Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106: Cầu xin anh, đừng có ép tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hyo chạy vô cùng nhanh, cô thật muốn chạy trốn tới một nơi mà mãi mãi sẽ không có Gary xuất hiện ở đó, cô mang giày cao gót, bị vấp phải một thứ gì đó, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất xi măng.

Cô nằm ở đó, đau đến không đứng dậy được.

Bora cùng Ho Dong đuổi theo, Ho Dong vội khom lưng đem cô ôm lấy, "Ji Hyo, em không sao chứ?"

Ji Hyo lòng bàn tay bị trầy da, cô ngồi trên mặt đất xi măng lạnh như băng, nhìn xuống sườn xám lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, Ho Dong cùng Bora dùng sức đỡ cô đứng lên" Ji Hyo, cậu đừng như vậy, đừng dọa tớ."

"Bora, tớ chịu không được." Ji Hyo rốt cục cũng nhịn không được nữa tại đây hét lớn lên, gào khóc đứng dậy, cô hoàn toàn bất chấp hình tượng, Ho Dong lấy khăn ra tự tay lau đi vết máu trên bàn tay của cô, Ji Hyo bị nước mắt làm nhòe hết lớp trang điểm của cô dâu, làm cả khuôn mặt bẩn không chịu được.

"Ji Hyo, sẽ có cách mà, em đừng vội." Chuyện này vượt quá sự suy đoán trước của tất cả mọi người, Ho Dong chán nản ngồi ở đó, thần sắc hoãn loạn, dường như sự hoãn loạn cũng không ít.

"Em... Còn có thể có cách nào sao?" Ji Hyo nghẹn ngào không thôi, nước mắt được bộ sườn xám màu đỏ hấp thụ sạch sẽ, cô cuối cùng cũng hiểu ra Gary tại sao lại chắc chắn như vậy, cuối cùng cũng biết hắn làm sao có thể có lòng tốt mà tại trong hôn lễ mà chịu buông tha cho cô.

Thì ra là hắn đã sớm đoán ra Ji Hyo và Ho Dong còn chưa đi đăng ký kết hôn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xem cô vô cùng vui vẻ với chuyện hôn nhân này, nhìn xem cô dè dặt không dám đi đụng vào hắn, nhìn xem ảnh cưới của cô và Ho Dong bị đốt thành tro bụi. . . . . .

Hôm nay, nói không chừng lại nhìn xem cô trả lại nhẫn cưới cho Ho Dong.

Hôn nhân này cô chờ đợi đã lâu, thì ra chỉ là câu chuyện cười, Ji Hyo đi đến bên Ho Dong khóc thảm thiết, thì ra là, cô lại là người phụ nữ đã có chồng!

Cô không ngừng khóc, cười, thần sắc trong thoáng chốc, phảng phất là đang nằm mơ, Ho Dong một lòng cùng cô đi đến nay, cô qua loa mà lại sống tạm bợ, mà hắn, lại chịu tiếp nhận cô toàn bộ không chịu buông, Ji Hyo do dự, cuối cùng cũng chịu bước tiếp một bước, muốn tốt cho mình nên vui vẻ mà sống. Cô thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ có chỗ nào lại một lần nữa đắc tội Gary, cô cẩn thận bảo vệ mối quan hệ của mình và Ho Dong, lại không nghĩ rằng, trong mắt người ngoài tờ giấy vụn kia, lại cũng đủ phá hủy toàn bộ hạnh phúc của cô.

Cô nghĩ có một cái nhà, một cái ở đâu cũng không sao. Cô cũng muốn có người yêu, có thể thay ba mẹ mà đối xử tốt và yêu thương cô, Ho Dong rất yêu cô, Ji Hyo so với ai khác đều thấy rõ ràng nhất, cô biết rõ sống cùng với hắn, cô sẽ rất hạnh phúc.

Ít nhất, sẽ không bị tổn thương. Lòng của cô, cũng sẽ không lại đau nhức.

Khí trời vốn là có khói mù tối đen, lúc này, lại có mưa nhỏ lẻ tẻ rơi xuống, ba người ngồi ở trên ghế dài dưới cây ngô đồng, Ji Hyo mở to đôi mắt, mưa cứ liên tiếp rơi xuống lá cây vốn là yếu ớt nên không chịu nổi, nước mưa theo lá chảy xuống đến đáy mắt Ji Hyo...

"Ji Hyo, Ji Hyo u?" Bora đột nhiên thấy cô im lặng, vội vỗ vai của cô, mới phát hiện cô nhắm nghiền hai mắt.

"Ji Hyo, em làm sao vậy?!" Ho Dong vội vàng lấy lại tinh thần, ôm lấy mặt Ji Hyo rồi gọi cô.

