Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

220-229

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng đến gần phòng Mun , tiếng động mờ ám càng lớn dần , thậm chí có
thể nghe được tiếng bú mút , lâu lâu lại tạo nên âm thanh ‘phụp phịt’
——
Khởi My không những đỏ mặt mà toàn thân còn nóng rang lên . Trời ạ ,
cô cũng biết là Mun và Tronie có quan hệ mập mờ , nhưng không nghĩ tới
bọn họ tiến triển đến bước này .
”Chết tiệt . . . . . .” Văn Khánh hét nhẹ , chuẩn bị đạp cửa . . .
“Đừng. . . . . . anh không được làm vậy . Hành động thế này , dè chừng
tổn thương đến Mun , làm sao cô ấy có thể chịu nổi . . . . .” Khởi My
dùng sức ôm Văn Khánh , trấn an anh
“Vậy thì để mặc tên khốn kia chèn ép Mun ?!” Anh cũng không dám lớn
tiếng . Tầng hai còn có Huy Khánh và Ly Ly , nếu làm to chuyện , bọn
nhỏ tỉnh dậy , dẫn đến mất mặt .
Mặt của Khởi My đỏ hơn , nhíu mày , dùng sức kéo thân thể anh , nhỏ
giọng nói ra suy nghĩ của mình :”Em cảm nhận được . . . . . . Hình như
Mun cũng tự nguyện !”
“Shit , em điên rồi sao , nói lung tung gì đấy ?! Chẳng lẽ em còn
không rõ , trong phòng xảy ra chuyện gì ?!” Sắc mặt của anh giận đến
đỏ bừng , bộ dạng mất khống chế , hiếm khi thấy biểu hiện này của anh
.
Có thể thấy được , anh rất thương yêu cô em gái này ~!
“Tên khốn Tronie dám cưỡng bách Mun , cậu ta cho rằng con bé mắc chứng
tự kỷ , không thể mở miệng , muốn làm gì thì làm ?!”
Văn Khánh thật sự tức giận , chuyện Mun bị người ta cưỡng hiếp rồi bán
, Tronie lại đối xử thế này , ít nhiều sẽ gây tổn thương cho cô lần
nữa .
Khởi My túm ống tay áo của Văn Khánh , hi vọng anh tỉnh táo lại . Thật
ra cô muốn nói với anh rằng , tiếng rên rỉ này , không hẳn cô ấy từ
chối . Có điều , khó thốt ra miệng .
Nhìn thái độ giận dữ , cô sợ chính mình cũng bị anh đánh :”Chờ sau
chuyện này , anh tìm Tronie nói chuyện , còn em đi tìm Mun hỏi rõ ,
thế này có tốt hơn không ?!”
“Không được . . . . . .” Văn Khánh bác bỏ , nổi gân xanh nhìn về phía
Khởi My . ”Em có ý gì ?! Khởi My , anh thật sự không hiểu nổi em ?! Em
đang bênh vực cho cậu ta hay đứng về phía của anh ?! Lại còn , đợi
xong chuyện này mới tìm hiểu kỹ ?!”
“Anh . . . . .” Cô rất muốn gõ vào đầu anh một cái , tại sao bây giờ
anh đần như vậy ?! Chẳng lẽ con người ta khi lớn tuổi , đổi lại là sự
già nua ngốc nghếch ?! Lại còn mắng cô trợ giúp cho Tronie ?! Xem ra
anh thật sự điên rồi
Anh tức giận , không phải là cô không biết :”Văn Khánh , nếu như anh
định xông thẳng vào , tốt thôi , anh cứ làm đi . Nếu anh thật sự quan
tâm đến em gái mình , sớm nên chú ý chuyện này , chứ không phải đợi
đến khi sự việc xảy ra , đầu đuôi chưa rõ , liền muốn đạp cửa đi vào .
. . . . .”
Nghe xong lời cô nói , anh chỉ ‘hừ’ một tiếng .
Thấy anh đã bình tĩnh lại , lòng cô có chút vui mừng , ít ra anh cũng
còn nghe lời khuyên của cô . Dáng vẻ ngày trước ngạo mạn bao nhiêu ,
so với bây giờ chẳng phải khá hơn ?!
Sáu năm trước anh đứng trước mặt cô luôn tỏ ra hoàn mỹ , ưu nhã ,
ngông cuồng . Thời điểm đó , cảm giác dịu dàng anh đối với cô ắt hẳn
là một khoảng cách rất xa , xa tận chân trời , không cách nào tới gần
được trái tim anh .
Lúc ấy cô giống như một con chó nhỏ , thích thì anh tới trêu chọc ,
không thì đạp phăng chỗ khác . Ở trong lòng anh , cô giống như những
người phụ nữ khác tiếp cận vì tiền , mặc cho cô muốn cải thiện quan hệ
hai người , anh cũng không thèm đếm xỉa . Quá khứ và hiện tại thật
khác quá , anh bây giờ rất nghe lời cô , luôn coi trọng cảm xúc của cô
.
Cô khẽ nhón mủi chân , dùng sức hôn lên mặt anh một cái , phát ra một
tiếng ‘chụt’ thật kêu . Cô chủ động hôn , khiến anh hơi ngỡ ngàng ,
không thích ứng , liếc một cái :”Tại sao hành động như thế ?!”
Trong hành lang tràn ngập thanh âm mập mờ , tạo cho người nghe cảm
giác ngại ngùng , cô chợt dùng sức kéo anh rời khỏi căn phòng , ý bảo
có gì nói chuyện sau !
Từ khi vào phòng cho tới bây giờ đã là một giờ năm phút , sắc mặt Văn
Khánh vẫn rất khó coi , nằm ở bên cạnh anh , cô nhiều lần nghĩ đến
cảnh tượng sau đó của Tronie .
Sẽ không có ngày này năm sau , sẽ là ngày giỗ của Tronie ?! Không ,
không , không được . Khởi My cầm một cây viết bi lên , dùng cán bút
đùa nghịch mũi của Văn Khánh .
“Hắt xì . . . . . .” Văn Khánh nhạy cảm hắt xì hơi , chụp lấy cánh tay
tác quái , nghiêng mặt sang nhìn :”Lại dám đùa bỡn anh ?! Không biết
rằng trong lòng anh đang rất phiền sao ?!”
“Ha ha . . . . . . Biết chứ , có điều em muốn thay đổi không khí một
tý nha !” Cô chợt nâng người , tựa vào khuỷu tay anh . Ừ ~~ thật thích
dựa vào ngực anh , vạm vỡ , rộng rãi , khiến cô cứ muốn ôm trọn cảm
giác này .
“Thay đổi không khí ?! Nếu như là trước khi xảy ra chuyện kia, anh thề
sẽ không bỏ qua cho em ~!” Chỉ là đầu óc rối tinh rối mù , chẳng còn
tâm tình ham muốn cùng cô .
“Ha ha. . . . . . Này , anh và Tronie là bạn bè bao nhiêu năm rồi ?!
Chẳng lẽ anh không phân biệt được tính cách của cậu ấy hay sao ?!”
Khởi My ngưng mắt nhìn Văn Khánh , không thể phủ nhận , bất luận là từ
góc độ nào , anh đều hoàn hảo như vậy . Hơn nữa bây giờ cô mới phát
hiện , lông mi của anh dài thật , nếu quan sát phiến diện ở một bên ,
có thể so sánh với sợi lông tơ của bàn chải nhỏ
“Quen biết rât nhiều năm , rất hiểu rõ cậu ta . Tuyệt chiêu lừa tình
tuyệt đối không phải là hạng bình thường , nhất định là dùng thủ đoạn
gạ gẫm Mun . Mun lại đang có bệnh . . ”
“Mun chẳng qua không muốn nói chuyện , em luôn cảm thấy cô ấy dường như đã không còn bệnh . Rất thông minh , hiểu biết mình đang làm gì !”
“Chúng ta chỉ ngồi ở đây suy đoán , con bé suy nghĩ cái gì chưa chắc
chúng ta hiểu được !”
Khởi My cũng không tình hình xấu đi , suy nghĩ , chợt đổi đề tài ,
ngón trỏ đặt tại lồng ngực của anh , vẽ xung quanh một điểm :”Ngưu tầm ngưu , mã tầm mã , anh và cậu ấy chơi chung với nhau từ nhỏ , chắc là tính cách cũng giống một phần , xấu xa , rất hay lừa gạt con gái , đặc biệt tổn thương người ta ?!”
“Anh sao có thể là loại người đấy ?!" Văn Khánh nhíu mày , không đồng
ý , quát nhẹ . Đùa chứ , có bao nhiêu phụ nữ tự nguyện chủ động dâng
hiến cho anh , anh cần gì phải dùng thủ đoạn ?! Nói đi thì phải nói
lại , để tránh cho các người đó vì mình không phải u đầu mẻ trán , tốt
nhất là nên tránh xa !
“Nhưng anh và Tronie đều là bạn tốt từ nhỏ , tính cách sẽ có phần
tương tự , cậu ta xấu xa như vậy , chắc gì anh đã khá hơn ?! Theo lý
mà nói , ảnh hưởng không nhiều cũng ít !” Ha ha , chỉ cần mình dẻo
miệng một tý , nói dễ nghe một chút , thể nào người nghe cũng sẽ chấp
nhận .
Văn Khánh nheo lại cặp mắt , kích động nghĩ tới :”Tên khốn ấy rõ ràng
biết Mun đã có gia đình , cậu ta làm vậy sẽ khiến Mun đau lòng !”
Cô nằm trên lồng ngực anh , thở hổn hển . Khổ sở hay không chỉ có Mun
mới biết , hơn nữa bằng vào trực giác của phụ nữ , cô tin tưởng rằng
Mun nhất định là thích Tronie , điều này không thể nghi ngờ.
