Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 138: Người Một Nhà Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Hyo ngồiở trong lòng Gary, cũngkhông khóc, cũng không quấy, bàn tay nhỏ xíu muốn chạm vào Piano. 

Ji Hyo mộtnăm nay, đừng nói là đánh đàn mà ngay cả mỗi ngày bước qua khung đàn đều muốntránh còn không kịp, một thói quen ăn sâu vào trong xương tủy, còn muốn khắcsâu hơn trong trí nhớ. Cô quen thuộc từng âm tiết, quen thuộc mỗi chuyển đổi.Dòng máu đóng băng của Ji Hyo dườngnhư đã bắt đầu sôi trào. Thì ra đầu ngón tay cô còn diễn tấu ra được một lànđiệu. Mặc kệ Gary mộtlần nữa đã cùng cô nói qua, hắn nguyện ý làm bàn tay kia của cô, đến nay Ji Hyo vẫncòn bướng bỉnh, cô cho rằng lòng mình đã tối tăm, để ngay cả tiếng đàn cũng khókhăn phối hợp. Nhưng xem ra có một số việc vẫn luôn nằm ngoài dự đoán của mọingười.

Dì Goo chỉ nghĩ là Gary lạiđang đánh đàn một mình, bà lại tiếp tục bận việc trong bếp, đem món ăn dọn ra,ánh mắt như vậy thoáng nhìn, nhìn lại đúng là ba thân ảnh một nhà.

Động tác của Dì Goo bưng cái mâm ngơ ngẩn, bàtiện đà hiểu ý mà mỉm cười, một chút tiếng động cũng không đành lòng tạo ra, sợsẽ cắt đứt không khí ấm áp và tốt đẹp không dễ có này. Dì Goo trở lại trong phòng bếp, xem ra, cơm tối hômnay có thể chân chính có được chút ít vui mừng.

Một khúc nhạc được đàn xong, dư âm còn văng vẳng bên tai thật lâu, tay trái củaJi Hyo dừnglại, Gary cũngthu lại động tác.

Ji Hyo mắtrủ xuống bờ mi, lại đem tay thu hồi lại.

Trong lòng cô được kích khởi rung động, không dễ bình thường trở lại. Gary khẽmỉm cười, hắn chưa bao giờ hoài nghi trình độ tương hợp của mình và Ji Hyo. Dùcho có lúc nào đó, hai người thật sự đều chỉ còn một cánh tay thì vẫn có thểđàn ra được khúc nhạc tuyệt vời nhất.

" Ji Hyo, bâygiờ em như vậy thật là đẹp mắt."

Ji Hyo véntóc ra phía sau: "Tôi nghĩ, mình dùng lạc quan đi đối mặt với mọi thứ thì Kang Hyo khẳngđịnh là có thể bị ảnh hưởng theo."

Gary giơtay ra, vuốt tóc của cô trở về: "Như vậy thì lại càng đẹp mắt."

"Đônggg. . . thùng thùnggg. . ."

Hai tay của Kang Hyo từcánh tay của Gary vươnra, bàn tay ở trên đàn dương cầm đập loạn, nghe được âm thanh, lòng bàn taynhóc con càng đập càng hăng say, trong miệng mơ hồ còn phát ra tiếng kêu a a a.. .

Rất rõ ràng, Kang Hyo đốivới điều này cảm thấy hứng thú.

Đuôi chân mày của Gary nhuộmý cười: "Xem ra con của chúng ta về sau cũng là một tay đánh đàn dươngcầm."

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Kang Hyo, haicánh tay một lớn một nhỏ rơi xuống phím đàn đen trắng, Ji Hyo ngồi ở bên cạnh lấy khăn tay mang theo laumiệng nhỏ của Kang Hyo:"Nước miếng cơ, thật đúng là sẽ chảy nước miếng."

Kang Hyo đốivới vật gì mà cảm thấy hứng thú thì sẽ rất khó dời đi sự chú ý của nó, Dì Goo đã sửa soạn cơm tối xongxuôi nhưng bé con còn muốn chơi, không có ý tứ muốn ngừng tay.