"Không ổn rồi, nhanh đưa đến bệnh viện." Bora cầm lấy túi xách bên cạnh, vội vàng chạy đi lấy xe đưa Ji Hyo đến bệnh viện.

Ji Hyo đi vào một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cô mặc quần jean cùng giày bó bình thường, cùng một áo khoác màu vàng nhạt dài phủ qua gối, Ji Hyo khuôn mặt nhỏ nhắn rủ xuống nhìn qua cách ăn mặc trên người, trang phục này hình như là cô mặc khi lần đầu tiên gặp phải Gary.

Cô đứng ở ngoài cửa, có chút gì đó không hiểu nỗi, bởi vì cô cũng không nhận ra chỗ này là đâu, bên ngoài trước mắt là bụi gai, cô không đi qua được, cho nên chỉ có thể vào phòng.

Giơ cổ tay lên gõ xuống cửa, cửa lại tự động mở ra.

Ji Hyo lên tiếng hỏi, "Xin hỏi, có người ở đó không?"

Bên trong tiếng vang rất lớn, tựa như đinh tai nhức óc.

Cô quyết định đi vào, nhà này có nhiều phòng ở, phòng khách thì có chừng trăm mét vuông, Ji Hyo đứng ở dưới chùm đèn thủy tinh lớn, ở góc tường, còn có đặt một khung đàn dương cầm.

Cô đi qua, hai tay tại hắc bạch khóa thượng mà di chuyển, đàn ra khúc nhạc du dương động lòng người.

"Gâu Gâu--" Đột nhiên, có con chó Mông Cổ vẫy cái đuôi ngoắt ngẩy xông đến bên cô, Ji Hyo mừng rỡ khom người, "Bobo, Bobo, tao rất nhớ mày a."

"Ji Hyo."

Ji Hyo ngẩng đầu, "Dì Goo?"

"Ji Hyo, con cuối cùng đã trở lại?"

Lời mà Dì Goo nói ra làm cô sững sờ không hiểu nỗi, Ji Hyo đứng lên, "Dì Goo, dì làm sao có thể ở đây? Đây là đâu a?"

"Đây là nhà của con a!" Dì Goo nhìn qua Ji Hyo với vẻ kỳ lạ, "Dì định hỏi con, con làm sao biết đường mà có thể trở về?"

"Không đúng, con không có nhà, đây không phải nhà của con."

"Đây là nhà của con."

Ji Hyo nhìn về phía bên cạnh, không có một chút ấn tượng nào, Dì Goo ánh mắt kỳ lạ, chằm chằm nhìn thấy cô toàn thân đang run lên, " Ho Dong ở đâu?"

"Ho Dong? Ji Hyo, con đang nói cái gì ở đây thế? Trên đời này không có người nào tên Ho Dong cả."

Cô nghe nói vậy sợ tới mức hét to, "Không có phải thế, con vừa cùng Ho Dong kết hôn, hắn là chồng của con! "

"Ji Hyo, vậy anh ta có thể đang ở trên lầu, dì đưa con lên lầu."

Ji Hyo đi theo Dì Goo lên lầu, bà mở một cái cửa phòng ra, "Đi vào đi, Ho Dong ở bên trong."

Ji Hyo vừa mới bước bàn chân di vào, cả căn phòng lại giống như là phát sinh cơn động đất, cô sợ hãi muốn chạy đi, hai tay đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện chính mình bị giam tại một nơi giống trong lồng sắt.

Dì Goo ôm Bobo đi đến bên cô và cười, Ji Hyo vội vàng kêu cứu.

Cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cửa, Ji Hyo thấy không rõ mặt của hắn, "Cứu tôi với, thả tôi ra ngoài."

"Ji Hyo, em cuối cùng cũng đã trở lại."

"Anh là ai? Ho Dong ở đâu?"

"Ji Hyo, em còn chưa có nói cho tôi biết, em có thích hay không chết tại căn phòng này? Đây là tôi cố ý vì em mà chuẩn bị, xem, cái lồng sắt này cũng là tôi làm theo yêu cầu cho em này, tôi nghĩ đem em nhốt tại nơi này cả đời, làm như vậy, em sẽ không nghĩ tới việc rời tôi mà đi, mỗi ngày tôi đều bảo cho Dì Goo đem đồ ăn đưa lên đến, em không cần đi ra ngoài, thật tốt..."

"Không, tôi không muốn ở nơi này, thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp Ho Dong! Anh ấy ở đâu..."

"Ho Dong?" Người đàn ông chống tay lên cằm, giống như đang suy tư, "Nơi này không có người này."

"Anh đã làm gì anh ta rồi, nói cho tôi biết anh ấy đang ở đâu? ! "

Hắn đi vào phòng, nhưng Ji Hyo vẫn là thấy không rõ mặt của hắn, "Ho Dong? Hắn đã chết."