“Thật sự em rất hâm mộ Mun , có người anh trai tốt như anh . . . . .
.” Trong lúc lơ đãng , thốt lên lời nói từ trong trái tim .
Những lời này khiến Văn Khánh rất tò mò , đúng rồi , tuổi thơ của cô ,
anh không hề hay biết . . . . . .
“Kể cho anh nghe chuyện lúc nhỏ của em , được không ?!" Một câu cảm
thán bất chợt lại dễ dàng xua đi cơn giận của anh , anh khẩn trương
muốn biết về cô khi nhỏ .
Đây là lần đầu tiên anh mở miệng hỏi cô về chuyện xưa , khiến cho cảm
xúc của cô trăm mối ngổn ngang , không biết nên nói cái gì , bắt đầu
phải kể từ đâu
Cô im lặng hơi lâu , có vẻ kích động , anh bắt đầu suy nghĩ có nên áp
dụng trò chơi ‘anh hỏi em đáp’ ?!
“Cha và mẹ vợ ly hôn khi em còn mấy tuổi ?!" Chuyện này giống như đề
tài đàm tiếu , nghe nói cha vợ ly hôn là bởi vì có người phụ nữ khác ~
bà ta chính là Chu Lệ Hoa —— lại có tiền sử góa phụ giàu có
“Lúc đó em mới chín tuổi !” Khởi My nằm ở trên lồng ngực Văn Khánh ,
nhỏ giọng đáp
“Nghe nói em còn một cô em gái ?! Khi ấy mẹ em dẫn theo em gái rời đi
đúng không ?!”
“Vâng . . . . . .” Nói tới đây , cô không còn kìm chế được , nước mắt
ngấn lệ , tuôn trào :”Lúc đó em cũng muốn cùng đi với mẹ , nhưng mà .
. . . . .” Khởi My đột nhiên ngừng lại , không muốn nói tiếp . Khi ấy
vì cha muốn giữ một người con bên cạnh , sợ rằng em gái cực khổ , thế
là cô đành tự nguyện theo cha .
Đã thế còn giả vờ nói sống cùng với cha sẽ tốt hơn , bởi vì cha có
tiền bạc , dư dả , ít nhiều cũng được sung túc . Chính vì câu nói này
nên mẹ cô không quay về nữa , mang theo em gái bay qua bên Mỹ , về sau
biệt tăm . . . . . .
Đến nay cô cũng không biết tin tức gì về mẹ và em gái mình
“Chu Lệ Hoa . . . . . . Là người phụ nữ có chút khắc nghiệt. . . . .
.” Anh khéo léo nói , dù sao cũng là mẹ kế của cô . . . . . .
“Một chút thôi ư ?! Anh nói có phần nể mặt bà ta quá rồi , hay vì bà
ta có quan hệ mật thiết với gia đình anh ?!" Khởi My ngồi dậy , bất
bình đòi hỏi ‘công bằng’
Anh chê cười , châm chọc :”Anh chưa từng nghĩ thế . . . . . . Cũng
Không liên quan mức độ thân thích !” Mẹ của anh là Chu Hân Lan cùng
với Chu Lệ Hoa đích thị là có quan hệ họ hàng !
Khởi My cong lên cánh môi , nhìn chằm chằm cái gối bên chân :”Khắc
nghiệt mà anh nói có thể hình dung thế này , đơn giản vì quá xấu xa
độc ác . . . . . .” Bây giờ nghĩ lại , hầu như tất cả lòng dạ của
người họ Chu đều rất ích kỷ !
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô oán trách ‘người khác’ cay nghiệt , có
thể hiểu được chính Chu Lệ Hoa khiến cô tổn thương không ít :”Bà ta đã
ngược đãi qua em ?!” Thật sự anh rất muốn biết , rốt cuộc bà ta đã làm
gì với vợ của mình ?!
“Ngược đãi qua ?!” Thanh âm có chút tức giận , nghe qua đã biết không
phải là một , hai lần :”Thôi , đều là chuyện đã qua , em không muốn
nhớ tới . . . . .”
“Bà ta không cho em ăn cơm sao ?! Hay là đánh đòn em ?!” Không biết vì
sao trực giác của anh mách bảo mẹ ghẻ luôn luôn hành xử như thế ,
chẳng lẽ là nội dung thường ngày trong phim ?! À , không thể nào , anh
chưa bao giờ đụng tới phim kịch , hình như là . . . . . .
Đâu chỉ là không cho ăn cơm , tiền hàng tháng với tiền xe bus cũng bị
cướp đi . Đâu chỉ là đánh , còn có thể nhốt cô ở trong phòng tối .
“San San cũng bắt nạt em sao ?!” Anh lại hỏi , câu chuyện này giống
như đã từng nghe qua ở đâu , hình như bởi cô gái nhỏ khi xưa , trên
miệng luôn mắng mẹ kế độc ác , em gái xấu xa .
Khởi My giật mình , nghiêm túc nghe kỹ vấn đề anh hỏi , chẳng lẽ anh
nghĩ đến cô lúc nhỏ ?! Lần nữa đưa mắt nhìn về phía anh ——
“Tại sao anh lại hỏi em như vậy ?! Thế nào , trước kia anh cũng từng
ngược đãi trẻ con sao ?!” Cô giả vờ cười giỡn , che giấu lo lắng của
mình
“Anh ngược đãi trẻ con ?! Ha ha , yên tâm , anh chưa từng nghĩ mình sẽ
làm cha ghẻ của ai !” Văn Khánh cũng cười đáp trả
Khởi My khẩn trương hỏi tới :”Vậy làm sao anh biết San San bắt nạt em ?!”
Quả nhiên , câu chuyện mẹ kế muôn hình vạn trạng , đâu đó điều có điểm
tương đồng .
Trong lòng anh chợt nhói đau , vì anh biết rõ San San là loại con gái
gì , chuyên ăn hiếp người khác , tính cách điêu ngoa .
“Anh nói , nói đi . . . . . .” Khởi My kéo tay của Văn Khánh , cố hỏi
để xem anh có còn nhớ tới cô gái nhỏ khi xưa hay không
Nguyễn  Ngạo Kiệt cắn cắn môi mỏng ,đầu lông mày nhìu lại , không nghĩ
ra phải nói những gì :”Anh thuận miệng hỏi thôi !”
“. . . . . . Ghét . . . . . .” Khởi My thất vọng đáp , xem ra anh ấy không nhớ .
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, lại nghĩ vì mình gợi lên quá khứ
đau buồn của cô , chợt anh ôm chặt cô vào lòng , nhỏ giọng bên vành
tai trắng noãn :”Về sau tuyệt đối sẽ không để người nào bắt nạt em nữa
!” . Nói xong câu này , bỗng dưng cảm thấy xấu hổ , dù sao thì anh
cũng từng đối xử với cô như thế
Rất cảm động
~Khởi My cảm động đến mắt ửng hồng , cần nhất vẫn là có người bảo vệ
mình nha :”A . . . . . Vậy anh có thể bảo vệ em sao ?!”
“. . . . . .” Văn Khánh trầm mặc mấy giây , tiếp tục nói đạo lý :”Anh
luôn luôn hy vọng có thể bảo vệ em , lại càng mong muốn Huy Khánh sau
này sẽ thay thế anh chăm sóc cho em . . . . .”
Trong lòng cô trở nên đau xót , anh ta sẽ yêu người khác , đúng không
?! Anh ta không có yêu mình , chẳng qua chỉ là trêu đùa qua đường ,
đúng không ?!
Cô đẩy cánh tay anh ra , tâm tình lập tức chán nản :”Thôi , em không
có tiền thuê vệ sĩ đâu , hơn nữa con người giá trị như anh , đắt giá
lắm . . . . .”
Biết cô nghĩ sai lệch , anh lần nữa ôm chặt cô từ phía sau lưng :”Đừng
nghĩ lung tung , không phải như em nghĩ . Anh chỉ hy vọng Huy Khánh và
em sẽ khỏe mạnh hơn , có thể sống hơn trăm tuổi , dĩ nhiên sẽ lâu hơn
anh . . . . . .”
Tâm tình rơi từ vực sâu xuống tới địa ngục , nghe được câu nói sâu xa
, khiến cô cảm động muốn khóc , dùng sức đánh anh :”Anh mới là người
không được nói bây bạ , hy vọng cả nhà chúng ta đều sống khỏe mạnh ,
riêng em phải đợi anh dắt tay em đưa đến đoạn đường cuối cùng !” Không
cách nào tiếp nhận nếu anh không còn trên cõi đời này , làm sao cô có
ý chí sống tiếp . . .?!
“Ha ha. . . . . . Anh không nói năng lung tung , tuổi của anh so với
em lớn hơn rất nhiều , chết trước là chuyện bình thường ——“
“Cấm anh không được nói nữa , không cho anh nói . Y học cũng đã chứng
minh , tuổi thọ của nam giới so với nữ giới thường sống thọ hơn .
Không chừng sau này anh sẽ sống hơn trăm tuổi !”
”Cũng không nên !” Anh quả quyết cự tuyệt , không thể nào tưởng tượng
sống đến chừng ấy tuổi , bộ dạng lúc đó sẽ ra sao !
“Vì sao không nên ?! Anh phải sống đến hơn trăm tuổi , trở thành lão
già có tuổi thọ cao nhất thế giới , phá vỡ kỷ lục Guin¬ness !”
