Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 19

Giao ban xong, Plan kiểm tra xong thiết bị, mông vừa đặt lên băng ghế, chị Tần lại bắt đầu mấy câu thường lệ.

"Cái gì mà tuổi không nhỏ, "

"cái gì mà có một cô gái không tồi"

"cái gì mà những ai ai ai ai ai con cái đều đã đi mua tương được rồi."

Nói thật, Plan rất biết ơn chị Tần, bình thường chị chăm sóc anh không ít, gặp nhau lúc giao ban chị sẽ cho anh vài bình tương ớt dưa muối linh tinh, có khi có ai tặng cái áo sơ mi hay áo ấm, chồng chị mặc không vừa đều sẽ đem đến cho Plan.

Cho nên chị Tần an bài xem mắt, anh cũng ngại cự tuyệt.

Buồn bực chính là, anh không đồng ý bao nhiêu cô thì bấy nhiêu cô cũng không thích anh, nhưng ý tưởng làm bà mối của chị Tần vẫn cứ nóng hổi.

Trong lòng Plan kêu khổ liên tục, trên mặt lại không dám biểu hiện, giống như cô dâu nhỏ bị ghét bỏ cúi đầu nghe chị thuyết giáo.

Đang nói, "rầm" một tiếng, có người mở cửa.

Plan kích động ngẩng đầu, vừa định quỳ bái cảm ơn người tới giúp anh thoát khỏi khổ ải, ai biết tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, tới lại là người anh không muốn gặp nhất.

Chị Tần cười chào hỏi,

"Mean tổng? Giờ này sao lại đến,

LeMon hôm nay... là ca sáng mà? Đúng không, Plan , các cậu là ca sáng phải không?"

Tên của Mean tổngv rất nổi tiếng,chuyện giữa anh ta và LeMon trong xưởng không ai không biết, người nổi tiếng mà dù là có giải nghệ thì tin tức vẫn còn ,vì thế chuyện Mean tổng đến tìm LeMon là lẽ đương nhiên , có cô còn chụp ảnh gã truyền nhau, cho nên dù chưa từng gặp, rất nhiều người cũng đều biết hoàng tử trông thế nào.

Meanhàm hồ trả lời một tiếng, đem gói to trong tay đặt lên bàn.

Chị Tần mở gói ra,

"A, đây là đồ ăn vặt chuẩn bị cho Lemon sao, cậu cũng chiều cô ấy quá. Khó trách rất nhiều cô bé trong xưởng đều thầm thích cậu."

Mean cười cười.

Chị Tần nói:

"lemonvgiờ này phỏng chừng ở ký túc xá còn chưa ngủ đâu! Nếu không cậu đi tìm cô ấy đi!"

Mean nói,

"Không, không quấy rầy cô ấy."

Mean không nói gì nữa, một thanh niên mét tám đứng ở đằng kia, không có ý gì là muốn đi cả.Chị Tần nghi hoặc nhìn nhìn gã, đứng lên khách khí,

"Lại đây ngồi đi! Ngồi đây nói chuyện một lúc rồi hãy đi!"

Mean thật không khách sáo mà ngồi xuống, nhấc mí mắt nhìn về phía người đối diện.

Plan giống như đeo mặt nạ người chết, không suy nghĩ cũng không thèm liếc người nọ một cái.

Chị Tần gẩy gẩy gói to,

"Ừm, đây đều là mấy thứ ăn ngon nhỉ? Nhìn bao bì này, trông có vẻ đều rất quý? Chắc không ít tiền đâu nhỉ?"

Mean nhìn chị một cái,

"Các chị lấy ăn đi!"

Chị Tần nói,

"Như vậy sao được, đây là cậu mua cho lemon."

Mean lấy hộp thuốc lá từ trong ngực ra,

"Không sao, dù sao tôi cũng không định xách về. Đừng khách khí, không ăn cũng lãng phí."

Chị Tần cười đến mức mắt nheo lại,

"Hôm nay quả thật gặp may lớn, nhờ phúc Giai Giai còn ăn được đồ ngon." Chị hưng phấn vỗ vỗ cánh tay Plan

, "Mau nhìn xem, muốn ăn gì? A, mùi này, là sầu riêng, rất nhiều, chị cũng ăn không hết, aiz, Plan , không phải cậu thích thứ này sao?"

