Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 16

Buổi sáng ngày hôm sau, Plan vừa đưa mẹ đi mua thức ăn trở về liền nhận được điện thoại của Best.

Vốn không định tiếp, nhưng không ngờ người kia không hề tiếc tiền gọi điện thoại liên tỉnh, tiếp tục gọi tới.

Plan cắn răng nhận, sau đó mắng mỏ đầu kia,

“Có tiền không biết tiêu vào đâu hả, gọi đường dài làm gì! Có việc gì thì nhắn tin đi!”

Ai ngờ đầu kia điện thoại nghe giọng anh liền hưng phấn điên cuồng gào thét lên,

“Honey, tôi nhớ cậu muốn chết, mau ra đây đón tôi, tôi không tìm được nhà aaaa!

Đầu óc Plan dường như xoắn lại, người này đang nói thứ tiếng chim gì???

“Cửa nhà tôi còn chưa bị người ta phá đâu, tìm không được nhà! Có phải mất trí nhớ không hả, tôi đã nói tôi đến nhà mẹ ở vài ngày.””

Tôi biết, cho nên tôi tới tìm cậu, tôi chỉ biết cậu ở thị trấn T, địa chỉ cụ thể lại không biết, giờ xuống xe rồi, tôi ở bến xe chờ cậu đến đón nha, honey!”

Trong đầu Plan “ầm” vang một tiếng, ông trời ơi, người này lại phát thần kinh cái gì!

Cúp điện thoại xong anh cầm lấy chìa khóa ví tiền ra bến xe, thấy một ông chú ba mươi tuổi còn mặc đồ thể thao màu trắng khoác ba lô đóng giả thiếu niên đang bận rộn tán tỉnh mấy em gái ngây thơ,vừa thấy anh đến đã chạy tới ôm chầm lấy anh thật chặt.

Plan chịu không nổi gỡ tay hắn ra,

“Ôm chặt như vậy làm gì, mùa xuân đã qua, còn phát tình cái gì!”

Best nói,

“Không được sao, để tôi ôm một lát, chỉ một lát!”

Plan ngừng động tác, nhẹ đặt tay lên mu bàn tay hắn,

“Cậu, thực sự thích Good kia sao?”

Best nói,

“Thích, sao không thích! Cậu ấy rất đáng yêu, có đôi khi còn làm nũng, cậu không biết khi cậu ấy chu chu cái miệng gợi cảm bao nhiêu đâu.

Plan , tôi thật sự tính toán yên ổn ở cùng cậu ấy một chỗ. Con người tôi không có bản lĩnh gì lớn, nhưng chỉ cần cậu ấy đồng ý, tôi sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt.”

Best là ôm tâm tình gì nói những lời này, trước kia cho rằng hắn ở cùng Good chỉ là do thích khuôn mặt kia, chơi vui, cùng đi ra ngoài có mặt mũi. Giờ xem ra, Best cũng là bỏ ra chân tâm.

Chỉ là, một yêu vật như thế, đâu phải là thứ một phàm nhân như Best có thể thu phục được.

Plan nói, “Vậy sao lại chia tay?”

Lúc này Best không lập tức nói tiếp, chỉ là ôm chặt anh thêm một chút.

Thật lâu sau, lúc mà Plan cho rằng hắn sẽ không trả lời mà đã mệt mỏi , hắn mới giống như dùng hết sức lực nói rằng,

“Cậu ấy nói, cậu ấy chưa bao giờ yêu tôi.”

Plan có chút kích động mắng mẹ nó, muốn xoay người lại bị Best ôm chặt không thể động đậy, anh căm tức:

“Hắn đùa cậu à! Không thích cậu thì chơi với cậu thời gian dài như vậy làm chi!”

Best lại im lặng, trong đầu Plan chợt lóe, hoài nghi hỏi,

“Trừ ăn uống mua chơi, cậu có cho hắn tiền không?”

Best chôn đầu vào gáy Plan .

Cũng không nhiều , cậu ấy nói mẹ bị bệnh, cần tiền chữa bệnh gấp.”

Mắt Plan giật giật, không thèm nghĩ ngợi nói một câu,

“Ngu ngốc!”

