Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người này sao lại tự luyến vậy chứ?

Minjae không khỏi nghĩ đến lần trước, câu con dâu nuôi từ bé kia của cậu, giống như cả thế giới đều phải thích cậu.

Sống như một con khổng tước kiêu ngạo.

Minjae nhìn cậu hơi hất cằm, khuôn mặt tinh xảo như ngọc kia, thật sự rất giống.

Lúc này, Waatanabe thiếu gia vẫn đang thong thả đợi câu trả lời của Minjae.

Thực ra cậu sao không hiểu được ý của Minjae. Chẳng qua là để phục thù mối hận trên bàn cơm lần trước mà thôi. Watanabe thiếu gia không phải người nhỏ nhen, nhưng lại rất hiểu bốn chữ có qua có lại này.

Minjae thấy cậu vẫn nhìn mình chằm chằm, thì biết là cậu cố ý.

Cất bước đi về phía trước.

Đến khi Watanabe thiếu gia quay đầu lại, người đã đi cách một đoạn dài.

Ha, thật đúng là rất có tính cách.

Lúc đi đến cổng trường, Haruto ở phía sau không nhanh không chậm đi theo. Ra khỏi trường, Minjae đành phải dừng bước chân, đợi người phía sau.

May là lần này Watanabe thiếu gia yên lặng đi qua cô, ném lại một câu: "Bên này."

Bên đường đậu một chiếc xe hơi màu đen, Haruto đi thẳng qua.

Cậu mở cửa xe ra, Minjae định vòng qua cậu, lên bên khác. Nào biết thiếu niên lại hất hất cằm, "Này, đi đâu đó, còn không lên xe."

Minjae nhìn cửa xe được mở ra, còn có thiếu niên đang đứng bên cạnh.

Hơi ngẩn người.

Cô lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói câu cảm ơn, rồi khom người lên xe. Sau khi cô ngồi xong, Haruto đóng cửa xe lại. Sau đó cậu đi vòng qua đuôi xe đến bên kia, mở cửa chui vào.

Mặc dù Minjae không biết đây là xe gì, nhưng không gian trong xe vừa lớn vừa gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt là ghế ngồi bên dưới, mềm mại thoải mái. Trong xe mở điều hòa, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng bao phủ trong không khí, rất dễ ngửi.

Hai tay cô để trên gối, còn thiếu niên ngồi bên cạnh, dư quang của cô đã liếc thấy tư thế lười biếng của cậu.

Rõ ràng thế ngồi như nhau, nhưng nếu người khác ngồi như vậy, chắc chắn sẽ bị người lớn hoặc là giáo viên giáo huấn là ngồi không ra ngồi.

Nhưng tư thế lười biếng của người này, dường như lại mang theo vị tự phụ.

Lại nghĩ đến động tác mở cửa xe vừa rồi của cậu.

Có những hành động nhìn như tùy ý, thực ra là giáo dưỡng đi sâu vào trong xương.

Minjae vốn rất căng thẳng về việc đến Watanabe gia, nhưng một hành động tiện tay của Haruto, dường như đã giải trừ căng thẳng của cô. Bố mẹ có thể dạy ra được đứa con như thế này, chắc chắn cũng rất dễ ở chung.

Ngay cả chính Minjae cũng không ngờ, đánh giá của cô với Haruto, lại rất cao.

Bất chợt, cậu đã trở thành con nhà người ta, trong lòng mình.

**

Chiếc xe ngang qua đường phố Seoul, Bắc Kinh năm 2009 vừa khai mạc Thế vận hội Olympic, thành phố cổ kính này giống như một lần nữa sục sôi sức sống. Đây là lần đầu tiên Minjae nhìn thấy đường phố Seoul.

Lần trước cô đến trường, sau khi được đón từ trạm xe, thì đi thẳng đến trường.

Cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, rõ ràng là đường phố nhìn như bình thường, lại khiến cô tràn đầy mới mẻ.

Bởi vì đây là nơi anh trai đã từng sinh sống.

Lúc đó anh trai thi đậu Đại học Seoul, bố đặc biệt đưa anh đến trường. Sau khi về, bố cho cô xem ảnh mình chụp với Hajun ở trước cổng Đại học Seoul.

Lúc đó bố đã đồng ý với cô, đến khi cô thi đậu Đại học Seoul, cũng sẽ tự mình đưa cô đến trường.

