Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 132: Làm Cha Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau bụng sinh cũng không phải là rất rõ ràng, mỗi hai giờ sẽ khẽ đau nhức một chút.

Ji Hyo xoa bụng, nằm thẳng ở trên giường không có nhúc nhích.

Bầu trời nổi lên dải màu trắng, cô nghe được Gary bên cạnh trở mình, hình như muốn rời giường. Ji Hyo ngó ra ngoài cửa sổ, chờ người đàn ông trở ra khỏi phòng tắm thì ngày đã rạng sáng.

Hắn đứng ở trước tủ quần áo lựa chọn y phục, ngón tay thon dài lướt qua hàng áo sơ mi. Ji Hyo nhìn qua người đàn ông đưa lưng về phía cô, hắn cởi đồ ngủ, lộ ra tấm lưng trần tinh tráng. Ji Hyo miễn cưỡng chống thân lên, trong lòng vừa mong đợi lại vừa lo lắng.

Gary lấy áo màu phấn nhạt, rất kén màu sắc, hắn xoay người, lại trông Ji Hyo thình lình đứng ở sau lưng hắn.

"Hôm nay anh có khả năng đến tối mới về vì có một buổi tiệc quan trọng."

Người đàn ông lấy áo sơ mi mặc lên người, Ji Hyo thấy hắn khẩn trương, cô mới mở miệng nói: "Không đi có được không?"

Gary vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì Ji Hyo cũng không can thiệp vào chuyện của hắn: "Vì sao?"

"Bụng tôi có cảm giác đau, khả năng muốn sinh."

Động tác trên tay Gary ngừng lại tại nút cài tay áo, hắn liền giật mình, rất nhanh đã kịp phản ứng, hắn thu tay lại, ống tay áo bên trái như vậy mà bung ra: "Đáng chết! Chuyện khi nào?"

"Tối hôm qua, sau nửa đêm."

"Làm sao mà em không chịu nói sớm?" Người đàn ông vẻ mặt lo lắng, đứng tại chỗ chân tay lại có chút luống cuống.

"Tôi đau bụng sinh cũng chưa rõ ràng, với lại ở bệnh viện buổi tối thì chẳng phải là không có bác sỹ sao?"

"Em thật ngốc! " Giọng nói của Gary không nặng nề trách móc: "Anh muốn họ đến lúc nào, họ chậm một giây cũng không dám."

Ji Hyo hai tay đặt tại phía sau lưng, Gary gấp rút nâng đỡ cô xuống lầu: "Sao vậy, đau dữ dội sao? Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

"Giờ lại không thấy đau."

Hai người đi tới phòng khách, Dì Goo đang chuẩn bị bữa sáng: "KangThiếu, Ji Hyo, hôm nay dậy thật sớm, tôi. . . . . . . ."

" Dì Goo, Ji Hyo muốn sinh, nhanh đi chuẩn bị đồ đạc mang lên xe."

"Sao?" Dì Goo đầu tiên là cả kinh: "Oh, vâng vâng vâng. . . . . ."

Ji Hyo nâng cao cái bụng: "Tôi còn đang mặc đồ ngủ. . . . . . . . ."

"Giờ không quản được nhiều như vậy." Bàn tay Gary dán chặt lên thắt lưng Ji Hyo: "Dù sao mặc đồ ngủ cũng có thể đi ra ngoài."

Nhờ trước đó vài ngày Ji Hyo đã bắt tay vào chuẩn bị, nên Dì Goo ôm hai túi đồ lớn bỏ vào vali phía sau, bà cùng Ji Hyo ngồi ở ghế phía sau: "Sao rồi? Có phải cảm giác được đau bụng sinh rồi không?"

"Vâng, hiện tại không sai biệt lắm, cách một tiếng đồng hộ sẽ đau thắt phía dưới."

"Đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu. Có vài người cảm thấy đau nhức, một ngày một đêm còn chưa sinh được đứa nhỏ. Nếu mà đau bụng cứ chừng 3 phút một lần, đó mới là gấp."

