy, nỗi tuyệt vọng sâu sắc mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể. Cô nângkhuỷu tay lên muốn đẩy y ra, lại bị Gary dễ dàng đem tay của cô đè ra phía saulưng.

Sắc trời đã dần tối, toàn thân Ji Hyo run rẩy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vàotấm ảnh kia.

Gary xérách áo ngoài của cô, y vội vàng ôm lấy Ji Hyo, nụ hôn nóng bỏng mang theo dục vọng, y lập tứcmuốn đặt cô dưới thân, lấp đầy khoảng trống lúc này. Tay y thâm nhập vào áo sơmi bên trong của cô, Ji Hyo khôngcòn cách nào, dùng sức nghiêng đầu về phía sau, đằng sau liền truyền đến tiếngkêu của người đàn ông, nhưng vẫn chưa buông cô ra.

Ji Hyo muốnnhổm người dậy, Gary liềnôm lấy thắt lưng xoay cô lại đối diện với y. Cô co hai chân lên, tỏ ra bàixích, Gary liềngiữ lấy đầu gối của cô, tách hai chân cô ra, cơ thể to lớn chen vào.

Ji Hyo vôcùng xấu hổ và tức giận, động tác như vậy dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ ngợilung tung.

"Cút ngay! "

Hai tay y nhanh chóng giữ chặt đùi Ji Hyo, trong mắt, dục vọng đang kìm nén đã giống nhưmột ngọn lửa: "Hắn ta đã ở trên chiếc giường này muốn em phảikhông?"

Hai mắt Ji Hyo trợnto, cắn môi không nói gì, người đàn ông này, không có gì là không nóiđược.

Cô cũng không dùng lời nói để đả kích y, lại chọc giận Gary, đối với cô mà nói sẽ không có kết cụctốt.

" Ji Hyo, emcần gì phải như thế." Ngón tay thon dài của Gary mơn trớn trên gò má cô: "Em đã quên mấtlúc trước vì sao em rời khỏi Nam Seo Joon rồi à? Cùng là thống khổ, sao lại muốn tiếp nhậnthêm một lần nữa?"

" Ho Dong không giống anh ta." Giọng nói của cô đầy dứtkhoát.

"Em đã từng nói, NamSeo Joon không giống tôi." Khuỷu tay Gary chốngxuống bên đầu Ji Hyo:"Lần nào em cũng nhìn sai."

Ji Hyo tránhkhỏi động tác đầy ái muội của y: "Lời nói này của anh, tôi thừanhận."

Gary giốngnhư tự lấy đá đập xuống chân mình.

Ánh mắt y lạnh lùng, hung hắn cắn lên môi cô.

Ji Hyo nhịnđau, khi y nâng khuôn mặt tuấn tú lên, khóe miệng mang theo một sợi tơ kéo dài.Gary mộtlần nữa giữ chặt mặt Ji Hyo:"Tôi nói chuyện tử tế với em, Ji Hyo, em quay về bên tôi, hạnh phúc mà em muốn, tôicó thể cho em."

Ji Hyo nghethấy thế, vô luận thế nào lòng cũng phẳng lặng không một gợn sóng, trái tim côbây giờ đã đóng băng, không phải chỉ một hai câu nói ngon ngọt của y là có thểtan chảy: "Nếu anh có thể buông tay, tôi sẽ thật lòng cảm kích anh."

Đáy mắt thâm sâu của Gary bỗngdưng chìm xuống, Ji Hyo bìnhtĩnh tránh đi ánh mắt ấy. Đối với sự lạnh nhạt của cô, y so với mọi khi đã kiênnhẫn hơn gấp nhiều lần: "Hai chữ "buông tay" viết như thế nào,cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Ji Hyo, tôi khuyên em, nếu em thật sự vẫn không hiểu,thì bỏ đi."

Ji Hyo bị đètới mức không thể động đậy: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Trong lời nóicủa cô đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu. Nếu Gary lạidùng thủ đoạn trước đây để đối phó với cô, cô còn có thể thoát đượckhông?

Dường như, những điều không tốt lại quay trở lại.

Gary vénmái tóc bằng của Ji Hyo ra, yvẫn thích cô để tóc dài, khi đó cô luôn buộc đuôi ngựa, để lộ ra vầng trán nhẵnmịn, y nhẹ nhàng hôn lên trán cô, Ji Hyo xoay mặt đi, sau khi sức lực phục hồi lại, liềnliều mạng giãy giụa: "Thả tôi ra! "

Gary vùimặt vào cổ cô, đưa tay cởi nút áo: "Em nói xem, nếu hắn ta biết chúng ta ởtrên giường làm chuyện này, hắn sẽ nghĩ thế nào? Còn muốn em không?"