Chị Tần lấy trong túi ra hai hộp sầu riêng đặt trước mặt anh,

"Cậu được lời rồi."

Plan cười cười với chị Tần,

"Buổi tối ăn hơi no, giờ cái gì cũng ăn không nổi nữa, chị ăn đi!"

Plan rút ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt anh,

"Hút không?"

0lan cố nén lửa giận trong lòng, giương mắt nhìn gã, trên mặt Mean không có biểu cảm gì, nhưng Plan thật sự có thể nhìn ra nụ cười gian giấu dưới lớp da hồ ly kia.

Với tâm tình hiện tại của Plan thì một câu, không, một chữ cũng không muốn nói với gã.

Người như thế, nói như câu tục ngữ, chính là cả đời không nên qua lại với nhau.

Nhưng Mean hiển nhiên không có tự giác này, ngược lại cầm chặt nhược điểm của anh, cố gắng gây sức ép.

Trước mặt chị Tần, Plan có thể thế nào. Nếu không phản ứng, xoay mặt chạy lấy người, kế tiếp chẳng biết sẽ còn đồn đại khó nghe thế nào.

Chỉ là một cửa của chị Tần kia, anh cũng đủ khổ sở.

Plan nở một nụ cười khó coi,

"Cổ họng không tốt, không hút."

Mean thu tay, rũ mắt xuống, một bộ dạng mất mát cô đơn, gợi lên mẫu tính mãnh liệt của chị Tần.

Đồn đại giữa Plan và Mean ít nhiều chị cũng đã nghe thấy, một bàn tay oán giận vỗ vào lưng plan ,

"Đàn ông, hút điếu thuốc mà sợ gì, lúc nãy cũng không nghe cậu nói cổ họng có gì không tốt. Được rồi được rồi, hai anh em các cậu tâm sự đi, tôi đem mấy thứ này chia cho con bé bên phòng điện."

Trước khi đi, chị chỉ vào mũi Plan cảnh cáo:

"Không được bắt nạt Mean thiếu, cậu như vậy,Mean thiếu cũng không nợ cậu, khó chịu cái gì. Thôi, đàn ông đàn ang, có cái gì hiểu lầm nói thông là được, chị đi đây."

Plan triệt để không còn gì để nói, sức tưởng tượng của phụ nữ thật sự là phong phú.

Nhìn nhìn lại mình, bắt nạt? Rốt cuộc ai bắt nạt ai? Vì cái lông gì tên kia chuyện ác gì cũng làm, lại thành hoàng tử hoàn mỹ vô khuyết trong mắt mọi người, lại vì cái lông gì anh chuyện gì cũng không làm, lại được cái danh hiệu cóc ghê tởm?Anh thật sự nên đi ra ngoài nhìn một chút, có phải ông trời thương anh nên sắp có tuyết rơi tháng sáu, tháng tám phủ sương hay không?

Chị Tần đi rồi, hai người trong phòng lâm vào trầm mặc.

Hộp thuốc lá trong tay Mean bị gã đảo qua đảo lại, do dự hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng,

"Cậu... Chìa khóa nhà cậu còn ở chỗ tôi."

Nói xong,Mean thật muốn vả vào miệng mình vài cái, sống đến lớn như vậy còn chưa cúi đầu bao giờ, cũng không biết xin lỗi người ta thế nào.

Có vài câu, gã thật sự không nói nên lời.

Nhưng gã cũng biết, nếu không nói, có một số việc, rất khó bắt đầu lại.

Plan đang nghịch điện thoai, nghe gã nói như vậy, đầu cũng không ngẩng, vươn một bàn tay đặt lên bàn, lòng bàn tay mở ra.

Mean phiền lòng mà nắm chặt tay.

Sau một lúc lâu, plan rút tay về.

Nếu không muốn trả, cần gì phải nói câu này. Plan không muốn cùng gã cãi nhau, chỉ một cái chìa khóa mà thôi, trở về nhớ đổi ổ khóa là được.