Mẹ ở bên cạnh hừ một tiếng, nói, sao chuyện tốt gì cũng để ông chiếm được, lần này con trai để ông đưa đi, tôi ở nhà trông quán, lần sau con gái để tôi đưa, ông ở nhà trông.

Nào biết bố luôn nghe lời, lại hiếm khi phản bác lời mẹ.

Ông nói còn trông quán gì nữa, đến lúc đó chúng ta cùng đưa con gái đến trường. Một nhà bốn người chúng ta, chụp ảnh ở cổng Đại học Seoul

Minjae từng có một dạo xem câu nói này thành mục tiêu phấn đấu của mình.

Từ nhỏ đến lớn, Hajun chính là đối tượng cô hướng đến, anh trai thông minh lại lợi hại.

Nhưng cô không ngờ, nguyện vọng mà cô cho rằng sớm muộn cũng sẽ thực hiện, lại không thể nào thực hiện được nữa.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Minjae không nhịn được nóng lên. Thực ra cho đến bây giờ, cô đều thử để mình đi ra khỏi đau khổ khi mất đi anh trai.

Người mất đã rời đi, người ở lại, chỉ có thể nhìn về phía trước.

Nhưng tận mắt nhìn thấy thành phố anh trai đã từng sinh sống, nghĩ, có lẽ anh cũng từng đạp xe đi qua con phố cô vừa đi qua, có lẽ anh cũng từng giống như mình, ngồi trên xe nhìn phong cảnh thành phố này.

Lúc chiếc xe lái đến cổng một khu biệt thự, bảo vệ cổng cho đi rất nhanh.

Đường chính trồng đầy cây cao, tán cây cao lớn, bóng râm bao phủ. Bây giờ là tháng chín, khắp nơi vẫn là cảnh sắc rực rỡ, cách không xa là núi giả san sát, còn có tiếng nước chảy róc rách.

Minjae chưa từng đến nơi như thế này, nơi này xinh đẹp giống như chốn bồng lai tiên cảnh.

Mà lúc cô thật sự nhìn thấy biệt thự của Watanabe gia, tòa nhà bốn tầng màu xám trắng, yên lặng đứng sừng sững ở đó. Biệt thự nằm ở chính giữa, xung quanh còn có một vườn hoa cực lớn, lúc này cây cối um tùm, đầy sức sống.

Ngôi nhà và vườn hoa như thế này, Minjae chỉ từng thấy trong phim.

Giờ đây đặt mình vào trong cuộc, cô yên lặng ngắm nhìn, kiềm nén sự lúng túng của mình.

Có lẽ là nghe thấy tiếng xe, cậu bé vốn đang chơi ở sau vườn hoa, lúc này giãy khỏi tay bảo mẫu, bất chấp khuyên can của người phía sau, chạy ra phía trước.

Lúc Minjae còn đang ngơ ngác, Haruto đứng bên cạnh cô, bị cậu bé chạy ào đến ôm chân.

"Anh, anh ơi, cuối cùng anh cũng về rồi."

Giọng nói non nớt vui mừng của cậu bé, chợt thu hút sự chú ý của Minjae.

Cô nhìn bạn nhỏ trước mặt, mắt gần như không nỡ chớp.

Bởi vì bộ dạng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt bụ bẫm, nhất là đôi mắt, đen sáng, giống như thật sự có ngôi sao giấu trong mắt.

Chỉ là bạn nhỏ đáng yêu lại xinh đẹp như vậy, cũng không khơi lên được thương yêu của Watanabe thiếu gia.

Haruto rũ mắt, nhìn cậu nhóc đang ôm chân mình, "Không phải đã nói với em, không được chạy rồi sao."

Cậu bé vốn mặt đầy hưng phấn, bị cậu nói như vậy thì rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em muốn nhanh gặp anh một chút thôi mà," có lẽ cũng biết mình sai, nên cậu bé nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, cậu ngửa đầu, đôi mắt to sợ hãi, giọng nói mềm mại: "Anh ơi, đừng giận. Em rất nhớ anh mà."

Minjae đứng ở một bên, nghe giọng nói mềm mại của cậu, tim cũng sắp tan chảy.

Lúc này, bảo mẫu chăm sóc Watanabe Haruki chạy đến, nhìn thấy Haruto trở về, cười nói: "Hóa ra là anh trai về, khó trách Ruki vui vẻ như vậy."

Thế nhưng, cậu bé cho dù bị Haruto nộ, trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào.

