Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

- Chap 21 : Mọi chuyện kết thúc chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì quá thất vọng với bản mặt "xin hãy để tôi một mình" của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hậm hực kéo tay cậu tiến thẳng đến chỗ cặp đôi "gây sốt toàn fic" kia.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu đã nhận thức được việc mình đã cách cái ghế đá ban nãy khá xa rồi.

Cảm nhận trái tim mình sắp nóng lên khi đến gần hai người họ, Vương Nguyên đứng lại đột ngột khiến giám đốc Vương bị kéo lại suýt sai tay.

"Anh làm gì thế? Định đưa tôi đi đâu?"

Ai kia thản nhiên đáp : "Anh ta có thể làm vậy, sao cậu không thể !"

Nói xong, lập tức Vương Nguyên bị kéo đi không thương tiếc.
Qua mặt họ, đầu cậu cứ cúi gằm không dám ngẩng lên.

Dịch Dương Thiên Tỉ đương nhiên có thấy hai người họ nhưng biểu cảm khuôn mặt lại không hề biến sắc. Mạn Ngọc thì khác, mặt cô cứng đờ như bị đóng băng.

Bất chợt nghĩ ra gì đó, cô kéo kéo tay áo Dịch Dương Thiên Tỉ: "Anh, kia chẳng phải Vương Nguyên sao?"

Câu hỏi dường như vô tình nhưng lại nhắm đến sự tức giận của ai kia, thấy anh không nói gì, cô đắc ý muốn chết.

Nhưng điều cô bất ngờ chính là, tại sao Vương Nguyên lại đi với người kia? Người đã ruồng bỏ cô để mua một người con gái khác.

Rồi sau này cậu ta cũng sẽ như cô mà thôi. Nghĩ đến đây, Mạn Ngọc bất giác cười khẽ.

Tuy đã sang thu nhưng tiết trời vẫn hơi oi nóng. Những luồng gió mát đặc trưng cứ như chạy trốn hết chẳng thèm xuất hiện, làm cho con người ta có đôi chút khó chịu.

Vương Nguyên đúng là đang khó chịu thật. Tại sao đi qua mặt Boss như thế mà anh lại không có phản ứng gì, một cú điện thoại cũng không.
Chẳng lẽ đại Boss không biết ghen? Không không, nếu không ghen thì không phải phong cách của Boss tổng. Hay anh không nhìn thấy nhỉ???

"Vương Nguyên." Giám đốc Vương bị bỏ rơi nãy giờ đang ngồi đối diện cậu bưng ly và phê đen nghi ngút khói.

Cậu ngước lên nhìn anh, dung mạo thanh tú, mũi cao, lông mày rậm, đôi mắt ánh lên những tia nhìn ấm áp. Khác hẳn với ai đó, đôi mắt luôn "bắn" ra những tia nhìn phép thuật y như thuật đóng băng của nữ hoàng Elsa vậy.

"Hửm?" Vương Nguyên tao nhã uống một ngụm cà phê sữa.

"Mình thành một cặp đi." Tuấn Khải nghiêng đầu sang một bên, cười cười.

"Phụttttttttt"

Phản ứng này...hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải?

"Anh nói gì cơ?"

"Không phải bất ngờ thế đâu." Tuấn Khải đan hai bàn tay to lớn vào nhau. "Dù sao thì Dịch Dương Thiên Tỉ...ừm...anh ta cũng đã có người mới..."

Nghe đến đây, tim cậu đột nhiên nhói lên, cảm giác chua chát bao trùm khuôn miệng. Cà phê sữa đắng thật đấy, y như cà phê đen vậy, thật khó nuốt.

Cậu hơi lảng tránh ánh mắt của người đối diện. Sợ người ta nhìn vào sẽ nhận ra cậu đang đau lòng.

"Về bên tôi, tôi hứa sẽ làm cậu hạnh phúc, tôi hứa sẽ chung thủy cả đời..."

"..."

Nhận ra sự ấp úng của Vương Nguyên, Tuấn Khải tiếp lời : " Tiền bạc đương nhiên không thua kém Dịch thị."

