Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81: Kết hôn (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều Ji Eun không có việc gì đểlàm, liền cùng Dì Goo ở trong bếp bao rất nhiềusủi cảo. 

Dì Goo nói rằng Ji Eun ở ngoài một mình cũngrất ít khi nấu cơm, phần lớn sau đó đều mua sủi cảo đông lạnh, cho nên Dì Goo mua thịt và cải trắng, định bao một ít mang tới cho ảđể trong tủ lạnh.

Sủi cảo được gói kĩ để trong túi, Ji Hyo mặc áo khoác vào, "Dì Goo, cháu đi cùng dì."

Hai người ra ngoài bắt xe, Ji Hyochờ xe, hai chân giạm giậm. DìGoonói với cô: "Trong ga-ra Kang thiếu có rất nhiều xe, nếu cháu có bằng lái xethì có thể tự lái xe ra ngoài, thật tốt, không cần phải đợi xe nữa."

"Không biết cháu có thể thi được không nữa, cháu không quen."

Ji Hyo theo Dì Goo đi vào khu nhà của Ji Eun, lúc đứng ở cửa có chút hồi hộp, cuối cùngnhét lại đồ vào tay Dì Goo, "Cháu vẫn là không nênvào đi."

"Hai chị em chẳng lẽ lại không chịu gặp nhau?"

"Ôi, Dì Goo, chuyện cháu nhờ dì, dìnhớ hỏi rõ cho cháu."

"Được rồi, dì đưa đồ xong sẽ trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng ngay." Dì Goo xách đồ lên lầu.

Ji Hyo thấy thời gian vẫn cònsớm, bây giờ về cũng một mình buồn chán, liền bước đi xuôi theo con đường, tócdài bị gió thổi bay, cô đưa tay lên vuốt tóc, đứng ở bên đường chờ đèn xanh đènđỏ.

"Bíp bíp." Cô lơ đãng, mãi đến khi xe ô tô đưng ở trước mặt, Nam Seo Joon hạ cửakính xuống, "Ji Hyo, đi đâu vậy?"

"À, tôi đi linh tinh một lát."

"Lên xe đi."

Ji Hyo lắc đầu, "Tôi đi một, rấtnhanh phải về rồi."

"Ngay cả ngồi hai mươi phút thôi cũng không được sao?" Tiếng dương cầm du dươngtừ trong xe Nam Seo Joontruyền ra ngoài, hai tay Ji Hyo nhét trong túi, cô khôngmuốn cùng với Nam SeoJoon dây dưa không rõ ràng, phía sau đoàn xe đã xếp thành một hàng dài,đèn đỏ vừa hết, tiếng còi xe đã inh ỏi đủ kiểu.

"Bíp bíp– bíp bíp"

"Có đi hay không hả?"

"Đằng trước có quán cà phê, ngồi một lát được chứ?" Nam Seo Joon nghiêng đầu, vẻ mặt nhu hoà,hoàn toàn không giống với tính cách ngang ngược của hắn.

Ji Hyo thấy phía sau ồn ào, đànhphải lên xe.

Hơi ấm từ hệ thống sưởi trong xe ập tới, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Ji Hyo không khỏi ửng hồng. Nam Seo Joon khởi độngxe, "Ji Hyo. Anh muốn ly hôn."

Ji Hyo kinh ngạc, cũng rất nhanhliền che giấu vẻ mặt của mình, "Đó là chuyện của anh." "Trước kia anh cho rằng,anh có thể ở bên Dahye cả đời. Nhưng từ sau khibiết chuyện cô ấy hãm hại em rồi biến mất là có liên quan đến anh, anh chỉ nghĩđến ly hôn." Hai tay NamSeo Joon đặt trên vô lăng, nhẫn cũng chỉ đeo trên ngón áp út vào ngàykết hôn, cuộc hôn nhân của hắn và Dahye cũng chỉ là dang nghĩa. Ji Hyo không nói lời nào, chuyệncủa bọn họ, cô không có quyền hỏi đến.

"Anh biết, khi anh ở trong phòng cấp cứu, cũng chỉ có mình em ở ngoài..."

"Anh đừng nói vậy, thấy anh gặp chuyện không may cũng chỉ có mình tôi ở bêncạnh, tôi không thể thấy chết mà không cứu."