Ji Hyo vẫnchưa phản ứng kịch liệt như trong suy nghĩ của y, hai tay cô níu lấy cổ áo:" Kang Gary, anhcòn nhớ Goo Arakhông?"

Người đàn ông nhíu mày, chờ cô nói tiếp.

"Anh nói anh chưa từng lên giường với Goo Ara, trước đó anh đã có bao nhiêu người phụ nữ tôicũng chẳng quản, nhưng mà ... " Cô nhìn thẳng vào mắt Gary: "Chẳng phải Maythường xuyên ngủ cùng anh đấy sao? Anh đã nằm xuống giường của cô ta, mà cònbăn khoăn về tôi, anh không cảm thấy gì, anh quen rồi, nhưng tôi thì khôngthể." Ji Hyo lắcđầu, vẻ mặt rõ ràng bày ra chán ghét: "Tôi vô cùng ghê tởm, nghĩ thôi đãbuồn nôn, anh sẽ không muốn bị tôi nôn lên người phải không?"

Cô nhìn thấy vẻ mặt Gary càngngày càng lạnh xuống, y chống người bên cạnh Ji Hyo, vẫn không nhúc nhích, rất lâu cũng không cóphản ứng.

Lưng Ji Hyo toátđầy mồ hôi lạnh.

"Lúc trước em nói, tay em là do thủy tinh làm bị thương, Ji Hyo,không phải là em muốn làm tôi thấy áy náy, tiện thể sẽ buông tha cho emchứ?"

Ji Hyo quảthật đã nghĩ như vậy.

Suy nghĩ này của cô, sao Gary có thể không nhìn ra chứ?

"Thật ngây thơ." Người đàn ông vỗ nhẹ lên mặt cô: "Em luôn coi tôi làác ma, ác ma làm gì biết áy náy cùng đồng tình chứ?"

Ji Hyo trongmắt không giấu nổi phẫn nộ.

"Còn nữa, em nói tôi dơ bẩn phải không?" Gary ép người lên: "Em còn tự cho rằng mìnhthông minh, còn tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ buông tha cho em? Nghĩ cùng đừngnghĩ, nếu chê tôi không sạch sẽ, vậy dứt khoát hai chúng ta cùng bẩn, ai cũngchớ xem thường ai! "

Y liền vươn tay kéo quần Ji Hyo, cô kinh hãi, bàn tay to lớn của người đàn ôngđể ở mép quần cô, cả bàn tay đã thò vào trong, cảm giác lạnh lẽo khiến cô khépchặt hai chân lại, Gary cườità mị: "Kẹp chặt thêm chút nữa."

Ji Hyo vôcùng xấu hổ và giận dữ, cô trợn to mắt, cổ họng khàn khàn quát: " Kang Gary, nếuanh dám cưỡng bức tôi, tôi sẽ chết cho anh xem! "

"Vậy sao?" Ngón trỏ của y kéo quần lót của cô ra: "Em thử chết thậtcho tôi xem?"

Ji Hyo cũngkhông ngốc nghếch như vậy, nhưng khi bị ép đến phát điên, cô liền không chútnghĩ ngợi cắn vào lưỡi, Gary vừa thấy có gì đó không ổn liền lập tức vươntay ngăn động tác của cô, Ji Hyo thấy thế, liền dùng sức cắn.

Người đàn ông đau đến mức cả người toàn khí lạnh, máu đỏ sẫm tử ngón tay chảyvào miệng Ji Hyo, saukhi cảm thấy vị tanh, lúc này Ji Hyo mới nhả ra: "Thì ra, máu của anh là máulạnh."

Gary ngồidậy, máu tươi chảy xuống mặt đất.

Y cũng chẳng thèm nhăn mày, Ji Hyo cảm thấy như vừa rồi không phải cô cắn vào tayy, cô lau miệng, Gary đứngtrước giường, trên khuôn mặt lạnh lẽo nở ra một nụ cười, y lùi lại hai bước, nụcười lạnh, đầy quỷ dị.

Bàn tay quét qua tủ đầu giường, ảnh chụp của Song Ji Hyo và HoDong liềnrơi xuống đất vỡ vụn

Nhìn thật chướng mắt.

Người đàn ông dùng chân đá văng nó ra, lúc này mới đứng thẳng người đi rangoài.

