Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm mỏng làm sáng bừng cả không gian căn phòng. Ở nơi đó, có hai đang người đang ôm nhau ngủ, một là người phụ nữ có làn da trắng mịn với đôi lưng trần gợi cảm, còn lại là người đàn ông với làn da màu đồng và thân thể săn chắc. Người phụ nữ nhỏ bé nằm rúc trong vòng tay lớn cửa người đàn ông cứ như thể nơi đấy là nơi bình yên nhất còn sót lại trên thế gian này.

Người phụ nữ đang nằm ngủ rất yên ắng chỉ vài giây sau đã thức dậy đang tính cử động thì đã chặn lại bởi một vòng tay rộng lớn rắn chắc của người đàn ông, bên tai vang lên giọng nói trầm nam tính của người đàn ông:
- Chào em. Chúc một buổi sáng tốt lành.

Câu chào hỏi đơn giản lại trở nên ấm áp vô cùng, nó như một dòng suối ấm len lỏi vào nơi trái tim của hai con người khô khan kia. Cô nhẹ nhàng xoay người về phía anh đưa mắt ngắm nghía ngũ quan trên gương mặt anh bất giác thốt khẽ:
- Thật đẹp.

Anh đang vui vẻ đột nhiên cảm thấy có gì đó kì kì "đàn ông mà khen đẹp, đẹp là đẹp thế nào", anh gặng hỏi cô:
- Ý em là.....

Cô giật mình thoát khỏi chìm đắm vội vã thay đổi câu nói:
- Không có gì. Ý em là chào buổi sáng, một ngày tốt lành.

Nụ cười trên môi anh nửa cười nửa không tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong nụ cười ấy lại đong đầy hạnh phúc. Anh nhìn cô rất đáng yêu vì thế vu vơ đùa vài câu:
- Hôm qua em thật sự gan quá rồi. Còn dám trêu đùa cả anh.

Cô tức giận nhanh chân chạy thẳng vào nhà vệ sinh nhưng cô nào hay biết có người nào kia đã được hưởng lợi chỉ việc nằm yên mà được ăn quả ngọt.

Cả ngày anh cứ ngây ngốc ngồi cười suốt, trong đầu diễn ra hàng trăm cảnh gặp cô vào buổi chiều thế nào nhưng công việc của anh có tới hàng trăm đống giấy tờ cần anh giải quyết nên tâm trạng hầu như bay hết chỉ tập trung vào công việc.

Bên công ty Lâm Thị cũng đang tất bật chuẩn bị và thiết kế lên sản phẩm nước hoa cho phía tập đoàn Võ Thị. Chính vì lý do đó Vỹ Dạ phải chạy qua chạy lại giữa phòng tinh chế nước hoa và phòng thiết kế hình dạng cho lọ nước hoa cao cấp này. Đang trong lúc bận tối đầu tối mũi vậy mà có kẻ dám phá cô.

Vỹ Dạ vừa đi vừa cắm đầu vào đống giấy tờ nghiên cứu về mẫu nước hoa mới, bỗng nhiên lại thấy xuất hiện bóng dáng thanh cao cải nữ giới chắn ngang lối đi. Ngay lúc này gương mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu nhưng vẫn không thèm ngó lên chỉ lên giọng ra hiệu:
- Tránh sang một bên. Tôi đang rất bận không thấy sao?

Người đứng trước không có ý định rời đi đã thế đứng nhịp chân trông có vẻ rất thong thả. Vỹ Dạ tức giận đóng toàn bộ tài liệu lại, lúc này mới đứng thẳng lên, cô giương đôi mắt lạnh lùng, ngang tàn, giọng nói thể hiện rõ thái độ tức giận của bản thân.
- Cô là ai? Không phải tôi đã ra lệnh cho cô tránh sang.

Câu nói này của Vỹ Dạ hoàn toàn không phải câu hỏi mà là câu nói đe dọa, khí phách của nó có thể giết chết người. Thế nhưng người trước mặt lại chẳng có tý run sợ nào đã thế khoé môi còn tạo nên đường cong, nụ cười ấy thể hiện đâu đó sự ganh đua và chán ghét. Hai bên nhìn rất lâu sau đó người đối diện buộc phải lên tiếng trước:
- Hình như lời thiên hạ đồn không bao giờ đúng nhỉ?

