Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 122: Tin Tưởng Ngoài Ý Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gary nhìnxuyên qua khung cửa kính cùng Ji Hyo đối mặt.

Ánh mắt của cô rất lạnh lùng, dường như thái độ đối với hắn chưatừng thay đổi qua. Ji Hyo khônghề chớp mắt nhìn chằm chằm Gary ở bên ngoài phòng bệnh, nước mắt khôngngừng rơi trên khuôn mặt cô.

Gary khôngnghe được cuộc nói chuyện ở bên trong nhưng từ trên mặt của Ji Hyo, hắncũng nhìn ra manh mối.

Hắn chợt cảm thấy sức cùng lực kiệt, cố gắng vượt qua được khó khăn, niềm vuicòn chưa kịp lan tràn, cứ như vậy mà bị ánh mắt tàn nhẫn của Ji Hyo phánát tan tành.

Mọi nỗ lực thu hẹp khoảng cách của hắn và Ji Hyo, lại vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

Ji Hyo tiếnđến vài bước, cúi người ngồi xuống, xoay lưng về phía Gary ở bênngoài, đối diện với KimTang:"Nếu đã nói như vậy, anh cũng không thể kết luận là do Gary gâyra, Kim Tang, Bora là bạn thân nhất của tôi, bất luận là aitổn thương đến cô ấy, tôi cũng sẽ không tha cho người đó đâu!"

"Tất nhiên là cô sẽ nói như vậy! " Vẻ mặt Kim Tang lãnh đạm, giọng nói hoàn toàn chế giễu:"Vì Gary làngười đàn ông của cô, chỉ bằng bấy nhiêu thôi, tôi cũng sẽ không tin tưởnglời của cô."

Ji Hyo bâygiờ mới hiểu được rằng, khi không được tin tưởng thì dù có nói ra lời nóichân thật nhất trong lòng cũng trở nên vô dụng thôi.

"Tôi đối với hắn thật sự là rất hận, so với anh không ít hơn chútnào. Tôi đã từng, sẽ có một gia đình hạnh phúc, nhưng chính hắn đã phá hủy tấtcả. Người đã quyết định nắm lấy tay tôi đến nay sống chết không rõ. Lúc đótôi hận không thể đem hắn ra băm thành trăm mảnh. Nhưng vì tôi đã theo hắnnhiều năm như vậy nên cũng có hiểu ít nhiều. Hắn là người mà cho dù bịanh mắng là cầm thú thì hắn có thể chính miệng thừa nhận điều đó. Chịcủa tôi cũng bị hắn đưa vào tù không chút lưu tình, giết người ư, khả năngmắt cũng không thèm chớp. Nhưng chỉ có điều, nếu hắn muốn đối phó vớianh thì cũng sẽ không thể nào liên lụy đến Bora được. Hơn nữa trước khi xảy ra việc này, tôiđã nhận được điện thoại của Gary, hắn nói có người muốn hại chúng tôi, nói tôihãy đi đến chỗ nào đông người."

"Có lẽ lúc trước hắn không biết cô và Bora ở cùng một chỗ."

Đây là một giải thích tốt nhất.

Lúc đầu Ji Hyo cũngnghĩ như vậy.

Khi tỉnh táo lại, cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ: "Nếu thật sự là nhưvậy thì hắn không cần gọi điện thoại đến cho tôi, hắn chỉ cần gọi cho tên tàixế ấy thì có ngăn chặn được sự việc ngoài ý muốn này. Chỉ cần như vậy, sẽ khôngcó ai nghi ngờ hắn."

Kim Tang nânglên bàn tay của Bora áplên khuôn mặt mệt mỏi của hắn: "Hắn đã phá hủy hạnh phúc của cômà cô lại muốn tin tưởng hắn sao?"