Y mở cửa ra, bên ngoài, Bora đangđịnh bấm chuông, bàn tay còn đang giơ lên.

Cô há to mồm, trợn mắt: "Anh ... "

Sao anh ta lại ở trong nhà HoDong đira?

Gary lướtqua người cô, nhanh chóng đi xuống lầu.

Bora vội vào nhà, trong phong khách một đống hỗnđộn, chiếc đàn Ho Dong mua cho Ji Hyo cũng bị hỏng, Bora đặt túi xách xuống: " Ji Hyo, Ji Hyo?"

Cô nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, vội chạy vào. Ji Hyo ngồidưới đất, cúi đầu.

Bora ôm lấy vai Ji Hyo: "Cậu làm sao thế, Ji Hyo, mình là Bora đây."

Ji Hyo ngẩngđầu, bộ dạng này dọa cho Bora hétto một tiếng, hai tay cô giữ lấy mặt Ji Hyo: "Sau lại chảy máu? Ji Hyo, rốt cuộc anh ta đã làm gì cậu? Tên khốn kiếpnày! "

" Bora." Ji Hyo cầm lấy tay Bora: "Cậu đừng lo, máu này không phải củamình."

Lúc này Bora mới buông lòng người: "Sao anh ta lại ởđây?"

Viền mắt Ji Hyo phiếmhồng, cắn môi đứng dậy: "Anh ta nói, muốn mình trở về bên anh ta."

"Vô liêm sỉ! " Boranghiến răng nghiến lợi: "Mình tìm anh ta tính sổ! "

"Đừng ... " Ji Hyo vươntay, lại bị Bora gạt ra, cô lao ra khỏi phòng ngủ, cầm túi xáchvội vàng đuổi theo.

Xuống dưới lầu, xe Gary đãlái ra khỏi khu nhà, Bora khởiđộng máy, nhấn ga đuổi theo.

Gary láirất chậm, y mở kính xe ra, có chút đăm chiêu, vết thương ở tay vẫn đang chảy máu,chỉ cần động đậy một chút là rất đau.

Y không ngờ, Ji Hyo đốivới y lại bài xích đến thế, cô quyết tuyệt không nghe theo, y muốn cô trở lạibên mình, tâm tình càng bực dọc, y mở nhạc thật lớn. Bất ngờ, xe của Bora vượt lên như bão táp trước mặt y, cô đạp mạnhmột cước thắng xe.

Gary vộiđánh tay lái, dừng xe lại.

Bora thở hồng hộc, xông tới, Gary xuống xe, dùng sức đóng sập cửa xe: "Đồđiên."

"Tôi thấy anh mới là đồ điên." vẻ mặt Bora giận dữ: "Cuộc sống của Ji Hyo bâygiờ rất tốt, không cần đến anh quan tâm đến, cậu ấy đã có Ho Dong rồi,không cần anh quấy nhiễu, anh có thể đại nhân đại lượng chừa cho cậu ấy một conđường sống không?"

"Không thể."

Bora nổi cáu, vốn cũng không muốn cùng y thươnglượng chuyện sống chết: "Lúc cậu ấy bên cạnh anh, anh vì cái gì không biếtquý trọng cậu ấy? Còn làm cho tiểu Tam kia khi dễ cậu ấy, anh cho rằng sau khily hôn, cậu ấy mới biết chuyện của các người sao? Kang thiếu, anh nhiều phụ nữnhư vậy, thiếu đi một người thì sẽ chết à?"

"Không ngờ trông tướng mạo cô cũng không đến nỗi nào, mà ăn nói lại thô lỗnhư vậy."

"Vì tôi bất bình thay Ji Hyo." Bora đứngtrước mặt Gary:"Còn nhớ khi kết hôn anh đã đồng ý với cậu ấy điều gì không? Anh nói rằngcả đời sẽ đối tốt với cậu ấy, nếu anh không làm được, tại sao không buông tayđể người khác làm?"

"Ai có thể làm được, tên thầy giáo kia sao?"

"Ít ra Ho Dong còn biết được yêu Ji Hyo là như thế nào."

"Cô nói đủ chưa?" Gary dựavào xe, không muốn nhiều lời với Bora.

"Chưa! " Bora tỏthái độ "cây ngay không sợ chết đứng": "Còn nữa, vì sao khi anhphát hiện ra tên thám tử tư kia, hôm sau liền ly hôn với Ji Hyo, nói cho cùng còn không phải vì sợ phân chiatài sản sao?"