Ji Hyo nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lo lắng nắm chặt tay. Cảm giác được cục cưng trong bụng đang không thể chờ đợi được mà muốn ra ngoài. Cô khó nén được hưng phấn, nhưng dù sao cũng là lần đầu sinh con. Trời sinh cảm giác sợ hãi làm ánh mắt cô bàng hoàng. Gary nhìn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn kỹ vẻ mặt Ji Hyo: "Không có chuyện gì, sinh mổ không có nguy hiểm đâu."

Ji Hyo đối với ân cần của hắn cũng không bỏ ngoài tai ngoài mắt nữa: "Tôi không sợ, chỉ có chút ít nóng lòng."

Dì Goo ở bên cạnh khẽ cười: "Lần đầu tiên đều như vậy, chờ mình trải qua rồi có thể hiểu được. Niềm vui nhất của cuộc đời chính là gì, còn không phải là chờ đón con mình sinh ra sao! "

Ji Hyo trầm mặc không nói, Gary cũng nghiêng đầu lại, chuyên tâm lái xe.
-----------

Đi vào bệnh viện của Yoo Jea Suk, phòng giải phẫu tốt nhất đã được chuẩn bị. Bác sỹ gây mê, kể cả chuyên gia phụ khoa đều đã đứng chờ, Yoo Jea Suk mặc áo khoác trắng đứng ở cửa phòng mổ, Ji Hyo đang ở trong phòng bệnh làm các bước chuẩn bị.

May là Ji Hyo vẫn chưa ăn bữa sáng, cô nằm ở trên giường bệnh, được hai người hộ công đẩy đến phòng giải phẫu.

Ji Hyo nhìn thấy trên đỉnh đầu có một chiếc đèn nhỏ sáng ngời bật lên, Gary cùng Yoo Jea Suk ngồi ở cửa, nghe được động tĩnh, Gary đứng dậy sải bước đến bên cạnh Ji Hyo.

Ji Hyo lúc này đã thay đổi y phục, Gary nắm chặt tay của cô. Ji Hyo không có đẩy ra, hai người nhìn nhau một lát, hộ công cũng ngừng lại.

Gary buông lỏng tay, nhìn theo Ji Hyo bị đẩy vào.

Cửa đóng kín lại.

Đáy lòng Gary bỗng dưng khẩn trương lên, thần sắc hắn lo nghĩ ngồi xuống. Yoo Jea Suk thấy thế, hai tay bỏ vào túi áo ngồi vào bên cạnh hắn: "Cậu vì sao không vào cùng?"

Yoo Jea Suk mắt thấy người đàn ông sắc mặt trắng bệch, cả khuôn mặt tựa hồ cũng chìm vào một loại u ám bi thương thảm thiết và đấu tranh tư tưởng. Tay phải Yoo Jea Suk nhẹ đặt lên đầu vai của hắn: "Tôn?"

Gary nhíu chân mày, sống mũi thẳng tắp có chút nhăn lại: "Cậu có thể tận mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người ta rạch bụng ra sao?"

Yoo Jea Suk giật cả mình, tiện đà khinh miệt: "Tớ thèm vào, ở trong bệnh viện của tớ phương tiện đều là tốt nhất, như thế nào mà bị cậu đánh đồng vào lò mổ heo vậy, cậu có biết thưởng thức hay không?"

Tóm lại, Gary nhớ tới hoàn cảnh như vậy, toàn thân sẽ đau đớn đến run rẩy, đâm sâu vào xương cốt. Hắn nhắm lại đôi mắt sắc bén, trong hành lang thoáng mát hài lòng, hơn nữa có máy điều hòa, huống chi lại là sáng sớm, sẽ không cảm thấy nóng nực. Nhưng Gary ngay cả thái dương cũng đều là mồ hôi, trong bàn tay lại càng thêm ướt át khó chịu.

