Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 113: Ji Hyo, Em Có Từng Yêu Anh Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Goo đóng cửa lại, trở về phòngkhách.

Ji Hyo nânghai con mắt lên, nhìn chằm chằm vào Dì Goo màkhông hề chớp mắt.

" Ji Hyo, cậucũng đừng nóng vội, trước mắt chưa tìm thấy thi thể, thì chúng ta còn có hyvọng." Bora thấy bộ dạng lúc này của cô, vội lên tiếng anủi, cô sẽ không để cho tại trong lòng Ji Hyo buồn bực nữa, cô như vậy, bị nhốt trong một cáilồng vàng, còn ra thể thống gì nữa?

" Dì Goo, dìchắc nhất định rất tò mò, tại sao sau khi cháu trở về mọi việc lại biến thànhnhư thế này đúng không?" Ji Hyo lúc này mọi chú ý đều rơi trên người Dì Goo: "Đêm đó khi dì vềnhà, cháu cùng Gary, vốnđã ly hôn, cháu chỉ là không nghĩ đến anh ta không có làm thủ tục ly hôn. Saukhi rời đi nơi này, Ho Dong làngười duy nhất cháu có thể dựa vào, chính là, anh ấy hiện tại đã chết, anh ấyđã chết. . . . . ."

Ji Hyo lấyhai tay che mặt, Bora ôm lấy bờ vai của cô vỗ nhẹ: "Chỉ là cóthể thôi, Ji Hyo..."

Dì Goo nghe qua cũng hiểu ra phầnnào, trách không được Ji Hyo saukhi trở về thái độ khác thường, thì ra. . . . . .

"Tớ lúc đó đáng lẽ phải nhìn xem HoDong bìnhyên vô sự mới rời đi, tớ như thế nào lại ngốc đến mức còn có thể đi tin tưởng Gary? Bora, hắn rõ ràng lại gạt tớ, hắn đã nói qua, nếu tớlại nhắc đến cái tên Ho Dong, hắnsẽ khiến cho anh ấy sống không bằng chết." Ji Hyo hoàn toàn không khống chế được. Trong đoạn tìnhcảm này, từ đầu đến cuối, vô tội nhất chỉ là Ho Dong, vừa mớibắt đầu đã bị hủy đi cánh tay dùng để đánh đàn, hiện tại, thì thi thể cũngkhông tìm ra, trôi dạt trong nước biển lạnh như băng thấu xương mà không nhắmmắt được.

Cô vốn đối với Ho Dong có chỗ áy náy. . . . . .

" Bora, chú và dì hai người. . . . . . Có khỏekhông?"

Bora xoay mặt đi, trong ánh mắt long lanh nước mắt,cô nghẹn ngào: "Thật không tốt, dì ốm đau đến bây giờ, chú suốt ngày chạyđến cục cảnh sát xem tình hình, ai cũng không tin Ho Dong đãchết thật rồi."

"Đều là tại tớ. . . . . ."

" Ji Hyo, cậucũng là người bị hại, không thể trách cậu được."

Ji Hyo dựavào trên vai Bora khóc thảm thiết, cuộc sống vốn được yên tĩnhnhưng một lần nữa lại bị phá hủy: " HoDong, cóđể lại vật gì đó không?"

"Chỉ có một chiếc áo khoác cùng một chiếc nhẫn."

Ji Hyo nghevậy, tiếng khóc càng phát ra thê lương hơn:"Vậy, là nhẫn kết hônsao?"

Bora khổ sở gật đầu.

"Có thể để lại cho tớ không?"

" Ji Hyo." Bora đè xuống ngượng nghịu trong mắt: "Dì suốtngày ôm lấy di vật của Ho Dong,chuyện hai người bỏ trốn, nhất thời bọn họ khi biết tin này là không chấp nhậnđược." Bora nói đến đây, lại che miệng khóc thành tiếng:"Tớ mù nên mới nhìn không ra, nếu không tại tớ để hai người trốn khỏi trấnLâm Thủy, Ho Dong cũng sẽ không gặp chuyện như vậy."