Ji Hyo lúcnày không lên tiếng, cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô đối với Gary làoán, là hận. Vì đã quá sức chịu đựng, khi đó căm phẫn mà trách cứ Gary, nóihắn không từ thủ đoạn nào để hãm hại HoDong, nóihắn không thương tiếc mà tiêu diệt thủ hạ để tránh khỏi liên quan. Ji Hyo biếtrõ cô là đang cố gượng ép mà suy nghĩ như vậy. Có thể không biết Ho Dong sống chết thế nào nhưng đó lại là sựthật.

Sống chết không rõ, tất cả chỉ là dự liệu tốt nhất, ít nhất thì như vậycòn có hy vọng.

Không biết ngày hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Gary hạichết Ho Dong là khả năng lớn nhất, hay là. . .

Ji Hyo cónghĩ tới khả năng khác, nhưng vì đáng lẽ cô sẽ có được một cuộc sống thật yênbình, nhưng đều do Gary phávỡ, nên nếu Ho Dong vẫn còn sống thì những tổn thương của cô cũngkhông thể nào chữa lành được. Dù con tim vì Gary mà chết, cũng không thể nào yêu thêm lầnnữa.

Người đàn ông như vậy, cô thực sự không dám yêu.

" Kim Tang ..." Ji Hyo nhìnqua khuôn mặt tái nhợt của Bora,nước mắt không khỏi rơi lã chã: "Tôi không muốn Bora bị tổn thương một cách vô ích."

Kim Tang hoàntoàn nghe không lọt tai.

"Vì sao người bị thương lại là cô ấy?"

Ji Hyo chợtcảm thấy trong lòng nhói đau, Bora bịthương đến nông nỗi thế này, còn cô lại thật tốt, hầu như không việc gì. Ji Hyo khôngngừng nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, lúc đó cậu ấy vì muốn cứutôi... Bora hoàn toàn có thể chạy xe đi nhưng cậu ấylại dùng xe của mình chặn chiếc xe tải đó lại. . . . . . ."

"Đừng nói nữa! " Kim Tang nhắmchặt hai mắt lại, khi nghe Ji Hyo kể, có thể hình dung ra được thảm cảnhđó, cả người Bora đều bị thương, chân thì bị mắc kẹt trongxe. Kim Tang nắmtay Bora thật chặt: "Chỉ cần cô ấy không xảyra chuyện, tôi tình nguyện đem chân của mình cho cô ấy."

Ji Hyo nghevậy, trong lòng đau đến tê dại, cô khóc không đứng thẳng lên được.

Gary nhìnqua cánh cửa liền thấy cả người cô run lên, hắn không nghe được cuộc đốithoại bên trong, ánh mắt lo lắng ngập tràn. Hắn vừa định đi đến cửa thìthấy Ji Hyo đứnglên.

Cô đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phía sau lưng.

Cô dựa vào khung cửa sợ run lên, tầm mắt rủ xuống, hai tay Ji Hyo chemặt lại, nghe được tiếng bước chân của Gary đang đi đến trước mặt.

Ji Hyo nhìnvào bên trong phòng bệnh của Bora, côấy đang ngủ rất yên tĩnh vì thuốc gây mê vẫn còn, âm thanh của dụngcụ y tế cứ vang lên lạnh như băng xuyên qua cánh cửa như muốn đâm vàotai của cô. Gary điđến bên cạnh Ji Hyo:"Anh đưa em về nhà, ngày mai lại đến."

Ji Hyo lắcđầu: "Tôi muốn chờ Bora tỉnhlại, tôi sẽ không đi đâu hết."

Ji Hyo cũngsức tàn lực kiệt, chân đứng không vững mà dựa vào cánh cửa thủy tinhphía sau.

Gary ởbên cạnh Ji Hyo, hắnbiết rõ là cô đang lo lắng cho Bora, lạisợ thân thể của cô không chịu nổi cho nên hắn đã sắp xếp cho cô nghỉở căn phòng sát bên phòng bệnh của Bora.

Ji Hyo ngồixuống giường, nơi này đều là phòng bệnh thuộc loại Vip, xa hoa như ởtrong một khách sạn.

Tay của Ji Hyochống xuống hai bên, ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh.

Gary mộtchân gác lên, nắm chặt tay ngồi trên ghế sopha.

