Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 154: Hủy Dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiềuxe như vậy, Ji Hyo lậptức cảm giác được sự không phù hợp.

Trong lòng cô cả kinh, ngừng xe lại bên đường.

Cùng lúc đó, mười mấy chiếc xe đi theo phía sau cũng dừng lại, một chiếc nhanhchóng lái đến bên trái của cô, người đàn ông trong ghế lái phụ lập tức xuốngxe, mở cửa xe của Ji Hyo ra:"Phu nhân, xin ngài theo chúng tôi trở về."

"Xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông cũng không trả lời thẳng: "Xin đắc tội." Bàn tay hắn khốngchế cánh tay của Ji Hyo, tayphải Ji Hyo cầmlấy túi xách bên cạnh, động tác của người đàn ông vội vàng, dùng lực mạnh đểlại những vết đỏ trên tay của cô. Ji Hyo không hỏi nhiều nữa, đi theo hắn lên xe bêncạnh.

Đoàn xe một đường hộ tống cô rời đi, xe của Ji Hyo do tên còn lại lái. Ji Hyo nhìn lại phía sau, không còn nhìn thấy xe của Ahn Jea Woo.

"Kang thiếu ở đâu?"

"Phu nhân, Pam Sin cùngKang thiếu hiện nay có thâm thù, hắn rất nguy hiểm, chúng tôi đều hy vọng ngàicó thể rời xa hắn."

" Pam Sin làai?"

" Ahn Jea Woo làtên giả của hắn."

Ji Hyo trầmmặc, khuôn mặt trắng nõn lộ ra một vẻ nghiêm nghị, cô nhíu chặt đôi mi thanhtú: "Thâm thù ra sao?"

"Chúng tôi chỉ biết, Kang thiếu cùng Pam Sin giờ đây nhất định phải chết một trong hai.Trách nhiệm của chúng tôi là hết sức bảo vệ an toàn cho Kang thiếu." Người đànông trên ghế lại phụ nói xong câu đó, sắc mặt phức tạp dò xét Ji Hyo.

Ji Hyo mộthồi hoảng hốt, toàn thân kiềm chế không được mà nhẹ run lên, cô ôm chặt túixách trong ngực, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô bị hù dọa đến mức timđập rộn. Tiếng chuông vang lên một hồi lâu không dứt vọng lại tĩnh mịch trongxe, Ji Hyo cầmlấy điện thoại của mình lại không thấy có biểu hiện gì. Nhưng âm thanh xác thựclà từ chỗ của cô vang lên, Ji Hyo lúc này mới nhớ tới chiếc điện thoại mà Ahn Jea Woo tặng,cô vội vàng lấy ra.

Ahn Jea Woo từđằng xa thấy cô bị lôi lên một chiếc xe, đơn giản là có hai loại lý do.

Một, đối phương là người của Gary phái tới, vậy đối với Ji Hyo tất nhiên sẽ không có tổn thương gì. Hai, làđiều lúc này hắn đang lo lắng, cô bị bắt cóc.

"Này, mau nghe điện thoại! "

Ji Hyo nắmchặt lấy điện thoại, đứng là số của Ahn Jea Woo.

Cô mím chặt cánh môi trái tim.

"Phu nhân, cắt đứt đi, lấy pin ra, nói không chừng trong điện thoại có càiđặt thiết bị nghe lén hoặc dụng cụ định vị." Người đàn ông phía trước lo lắngnhắc nhở, việc Ahn Jea Woo tặngđiện thoại cho Ji Hyo bọnhọ đều thấy.

Ji Hyo hạcửa kính xuống, quăng điện thoại bay đi một đường vòng cung rơi xuống mặt đất,đường xá huyên náo hỗn loạn, chiếc xe đằng sau còn chưa kịp phản ứng thì bánhxe đã cán qua chiếc điện thoại: "Chơi trò gì vậy?"

Tài xế thắc mắc như vậy vẫn tiếp tục chạy đi.

Ahn Jea Woo nhưcó điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, bên trong truyền đếngiọng nữ máy móc: "Số điện thoại hiện không liên lạc được. Xin vui lònggọi lại lúc khác..."

Hắn mới tắt điện thoại thì một cuộc điện thoại ngay sau đó gọi vào.

