Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 178: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 7 - Yoo Jea Suk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kang Hyo còncó hai ngày nữa là tròn 1 tuổi. 


Kang lão gia thấy Kang Hyo đứng lên được nhưng mà không chịu đi, trong lòng ôngliền nóng vội, thường xuyên mang theo Kang Hyodạy cho bé con đi đường.

" Kang Hyo, đến với thái gia gia ởđây, nào, nào."

Kang Hyo vịn lấy bàn trà, khôngchịu bước đi, tính tình lại bướng bỉnh dứt khoát đặt mông ngồi xuống. Bé conchơi với quả bóng nhỏ trong tay, không thèm để ý chút nào tới lão gia đang ởphía trước dạy mình cách bước đi.

" Kang Hyo."

Dì Jae thấy KangHyo đứng được đã lâu, liền điđến nói ra: "Lão gia, để cho Kang Hyonghỉ ngơi một chút đi, trong chốc lát cũng không học đi được ngay."

"Ngươi tránh ra." Kang lão gia vung tay ra: "Thường xuyên không dạy dỗthì đứa bé lại càng không chịu đi, ngươi đừng ở đây vướng tay vướng chân."

Dì Jae thấy thế đành phải tránh đi, mới vừa xoay người cóvài bước chân, liền nghe thấy tiếng "phịch" một cái, ngay sau đó,tiếng khóc tê tâm liệt phế của bé con truyền đến: "Oa oaaa..."

Dì Goo hoảng sợ vội vàng từ trongbếp đi ra: "Chuyện gì vậy."

Kang lão gia cố ý để cho Kang Hyo học đi, không nghĩ tới sức đôi chân của bé conkhông tốt, bây giờ bị té đúng vào góc bàn trà. Sắc mặt DìJaetrắng bệch, bước vội đến bên cạnh bé con: " Kang Hyo. .. . . . ."

Từ trên lầu hai, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy xuống.

Kang Hyo khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn bị hokhan: "Khụ khụ. . ."

Ji HyoGary cùng lúc đi đến trước bàntrà. Ji Hyo khom lưng ôm lấy Kang Hyo, chỉ thấy trên trán con trai bị u một cục, bâygiờ đang dùng sức khóc, nghẹn ngào, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư. Ji Hyo đau lòng trấn an: " Kang Hyo ngoan nào, không khóc nha."

Gary sắc mặt xanh mét, giọngnói âm lãnh gầm lên: "Chuyện như thế nào, không phải là cho ngươi trôngchừng đứa nhỏ sao?"

Dì Jae co rụt cổ lại, hoảng sợ cúi thấp đầu không dám nóicâu nào. Cô ấy cũng không có lá gan nói vì lão gia muốn cho Kang Hyo họcđi. Dù sao thì cô ấy cũng chịu trách nhiệm đứa bé nên trách nhiệm này phảithuộc về cô.

"Các ngươi đừng trách Dì Jae." Kanglão gia vẻ mặt áy náy: "Là ta dạy Kang Hyo học đi nên thằng bé mới bịngã, đều là ta không tốt, ta không biết là nó sẽ ngã."

Lão gia nghe tiếng khóc xé lòng của Kang Hyothì đau lòng khó chịu, ông lấy mắt kiếng trên bàn trà đeo lên, từng bước một đivề hướng phòng mình.

Ji Hyo nhìn Gary, anh cũng là do xót ruột,không có cân nhắc gì thêm. Ji Hyo đitheo về phía trước: "Gia gia. . . . . . . . ."

Kang lão gia đã đi đến cửa.

"Gia gia, gia gia đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ học đi khó tránh khỏi vachạm té ngã, vừa rồi..."

"Rầm! " Cửa bị dùng sức đóng sập lại.

Dì Jae đi đến bên cạnh: " Ji Hyo, tôi đưa Kang Hyo đixử lý vết thương cho."

Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng đều bởi vì Gary nổi nóng một chút mà rốiloạn. Hơn nữa, Kang lão gia ở tuổi này lại rấtnhạy cảm.
..........