Cửa phòng phẫu thuật đối diện đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo vô trùng lao ra ngoài, hắn như không còn nhận thức được mà loanh quanh tìm kiếm gì đó. Gary mở mắt ra, chỉ thấy hắn nhanh chóng chạy đến đằng kia, lại tiếp tục tìm thùng rác mà nôn mửa kịch liệt.

Y tá ở phía sau chạy tới cửa: "Này, anh không cắt dây rốn sao?"

Y tá thấy bộ dáng kia của người đàn ông, cũng đành chịu: "Thiệt thòi đều là phụ nữ chúng ta, vậy sao đàn ông đứng ở bên cạnh xem cũng chịu không nổi?" Nói xong, xoay người đi vào phòng giải phẫu.

Gary nghe vậy, khuôn mặt có thể làm điên đảo chúng sinh càng phát ra trắng bệch đến dọa người.
--------

Ji Hyo nằmco lại giường bệnh, bác sỹ gây mê chuẩn bị tiêm thuốc tê cho cô: "Hai chânco hết sức lên, đầu gối đẩy lấy cằm."

Ji Hyonghiêng người lại, cảm giác được thuốc tê theo xương sống chảy vào người, côrất nhanh bị mang lên bàn giải phẫu. Ji Hyo nằm một lúc mới phát hiện là nửa người dưới đãkhông thể nhúc nhích.

Dịch truyền lạnh như băng từng chút một theo mạch máu của tay chảy vào trong cơthể, Ji Hyo khôngnhìn thấy các động tác ở nửa người dưới, cô nắm chặt hai tay, bác sỹ gây mê bêncạnh thấy thế liền cùng cô nói chuyện: "Có phải lo lắng lắm không? Khôngsao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi, khoảng một giờ là có thế ổn."

Cả trái tim Ji Hyo như bịtreo lên: "Giải phẫu bắt đầu rồi sao?"

"Bắt đầu rồi."

Cô lúc này mới thở ra.

Bác sỹ gây mê ở bên cạnh muốn dời đi sự chú ý của cô, khoảng 15 phút sau, Ji Hyo chỉcảm thấy có người đang dùng sức lôi kéo gì đó. Tầm mắt của cô nhìn về phíaphiến cửa chính đang đóng chặt, lúc này lại hy vọng có người cùng cô, dù làđứng ở bên ngoài cũng tốt.

"Cô thích con trai hay con gái?"

Ji Hyo nhếchmôi: "Tôi đều thích cả, con trai hay con gái đều tốt."

"Oaaaaa. . ."

Ji Hyo xoaymình cảm thấy cả thân thể được buông lỏng, nương theo tiếng khóc trong trẻovang dội rồi lại nỉ non, cô nghe được bác sỹ nói: "Chúc mừng cô, là một bétrai."

Ji Hyo kiềmlòng không được, nước mắt chảy ra. Cô bắt đầu nghẹn ngào, bác sỹ đem em bé ômđến bên cạnh. Gary nghethấy tiếng khóc truyền đến từ bên trong, đâu còn ngồi yên được nữa, hắn đứngdậy đi đến cửa.

Yoo Jea Suk nhắcnhở: "Đừng nóng vội, sẽ ôm ra ngay lập tức mà."

Bác sỹ đem tắm rửa sạch sẽ vết máu trên người em bé, quấn khăn kỹ lưỡng ôm đếntrước mặt Ji Hyo:"Nào, để mẹ hôn bé nào."

Khuôn mặt Ji Hyo đầynước mắt: "Con yêu, con yêu. . . . . . . ."

"Oa oa oaaa. . ."

"Tốt lắm, ba ba ở bên ngoài cũng lo lắng chờ đợi, đi ra ngoài để trôngthấy ba ba nào."

Ji Hyo mắtnhìn thấy bác sỹ ôm em bé ra khỏi phòng giải phẫu, cô che miệng ý vị khóc lên.Cô nghĩ, loại cảm giác này nếu không đích thân cảm nhận qua, ai cũng không cóhiểu được vì sao tim đâp nhanh. Bác sỹ gây mê giúp cô lau nước mắt: "Đừngkhóc, khóc sẽ xấu con mắt, sinh con là chuyện vui nhất mà."