Ahn Jea Woo liếcmắt, trong lòng bỗng dưng cả kinh. Trong nhà nếu không có việc gấp thì số điệnthoại này sẽ không gọi cho hắn.

"Alo?"

"Ahn thiếu. . . . . . . Phu nhân. . . . . . ."

Ahn Jea Woo đánhtay lái mạnh về phía bên trái, bánh xe màu đen cọ qua con lươn phân đường:"Mẹ ta, sao, làm sao vậy?" Hắn nghe được giọng nói của chính mình run rẩy,hàm răng đã khẽ run lên.

"Phu nhân, phu nhân bị bắn chết."
----------

Tại biệt thự. Lầu hai.

Gary đứngở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khung cảnh hỗn loạn cách đó khôngxa.

Có vài người đàn ông chạy như bay vào phòng khách, bảo mẫu sợ quá mà ngất đi,quản gia bàn tay đè lại mép bàn, lung lay sắp đổ, gương mặt còn bị máu bắn vào:"Aaa aaa. . ."

Ông ta thét chói tai không ngừng, tay kia run rẩy che mắt lại.

Gary thuhồi cây súng lại, bây giờ có một trăm cái kỳ tích xuất hiện cũng không thể cứuđược mạng sống của bà ta.

"Huy động thêm người một chút, Pam Sin nhấtđịnh sẽ trở lại, di thể của mẹ hắn vẫn còn ở chỗ này." Gary lấy tai nghe xuống, trong lòng còn tích tụ mộthơi thở, cuối cùng cũng có thể tản đi, vài tên thuộc hạ bên cạnh thu hồi vũkhí, bảo vệ hắn trở lại Ngự Cảnh Viên.

Ahn Jea Woo khôngcho phép mình lãng phí thời gian, tay hắn nhẹ gõ lên tay lái, từ trong ghế láilấy ra một chiếc điện thoại khác được cất giấu: " Han Kai, ta đang ở trên đường Thiên Thịnh, nơi này làphố xá sầm uất, huống chi có người bảo vệ. Đi vào đường rẽ, một lát sau ngươidẫn theo người đến chỗ đầu đường gia công, ta bây giờ đang đến đó."

Ahn Jea Woo cúpđiện thoại, trong mắt dưới ánh mặt trời che giấu hung ác nham hiểm mà kéo ramàn che. Rốt cuộc thì, uổng công hắn còn lo lắng cho an nguy của Ji Hyo, xemra đây chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn, mà Ji Hyo chính là mồi nhử để dẫn dụ hắn.

Ahn Jea Woo tiếptục chạy, hắn lấy điện thoại di động ra, mở ra từng video bên trong.

Hắn đợi 6 năm, thậm chỉ chỉ vì một lời nói của cha xứ mà mắc cạn 6 năm, để cho Gary đủlông đủ cánh, thế lực bành trướng. Ahn Jea Woo chờ đợi cuối cùng cũng được báo đáp, hắn có thể ngheđược mẹ nói chuyện cùng hắn, cầm tay của bà, bà cũng có thể phản ứng lại.

Nét rạng rỡ như nắng trời trên khuôn mặt của Ji Hyo càng khiến hắn thêm tham luyến. Hắn đã dùngnhiều thủ đoạn cứng mềm với cô, Ahn Jea Woo thích nhìn thấy Ji Hyo cười, hắn thậm chí còn vứt bỏ nguyên tắc củamình định ra, đối với cô không chút nào đề phòng.

Ahn Jea Woo viềnmắt phiếm hồng, nhìn không rõ đường xá phía trước, hắn bị xóc vài cái. Trướcmắt không phải là lúc cảm khái, hắn nhất định phải còn sống rời đi, mới có thểđòi lại nợ máu cho mẹ!

Trong đầu hắn, bờ môi mỉm cười của Ji Hyo trở thành xiềng xích ghìm chặt cổ tay của hắn, Ahn Jea Woo dẫmmạnh chân ga, trong mắt mờ mịt ra ướt ý.
-----------

Ji Hyo đượcđoàn xe hộ tống trở về Ngự Cảnh Viên, cô vừa mới xuống xe liền chứng kiến Gary láixe vào bên trong hoa viên.