Vỹ Dạ là kẻ rất dễ bị đả kích bởi những câu nói có vẻ như châm chọc, cô tiến lại gần đối phương:
- Cô nói thế có ý gì? Tôi không thích vòng vo.

Đối phương tự khắc hiểu chuyện.

- Là do tôi không nổi bật hay trí nhớ cô kém vậy, chủ tịch Võ. Chúng ta đã gặp nhau ở quán bar Hoàng Kim, người phụ nữ đi cặp với Giang hôm đó. Xin chào, tôi là Lam Gia Khuê.

Tỏ vẻ là chào hỏi lịch sự nhưng thực tế lại không như thế. Hàm ý câu nói của cô ta chủ yếu chọc cho Lâm Vỹ Dạ nổi điên giữa đám đông. Thế mà đáng tiếc Vỹ Dạ chẳng có một tý nào gọi là tức giận, cô nâng khoé môi lên, chìa tay ra vẻ rất thân thiện:
- Ồ chào cô Lam, thì ra cô là người tối hôm ấy, tôi thật thất lễ quá rồi. Cô xem trí nhớ tôi kém quá, rõ ràng ngày trước tôi có thể nhớ những người không nổi bật vậy mà hôm nay lại không nhớ cô.

Ý của Vỹ Dạ khá rõ, cô rõ ràng là muốn mắng Lam Gia Khuê là kẻ tầm thường không đáng gì để cô nhớ. Gia Khuê tức giận không thể nói thêm gì, gương mặt trở nên đỏ, thấy biểu cảm này của cô ta làm Vỹ Dạ khá hứng thú. Cô ra vẻ như cả hai đều là bạn thân, cô bước đến bên cạnh cầm tay Lam Gia Khuê:
- Tôi và cô cùng vào trong phòng tôi nói chuyện, vì nói ngoài này đâu không ảnh hưởng gì đến tôi và cô nhưng thay vào đó lại làm ảnh hưởng đến sự tập trung của cả công ty thì phiền.

Cô ta lẳng lặng làm theo lời của Vỹ Dạ, vừa bước vào phòng làm việc thái độ của Vỹ Dạ lập tức thay đổi từ ánh mắt đến hành động, đôi mắt trở nên sắc hơn, lạnh lùng và nguy hiểm, cô chậm rãi đến phòng riêng của mình cầm ra 2 ly rượu vang đỏ, một cái đưa cho đối phương, còn lại tự thưởng cho mình

Cô chậm ngồi xuống, tựa người vào ghế sofa nhấm nháp thưởng thức từng giọt rượu thơm, sau đó mới lên tiếng:
- Nói đi. Tới đây làm gì?

Lam Gia Khuê cũng đang uống bỗng nhiên bị cô hỏi xém tý nữa là sặc chết cô ta, sau một hồi ho sặc cô ta nơi bình thường trở lại:
- Tôi và Giang quen nhau hơn 10 năm, tôi hiểu rõ anh ấy hơn cô, chắc cô biết mình nên làm gì

Thâm tâm của Vỹ Dạ đang trêu chọc.
"Là câu nói để người nghe tự khắc trả lời sao thật nực cười. Để tôi xem tôi với cô, ai mới là người thắng"

Vỹ Dạ sau một hồi im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Đầu tiên, tôi yêu cầu cô nên gọi Giang là Trường Giang, bởi cách xưng hô sẽ khiến người khác hiểu nhầm. Tiếp theo, mời cô nói rõ ràng một tý, cô và Giang quen biết chứ không phải là quen nhau. Và tôi không biết mình nên làm gì cả vì thế mong cô nói ra.

Trong căn phòng lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, căn phòng rõ ràng là khá lớn nhưng không gian bỗng trở nên thu hẹp vì thế không khí cũng theo đó dần ngột ngạt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#giangda