Vẻ mặt người đàn ông ảo não, lông mày nhăn lại, "Ji Hyo, em cần phải nói rõ ra như vậy sao? Muốn emthưa nhận rằng đã lo lắng cho anh, lo lắng cho anh, khó khăn vậy sao?"

Chiếc xe đưng lại ở ven đường, hai tay Ji Hyo mở cửa xe, Nam Seo Joon giữ lấy tay cô kéo lại, "Ji Hyo, thủ tục ly hôn của anh vàDahye rất nhanh sẽ làm xong, emcó thể cho anh một cơ hội nữa không?"

"Tôi đã cho rằng sau sự việc của Goo Ara,anh đã hiểu ra nhiều thứ, NamSeo Joon, giữa hai chúng ta là không thể, điểm này từ sớm tôi đã nhậnra, cách làm việc của anh tôi cũng không dám đồng..."

"Dồn ép Goo Ara đến mức này không phải làanh, là Gary, chẳng lẽ thủ đoạn làmviệc của hắn em có thể đồng tình?"

Ji Hyo bình tĩnh nhìn Nam Seo Joon, "Cái gìanh cũng nhắc đến Gary, vậy tôi hỏi anh, tôi sốngcùng với Gary, sự thật này anh có chấpnhận được không?"

"Anh có thể."

"Anh không thể, "Ji Hyo lắc đầu, thẳng thừng phávỡ sự chắc chắn trên mặt hắn, "Sự thật này không cần phải kiểm chứng, Seo Joon, tôi tin vàokỳ tích, anh ấy ngăn được anh, nhưng không thể ngăn được tình yêu của chúng ta.Tình cảm của tôi đối với anh, sớm đã chết, không còn. Nếu như chỉ nói là giảmđi, còn có thể cứu vãn, nhưng mà không có, chính là không có. Anh hẳn là sốngtốt, nhiều lần thăm anh hôn mê, để quên một số thứ."

Cặp mắt Nam Seo Joonđầy gợn sóng sợ hãi, hắn tin lời nói của Ji Hyo, tình cảm của cô với hắn sớm đã không còn, nếukhông, đôi mắt cô sẽ không tĩnh lặng như vậy, "Cõi lòng đã chết này của anh sớmđã yêu em, tiếc rằng chính tay anh đã phá vỡ cơ hội ở bên em. Ji Hyo, nếu Kang Gary không xuất hiện, bây giờchúng ta sẽ đang ở bên nhau phải không?"

Ji Hyo nín thở, cô mở cửa xe, Nam Seo Joon cũng khôngngăn lại, mà theo cô xuống xe.

Bên cạnh là một vườn hoa, thời tiết khá lạnh, nhưng vẫn không ít người đang dắtchó chạy bộ.

Ji Hyo thấy hơi lạnh, cô xoa haitay, Nam Seo Joonlấy áo khoác sau ghế cho cô khoác lên, Ji Hyo liền vùng ra, "Tôi không cần."

Ji Hyo luôn cảm thấy, quần áo củađàn ông không thể mặc bừa, trừ khi là người phụ nữ của hắn.

Nam Seo Joon giữchặt cổ áo, hai vai Ji Hyo khó lòng cử động, ánh mắthắn buông xuống, không kìm được lòng vươn tay ra ôm Ji Hyo Tiêu vào lòng.

"Nam Seo Joon,anh đừng như vậy."

"Ji Hyo, để anh ôm một lát." Hắngiữ hai tay Ji Hyo áp trước ngực, từ sau khi Ji Hyo rời khỏi, hắn chưa từngnhư thế này, Ji Hyo bị hắn ôm như vậy khôngnhúc nhích được, đứng giữa quảng trường mặt cô đỏ đến tận mang tai, thầm nghĩ,may mà Gary không nhìn thấy.

"Ji Hyo, được vuốt ve em thấythích sao?" Bỗng dưng, một giọng nói đàn ông truyền tới tai.

Nam Seo Joon quayđầu lại nhìn thấy Gary đứng cách đó chưa tới babước, hắn không buông tay, trái lại càng ôm chặt, Ji Hyo nghe thấy giọng Gary, cô nghĩ, lần này thảmrồi, "Nam Seo Joon,anh mau buông ra."