Ji Hyo đứngở trước vườn hoa chờ hắn, cô vươn tay, ngắt xuống một nụ hoa kiều diễm. Saulưng truyền đến tiếng bước chân, Ji Hyo nghiêng đầu qua, thấy Gary cùng cô ánh mắt chạm nhau, nhưng hắn thẳng lưngđi vào trong nhà.

Ji Hyo lolắng đuổi theo, một bước dài cản đường trước mặt Gary: "Anh đi đâu vậy?"

Người đàn ông thần sắc đông lạnh, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt của Ji Hyo, hắnkiên nghị sống mũi giương nhẹ: " Ji Hyo, tôi mệt chết đi."

"Anh. . . . . giết người phải không?" Ji Hyo không kiềm chế được nước mắt nóng ấm.

"Đúng! " Môi Gary bậtra một tiếng, thái độ kiên định như khiến cho từ ngữ ấy rơi xuống đất vỡ tantành. Ji Hyo trợntròn đôi mắt: "Anh giết ai?"

Gary đilên phía trước hai bước, đỉnh đầu Ji Hyo bị che đi toàn bộ ánh mặt trời, người đàn ôngduỗi tay trái ra, đẩy Ji Hyo sangmột bên.

Ji Hyo chú ýtới chiếc hộp đen hắn mang theo trong tay, bên trong chứa cái gì thì cô đã rõràng.

Tầm mắt của cô dừng lại trên mu bàn tay có vết máu của Gary, Ji Hyo sải bước theo, tay phải chạm vào cổ tayhắn.

Thật không ngờ, Gary lạihất tay của cô ra: "Đừng đụng vào tôi! " Giọng người đàn ông khànkhàn, ánh mắt đỏ ngầu, còn đắm chìm trong sát khí không thoát ra được, Ji Hyo rúttay về, tay hắn quẹt vào một vết máu dài.

Hai người cùng đứng lại, cổ áo sơ mi của Gary bị vương vào vài giọt máu tươi, bộ ngực của hắnphập phồng: "Trở về phòng."

Ji Hyo đứngyên tại chỗ, không nhúc nhích gì thêm.

Trần tý ôm Kang Hyo đangđi ra, Gary khẽvung tay, ra hiệu cho bà ấy đi vào.

Gary đặtchiếc hộp trong tay ở bên chân: "Là tôi giết người, tôi giết mẹ của Ahn Jea Woo, emnghĩ thế nào?"

Người đàn ông nhẹ nheo mắt phương nhìn vào Ji Hyo, bên trong không nhìn thấy được một chút ấm áp,hai tay Ji Hyo chắnngang trước người hắn vô lực buông xuống: "Bà ấy. . . . . ."

"Bà ta đáng chết! "

" Gary?"Lạnh lùng như vậy, lạnh khiến Ji Hyo run rẩy, lạnh khiến cho cô cảm thấy xalạ.

"Song Ji Hyo, tôinói em rời đi, em vì cái gì không đi? Em cho rằng sức của mình có thể bảo vệ Ahn Jea Woo? Cóphải trong mắt em, tôi chính là tên ác ma giiết người, phàm là người tôi muốngiết, tất cả em đều muốn đánh cược tính mạng để bảo vệ hay không? Em cố chấplàm hại tôi thiếu chút nữa mất đi cơ hội, Ji Hyo, ai mới là người đàn ông của em?"

Ji Hyo nơicổ họng bị nghẹn lại, khó chịu tràn ra nước mắt.

Cô nếu như biết chân tướng như lời hắn nói, sẽ không vứt bỏ điện thoại mà Ahn Jea Woo cho,sẽ không tàn khốc đến mức biết rõ nguy hiểm mà không nhắc nhở đối phương mộtcâu: "Tôi có thể làm được, chỉ có như vậy. . . . . ."

Thật chẳng lẽ muốn ngay là lương tâm cuối cùng đều mất sạch sẽ sao?

Gary xòebàn ra ra phủ lên mặt, hắn chỉ là khó có thể tưởng tượng được, một khi bỏ lỡ cơhội này, khả năng về sau đều giết không được bà ta.

Gary thởdài, muốn nắm tay Ji Hyo. Ji Hyo thoáilui một bước.

Đúng lúc này, ngoài cổng truyền đến tiếng ồn ào, Ji Hyo ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Alice đẩy ngườiđàn ông canh giữ ra, chạy bộ đến: " Gary?"