"Anh nói vậy là ý gì? Tôi là kẻ tham tiền hay sao? Tôi không cần, dù nghèo đến chết cũng không cần!"

"Cậu không cần tiền thì hãy nhận tình của tôi chứ."

"Tôi xin lỗi nhưng việc tôi yêu ai là quyền tôi quyết định."

"Dịch Dương Thiên Tỉcó gì mà tôi không có???"

Vương Nguyên không do dự trả lời : "Anh ấy có trái tim của tôi, anh có không?"

"...Tôi chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh ấy. Nói thật anh là một người đàn ông rất điển trai, lại giàu có..."

Nghe đến đây, ai kia mát cả mặt.

"...nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ người anh theo đuổi lại là tôi. Thật ngại quá, anh phí công rồi. Tôi lỡ yêu Boss tổng Dịch thị và giờ thì không thể dứt ra được nữa. Với lại tôi ngốc như vậy, anh...thích tôi thì cũng thật là không có mắt nhìn người đi."

Bị chê là không có mắt nhìn người, ai kia cũng hơi nóng.

"Tôi cứ thích đấy, em muốn làm gì tôi?"

"Tôi thì đâu dám làm gì anh. Chỉ muốn nói là tôi sẽ chờ đến khi nào Dịch tổng quay lại mà thôi, tôi chẳng mong gì hơn."

Thuyết phục vô hiệu, ai kia vỗ tay hào hứng nói : "Tôi chịu rồi, thực sự không còn gì để nói." Miệng thì cười ngoác tận mang tai.

Vương Nguyên ngơ ~ing.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, lịch sự vươn người qua bắt tay với Vương Nguyên.

"Xin chào, tôi là Vương Tuấn Khải - quân sư tình yêu kiêm bạn thân của Dịch Dương Thiên Tỉ."

Quân sư tình yêu... Bạn thân... Dịch Dương Thiên Tỉ??????????

Chuyện gì đang xảy ra ở Trái Đất vậy? Ai đó lên tiếng đi. Giám đốc Vương thị...là bạn thân tổng giám đốc Dịch thị?!!!

Đúng là gian thương!

"Hmm vậy anh có thể giải thích gì đó không?"

"Cậu muốn hỏi gì?" Anh hỏi ngược lại.

"Việc Thiên Tỉ đi cùng Mạn Ngọc là do hai anh bày ra ạ?" Bé Nguyên mặt thực sự là rất rất ngơ đó.

Tuấn Khải chép miệng : "No no, cái đó là tôi lấy làm nền tảng để thử cậu thôi, còn việc hai người họ đi với nhau mãi sáng nay tôi mới biết."

Vương Nguyên nhăn nhó mặt mày. Vậy họ đi với nhau là có chuyện gì ta?

"Nhưng mà cậu nên cẩn thận với cô ta, đó là một con cáo già đấy."

Tôi biết tôi biết, nhưng sao anh cũng biết vậy?

"Tại sao?"

"Vì cô ta đã từng mắc bẫy của tôi, giống như cái bẫy tôi vừa nhử cậu."

Vậy là, Mạn Ngọc là con người hám tiền tài địa vị bất chấp việc rời xaThiên Tỉ ư?

"Lúc tôi cho cô ta nếm mùi phản bội thì cô ta quay sang ám sát tôi."

"A...ám sát?!"

"Phải, cô ta thuê người đâm chết tôi."

"...Vậy anh có chết không?"

---------------------------

Tuấn Khải nhấp một ngụm cà phê thơm ngào ngạt, gương mặt thật sự rất đẹp trai.

"Thực ra thì dưới trướng tôi là dân xã hội đen có tiếng. Họ chơi bài bạc và thắng lớn từ bố cô ta..."

Lúc nghe Mạn Ngọc nói chuyện điện thoại cũng có thì phải.

"...bố cô ta nợ đầm đìa, sau đó điều tra ra tôi là người đứng đầu bọn họ nên mới nghĩ ra việc ám sát tôi. Sau đó thì họ đánh cho ông ta một trận nhớ đời, bây giờ đang làm chật đất bệnh viện rồi."