Gary nhạycảm nghiêng người đứng dậy: "Sao cô biết ngày hôm sau chúng tôi liền lyhôn?" Y nghĩ lại, liền hiểu ra: "Đúng, cô và cô ấy thân thiết như vậy, tấtnhiên sẽ nói cho cô."

"Cậu ấy càng không nói cho tôi biết, ngay cả Ji Hyo cũng không biết, thám tử bị anh đánh phải nhậpviện nửa tháng là tôi mời, tôi sợ cậu ấy ngốc nghếch, đến lúc đó bị thua thiệt,tôi không giúp cậu ấy, còn ai giúp cậu ấy đây?"

Bora ra vẻ đương nhiên.

"Cô ... " Trong mắt Gary thoáng hiện lên hoang mang mờ mịt, nhưng lạitức đến nỗi không nói nên lời.

Bora nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt y, không khỏilùi lại một bước: "Trong mắt Ji Hyo từ trước đến nay không thể chấp nhận được mộthạt cát, chuyện hai người ly hôn cũng là điều không sớm thì muộn, có lẽ cái gìcũng chỉ cần theo thời gian cũng từ từ phai nhạt đi, nhưng điều duy nhất cậu ấysẽ không chấp nhận ... "

Vẻ mặt Gary khôngchút thần sắc, chờ cô nói tiếp.

"Chính là việc anh chơi bời bên ngoài, nó đã trở thành vết thương, khôngthể cứu vãn. Kang thiếu, Ji Hyo cậu ấy thật vất vả mới sống lại được, tôi khôngđành lòng nhìn cậu ấy chết đi lần nữa. Nếu không có Ho Dong, cậuấy thật sự sẽ không đứng dậy nổi, anh tìm ai cũng được, nhưng mà đừng tìm cậuấy, được không?" Trong mắt Bora đầykhẩn thiết, nước mắt lưng tròng.

"Ở bên tôi, thật sự sống không bằng chết sao?" Hắn dường như đang hỏi Bora, nhưng cũng là tự hỏi chính lòng mình.

" Ji Hyo đãtừng nói, đối với anh, cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ tha thứ."

Gary nắmchặt chìa khóa xe trong tay, nó khắc vào da thịt, y tự nghĩ, không bao giờ thathứ? Y chợt cảm thấy khí lực toàn thân bị rút tận, trên khuôn mặt kia, là vẻchán chường và cô đơn. Bora nhìnđến xuất thần, giống như muốn đọc được gì đó từ mắt y.

Sự trừng phạt lớn nhất đối với một người, cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.

Ji Hyo biết Gary đốivới cô không có tình cảm, cho nên sẽ không quan tâm cô có tha thứ hay không,cho dù sau khi y biết, cũng sẽ chẳng động lòng lấy một chút.

Không bao giờ tha thứ, những lời này, là suy nghĩ trong lòng của Ji Hyo.

Điều cô không thể ngờ được chính là, Gary không phải không cần, khi Bora nói ra năm chữ này, y cảm thấy trái tim như bịxé mở vết thương, cảm được thế nào là đau đớn thê lương.

Gary rấtnhanh đã bình thường lại, y kéo cửa xe ra ngồi vào.

Y hạ kính xe xuống, khởi động xe: "Giúp tôi chuyển lời tới Ji Hyo."

Bora buông lòng, có lẽ y đã hiểu lời cô nói:"Nói gì?"

"Đối với cô ấy, tôi không bao giờ buông tay! " Gary nói xong, lái xe tuyệt trần rời đi.

Gió thổi bay những sợi tóc bên má Bora,buông xõa lung tung, cô dùng sức đá một phát: "Loại người gì thế! "
---------
Ho Dong cất xe máy điện vào gara, khi anh đi đến cửanhà, thấy cửa mở, anh liền đầy cửa vào: " Ji Hyo?"

Vừa muốn khom lưng đổi dép, liền thấy Ji Hyo cứng đờ, sống lưng thẳng tắp ngồi trên salon,phòng khách sàn nhà chất đầy bừa bãi, tầm mắt anh dừng lại trên chiếc piano đãbị phá hỏng, bước chân vội vàng đi đến bên cạnh Ji Hyo: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Ji Hyo trốngrỗng, nghe thấy tiếng nói, mới hoàn hồn, sau khi vén mái tóc rối lên, mới ômlấy Ho Dong: " HoDong, anhta tới."

"Cái gì?"

"Chúng ta phải làm sao đây? Em rất sợ."