Gary đáymắt rùng mình, không có lên tiếng.

"Vì sao không cho tôi vào Ngự Cảnh Viên?" Alice trầm giọng chất vấn, ánhmắt nhìn về phía Ji Hyo đangđứng sau hắn: "Là ý của cô sao?"

Ji Hyo giậtmình, lắc đầu.

Alice đi đến bên cạnh Gary:"Anh không tin tôi? Anh sợ tôi sẽ hại anh phải không?" Mũi chân Alicekhông cẩn thận đá vào chiếc hộp đen bên cạnh, Alice tròn mắt: "Súng này,là tôi đưa cho anh."

"Alice. . . . . ." Gary nhìn sang Ji Hyo đang đứng ở bên cạnh, hắn tận lực tránh đi haichữ "căn cứ": "Sau khi rời khỏi nơi đó, cây súng này tôi giấu ởtrong hòm sắt chưa từng động tới, nhưng hôm nay, tôi đã dùng nó để giếtngười."

Alice xòe bàn tay ra, đặt lên bả vai của người đàn ông: " Gary,chuyện trước kia đừng nghĩ đến nữa, anh nếu như không muốn lại giết người thìvề sau những chuyện như vậy tôi sẽ làm giúp anh."

Ji Hyo mộtcâu cũng chưa nói, tính mạng người khác trong tay bọn họ lại trở nên đơn giảnnhư thế, chỉ cần bóp cò là có thể tùy ý tước đoạt đi.

Gary nhắclên khóe miệng, ánh mắt lộ ra châm chọc: "Tốt lắm, tôi còn muốn giếtngười."

"Là ai?" Alice hỏi.

" Pam Sin."

" Pam Sin?"Alice khiếp sợ, cô tránh đi tầm mắt của Gary: "Anh cũng biết, tôi không muốn sẽ cùng tổchức trước kia có liên lạc, huống chi. . . . . . ."

"Tôi vừa đích thân bắn chết mẹ của hắn, nếu không diệt cỏ tận gốc, sợ vềsau sẽ có phiền toái." Gary ngắt lời chưa nói hết của Alice.

"Anh đã giết phu nhân?" Alice thất thanh la to, đây cũng có nghĩa là thânphận của Ahn Jea Woo đãbại lộ.

"Uổng công cô còn gọi bà ta một tiếng phu nhân." Ý của Gary đãlên đến miệng đó là cha mẹ của Alice đã bỏ mình, nhưng vẫn không nói ra:"Tội ác năm đó, bà ta cũng có phần."

"Không, phu nhân không giống hắn. . . . . . ."

Đáy mắt Gary mộtánh tàn khốc thoáng hiện lên, hắn động tác cực nhanh rút ra khẩu súng ngắn mangtheo bên mình, họng súng chĩa thẳng đến trán Alice: "Tôi nói rồi, nếu mộtngày nào đó bị tôi biết rõ cô đang ở đây gạt tôi, tôi sẽ giết cô! "

Alice im miệng không nói, ánh mắt lặng như nước nâng lên: "Anh thật muốngiết tôi?"

"Cô xuất hiện ở Bạch Sa là mệnh lệnh của Pam Sin? Cô cũng đã sớm biết rõ Pam Sin dùng tên giả là Ahn Jea Woo. Còn lần đó tại Ngự Cảnh Viên, cô muốn tiêm vàothuốc gì cho Ji Hyo?"

Ji Hyo vô tưkhông hay biết gì, càng nghĩ không ra rốt cuộc Gary sao lại biết nhiều như vậy.

"Anh nếu đã biết rõ, vì sao lúc ấy không giết tôi?"

"Alice, tôi không thể không cho cô cơ hội." Gary ánh nhìn hung ác, làm cho Alice phải lùi lạimột bước: "Tôi bí mật truyền đạt đến cô, tôi niệm tình nghĩa xưa kia, muốncô nói thật với tôi thật khó như vậy?"

" Gary, tôiđã nói rồi, tôi sẽ không làm thương tổn anh."

"Nhưng cô có thể bảo đảm, không làm tổn thương đến Ji Hyo và Kang Hyosao?"

Alice đưa tay phải ra, bàn tay chạm vào phần tay của người đàn ông: "Tốtlắm, anh giết tôi là mọi chuyện kết thúc, dù sao tôi sống cũng là vướngbận."