" Bora, chuyện này không liên quan đến cậu." Ji Hyo nhịnxuống cổ họng miệng chua xót: "Chúng ta vốn cũng được sống rất tốt. . . .. ."

Bora ở lại cho đến trời tối mới rời đi, cô lần nữalàm cho Ji Hyo bớtlo lắng đi một chút, dù sao so với không tìm được thi thể thì vẫn luôn còn cómột tia hy vọng tồn tại.

Ji Hyo corút mình trong ghế sô pha, đặt cằm tại trên đầu gối, cô hai tay ôm lấy bắpchân, đem thân thể co lại như muốn tự vệ.

Dì Goo thở dài, rót cho cô một lynước.

Ji Hyo haimắt sưng đỏ nâng lên, cô khóc đến khó có thể tự kìm nén: "Là. . . . . . Làanh ta nói dì làm như vậy, phải không? Anh ta nghĩ sẽ lừa gạt con tới khi nào,đây là một cái mạng người, không phải. . . . . . Không phải trò chơi mà anh tacó thể điều khiển."

Dì Goo không biết nên an ủi nhưthế nào, bà lấy khăn giấy đưa cho Ji Hyo.

Ji Hyo tâmnhư gương sáng, đời này, ông bà Ho cũngsẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cô thật lòng xem bọn họ giống như người thânmà đối xử, nhưng bây giờ có thể lên trời cũng không cho cô cơ hội này, giốngnhư đã cướp đoạt của cô tất cả, làm cho cô côi cút mà sống một mình.

Ji Hyo cảbuổi chiều nằm ở trên ghế sô pha, Dì Gookhuyên mấy lần mới có thể đỡ cô lên lầu.
--------

Vừa xuống dưới lầu, Dì Goo lậptức gọi điện thoại cho Gary

Người đàn ông vội vàng lái xe trở lại Ngự Cảnh Viên, hắn mở cửa đi vào phòngkhách: "Cô ấy đâu?"

"Cô ấy ở trên lầu." Dì Goo nơmnớp lo sợ, may mắn Gary sảibước đi nhanh lên lầu, cũng không truy cứu chuyện Bora làm sao có thể vào được.

Hắn đến tại cửa, hình ảnh thân thể khom tại cầu thang một đường đi vào chỗ rẽcao nhất, Gary tayvừa đưa đến chỗ tay cầm của cửa lớn, cửa liền mở ra.

Trong phòng ngủ đèn sáng trưng, tất cả đèn lớn nhỏ toàn bộ đều được bậtlên.

Cánh cửa theo tay hắn vặn mà chậm rãi rộng mở, hắn cũng không lập tức đi vào,bên trong, không còn là một căn phòng ấm áp nữa, mà có thể so với đầm rồng hanghổ, Gary đứnglại tại lối vào, hắn có thể lựa chọn tiếp tục, cũng có thể lựa chọn cất bướcrời đi.

Chẳng qua Ji Hyo chỉlà một người phụ nữ tầm thường, hắn cho cô một địa vị vô cùng tốt, mà cô lạicương quyết với hắn giống như lửa với nước không thể nào dung hòa.

Gary chậmrải bước vào, cũng đem cửa phòng đóng lại.

Mặc dù trong lòng của hắn đều hiểu rõ, người phụ nữ này xinh đẹp nhất là lúc côdịu dàng, so với cô người có tài có sắc còn có rất nhiều, Gary không tự chủ được đi vào trước giường, chính làchỗ này có phần không tự chủ được, là hắn đối với Ji Hyo cường bạo chiếm đoạt, cương quyết đem cô tróibuộc ở bên cạnh.

Gary nghĩrằng Ji Hyo đãngủ. Trên giường cô trùm kín chăn, vẫn không nhúc nhích núp mình ở bên trêngiường, người đàn ông bước đến cuối giường đi vào trước người của cô, thân ảnhche kín âm u của Ji Hyo khuônmặt trắng bệch, con ngươi cô rung động, hai mắt mở ra nhìn chằm chằm hai chân Gary đangđi đến.