Ho Dong vội ôm lấy vai Ji Hyo, cạnh chân là chiếc cốc đã vỡ, nụ cười dịu dàngcủa Ji Hyo cũngvỡ vụn, tóc tai cô rối bù, quần áo xộc xệch. Ho Dong từđầu đến cuối một câu cũng không hỏi khiến cô cảm thấy khó xử: " Ji Hyo,không sao, có anh ở đây." Bàn tay to lớn của anh vỗ về Ji Hyo: "Từ mai anh sẽ bỏ dạy kèm, hàng ngày chờem tan ca."

Ji Hyo lắcđầu, vô ích, cho dù Ho Dong luônở bên cạnh cô, Gary vẫncó cách nhanh hơn một bước. Y giống như một tên ác ma luôn ở khắp mọi nơi, phávỡ cuộc sống mới còn chưa vững vàng của Ji Hyo.

Sự bức bách cùng với thủ đoạn của y, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn và cayđộc.

Y đại khái có thể trực tiếp đưa Ji Hyo về Bạch Sa, nhưng y hiển nhiên không làm nhưvậy, vì trong mắt y, chỉ có từng bước phá hủy niềm tin kiên trì của Ji Hyo, cômới hoàn toàn chết tâm. Y giống như một khán giả bàng quan đứng xem, chỉ dùngchút thủ đoạn đùa giỡn có thể làm cho Ji Hyo tuyệt vọng.

Ho Dong nhẹ vỗ vai Ji Hyo, anh đứng dậy đi vào bếp, đem đồ ăn trên bàncho vào lò vi sóng hâm lại.

Ji Hyo bịanh kéo tay đi tới bàn ăn, HoDong xớicơm cho cô: "Trước tiên ăn no đi đã."

Ji Hyo khôngnuốt nổi, nhưng vẫn nhận lấy.

Ho Dong xoay người trở lại phòng khách thu dọn, Ji Hyo thấythế, buông bát đũa đứng dậy.

"Không cần." Ho Dong ngẩngđầu: "Em mau ăn cơm đi."

Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận thu dọn mảnh vỡ của chiếc cốc. Ji Hyo gẩygẩy hạt cơm, nhạt nhẽo vô vị, làm sao mà nuốt nổi.

Bóng dáng Ho Dong cứng ngắc trước chiếc piano, anh nhặt những bộphận bị rời ra, bỏ vào túi nilon, hộp đàn cũng bị đập vỡ, ngón tay anh đặt trênchiếc đàn, cho dù dùng bàn tay còn linh hoạt kia, cũng không thể đánh được ratiếng.

Hai tay Ji Hyo vòngqua thắt lưng, ôm chặt Ho Dong:"Xin lỗi, Ho Dong, thực xin lỗi."

Anh xoay người: "Ngốc ạ, liên quan gì tới em chứ?"

"Là do em không bảo vệ được đồ đạc trong nhà, khi anh ta phá, em không cócách nào, ngay cả sức lực cũng không có."

" Ji Hyo,không có gì quan trọng bằng em." HoDong ôm Ji Hyo vàolòng: "Chỉ cần em không sao là tốt rồi."

Khi Bora đi vào, đứng ở cửa, không đành lòng quấy rầybọn họ.

Cũng không biết sự quyến luyến không rời này, còn có thể duy trì được baolâu?

Ho Dong ngẩng đầu, phát hiện ra Bora, anh liền đặt Ji Hyo ngồi xuống sofa trước mặt.

Bora cũng hoàn hồn, đặt túi xuống bên cạnh: " Ji Hyo, cậukhông sao chứ?"

Ji Hyo lắcđầu, máu ở miệng đã lau đi, ngoại trừ sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ cũng không cònlàm cho người ta sợ hãi giống khi Bora thấylúc nãy.

"Hay là, hai người rời khỏi đây đi, đi tới nơi mà Gary không thể tìm được?"

"Trốn tránh như vậy cũng không phải là cách." Vẻ mặt Ji Hyo mệt mỏi, cô úp mặt vào lòng bàn tay: "Nhàcủa Ho Dong ở đây, nếu bọn mình chuyển đi rồi lại gặp hắn,thì phải làm sao?"

"Aiz, đúng là ôn thần!" Bora lắcđầu: "Hay là, để mình bảo Kim Tang giúp,anh ấy quen biết rộng."

"Không cần." Ji Hyo vộitừ chối, tuy rằng cô không biết rõ về mọi thứ của Gary, nhưng qua việc của Ji Sung có thể thấy, phía sau y không hề đơn giản:" Bora, cậu đừng lo, cũng đừng kéo Kim Tang vào,mình tin, Gary anhta sẽ không làm gì được mình."