Ji Hyo mơ hồnghe được chút ít, mặc kệ là như thế nào, Gary bây giờ đang giận đến mất khôn. Tay phải của Ji Hyo bỗngnhiên khoác lên khuỷu tay của hắn: " Gary, đừng dùng vũ khí làm bị thương người khác, sẽdọa đến con trai."

" Ji Hyo, takhông cần cô cầu xin, giết ta đi! " Alice dù sao cũng không sống tốt, Pam Sin tấtnhiên sẽ cho rằng cô bán đứng hắn, hơn nữa cô đã nghiện nặng độc dược, lấykhông được thuốc giải của Pam Sin thìcô còn khác gì phế nhân?

"Câm miệng! " Ji Hyo nhẹ quát.

Cô giữ chặt tay của Gary, ánhmắt người đàn ông mềm nhũn nhưng họng súng vẫn chĩa vào Alice: "Biến, vềsau đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Alice hoảng hồn đứng nguyên tại chỗ, lệ rơi đầy mặt: "Tôi sẽ không làmhỏng chuyện của anh!"

Gary thuhồi vũ khí: "Trở về nói với Pam Sin, nỗiđau lúc này của hắn không bằng một phần vạn của ta, hắn lại chọc đến ta, ta sẽlàm cho hắn chết không nơi chôn xác! " Gary nói đến bốn chữ cuối cùng, cả cánh tay cầm vũkhí đều run lên.

Ji Hyo cầmlên chiếc hộp đen bên cạnh, rất nặng. Gary không nói gì, từ trong tay cô tiếp nhậnlấy.

Alice vẫn đứng tại chỗ, Ji Hyo lúc đi vào phòng khách, quay đầu lại vẫn nhìnthấy cô ta còn đứng đó.

Ji Hyo đitheo Gary lênlầu hai, Gary tiệntay nhét gì đó vào bên cạnh, đầu hắn nặng trĩu ngã xuống giường không dậynổi.

Ji Hyo lấytấm chăn bên cạnh ra, Gary kéotay của cô lại khiến cô ngã đè lên ngực của hắn. Ji Hyo muốn tránh ra.

"Đừng cử động."

"Tôi băng bó vết thương lại cho anh, một chút là được rồi."

Gary lúcnày mới thả lỏng ra chút ít.

Ji Hyo mangtới hòm thuốc gia đình, bên trong có mấy loại thuốc và rượu cồn các loại. Côdùng miếng bông cẩn thận lau mu bàn tay cho Gary, miệng vết thương bị căng đến nứt ra, có thểthấy máu me thê thảm, đôi mắt Gary nhìn về phía trần nhà, ngay cả chân mày cũngkhông nhăn một chút.

"Làm sao mà lại thành như vậy?"

Ánh mắt Gary quétqua Ji Hyo.

Ji Hyo tại vếtthương của hắn nhẹ thở ra: "Chẳng lẽ bởi vì tôi hay sao? Vậy tôi nghĩ, mộtquyền này đập lên mặt tôi, tôi còn có thể sống sao?"

" Ji Hyo, anhđồng ý với em, chuyện này qua đi, anh sẽ cùng em sống thật tốt về sau."

Động tác trong tay Ji Hyo dừnglại, nghe đoạn nói chuyện giữa Gary và Alice, cô có thể phần nào đoán ra vì saongười đàn ông này lại nổi điên như vậy: "Được."

Gary mặtlộ vẻ kinh ngạc: "Anh còn tưởng rằng em sẽ lại cùng ầm ĩ với anh, vì emtâm địa phúc hậu như vậy."

Ji Hyo đèlại miếng bông hơi dùng sức, người đàn ông rên lên một tiếng. Hắn thiếu chútnữa thì quên rồi, người phụ nữ này chọc vào không được, ăn miếng trả miếng côlà lợi hại nhất.

" Ji Hyo, bamẹ anh đã chết hơn hai mươi năm."

Ji Hyo xử lýxong miệng vết thương, cô nắm chặt tay của Gary, chờ hắn nói tiếp.

"Mẹcủa anh, gọi Son Ji Na. . . . . . ."