Ji Hyo haitay kéo căng chăn mền, như chỉ vận sức chờ đối phó với con thú.

Gary đẩyra góc chăn, ngồi lên mép giường.

Ji Hyogiương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi tròng mắt đen bóng làm cho người kháckhông dám nhìn gần, Gary mímắt cụp xuống, chằm chằm nhìn vào ánh mắt của cô bình tĩnh tỉnh táo.

"Em đã biết chuyện."

Hắn nói nghe nhẹ nhàng, dễ dàng như vậy, Ji Hyo chống nửa người trên lên, chăn mền rơi xuốngđến thắt lưng, hai cánh tay chống tại bên cạnh thân, bị kéo đến thẳng tắp:"Anh không phải đã nói, sẽ bảo đảm HoDong bìnhyên vô sự, còn có thể cho anh ấy một khoản tiền để cho anh ấy rời đi? Tôi hỏianh, Ho Dong hiện tại đang ở đâu?"

"Chuyện này, không phải anh làm." Gary khẽ mở môi mỏng, nói ra sự thật.

Hắn biết rõ Ji Hyo sẽkhông tin tưởng.

"Anh vì muốn đạt được mục đích, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Gary, Ho Dong cho dù không chết, tôi cũng không thể trở vềđược bên cạnh anh ấy, anh còn ngại trên tay dính máu tươi không đủ nhiều sao?Nửa đêm tỉnh mộng, anh có thể hay không nhìn thấy những người mà anh đã từnghại chết cả đám đều đứng ở đầu giường đòi anh trả mạng? Anh sẽ không sợ báo ứngsao?" Ji Hyo nhưnổi cơn điên hướng đến hắn mà nói, nước mắt theo viền mắt tuôn rơi xuống, cônghẹn ngào bộ ngực không ngừng phập phồng, : " Gary, một cái mạng, anh thường nổi không?"

"Cái chết của hắn, không liên quan đến anh."

"Còn nói không liên quan đến anh?" Ji Hyo trông thấy hắn đáy mắt lãnh đạm, tức thì lòngđau như tê dại, cô đứng người lên nắm chặt lấy áo lông đen của người đàn ông:"Anh bắt lấy Ho Dong điđâu? Anh ấy không chết có phải hay không, anh ấy không thể chết?"

"Anh phái đi người đi bắn chết hắn sao, Ji Hyo, nếu như thật sự là anh làm, anh đại khái cóthể chỉ làm Ho Dong mất đi một cái mạng! "

"Anh lòng dạ độc ác, đối với thuộc hạ chính mình mà ra tay cũng được, chỉcó thể chết hết chuyện này mới có thể không ai biết, anh không nghĩ tới xác sẽnổi lên bờ sao?"

"Chết đều đã chết hết, anh nói không có làm, chính là không có làm."

" Gary,chúng tôi không phải là kiếp trước thiếu nợ anh đấy chứ? Anh cũng không phảikhông biết là tôi không muốn ở lại bên cạnh anh, Ho Dong anhấy không nên bị liên lụy vào chuyện này, là tôi nợ anh ấy, tôi từ nay về saulàm như thế nào mới có thể trả được? Anh tại sao phải tàn nhẫn như vậy, anh bắttôi ở lại bên cạnh anh, đến cuối cùng là vì cái gì? Là cái gì hả! ?" Ji Hyo mườingón bấm mạnh trên vai hắn, cô dùng hết toàn sức lực của mình, đem Gary xôđẩy đến cửa sổ trước sát đất, cô hoàn toàn không để ý đến hắn miệng vết thươngcòn chưa lành, cô rất đau lòng, cô muốn Gary so với cô phải đau nhức hơn gấp một ngàn lần,một vạn lần.

Ji Hyo giốngnhư mở ra móng sắc nhọn, tại trên người Gary lại kéo lại đánh, hắn một tay cầm cổ tay cô:" Ji Hyo, emthật sự không chịu tin tưởng anh?"