Quả nhiên, điều Ji Hyo lo lắng đã trở thành sựthật. Lúc ăn cơm chiều, Dì Goo ở trước cửa gọi vài tiếngcũng không thấy lão gia đi ra. Ji Hyobảo Dì Goo chuẩn bị một phần cơm, côtự mình mang vào trong phòng.

Lúc Ji Hyo đi đến trước giường của Kang lão gia, thấy ông ở trên giường trùm chăn kín mít. Côsợ làm ồn ào đến ông, liền bước đi thật nhẹ. Ji Hyo đem cơm tối đặt ở trên tủ đầu giường. Cô mở đènở đầu giường lên: "Gia gia, dậy ăn một chút gì đi."

Kang lão gia nhắm mắt lại, Ji Hyo dứt khoát ngồi xuống mépgiường: "Gia gia, con biết là trong lòng gia gia không dễ chịu, nhưng màgia gia đừng để ở trong lòng, ai học đi mà có thể không bị ngã đây? Người xem, Gary tự nói mình thông minh,nhưng con biết là anh ấy khi còn nhỏ khẳng định cũng bị ngã rất thảm." Ji Hyo thấy tấm chăn hơi độngđậy: "Gia gia cũng biết Garynhiều năm như vậy chỉ sống có một mình, tính tình anh ấy không tốt, thế nhưnglời nói cũng không phải là hướng vào gia gia mà nói đâu. Gia gia mau dậy ăn cơm đi."

Gary cũngđi đến: "Gia gia."

Kang lão gia lúc này mới vénchăn ra: " Kang Hyo khôngsao chứ?"

"Không có việc gì ạ." Ji Hyo vội vàng nói: "Cũng không còn xuất huyếtnữa, đã được băng lại, bây giờ lại đang chơi hăng say đây."

"Ta không nghĩ tới sẽ ngã, ta thấy Kang Hyo cònchưa biết đi, cũng có chút cấp bách."

Ji Hyo nhẹlắc đầu: "Gia gia, người chớ để ở trong lòng, Kang Hyo học hỏi sẽ chậm một chút, cần phải kiên nhẫnrất nhiều, nó cùng với những đứa trẻ khác. . . . . . . có một chút khác biệt.Gia gia, Kang Hyo khảnăng cần phải yêu thương nhiều hơn so với những đứa trẻ khác, trước kia, concuối cùng cảm thấy con và Gary, cả hai đều cho Kang Hyo chưađủ yêu thương. Bây giờ rất tốt, gia gia cũng sẽ cùng chúng con yêu thương nógấp bội."

"Ngươi còn đem KangHyo giaocho ta sao?"

"Gia gia, thân thể gia gia tốt lắm, chờ Kang Hyo biếtđi, người có thể dắt tay nó đi ra ngoài nhảy múa khiêu vũ."

Kang lão gia bĩu môi, nhưngtrên mặt đã có vui vẻ: "Ta không cần khiêu vũ, ta mang Kang Hyo điđánh Thái Cực."

"Vâng, liền đi đánh Thái Cực."
...........

Ji Hyo trấnan được lão gia, lúc trở lại phòng, tinh thần nặng nề lúc này mới được giãn ra.

Gary từphía sau ôm lấy cô: "Mệt lắm sao?"

"Không sao."

"Tính tình gia gia cũng tương tự như đứa bé."

Ji Hyo xoaylại: "Trong nhà của chúng ta có hai đứa bé, một đại hài tử, một tiểu Kang Hyo."

Gary nắmlấy tay của cô, tại thắt lưng của Ji Hyo nhẹ xoa lên một vòng: " Ji Hyo,chúng ta lại sinh một đứa con được không?"

Ji Hyo cũngkhông lập tức trả lời ngay, cô kéo tay của Gary ra, đi về hướng sân thượng. Hai tay chống lênlan can, cô thấy Gary đãđến bên cạnh mình: "Em không muốn."

"Vì sao?"

" Kang Hyo như vậy, em không muốn đemyêu thương đối với nó chia cho một đứa con khác. Em nghĩ, nếu như Kang Hyo cứ không tốt hơn được thìem sẽ không cần đứa con thứ hai."