"Không..."

"Ji Hyo, em xem xem tôi là ai?" Người đàn ông đến gần, rõ ràng là khuôn mặt bướng bỉnh.

"Không, không..."

"Ji Hyo, Ji Hyo! " Có người dùng sức lay động ở hai vai của cô, Ji Hyo đột nhiên tỉnh dậy, phía sau lưng giống như thấm ẩm ướt bởi nước lạnh, Bora cầm lấy khăn mặt lau đi lau lại mồ hôi trên trán cho cô, "Làm tớ sợ muốn chết, cuối cùng cũng tỉnh lại."

"Bora." Môi của Ji Hyo khô nứt, Ho Dong bên cạnh dùng vải bông thấm nước chậm ướt cánh môi cho cô, "Anh đang ở đây?"

"Em đang ở trong bệnh viện."

Ji Hyo giơ bàn tay lên, mới phát hiện một tay đang tại truyền nước biển, "Em làm sao vậy?"

Cô lấy tay còn lại che đi hai mắt mệt mỏi.

"Em té xỉu tại ven đường, không sao cả, truyền hết hai chai nước biển là có thể về nhà."

Ji Hyo nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, cô đơn có ánh trăng chiếu xuống, "Ho Dong, trong nhà ra sao?"

"Ba mẹ anh đang đến đây, còn các người thân khác có cô chú anh họ tiếp đãi rồi."

"Ba mẹ cũng đã mệt mỏi, hãy để cho bọn họ ở nhà sớm nghỉ ngơi đi a."

Ho Dong cầm tay Ji Hyo, hắn đem mặt áp lên trên mu bàn tay của cô, như vậy Ji Hyo nhìn lại chỉ có thể thấy gò má khẩn trương của hắn, cô cả ngày không cũng chưa ăn qua miếng gì, Ji Hyo khó chịu dưới miệng, cổ họng đau rát giống như lửa đốt, "Ho Dong..."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn vào hai con mắt Ji Hyo, ánh mắt cô mông lung, "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lời nói Ji Hyo vừa thốt ra, nước mắt đã đi theo rơi xuống.

Ho Dong cầm chặt tay của cô không buông ra, càng như vậy, trong lòng Ji Hyo lại càng cảm thấy khó chịu, cô phát hiện ra bị hôn thú trói buộc nhưng cô lại không hề có năng lực phản kháng, "Ho Dong, lúc trước chúng ta còn có thể cây ngay không sợ chết đứng muốn cùng nhau sống chung, hôn nhân của chúng ta người khác không có quyền làm chủ, chính là, từ nay về sau phải làm sao bây giờ? Trong nhà ai cũng biết chúng ta kết hôn, ba mẹ anh sau khi đến bệnh viện, em phải giải thích sao với bọn họ đây? Hiện tại quan hệ của chúng ta, có thể lấy cái gì mà mặt đối mặt với be mẹ đây?"

Liên tiếp nhiều vấn đề, làm cho Ho Dong cũng im lặng không trả lời được.

Bora ôm chặt lấy cô, "Ji Hyo, đừng nghĩ vậy mà khó xử cho chính mình, sự việc sẽ không mãi tệ như vậy, luôn luôn có cách giải quyết mà."

"Bora, cậu không cần an ủi tớ," Ji Hyo nửa ngồi dậy, sườn xám màu sắc tươi đẹp mà chói mắt so với màu trắng của ra giường rõ ràng là tương phản, đầu giường ngọn đèn phát ra ánh sáng yên tĩnh, "Hiện tại, cho dù tớ nghĩ cũng đừng nghĩ đến Kang Gary sẽ ly hôn, hắn nhất định cũng sẽ không đồng ý, hắn đã biết trước tớ không cách nào làm được giấy kết hôn, đang chờ tớ chui đầu vô lưới."

"Ji Hyo, chúng ta có thể đợi, không phải là ly thân hai năm pháp luật có thể phán quyết ly hôn sao?"

Ji Hyo thở dài, con mắt sưng đỏ, "Ho Dong, Duật Tôn có quyền có thế, cho dù ta có khởi tố ly hôn, hắn nếu như không muốn, ta cho dù có cầm nhiều chứng cứ hơn nữa đều không dùng được."

Ho Dong nhất thời cũng mất đi chủ ý, Bora cũng không có lên tiếng, nhìn về bên ngoài cửa sổ.

Hiện tại, trừ phi Duật Tôn có thể chủ động buông tay, bằng không trong lời mà nói, Ji Hyo cùng Ho Dong một chút hy vọng là đường sống đều không có, có thể cô mơ hồ luôn nhớ rõ câu nói hung ác kia của Duật Tôn nói ra, đối với Ji Hyo, hắn vĩnh viễn không buông tay.