Ji Hyo khôngngừng gật đầu: "Vâng."

Cửa phòng giải phẫu bị mở ra, Gary còn chưa thấy rõ bóng người đã liền thẳng bướcvề phía trước: "Mẹ và con cũng không có chuyện gì chứ?"

"Vâng, đều tốt cả, chúc mừng Kangthiếu, là một chàng trai." Bác sỹ đưa tờ danh sách trong tay cho hắn: "Mờiký tên."

Gary cầmlấy bút, tầm mắt rơi xuống tã lót trên người đứa bé: "Vợ tội khi nào thìra được vậy?"

"Khâu lại miệng vết thương là có thể."

Đứa bé nhắm chặt hai mắt đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn này cũng không bằng mộtbàn tay cỡ lớn, đầu nó tròn xinh xắn, đang giơ quả đấm nhỏ tại trước ngực bácsỹ không ngừng động đậy. Gary không chớp mắt nhìn chằm chằm vào, bút trongtay cũng cứng đờ không rơi xuống giấy.

Còn nhỏ tuổi mà chỉ biết sắc. Yoo Jea Suk buột miệng nói thầm.

"Oaaaa. . ." Một hồi tiếng khóc phát ra càng bén nhọn, Gary kýtên qua loa, tiếp nhận đứa bé từ trong tay bác sỹ.

Lần đầu tiên nhìn thấy là hắn có thể kết luận đứa nhỏ này là của hắn.

Gary xemxét thật kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, da của nó rất non, như thể trongnháy mắt có thể bị bể ra, tay thật là nhỏ. Bác sỹ cầm danh sách đi ra ngoài, Gary trôngthấy ở cổ tay cục cưng có bài ký màu xanh biếc: 3.8 kg, 52 cm.

Yoo Jea Suk đitới gần: "So với bộ dạng của cậu cũng thật giống."

"Nó là con tớ, tất nhiên sẽ giống tớ."

Lúc tiểu phẫu kết thúc Ji Hyo đượcđẩy ra, Gary cònđứng ở cửa, Ji Hyo ngắmnhìn: "Con đâu rồi?"

"Đã đưa về phòng bệnh."

Ji Hyo tinhthần rất tốt, Dì Goo cùng với Chị Nyang mờitới đều đã ở phòng bệnh. Ji Hyo u nhìn xung quanh, nơi này đúng là có hoàn cảnhtốt, còn rất đúng tâm lý, vách tường không phải là màu trắng đè nén người khácmà là màu xanh nhạt. Cả phòng thoải mái so với khách sạn không hề kémhơn.

Đứa bé khóc mệt, lúc này đang ngủ trong nôi.

Ji Hyo nằmthẳng ở trên giường, còn có hai chai nước muối giảm nhiệt. Gary cánhtay chống ở mép giường, cúi người xuống: "Sao rồi, miệng vết thương đaukhông?"

"Không đau."

Người đàn ông vén tóc của cô ra hai bên, nghiêng người qua, môi mỏng hôn lênbên má của cô. Ji Hyo gấprút tránh ra bên cạnh cũng không kịp.

" Ji Hyo. . .. . . ." Gary lùilại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, hắn có rất nhiều lời cònnghẹn ở cổ họng, Ji Hyo thấyhắn cũng không có ý tứ muốn tránh ra: "Chúng ta có con rồi."

Ji Hyo nhìnvào đáy mắt mừng rỡ của người đàn ông, tầm mắt cô xuyên qua cánh tay của hắn,nhìn về phía cục cưng ở trong nôi, cô không tàn nhẫn mà dập tắt niềm sung sướngduy nhất này của hắn. Lúc này, nếu cô lại lấy Ho Dong làmbia đỡ đạn thì đó cũng là bất công lớn nhất đối với Ho Dong.