Anh thật muốn mắng cho Best một trận, bình thường tỏ ra khôn khéo, còn bị cái loại lông chưa dài này lừa một phen, đầu óc bị chó ăn rồi!Nếu thật sự có thể mắng tỉnh hắn thì cũng đáng giá, nhưng…

Hiện tại Best như con gà chọi thua trận, suy sút chưa gượng dậy nổi, dạy dỗ nhiều hơn ngoại trừ làm hắn càng đáng thương và buồn bã còn có tác dụng gì.

pLan cố nén lời chửi tục đã ra đến miệng thành một tiếng thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an,

“Thôi, đừng khổ sở, vì loại người này, không đáng. Tương lai…”

Tương lai thế nào, Plan không nói được nữa.

Gặp người càng tốt hơn? Loại chuyện này, ai có thể cam đoan, lời nói suông thế này, ngay cả bản thân nghe cũng chán ghét.

Người như bọn họ, thật sự có thể gặp được người tốt sao?

Cho dù bộ dạng xấu một chút, cho dù không quá tinh tế, cho dù tính tình có thiếu sót, cho dù nghèo cho dù ngốc, cũng không có.

Chỉ cần, thật lòng đồng ý cùng mình ở một chỗ, không phải chơi đùa không phải gạt gẫm, không phải lấy vui vẻ ngắn ngủi làm mục đích, vậy là được.

Chỉ là, người như vậy, thật sự tìm được sao?

Anh và Best đang nói chuyện thì gặp mẹ Noi đang đi bộ đến, vừa thấy đã vội la lên

Thằng nhãi ranh, dám bỏ mẹ giữa chợ mà chạy đi đâu vậy hả,

Plan toát hết mồ hôi vội giải thích.

Mẹ con... Con đi đón bạn... Vừa nói vừa chỉ chỉ Best.

Mẹ Noi nhìn Best một lượt rồi dời ánh mắt lườm Plan nói.

Này ...sao còn không mau dẫn bạn về nhà,

A.. Mẹ cậu ấy đến đây có việc giờ cậu ấy phải đi rồi,

Cháu... Beaat chưa kịp nói gì đâu bị Plan nắm cổ áo xách đi.

Tiễn Best xong, Plan ở thêm bốn năm ngày mới trở về.

Trước khi đi, Mẹ Noi cùng con trai vào trong phòng nhỏ nói chuyện tâm sự một hồi.

Cậu trai ấy rất tốt... Con và cậu ấy..

Mẹ... Tụi con chỉ là bạn,

Bạn bè kiểu gì mà tìm đến tận nhà, con xem mình đi,  30 tuổi đầu rồi, cũng nên kiếm cho mình một người bạn đời đi chứ.

Mẹ con mệt rồi... Mẹ ra ngoài đi

Cửa “soạt” một tiếng mở ra lại “binh” một tiếng đóng lại, mẹ anh tức giận bỏ đi.

Plan đau đầu nằm trên giường, bị mẹ oanh tạc hơn một giờ, đầu của anh cũng sắp nổ.

Người già rồi có phải đều như thế không, dù anh giải thích hai người là bạn, chỉ là đùa vui bao nhiêu, mẹ anh vẫn là vào tai phải ra tai trái.

Không đúng, có lẽ cả hai lỗ tai đều ném lại phòng ngủ, chỉ đem theo miệng tới.

Đến lúc đi, chú Phương kiên trì tiễn anh đến thành phố, xe lửa còn chưa chạy, hai người ở gần thị trấn T gọi chút đồ ăn.

Chú Phương mua hai lon bia ở đối diện siêu thị, mở một lon đưa cho anh.

Plan nhận lấy uống một mạch, không dám nói cảm ơn, sợ chú ấy thấy xa lạ.

Ăn xong, chú Phương cười tủm tỉm nói với anh,

Tiểu Kiệt , đừng chê mẹ con dài dòng, bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho con.”

Mẹ lại nói cái gì với chú

Chú phương cười cười

Chắc chắc là có vấn đề

Plan sợ lại nói cái gì, đầu tiên là mẹ anh, giờ lại đến chú Phương, hai ông bà thay nhau ra trận, có còn để cho người ta sống không.

“Chú Phương, thật sự chỉ là bạn bè, hai người đều hiểu lầm.”