"Ji Hyo, em không cần sợ hắn, chodù chúng ta thật sự ở cùng nhau, hắn cũng không có quyền can thiệp."

Ji Hyo vội vàng dùng hết sức lựcđẩy hắn ra, Nam Seo Joonlần này không thể không buông lỏng tay, cô nhét lại áo khoác vào người hắn,vuốt vuốt mái tóc đi về phía Gary.

Người đàn ông cười lạnh, nắm tay cô đi tới chiếc xe ở ven đường, Ji Hyo thiếu chút nữa không theokịp, đành phải chạy theo.

Gary lái xe đi một đoạn mớidừng xe lại, "Tôi bảo em ở nhà đợi tôi, không bảo em ra ngoài kiếm đànông."

"Tự anh nói là bận, không về nhà ăn bữa tối." Ji Hyo cãi lại.

"Tại sao em vẫn chưa giải quyết rõ ràng với Nam Seo Joon? Cẩn thận lại bị đưa vào cục cảnhsát."

Ji Hyo thẳng người dậy, "Chỉ làtrùng hợp gặp lại."

"Trùng hợp cũng có thể đứng một chỗ ôm nhau, vậy nếu mà đã hẹn trước, hẳn là cóthể ở trên giường?" giọng nói Garytrở nên lạnh lẽo, miệng hắn rất độc, cặp mắt kia của hắn càng thâm sâu gấp balần, Ji Hyo bị hắn nhìn chằm chằm, cảngười không tự nhiên, "Em không muốn cãi nhau với anh."

Gary vươn tay, bàn tay đặt lêngáy kéo cô đến trước mặt mình, Ji Hyonhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát, "A — sao anh lại cắn em?"

Gary nghiêng người, nhìn khuônmặt nhỏ nhắn của Ji Hyo nhăn nhó vì đau đớn, "Tôimuốn em phải nhớ lâu một chút." Nói xong, lại áp người xuống hôn cô.

Mí mắt Gary chợt mở ra, ngạc nhiên lùilại, "Em dám cắn tôi?"

"Em không làm sai chuyện gì, dựa vào đâu anh muốn em phải nhớ lâu?"

Ngón tay cái của người đàn ông lau đi khóe miệng, mặt càng trở nên u ám, "Song Ji Hyo, tôi thích em ngoan ngoãnnghe lời, em không biết sao?"

Cô vuốt cánh môi bị cắn, cúi đầu không nói gì. Ji Hyo có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mà muốn thayđổi tính cánh của một người, nói thì dễ.

Lúc trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng thì Dì Goo đãvề, đang trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Ji Hyo thay dép đi vào phongkhách, Bobo quen thuộc quấn bên châncô, Ji Hyo bật TV, vừa đúng lúc thờisự sáu giờ.

"Hai giờ chiều nay, cuộc đấu giá do trung tâm triển lãm Nam Khai tổ chức đãchính thức khép lại, trong tát cả các đồ vật được đấu giá, chiếc dây chuyền lâuđời "Nước mắt nàng tiên cá" đã trở thành tiêu điểm tranh đoạt của giới thượnglưu, cuối cùng, đã được một người đàn ông bỏ túi với số tiền 999 ngànwon."

Ánh mắt Ji Hyo lộ ra sự tò mò, là loạidây chuyền gì, một chiếc mà gần một nghìn vạn?

Trên bản tin lập tức đưa thông tin về "Nước mắt nàng tiên cá", là một bảo vậtcủa hoàng gia Anh thế kỷ trước, 'Chuyện tình nàng tiên cá' cũng là câu chuyệnthịnh hành vào thời đó. Bởi vì kết thúc quá bi thương, những viên kim cươngđược phát hiện ra đều được làm thành hình giọt nước mắt. Nhưng mà, nhìn nó rấtđơn giản, nhưng lại trong trẻo sáng lóa, không vì đã qua trăm năm mà trở nên cũkỹ. Ji Hyo nhìn chằm chằm vào nókhông rời, Dì Goo đi vào phòng khách, "Mộtchiếc dây chuyền quý giá như vậy, chúng ta còn ăn nổi cơm sao?"