Trái tim của cô tự nhiên nổi lên ý nghĩ xấu xa , cô rất hy vọng nếu
trong tương lai anh cưới vợ , sau này người đó qua đời , anh lại tiếp
tục cùng cô sống chung một chỗ , mãi mãi thuộc về cô
“Cũng không nên , sống đến tuổi đấy , có lượng không chất , không còn
ý nghĩa . Cả ngày thấy gái trẻ đi ngang , chẳng làm gì được , càng hơn
sống dở chết dở . . . . . .” Anh đùa giỡn nói
“Mặt dày , vậy ra anh chỉ thích sắc , không muốn sống thọ ?!” Khởi My
chau lỗ mũi , đánh tay của Văn Khánh
“Không không , là em hiểu lầm ý anh !” Cười đùa giải thích , cố gắng minh oan .
“Dê xồm . . . . . .” Đúng vậy , hình dung anh ta thế này rất hợp
“Ừ , anh chính là dê xồm . . . . . .” Chuyện kia khiến anh rối bời ,
bây giờ tâm trạng thật sự thoải mái , thú tính bắt đầu nổi lên
Văn Khánh chủ động đè Khởi My xuống giường :”Đúng vậy , không phải em
phát hiện quá muộn sao ?! Để anh chỉ rõ cho em ~~”
Khởi My vừa cười vừa ôm cổ Văn Khánh , nói đùa :”Ha ha. . . . . . Thật
ra thì tóc bạc trắng cũng không sao , chỉ cần anh dùng V-i-a-g-r-a là
được . . . . . .” Câu nói kế tiếp có vẻ gượng gạo , mặt cô đỏ hết đến
tận mang tai
“Ha ha , tốt , nếu như đến lúc đó em còn ham muốn , dù là uống thuốc ,
anh cũng làm em thỏa mãn . . . . . .” Người nào đó không quên giễu cợt
“Ghét . . . . . .” Ưmh , buồn ngủ quá ——
Đang lúc dục vọng lửa nóng hừng hực , chợt phát hiện ‘bạn tình’ chìm
vào giấc mộng ? ? ?
“Này , Trần Khởi My , tỉnh lại cho anh . . . . . .”
“. . . . . .”
Đáp lại chỉ là tiếng hít thở đều đều . Người bên trên khẽ cười lắc đầu
, sau đó hôn nhẹ lên gương mặt người bên dưới :”Hôm nay tha cho em ,
tối mai rồi biết tay anh !”
Ừ , tính toán làm gì , dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là cô ấy đã
hết nhiệm kỳ
Chuyện quan trọng , đương nhiên phải đợi đến đúng thời điểm thích hợp !
Thoáng chốc hai người bọn họ miên man tiến vào mộng đẹp . . . . . .
*************************
Văn Khánh giơ ra một cú đấm hướng tới người ở trước mặt :”Khốn kiếp ——”
“Ouch . . . . . .” Tronie che lại lỗ mũi , máu chảy dọc theo khe hở ,
cả tay anh cũng bị nhiễm đỏ . Hoảng loạn thực sự chưa từng thấy qua
bao giờ.
“Văn Khánh , cậu nổi điên gì thế ?! Định đánh chết tớ sao ?!” Tronie
lau máu trên mặt , nhìn người anh em của mình . Trước đó anh vừa lo
lắng vừa đề phòng đi vào phòng khách , tâm tình thở phào , chưa kịp
hiểu chuyện gì xảy ra đã bị ăn đấm
“Cậu còn hỏi tớ thế nào ?!” Văn Khánh níu lấy cổ áo của Tronie , gương
mặt ảm đạm chất vấn
Tronie nghiêm nghị , định thần , trên mặt hiện rõ lúng túng :”Cậu ,
cậu biết rồi sao ?!"
Nhìn thấy Tronie thừa nhận , Văn Khánh mới buông lỏng cánh tay , quay
đầu đi :”Ngày hôm qua , cửa phòng của các người chỉ khép hờ ——“
“Shit , tự mình hại mình !” Sắc mặt Tronie nhuốm đỏ vì máu , nay còn
đỏ hơn . Anh cảm thấy ngại ngùng , bối rối nói :”Jer¬ry , tớ thật sự
thích Mun , tớ sẽ chịu trách nhiệm . . . . . .”
Anh nghiêm chỉnh nói , khiến Văn Khánh có chút kinh ngạc , hoàn toàn
không nghĩ tới bộ dạng bất cần đời từ trước đến nay có thể nói ra
những lời này :”Cậu tính phụ trách thế nào ?!”
“Đương nhiên là kết hôn cùng với Mun !” Tronie vừa nói , vừa rút khăn
giấy chùi chùi máu trên lỗ mũi :”Đúng rồi , chuyện này tớ cần cậu giúp
một tay . Giúp tớ khuyên Huy Nam đồng ý ly hôn , bao nhiêu tiền tớ
cũng có thể. . . . . .” Cướp vợ người ta , ít nhất cũng phải nghĩ đến
bồi thường
Nghe lời chân thành của Tronie , Văn Khánh giảm đi cơn giận rất nhiều
, chỉ là ——
“Mun , cậu xác định là Mun thích cậu sao . . . . . .?!”
“Cậu cho rằng tớ khùng điên làm chuyện táng tận lương tâm ?! Đương
nhiên là Mun yêu tớ , bọn tớ tình nguyện ngủ chung bởi vì yêu nhau . .
. . . .” Lập tức tỏ rõ quan hệ.
Trải qua cả đêm suy nghĩ , cuối cùng anh cũng kết luận tin tưởng
Tronie :”Dù biết khó khăn nhưng nhìn phản ứng của cậu , coi như chuyện
của Mun , tớ sẽ thay mặt hai người bàn bạc ổn thỏa , chuyện này không
thể kéo dài . . . . . .”
“Còn về phần cha của Mun , phải nhờ cậu rồi !”
Mun đứng ngoài cửa nhanh chóng chạy vào , hạnh phúc ôm lấy Tronie . . . . . .
Cuối cùng thì cô cũng đã chờ được , cuối cùng thì cũng có người chịu
ra mặt giúp cô , chống lại cha và chồng !
Thấy nụ cười hạnh phúc của em gái , Văn Khánh càng thở phào nhẹ nhõm .
Mặc kệ là như thế nào , chỉ cần em gái cảm thấy hạnh phúc , chuyện gì
anh cũng sẽ làm
Giông tố qua đi , bão bùng lại đến ——
Có một điều mà mọi người không thể ngờ tới , bỗng dưng trong nhà xuất
hiện thêm một vị khách không mời mà tới , khiến mọi người không kịp
phản ứng .
Người phụ nữ đang ẩn nấp trong lòng ngực của Tronie thoáng chốc bất
lực như con thỏ nhỏ , nhanh chóng co chân bốn cẳng chạy về phòng
Người phụ nữ khác bất giác không cách nào đối mặt Huy Nam , cũng không
biết phải làm thế nào , chủ động đứng lên , trở về phòng
Hai người đàn ông trong phòng lặng lẽ nhìn về vị khách kia
Huy Nam nhìn xung quanh trong phòng khách , nhiệt tình chào hỏi :”Chào
anh rể , không ngờ anh Tạp Tư cũng ở đây ?!”
“Công việc kết thúc ?!” Thân là chủ nhà , anh khó có thể trầm mặc .
“Vâng , nghiên cứu chuyên ngành , hôm nay không cần làm nữa , tiện thể
em ghé qua để thăm Mun . . . . . .” Huy Nam thong thả đáp trả
Văn Khánh chợt nháy mắt với Tronie , ý bảo chuyện cậu cần làm , thời cơ đã tới !
Tronie cong khóe môi , đi tới vỗ vào bả vai Huy Nam :”Ha ha . . . . .
. Huy Nam , có một số việc tôi cần nói riêng với cậu , chúng ta ra
ngoài đi . . . . .”
“Có chuyện gì chúng ta cứ nói ở đây , bên ngoài rất lạnh , hai ngày
nay em cảm còn chưa hết . . . . . .” Nói chuyện đồng thời nhìn về phía
Văn Khánh :”Anh rể cũng không phải người ngoài !”
“À . . . . . . Nhưng mà tôi lại thích nói chuyện riêng với cậu !”
Tronie kiên nhẫn chống chế , ít nhất anh cũng không muốn Huy Nam mất
mặt . Shit , Văn Khánh vừa mới lên tiếng bàn bạc giúp đỡ , ai dè hắn
đã có mặt nơi đây
“Hai người cứ tự nhiên trò chuyện , tôi có việc cần phải xử lý !” Anh
khéo léo nới ra không gi¬an riêng cho bọn họ . Mà bản thân anh cũng
cần phải đi trấn an người phụ nữ của mình . Khi nãy anh thấy được sắc
mặt của cô trở nên trắng bệch
Văn Khánh đi thẳng tới phòng ngủ của Ly Ly , đẩy cửa , đã nhìn thấy cô
thất thần ngồi ở trên giường
“Biết ngay là em ở đây , anh rất hiểu em nhỉ ?!” Văn Khánh đùa giỡn
nói , xóa tan bầu không khí yên lặng .
“À . . . . . cũng đã đến giờ em phải đi làm rồi . Thời gian trôi qua
nhanh quá , không ngờ đã là giữa trưa . . . . . . tình hình này coi
như em lỡ mất một bữa trưa rồi , coi như giảm béo vậy !” Nói năng lộn
xộn , kỳ thực cô cũng không biết mình nói cái gì , đồng thời đôi tay
quơ chỗ này , chạm chỗ kia .
Anh đi tới bên cạnh , lập tức kéo cô vào lòng , dùng sức ôm chặt
:”Khởi My , em không nên nghĩ nhiều , chuyện này không quan trọng . .