Mean nhìn cái đầu cúi thấp của anh, trong lòng đột nhiên tức giận, gã ném hộp thuốc lá lên bàn, tạo nên một tiếng vang thật lớn.

Gã nói, "anh còn muốn giận tới khi nào?"

Plan ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.

Mean cảm thấy trong ngực có một luồng khí vọt lên đến yết hầu, chẹn cho gã khó chịu.

"anh nói đi, muốn làm thế nào mới nguôi giận?"

Buổi chiều Plan không nghỉ ngơi tốt, mệt rã rời, ngáp một cái.

Mean cả giận nói:

"Plan.......nnnnn"

Di động Plan đột nhiên vang lên, là Best gọi tới, anh tiếp điện thoại cùng đầu kia tán gẫu câu được câu không, hoàn toàn xem nhẹ "người" đối diện.

Mean kiên trì đến hai giờ sáng mới đi, cũng là bởi vì chị Tần thật sự không chống đỡ nổi nữa, ghé vào bàn ngáp liên tục.

Da mặt Mean dù có dày cũng không chờ nổi nữa, trước khi đi gã liếc mắt nhìn Plan một cái.

Trở lại trong xe, gã gọi điện thoại cho Taev, hẹn hắn ra uống rượu.

Take nổi điên, quát

"Lão Đại, giờ hơn hai giờ sáng rồi, mày còn muốn uống rượu gì! Không nên không nên, tao già rồi, điên không nổi, hôm khác hôm khác đi!"

Mean ném di động, quay đầu xe về thành phố.

Gã biết mình bị coi thường, ti tiện đến mức không có thuốc chữa, mới có thể cứ lần lượt lấy mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta.

Kiêu ngạo hai mươi sáu năm qua của gã toàn bộ đều ném đi, gã đã hạ thấp đến thế này, người nào đó vẫn không lĩnh tình.

Đủ rồi! Tự tôn của gã cũng chỉ cho phép gã làm đến bước này, lại đến một lần nữa, gã sẽ bẻ chân mình.

Plan , bất quá chỉ là một planbn, là lỗi lớn bằng trời sao???Không thiếu người muốn bám đùi mà kết giao bạn bè với gã, cũng không thiếu gái đẹp cho gã tiêu khiển phát tiết, sao gã phải treo cổ chết trên cái cây trọc cây già cây khô này!

Trong đêm khuya, xe bay nhanh trên quốc lộ, mang theo một đám bụi bất mãn về thành phố.

Từ này mai trở đi, gã phải làm Mean thiếu gia trước khi quen biết Plan, mean thiếu gia chơi đùa nhân gian.

Plan , cút mẹ anh đi!

Ca đêm hôm sau, plan lần thứ hai xuất hiện tại phòng điểm danh, chị Tần kinh ngạc,

"Sao vậy, hôm nay cậu lại đổi ca à? Cậu một tuần trực bốn ca đêm, không mệt à?"

Plan muốn nói, mệt chứ, sao không mệt, nếu không phải vì muốn trốn súc sinh kia, anh phải hi sinh thân thể đến thế này sao?

plan cười cười,

"Hai ngày nay ban ngày có việc."

Nhận ca, Plan kiểm tra thiết bị, bận bịu một lúc xong ngồi trong phòng trực ban nghỉ chân một chút.

Chị Tần cắt nửa quả táo đưa cho anh,

"Trưa ngày mai tới nhà chị ăn cơm."

Plan cảnh giác nhìn chị,

"Lại có lộc ăn ?"

"Ha ha," chị Tần cười đến mức văng nước miếng lên vỏ táo,

"Cậu là cái đồ nhóc con thối, hừ, đến nhà chị ăn cơm là ăn tiệc sao, được, vậy cậu đừng đến, đến cũng không mở cửa cho cậu, sau này cũng đừng đến."

Plan trương khuôn mặt khổ sở

, "Chị Tần, một ngày em chưa kết hôn, chị còn chưa bỏ qua em."

Chị Tần gật gật đầu,

"Chị cũng không tin đẩy mạnh tiêu thụ còn không bán được tên nhóc cậu."