Lúc này, ngay cả Haruto cũng mềm lòng.

Cậu cúi người, ôm Haruki lên, cậu nhìn em trai nhà mình cười đến ngu ngốc, khóe miệng hơi kéo xuống, "Vui vậy à?"

Rõ ràng buổi sáng cậu đi học, Haruki còn tiễn cậu ra khỏi nhà.

Vừa rồi dáng vẻ nó ôm đùi mình, sao giống như rất lâu không gặp vậy.

Haruto bất đắc dĩ nhìn cậu bé trong ngực.

Xem ra, người làm anh trai như cậu quả thực khiến người ta yêu thích mà.

Nào biết Haruki lặng lẽ dán ở bên tai cậu, thấp giọng hỏi: "Anh ơi, đây chính là chị gái kia sao?"

Harutohơi sửng sốt, giây lát sau, cậu nhìn Minjae, nghiêm túc nói: "Đúng, đây chính là chị gái đó, không phải em luôn rất muốn gặp chị ấy à."

Haruki năm nay sáu tuổi, trước đây khi cậu làm phẫu thuật tim, đã từng hỏi bà Hyowon, người hiến tim cho cậu là ai?

Bà Hyowon không ngờ cậu sẽ hỏi, sờ đầu cậu, dịu dàng hỏi cậu vì sao muốn biết.

Nào biết cậu bé vô cùng chân thành nói: Bởi vì con muốn cảm ơn anh ấy, thầy giáo nói nhận được sự giúp đỡ của người khác, thì phải cảm ơn ạ.

 Bà Hyowon sững sờ.

Hồi lâu, bà nhỏ giọng nói cho con trai biết: Người tốt bụng này đã đi đến một nơi rất xa.

Lúc đó Haruki còn rất nghiêm túc nói, không sao, con có thể đợi anh ấy trở về.

Có lẽ cũng chính lời nói của cậu con trai nhỏ khi đó, đã khiến bà Hyowon quyết định, tìm người nhà của người hiến tim này.

Trước khi Minjae đến, bà Hyowon đã nói với Haruki, anh trai tốt bụng ấy đã đi đến một nơi rất xa, nhưng em gái anh ấy sẽ đến nhà làm khách.

Kể từ sau khi cậu bé biết được tin này, không biết đã mong ngóng bao lâu.

Haruki dựa ở trong ngực Haruto, nghiêng đầu nhìn Minjae, đột nhiên xấu hổ nở nụ cười.

"Chị Minjae, chị thật xinh đẹp."

Thực ra bé trai độ tuổi này đang là thời điểm nghịch ngợm, lúc trước Minjae ở trong thôn, đã thấy nhiều đứa trẻ lặn lộn cả người vô cùng bẩn, bỗng nhiên nhìn thấy kiểu xinh đẹp lại ngoan ngoãn, ngay cả nói chuyện cũng ngọt ngào như cậu bé này, trong lòng rất thích.

Lúc bà Hyowon đi ra, nhìn thấy họ đứng trước sân, thì gọi: "Minjae đến rồi."

Cũng giống như lần đầu tiên gặp, nụ cười của bà Hyowon vẫn dịu dàng lại gần gũi.

Haruki trượt xuống khỏi ngực Haruto, đi tới trước hai bước, đưa ra bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay Minjae đang để bên người, "Chị ơi, nhanh vào thôi, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đấy."

Bà Hyowon vừa nghe được lời này, buồn cười nói: "Hóa ra con là muốn ăn ngon ha."

Bạn nhỏ liền lắc đầu, lớn tiếng phản bác: "Không phải."

Trong lúc nói cười, Haruki kéo Minjae đi vào trong biệt thự.

Minjae vào cửa nhìn trang trí bên trong, chấn động ở cổng vừa rồi, lại dâng trên trong lòng lần nữa.

Phòng khách rộng rãi, đối diện là cửa sổ sát đất hình bầu dục, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh vườn hoa phía sau. Lúc này bên ngoài sắc màu rực rỡ. Mà đèn chùm thủy tinh đang treo phía trên phòng khách, cho dù ban ngày không bật đèn, cũng vẫn rực rỡ. Trong phòng khách không có tivi, giữa hai cửa sổ sát đất hình bầu dục là mỗi cái lò sưởi trong tường.

Trang trí của cả căn nhà là kiểu tráng lệ khiêm tốn, lộ ra hơi thở phục cổ.