Gary ngồiở mép giường, cầm lấy tay phải của Ji Hyo. Gương mặt tuấn tú của hắn áp chặt lên mu bàntay của Ji Hyo. Lúcnày Ji Hyo lạirất dùng sức giật ra, rụt tay trở về: "Anh đừng cho là có con thì chúng tacó thể tốt đẹp hơn. Gary, vôdụng thôi, con là của tôi, anh cho dù thực nhận định là con anh, vậy cũng khôngthể nào là hai người chúng ta được."

Cô mặc dù biết nói những lời này không hay, nhưng trong tiềm thức, liền đem hắnloại trừ ra.

"Thật không?" Người đàn ông ngẩng đầu lên: " Ji Hyo, em bỏ được con của mình sao?"

"Tôi là mẹ nó, tôi đương nhiên không rời bỏ nó."

Gary khôngmuốn cùng cô tranh cãi nữa, Dì Goo nhắcnhở trong tháng ở cữ phải chú ý nghỉ ngơi. Ji Hyo nằm một lát, cầm lấy điện thoại di động bêncạnh gọi cho Bora, nói cho cô ấy biết đứa bé đã được sinhra.

Bora lập tức nhận điện thoại, cô biết rõ thân thể Ji Hyo lúcnày rấy yếu nên chỉ trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Gary cứcho rằng khi có con, hắn và Ji Hyo có thể gần thêm một bước. Hắn không nghĩ đến, Ji Hyo nóirằng lòng của cô đã chết, đúng là thật sự, cô đóng băng, khô héo, có lẽ chỉ cócon mới có thể cho cô sức sống.

Ji Hyo nằm ởtrên giường vẫn không thể xoay người, không bao lâu lại cảm thấy toàn thânkhông thoải mái, cả đêm không được ngủ ngon.

Lúc sáng sớm, y tá bước vào ôm em bé đi tắm rửa, Gary cũng đi theo. Cục cưng trước kia đang ngủ say,nay bị đánh thức, cảm giác vô cùng khó chịu, nhếch môi khóc òa lên. Y tá đeovòng tắm lên cổ đứa bé rồi đem nó bỏ vào trong bể bơi.

Vừa chạm vào nước, cục cưng lập tức sinh động hẳn lên, cánh tay và bắp chân nhỏxíu quẫy đạp rất có lực, đầu ngước lên, bộ dáng rất khôi hài.

Gary véntay áo lên, thân thể dựa vào hồ bơi, đầu lông mày hắn giương nhẹ, trong mắtniềm vui làm cánh môi vẽ cong một nụ cười, khuôn mặt rạng ngời không lúc nàodịu xuống. Hắn làm ba ba, hắn cũng có con nhỏ.

Gary ở bêncạnh ngắm nhìn, thân thể cao lớn nằm xuống, Gary duỗi ngón tay ra, cục cưng không ngờ có thể cầmđầu ngón tay của hắn, nhẹ nhàng lực đạo lại làm hắn xúc động, khẩn trương. Hắnlấy điện thoại di động ra, quay lại cảnh này.

Ji Hyo ởtrong bệnh viện vài ngày, có thể xuống giường đi lại được. Dì Goo mỗi bữa sẽ đem thức ăn đưađến bệnh viện, dì nói muốn làm cho cô ăn ngon, như vậy mới có nhiều sữa.

Hôm nay là ngày xuất viện, Ji Hyo ngồi ở mép giường, y tá ôm đứa bé đặt vào trongnôi, Gary cũngđi theo bước đến.

Ji Hyo kéo giườngnhỏ tới bên cạnh, vú nuôi cầm lấy y phục thay cho cục cưng: "Nào, chúng tavề nhà."

Ji Hyo tinhmắt, liền thấy dưới gót chân cục cưng có dán băng gạc: "Đây là cáigì?"

Cô đứng dậy đi đến bên cạnh vú nuôi, đem băng gạc mở ra, là một lỗ kim thật nhỏ,có màu đỏ sậm, rõ ràng là mới đi châm vào.