"Sẽ không thế như thế đâu?" Bora nhìnđồ đạc trong phòng: " Ji Hyo, cậu phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt, vừa rồimình đuổi theo anh ta, Gary nói,anh ta đối với cậu sẽ không bao giờ buông tay, aiz, cái loại khẩu khí này, cũngkhông phải nói đùa."

Bàn tay Ji Hyo lạnhnhư ngâm trong nước đá, HoDong kéotay cô, ủ trong lòng bàn tay: " Ji Hyo, em đừng sợ, anh sẽ nắm chặt tay em mãi mãikhông buông ra, anh tin, nếu chúng ta kiên trì, thì không có gì đáng sợcả."

Ji Hyo gậtmạnh đầu, Bora cũng mỉm cười theo, nhưng không khỏi nặng nề lolắng.
-------
Mấy ngày sau đó, Ho Dong bỏ dạy thêm, Gary mặc dù chưa xuất hiện, nhưng Ji Hyo vẫnrất cảnh giác, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, buổi tối lại bắt đầu mất ngủ.

Thứ sáu là sinh nhật của quản lý, anh ta muốn hào phóng một lần, nói là mờitoàn bộ nhân viên của công ty đi liên hoan, hơn nữa năm nay lợi nhuận khôngtồi, cho nên sáng sớm đã cho người đi chuẩn bị.

Ji Hyo khôngmuốn đi, quản lý đối với cô vốn không ưa, Chị Jung thấy vậy liền khuyên cô đi cùng, coi như vuichơi, ca hát.

Từ khách sạn đi ra đã là hơn 8 giờ, cả nhóm lại kéo nhau đi KTV, quản lý mờikhách, không chơi bời thả phanh thì không được.

Trấn Lâm Thủy không thể bằng Bạch Sa, đương nhiên quán bar cũng không thể sahoa như Cám Dỗ, trong phòng bar hạng nhất có khoảng hai mươi người, Ji Hyo ngồitrong góc, nhắn tin với HoDong.

"Em ở đâu? Anh tới đón em."

"Lát em bắt xe về, đừng lo." Ji Hyo nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm: "Bây giờđồng nghiệp đều ở đây, không sao."

Tất nhiên, bọn họ đã coi Gary như thú dữ phải phòng bị.

Ji Hyo vừabỏ di động vào túi xách, liền thấy cửa phòng bị đẩy ra, Gary mặc một chiếc sơ mi đơn giản đang tiến vào, yđi đến đâu cũng mang theo một loại áp bức, đứng ở kia, cho dù muốn trốn cũngkhó.

Quản lý vội đứng dậy tiếp đón, cúi đầu khom lưng: "Kang thiếu, vinh hanhvinh hạnh, xin mời."

Các nhân viên trong công ty liền xôn xao, Gary bắt tay với quản lý, quản lý đi trước dẫnđường, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Gary đang nhìn Ji Hyo mà tiến tới.

Chỗ cô ngồi vốn cực kỳ bình thường, nhưng việc này khiến cho cả phòng đều chămchú vào Ji Hyo.

Cô thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, mãi đến khi Gary ngồi xuống bên cạnh cô, cô cũng không tỏ rahoảng sợ cùng thất thố chút nào, càng không như người khác sẽ mừng rỡ như điên.Cô ngại mọi người ở đây, nên không tỏ ra. Chỉ theo lễ nghi giao tiếp, gật đầuvới Gary mộtcái.

Người đàn ông lơ đễnh, cánh tay giữ chặt bả vai Ji Hyo.

Cô nghiêng người tránh, Gary vội giữ lấy eo cô.

"Kang thiếu, anh xem, toàn bộ nhân viên công ty tôi đều ở đây, cũng đủthấy được thành ý hợp tác cùa chúng tôi phải không?" Quản lý vội nâng cốc trà,luống cuống cao hứng lạ thường.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đến cả Chị Jung cũngtỏ ra không vui.

Ji Hyo lạnhlùng nhìn Gary, đèthấp tiếng nói, âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Anh lại muốngì?"

Gary khônggiận mà cười, cũng không trả lời Ji Hyo, y cầm ly rượu vang lên nhấm nháp: "Vẫncòn thiếu một chút."

"Kang thiếu cứ nói."