"Muốn tôi tin tưởng anh phải không?" Tóc Ji Hyo làm loạn tung ra dính trên hai gò má, lộ ra đôimắt đỏ bừng hung ác: "Vậy anh phải đi chết, Gary tôi cho anh biết, cho dù anh có chết, tôi cũngsẽ không tin tưởng anh! Sẽ không! "

" Song Ji Hyo!" Gary cánhtay vòng ở bên eo của cô, giọng nói lại đột nhiên buông lỏng xuống: "Em cótừng yêu anh không?"

Hắn môi mỏng khẽ mở ra, nói ra câu như vậy.

Ji Hyo haimắt trợn tròn, tim đập trước ngực tức thì giống như nhịp trống, những lời nàynghe vào trong tai cô, hôm nay đối Ji Hyo phần lớn trở thành châm chọc, khóe mắt cô nânglên, hung hăng mở miệng cắn lấy trên bả vai hắn.

Ji Hyo cũngkhông nghĩ qua lại vừa vặn cắn trúng ngay chỗ hắn bị thương, cô nghe được tiếngrên rỉ thống khổ của người đàn ông, thì càng dùng sức cắn mạnh xuống.

Ji Hyo biếtmình không phải là đối thủ của Gary, cho nên phải cắn lúc hắn không kịp trở tay,người dàn ông mỗi lần cũng sẽ không đánh trả, trên người hắn không chỉ một chỗcắn bị thương, mà trên mu bàn tay cũng có một vết sẹo, Gary nghĩ thầm, Ji Hyo kiếp trước nhất định là con hổ, là cọp cáichuyên môn đi cắn người.

Người đàn ông tự giễu nhếch môi, đều lúc này, hắn còn tâm tư tưởng tượng.

Hắn biết rõ, Ji Hyo cuốicùng là cũng đem cái chết của HoDong trúthết trên đầu của hắn.

Cũng xác thực Ji Hyo đãlàm như vậy.

Dù cho không phải Gary saingười ta ra tay, nhưng Ho Dong chếthắn cũng là bị liên luỵ nhiều nhất, nếu như không phải là hắn, bọn họ sẽ chạythật tốt, sẽ không bị cuốn vào trong cái gì là báo thù.

Lưng Gary cứngngắc chống đỡ cửa sổ thủy tinh, hai người giống như hai con nhím một mực ở cùngmột chỗ tựa vào nhau, cũng sẽ làm cho đối phương toàn thân đều là máu.

Hắn hỏi cô, cô đã từng yêu hắn sao?

Nếu như đã từng có yêu, Gary hy vọng có thể làm cho lòng của cô sống lại lầnnữa.

Ji Hyo hậnkhông thể đem một miếng thịt của Gary cắn rớt xuống, cô cắn đến cuối cùng, toàn thânkhông còn một chút khí lực nào, hai chân mềm nhũn muốn ngã xuống. Mặc dù nhưthế, hàm răng của cô lại cắn chặt vào áo lông của hắn không chịu buông ra. Phíasau lưng Gary mồihôi lạnh chảy ra ròng ròng, hắn giơ cánh tay lên, lòng bàn tay rơi vào trên ót Ji Hyo.

Cô mệt đến khóc không ra tiếng, mặt bị Gary đè mạnh xuống nơi bả vai.

Cô mở miệng ra thở phì phò, hai tay tại trước ngực Gary mà đẩy ra, Ji Hyo cảm giác được bên mặt có cái gì đó ẩm ướt, côgiơ tay lên lướt qua, mới phát hiện đó là máu.

Gary mặccái áo lông màu đen, cho nên miệng vết thương mặc dù bị xé rách, cũng nhìnkhông ra. Mỗi giằng co kết thúc, đều đổi lấy vết thương chồng chất,không thấy máu thì nhất định không dừng tay.