"Anh sai họ đánh?"

"Không, là họ tự đánh."

May cho anh, anh mà sai bọn họ đánh người lớn tuổi như vậy tôi sẽ là người thay trời hành đạo đấm anh đầu tiên.

Hmm nhưng người lớn tuổi đó cũng đánh bị ăn đấm nhỉ?

_____________________________________

Khoảng tầm thời gian mà công ti nghỉ trưa đã hết, Vương Nguyên mới quay lại làm việc.

A Miên không nhịn được hỏi : "Vương Nguyên, em đi đâu với giám đốc Vương mà giờ mới về?"

"Gặp Dịch tổng ạ."

"Nhưng Dịch tổng về trước em..."

"Dạ?"

"Hai người giận nhau à?"

"Không có không có!" Cậu chối đây đẩy.

"Cả công ti cứ đồn ầm lên là em bị Dịch tổng bỏ rơi nên mới đi quyến rũ người mới đấy!"

Bỏ rơi? Hai từ như xát muối vào tim cậu. Thật đau quá!
Sao họ có thể nói như thế, vậy chẳng khác nào vu khống cả.

Aaaa điên mất!

"Cộc cộc."

"Vào đi."

Vừa mở cửa đã thấy Dịch tổng chăm chú vào mấy bản hợp đồng rồi, sao lại có cảm giác hụt hẫng thế này?

Thấy có ai vào phòng mà không nói gì, anh ngẩng mặt lên thấy ai kia mặt bí con nhà bà xị thì thoải con nhà gà mái hỏi : "Có chuyện gì không?"

Có! Nhiều chuyện lắm!

...Nhưng em chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cả.

"Không thì đi pha cà phê cho anh đi."

Cà phê cà pheo gì giờ này chứ? Em đang rối tung lên đây này!

"Có...có chuyện em cần nói..."

Dịch tổng nhìn người thương chăm chú, rất chăm chú.

"Thực ra...chuyện sáng nay...em và giám đốc Vương là có việc nên mới ghé qua đó."

"Trốn việc?" Giọng anh đúng kiểu chuẩn bị cắt lương. Cảm giác như giờ mới biết cậu trốn việc vậy. Giả tạo, giả tạo quá!

Vương Nguyên vội vàng khoát tay : "Không có không có, anh ấy nói đưa em đi gặp anh, em đã xin phép trưởng phòng rồi."

Thiên Tỉ gật gù : " Vậy sao anh không gặp em?"

Có gặp ở công viên còn gì...

"Tại vì anh đi với người khác. Mẹ dạy em khi người khác bận không được làm phiền."

Giây phút ấy, trái tim ai đó khẽ rung động.

Anh dứng dậy ôm cậu vào lòng, không khí ngọt ngào bao phủ khắp nơi.

Anh vuốt ve mái tóc cậu, khẽ nói : "Làm vợ anh nhé."

Vương Nguyên mở choàng mắt ra, lắp ba lắp bắp : "Anh... anh...nói gì cơ?!!"

Dịch tổng ho khan một tiếng, bỏ cậu ra, xoay lưng đi về bàn làm việc. Này là xúc động quá mới lỡ miệng nói câu kia hay sao?

Vương Nguyên cứ lon ton chạy theo : "Anh vừa nói gì? Nói lại em nghe. Anh đang cầu hôn em sao?"

Vương Nguyên xúc động đến mức quên luôn mục đích lên trên này.

Đi xuống lầu mà như bay xuống lầu, đi uống nước mà như vừa bay vừa uống, đánh máy tính với tốc độ x 1000 lần. Nghe trưởng phòng trách mắng mà như nghe sư thầy giảng kinh,nhìn khắp nơi đều thấy thiên thần bay lượn, nhìn trưởng phòng ra Phật Tổ Như Lai.

Thiên a, con sắp không còn trướng rủ màn che như trước nữa.

Có người cầu hôn con a~ là Boss tổng của Dịch thị a~

_______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top