Ji Hyo khôngcòn cách nào khác, đành rót sửa bột rồi ôm con đi. Lúc đầu con nhỏ còn quấy, Gary cũngkhông cần biết con có hiểu được gì hay không mà nhẫn nại ghé vào tai con trấnan: " Kang Hyo ngoannào, ngày mai chơi nữa, không ăn no bụng làm sao trở thành một Soái Tiểu Hỏađây?"

Tính tình Kang Hyo thậtsự là y như cha của nó, rất bướng bỉnh, chẳng qua lúc này con cũng đói bụngrồi. Ji Hyo dùnglụa trắng phủ lên khung đàn che đi, tiểu tử uống xong sữa, lúc này mới yên lặngchút ít.

Dì Goo ngồi cùng bọn họ ăn cơmtối, Kang Hyo ngồiở trong lòng Gary, Ji Hyo nhìnra ngoài cửa sổ đến mất hồn, liền nghe ở bên ngoài truyền đến tiếng chuôngcửa.

Dì Goo đứng dậy đi mở cửa, haingười đàn ông một trước một sau khiêng đến một thùng lễ hoa cực lớn. Dì Goo ra hiệu cho bọn họ bày ởtrong vườn, Gary ôm Kang Hyo đi rangoài, Ji Hyo cũngđể đũa xuống mà đi theo phía sau.

Trong hoa viên bày thành một khu, Gary đem Kang Hyo giaocho Ji Hyo ôm tronglòng.

Hai người đàn ông giao hàng tiến đến đưa lại hóa đơn, cũng vội vàng trở về lễmừng năm mới.

Gary lấyra chiếc bật lửa, lúc nâng chân lên bước đi thì dừng lại một chút, nghiêng đầuvề phía Ji Hyo màdặn: "Em che tai của Kang Hyo lạiđi, âm thanh rất lớn."

Ji Hyo nângtay phải lên, che lại tai của Kang Hyo, đứanhỏ đang núp ở trong cổ của cô: "Tôi biết rồi."

Gary điđến lễ hoa trước mặt, khom lưng đem ngòi pháo thứ nhất châm lửa vào, châm chođến cái cuối cùng, khói lửa sáng lạn xen lẫn vào nhau như không có thời gianchờ đợi, đồng loạt đem vùng trời trống không tô điểm bằng một dải màu trắngsáng.

Nhiều bó pháo hoa đủ mọi màu sắc bị khói lửa lan đến đốt cháy, lễ mừng năm mớicủa dân tộc đều như vậy, nhưng từ khi Ji Hyo đi theo Gary tới nay thì đây là lần đầu tiên phóng pháo hoavào đêm 30.

"Bang banggg. . ."

Ji Hyo chekín lỗ tai của Kang Hyo lại,kỳ thật cô rất thích ngắm pháo hoa, nhưng vì khoảng cách gần như vậy nên âmthanh rất lớn, đinh tai nhức óc, Ji Hyo không còn tay nào để che tai của mình. Cô chỉ cóthể đem đầu dựa vào KangHyo, Gary xoayngười trở lại trước mặt cô, thấy cô nhíu lại chân mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tựahồ như sợ hãi, hắn đi ra đằng sau Ji Hyo, xòe hai bàn tay ra bưng kín hai tai củacô.

Tay của Gary rấtấm, Ji Hyo trongnháy mắt cảm thấy âm thanh chói tai ấy bị ngăn cách ở bên ngoài. Cô nghiêng đầuqua, chỉ thấy cằm của Garygiương nhẹ, lộ ra gương mặt kiên quyết mà tuấn tú, còn được pháo hoa hiếu rọivô cùng chói mắt. Kỳ thật cho dù hắn trao đi trái tim, dù là lúc ôn nhu hiềnhòa nhất thì hình dáng gương mặt vẫn như cũ, xua không đi được cái lãnh khốc đãthấm vào quá lâu. Cho nên mới nói bên ngoài Gary như một người nhiều mặt, ưu nhã mà tàn nhẫn.Còn nếu xét về bên trong, tuyệt đối cũng như một con gấu dữ ngủ đông, trong vôthức có thể đem người khác ra xé nát.