Gary thầnsắc lạnh lùng khom lưng: "Nói không chừng, có thêm đứa em, bệnh của Kang Hyo sẽ tốt hơn."

Ji Hyo khẽthở dài: "Em cũng không biết, trong lòng rất rối loạn."

Gary ômlấy đôi vai của cô, bàn tay vỗ nhẹ: "Đừng suy nghĩ nhiều, anh cũng làthuận miệng nói ra như vậy thôi."
---------------

Ngày sinh nhật của KangHyo, Gary không có phô trương làm lớn, chỉ mời cả nhà Song Jong Ki và Yoo Jea Suk, Ji Hyo thì mời gia đình Bora và Kim Tang. Tiệcsinh nhật tổ chức tại nhà, Dì Goo loayhoay cao hứng phi thường, Ji Hyo ở trong hoa viên sắp xếp một bàn tiệc dài, trênmặt đã bày đầy ắp thức ăn.

Mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu Yoo Jea Suk. Nghenói là hôm nay bệnh viện có nhiều việc, sẽ đến trễ một chút.
..........

Yoo Jea Suk chạymột chiếc xe mới mua được ba ngày, mua từ trung tâm hàng hóa và dịch vụ. Đây làxe hắn phải đặt mua, vì lúc trước loại xe này không có màu mà hắn muốn nênkhông thể không đợi mất gần hai tháng.

Phía trước đúng lúc là đèn đỏ. Thờigian chờ đợi, hắn cảm thấy chán chết nên lấy điện thoại di động ra.
..................

"Mau mau, mang thứ đó lên đi, nhanh qua đường! "

Cô gái mắt thấy đèn đỏ không đợi người, gấp rút phụ giúp đẩy qua.

"Rầmm. . ."

Yoo Jea Suk cảmthấy xe bất ngờ bị rung động mạnh, hắn ngẩng đầu lên, liền chứng kiến một chiếcxe đẩy hàng chuyên dụng lúc này đang cắm trước đầu xe của mình, hắn liền mở cửaxe ra bước xuống.

Vụ va chạm này không chỉ làm lớp sơn bị trầy xước rất nhiều mà ngay cả đầu xecũng bị đụng móp méo.

Cô gái và đồng nghiệp bên cạnh hai mặt nhìn nhau, mới vừa xin lỗi liền nghephải người đàn ông khẽ nguyền rủa. Hắn đập tay vào trên nắp động cơ: "Khốnkiếp, không có mắt à? Dám đụng vào xe tiểu gia gia?"

"Tiên sinh."

"Là cô phải không?" Yoo Jea Suk nhìn thấy cô gái trên trán đổ nhiều mồ hôi, mặc quầnáo làm việc đơn giản, trên người là một áo sơ mi trắng, bên dưới là váy đen.

"Là tôi."

Yoo Jea Suk mắtliếc qua: "Biết xe này bao nhiều tiền không?"

"Quản lý, làm sao bây giờ?" Nữ đồng nghiệp bên cạnh khẽ lay lay tay của côấy.

"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là xe của anh đã cán qua vạch dừng."

"Vậy thì sao?" YooJea Suk dứtkhoát đứng ở trước mặt hai người: "Không muốn bồi thường?"

"Bao nhiêu tiền?"

"Cô đền nổi sao?"

"Đã biết tôi không đền nổi thì anh còn ở lại chỗ này dông dài cái gì?" Côgái thấy Yoo Jea Suk cóthái độ không tốt, kéo xe đẩy ra muốn đi.

"Thái độ cô như vậy là gì?" Yoo Jea Suk chưa từng thấy qua người nào như vậy, đụng phải xecủa người khác mà cô ta vẫn còn nói lý.

Cô gái ra hiệu cho người đồng nghiệp kia vận chuyển hàng đi trước, cô từ túixách lấy ra tấm danh thiếp đưa cho hắn: "Tôi là quản lý kho hàng của trungtâm hàng hóa và dịch vụ, về chuyện bồi thường, anh có thể đến tìm tôi."