 “ . . . . . Thế nào là không quan trọng ?! Bởi vì cậu ta , em đã mất
đi rất nhiều thứ , chỉ cần nhìn thấy mặt của cậu ta là em lại nhớ đến
quá khứ dơ bẩn của mình . . . . . .” Cô cố gắng kìm chế bản thân không
lay động , bật khóc nức nở vì mệt mỏi .
“Nghe anh , Khởi My. . . . . . Dù quá khứ có như thế nào , hiện tại
anh vẫn yêu em . . . . . . Nghe rõ chưa ?! Anh yêu em . . . . . . Cho
nên , em không được suy nghĩ lung tung !”br />
Cô ngây người , nhớ từng lời anh nói . . . Anh ta nói anh ta yêu mình
?! Là do mình quá sợ hãi , hay do nỗi đau trong lòng chưa nguôi ?! Sợ
mình đang nghe nhầm , đôi mắt mở to , nước mắt theo đó chảy xuống .
Anh dịu dàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn , lặp lại một lần nữa :”Ừ ,
anh yêu em , những chuyện khác không cần nhớ tới . . . . .
Yêu mình ?! Không , không phải , nhất định là anh ta đang an ủi mình ?!
”Đừng đùa bỡn em , chuyện này không đáng để anh trêu chọc . Em không
sao , anh không cần dối lòng dỗ dành như thế !”
Lần này đổi lại là Văn Khánh ngây ngẩn , cô ấy nghĩ mình đùa bỡn ?!
Không , không đúng , sống đến từng tuổi này có lẽ là lần đầu tiên mình
mới thổ lộ ‘yêu’ , không ngờ trở thành tội đồ nói dối
Nhớ lần trước tỏ tình còn bảo rằng cô ấy là người quan trọng , kết quả
lần này cũng bị cô ấy bác bỏ . Vì sao lại không tin mình ?! Chẳng lẽ
lời nói này , không đáng tin cậy ?!
”Việc này anh không hề đùa !”
“Rồi rồi . . . không đùa . . .” Khởi My hời hợt đáp . Chính tai cô
nghe được anh miễn cưỡng uy hiếp cô trở về bên cạnh , chẳng qua bởi vì
Hòa Minzy , làm sao có thể yêu ?!
Tuy vậy , cô cũng rất cảm ơn anh , cảm ơn vì muốn trấn an cô mà dám
nói ra những lời yêu thương dối trá .
Gương mặt anh trở nên nóng bừng , loại cảm giác này tạo cho người ta
bức rứt khó chịu !
Thôi , cô ấy không tin thì chịu , ba chữ ‘anh yêu em’ không nghĩ tới
phải nói ra lần nữa . . . .
Bầu không khí chợt yên tĩnh lại , cảm giác hai người có chút lúng túng .
“Tạp Tư , cậu ấy đang nói chuyện với Huy Nam sao ?!" Khởi My chủ động
phá vỡ bầu không khí ngột ngạt
“Ừhm . . . . . .”
“. . . . . . Mặc kệ là như thế nào , chỉ cần Mun hạnh phúc thì tốt rồi
!” Mun ở bên cạnh Tronie sẽ cười nhiều hơn , điểm này ai cũng nhìn ra
——
Shit , chẳng lẽ chuyện giữa bọn họ không còn gì để nói ?! Sao phải
quan tâm đến chuyện người khác ?!
“Ha ha . . . . . . Em quan tâm đến hạnh phúc của người khác vậy sao ?!”
“Vâng , vì em xem Mun là em gái của mình !” Không cảm giác được câu
hỏi kia là lời châm chọc , vẫn rất nghiêm túc trả lời ——
Tâm tình bắt đầu bực bội , tư tưởng xấu đi , ác liệt hỏi :”. . . . .
Con bé hạnh phúc , em không đố kỵ sao ?!”
“Vì sao phải đố kỵ ?! Em vui mừng còn không kịp !” Tuy Mun là em gái
của anh , nhưng tục ngữ đã có câu , yêu ai yêu cả đường đi , cô yêu
anh nhiều như thế , sao lại có thể ghét Mun đây ?!
“Không phải phụ nữ các em luôn thích ganh tỵ với nhau sao ?! Nhìn Mun
cứ vùi đầu vào lồng ngực của Tronie , chẳng lẽ em không đố kỵ , không
ganh ghét vì đã không thể gặp được một người đàn ông thật sự yêu mình
?!"
“Em đâu vô vị như thế !” Khởi My tức giận đáp lại . Anh coi cô là loại
người gì ?! Sao có thể so sánh cô với những người phụ nữ điên cuồng
khác .
“Uầy , anh chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà !”
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa , em phải đi làm đây !” Nói
chuyện đồng thời lôi một bộ áo ngủ bằng vải từ trong tủ quần áo ra .
Anh dở khóc dở cười nhìn cô :”Em xác định mình phải đi làm , không
muốn ngủ cùng anh đúng không ?!”
Gò má Khởi My bất chợt hồng lên , cầm bộ áo ngủ xoay người , biểu tình
nghiêm túc nói :”Văn Khánh , anh không thể đứng đắn được sao ?! Đương
nhiên là em phải đi làm !”
“Ha ha . . . . . . Phụ nữ bây giờ lạ nhỉ , đi làm mà chọn quần áo ngủ
?! Chẳng lẽ đây là model năm nay ?!” Văn Khánh làm bộ như thật , tò mò
hỏi , phối hợp nháy mắt .
Nhìn thấy động tác lơ đãng của anh , thân thể cô như bị dòng điện cao
thế xẹt ngang qua , khiến cô ngày càng đỏ mặt , căn bản không nghe rõ
anh nói gì :"Em mặc kệ anh . . . . . .” Nói xong liền chui vào trong
phòng tắm.
Văn Khánh hưng phấn huýt sáo , trêu đùa nói :”Không cần phiền phức như
vậy , ở trên người em từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài có chỗ nào
mà anh chưa nhìn thấy ?! Cần gì phải vào phòng tắm . . . . . .”
“Anh câm miệng đi . . . . . .” Khởi My ở trong phòng tắm la lên .
Câm miệng ?! Anh vốn là muốn nhắc nhở cô ~ hiện tại cô đang tính thay
áo ngủ đi làm , nếu đã bắt anh câm miệng , tốt , thế thì anh chìu lòng
em .
Trong lòng anh không ngừng buồn cười , nụ cười trên mặt ngày càng gia
tăng . Trong phòng tắm yên lặng như tờ , rõ ràng cô ấy cũng chưa phát
hiện ‘quần áo' có vấn đề
Không lâu sau , Khởi My mặc bộ đồ ngủ màu hồng đi ra , sau đó liền lấy
thêm áo khoác ngoài , ví da , xoay người , chuẩn bị đi
“Khởi My , bây giờ anh mới biết em không có thói quen soi gương trước
khi ra ngoài —— ?!” Nói chuyện đồng thời kéo cô đến đứng trước gương ,
để cô nhìn rõ bộ dạng lúc này của mình .
Đúng vậy , anh thừa nhận rằng không muốn để những thằng đàn ông khác
trông thấy bộ dạng đáng yêu của vợ mình thế này , bị người khác say
đắm nhìn vào , sẽ khiến anh thêm bất lợi
“Rất đẹp , không phải sao . . . . .” Quả thật cô chưa từng có thói
quen này , chỉ khi chuẩn bị quay hình , cô mới soi gương đôi chút .
Văn Khánh vẫn im lặng , hai tay ôm đầu cô xoay về chiếc gương lần nữa .
“A . . . . . .”
Ngay sau đó có tiếng thét thất thanh la lên , liên tiếp oán trách
:”Tại sao , tại sao anh không nói sớm , thật lãng phí thời gian của em
!”
Khởi My dùng sức đẩy Văn Khánh ra , lần nữa mở tủ quần áo , lục lọi bộ
đồ công sở :”Anh nghĩ rằng em là một bà chủ như anh ?! Dù anh có đến
trễ , mang dép , hay là đi chân không , cũng chẳng ai dám phê bình anh
. . . . . .” Động tác kết hợp với nói chuyện vô cùng khẩn trương ,
hoàn toàn như một người khác , khiến anh chỉ biết chết lặng . Mặc
nhiên anh bật cười , ha ha , vợ là thế này sao ?! Cảm giác gia đình ấm
cúng chính là đây ư ?! Mình thật sự thích loại cảm giác này . . .
“Ghét , lời nói của em có gì đáng cười cơ chứ ?!” Nói chuyện đồng thời
trực tiếp cởi quần áo ngủ ở trước mặt anh , lộ ra đường cong quyến rũ
——
Dĩ nhiên động tác của cô cũng khá nhanh chóng , không muốn bị anh lợi
dụng cơ hội nhìn thấy quá nhiều .
Rốt cuộc Văn Khánh cũng uất ức mở miệng :”Mới nãy anh đã tính nói với
em , là em bảo anh câm miệng , không thì làm gì xảy ra chuyện này !”
“Anh nghe lời em vậy sao ?! Tựa hồ thay đổi như một người khác , đúng
vậy , giả vờ trở thành một người đàn ông tốt . . . . .” Anh ta rõ ràng
muốn chơi xấu mình , cố ý muốn mình bối rối , nhưng mà may mắn còn
chút lương tâm , không muốn để mình làm trò cười cho thiên hạ .
Văn Khánh nhíu mày , ý thức được tính cách của mình vẫn còn tốt chán ,
cho rằng thế này chưa đến nỗi bỉ ổi ?!
Tim vừa đập nhanh vừa tức giận , lại thêm xấu hổ , khiến đầu óc cô rối
bời , bao nhiêu phiền não đều dồn lại , còn chưa kịp suy nghĩ , đã vội
vàng đi ra khỏi phòng , bước xuống cầu thang ——
“Khốn kiếp , vì sao anh lại làm vậy ?!” Con người lịch sự như Huy Nam
cũng phải nổi cơn thịnh nộ —— tức giận hô to , hiện tại anh rất muốn
đánh người , giới hạn đã đi quá xa cực điểm .