Chú Phương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu,

Con bị mẹ con lải nhải nhiều lắm rồi phải không, ha ha… Tiểu Kiệt chú với mẹ con ở cùng nhau chín năm rồi đấy, hằng năm con đều đến hai lần. Chú, cũng coi như nửa cha con, chú nhìn ra, lần này con đến, có tâm sự.”

Tay cầm đũa của Plan dừng một chút, chậm rãi giương mắt nhìn chú Phương.

Ông già vẫn cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền hòa thân thiết.

“Trước kia con chưa bao giờ nhìn hoa cỏ trong vườn mà ngẩn người, cũng sẽ không nửa đêm đứng dậy hút một điếu thuốc.”

Plan không nhớ rõ mình có thật sự làm như vậy hay không, có lẽ thời điểm chính mình đang ở trong u buồn bàng hoàng, chỉ nhớ rõ những thương đó, đau đó, mà đối với những hành vi giải sầu kia ngược lại nhớ không được.

Chú Phương cũng là tâm tư của một người cha, lại lưu ý đến.

“Chú Phương, con…”

Chú Phương gật gật đầu,

“Không có việc gì,Tiểu Kiệt , lúc tuổi trẻ, ai mà chẳng có chút chuyện phiền lòng. Nếu là phương diện tình cảm, chú với mẹ con thật cũng không giúp được con. Bà ấy sở dĩ thúc giục chuyện giữa con và cậu trai đó , cũng chỉ là sợ con tương lai sau này một người cô đơn.

Tiểu Kiệt , các con… Muốn tìm một người làm bạn không dễ dàng. Nhiều năm như vậy, con cũng chịu không ít đau khổ đi. Tiểu Kiệt , chỉ cần chú và mẹ con còn sống một ngày, nơi này vĩnh viễn vẫn là nhà của con, nếu trong lòng khổ sở lại trở lại đây ở mấy ngày, có lẽ chú Phương không thể giúp con giải quyết, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho con một chén mì nước.

Đây không phải là ý nghĩa của gia đình sao! Mệt mệt mỏi mỏi, liền trở về, đừng ngại, nhớ kỹ, đây là nhà con, chú và mẹ con không phải người ngoài.”

Plan rốt cuộc ăn không vô nữa, thức ăn dừng lại trong cổ họng, nghẹn làm anh khó chịu. Anh đứng lên, “Chú Phương, con đi ra ngoài một chút.”

Ra cửa, đi mau vài bước, rẽ vào ngõ nhỏ gần đó, dựa vào tường, anh đưa tay che lên trán mình, thân mình không kiềm chế được mà run rẩy.

Có cái gì, chảy xuống lòng bàn tay.

Bao nhiêu ngày qua, chưa từng có ai hỏi anh, đau tới mức nào.

Đau đến nỗi như xé rách tâm can, nhưng anh, dù với ai cũng không thể nói.

Chuyện yêu đương của anh không vẻ vang, chuyện yêu đương của anh rất buồn cười, thậm chí cái gọi là yêu kia bản thân nó đã là chuyện cười.

Vì thế vết thương chỉ có thể giấu dưới lớp quần áo, đau chỉ có thể giấu trong thân thể.

Anh cho rằng đã che giấu rất tốt, lại vẫn bị một người đàn ông một năm chỉ gặp hai lần xem thấu.

Người đàn ông kia không phải cha ruột anh, lại sẽ để ý những lúc anh ngẩn người, hút thuốc, cho ra kết luận anh bị thương.

Đau tới mức nào?

Anh cũng không thể nói là rất đau, đau đến chết, đau đến mức anh muốn vác dao đi làm thịt tên khốn kiếp  kia.

Chú Phương nói trong lòng có khó chịu, hãy trở lại, chú sẽ làm một chén mì nước con thích ăn, đừng ngại, nơi này vĩnh viễn là nhà con, chú và mẹ con không phải người ngoài.

Thì ra, anh còn có nhà, còn có nơi để trở về làm nũng, khóc rống lên.

Anh nên cười, nên biết ơn không phải sao? Sao nước mắt lại càng chảy càng nhiều.

Yếu đuối không ngừng được như kéo tơ lột kén từng sợi từng sợi từ trong thân thể để lộ ra.

Lúc này, anh tận tình phát tiết.

Trước lúc lên xe quay về , anh xoay người trịnh trọng nói với chú Phương:

“Cảm ơn ba!”

Chữ “ba” này, anh gọi rất nặng.