Lúc gần đi thì cô ta dừng bước lại: "Cho tôi danh thiếp của anh."

Yoo Jea Suk từtrong xe lấy ra ném cho cô nàng, cô gái lườm nhẹ một cái, thì ra là bác sỹ. Hừ,cũng không thua gì bác sỹ thú y đâu, thái độ như vậy mà vẫn sống được, thật làlớn lối.

"Anh không cần lo lắng là tôi sẽ chạy trốn, hơn nữa muốn đền ngay lập tứcthì tôi cũng không đào đâu ra tiền mà đền cho anh. Hoặc là báo cảnh sát, hoặclà chờ tôi gom đủ tiền, tôi sẽ đền cho anh. . . . . ."

"Này, bây giờ là cô đụng phải xe của tôi, nói chuyện đừng có chỉnh đốn vàngang ngược như vậy." YooJea Suk nhìnchằm chằm vào gương mặt cô gái đó, vươn tay chạm vào: "Nếu không thì nhưvầy đi, cô tới bệnh viện của tôi, phục vụ miễn phí cho tôi suốt, tôi. . ."

Cô ta gạt bàn tay đang vuốt ve của Yoo Jea Suk: "Bệnh thần kinh, anh tự chữa cho chính mình đi,lúc trước học thế nào mà đem cầm thú chỉnh thành hình người được vậy! "

Tay của Yoo Jea Suk rơixuống khoảng không, mới định đùa giỡn vài câu thì điện thoại trong xe liền vanglên. Hắn biết nhất định là Gary gọi đến thúc giục mình, hắn nghe điện thoạixong xoay người lại thì đã thấy bóng lưng của cô gái băng qua lối đi bộ, lẫnvào trong đám đông mất hút.

"Để ta chờ xem! "

Hắn bây giờ vội vàng chạy tới Ngự Cảnh Viên, cũng không còn thời gian để mà haotổn tâm tư với cô ta.
------------------------

Min Ah mang theo hai đứa bé qua bên nhà Ji Hyo từrất sớm, tính tình SongJu Hee khôngngười nào có thể ầm ĩ bằng.

Yoo Jea Suk đếntrễ nhất, thật may là trên đường hắn đã cho người chuẩn bị quà cáp đầy đủ choba đứa nhỏ. Đôi chân của Ju Hee rấtnhanh nhẹn chạy ra, hai tay trực tiếp ôm lấy chân của hắn: " Yoo thúc thúc! "

Sắc mặt người đàn ông nhanh chóng suy sụp: " Ju Hee gọi ta là gì?"

Đôi mắt Ju Hee nhìn chằm chằm vào mấy mónquà trong tay của YooJea Suk, xemra cô bé cũng có phần, lập tức đổi giọng, mà lại là giọng điệu ngọt lịm: " Yoo ca ca, Yoo cacaaa. . ." Âm cuối kéo dài nhỏ dần xuống, đúng là kiểu cực kỳ làm nũng.

"Thế này mới ngoan chứ." Yoo Jea Suk cúi xuống đem Ju Hee ômvào trong ngực. Đôi mắt của Ju Hee cũngkhông nhìn vào hắn lần nào: " Yoo ca ca, quà này là cho Ju Hee phải không?"

Té ra hôm nay nếu hắn mà quên mua quà cho cô bé thì nói không chừng còn có thểbị gọi thành Yoo gia gia mất.

Ji Hyo và Min Ah đang ở trước bàn tiệc chuẩn bị đồ uống tự pha,tiểu vương tử nhà Min Ah sovới Kang Hyo lớnhơn hai tháng, bây giờ đã có thể đi được chập chững, tay của bé con tiếp tụcbám lấy xe nhỏ của KangHyo, đangđưa trái hương tiêu [trái nhãn] ở trong tay nhét vào miệng Kang Hyo:"Ăn, ăn."

Nhưng Kang Hyo khôngmuốn chơi với bé con ấy, Kang Hyo vùng vẫy ra, muốn tự mìnhchơi.

Tiểu vương tử tập tễnh đi tới hai bước, lại đem hương tiêu đi tới gần:"Ăn, ăn đi."