Plan quyết định ngày mai về nhà liền đi in mấy trăm tấm thiệp cưới, ông đây kết hôn, ông đây không có tiền làm tiệc rượu, mọi người cũng không cần tặng quà, quan trọng là, mọi người đừng giới thiệu đối tượng cho tôi nữa, được không?

Chị Tần còn định nói gì đó, cửa phòng trực ban lại mở ra.

Trong lòng NlPlan nhảy dựng, nói thật, hiện tại anh thật sự có chút sợ tiếng mở cửa, vừa nghe nó vang, tim liền đập trật một nhịp.

Mụ nội nó, sẽ không phải là...

Bên này vừa ngẩng đầu, bên kia tiếng chị Tần lại vang lên, mang theo ý cười,

"A mean tổng cậu hôm nay lại nhớ lầm?"

Mean không tự nhiên cười cười, đưa ra gói to trong tay,

"Mang cho mọi người chút đồ ăn lót dạ, trực ca đêm, cũng vất vả."

Plan vô lực gục đầu xuống, anh quả thật dở khóc dở cười.

Nếu đây là phim hành động bắn nhau, anh sẽ ở đường cùng bị bức giơ súng chỉ vào người kia, khàn giọng hỏi,

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

nam chính sẽ tao nhã hút một hơi thuốc, dùng giọng điệu bất cần đời nói:

"Làm gì?anh không biết sao? Cmn tôi chính là muốn đùa chết anh , Plan, người dám xem nhẹ tôi chưa bao giờ có kết cục tốt."

Anh hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét,

"Vì cái gì còn chưa giết tôi?"

nam chính dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh,

"Giết anh không hả giận, tôi là muốn cậu cả ngày lo lắng hãi hùng, mỗi một giây một phút đều sống trong thống khổ. Plan , anh càng thống khổ, tôi càng vui vẻ, ha ha..."

Anh bùng nổ, muốn một súng kết liễu đời nam chính, lại bị bọn thủ hạ bắn thành tổ ong vò vẽ.

Sau đó, BAD ENDING!

Nếu đây là phim ngôn tình tám giờ trên TV, anh sẽ kéo áo người kia, gào thét: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

nam chính sẽ nắm tay anh, thâm tình chân thành mà nói:

"Anh không quên được em, tha thứ anh đi, anh thật sự yêu em."

Kế tiếp anh sẽ một phen nước mắt nước mũi thống khổ mà quát:

"Buông tha tôi không được sao, tôi xin cậu xin cậu xin cậu..."

nam chính sẽ ôm anh vào ngực, vỗ nhẹ lưng anh, "Plan , chúng ta ở cùng nhau đi, anh sẽ không thương tổn em nữa, anh yêu em."

Sau đó, HAPPY ENDING!

Planbn bị tưởng tượng của chính mình làm ghê tởm, xoa xoa cánh tay nổi da gà.

Anh không muốn diễn phim ngôn tình, cũng không làm nổi nữ chính, anh chỉ biết thành thực mà đối đãi gã bằng sự phản cảm của mình.

Anh không hiểu được những kẻ ngoài miệng thì nói

"Em hận anh, chúng ta sẽ không thể trở lại được nữa, em không thể ở cùng anh, tim em đã vỡ nát."

Lại còn muốn cùng người mình hận nhất kia dây dưa vô nghĩa hết ngày này sang ngày khác.

Sau đó giãy dụa thống khổ, cuối cùng làm như thật ủy khuất cùng người hận nhất kia ở cùng một chỗ, cuối cùng còn cười sáng lạn hơn cả Teletubbies.

Loại kịch bản này, thật sự là thối nát.

Dù sao một chữ anh cũng không muốn nói với gã, già mồm cãi láo một chút chính là thậm chí hô hấp cùng một bầu không khí với gã cũng thấy ghê tởm.

Chị Tần vừa định đứng dậy nhường chỗ cho Mean , planb đã cuống quýt đứng lên,

"Em đi xem nước."

Nói xong, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.

Lúc đi ngang qua nhau, Mean nhỏ giọng gọi anh một câu, " Plan !"

Plan ngẩng đầu ưỡn ngực không chớp mắt đi qua gã.mean nắm chặt gói to trong tay, ánh mắt rũ xuống.