Minjae không phải người tự ti, nhưng khoảnh khắc này, cô sâu sắc hiểu rõ, mình và tất cả nơi này, là hoàn toàn xa lạ.

"Đứng ngơ ra đó làm gì, đến đây ngồi."

Vào lúc cô ngẩn người, thiếu niên cao ráo đi lướt qua bên cạnh cô, đi thẳng đến sofa trước mặt ngồi xuống. Giọng điệu của cậu bình thường lại thản nhiên.

Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ lười biếng lại thả lỏng của cậu, Minjae cũng buông lỏng.

Giúp việc trong nhà bưng trái cây và điểm tâm lên, bà Hyowon vừa bảo Minjae ăn đồ, vừa quan tâm tình hình của cô ở trường. Ở đã quen chưa? Ăn có được không, giáo viên giảng bài có nghe hiểu không.

Cuối cùng, bà Hyowon nhìn Haruto đang vùi trong sofa, dặn dò: "Nếu ở trường gặp phải vấn đề gì, thì cháu bảo thằng nhóc này giải quyết giúp cháu. Nếu nó dám nói không, thì cháu điện thoại cho dì."

Lời của bà Hyowon khiến cho Haruto bất mãn.

Watanabe thiếu gia ngược lại không phải không muốn giúp Minjae, chỉ là khó chịu thái độ này của mẹ cậu, giống như Minjae chính là trách nhiệm của cậu vậy.

Lúc suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, chính Watanabe thiếu gia cũng sững sờ.

May mà không lâu, thì ông Watanabe Hiroki trở về.

Đây là lần đầu tiên Minjae gặp được nam chủ nhân của Watanabe gia này, không giống với Watanabe thiếu gia là, ông Hiroki là người đàn ông trung niên vô cùng tuấn tú lại ôn hòa. Dáng người ông cao ráo, mặc bộ vest ba mảnh, ngay cả bụng bia thường thấy nhất của đàn ông trung niên cũng không hề có, cả người thẳng tắp lại cân xứng.

Ông Hiroki vừa thấy Minjae, thì cười nói: "Hoan nghênh nữ trạng nguyên đến nhà."

Một câu nói đùa của ông, khiến cho Minjae hơi mỉm cười xấu hổ.

Ngược lại Haruki ngồi bên cạnh Minjae, chớp mắt, tò mò hỏi: "Bố, trạng nguyên là gì ạ?"

"Trạng nguyên chính là người đứng đầu kì thi." Ông Hiroki nói.

"Anh trai cũng là trạng nguyên, anh cũng thường thi đứng đầu." Haruki gật đầu sáng tỏ, cậu vậy mà còn thông minh suy một ra ba nói.

Ông Hiroki xoay đầu nhìn đại thiếu gia nhà mình, vẫn dáng vẻ lười biếng vùi trong sofa, hừ một tiếng, bất mãn nói: "Anh trai con so ra còn kém xa Minjae, về sau con phải học tập chị Minjae nhiều hơn. Nhất thiết đừng học cái dáng vẻ này của anh trai con."

Có lẽ bố mẹ lúc nào cũng quen khiêu khích con cái nhà mình, thực ra bộ dáng thiếu gia này của Haruto, cũng biết là do ở nhà được cưng chiều mà ra.

Nhưng so với ông Hiroki khẩu thị tâm phi, là người ủng hộ số một của Haruto ở Watanabe gia, Haruki chợt không bằng lòng. Cậu bé ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp luôn treo nụ cười ngọt ngào hiếm khi nhăn lại, nghiêm túc nói: "Bố, bố không được nói như vậy, con cảm thấy anh trai cũng lợi hại như chị."

Bà Hyowon bật cười, đưa tay chỉ lên trán cậu, "Đã biết, con bảo vệ anh trai con nhất."

Mà thiếu niên luôn vùi trong sofa chơi di động, lúc này lười biếng ngẩng đầu, ngoắc tay với bên này, "Haruki, muốn chơi game không."

"Muốn ạ." Cậu bé nhảy xuống khỏi sofa, lủi đến bên cạnh Haruto.

Giống như con chó Seoul.

Chỉ còn thiếu vẫy đuôi nữa thôi.

Minjae nhìn một màn này, trong lòng đột nhiên mềm mại vô cùng.

Anh trai, có lẽ, đây chính là điều anh muốn nhìn thấy nhất nhỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top