Bà Ho lúc bước vào với tâm trạng lo lắng, lễ hoa trước ngực còn chưa kịp lấy xuống, "Như thế nào đang vui vẻ đi chứng thực, chuyện gì xảy ra mà phải đến bệnh viện?" Bà ngồi vào mép giường bên cạch Ji Hyo, một tay đặt lên trên trán Ji Hyo, "Không có sao chứ?"

Ji Hyo khóe miệng dưới khẽ lay động, lại không biết phải xưng hô như thế nào.

Mi mắt cô rũ xuống, "Không sao, không có việc gì hết."

"Ji Hyo, chuyện đã qua rồi đừng nghĩ nữa, hắn muốn tới hôn lễ làm ồn ào cả lên cũng không phải việc con có thể quyết định, qua đêm nay thì tốt rồi, từ nay về sau, con có chúng ta là người thân trong nhà, cũng không phải là cô đơn một mình nữa."

Con mắt Ji Hyo chua xót càng phát ra khó chịu, có thể cùng những người tốt như vậy chung một nhà, là hạnh phúc của cô, mà có lẽ là cô mệnh khổ từ nhỏ, nên không có phúc để nhận được.

Bora đứng ở bên cạnh lau nước mắt, cô quay lưng lại, nhìn thấy những cảnh tượng khó chịu thế này cô chỉ càng thêm muốn khóc.

Ji Hyo không biết nên giải thích như thế nào, Ho Dong ngồi ở bên cạnh, nửa ngày cũng không nói câu gì, Bà Ho có ý an ủi cô, Bà Ho là người lương thiện, bà biết rõ Ho Dong yêu mến Ji Hyo, cho nên đối với Ji Hyo, cũng dành nhiều tình cảm bao dung và yêu thương.

Ji Hyo khóe môi cắn chặt lại, cô nghiêng người đứng dậy ôm lấy Bà Ho, "Mẹ, mẹ..."

"Tốt rồi, đừng khóc, đừng khóc, khóc một hồi là làm hư con mắt đó."

Ji Hyo cảm giác thật sự giống như đang ôm lấy mẹ mình, trước kia, mẹ cô cũng luôn an ủi cô như vậy, Ji Hyo khóc khàn cả giọng, cô khó có thể mở miệng, không biết nên mở miệng nói như thế nào chuyện cô còn chưa ly hôn.

"Mẹ..." Ho Dong bên cạnh con mắt cũng có chút đỏ.

"Ho Dong, Ji Hyo truyền hết bình nước biển này là có thể xuất viện?" Ông Ho tại bên cạnh nhìn vào bình nước biển đang từng chút một chảy xuống, "Trong nhà phòng tân hôn vẫn chờ hai con đấy."

Bà Ho cũng cười nói, "Đúng thế, đêm tân hôn phải ở trong tân phòng mới may mắn chứ."

Người lớn nguyện vọng rất đơn giản, dù sao còn có nhiều người thân như vậy nhìn xem, hơn nữa ban ngày lại có chuyện kia xảy ra, nếu như buổi tối vẫn chưa về nhà mà nói, chỉ sợ mọi việc sẽ khó mà giải quyết xong.

"Mẹ..." Ho Dong hiểu được tâm tình lúc này của Ji Hyo, "Con nghĩ chúng ta đêm nay nên trở về thị trấn Lâm Thủy đi, Ji Hyo thân thể mệt mỏi, bác sĩ nói nên nằm nghỉ ngơi trên giường là tốt nhất."

"Như vậy a..."

Ji Hyo nhìn thấy thần sắc ảm đạm của Bà Ho, cô vội vàng nở nụ cười miễn cưỡng, "Ho Dong, không sao cả, để cho truyền hết nước biển này là chúng ta có thể trở về rồi."

Mặt ông bà Ho lộ vẻ vui mừng, "Ji Hyo, con nên nghỉ ngơi cho tốt vào, trước là ngủ một giấc đi."

Bora với Ho Dong hai mắt liếc nhìn nhau, ai cũng không tiếp tục lên tiếng, Ji Hyo mệt mỏi dựa đầu vào gối, "Bora, cậu nên trở về trước đi, giờ này không còn sớm nữa."

"Không, tớ sẽ ở lại đây với cậu."

"Trở về đi, Kim Tang chắc đang lo lắng cho cậu lắm."

Bora ngồi ở trên ghế bên cạnh, "Cậu như vậy tớ lo lắng lắm."

"Thật sự không có việc gì, "Ji Hyo lắc đầu, "Tớ đợi lúc nữa cùng với Ho Dong về nhà, cậu xem đi trời cũng không còn sớm, hôm nay cậu cũng không có ăn được một bữa cơm thật ngon, Ho Dong, mọi người ra bên ngoài ăn một chút gì trước đã, đúng lúc em cũng rất đói bụng, mua cho em một phần luôn."