Ji Hyo vôtình lại đưa người lại gần hắn.

Lông thú trên cổ áo của người đàn ông chạm vào bên tai của Ji Hyo, Gary đầutiên là rủ mắt xuống nhìn Kang Hyo mộtchút, đứa nhỏ nháy đôi mắt nhỏ đang nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Khóe môiGary bấtgiác câu dẫn ra, Ji Hyo xoayđầu qua chỗ khác, người đàn ông buông một tay ra, ôm lấy bả vai của Ji Hyo, đemcô và con nhỏ dựa vào ngực mình.

Pháo hoa như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi tan đi, cả tòa Ngự Cảnh Viên chìmtrong sương mù dày đặc. Gary vội bế Kang Hyo vàonhà, Dì Goo đi ở phía sau cùng, đemcửa chính đóng lại.

Ăn cơm tối xong, Gary nhưnăm trước cho Dì Goo bao lì xì, chỉ là năm naykhác một chút, chính là cho một tấm thẻ chi phiếu.

Lúc đầu Dì Goo cũng không dám cầm, xô đẩyqua lại mấy lần mới chịu lấy đi.

Gary biếtrõ, trong khi Ji Hyo mangthai, Dì Goo cũng đi theo chịu không ítcực khổ, còn vì chuyện của Bora màchạy tới chạy lui ở bệnh viện nên cần được ban thưởng.

Ji Hyo dỗdành Kang Hyo đingủ xong, đúng lúc Gary từthư phòng bước đến. Trong tay hắn cầm theo một cái hộp đóng gói rất đẹp, đem nóđưa về phía Ji Hyo:"Cái này cho em."

Ji Hyo nhậnlấy trong tay, nó còn rất nặng: "Cái gì vậy?"

"Mở ra xem một chút."

Ji Hyo ángchừng, phản ứng đầu tiên cô nghĩ chính là đồ trang sức đeo tay. Ji Hyo tiệntay đặt trên giường, Gary bìnhthường có tặng cho cô không ít đồ đạc, Ji Hyo đều để ở trong tủ đầu giường, có vài thứ thậmchí ngay cả hộp cũng không mở ra.

Gary lơđễnh, đem cái hộp một lần nữa cầm ở trong tay: "Em không xem, sau này cũngđừng hối hận."

Ji Hyo lạicảm giác không giống đồ trang sức, vì chẳng có thứ đồ đeo tay nào lại nặng nhưvậy.

Cô bán tín bán nghi mở hộp ra, đầu tiên hiện ra trong mắt chính là một bề mặtmàu xanh da trời, là một cái Laptop.

"Anh hợp tác với công ty phần mềm máy tính, công trình mà em làm cần phảilưu lại tất cả, còn có một phần án lệ. Lần trước anh có nghe em đề cập qua, đốivới hạng mục Nam Hải nếu cảm thấy có hứng thú thì bên trong này có bản vẽ, côngthức tinh gọn và chi phí chế tạo. Em nếu muốn nghiên cứu chuyên sâu thì đây làmột ví dụ rất tốt."

Ji Hyo khôngche giấu được đáy lòng mừng rỡ, trong mắt cô, những vật này so với một bộ châubáu hơn trăm vạn còn có giá trị hơn nhiều.

Ji Hyo đemLaptop cầm ở trong tay, nó có vỏ màu lam nên cho dù mỗi ngày đều sử dụng thìcũng không cảm thấy mệt mỏi quá mức.

Dì Goo ăn xong cơm tối, dọn dẹpphòng bếp sạch sẽ rồi mới trở về nhà.
--------

Hôm sau, khi Gary tỉnhlại, bên cạnh giường ngủ đã trống không. Kang Hyo cònđang ngủ, động tác người đàn ông nhẹ nhàng, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Mới vừa xuống lầu đã nghe một mùi thơm nức của cháo.

Gary vénống tay áo lên: " DìGoo, dìcó trông thấy Ji Hyokhông?"

Ji Hyo bưngđĩa sủi cảo từ phòng bếp đi ra: "Tối hôm qua tôi để cho Dì Goo về nhà làm lễ mừng năm mớirồi, lúc ấy anh cũng không biết sao?"