Gary cóthể chịu đau nhức, Ji Hyo chánnản ngồi ở mép giường, cho đến khi trên mặt vết máu khô cạn, cũng không có độngđến một cái.

Cô giống như là bị mất hết linh hồn, lại lần nữa nếm đến nỗi thống khổ mất đingười thân, trong mắt Ji Hyo khôngthể nhìn Gary, côcuộn mình nằm dài trên giường, khóc đến cuối cùng, đến lúc kiệt sức mới nhắmmắt lại.

Ho Dong, khi còn sống, là vấn đề không thể giải quyết ởgiữa bọn họ, sau khi chết, chính là một cái gai nhọn, Gary muốn tới gần một bước, cũng sẽ bị gốc gai đâmvào đau đớn chảy máu.

Hắn đi vào phòng sách tự băng bó miệng vết thương, sau đó trở lại phòng ngủ,đem cho Ji Hyo cáikhăn nóng, rồi lau đi vết máu trên mặt cô.

Gary nằm ởbên cạnh Ji Hyo, côngủ rất không an ổn, vào lúc nằm mơ sẽ gọi lên tên của Ho Dong, Gary ánhmắt ảm đạm, nếu như không phải là yêu, không có khả năng cô lúc nào cũng nhớđến, ngay cả trong mộng đều là hắn.

Ji Hyo nằmđưa lưng về phía hắn, Gary đưatay qua, cẩn thận đem thân thể của cô quay lại, hắn gần sát Ji Hyo, cáicằm chống đỡ tại trên trán cô, Gary vòng tay ở bên eo của cô, làm thân thể haingười càng lúc gần sát nhau.

Ji Hyo thỉnhthoảng sẽ nức nở, cô vươn tay, cũng không biết trong mộng ôm lấy cái gì, chỉcảm thấy thật ấm áp, càng lúc càng dùng sức ôm chặt lấy.

Gary nhìnxuống tay cô đang ôm lấy thắt lưng hắn, hắn cúi thấp thân thể, tại khóe miệngcô nhẹ nhàng hôn.

Gary biếtrõ Ji Hyo gầnđây cũng sẽ không muốn thấy mặt hắn, hắn bình thường đều là rời khỏi Ngự CảnhUyển trước lúc cô tỉnh lại, hắn cũng phân phó Dì Goo, theo dõi Ji Hyo nhất cử nhất động, sợ cô xảy ra chuyện khôngmay.
---------
ParkHye Jin thuận lợi rời khỏi trại giam, bên ngoài có chiếc se chờ sẵn, ảtiện tay phất mái tóc phía dưới, xem ra chuyện đầu tiên ả phải làm là đi chỉnhlại kiểu tóc, cái kiểu tóc thật là xấu nếu để về đến nhà.

Dong Chung Kook xuống xe chào đón: "Hye Jin,đi, anh tại khách sạn Quốc Tế đã cố tình chuẩn bị cho em rồi."

"Cám ơn chú Dong."

ParkHye Jin nhìn thấy Dong Chung Kook sắcmặt suy sụp xuống, ả bước lên phía trước khoác lấy cánh tay người đàn ông:"Có gì đâu, bất quá chính là cái xưng hô thôi, anh nếu không thích, em sẽsửa lại chính là, cưng ơi, thế nào?"

"Anh liền thích cái miệng nhỏ ngọt ngào này của em. . . . . ."

ParkHye Jin nhìn chằm chằm vào cái bụng đang ưỡn ra của Dong Chung Kook, ảkhông khỏi một hồi buồn nôn, mẹ kiếp, lão già này, chỉ cần nhìn sơ qua cũng cóthể tương đương giống cha cô.

Nếu như không phải ParkNam Jung độtnhiên chết đi, Park Hye Jin cũng không cần lưu lạc như ngày hôm nay,trước kia Dong Chung Kook chỉlà một trong những người bạn thân của Park Nam Jung, không nghĩ tới, hôm nay lại muốn bao dưỡng con gáicủa bạn.

Ban đêm.