Hai người thấy cô muốn ăn gì đó, tự nhiên rất vui vẻ, Ho Dong cùng ông Ho được Bora lấy xe chở đi, vừa lúc này điện thoại của Ji Hyo đặt ở đầu giường vang lên.

Cô liếc mắt nhìn qua, là dãy số lạ.

Ji Hyo nhắmmắt lại, không nhận cuộc gọi.

"Ji Hyo, làai đó?" Bà Ho không ngừng hiếu kỳ.

"Có thể là cuộc gọi để quảng cáo sản phẩm gì đó, là số lạ a."

Tiếng chuông cứ tiếp tục vang lên, Ji Hyo trong lòng nặng nề rất bực tức, cô cầm lấy điệnthoại đưa tới bên tai, "Alo?"

"Ji Hyo, tânhôn vui vẻ chứ."

Ji Hyo rùngmình mạnh một cái, nam nhân giọng nói lạnh lẽo nhừ là từ trong địa ngục truyềnđến, cô nắm chặt lấy điện thoại, bắt buộc chính mình trấn tỉnh lại, ổn định lạitinh thần sau đó mới hướng về phía Bà Ho bêncạnh nói nhẹ, "Mẹ, giấy khám bệnh của con đã quên lấy đang ở chỗ bác sĩ, là nhiệmvụ của bác sĩ trực ban, mẹ đi xem giúp con a."

"Được rồi," Bà Ho vội vàng đứng dậy, "Vậycon chính mình nên chú ý một chút, mẹ sẽ nhanh chóng quay lại ngay."

"Vâng."

Ji Hyo đưađiện thoại di động đến bên tai, "Anh muốn như thế nào?"

"Ji Hyo, anhnghe thấy tim em đập rất mạnh," Gary ngồi ở trên ban công Ngự Cảnh Uyển, "Em có phảilà đã đưa điện thoại đặt ở trước ngực không, lại còn muốn để cho anh nhớ lại bộngực gợi cảm đã từng dưới người anh sao?"

"Đê tiện! "

Nam nhân khóe miệng kéo ra, mơ hồ vui vẻ theo đầu bên kia điện thoại truyềnđến, "Chưa gì mà đã gọi "mẹ" rồi sao, em không sợ anh tố cáo em tộ trùng hônsao?"

"Anh sớm đã đoán được sẽ có hôm nay, đúng hay không? Kang Gary, anh thật sự là âm hồn bất tan." Ji Hyo khôngkhỏi ức chế nắm chặt đôi bàn tay trắng bệch, cô nghiến răng nghiến lợi, hóa rayêu hóa thành hận rất lớn, tay cầm điện thoại đều phải lên run rẩy.

"Anh là đã nghĩ đến, nên cũng đã cảnh cáo em rồi, có thể em hết lần này tới lầnkhác không nghe, anh hiện tại cho em quay đầu lại, em còn có thể nghe lột taikhông?"

Ji Hyo muốncho hắn biến đi, có thể lời nói đến bên miệng, lại tức cười không lêntiếng.

Gary thấycô không nói lời nào, lời nói lạnh lùng vui vẻ không kiêng nể gì cả truyền vàotrong tai Ji Hyo, "Emkhông phải luôn miệng nói, cùng với HoDong đầubặc răng long, quên anh sao? Ji Hyo, em trên danh nghĩa vẫn là vợ của anh."

"Gary, anhđừng nghĩ đến anh có thể một tay che trời, tôi không tin việc tôi muốn ly hônsẽ khó như vậy, chúng ta ở riêng đã lâu, tôi sẽ hướng pháp luật mà cầu xin!"

"Ji Hyo, anhthật sự cảnh cáo, anh đúng là có thể một tay che trời, em không tin thì có thểthử xem, chuyện hôn nhân này chỉ cần anh không nghĩ đến, em đến chết đều muốnchối bỏ danh phận Kangphu nhân nàysao, như thế nào, em bây giờ còn muốn cùng hắn trãi qua đêm tân hôn sao? Anh sẽkhông ngại tới đó một chuyến nữa, đến lúc đó, sự việc sẽ không còn đơn giản nhưvậy mà giải quyết đâu, em nói xem, ở nơi nhỏ và ít người như thế nếu mọi ngườibiết rõ Ho Dong lấy phụ nữ còn là vợ của người khác, thì nơi đósẽ ồn ào như thế nào đây?" Gary lắc lư ly rượu đỏ trong tay, phòng ngủ chínhcửa sổ đều mở ra, gió lạnh đến thấu xương thổi bay bức rèm cửa sổ thêuhoa.