Ca ca này làm sao lại chán ghét như vậy? Kang Hyo cóchút tức giận, miệng mấp máy, trừng mắt liếc tiểu ca ca một cái.

Ju Hee ôm quà vui vẻ trở lại bêncạnh em trai: "Em đừng khi dễ Kang Hyo, coichừng mai mốt Kang Hyo lớn sẽ đánh em."

Ji Hyo nhìnra được cảm xúc này, mỗi lần như vậy, trong lòng cô lại mang nhiều khó chịu.Bệnh của Kang Hyo còn chưa khởi sắc, cũngkhông thể cùng các bạn nhỏ chơi đùa náo nhiệt như vậy được.

Bora bị ốm nghén vẫn rất nghiêm trọng, cô ngồi ởtrên ghế, Kim Tang cũngngồi ở bên cạnh chăm sóc.

Ji Hyo bưngmột ly trà mới pha đến cho Yoo Jea Suk.

Yoo Jea Suk ômlấy Kang Hyo, cùngbé con thử nói mấy câu rồi hỏi: " Kang Hyo vẫn còn như thế này sao?"

Gary từtrong tay hắn tiếp nhận lại con trai: "Ừ, không có khởi sắc gì rõ ràng."

"Hai người cân nhắc sinh thêm em bé đi."

"Không! " Ji Hyo nhạycảm cự tuyệt, cô biết là Yoo Jea Suk có ý tốt, có nhiều người cũng khuyên cô rằng, nếu nhưthật sự Kang Hyo cả đời đều như vậy thì côcòn có đứa con thứ hai làm chỗ dựa.

"Cô đừng hiểu lầm." Yoo Jea Suk thấy thần sắc của cô kích động nên nhẫn nại giảithích: "Đứa trẻ bị bệnh tự kỷ cần nhất chính là một hoàn cảnh sống tốtđẹp, nó cần có bạn, kỳ thật bạn bè của đứa trẻ là tốt nhất vì đều là trẻ con.Đây chỉ là đề nghị của tôi, hai người có thể cân nhắc lại."

Song Jong Ki cũng ôm con trai đi tới,tiểu vương tử hầu như không thích ở một chỗ, bé con cầm hương tiêu trong tayhướng đến Kang Hyo:"Ăn, ăn. . ."

Lại nữa rồi. Kang Hyo buồn bực, làm sao lại trốnkhông thoát tiểu gia hỏa này vậy?

"Ăn đi."

Kang Hyo cầm lấy món đồ chơi trongtay, tự mình chơi hăng say, không muốn người khác quấy rầy. Nhưng nửa ngườitrên của tiểu vương tử lại vươn tới gần: "Ha ha. . ."

Được rồi.

Kang Hyo nâng lên khuôn mặt nhỏnhắn, chu cái miệng nhỏ nhắn liếc nhìn tiểu vương tử, xem ra nếu không thỏahiệp thì tiểu ca ca sẽ đuổi theo mãi, có chạy đầy đất cũng không thoát. Kang Hyo miễn cưỡng đưa tay ra, nhậnlấy trái hương tiêu.

Tiểu vương tử thấy thế, vui vẻ đập tay bộp bộp: " Kang Hyo, cho đi. . ."

Tiểu vương tử vươn tay ra, còn muốn món đồ chơi trong tay của bé con. Được rồi,Kang Hyo lại bị đánh bại một lầnnữa. Thì ra không phải chỉ đơn thuần là muốn cho bé con trái hương tiêu kia, màlà muốn đổi lấy món đồ chơi trong tay của nó. Kang Hyo không ngừng cắn cắn vào món đồ chơi, thật khôngmuốn cho.

" Kang Hyo, cho,cho."

Tiểu chán ghét. Ép buộc người khác, tự mình không để cho bị thiệt thòi đây mà. Kang Hyo khôngcó cách nào khác, bàn tay mũm mĩm nhỏ bé đưa ra món đồ chơi.