Dong Chung Kook thoả mãn từ trên người Park HyeJin lật mình xuống, Park Hye Jin rút ra khăn giấy đưa cho hắn,người đàn ông vỗ vỗ eo của ả: "Anh cho em thuê cái nhà ở, ngày mai em liềnđọn qua đi."

"Thuê sao. . . . . ."

Dong Chung Kook nghera trong lời nói của ả không vui: "Chuyện em muốn mua nhà tự mình làm chủ,anh sẽ cho em cái thẻ, đến lúc đó em muốn mua cái gì thì mua cái đó."

"Có thật vậy không?" Thân thể ả không mặc gì ôm lấy cổ người đàn ông:"Cám ơn cục cưng nha."
---------

ParkHye Jin ngày hôm sau phải đi mua xe, ả biết Goo Ara ra tù ngày đó, còn cố ý lái xe đi đón.

Goo Ara vẫnnhư cũ một bộ dạng yên tĩnh, cô ngồi ở vị trí kế bên người lái xe, Park HyeJin liếc mắt nhìn qua, thật không biết dựa vào cô ấy có thể làm được cáigì, ParkHye Jin chính mình cũng hoài nghi có phải đã tìm nhằm người hay không:"Muốn tôi chở cô về nhà không?"

"Không." Goo Ara lắcđầu, cô không còn mặt mũi trở về.

"Vậy cô muốn đi đâu?" Park Hye Jin không kiên nhẫn lái xe với tốcđộ chậm: "Đúng rồi, tại sao cô nói cô cùng Kang Gary lại có thù oán."

Goo Ara cúithấp đầu, cũng không nói gì.

"Cô không chịu nói rõ cho tôi biết, thì tôi như thế nào mà giúp cô trả thùđược? Cô cũng không muốn đi tìm mẹ cô sao? Bà ta đầu óc không minh mẫn, giờđang mùa đông có khi đang lang thang bên ngoài, nếu cô muốn cùng tôi hợp tác,tôi người quen biết không ít, có thể giúp cô tìm người."

"Có thật vậy không?"

"Nói đi."

Không thể nghi ngờ là vết thương đã kết vảy lành lại, cũng có thể một lại lầnnữa xé mở ra.

Goo Ara đơngiản kể lại sự việc, Park Hye Jin cắn nhẹ xuống khóe miệng: " Kang Gary thiếunợ còn không ít."

"Cô ý định làm như thế nào?"

"Đối phó với Kang Gary cũngkhông dễ dàng gì, tôi phải suy nghĩ cẩn thận."

Goo Ara xoaymặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô đây là ngày đầu tiên được tự do: "Cô chotôi xuống đầu đường phía trước, tôi có một chút việc."

ParkHye Jin dừng lại xe: "Tôi sẽ liên lạc cô bằng cách nào?"

"Kỳ thật, tôi tuy nhiên rất hận Kang Gary, nhưng tôi nghĩ với hắn cũng không có biện phápnào, tôi cũng không thể giúp được cô nhiều được."

ParkHye Jin lấy ra điện thoại di động của mình cứng rắn nhét vào trong tay Goo Ara:"Cô cầm đi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc cho cô, chúng ta cùng chung kẻ thùlà hắn, chờ tôi nghĩ ra cách, tôi sẽ nói cho cô biết."

"Ai, điện thoại di động của cô. . . . . ."

"Cô cầm đi, dù sao cũng không phải tiền của tôi."

Goo Ara nhìnqua chiếc xe Buick đẹp tuyệt trần rời đi, cô đứng ở đầu đường, lại mờ mịt khôngbiết nên hướng nào. Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo tù trước đó, cô cònrất tuổi trẻ, cô đứng ở ven đường còn là một cô gái trẻ chưa lớn.

Cô cúi đầu đi lên phía trước, trong tay cầm cái túi, rồi đột nhiên nghe đượcbên tai có người gọi tên cô: " Goo Ara?"

Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vả mặt hăng hái của Nam Seo Joon.