"Anh. . . . . ." Ji Hyo pháthiện đối với nam nhân trước mặt này cho dù có nói nhiều hơn đi nữa, cũng đỡkhông nổi thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, "Kang Gary, tôi thật sự mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi, anhbuông tha cho tôi đi có được không?"

Nam nhân nghe cô cầu xin tha thứ, cũng nhất quyết không có ý buông tay, "Anhbây giờ cho em một con đường, rời nơi đó, trở lại thành phố Bạch Sa."

"Tôi không! " Xem ra ở Ji Hyo, về đó là chỉ có con đường chết, cô làm sao cóthể ngoan ngoãn tiến vào con đường chết đó chứ?

"Xem ra, em còn có chút sức lực, còn có thể phản kháng."

Ji Hyo biếtrõ hôm nay đối với gia đình HoDong mànói ý nghĩ như thế nào, HoDong trướckia công việc rất tốt, lại đang dạy học nơi này, ở đây chỉ có ông bà Ho là cựckhổ nuôi dạy con trở thành thầy giáo, bao nhiêu người ở đây dõi mắt theo bêncạnh mà hâm mộ, sự việc ban ngày nhất định đã truyền đi xôn xao, nếu như buổitối lại xảy ra việc như thế này. . . . . .

Ji Hyo mệtmỏi nâng con ngươi, "Tôi rời đi khỏi nhà hắn còn không được sao? Gary, anhthật muốn ép tôi đến chết mới vui vẻ sao?"

"Ji Hyo, anhlàm sao có thể cam lòng mà nhìn em chết như thế?" Nam nhân tiếng nói không khỏiôn nhu, "Nếu như em chết, anh sẽ làm cho hắn sống không bằng chết, trở về đi,anh cho người chuẩn bị cái phòng mới rồi."

Ji Hyo sợhãi rồi nhớ đến cảnh trong mơ kia, chẳng lẽ chuyện kia sẽ trở thành sự thật? Gary thậtsự muốn đem cô cả đời sống như ở trong tù sao?

Trong lòng Ji Hyo vôcùng đau khổ và sợ hãi lấp đầy, cô giống như là con mồi đang ở bên ngoài, càngchạy nhanh, lại càng một bước tới rất gần cái bẩy, cô đi trên một đường toànbụi gai làm toàn thân đều bị thương, cả người dều là máu, mà cái bẩy đó là dothợ săn điều khiển, vẫn đứng ở chỗ cao nhất, mở ra con mắt lạnh lùng nhìn côchật vật vùng vẫy giãy đến chết.

"Tôi rời nơi này đi, là được chứ gì? Anh đừng lại ép tôi! " Ji Hyo tắtlại điện thoại, cô xé băng dán ở mu bàn tay ra, dùng lực rút toàn bộ kim đangtrên người mình ra.

Có vài giọt máu đỏ thẫm chảy ra, rơi xuống tấm ra trắng của giường bệnh.

Cô vội vàng rời khỏi bệnh viện, ở bên ngoài bắt xe thẳng về thị trấn LâmThủy.

Bà Ho trở lại phòng bệnh, nhìnxung quanh thấy bình nước biển còn treo ở đằng kia chưa xong, bà vội vàng gọiđiện thoại cho Ho Dong.

Ba người vội vội vàng vàng chạy trở về, Bora nướcmắt nhanh chóng chảy ròng, "Làm sao bây giờ, Ji Hyo có khi nào nghĩ quẩn trong lòng? Cậu ấy có thểđi đâu?"

"Sẽ không, "Ho Dong ưng dựa vào vách tường, "Ji Hyo sẽ không có việc gì đâu."

Hắn cầm điện thoại lên, chạy trên hành lang mà điên cuồng gọi điện thoại cho Ji Hyo, bêncạnh cô che miệng khóc nức nở mà tắt đi cuộc gọi đến, cuối cùng chỉ có thể nhấnmấy chữ cho Ho Dong, "Em không sao, thật sự xin lỗi."

Ho Dong có thể cảm nhận được lúc này Ji Hyo tứ cốvô thân, Gary đãđẩy cô vào đường cùng, hắn vẫn không buông tay, kỳ thật cũng là lần lượt làmcho Ji Hyo lâmvào hoàn cảnh khốn đốn không thể quay đầu, còn hắn hai tay nắm chặt lấy tóc,ngược lại ngồi ở trên ghế dài.

Bora không đành lòng thấy hắn chán chường như thế,cô bước đến vỗ nhẹ lên vai HoDong,"Đừng như vậy, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được Ji Hyo."

Ji Hyo cuộntròn hai vai, cô tắt máy điện thoại di động đi, trong xe taxi mở ra hệ thốngsưởi ấm, tài xế ngồi ghế phía trước nhìn vào cô xuyên qua kính chiếu hậu, "Ngàyhôm nay cô kết hôn a? Tại sao muộn như vậy lại không thấy chú rể đicùng?"