Ji Hyo bấtđộng tại chỗ, kỳ thật cô cũng không có quá nhiều bất ngờ ngoài ý muốn. Cô đãsớm nghĩ đến, người đàn ông như Gary, kiêu ngạo như hắn, làm sao mà đối với chuyệnnày lại không đi xét nghiệm? Ngay từ đầu Ji Hyo đã nói đứa bé này là con của Ho Dong, cũng chỉ là muốn cho tâm trạng Gary khôngthoải mái, cô biết, chờ sau khi sinh con xong, xét nghiệm AND thì lời nói dốicủa cô sẽ tự sụp đổ.

Gary đitới, chưa kịp nói gì, chỉ thấy sắc mặt Ji Hyo không tốt: "Tôi cho là anh có thể yên tâmbình thản, miệng anh nói là con của chúng ta, nói nó là con anh, nhưng lạikhông có chắc chắn, anh đang tự lừa mình dối người sao? Gary anh đã đưa nó đi xét nghiệm AND rồi cơđấy."

Giọng nói của cô không che được kích động, Ji Hyo không biết tại sao lại cảm thấy chút gì đó thấtvọng.

Tâm tình của cô phức tạp. Nếu Gary tin cô thì đã không đi làm việc kiểm tra này,có thể thay đổi được gì đây? Ji Hyo cũng không nói lên được.

Vú nuôi và Dì Goo bên cạnh hai mặt nhìnnhau. Vú nuôi là mới tới, cũng không biết tính tình hai người này nên càngkhông dám nói thêm lời nào.

Dì Goo đi tới, ôm lấy bả vai Ji Hyo, dùngbàn tay an ủi vỗ nhẹ: "Phụ nữ ở cữ cũng không thể để tâm tình khôngtốt."

" Ji Hyo, conlà của anh, anh không cần phải lén lén lút lút đi làm cái AND quái quỷkia!"

"Anh bây giờ lấy được kiết quả kiểm tra, đương nhiên có thể nói như vậy." Ji Hyo trởlại mép giường, một câu nói của cô cũng gián tiếp thừa nhận quan hệ của Gary cùngcục cưng.

Gary mặcdù tin chắc nhưng vẫn không bằng một câu nói của Ji Hyo.

Đôi mắt hắn sáng ngời, đúng lúc này, từ ngoài cửa có một y tá đi tời: "Đâylà vừa rồi lúc tắm rửa có lấy máu, kết quả phải mấy ngày nữa mới có."

Ji Hyo nghevậy, thuận miệng hỏi thêm: "Kết quả ADN không phải là hôm nay sẽ cósao?"

"AND nào?" Y tá thần sắc u mê, thái độ không hiểu: "Hôm nay lấy máulà để kiểm tra bệnh của trẻ sơ sinh, chủ yếu là kiểm tra suy giáp, tăng tuyếnthượng thận và chứng Phenylketonuria, không có liên quan đến AND."

Ji Hyo nhìnthấy Dì Goo mỉm cười, cô không có nhìnsắc mặt Gary, xoaykhuôn mặt nhỏ nhắn hướng sang một bên vách tường.

Vú nuôi động tác thành thạo thay y phục cho cục cưng, y tá cũng đi ra khỏiphòng bệnh, Dì Goo đem đồ đều thu dọn đầy đủhết, Gary đitới ôm eo Ji Hyo, dìudắt cô đứng lên: "Em có thể đẩy anh ra, nhưng mà sẽ không có ai rảnh tayđến đỡ em đâu."

Ji Hyo điđược rất chậm, Gary dứtkhoát cúi người xuống ôm lấy eo cô, động tác hắn cẩn thận, tận lực không để choJi Hyo dùngsức.

Ji Hyo sinhcon xong của không có cảm giác thay đổi bao nhiêu, chỉ là lúc này thân thể nặngnề nhưng Gary ôm ởtrong tay, vẻ mặt lại nhẹ nhàng, không có chút nào thấy được là đang cố hếtsức.