" Son Ji Na?" Ji Hyo giương cao thanh âm:"Bà ấy khi đó là một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng trong và ngoài nước, tôicó xem qua một tư liệu, bà ấy hai mươi mấy năm trước đột nhiên mất tích, nghenói là lúc rời bến đi du ngoạn bị lọt vào tay kẻ cướp, cùng mất tích còn cóchồng của bà ấy và con trai 5 tuổi. . . . . . . ."

Ji Hyo bỗng nhiên im bặt, Gary đón lấy lời của cô nóitiếp: "Chồng của bà là người nắm quyền tập đoàn lớn nhất ở Đông Nam Á, vàomột đêm, một nhà ba người lại biến mất giữa biển rộng mênh mông. Cảnh sát trảiqua một tháng điều tra cùng trục vớt, cuối cùng vụ án này được khép lại với áncướp bóc ác tính, đến nay chưa phá được. Người bên ngoài thậm chí còn suy đoánrằng bà ấy còn sống. Nhưng có ai nghĩ ra được, bọn họ đã sớm táng thân vào bụngcá, hài cốt cũng không còn?" [Táng thân: việc chôn cất an táng thi thể ngườichết]

Ji Hyo che miệng lại, trong lòngchua xót, nước mắt kiềm không được mà tuôn rơi.

Gary giơ bàn tay lên, che ở đôimắt.

Ji Hyo gối lên cánh tay của ngườiđàn ông, nằm xuống bên cạnh hắn. Cô đã sớm nói qua, Gary trên người có khí chất củamột vương tử cùng ác ma xen lẫn, cô đã đoán thân thế của hắn, mà hắn cho tớibây giờ cũng không có ở trước mặt cô nhắc đến cha mẹ của mình, cánh tay Ji Hyo đưa tới ôm lấy eo của hắn.Chẳng lẽ, mẹ của Ahn Jea Woo cũng là đầu sỏ gâynên?

Gary xòe bàn tay ra, ngón trỏThương Long trông rất sống động: "Hình xăm này là Alice làm cho anh, cô tacó một đôi tay khéo léo. Anh nhớ được cha anh rất thích bức tranh rồng, chathường nói, cha là Thương Long chuyển thế." Căn cứ bồi dưỡng ra được phần lớnnhững đứa trẻ có linh hồn trống rỗng. Nhưng Gary lại không giống vậy, hắn từng giây từng phút đều nhớrõ cừu hận từng khắc cốt ghi tâm kia.

Ji Hyo cầm lấy tay Gary, cùng hắn đan mười đầungón tay vào nhau.

"Anh nên nói cho tôi biết sớm."

"Có một số việc, em biết càng ít càng tốt." Gary chỉ là hời hợt, sự việc thảm thiết như vậy nhưng mỗilần hồi tưởng, hắn lại đều muốn tránh đi.
-------------
Ở ngoại ô, tại một kho hàng bỏ hoang.

Thân xe cầm đầu bị bung sơn loang lổ, đầu xe cũng bị đụng móp, mấy chiếc xecong vẹo ngừng ở bên ngoài cửa.

Han Kai cầm lấy hộp thuốc đi vềhướng người đàn ông đang ngồi, kho hàng rất lớn, lại có thể nghe thấy được mùimáu tươi nồng nặc.

" Pam Sin."

Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía Han Kai,bộ y phục màu vàng nhạt bị vấy không ít máu, hắn cầm lấy điện thoại đang xemvideo lưu trữ bên trong. Han Kai liền không dám nhiều lời,lờ mờ có thể thấy hình ảnh phu nhân đang hé miệng nói chuyện.

" Pam Sin, tôi thay ngài xử lý miệngvết thương."

Người đàn ông rất nhanh thu lại điện thoại, hắn quay mặt lại, nửa gương mặt bêntrái bị máu tươi nhuộm đỏ bừng. Han Kaikinh hãi, gấp rút mở hộp thuốc ra.

Pam Sin duỗi ra ngón tay, phủ lênvị trí miệng vết thương, viên đạn đi sát qua gương mặt, chỉ cần chếch vào vàicm là có thể trực tiếp lấy mạng của hắn.

"Vội cái gì? Hủy gương mặt mà thôi."

Khách quan mà nói, trong lòng hắn càng hận thì càng có thể làm mọi cách tổnthương đến mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top