Gary đemmặt hướng về Ji Hyo, đôimắt đào hoa mị hoặc chúng sinh không hề có hảo ý mà nheo lại: "Nói thậtvới ông, tôi chọn công ty này, chính là vì vừa mắt Ji Hyo, tôi muốn cô ấy làm người phụ nữ của tôi, nhưngcô ấy không quan tâm. Nếu đã như vậy, tôi liền muốn tốt cho cô ấy, hạng mục nàynên giao cho cô ấy, đối với tiền đồ sau này cũng có lợi, cho nên, chỉ cần ôngthuyết phục được cô ấy, hôm nay tôi có thể ký hợp đồng."

"Không thể nào! " Ji Hyo quả quyết cự tuyệt, cô không để ý sắc mặt củaquản lý đã sầm xuống: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

" Ji Hyo, cônói năng với Kang thiếu kiểu gì thế hả?" Quản lý vội quát ngăn cô lại.

Ji Hyo hấtbàn tay của người đàn ông ra: "Không phải anh ta vừa mắt tôi sao? Làm saocó thể để ý chút ít những lời này, quản lý, tôi không ngờ anh lại dựa vào sinhnhật của mình để làm ăn, thái độ của tôi với việc này rất rõ ràng, khôngđược."

Quản lý gặp phải người tính tình bướng bỉnh, lại ngại có Gary ở đây, nhất thời không dám tức giận: "Cáccô cậu cũng khuyên nhủ đi, đây là đối tác rất tốt, nếu hạng mục này đàm phánthành công, tiền thưởng cuối năm sẽ tăng gấp đôi."

"Oa, thật sao! "

"Thật tốt quá ... "

Đám đồng nghiệp lúc đầu chỉ mải hóng chuyện, lúc này mới bắt đầu xôn xao khuyênbảo: " Ji Hyo,không phải chỉ là một hạng mục sao, cô đồng ý đi."

"Đúng vậy, cũng không mất đi của cô miếng thịt nào mà ... "

Ji Hyo bị tấncông trái phải, nhưng tính kiên nhẫn của cô rất tốt, vẫn chưa hề bị chọc giận:"Bây giờ anh hài lòng chưa?"

"Chưa hài lòng." Gary tựangười vào sofa, rượu vang sóng sánh trong tay y.

Quản lý ở bên cạnh không ngừng tạo áp lực: " Ji Hyo, tôi không thể hiểu nổi, trước đây cũng coi nhưcông ty một tay bồi dưỡng cô, bây giờ cô lại không suy nghĩ cho công ty, Kangthiếu chịu hợp tác với chúng ta, đó là vinh hạnh vô cùng, cô chỉ gật đầu mộtcái, là có thể giúp được tất cả mọi người rồi."

"Giám đốc, sở dĩ tôi không đồng ý, chính là vì công ty mà cân nhắc."

"Cô ... " Quản lý vội kìm lại cơn tức giận của mình, Chị Jung ngồibên cạnh, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống mặt bàn: "Sớm biết tình hìnhnhư thế này, tôi sẽ không đi, còn chẳng bằng ở nhà với chồng con, lão Goong Nam,người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Ji Hyo là người trong cuộc khó xử thế nào, anh còn bứcép cô ấy như vậy, tiệc sinh nhật này nên sớm kết thúc đi, tôi thấy anh nên trởvề sống lại từ đầu đi."

Quản lý xấu hổ, lại không thể nổi nóng với Chị Jung: "Cô thì biết cái gì! "
Ji Hyo sợliên lụy đến Chị Jung, côvội chuyển chủ đề: "Trước hết tôi xin nói rõ thái độ của tôi, nếu quản lýmuốn nhận, thì đó là việc của công ty, nếu ngày nào đó bị bóc lột đến xương cốtcũng không còn, thì cũng không liên quan đến tôi, chúng tôi là người làm côngăn lương, đi đến chỗ nào cũng có thể kiếm miếng ăn, còn về tôi, vẫn là câu nóikia, phàm là liên quan đến hạng mục này, tôi sẽ không nhúng tay vào."

Chị Jung tỏ vẻtán thưởng, cầm túi xách ở bên cạnh: "Tôi đi trước, về trông con."

Ji Hyo đứngdậy theo, lại bị Gary kéotrở lại.

Chị Jung đithẳng ra khỏi phòng bar, may là có lần dùng điện thoại của Ho Dong gọi cho cô, nên cô biết số của Ho Dong. Chị Jung đứngở cửa, thấy Ji Hyo chưađi ra, liền đi ra khỏi câu lạc bộ, gọi điện thoại cho Ho Dong.