Dì Goo đi theo bên cạnh vú nuôi,đang hướng đến phía thang máy, bàn tay Gary kề sát thắt lưng của Ji Hyo cô thậm chí còn có thể cảm giác được nguồn nhiệttrong bàn tay của người đàn ông. Gary đôi mắt khép hờ: " Ji Hyo, cám ơn em đã nói cho anh biết, con là củaanh."

Ji Hyo cắnkhóe môi, không nói gì.
---------------
Trở lại Ngự Cảnh Viên, Min Ah sợ Ju Hee sẽ làm ồn ào Ji Hyo chonên cũng không đến thăm ngay, muốn cho Ji Hyo yên ổn ở cữ xong.

Cục cưng rất ngoan, hình như rất ít khi nghe thấy tiếng khóc. Bình thường đềulà ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ liền ăn.

Ji Hyo sữarất nhiều, nửa tháng sau, cô để cho vú nuôi cùng Dì Goo đưa nôi lên phòng ngủ. Buổi tối nếu cục cưngkhông ngủ ở bên cạnh, cô sẽ trằn trọc khó ngủ, cả đêm cũng sẽ ngủ khôngngon.

Vú nuôi ngủ ở trong phòng khách, nhưng Ji Hyo kiên trì muốn ôm cục cưng, bà buổi tối cũngkhông dám tùy ý ra vào phòng của GaryJi Hyo, đành phải hỗ trợ vào ban ngày.

Dì Goo nôn nóng không biết baonhiêu lần, bà đem canh chân giò hầm cách thủy đặt trên tủ đầu giường: " Ji Hyo, côkhông cần phải gấp gáp, cứ như vậy sẽ ngã bệnh đó, mau, để em bé xuốngđi."

" Dì Goo, conôm một lát, không cần phải vội."

"Cô đó, thật là bướng bỉnh! "

"Kang phu nhân, cô yên tâm đi,tôi lúc trước đã chăm sóc hơn trăm đứa trẻ rồi, cô cứ yên tâm giao cho tôi đi.Nhất định có thể chăm sóc tiểu thiếu gia trắng trẻo mập mạp." Vú nuôi ở bêncạnh khuyên can.

Ji Hyo nghevậy, lúc này mới buông tay ra.

Đến buổi tối, cô vẫn muốn giữ em bé ở bên người.

Cơ hội Gary gặpcon nhỏ cũng không nhiều, Ji Hyo bế vào trong ngực, chắc sẽ không đưa con chohắn. Dì Goo không chỉ nói với hắn mộtlần là Ji Hyo khôngchịu nghỉ ngơi, mà ngay cả vú nuôi cũng cảm thấy thẹn thùng, làm sao có thể làmcho cô ấy đưa đứa bé cho mình đây?

Gary đivào phòng ngủ, Ji Hyo ngủ ởtrên giường, cục cưng đang nằm ở trước ngực cô. Người đàn ông vòng qua cuốigiường, khuôn mặt Ji Hyo mệtmỏi, nhìn hắn một cái cũng không nói gì.

"Vì sao không để cho vú nuôi ôm?"

"Chẳng lẽ con của tôi, ngay cả chính tôi cũng không có quyền bế consao?"

" Ji Hyo, anhlà vì muốn tốt cho em."

Ji Hyo mớichống thân lên, Gary liềncúi người xuống ôm lấy con, vẻ mặt cô cứng đờ: "Anh làm gì vậy?"

"Em không nhớ ở bệnh viện anh đã hỏi em cái gì sao? Anh hỏi em, Ji Hyo, emmuốn bỏ lại con của mình sao?"

"Anh trả con lại cho tôi! " Bởi vì con đang ngủ rất ngoan nên Ji Hyo khôngdám lớn tiếng.

" Ji Hyo, anhchỉ muốn nói cho em biết, con cũng là của anh. Khi em mang thai không để choanh đến gần, em có từng nghĩ cho cảm nhận của anh không? Em tước đoạt mất quyềnlợi của anh, vậy có phải anh cũng nên đối lại với em như vậy? Nỗi đau này làmãi mãi bù đắp bất mãn, em có biết trong tim anh có nhiều nuối tiếc lắm không?Cùng chịu đựng đi, anh cũng muốn cho em nếm thử! " Gary thái độ bình thản, lại đầy quyết tuyệt.