”Rất xin lỗi cậu , nhưng mà . . . !” Tronie vô cùng thành khẩn nhưng
trong mắt anh thản nhiên không xem Huy Nam là đối thủ lớn . Anh thích
Mun , điều này không thể chối cãi . Tên kia cũng đã chiếm đoạt Mun gần
mười năm , cần gì anh phải khách sáo với loại người này ?!
Huy Nam không chịu được đả kích , tay nắm thành quyền , lần nữa la to
:”Các người sao lại đối xử với tôi như vậy ?! Nhiều năm qua chẳng lẽ
tôi không đủ tốt với cô ấy sao ?! Tại sao còn bị cắm sừng . . . . . ”
“Huy Nam ——” Tronie kéo áo Huy Nam , không chút sợ hãi nói :”Có gì thì
cậu cứ nhằm vào tôi , đừng khó dễ Mun , cậu biết rõ bệnh tình của cô
ấy mà , đúng không ?!”
“Tại sao hai người có thể làm nhục tôi như thế , so với những người
đàn ông khác , tôi dễ bắt nạt vậy ư ?! Tronie , từ nhỏ đến lớn tôi đều
ngưỡng mộ anh . . . . . . Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ , vì
sao phải chọn ngay vợ của tôi ?! Rõ ràng là anh biết tôi rất yêu Mun .
. . . . .” Nói đên đây , hắn liền ngừng lại , tựa hồ như một con thú
đang bị trọng thương , nhỏ giọng quát um lên :”Lần trước cô ấy mất
tích gần đến một năm , đã thế còn sinh em bé , những chuyện này tôi có
bao giờ so đo ?! Bây giờ lại muốn tổn thương tôi . . . . . .”
“Tình cảm là điều không thể nói trước , có một việc tôi muốn nói rõ ,
chỉ cần cậu chịu nhường Mun cho tôi , muốn tôi bồi thường cái gì , tôi
nhất định cũng sẽ đồng ý . . . . . .” Tiền tài là vật ngoài thân , anh
không quá coi trọng , chỉ hi vọng Mun và Huy Nam mau sớm ly hôn.
Khởi My và Văn Khánh đi xuống lầu , vừa lúc nghe được bọn họ nói chuyện .
Tâm tình của cô lần nữa trở nên khó chịu , vợ của mình cùng người đàn
ông khác ở chung , bất luận là như thế nào , người chồng cũng khó chấp
nhận .
Văn Khánh chợt ôm Khởi My vào lòng , kéo cô rời đi với ý định không để
cho cô nghe tiếp cái đề tài này .
Ngay khi bọn họ đi tới cửa , chuẩn bị đẩy cửa , Huy Nam chợt quay đầu
, nhìn về phía Văn Khánh :"Anh rể , bây giờ em mới biết thế nào là mất
mặt , ai bảo lúc xưa em làm chuyện có lỗi với anh . . . . . .”
Một câu nói mang theo uy lực mạnh mẽ , nhanh chóng cuồng quét vào đầu
ba người có mặt tại đó . Tronie không hiểu rõ , nhìn chằm chằm Huy Nam
, vội vàng suy tư những lời nói này ——
Câu nói ấy khiến Khởi My shock nặng , bước châm chậm lại , vừa lúc áp
vào ngực Văn Khánh , nếu không cô đã ngã nhoài
Anh chợt nheo mắt , chết tiệt , Huy Nam rõ ràng khơi lên cơn giận cũ
của anh . Có điều anh vẫn tỏ ra bình tĩnh , không muốn để cô nghi ngờ
càng thêm khổ sở .
“Cám ơn cậu , nếu như cậu đã đồng ý , vậy thì phiền cậu mau chóng ly
hôn với Mun . . . . . .” Tronie vội vã ngắt lời , trước là vì bản thân
, sau là để giải cứu người anh em của mình . Mặc dù không biết giữa
Huy Nam và Văn Khánh xảy ra chuyện gì , nhưng anh có thể đoán được có
điều uẩn khúc ——
Hai tay Huy Nam nắm chặt , từ từ buông lỏng , tức giận nói :”Hôm nay
tôi sẽ cố gắng kết thúc công việc , ngày mai mang Mun trở về , sau đó
sẽ làm thủ tục ly hôn !”
“Tốt !” Tronie cường điệu hạ giọng , ngược lại bộ dạng rất giống ra lệnh .
“Thât ra anh không cần phải bồi thường bất cứ thứ gì , tôi chỉ hy vọng
anh đối xử tốt với Mun . Mặc dù cô ấy từng bị người khác hãm hiếp ,
từng sinh em bé , cũng đừng vì thế mà ghét cô ấy . . . . . . Cô ấy
theo tôi mười năm nay , không một chút sung sướng , nhưng vẫn mong là
sẽ hạnh phúc hơn ở bên cạnh anh !”
Huy Nam nói ra những lời tràn đầy yêu thương , nhưng nghe qua rất chói
tai , khiến người ta có cảm giác khó chịu . Nếu như không phải để Huy
Nam sớm ly hôn với Mun , anh nhất định đấm vào mặt hắn .
Nếu như không phải sợ Khởi My đau lòng , Văn Khánh cũng rất muốn giết
người ngay trước mặt :”Khởi My , chúng ta đi thôi !” . Vì phòng ngừa
mình mất khống chế , trước hết phải mang cô rời khỏi đây .
“Yên tâm , trên thế giới này , tôi là người duy nhất tốt với Mun . . . . . .”
Thời điểm hai người bọn họ đi ra khỏi phòng , vừa lúc nghe được Tronie
nói những lời này . . . . . .
************************
Tronie mang Mun rời đi , trước cũng chưa muốn công khai thân phận Ly
Ly , tốt hơn là nên giải quyết những chuyện trước mắt .
Chưa kịp hết phiền lòng , Khởi My đành than thở một tiếng .
“Thế nào ?! Văn Khánh lại bắt nạt cậu ?! Nhìn cậu sao cứ thở dài . . .
. . .” Hòa Minzy ngồi đối diện , hết sức quan tâm nói
“Không có . . . . . .” Khởi My lắc đầu , thấy mặt Hòa Minzy lại khiến
cô suy nghĩ tới chuyện bị ép trở về cạnh anh , trong lòng trở nên thảm
hơn !
“Không có là được rồi , nếu như hắn ta dám bắt nạt cậu , cứ nói cho tớ
biết , tớ sẽ cho hắn ta một trận . . . . . .”
“Văn Khánh rất nghe lời cậu , có đúng không ?!” Hỏi xong , cô mới phát
hiện ra mình sai lầm . Gương mặt lo lắng ửng hồng , là do cô ghen tỵ
sao ?!
“Dĩ nhiên , tớ chính là cô của hắn , hắn không nghe tớ , khác nào vô
lễ với người lớn tuổi . . . . . .” Hòa Minzy giả dạng giọng nói của
người bề trên , khóe miệng khẽ cười .
Hô ~ thấy phản ứng của bạn tốt , Khởi My thở phào nhẹ nhõm , hoàn toàn
quên mất bỗi buồn trước đó :”Ha ha . . . . . . Xem ra dạo gần đây tâm
tình của cậu rất tốt , cậu và Tưởng Vũ Hàng . . . . . .”
“Ầy , ầy , tớ không muốn đề cập tới hắn ta . . . . . .” Hòa Minzy khôn
khéo đổi chủ đề , hỏi thăm một số công việc liên quan .
Chợt điện thoại của Khởi My reo lên , vội vàng nhấn nghe :“Alô . . . .
. Cho hỏi là ai đầu dây . . . . . .”
“Xin chào , nữ phát thanh viên Trần Khởi My . . . . .” Thanh âm quen
thuộc truyền đến , cho dù đến chết cô cũng nhận ra giọng nói này là
của ai .
”Vâng , xin chào , bà Nguyễn  !”
“Ha ha . . . . . . không ngờ cô còn nhớ giọng của tôi ?! Thât quá vinh
hạnh , bây giờ tôi muốn gặp mặt cô để nói chuyện , quán cà phê lầu một, có thể không ?!”
“Thật ngại quá , tôi nghĩ chúng ta không cùng quan điểm , vả lại tôi
còn nhiều việc , xin phép bà tôi cúp máy trước !” Nói xong , Khởi My
liền cắt đứt điện thoại
”Là điện thoại của Chu Hân Lan ?!” Hòa Minzy tò mò hỏi
Khởi My gật đầu , tiếp tục cầm lên bản báo cáo :”Đừng quan tâm đến bà
ta , chẳng qua là người không liên quan !” A , những lời này dường như
nghe rất quen ?!
“Ha ha . . . . . . Xem cậu kìa , thật đúng là người một nhà với Jer¬ry
, cách nói chuyện cũng giống nhau phết.” Hòa Minzy cười nói . Câu này
luôn là cửa miệng của Jerry , hơn nữa hắn ta rất giỏi phớt lờ .
Nhìn Hòa Minzy châm biếm , cô mới sực nhớ , khó trách vì sao lại cảm
thấy quen thuộc
“Khởi My , cậu giỏi thật , không thèm đếm xỉa đến bà ấy luôn !” Nghĩ
đến Chu Hân Lan , cô liền tức cành hông . Lòng dạ độc ác , ngay cả
cháu trai đích tôn mà cũng không cần ?!
“Đừng nhắc tới bà ta nữa , tớ thấy không cần thiết phải nghĩ đến !”
Nhắc tới , quá khứ lại ùa về , đó là cơn ác mộng không thể nào quên .