Goo Ara khôngnghĩ tới nhấc chân lên muốn chạy, Nam Seo Joon vội vàng ngăn ở trước mặt cô: "Cô ra tù rồisao?"

Goo Ara gụcđầu xuống: "Phải."

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống một chút đi."

"Không cần."

Nam Seo Joon điđến giữ chặt cổ tay của cô, Goo Ara bịhắn một cái lôi kéo vào quán cà phê.

Hệ thống sưởi ấm làm cho mặt của cô đỏ hồng nổi bật lên, Goo Ara vẻ mặt câu nệ: "Cám ơn anh."

"Cám ơn tôi cái gì?" NamSeo Joon nâng mi lên nhìn về phía cô.

"Nếu không nhờ lời của anh, tôi còn muốn ngồi lâu thêm vài năm tù, là anhmời luật sư cho tôi, tôi cũng biết rõ."

"Kỳ thật, xét đến cùng đều là lỗi của tôi." Nam Seo Joon không chút nào chối bỏ trách nhiệm:"Nếu như không phải tôi mang cô đưa đến bên cạnh Kang Gary, cô lúc này sẽ, vẫn cònvui vẻ mà đến trường."

Hai con mắt Goo Ara cóchút ướt át: "Còn anh, có được khỏe hay không?"

"Tôi cùng Dahye đã ly hôn."

Goo Ara ngạcnhiên không thể che giấu: "Tôi là không nên nói có gì hối tiếc, cần phảinói, chúc mừng cho anh."

Nam Seo Joon uốngnhẹ miếng cà phê: "Hôn nhân của tôi và Dahye, thời điểm đó lấy nhau về sau chính là sai lầm,hơn nữa về sau xảy ra nhiều chuyện, tôi cố ý muốn ly hôn, cô ta thay đổi rấtnhiều, ba mẹ tôi cũng đành phải đồng ý."

Lúc mới vừa ly hôn, Dahyethường xuyên đi đến Nam gia dây dưa, nhưng Nam Seo Joon thái độ cương quyết, Dahye cuối cùng cũng hết hy vọng, chuyện này cũngliền kết thúc, dù sao, yêu người đàn ông như vậy cũng quá mệt mỏi.

Dahye biết rõ Nam Seo Joon trong lòng không thể nào có cô mộtlần nữa.

"Cô sau này có tính toán gì chưa?"

Goo Ara haitay nắm chặt chén cà phê: "Trước tìm một công việc tốt, có thể gần nhà làđược."

"Nếu là có cái gì khó khăn, có thể tìm tôi."

Goo Ara gậtđầu, càng là quan tâm, lại càng không muốn bị hắn trông thấy bộ mặt chật vậtnày, Goo Ara cóđến con đường cùng, cũng không thật sự nghĩ đến sẽ đi tìm Nam Seo Joon.

Người đàn ông tường tận nhìn lấy gò má của cô, so với lần trước hắn đi trạigiam thăm cô thì càng gầy hơn, nghĩ đến là bên trong ăn ở không quen, Nam Seo Joon ánh mắtphục tạp kêu nhân viên phục vụ mang đến, giờ trên bàn không ít thức ăn, muốncho Goo Ara ănthật ngon một chút.
-------
Ji Hyo làmloạn qua một lần, ngày hôm sau tỉnh lại ngược lại thấy tỉnh táo không ít.

Gary thậmchí ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện với cô cũng không có, Bora nói không sai, không có tìm được thi thể chínhlà hy vọng lớn nhất, Ji Hyo đứngở cửa sổ sát đất, cái này hy vọng xa vời đến gần như là không, nhưng cô cũngchỉ có dựa vào ý nghĩ này, mới có thể sống qua ngày được.

Lúc Gary đivào phòng ngủ, Ji Hyo đangdùng ngón tay tại trên cửa sổ viết chữ.

Cô nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn.

Ji Hyo khóemiệng cong lên, trong mắt hướng về phía hắn giống như nâng lên nụ cười, Gary giậtmình, chỉ là chính mình nhìn lầm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top