Khom người thật thấp cúi chào, anh đem cảm kích từ tận đáy lòng biểu đạt ra.

Người đàn ông này, không phải cha ruột anh, lại hơn hẳn người cha như u ác tính sinh ra anh.

Người đàn ông này, xứng đáng với tiếng gọi này của anh.

Chú Phương mờ mịt tiếp thu tiếng xưng hô này, dần dần, ướt hốc mắt.

Xe  đi thật xa, Pan nhìn bóng dáng người đàn ông kia xa dần, hình như còn phất phất tay với anh, hình như, khóe miệng vẫn treo nụ cười bất biến kia.

Mệt, mệt mỏi, đau đớn, sẽ trở lại! Nơi này, là nhà anh!

Xuống xe  đổi xe bus, mười phút sau, mượn một câu trên tờ rơi quảng cáo du lịch,

“Trở lại căn nhà ấm áp!”

Plan ném hành lý, vọt vào phòng tắm thoải mái tắm một trận, mở điều hòa, mĩ mãn ngủ một giấc.

Tục ngữ nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, nằm ở chỗ quen thuộc, ngửi hương vị của nhà, chỉ vài phút sau đã đi vào mộng đẹp.Còn dư hai ngày nghỉ, thừa dịp hai ngày này, anh phá lệ tổng vệ sinh một lần.

Đem toàn bộ quần áo mùa đông ra phơi nắng, sàn nhà trong ngoài chùi ba lượt, ga giường vỏ chăn ném vào máy giặt quần áo, chùi rửa góc nhà góc tủ không còn một chút bụi.

Làm xong tất cả, mệt rũ cả người.

Cơm trưa chưa ăn, để bụng đói đến buổi chiều, thật sự không có sức, kiên cường chống đỡ lết đến phố bán thức ăn gần đó tìm một chén mì sợi.

Sau đó đi dạo siêu thị, muốn mua một chút đồ buổi tối đến nhà chú Gun .

Tại khu bán hoa quả, nhân viên bán hàng quen mặt trêu ghẹo nói hôm nay sầu riêng không tồi, có muốn ngửi thử hay không.

Plan không để ý đến chế nhạo của hắn, nhìn mấy quả sầu riêng chín đến sắp nứt ra, đẩy xe mua sắm xoay mặt chạy lấy người.

Thích thì sao chứ, còn phải suy nghĩ đến ví tiền của bản thân, không biết tự lượng sức mình, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy kết quả đáng ghê tởm.

Mua chút đồ ăn cùng vật dụng hằng ngày, ra khỏi siêu thị, khu trò chơi điện tử đối diện mở nhạc rung trời, nghĩ nghĩ, anh đi vào chơi một hồi.

Điên cuồng ném bóng rổ, nóng đến mức đầu anh đầy mồ hôi, vẫn chỉ có thể qua cửa thứ nhất, cửa thứ hai cần 150 điểm mệt chết cũng không đạt được.

Bắn súng, anh tưởng tượng những con sâu ghê tởm trong màn hình lớn trước mặt đều là mặt của Mean , vì thế ánh mắt hung ác nhìn chúng bị nổ tan xác, đầu óc ruột gan máu me một mảnh.

Thoải mái!

Chơi một giờ mới về, đi đến cửa nhà, Plan kinh ngạc nhìn tay nắm cửa treo mấy hộp sầu riêng đã lột vỏ.

Đệt, này, này, ai mà tốt bụng như vậy, phân phát sầu riêng!

Nhìn nhìn tay nắm cửa phòng bên cạnh, không đúng, không có gì, rõ ràng là không phải phân phát.

Plan tới gần túi platic, dùng sức hít hít, đem toàn bộ mùi vị hít vào trong bụng, ôi cái mùi này!

Sau đó lấy di động ra gọi cho Best

“Cậu tới nhà tôi?”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím điên cuồng,

“Cái gì? Honey, cậu nhớ tôi?”

Plan càng buồn bực, “Cậu chưa từng tới?”

“Chỗ nào? Nhà cậu?

Tôi hôm nay rất bận, từ sáng tới giờ mông còn chưa rời ghế dựa, đến giờ cơm trưa còn chưa ăn đâu! Hôm nay không đến chỗ cậu được, ngoan, ngày mai tôi đến!”