Ji Hyo nhìnthấy cảnh này, hiểu ra được nên mỉm cười. Có lẽ, Yoo Jea Suk nói rất đúng, cô quá cố chấp vì bệnh của Kang Hyo, sợcó đứa con thứ hai sẽ cùng chia sẻ tình yêu của mình, không biết được là Kang Hyo không chỉ cần những thứ nàykhông thôi.

Tiểu vương tử vui vẻ cầm lấy món đồ chơi, Kang Hyo thấythế lại có chút không cam lòng từ bỏ, vươn tay muốn đoạt lấy.
-----------------

Sau khi ăn cơm xong, mấy người đàn ông vì đã đều uống rượu, hò hét muốn đánhbài, vừa vặn gom lại thành một bàn mạt chược.

Yoo Jea Suk mắtthấy cả ba người còn lại đều có bà xã bên cạnh: "Ôi mẹ nó, rõ ràng là khidễ tôi không có phụ nữ đây mà."

"Cậu là có quá nhiều phụ nữ, không biết mang ai theo chứ gì?" Song Jong Ki ở bên cạnh vừa xếp bài,vừa chế nhạo nói ra.

Lúc này, Ju Hee rất biết xu nịnh ôm lấychân của Yoo Jea Suk mộtlần nữa: " Yoo ca ca, Ju Hee cùng ca ca."

Yoo Jea Suk cúixuống ôm cô bé đến trên đùi: "Nhìn thấy không, tớ cũng có tiểu cô nươngyêu thích."

"Đi chết đi." Song Jong Ki nhìnvào con gái bảo bối của mình, biết rõ trong đầu cô bé lại đang tính toán mưu machước quỷ, bịp bợm gì nữa đây. Hai tay Ju Hee vươnra bàn, giúp Yoo Jea Suk thutiền: " Yoo ca ca, ca ca thắng tiền,liền chia cho Ju Hee một nửa được không?"

"Vậy nếu thua thì sao đây?" Yoo Jea Suk đánh ra một quân bài.

"Vậy ca ca tự nhận xúi quẩy một mình đi."

Cô gái nhỏ này tính toán cũng không biết học được từ ai.
.............

Ji Hyo vộivàng làm thêm thức ăn cho khách, Kang lãogia không thích cùng người trẻ tuổi tham gia náo nhiệt, Ji Hyo mang nước ép trái cây đến cho ông: "Giagia, gia gia nếu mệt thì vào trong phòng ngủ một lát đi."

"Ta không sao." Lão gia đang xem tin tức: " Ji Hyo, ngươi đi chơi đi, Kang Hyo ta sẽ trông chừng cho."

Ji Hyo ngồivào bên cạnh Gary, cùnganh chơi hai vòng mạt chược. Phải nói Yoo Jea Suk hôm nay có vận may thật đúng là tốt, buồn bực việc xemới bị đụng cũng tiêu tán đi. Ju Hee chọnđúng đồng đội, chờ sau khi giải tán bàn cờ, Yoo Jea Suk quả nhiên cho cô bé một số tiền lớn.

"Đừng tạo thói quen cho con bé." SongJong Ki mộttay ôm lấy con gái, một tay đưa tiền của Yoo Jea Suk cho trả lại: "Không cho phép cầm đồ của ngườikhác, nếu không sau khi lớn lên vì sao bị những tên đàn ông xấu kia bắt đi cũngkhông biết."

"Hừ! " Yoo Jea Suk khôngvui: "Nhưng đừng có đem tớ gom lại làm một với bọn chúng chứ."

Ju Hee ôm cổ Song Jong Ki, không ngừng cười khanhkhách: "Cha, mẹ có đôi khi nói cha là người xấu đây."

Sinh ra cô con gái yêu tinh như vậy, cũng là Song Jong Ki đời trước nợ phụ nữ quá nhiều. Anh vỗ nhẹ cái mông Ju Hee, đem cô bé ném trả cho Min Ah đang đứng ở bên cạnh.

Sau bữa cơm chiều, mọi người ở lại chơi thêm một lát, lúc này mới bắt đầu giảitán.

Yoo Jea Suk nhớđến hắn còn có một người phụ nữ phải đối phó, cho nên đã chuồn đi trước.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top