Nhóm đồng nghiệp thấy hai người mờ ám không rõ, bắt đầu chọc phá lung tung:" Ji Hyo, haingười không phải là quen biết từ trước chứ?"

"Không biết! " Ji Hyo trả lời rõ ràng, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắnlên: "Sao tôi có thể quen biết loại người này?"

"Tôi là loại người như thế nào?"

Ji Hyo cườilạnh: "Không phải loại người cùng đẳng cấp với tôi."

Trong mắt Gary giấuđi u lãnh, y nhìn về phía bóng dáng xa xa ngoài cửa, giọng nói đột nhiên trởnên hào hứng: "Thôi, tôi muốn tìm chính là công ty của anh, Goong tổng, có mang theo hợp đồngkhông?"

Quản lý chưa kịp có phản ứng, Ji Hyo lại cảnh giác nhìn về phía Gary, y màcó lòng tốt như thế?

"Quản lý, quản lý..." Người bên cạnh vội gọi ông ta.

"Ồ, mang theo, mang theo." Quản lý vui sướng đến luống cuống chân tay:"Từ sáng tôi đã chuẩn bị rồi."

Ji Hyo nhìn bảnhợp đồng được quản lý cẩn thận dâng lên, thì ra, anh ta sớm đã có chuẩnbị.

Gary hàophóng ký tên vào, khi quản lý chuẩn bị ký tên, Ji Hyo bất giác vươn tay: "Quản lý..."

Vẻ mặt anh ta không chút kiên nhẫn rút hợp đồng lại: "Đây là chuyên củacông ty, Song Ji Hyo, ngồiyên đấy đi."

"Ngày mai tôi sẽ cho người đem các điều khoản đến công ty anh, hợp tác vuivẻ."

"Được, được, hợp tác vui vẻ, cảm ơn Duật thiếu đã cất nhắc." Quản lý giốngnhư đang cầm một bản hợp đồng bảo bối mà nhét vào túi văn kiện, Ji Hyo lạnhlùng nhìn, tầm mắt dừng lại.

Điều quản lý muốn rất đơn giản, dự án này thành công, tiền thưởng năm nay củaanh ta ít nhất đủ để đổi một căn nhà lớn.

Nhóm đồng nghiệp nâng ly chúc mừng, Ji Hyo vội cầm túi xách, thắt lưng lại bị Gary ômlấy: "Uống hết ly rượu này, tôi đưa em về."

"Không cần! "

Ji Hyo thiếuchút nữa bị không khí trong phòng làm cho nghẹt thở, cô vội chống tay vàotường, sau khi lấy lại tinh thần, một mạch chạy ra ngoài.
--------
Buổi tối gió rất lạnh, hai tay Ji Hyo chống lên đầu gối, quần áo cô khá mỏng, khôngngờ bên ngoài lạnh như vậy, lấy di động ra, nhưng lại phát hiện có mười mấycuộc gọi nhỡ của Ho Dong.

Cô vừa ấn nút gọi, vừa chạy về hướng bến xe buýt.

Gary lấyxe đuổi theo ra, sau khi thấy bóng dáng Ji Hyo, vội đánh xe tiến đến.

"Alo, Ho Dong ... " điện thoại rốt cuộc cũng kếtnối.

Nhanh chóng truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Ho Dong:" Ji Hyo, emđang ở đâu?"

Ho Dong ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng đối diện với Ji Hyo, anhvội buông di động xuống, không chút nghĩ ngợi chạy sang.

"Ầm ... "

"Kéttt ... " Tiếng phanh vô cùng bén nhọn.

Ji Hyo hoảngsợ trợn to mắt, đã thấy HoDong bịđụng văng ra, Gary cởidây an toàn đi xuống. Ji Hyo trôngthấy một màn này, hoàn toàn không khống chế được, cô vội chạy tới đẩy Gary đi,lưng người đàn ông va phải kính chiếu hậu: "Anh muốn thế nào, rốt cuộc anhmuốn thế nào, anh cút ngay cho tôi! "

"Em không có mắt à? Là hắn ta vượt đèn đỏ! " Gary cũng không ngờ, Ho Dong lạichạy thẳng sang như thế.

"Anh có chuyện gì mà không làm được? Tôi không ngờ anh lại hèn hạ như vậy!"

Trong mắt người đàn ông không che giấu được mất mát, y cố nén cơn đau nhói saulưng. Thì ra một khi người ta đã không tin tưởng y, toàn bộ trách móc, đều sẽđổ lên người y mà thôi.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top