Gã đến, dù thầm mắng bản thân thích bị coi thường một trăm lần, gã vẫn đến.

Gã không khống chế được hai tay, hai chân, thân thể này của mình. Cứ ngu ngốc mà đi về hướng quen thuộc.

Kết quả vẫn thế, plan vẫn như cũ không phản ứng với gã.

Gã phẫn hận, nghẹn khuất, lại có chút cảm giác không nói ra lời.

Có chút đau, có chút khó chịu.

Cảm giác này, thật sự là không xong.

Chị Tần mời gã ngồi xuống, nhìn sắc mặt gã không tốt, thăm dò hỏi,

"Cậu... tới tìm Lemon sao?"

Phụ nữ dù trì độn đến mấy đến lúc này cũng có thể nhìn ra có chút không đúng, làm gì có ai theo đuổi con gái lại lầm thời gian đi làm của người ta đến hai lần? Hơn nữa dù trí nhớ có kém đến mấy, chuyện này gọi một cuộc điện thoại là được, cậu ta lại sai đến hai lần?

Dù có là lầm, người này kiên trì đến nửa đêm hai giờ sáng không mệt sao, chị cũng không biết bản thân mình một bà cô không già không trẻ có cái mị lực gì có thể hấp dẫn vị thiếu gia này ở lại hơn nửa buổi tối.

Hoặc là...

Mean nhìn chị một cái, cười nhạt lắc lắc đầu.

Chị Tần hiểu rõ, xem ra lời đồn cũng không phải toàn bộ đều là bậy bạ, mặc kệ nói thế nào, giữa Mean thiếu và Plan có chút mâu thuẫn là sự thật.

Tưởng tượng như vậy, chị cảm thấy Mean thiếu này là một đứa trẻ tốt trọng tình nghĩa.

Không bàn thân phận, không làm cao, đối với một tên bình dân tóc húi cua như Plan cũng coi trọng như vậy, thật là một kẻ con nhà giàu hiếm gặp.

"Mean thiếu,

chị Tần tôi nói chuyện cũng không hay quanh co lòng vòng, cậu nếu nghe xong không vui thì cứ xem như chị lải nhải đi!"

Mean nói: "Chị Tần, chị nói đi!"

Chị Tần nhìn thoáng qua phân xưởng đèn đóm tối tăm,

Plan n đến xưởng này cũng chỉ được mấy tháng , vừa tới đã cùng nhóm với chị, khi đó chị đã cảm thấy tên nhóc con này không tồi, chịu khó, dù miệng hay nói lung tung, nhưng không có tâm nhãn gì. Cho nên nhiều tháng như vậy, chị vẫn coi nó như em trai mà chăm sóc. Nói thật, các cậu có thể làm bạn, chị cũng rất ngạc nhiên. plan , nếu nói nó vô tư tới vô tâm, có đôi khi đúng là như vậy thật. Nhưng có khi lại cảm thấy nó quá cẩn thận, lòng tự trọng cũng cao. Bạn bè nó đa số đều là người trong xưởng, điều kiện không khác biệt nó mấy. Nó với những người kia có nhiều đề tài chung, những kẻ gia thế lớn bằng cấp cao, nói chuyện với nó thì cũng chỉ là ông nói gà bà nói vịt.

Cho nên, Mean thiếu,Plan phải thật sự coi cậu là bạn, mới có thể ở chung với cậu. Cho dù nó có gì không đúng, cậu cũng đừng so đo với nó. Nó ấy à, tính tình nóng nảy nhưng rất thành thật. Chị cũng sẽ khuyên nhủ nó, các cậu còn trẻ, dù có mâu thuẫn gì, cãi nhau một trận rồi cũng cho qua đi."

Mean trầm tư một lát, gật gật đầu.

Trong phân xưởng tiếng động cơ gầm rú vang vọng không ngừng, những khu vực đèn chiếu không tới giống như một tấm lưới lớn, vây khốn gã ở trung tâm hỗn độn.Trong bóng đêm tăm tối, dường như gã thấy được ánh sáng chợt lóe chợt tắt, từng chút từng chút, chỉ dẫn gã đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top