Ji Hyo nhìn về phía khác, "Dì Goo, cái này cũng chỉ là TV nói, kẻ đốt tiền như vậy, elà mua cũng chẳng dám đeo ra đường."

Sau khi trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng, Gary liền đi thẳng lên lầu, Ji Hyo không nịnh hắn, cũng chẳng hỏi đến hắn, vếtthương ở miệng bây giờ vẫn hơi đau.

Dì Goo chuẩn bị xong bữa tối,liền lên lầu gọi Gary xuống, Ji Hyo đã ăn trước, buông đũa đilên lầu.

Sau đó Gary trở lại phòng ngủ, Ji Hyo đang ngồi ngoài ban công,dự báo thời tiết nói vài ngày tới sẽ có tuyết rơi, cuối cùng vài bông tuyết đãnhẹ nhàng rơi xuống. Gary mở cửa sổ sát đất, giólạnh thổi tới, hắn không khỏi nhắm mắt lại, "Em ngồi bên ngoài làm gì? Khônglạnh à?"

"Ngắm tuyết a."

"Ngốc nghếch."

Ji Hyo cũng không để ý tớihắn.

Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng đã đi xa, hai tay Ji Hyo chống mặt, tuyết đã rơirất lớn, chỉ có điều gặp nước thì tan, vẫn chưa ngắm được cả bầu trời tuyếtrơi.

Không tới mấy phút, Gary đã đi tới, hắn ngồi xuốngbên cạnh Ji Hyo, "Thương lượng với em mộtviệc."

Ji Hyo có chút buồn cười nhìnhắn, "Anh làm việc mà còn cần thương lượng với người khác?"

"Chuyện này cần."

Ji Hyo ngồi thẳng người, "Chuyệngì?"

"Chúng ta kết hôn đi."

Ji Hyo tức giân dựa lại vào sôpha, hai đầu gối co lại, "Hôm nay không phải cá tháng tư a?"

"Tôi đang nói thật."

Ji Hyo buông chân ra đứng dậy, Gary giữ lấy cổ tay cô, kéo côvào lòng, chóp mũi Ji Hyo chạm vào chán Gary, cô lui người lại, "Vìsao?"

Tay người đàn ông ôm lấy eo cô, để Ji Hyo tựa cằm vào vai hắn, giọng nói mang theo chútcảm giác mất mát và cô đơn: "Bởi vì tôi muốn có một gia đình, không muốn mộtmình nữa."

Lúc này Ji Hyo mới ý thức được Gary không phải đang nói đùa.Hai tay cô đẩy người đàn ông trước ngực, "Đối với anh mà nói, kết hôn hay độcthân có gì khác nhau?" Chẳng lẽ một tờ giấy hôn thú có thể trói buộc được tráitin của hắn?

"Khác nhau, kết hôn rồi, tôi sẽ có gia đình của chính mình, mỗi ngày tôi sẽ trởvề đúng giờ, tôi đã chán ghét khoảng thời gian không có chỗ ở cố định, Ji Hyo, chúng ta kết hôn đi,chúng ta đều cần một gia đình."

Một câu nói của hắn, đâm thẳng vào điểm yếu của Ji Hyo.

Ji Eun đi rồi, bên cạnhJi Hyo sẽ không còn ai, không cómột người thân nào, gia đình là cảm giác như thế nào, cô đã sớm quên rồi. Mỗilần nhìn thấy Dì Goo nói chuyện điện thoại vớingười nhà, Ji Hyo đều cảm thấy vô cùngngưỡng mộ, bởi cô không thể hòa mình vào niềm hạnh phúc của người khác.

Gary không có gia đình, cô cũngkhông có gia đình.

"Nhưng em vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn." Ji Hyo dù sao vẫn còn trẻ, cô mong rằng sự ấm áp đókhông phải là giả, nhưng hai chữ kết hôn, đối với cô mà nói, còn quá xaxôi.