"Tại sao anh lại biết được tôi với Bora gặp nguy hiểm?"

Gary biếtđược, khi cô bình tĩnh hơn thì sẽ chất vấn hắn.

"Trước đó anh nhận được cuộc gọi của một người phụ nữ, cô tanói là hai người đang gặp nguy hiểm nhưng chỉ nói được một nửa thìđiện thoại bị tên còn lại đoạt mất, anh nghĩ sẽ xảy chuyện không may chonên mới gọi điện cho em."

Ji Hyongước mặt lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông: "Anh cónghĩ rằng tôi có tin hay không?"

Gary nhẹcắn đầu lưỡi, Ji Hyo rấtquen thuộc động tác nhỏ này của người đàn ông. Hắn mỗi lần làm thế, chính làthể hiện thái độ không có việc gì cả. "Không tin! "

Cô không nghe thấy hắn phản bác một câu nào.

Đối với hắn cái gì cô cũng không tin vậy thì cần giải thích làm gì nữa chứ? Ji Hyo nằmxuống giường, Gary canhchừng ở bên cạnh, cô mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà: "Tôimuốn uống nước! "

Gary ngẩngđầu lên, trong ánh mắt thoáng hiện không ít chân tình.

Hắn đứng dậy, xoay đi rót nước.

Người đàn ông ngồi xuống mép giường, Ji Hyo ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường: " Kim Tang nói,lúc trước anh ta bị thương nặng là do người của anh làm ra."

Gary đemly nước đưa cho cô, cũng không nói lời nào.

"Anh đã nói là anh không biết Kim Tang."

"Anh cùng hắn có chút liên quan, vì chút ít mâu thuẫn, nhưng điềuđó cũng không có nghĩa là Bora gặpchuyện không may có liên quan đến anh."

"Tôi cũng chưa nói chuyện này có liên quan đến anh." Ji Hyo cầmlấy chén nước trong tay của Gary.

Trong mắt người đàn ông mơ hồ xuất hiện cơn giận cùng bất đắc dĩ, bởi vì câunói thờ ơ của cô mà bị đánh tan. Hắn còn chưa kịp nhăn chân mày: "Em cóphải muốn nói, không có liên quan đến tôi nhưng là tôi sai người độngthủ?"

Ji Hyo uốngmột ngụm nước, cô đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô không tin hắn, thì ra trong vô thức, cô không tin hắn cũng là thóiquen.

Ji Hyo bỗngnhiên nói một câu làm cho hắn trở tay không kịp.

"Anh cố thay đổi ý kiến của tôi cũng vậy thôi, hoặc là việc này thật sự doanh làm, nếu không thì tôi phán đoán sai rồi."

"Không phải là anh làm! " Gary trả lời dứt khoát.

Ji Hyo đemly nước đặt trên tủ đầu giường, cô dựa nửa người trở lại phía sau: "Vậycòn có thể là ai? Kẻ thù của Kim Tangsao?"

"Bất kể là ai, anh cũng sẽ bắt được ả."

Trong mắt Ji Hyo chuaxót muốn khóc: "Dù có tìm được kẻ đó thì có ích lợi gì? Có thể trả lại mộtchân cho Bora sao? Tôi không nên đi ra ngoài cùng với cô ấy,lúc vừa xảy ra tai nạn, Bora cóthể nhảy qua hàng rào, cô ấy có đủ thời gian để chạy trốn, nhưng mà cũng vìtôi..."

"Chỉ cần anh tìm được kẻ đó, anh nhất định sẽ khiến cho ả sốngkhông bằng chết! "

Trong giọng nói của hắn dày đặc âm lãnh, ánh mắt lóe lên tia hung ác làm Ji Hyo runrẩy. Cô đột nhiên nhớ tới lúc MukMay bịném xuống trước mặt cô vô cùng bi thảm. Ji Hyo sợ hãi mà nhắm mắt lại.

Ji Hyo dựavào gối đầu, trong lòng chỉ muốn Bora nhanhchóng tỉnh lại, nhưng lại sợ cô ấy tỉnh lại rồi thì phải đối mặt thế nàođây?