. . . . .

“Chị , chị Khởi My , bên ngoài có một người đàn bà đang tìm chị ~!”
Tiểu Na đi tới , đồng thời rướn cổ nói , điệu bộ giả vờ kiểu cách .
“Là Chu Hân Lan !” Hòa Minzy nhìn thấy biểu cảm của tiểu Na , trong
đầu cũng suy đoán được phần nào !
Khởi My hít thở sâu , nếu bà ta nhất định quấy rầy , chi bằng cứ thử
gặp mặt , cớ gì cô phải trốn tránh :"Ừ , chị biết rồi !"
"Cậu không cần phải lo lắng , hãy làm theo nguyên tắc cũ , tôn trọng
với những người biết yêu thương mình , dạy dỗ những kẻ cố tình phá
hoại !” Hòa Minzy không yên lòng nói , cô biết Khởi My quá hiền lành ,
lại dễ ức hiếp . Với người đàn bà kia , không cần thiết phải chịu nhục
.
Khởi My mỉm cười , nháy mắt ý bảo cậu cứ yên tâm .
“Ơ , cô Trần Khởi My cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi đó hả
?!" Chu Hân Lan đứng trong hành lang giễu cợt nói , trên người mặc một
chiếc áo khoác lông chồn , ngón tay đeo nhẫn kim cương bắt mắt , đủ để
chứng minh cho sự giàu có
“Bà đến đây tìm tôi có việc gì sao ?! Hay là , đang muốn cung cấp
thông tin sốt dẻo cho đài truyền hình ?!” Khởi My hời hợt nói , vờ như
không biết người trước mặt là ai .
“Tin tức , sốt dẻo ?! Ha ha , Trần Khởi My cô chẳng khác nào là một .
. . . .” con điếm . . . . . .
“Nơi đây là Đài Truyền Hình , ký giả tập trung rất nhiều , nếu như
hành động không giữ ý , biết đâu chừng sẽ bị người khác soi mói . . ."
Tiếp tục chêm lời cảnh cáo "Chỉ sợ rằng ngày hôm sau tin tức này lan
truyền trên trang bìa tạp chí , không biết là bà có ý định . . . . .
.” Một câu nói đã đủ chận miệng của đối phương.
Chu Hân Lan cũng không phải vừa , mặc dù trên miệng cười cười , nhưng
vẻ mặt vô cùng nghiêm túc :”Thật ra thì tôi muốn hẹn gặp cô ở lầu dưới
, nhưng tại cô không nể mặt , coi như tôi đành tốn công lên đây dạy
bảo cho cô , tốt nhất là nên tránh xa con trai của tôi . . . . . .”
“Ha ha , lạ thật , tại sao tôi phải nghe lời của bà , hàng tháng tôi
có nhận lương của bà hay không ?!" Khởi My đè thấp giọng , sau đó cười
cười . ”Thật ngại quá , tôi ở công ty thì phải nghe lời lãnh đạo , về
đến nhà chẳng cần bắt mình kiên dè một ai . Thứ cho tôi nói thẳng , bà
Nguyễn  , cho dù bà có là ai , cũng đừng nghĩ rằng sai khiến được tôi
. Vả lại , bà ít bận tâm đến người khác đi , coi chừng sẽ nhanh già
đấy . . . . . . Điều quan trọng là , cơ thể tức giận cũng không nên !”
“Ai có thời gian mà quan tâm đến cô . . . . . .”
“Tốt , không có thời gian , vậy được rồi , bây giờ tôi rất bận , cũng
không có thời gian trò chuyện cùng bà !” Nói xong chỉ phía thang máy .
”Đến đó có thể xuống lầu , không tiễn , bà Nguyễn  !”
Khởi My nhìn Chu Hân Lan cười một cái , xoay người , đi vào trong
phòng làm việc , bỏ mặc bà ta lại phía sau lưng ——
“Cô . . . . . .” Không nói được lời nào , tức giận tới độ túm cổ áo khoác
Lúc này Hòa Minzy đi ra , giả vờ ngạc nhiên :"Ai da , hóa ra bà Nguyễn
 đây sao ?!”
”Đứa . . . . . .” Con hoang , hai chữ này thiếu chút bà đã thốt lên ,
may mắn kịp ngậm miệng lại .
Biết bà ta định nói gì , cô cũng phớt lờ cho qua , sự thật thì cô
chính là ‘con hoang’ , cho dù có bị quy chụp , cũng chẳng ảnh hưởng gì
đến công việc hiện tại , cô tặc lưỡi , kiểu dè biểu :”Chậc , đúng là
tuổi tác không ngừng buông tha con người , cho dù có tiêm botox căng
da cỡ nào , cũng không thể tránh khỏi già nua . . . . . .”
“Cô . . . . .”
“Già rồi thì phải thừa nhận , không cần cả ngày cứ khiến cho mình trẻ
trung . Nhìn bóng lưng có khi người ta còn tưởng 28 , xoay người hóa
ra đã 82 . Bà Nguyễn  , không chừng bà sẽ hù dọa người khác đấy !”
Thật không may , ông trời vẫn còn nhắc nhở cô nhớ đến mối thù năm xưa
, cho nên không cần tỏ ra tôn kính . ”Đến lúc đó gia đình lại phải hao
tâm tốn sức . Thôi , tôi có việc phải đi trước , bái bai . . . . . .”
Sau khi nói xong , Hòa Minzy giống như một cơn gió , hướng phía hành
lang mà đi , không cho bà ta cơ hội mở miệng .
Liên tục hai lần bị người khác xỏ xiên , lại không thể làm gì được ,
khiến Chu Hân Lan giận đến run người . Không được , mình nhất định
phải tìm được cơ hội phát tiết .
Một người đàn bà trên người mặc bộ áo khoác lông chồn , tay cầm ví da
hiên ngang đi vào phòng của tổng giám đốc Nguyễn  thị :”Hừ , Văn Khánh
, mẹ cứ nghĩ rằng con chuyển về thành phố này sẽ tìm được một người
con gái tốt , ai dè con lại trở về bên cạnh nó . . . . . .”
Đang xem văn kiện anh theo tiếng nói ngẩng đầu lên , cau mày :”Ngọn
gió nào đã đưa mẹ tới đây ?! Thành phố này đang là mùa đông , tuổi tác
của mẹ không hợp với thời tiết nơi đây !”
“Con không cần thiết phải nói lời bóng gió , mẹ tới đây chỉ muốn xem
thử con bé kia rốt cuộc có điểm gì tốt mà con nhất định không chịu
buông tay . . . . . .” Có chút buồn bực , mặc dù mình là mẹ của nó ,
nhưng mà nó chưa bao giờ nghe lời của mình .
“Cô ấy có tốt hay không , tự bản thân con hiểu rõ , chuyện này không
hề liên quan gì đến người khác !” Văn Khánh đè nén tức giận nói .
Nhiều năm qua rồi , có lẽ đây là lần đầu anh gặp lại mẹ . Anh không
cách nào tha thứ cho người bà muốn giết cháu mình . Ngoài việc hàng
tháng chu cấp tiền bạc sinh hoạt cho bà , những chuyện khác , anh
không hề quan tâm
“Dù sao mẹ cũng không thích nó , mẹ đã tìm được cho con một người con
gái tốt , con bé này cũng khá xinh , mấy năm qua đều chăm sóc lo lắng
cho mẹ , mẹ rất muốn nó làm con dâu . . . . . .”
“Vâng , con trai của mẹ có tiền , đừng nói là một cô con dâu , dù cho
mẹ muốn đến mười cô con dâu , cũng không thành vấn đề !” Ý tứ của anh
rất rõ ràng , nếu như mẹ anh đã thích thì cũng chẳng can hệ gì đến anh
.
“Được , được , nếu con thật sự muốn kết hôn cùng với mười người , mẹ
đây cũng rất ủng hộ . Mẹ nhất định sẽ ra sức tuyển chọn những người
đẹp nhất , tha hồ cho con lựa chọn . Bảo đảm so với mấy người đó ,
Trần Khởi My không là gì cả !” Chu Hân Lan vỗ ngực cam đoan
“Ha ha , mẹ không sợ phiền chết , con đã cảm thấy đủ mệt !” Khuôn mặt
anh tối sầm lại , người già nào bây giờ cũng thế , chẳng lẽ đây chính
là biểu hiện của bệnh tâm thần khi về già ?!
“Mẹ không sợ phiền , cả ngày không có việc gì làm , cháu đích tôn còn
không có mà bế , đang lo rãnh rỗi cực kỳ !” Lời vào ý ra nghe rất rõ ,
bà căn bản không thừa nhận Huy Khánh là cháu .
Văn Khánh không đáp trả , trong phòng chợt yên tĩnh dị thường ——
Nếu như bà ta không phải là mẹ của anh , dám chừng anh đã ném bà ta ra
ngoài . Không có cháu đích tôn , thế thì Huy Khánh là ai ?! Bệnh tình
của Huy Khánh , một phần là do bà ta gây ra . Nếu như năm đó bà ta
không ngược đãi Khởi My , liệu sức khỏe của đứa bé sẽ thế này sao ?!
Chu Hân Lan cảm thấy con trai có vẻ tức giận , vội vàng chuyển đề tài
:”Thân thể của con không khỏe ?! À , nếu như mẹ nhớ không nhầm , bạn
gái mới đây của con chính là Diêu Hân , cô ta cũng tốt đấy , thôi thì
con cứ cho cô ta một danh phận đi !”