"Chẳng lẽ em muốn một mực ở bên tôi mà không có chút danh phận nào sao? Ji Hyo, đây là chuyện không ítphụ nữ cầu còn không được. Lúc trước em cùng với Nam Seo Joon yêu nhau như thế nào, còn không phảilà bị Dahye mắng là tiểu tam (bồ nhí)sao? Cũng chỉ vì em không đế ý đến cái thân phạn kia, em được tôi nuôi lâu dài,còn không chịu gả cho tôi, ít nhất trong mắt người ngoài em cũng là Kang phu nhân, mấy nữ nhân muốn tìm em để giễu võ dươngoai, cũng phải nép sang một bên. Em đi ra ngoài đã có tôi che chở, ở nhà đã cótôi cưng chiều, con đường sau khi em tốt nghiệp tôi cũng có thể trải ra mộtcách thật thuân lợi cho em. Đừng nói một Park Nam Jung,cho dù em đụng tới cục cảnh sát tôi cũng có thể làm cho em vô tội. Sau khi kếthôn tôi sẽ cho em một chiếc thẻ tín dụng, em muốn quẹt gì liền quẹt, tôi đều kíhóa đơn cho em."

Ji Hyo thật sự không ngờ Gary sẽ nói những lời này, cólẽ, hắn cô đơn quá lâu, rất muốn có một gia đình.

"Vậy vì sao anh lại chọn em?"

"Hiên tại tôi chỉ có một người phụ nữ là em, Ji Hyo, em theo tôi đã hơn một năm, tôi biết rõ em suynghĩ cái gì. Em nghĩ tôi sẽ thả em đi sao? Tôi nói cho em biết, không có khảnăng."

Ji Hyo hiểu rõ bây giờ cô chỉ cóhai lựa chọn, một là gả cho hắn, hai là cả đời làm tình nhân.

"Gary, anh có biết kết hôn làđại biểu cho cái gì không?"

Gary xòe bàn tay ra áp lên mặtcô, "Ji Hyo, tôi đối với em khác biệtnhư thế nào, chẳng lẽ em không thấy rõ? Tôi có thể dễ dàng bỏ qua quá khứ củaem, là điều mà chưa một người phụ nữ nào có được."

Hai mắt Ji Hyo nhìn chằm chằm vào hắn,người đàn ông này ngũ quan tinh xảo, ánh mắt thâm sâu, cô lờ mờ xuyên qua ánhmắt đó có thể thấy đúng là Garyđối với cô có khác biệt, "Chẳng lẽ chỉ vì muốn có một gia đình, anh liền nghĩtới kết hôn?"

Ji Hyo trước sau cho rằng, loạingười như Gary không có ngày sẽ nghĩ tớikết hôn.

"Vẫn còn một nguyên nhân nữa."

"Là gì?" Cô mở to mắt nhìn hắn.

"Tránh Nam Seo Joonlại đến tìm, tôi lấy em, đến lúc đó hắn dám dây dưa, chính là gian phu."

Ji Hyo thiếu chút nữa bậtcười.

Gary nghĩ, thật ra nguyên nhânkết hôn với cô rất đơn giản, chỉ là nguyên nhân đó, hắn sẽ không cho Ji Hyo biết.

Cô rất khó tưởng tượng, sẽ cùng Gary ở một chỗ.

Người đàn ông thò tay lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Ji Hyo.

"Đây là cái gì?" Lòng bàn tay Ji Hyonâng lên cái hộp mà Gary đưa cho cô, cái này khônggiống như hộp trang sức bình thường, hẳn là trạm khắc ra từ gỗ, bên ngoài đượctrạm khảm, nhìn bên trên có vẻ đã lâu đời lắm rồi.

Gary mở chiếc hộp ra, Ji Hyo liền nhận ra, "Nước mắtnàng tiên cá?" Rõ ràng chính là chiếc dây chuyền cô nhìn thấy trên TV.

"Sau khi đấu gia xong cũng không ai biết là do tôi mua, "Gary lấy dây chuyền ra, đeo lêncổ Ji Hyo, "Cảm giác thần bí này,dành cho em."

Cần cổ Ji Hyo có chút mát lạnh, nhìnchiếc dây chuyền ở trên cổ áo lông, 'Nước mắt nàng tiên cá' so với trên TV cònsáng chói hơn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, cô có một cảm giác xúc độngkhông thể hiểu được, mũi cay cay lại muốn khóc.