Ji Hyo miễncưỡng thoáng nở nụ cười, "Không có gì đâu, tôi ngủ một tí, khi nào đến thi trấnLâm Thủy phiền ông gọi tôi một tiếng."

"Được." Tài xế thấy cô tâm trạng không tốt, mệt mỏi, thì liền không có quấy rầy.

Về đến nhà, Ji Hyo mởcửa đi vào.

Đây là lúc trước cô với HoDong cùngchung một nhà, cửa phòng bếp còn treo móc vui mừng lễ, cửa sổ cùng với cửachính phía trên dán đầy chữ hỷ, Ji Hyo đi đến ngồi vào chỗ mình trước đàn dương cầm,trong phòng yên tĩnh không có tiếng động, ngọn đèn phòng khách phát ra mờ mịtcàng tạo ra không khí cô đơn và đau buồn.

Cô mệt mỏi đến chỉ muốn tìm một chỗ không có ai mà trốn vào, cô sợ Gary sẽ đitìm người nhà của Ho Dong màgây phiền phức, cô sợ cô sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người, Ji Hyo phảiích kỷ trốn tránh, cho nên cô phải tắt điện thoại, cô không thể tiếp tục ứngphó nổi những vấn đề nào đột nhiên xuất hiện nữa.

Ở bệnh viện Ho Dong với Bora như phátđiên đi tìm cô khắp nơi, ông bà Ho cũng rất gấp gáp, đợi mọi người kịp nhớ ranên mới trở về thị trấn Lâm Thủy, thì trời đã gần sáng.

Ho Dong lo lắng mở cửa đi vào, đầu tiên nhìn thấy,chính là Ji Hyo đangnằm ở bên đàn dương cầm.

Trên người cô sườn xám còn thay đi, nằm ở đó cũng không nhúc nhích.

Lòng Ho Dong nóng như lửa đốt chạy tới, hắn giữ chặt cánhtay Ji Hyo, "Ji Hyo, emtỉnh lại đi! "

Cô chỉ là mệt mỏi không muốn động đậy, giọt nước mắt vẫn còn trên mặt, "Ho Dong. . . . . ."

"Ji Hyo, cậulàm cho tớ lo lắng muốn chết được!" Bora conmắt đỏ hoe, Ji Hyo đứngngười lên, mệt mỏi dựa vào HoDong dìu,"Thật xin lỗi."

Bà Ho thở ra, ngồi trên ghế sôpha trong phòng khách.

Ji Hyo khôngnghĩ sẽ giấu diếm, cô cằm lấy ly nước nóng mà Ho Dong đưacho, "Cha, mẹ, con biết rõ con không có tư cách gọi hai ngươi như vậy, con với Ho Dong đến Cục Dân Chính công chứng mới phát hiện, thủtục ly hôn trước đây của con vẫn được được mở."

"Cái gì?" Bà Ho quá sợ hãi, "Ji Hyo, connói cái gì?"

"Con thật xin lỗi, con với HoDong khôngthể kết hôn."

"Tại sao có thể như vậy? HoDong, connói đi đến cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"

Ho Dong cúi thấp đầu, không có mở miệng.

Ji Hyo uốngngụm nước nóng, trước mắt thê lương nhìn về phía căn phòng này, "Con thật sựnghĩ rằng, con nhanh chóng có thể có một cái nhà, con nằm mơ cũng muốn khôngnghĩ đến, ước mơ của con thì ra chỉ là hy vọng xa vời."

"Ji Hyo, anhkhông cho phép em nói như vậy," HoDong ánhmắt kiên nghị, "Anh nói rồi, anh sẽ chờ em, cho dù ngươi mười năm cũng khôngthể cưới, thì anh cũng sẽ chờ em."

"Ho Dong..." Bà Ho đứnggần sát bên người bạn già, ánh mắt bà bình tĩnh, bị chuyện lớn như vậy đả kích,ngay cả mở miệng đều không có chút khí lực, "Con thật sự nghĩ nghĩ kỹchưa?"

"Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi."

Bà Ho gạt đi nước mắt, tronglòng không khỏi chua xót, "Ji Hyo, con thành thật nói cho mẹ biết, con có nắmchắc vài khả năng có thể ly hôn được không?"

Ji Hyo lắcđầu, ôm mặt mà khóc, "Con không biết, con..." Khả năng đời này, thật sự đềutránh không được.