Gary điđến trước bàn ăn: "Anh quên mất."

Ji Hyo nấumón cháo thịt nạc trứng muối, mặt khác nấu cháo gạo kê để chuẩn bị cho Kang Hyo, hai tayGary chốnglên bàn cơm, nhớ tới chuyện Ji Hyo trước đây mang món ăn đổ vào thùng rác nên hắncũng không ngồi xuống.

Ji Hyo múcra một chén đặt ở chỗ mình, lại múc thêm một chén nữa để ở trước mặt Gary.

Cô cũng không mở miệng cho hắn ngồi xuống, Ji Hyo trở lại phòng bếp để xào thêm thức ăn, dọn từngmón lên bàn, lúc này mới cầm đũa bắt đầu ăn.

Thân ảnh cao to của Garynghiêng về hơn nửa bàn ăn, hắn kiễng một chân, đầu gối nhẹ khom, tư thái nhànnhã.

Ji Hyo cúiđầu ăn nhiệt tình. Gary thấy thế, cũng kéo ra cái ghế ngồi xuống.

Chén cháo trong tay toát ra hương thơm nóng hôi hổi, Gary cầm lấy chiếc đũa. Cái miệng nhỏ của Ji Hyo đangnghiền ngẫm, ngẩng đầu lên để hỏi: " Kang Hyo dậychưa?"

"Còn chưa dậy."

Gary ănhai miếng, cảm thấy rất ngon: "Chờ sau khi Kang Hyo dậy, chúng ta dẫn con đi đường dành cho ngườiđi bộ, chỗ đó đông người náo nhiệt."

Ji Hyo gậtđầu, cũng không muốn để cho Kang Hyo mãibuồn bực tại Ngự Cảnh Viên: "Được."

Vừa vặn Dì Goo không có ở đây, Gary nghĩtới buổi trưa có thể dẫn bọn họ đi ăn cơm ở bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên KangHyo cùngba mẹ đi ra ngoài, hơn nữa còn là còn đường phồn hoa náo nhiệt dành riêng chongười đi bộ. Bé con nằm trên đầu vai của Gary, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, trông thấygì đó bề ngoài tươi đẹp cũng như các cục cưng khác nhìn xuất thần chămchú.

Ji Hyo xõatóc ra, cô sợ bên ngoài trời lạnh nên cố ý mặc áo lông ngắn, phía dưới là mộtchiếc váy màu đen cũng một đôi giày bó qua gối.

Đường dành riêng cho người đi bộ đông tấp nập, nếu không chú ý sẽ bị lạc nhau, Kang Hyo cắnmu bàn tay, phía đông xem một chút, phía tây ngó một hồi, Ji Hyo cũng chú ý nhìn, sợ bị chen đến không biết đi vềđâu.

Gary vừađi vừa ở bên tai Kang Hyo nóigì đó, hắn trời sinh bộ dạng thật hời hợt, đi đến đâu cũng rước lấy chú ý.Không ít các tiểu cô nương dắt bạn bè đi dạo phố, bộ dáng thẹn thùng mà nói:"Nhìn kìa, đẹp trai quá. . . . . . . ."

Sự chú ý của Gary lạikhông ở trên người của người khác, ánh mắt của hắn dịu dàng, trán đỡ lấy cáiđầu nhỏ của Kang Hyo:" Kang Hyo, hômnay đi chơi vui không? Chờ con lớn lên, cha ngày nào cũng dẫn con đi chơi. . .. . . ."

Hắn đi vài bước, đột nhiên xoay người lại một cái, Ji Hyo theo ở phía sau thiếu chút nữa đụng vào ngườihắn.

Ji Hyo nângtầm mắt lên: "Tôi theo ở ngay phía sau, sẽ không bị lạc đâu."

Gary thấycô vẫn còn ở đằng sau, lúc này mới ôm Kang Hyo tiếptục đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua đầu đường, bị không ít người chen lấn một chút, Ji Hyo đámngười xem lẫn vào, cô vươn tay ra, lòng bàn tay nắm vào vạt áo của Gary, nhưvậy sẽ không bị lạc mất nhau.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top