"Không biết chiếc dây chuyền này có liên quan đến nàng tiên cá không nữa? 'Nướcmắt nàng tiên cá', có phải là nàng tiên cá nhìn thấy hoàng tử kết hôn với ngườiphụ nữ khác, mà chảy xuống?" Câu chuyên cổ tích thời xưa, từng làm cho cô lén ởtrong chăn khóc không ít lần.

"Không phải, là người khác nhìn thấy anh kết hôn với em mà rơi nước mắt." Gary nhìn nghiêng, ánh mắt củahắn luôn đặc biệt, lúc trước xem tài liệu, liếc một cái liền nhận định chỉ có Ji Hyo mới thích hợp vớihắn.

"Anh giúp em tháo nó ra đi."

"Không vui sao?" Người đàn ông ngạc nhiên.

"Không phải, "Đầu ngón tay Ji Hyochạm lên 'Nước mắt nàng tiên cá', "Đeo chiếc dây chuyền nặng như vậy ra ngoài,em sợ người khác cướp mất."

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Gary, "Có tôi bảo vệ em, ai dám?"

"Em vẫn không dám đeo." Hai tay Ji Hyo thò ra sau cổ, Gary ngăn lại động tác của cô, "Đêm nay đeo, ngày mai tôicho người mang két bảo hiểm tới, để cho em cất chút tài sản."

Ji Hyo thu tay lại, "Gary, anh thật sự muốn kết hônsao?"

"Anh không giống?" Hắn hỏi lại.

Mặt Ji Hyo kề rất sát mặt hắn, cho dùnhư vậy, cũng không nhìn rõ được đáy mắt thâm sâu của người đàn ông, "Nhưngmà...em vẫn còn đi học."

"Ai nói còn đi học thì không thể kết hôn?"

Ji Hyo không lên tiếng, tronglòng có một sự bất an không rõ, mach dù không thế đoán được lòng Gary. Có lẽ trong lòng cảm thấytung tăng như chim sẻ, cô lại không thể che giấu được.

Cô hoàn toàn chìm trong mâu thuẫn, cho dù cô biết rõ Gary đã mở miệng, cô không cóquyền cự tuyệt, nhưng Ji Hyo đặt tay lên ngực tự hỏi,nếu như vứt bỏ tất cả mọi thứ, không cần phải lo lắng nữa, Gary cầu hôn cô, có phải côcũng sẽ đồng ý?

Người đàn ông ôm cô vào phòng ngủ, Ji Hyo bị đặt lên giường, 'Nước mắt nàng tiên cá' ởtrước ngực theo hơi thở phập phồng mà giống như sắp trao đi tính mạng, cực kỳgiống một giọt nước mắt.

Gary từng tấc hôn lên da thịttrước ngực cô, ánh mắt hắn sắc bén như mắt hổ, bên trong lóe sáng khiến Ji Hyo không khỏi cuộn ngườilại.

Hôm sau, Dì Goo biết được tin hai ngườimuốn kết hôn, bà ngạc nhiên đến mức bàn tay đang lau dọn bàn ghế cũng cứng lại,từ tận đáy lòng thấy vui mừng thay cho Ji Hyo, rồi lại không khỏi có chút lo lắng, vẻ mặt vuivẻ, "Chúc mừng Kang thiếu, Ji Hyo,chúc mừng cháu."

"Dì Goo, dì không cần bận rộn,chuyện hôn lễ tôi sẽ tìm người làm."

"Được, Kang thiếu đã chon xong thời gian chưa?"

"Ngày 16 tháng 1."

"Nhanh như vậy?" Ji Hyo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắnlên, "Nửa tháng nữa, không kịp."

"Chuyện gì em cũng không phải lo, lễ phục, đồ trang sức sẽ có nhà thiết lề đếnlàm theo yêu cầu, nửa tháng, dư dả." Lời nói của Gary chắc chắn.

Ánh mắt Ji Hyo ảm đạm, mặc dù người đànông này có thể lo tất cả, nhưng phụ nữ luôn nhạy cảm. Ji Hyo muốn, bản thân tự mìnhchọn lựa, chỉ như vậy, co mới có thể trải nghiệm cảm giác bận rộn vì hôn lễ, màkhông phải bị môt đám người vây lấy, giống như một hôn lễ vội vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top