Plan xem xét túi platic chứa toàn sầu riêng trong tay, đây ít nhất cũng phải hai trái sầu riêng to mới có thể lột ra được nhiều như vậy.

“Không cần, trước cửa nhà tôi treo một túi sầu riêng to, tôi tưởng cậu tới.”

“Hắc, mệnh cậu tốt thật, sao tôi lại không gặp phải chuyện như thế chứ, vậy cậu còn vô nghĩa cái gì, nhanh chóng lấy vào nhà ăn đi thôi!”

Plan nghĩ nghĩ, không ổn,

“Cũng không biết ai để, có lẽ là để nhầm cửa, sao có thể tùy tiện lấy đi. Lỡ như người ta trở về tìm thì làm sao?”

“Quan tâm làm gì! Hắn bỏ nhầm cửa coi như hắn xui xẻo, ai bảo hắn không mọc mắt, cho nên cậu nhanh chóng lấy vào ăn, tiêu diệt chứng cớ, không phải cậu thích thứ này sao.”

Rất thiếu đạo đức, thôi, cậu làm việc đi!”

Cúp điện thoại, Plan lại phát sầu.

Giờ mà coi như không phát hiện, tiếp tục để ở đây, không chừng bị ai tiện tay dắt dê trộm đi, được rồi, coi như tiểu khu này người người đều văn minh, nhưng để trong trời nóng thế này một buổi chiều, còn không phải hỏng sao!

Lấy vào trong phòng? Lại sợ người ta trở về nhìn không rõ cửa, hoặc là gặp phải một kẻ không nói lý, mắng anh ham món lợi nhỏ.

Đệch, món ngon trước mắt chỉ có thể nhìn không thể ăn, đây là chuyện gì!

Ôm tâm tình phức tạp, Plan lưu luyến dời khỏi túi sầu riêng trước mắt.

Vào phòng xong, anh ngồi không được đứng cũng không xong, vẫn quan tâm đến gói mỹ vị trước cửa, vểnh tai nghe động tĩnh trên hành lang.

Có người lên lầu, mẹ nó, lại dừng ngay tầng này.

Là muốn dắt dê sao? Không đúng, dắt sầu riêng.

Plan tựa cửa nhìn qua mắt mèo ra ngoài.

Tiếng bước chân lần thứ hai vang lên, người nọ lên lầu.

Plan hoảng hốt mở cửa, nhìn gói sầu riêng kia còn thành thành thật thật treo trên cửa, nháy mắt thả tim xuống.

Một giờ sau, nhà bác hàng xóm tầng năm gõ vang cửa nhà anh,

“Bác nói này Plan , cháu cũng thật sơ ý, sao lại đem đồ quý như vậy quên ngoài cửa, bị ai lấy đi thì làm thế nào! Nhanh chóng lấy vào đi, cái mùi này nha, thiếu chút nữa thì hun chết bác rồi.”

Plan gật đầu, yên tâm thoải mái mà nhận cái gói sầu riêng anh tâm tâm niệm niệm.

Lại không dám ăn, lại chờ thêm hai giờ, đến chạng vạng, anh bất chấp tất cả đem thứ kia đến nhà chú Gun .

Sợ cái gì, nếu thật có người đến tìm đền tiền là được, không phải, không phải chỉ mấy trăm tệ sao! Có giỏi thì tháng này ông đây cai thuốc!

Lúc ăn cơm ở nhà chú Gun , chú Mark nói sẽ mang chú Gun đi bờ biển chơi một chút, khoảng hơn nửa tháng! Bảo anh không cần đến đây.

Plan nghe xong hâm mộ ghen tị không thôi, đương nhiên, không hận.

Từ lúc anh quen biết hai người đến nay, đã bị cái thái độ không lúc nào quên diễn ân ái này của hai người đả động, mới có thể khiến anh vẫn luôn kiên trì đi trên con đường này. Tin tưởng sẽ có kỳ tích.

Ngày hôm sau, Plan đi đại học X.

Nhớ rõ Best từng nói Good học tiếng Thái , khó khăn tìm được khoa tiếng Thái , lại nghe nói Good xin nghỉ một tuần.

Plan bất đắc dĩ trở về nhà, buổi chiều thu dọn một chút xong, gọi điện cho đạo diễn báo sẽ nghỉ thêm vài ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top