Ji Hyo mơ hồcó thể cảm thấy được bất an, cô vội vàng đứng lên, muốn đòi lại con: "Đemcon trả lại cho tôi."

Garynghiêng người qua, tránh đi hai tay của cô: " Ji Hyo, em phải biết là em không tranh được với anh.Bây giờ con đã sinh ra rồi, chỉ cần anh muốn thì nó cũng chỉ có thể là của anh."

Ji Hyo thầnsắc kinh hoảng: "Anh muốn làm gì, anh đến tột cùng là muốn làm gì?"

Trong lòng cô càng lúc càng bất an, chẳng lẽ, Gary cũng muốn cho cô giống hắn, tước đoạt quyền làmmẹ của cô sao?

Không!

Ji Hyo bổnhào đến nhưng vô ích.

Gary sảibước rời khỏi phòng ngủ, cũng đem cửa phòng khóa trái lại, Ji Hyo lôikéo tay cầm của cánh cửa: "Thả tôi ra, đem con trả lại cho tôi!"

Gary ômcon đứng ở ngoài cửa, Ji Hyo lạikhông dám quá lớn tiếng, cô hai tay nắm chặt thành quyền, nước mắt nhạt nhòachảy ra: " Kang Hyo, Kang Hyo. . . . ."

Đây là nhũ danh mà Gary đặt,hắn nghĩ, để cho đứa nhỏ chạy thật nhiều, vô tư lự, không như hắn, ngay cả tuổithơ cũng đều bị tước đoạt.

Ji Hyo dĩnhiên cũng đồng ý với nhũ danh này.

Vú nuôi từ phòng khách đi ra, tiếp nhận cục cưng từ trong tay Gary.

Ji Hyo dựavào cánh cửa, cô đầu tiên là nhẹ giọng gọi lên, cô cũng không biết Gary đangđứng ở ngoài cửa, Ji Hyo nghẹnngào không ngừng: "Tôi muốn gặp con tôi. . . . . . ."

Càng về sau càng khóc, toàn thân kiệt sức trượt xuống mặt đất.

Gary dựavào lan can, tầm mắt hắn nhìn vào cửa phòng, nhìn chằm chằm một chỗ. Thần sắchắn phức tạp mà khép lại đôi mắt, trong lòng tràn ngập không xua đi được vộivàng xao động cùng nhói đau.

Ji Hyo vỗvào cánh cửa, khóc không thành tiếng, thê lương nghẹn ngào truyền đến tai Gary, hắnnắm chặt tay, khoanh lại trước ngực.

Dì Goo nghe được tiếng động, vộivàng lên lầu: "Kang thiếu,có chuyện gì vậy?"

Gary imlặng không trả lời.

Dì Goo đứng ở cửa phòng ngủ, ngheđược tiếng khóc bên trong truyền đến: "Cũng không thể khóc như vậy, về saucon mắt và cuống họng sẽ không tốt, ở cữ sẽ tạo tật xấu, chữa khôngđược."

Ánh mắt Gary daođộng, vung tay ra: " Dì Goo, dìxuống dưới trước đi."

Hắn mất đi vẻ tuyệt tình, cho dù hắn thật sự muốn dùng phương thức giống nhauđể đối xử với Ji Hyo thìhắn cũng không làm được quyết tuyệt và tàn nhẫn như cô đã làm. Huống hồ, Gary cũngkhông muốn tước đoạt quyền lợi của Ji Hyo.

Giằng co đến cuối cùng, hắn vĩnh viễn vẫn thua một bước.

Dù cho từ nay về sau Ji Hyo đềuhạ quyết tâm, hắn cũng không làm được việc đối xử hung ác với cô.

Gary đivào phòng khách, đem con ôm trở về. Hắn lấy chìa khóa đem cửa phòng mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top