Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời thu bắt đầu se lạnh, cây thay lá trơ trội cành khẳng khiu. Nước trong hồ trong veo phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Khung cảnh mát mẻ khiến cho lòng người cũng vô cùng dễ chịu. Nhìn bầu trời sẫm tối chuẩn bị kết thúc một ngày tươi đẹp. Yuna sau khi luyện xong bài nhạc cuối cùng cô có chút mệt mỏi. Bước ra ngoài cửa hít thở khí trời.

Ánh mắt chợt đượm buồn, dù là ở nơi này Park Jimin đối xử với cô rất tốt, có phần cưng chiều cô nữa là khác. Dù vậy cô vẫn rất nhớ nhà, nhưng nào dám mở miệng nói với anh một chữ. Cô biết anh không thích cô nhắc đến điều đó. Cô chỉ có thể gặm nhắm nỗi buồn một mình trôn vào nơi sâu thẳm trong lòng.

-" Á.."

Tiếng hét làm cô hốt hoảng cô hướng mắt lên nơi phát ra tiếng kêu, không suy nghĩ nhiều cô vội chạy lên lầu, thấy thím Lim bị té ngã, thau nước đổ ra tung tóe. Cô vội chạy đến đỡ lấy bà." Thím à. Thím có sao không?"

-" Ui .Cám ơn cô.T ôi sơ ý quá. Để Tôi lau dọn cái đã.."

Thím Lim xấu hổ đứng dậy vỗ vỗ lấy cái lưng đau nhức. Lúc sáng bận bịu công việc, nên bây giờ bà mới vào phòng Park Jimin dọn dẹp. Không ngờ mới bưng thau nước lên đã trượt chân té ngã.

-" Không cần không cần .Thím để cháu lau cho ạ. Thím xuống nghỉ đi.."

-" Như vậy không tốt lắm.."

-" Không sao ạ. Chỉ lau một chút thôi.."

Cái lưng mới ngã có chút ê ẩm. Thím Lim gật đầu cũng không từ chối nữa .Được cô đỡ xuống phòng nghỉ ngơi, quên luôn chuyện phải khóa cửa lại..

Cô lau dọn sạch sẽ ngoài ý muốn nhìn cánh cửa phòng làm việc của Park Jimin hé mở. Hai mắt cô lóe sáng. Phòng làm việc của anh luôn được đóng chặt. Thím Lim tuy có tất cả các chìa khóa của ngôi nhà này. Nhưng khi nào quét dọn xong bà sẽ khóa chặt lại. Cô chưa bao giờ có cơ hội được chiêm ngưỡng.

Bất giác trái tim cô đập mạnh, cô nhìn dáo dác xung quanh, không tự chủ mở cửa đi vào. Căn phòng làm việc tuy rộng lớn nhưng được trang trí rất đơn giản. Một bàn làm việc, một tủ rượu đặt cạnh một tủ đựng sách ở một góc tường là một bộ sô pha màu gỗ rất đẹp mắt. Đơn giản mà tinh tế.

Cô nhìn xung quanh hai mắt lập tức dán lên chiếc laptop trên bàn làm việc. Tim cô đập thình thịch ngồi vào bàn làm việc nhanh chóng mở máy lên. Hai tay cô ứa mồ hôi lạnh, hai mắt to tròn khóa chặt vào màn hình đang khởi động , chưa bao giờ cô thấy thời gian trôi chậm như bây giờ. Từng giây từng phút trôi qua như bóp ngạt hơi thở của cô.

Đến khi màn hình hiện ra cô nhíu mài, không giấu nổi thất vọng .Laptop cài mật khẩu, cô phải làm sao đây cô vẫn cố chấp bám víu hi vọng cuối cùng, cô nhập tên anh vào, máy vẫn báo lỗi. Biết là mình đang làm trò ngu ngốc chẳng qua đây là cơ hội ngàn năm có một, khó khăn mới có được cô thật sự không muốn bỏ lỡ.

Quá quẳn bách cô nhập lung tung những mật khẩu mà người ta thường đặt. Đáng tiêc cô lại không biết số điện thoại và ngày sinh của anh.

-" Là ngày sinh của Em đấy.."

Tiếng nói người đàn ông nhàn nhạt vang lên trong phòng. Cô vì quá hốt hoảng nhảy dựng lên làm chiếc ghế ngã sàn gỗ tạo ra âm thanh chói tai. Cơ thể cô run cầm cập, nhìn ra phía cửa chẳng biết lúc nào anh một thân đồ vest đen rất tao nhã đứng dựa vào thành cửa. Hai tay đút vào túi, bộ dáng mười phần ung dung. Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu hút không hề gợn sóng. Anh càng bình tĩnh, dửng dưng càng khiến cô sợ hãi.

Cô nhạy cảm phát hiện ,ẩn trong đó là một cơn sóng ngầm đang chuẩn bị dâng cao nuốt trọn lấy cô bất cứ lúc nào .

Cô bước chân thụt lùi ra phía sau. Cổ họng khô khốc muốn giải thích với anh nhưng miệng chẳng thốt nên lời. Cô muốn nói anh hiểu cô thật lòng muốn buông bỏ tất cả. Tận trong lòng cô không muốn làm anh thất vọng. Cô chỉ muốn nhắn tin báo bình an cho ba cô yên tâm .Dù cô rất nhớ nhà,  nhớ bạn bè nhớ mọi người. Nhưng cô cũng hiểu đấy là điều cấm kị của anh. Cô vẫn còn nhớ lời hứa của hai người. Anh từng bước tiến đến, cả thở cô cũng quên đi.

-" Tôi..Anh...anh đừng hiểu lầm.." Cô muốn giải thích nhưng bất ngờ nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy thất vọng lạnh lẽo của anh cô cảm thấy nơi trái tim nhói lên muốn giải bày lại chẳng biết dùng ngôn từ gì.

Anh chẳng cần phí sức cũng giam cầm cơ thể cô vào cạnh cửa sổ. Anh nở nụ cười nhạt, nụ cười ấy làm cả sóng lưng của cô lạnh toát, sắc mặt trắng bệt hai tay cô nắm chặt tà váy run rẩy. Anh hơi nghiêng người dùng bụng ngón tay trỏ vuốt nhẹ lên gò má tái nhợt của cô. Anh phả hơi thở vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoảng sợ nhàn nhạt lên tiếng.

-" Tôi cho em thời gian. Nhưng em lại không biết quý trọng. Vậy thì tôi sẽ chiều theo ý muốn của em.."

Cô run lẩy bẩy nước mắt lưng tròng lắc đầu nức nở. " Tôi..tôi chỉ muốn báo bình an cho ba tôi..Tôi không có ý muốn trở về nhà..Thật..thật đấy anh..anh tin tôi đi mà.."

Anh nở nụ cười lạnh lẽo, ngón tay lau nước mắt cho cô." Tôi thương xót em, suy nghĩ cho em
nhưng em làm tôi rất đau lòng bảo bối à.." Nói xong anh bế bổng cô lên, sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo đi về phòng anh.

Cô hoảng sợ hét lớn. " Huhu..đừng..đừng mà..Xin..Xin anh.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jinsoleu