“Kính thưa bà Nguyễn  , con của mẹ không có thời gian , mỗi ngày còn
có rất nhiều việc bận , bây giờ không tiện trò chuyện , bằng không để
con tìm người tán gẫu với mẹ . . . . . .” Văn Khánh thả tài liệu trong
tay ra , thân thể nặng nề dựa vào thành ghế , bắt đầu thiếu kiên nhẫn
.
6 năm qua , mẹ con bọn họ ít khi nói chuyện với nhau , dù có trò
chuyện cũng sẽ gây gổ . Mẹ anh không mệt , anh cũng phát chán !
“Con tỏ thái độ gì thế ?! Mẹ chính là mẹ của con , con có biết không
hả ?! Qua nhiều năm rồi , chẳng lẽ chưa đủ hay sao . . .”
“Tiền sinh hoạt tháng này mẹ hết rồi sao ?!” Nói chuyện đồng thời lấy
một xấp ‘tiền’ để trên mặt bàn
“Được lắm , mẹ đi . Cũng muốn nói cho con biết , Trần Khởi My tuyệt
đối không phải là cô gái tốt . Nó dám ở trước mọi người làm mẹ mất mặt
, căn bản không hề quan tâm mẹ là mẹ của con , nó đối xử với mẹ như
vậy , rõ ràng không nể mặt con !” Chu Hân Lan lại kéo cổ áo của mình ,
đáng chết , chẳng lẽ hôm nay do mặc nhiều quá nên cổ họng không thể
thở nổi hay sao ?!
Thời tiết ở đây thật quái lạ , bên ngoài thì lạnh như quỷ , bên trong
nóng chết người .
“Mẹ đi tìm Khởi My rồi ?! Mẹ gặp cô ấy nói gì , lại tính bắt nạt cô ấy
nữa sao ?!” Lần này đến phiên Văn Khánh nóng nảy , từ trên ghế đứng
thẳng lên
Bản thân nuôi nấng con mình lớn lên , vừa mở miệng đã quan tâm đến
người khác , người làm mẹ này làm sao có thể chịu được ?! . ”Mẹ bắt
nạt nó ?! Vì sao con cứ cho rằng mẹ bắt nạt nó ?! Là nó khi dễ mẹ ,
ngoài ra còn có cái loại con hoang kia , chúng nó hợp tác làm nhục mẹ
. Nói mẹ nào là tuổi già , nhìn qua còn tưởng đã 82 , đáng chết , khi
chúng nó bằng tuổi của mẹ , chắc gì đã đẹp bằng phân nửa mẹ !”
Vừa nghe xong anh cũng thở phào nhẹ nhõm , thậm chí còn kích động cười
. Có thể trêu chọc mẹ anh tức giận đến cỡ này , quả thật không hề đơn
giản . Đáng khen , đáng khen !
Định thần lại tâm tình , anh kiên quyết không muốn cùng mẹ nói nhảm ,
nhanh chóng cầm điện thoại !
Trực tiếp ấn phím nội bộ :”Trợ lý Lưu , tiễn khách !”
Nét mặt của Chu Hân Lan tái nhạt đi , ưỡn cao ngực , nói :"Không cần
phiền phức , dù sao mẹ cũng đã nói hết lời . Trần Khởi My , nó đừng
hòng mẹ xem nó là dâu , mẹ mãi mãi không thừa nhận nó !”
“Chắc hẳn cô ấy cũng không hi vọng gọi mẹ là mẹ chồng , chỉ cần mẹ
tránh xa cô ấy một chút , nhất định cô ấy sẽ không xuất hiện ở trước
mặt mẹ ——” Văn Khánh mỉm cười nhẹ , không biết lúc này anh có nhìn
mình trong gương hay không , trên mặt đã nổi cơn tam bành
“Ơ . . . . . . Cái người này , sao lại gọi điện tới ?!” Khởi My hạ
thấp giọng , tránh ảnh hưởng công việc của những người khác . Chẳng lẽ
anh ta biết được chuyện mình khiến Chu Hân Lan mất mặt , nên định tức
giận với mình ?!
Anh không quá câu nệ , trực tiếp hỏi :”Em và mẹ anh gặp mặt ?! À không
, phải nói là bà ấy đến tìm em ?!” Thấy mình hỏi không đúng lắm , cho
nên vội vàng sữa lại
Quả nhiên anh ta gọi tới để hỏi chuyện này ?! . ”Thế nào , anh vì muốn
làm người con hiếu thảo nên bất bình dùm mẹ mình ?! Tính dạy bảo em
sao ?!" Khởi My nhíu lỗ mũi , chuẩn bị khẩu chiến . Là cô bị mẹ anh
khi dễ , lẽ nào phải chịu đựng để bị làm nhục ?!
Chỉ nghe giọng nói anh cũng đủ biết là cô đang tức giận , nhưng mà ,
anh rất muốn trêu chọc cô :”Em bắt nạt mẹ anh ?!"
“Bắt nạt , thế nào gọi là bắt nạt đây ?! Nếu như không phải bà ta mở
miệng làm nhục em trước , hậu quả nhận về sẽ như vậy sao ?!” Thân thể
cô giận run lên , chẳng lẽ anh ta hiếu thảo đến nỗi không phân biệt rõ
trắng đen ?!
“Sao thế ?! Nghe giọng điệu của em , hình như cảm thấy uất ức ?!” Ngữ
điệu tương đối bình thản , không thể hình dung được tâm tình của anh
lúc này .
“Không có !”
“Không có ?! Nói , em bắt nạt mẹ anh thế nào ?!” Anh thật sự muốn biết
, rốt cuộc cô làm gì có thể uy hiếp mẹ anh ?! Để một đống văn kiện
xuống bàn , dựa vào ghế , nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại
Vốn định không muốn kể anh nghe , thiết nghĩ mình quá oan uổng , thế
là bao nhiêu uất ức trong lòng đều xả ra . Khóe miệng của Văn Khánh
ngày càng kéo rộng , thiếu chút nữa là cười to ——
“. . . . . . Nói đến đây được rồi , bên này em còn nhiều việc phải làm
, không muốn tán gẫu cùng anh nữa !”
“Không muốn nghe anh nói gì sao ?! Gấp gáp như vậy . . . . . .”
“Em không hề hối hận , cho dù anh muốn mắng chửi em , bây giờ cũng đã
muộn rồi !” Chuyện hôm nay là cô đã quá khách sáo với bà ta rồi . Chỉ
cần nghĩ tới việc bà ta muốn giết con trai của mình , không thừa nhận
Huy Khánh là cháu nội , ruột gan cô đã lồng lộn lên !
“Tiếc thật . . . . . .” Anh khạc ra hai chữ.
“Đúng vậy , thật sự quá tiếc . . . . . . Dù sao thì quan hệ của hai
chúng ta cũng không có gì , em và bà ta vốn dĩ hai người xa lạ , anh
có tiếc nuối đau lòng cho mẹ mình cũng chẳng can hệ đến em !” Khởi My
nói ra quan hệ phân chia nói rạch ròi ——
“Ha ha , anh nói tiếc nuối ở đây chỉ là không tận mắt nhìn thấy được
em đối Trần mẹ anh . Chắc là khi đó gương mặt mẹ anh giận đến đỏ ngầu
, không thể nói được lời nào , còn em thì rất hả giận đúng không ?!”
Nói chuyện đồng thời khóe miệng cong lên , bảo anh không phải đứa con
hiếu thảo , anh cũng đồng ý thừa nhận .
” . . . . . .” Cô cảm thấy kinh ngạc , không ngờ anh ta sẽ nói như vậy
. ”Anh . . . . . .”
“Ha ha , thôi , em làm việc tiếp đi , hôm nay tan sở anh đón em !” Vui
vẻ để điện thoại xuống .
Khởi My không tin há hốc mồm nhìn vào điện thoại , đầu óc có chút rối
loạn . Đây . . . . . . Đây là thật sao ?!
Cô , cô bây giờ rất muốn gặp mặt anh , muốn thấy nét mặt cũng như điệu
bộ hiện giờ của anh , anh thật sự rất vui vẻ sao ?!
Tâm tình trở nên nóng lòng khiến Khởi My không chuyên tâm vùi đầu vào
với công việc , càng không ngừng nhìn đồng hồ , hi vọng tin tức buổi
tối sớm bắt đầu , sau đó vội vàng tìm anh .
“A . . . . . .” Ngồi ở trên đài , Khởi My liên tiếp nhìn về chiếc đồng
hồ phía trước .
“Khởi My , hôm nay em sao vậy , thoạt nhìn rất khẩn trương nha . . . .
. .” Người dẫn chương trình ngồi ở kế bên , tay điều chỉnh ống nghe ,
vừa nói .
“Nào có đâu anh !”
“À , là anh nhìn nhầm ư ?! Rõ ràng anh cảm nhận được em đang lo lắng
bồn chồn , không phải là loại biểu hiện ấy sao ?!”
“Chỉ là em muốn tan việc sớm thôi !” Ảo não đành phải nói thật _._!
“Chậc , hễ nghĩ đến nhiệm kỳ tới em không ngồi đây nữa , trong lòng
anh có chút bức rứt . . . . . .”
“Anh à , anh tỏ thái độ như thế chẳng khác nào em phải rời xa thế giới
này , xin anh đó , đừng có biểu hiện thế này có được hay không ?!”
Khởi My cau mũi nói .
“Xùy xùy , người trẻ tuổi nói chuyện thật là . . . Em đừng nói xui xẻo
thế , mở miệng là đụng tới chết chết !” Bạn đồng hành của cô rất mê
tín , len lén phun nước miếng xuống sàn
Nhìn ‘nước miếng’ trong suốt óng ánh ở trên mặt đất , khiến Khởi My
bĩu môi :”Oa , anh trai , anh ngày càng ghê tởm rồi , em chỉ là thuận
miệng mới nói , có cần thiết nghiêm túc vậy không . . . . .”