"Ho Dong, con cũng đã nhìn thấy người đàn ông kia, mẹlúc trước ủng hộ con, phần lớn nguyên nhân là mẹ cũng rất yêu mến Ji Hyo," Bà Ho cằm tay phải của Ji Hyo kéođi qua, "Nếu như con chưa từng yêu mến qua một người, mẹ và cha con có thể cáigì đều không để ý, chính là mọi chuyện đã biến thành như thế này, như thế, connói đi hai con làm sao có thể tiếp tục được nữa?"

Mà ngay cả ông Ho ít nói chuyện cũng liền mở miệng lên tiếng, "Trên đời nàykhông có cha mẹ nào mà không mong cho con mình được hạnh phúc, Ji Hyo, đừngtrách chúng ta tư tưởng bảo thủ, cha không muốn mình đã lớn tuổi lại còn bịngười khác nói xuyên nói xỏ."

Ji Hyo suynghĩ xuất thần, cô liền gật đầu, "Con hiểu rõ."

Hôm nay cho đổi cô thành người nhà của HoDong, côcũng sẽ không đồng ý Ho Dong cứnhư vậy mà chời đợi cái không rõ ràng.

Bora ôm bờ vai của cô, ngồi tại bên cạnh lau nướcmắt.

Ho Dong lại rất nhanh nắm lấy tay Ji Hyo không chịu buông ra, "Cha, mẹ, hai người chuyệnnày đừng có xen vào, chính con có thể tự mình giải quyết."

"Con sẽ giải quyết như thế nào?" Bà Ho rấtlà thương tâm, "Con lúc trước công việc tốt như thế mà cũng bị mất, con rốtcuộc là đã đắc tội với người nào a? Con nói tay của con là ngã thành như vậy,con nghĩ rằng mẹ sẽ tin tưởng sao? Cho tới nay mẹ và cha đều giả câm giả điếc,có thể kết hôn này là chuyện lớn, con không nên đính vào! "

Mắt thấy Ho Dong muốn cùng cha mẹ sắp tranh cãi, Ji Hyo vộivàng kéo cánh tay của hắn, "HoDong, đừngcó làm ầm ĩ lên, em câu xin anh, anh cứ tiếp tục như vậy, em thật sự cảm thấyxấu hổ vô cùng. . . . . ."

"Ji Hyo, cáchlàm của chúng ta, cũng hi vọng con có thể hiểu được, Thần Thần là con trai độcnhất trong nhà, tôi một mực không phản đối hai con qua lại, nhưng bây giờ mọiviệc đã như thế này, người đàn ông kia nếu lại đem sự việc này làm lớn lên mànói, thật sự sẽ làm hại đến Thần Thần. . . . . ."

Cổ họng Ji Hyo phảngphất bị vật gì đó ngăn cản, nửa ngày mới nói ra mấy chữ, cô khổ sở mở miệng,"Chú, dì, con thật sự xin lỗi."

Ông bà Ho cũng không có ép cô nữa, trong nhà rối loạn, còn phải trở về mà giảithích với các người lớn vì sao mà Ji Hyo với HoDong khôngtrở về nhà vào đêm tân hôn. Mới đây trong nhà còn tràn ngập vui mừng, giờ nàylại một màng tĩnh mịch, Ji Hyo hơi thở mệt mỏi, lại cảm thấy cả người mềmnhũn, cô dựa người vào vai Bora cũngthấy không dậy nổi.

Ho Dong ôm cô trở về phòng, Ji Hyo như gặp ác mộng, cộng thêm một ngày một đêmchưa ăn cái gì vào bụng, lại trải qua mấy lần đã kích, cả người giống như bịném vào trong lửa lớn, bắt đầu phát sốt cao.

Cô hỗn loạn, Bora cũng bận rộn không ngủ được, thật lậu mới chờđược cơn sốt hạ xuống, nhưng Ji Hyo vẫn con mê man bất tỉnh.

Trên tủ đầu giường điện thoại không ngừng vang lên, Bora thấy là Chị Jung gọitới, cô nghĩ nhất định là công ty có việc, nên liền bắt máy, "Alo, Chị Jung? Em là Bora đây."

"Bora, Ji Hyo có đó không?"

"Cậu ấy. . . . . ."

Ji Hyo nghethấy có tiếng nói chuyện, vừa lúc tỉnh lại, cô vươn tay, "Là ai gọi thế?"

"Là Chị Jung." Bora nói nhỏ, đưa điện thoại cho cô.

"Chị Jung, cóchuyện gì vậy?"

"Ji Hyo,không xong rồi, công ty xảy ra chuyện rồi! " Chị Jung giọng nói gấp gáp, tiếng nói không khỏi phátrun.

Trong lòng Ji Hyo nhưcó một kích đánh mạnh vào, cánh tay cô không còn một chút khí lực mà chống dỡ,mềm ngã xuống mép giường.

Hết thật rồi, tất cả đều như thế, mọi thứ của cô, đều bị Gary cướp đoạt sạch sẽ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top