Gary vẫncanh chừng ở bên cạnh, bởi vì lo lắng Kim Tang lénra tay, cho nên nhắm mắt lại cũng không dám. Phòng bệnh không ít người ra vào,cả tòa bệnh viện này bao trùm bầu không khí nham hiểm hung ác đến đángsợ.

Ji Hyo khôngchịu nổi, liền nhắm mắt. Nhưng cô ngủ không được sâu giấc, hay bị giật mìnhthức dậy.

Ji Hyo nhìnra ngoài cửa sổ, từ từ vén lên tấm màn đen, cô hai mắt sưng đỏ đứng dậy, Gary đitới giữ chặt lấy tay cô: " Bora cònchưa tỉnh, em ngủ thêm một lát nữa đi."

Ji Hyo gạttay hắn ra, bước ra ngoài.

Người đàn ông chỉ cảm thấy bàn tay trống rỗng, Ji Hyo đi đến trước cửa phòng bệnh của Bora. Cô đứng ở bên ngoài cửa kiếng, Kim Tang cảđêm không ngủ, cầm lấy tay của Bora tựahồ như đang trò chuyện cùng cô ấy. Ji Hyo đứng ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới mởcửa đi vào. .

"Ừm. . . . . ."

Âm thanh rất nhỏ truyền tới, Ji Hyo đi đến trước giường bệnh của Bora.

" Bora. . . . . ."

" Bora, em đã tỉnh. . . . . ."

Hai người đồng thanh nói.

Bora chậm rãi mở mắt ra.

Ji Hyo cốgắng kiềm nước mắt, KimTang kíchđộng mà đứng lên, hắn cúi người xuống một tay đặt lên trán của Bora: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

Miệng Bora cử động, muốn kéo mở một nụ cười, ý thức của côvừa mới khôi phục lại, nên không thể kịp phản ứng. Đôi mắt đen láy nhìn một vòng,về sau rơi vào khuôn mặt của Ji Hyo: " Ji Hyo. . . . . . . . . ."

"Tớ ở đây."

"Cậu không sao chứ?"

Ji Hyo trởnên nghẹn ngào: "Tớ không sao hết! "

"Đứa nhỏ làm sao? Nó không xảy ra chuyện gì chứ?"

Ji Hyo ngheđến đó thì cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức lắc đầu, quay lưng lại, cắnlên mu bàn tay ý vị mà khóc.

"Soái lão đại. . . ." Bora hơicong môi một cái, đây là cách xưng hô của Bora đối với Kim Tang:"Em thật sự cho rằng sẽ không bao giờ gặp được anh nữa."

"Không sao rồi! Em đừng suy nghĩ như vậy."

"Em nếu như cứ thế này, anh chắc muốn đi tìm người nào xinh đẹp hơn, Soáilão đại, anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Sẽ không, Bora, anh chỉ cần em thôi."

Đôi môi của Bora khô nứt, giọng nói thì trở nên khànkhàn: "Nhưng tại sao em lại ở bệnh viện, chân của em đau quá. . .. . . . ."

Vì thuốc tê đã hết tác dụng, cơn đau kịch liệt bắt đầu xuất hiện, Kim Tang cầmlấy vải bông bên cạnh, chấm nước mà thoa lên môi cô.

Bora nhăn mũi: "Bộ dạng lúc này của emnhất định là rất xấu! "

Kim Tang độngtác tỉ mỉ, đem khóe môi cô thấm ướt: "Không xấu chút nào! Anh còn đangđợi em làm vợ của anh."

Bora động đậy thân dưới: "Không được rồi,phía bên đùi phải của em đau quá, Kim Tang, anhmau xem giúp em một chút, đã xảy ra chuyện gì? Có phải là bị gãy xươngrồi không?" Bora bởi vì đang nằm, chăn mền đắp lên thân ngườinên chưa phát hiện ra: "Còn có vài ngày nữa là kết hôn, có kịphay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top