“Này , mọi sự trên đời đều có thể xảy ra , nếu không làm gì đã có ‘tai
ương vạ miệng' . Nhớ , nhất định em phải chú ý ——” Giống hệt một bà
già dặn dò con trẻ
Khởi My âm thầm cười lên , không trách được anh trai lớn tuổi này . . . . . .
“Tin tức thông báo vừa xong , nữ phát thanh viên Trần Khởi My lần nữa
hướng về máy quay chúc khán giả ngủ ngon . Sau đó giới thiệu tin tức
thời tiết ngày mai ——”
Ánh đèn trong phòng tối sầm lại , người đứng bên ngoài cửa càng thêm
nổi bật , Văn Khánh đang cười quan sát Khởi My .
Không muốn mất thời gian , cô từ trên ghế đứng lên , đi tới trước mặt
anh :"Sao anh lại vào đây ?!”
 “Cũng không phải lần đầu tiên !” Văn Khánh hướng phía nhân viên làm
việc khác chào hỏi , dắt Khởi My đi khỏi địa điểm hậu trường ——
Ngồi vào trong xe , cô nghiêng đầu , cứ như vậy âm thầm nhìn anh , hơn
nữa ánh mắt mơ màng còn đang dán chặt người anh .
Văn Khánh quay đầu , dùng sức hôn vào miệng Khởi My :”Ừ ~ nói cho anh
biết , đang nhìn cái gì ?!”
Không nghĩ tới anh bất chợt hôn mình , cô trừng to mắt :”Nghĩ đến hôm
nay em làm mẹ anh tức giận , cứ tưởng anh sẽ mắng chửi em chứ . Anh
thật sự phấn khích vậy sao ?!"
“Ha ha , đúng vậy , mẹ anh hôm nay quả thật rất giận em , bà đến chỗ
anh trách móc thật lâu . . . . . .” Văn Khánh khởi động xe , nhanh
chóng lái khỏi công ty , thỉnh thoảng quay sang ngắm nhìn Khởi My .
“Vậy . . . . . .” Anh vui mừng thế nào ?!
“Biểu hiện hôm nay của em rất đáng khen , cứ nghĩ là em sẽ núp ở trong
phòng vệ sinh khóc lóc khi bị mẹ anh bắt nạt !”
“Sáu năm trước có thể là như vậy , sáu năm sau căn bản sẽ không xảy ra !”
“Ha ha . . . . . . Vậy thì tốt . Nhớ , chuyện của chúng ta không liên
quan đến mẹ của anh . . . . . .” Văn Khánh trịnh trọng thanh minh , tỏ
rõ lập trường .
Cô muốn không tin , sửng sốt nhìn anh mấy lần . . . . . . Sẽ có một
ngày , trời mùa hạ tuyết vẫn rơi sao ?!
*************************
Ngủ thẳng đến nửa đêm , Khởi My chợt tỉnh giấc , rời giường , mới phát
hiện Văn Khánh không còn ở đây :”Cái người này , giờ này còn đi nơi
nào ?!”
Nhờ ánh trăng , đi về phía cửa , men theo ánh đèn hành lang đi tới thư phòng ——
Gương mặt anh nghiêm nghị nghe điện thoại :”Không điều tra được là ai
gọi tới sao ?!”
“Chỉ biết đối phương dùng điện thoại công cộng gọi tới , cam¬era lại
bị hư , căn bản không ghi hình được . Tổng giám đốc , thật sự xin lỗi
, nếu có tin tức gì khác chúng tôi sẽ báo cáo lại ——“
“Ừhm tôi hiểu rồi . . . . . .” Nói xong liền cúp điện thoại
Văn Khánh nắm chặt điện thoại , khẽ nheo tròng mắt . Camera hư ?! Điện
thoại công cộng gọi tới ?!
Chết tiệt , sử dụng điện thoại công cộng quả nhiên là cố ý rồi ,
camera lại hư , chuyện này vô cùng trùng hợp ?!
Người này có thể chính là người đã thôi miên Khởi My . . . . . .
Khởi My vặn cửa , trên mặt buồn ngủ đi vào :”Anh vẫn hao tâm thức
khuya lo công việc sao ?! Làm đêm sẽ mất sức rất nhiều !”
Văn Khánh thu hồi phiền lòng , cố ý trêu đùa nói :”Còn không phải tại
em ?! Cả ngày trong đầu đều là hình bóng của em , không có thời gian
làm việc , nên mới tăng ca giờ này . . . . . .”
“Lừa đảo !” Giọng điệu ngày càng ngon ngọt , những lời này đều do đàn
ông dỗ ngọt phụ nữ , không cần động não cũng có thể thuận miệng nói ra
“Có phải là anh líu lo cùng với cô nào , cho nên bây giờ mới bận thế
này ?! Sau đó. . . . . . tự mình trễ nãi công việc !” Cô nheo mắt lại
, biểu tình trong sáng , bộ dạng giống như nữ Sherlock Holmes
Nói gần nói xa , bắt đầu có nồng độ cảnh cáo ghen tuông .
“. . . . . .” Cánh tay anh duỗi ra , bắt lấy cô ngồi lên đùi mình ”Yên
tâm , nếu như ban ngày anh có hẹn hò với phụ nữ khác , anh nhất định
sẽ nói em biết . . . . . .”
“. . . . . . Cũng tốt , dù sao thì vẫn hơn là trong lòng đoán già đoán
non !” Rất biết chấp nhận sự thật
“Thật là , em không ghen sao ?!” Văn Khánh không vui nhíu mày , loại
phản ứng này thật không tốt
“Buồn ngủ quá . . . . . . Có muốn em pha cho anh một cốc sữa không ?!
Hoặc là chuẩn bị một chút điểm tâm ?!” Buổi tối không phải rất hay đói
bụng sao ?! Cố ý xoay chuyển đề tài , ngăn cho mình không quá đau lòng
.
Anh gật đầu , tỏ ý hài lòng . Thật ra thì anh đang chuẩn bị cho mình
một kỳ nghỉ dài hạn , nếu không đã không tăng giờ làm việc .
Ừ ~ một kỳ nghỉ buông thả , bởi vì cô ấy sắp phải nghỉ đông , vừa hay
có thể đền bù cho việc hưởng tuần trăng mật . Anh đã lên sẵn kế hoạch
, chỉ cần chờ cô hết nhiệm kỳ , lập tức mang cô lên máy bay ——
Về phần ai đang muốn hãm hại vợ mình , chuyện này anh sẽ từ từ điều tra ——
“Mẹ , mẹ của con khi nào thì trở lại đây ?!” Mẹ của Ly Ly đã đi được
ba ngày rồi , cô bé ngượng ngùng lí nhí !
Khởi My nhìn về phía Văn Khánh , trong mắt cũng có ý thăm dò .
“Chắc là cũng không lâu lắm đâu , cậu ấy dẻo miệng như thế , giải
thích đến khi nào người chết đội mồ sống lại thì thôi . . . . . .” Văn
Khánh buông lỏng tờ tạp chí trong tay , không có ý định giải thích .
Nếu Huy Nam đã đồng ý ly hôn , chuyện khác không thành vấn đề !
“Vậy nếu như chú ấy dẻo miệng quá , có khi nào người sống cũng phải
đột ngột tử nạn hay không ?! Sinh mạng con người thật giống như cỏ rác
!" Huy Khánh vừa lấy tay chóng cằm, vừa trêu ghẹo nói . ”Ha ha , Ly Ly
, ba tương lai của cậu cũng không phải bình thường , cậu nên cẩn thận
một chút !” Bắt đầu đe dọa .
“Sao tớ phải cẩn thận chứ ?! Chú Tạp Tư rất tốt , tớ thích chú ấy làm
ba của mình . . . . . .” Nói chuyện đồng thời thân thiết ôm lấy mẹ
Khởi My :”Mẹ , mẹ sẽ không trách móc con chứ ?! Nếu như mẹ vẫn muốn
con ở lại bên cạnh , con nhất định sẽ không từ chối !”
Mặc dù hạnh phúc nhận lại mẹ ruột , nhưng không thể vì thế mà quên mất
mẹ nuôi , cô bé lém lỉnh giả vờ nói dối để vui lòng Khởi My .
 “Huy Khánh , con làm bài tập xong chưa ?! Ngày mai không phải còn có
cuộc thi ?! Ly Ly về nhà đã một mực lên lầu học bài , còn con cứ mãi ở
đây chơi bời !” Chợt nghĩ đến , gõ đầu con trai
“Mẹ cứ yên tâm —— Có cuộc thi nào làm khó được con ?! Con của mẹ vốn
thông minh mà !” Chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn (_._!)
Một buổi tối mùa đông , hình ảnh người một nhà quây quần sưởi ấm trong
căn biệt thự , uống nước nóng , trò chuyện thật sự thoải mái –
Cùng thời điểm đó , ở thành phố khác , một cuộc tranh cãi bắt đầu diễn ra ——
“Nguyễn  Mun , nói cho con biết , ba không cho phép con ly hôn . . . .
. .” Ông lớn tiếng quát Mun , vung tay tát cô một bạt tai
Tronie thấy vậy liền kéo Mun về phía sau lưng , khuôn mặt anh tuấn trở
nên lạnh lùng :”Bác Nguyễn  , tôi xin nhắc lại một lần nữa , là tôi có
ý cưới Mun , nếu bác không sợ mất mặt , bác cứ làm theo ý mình . Về
phần bác , bác có đồng ý hay không tôi không hề quan tâm , chủ yếu là
bác phải trả lại hộ tịch cho cô ấy . Còn không , tôi sẽ trực tiếp dẫn
cô ấy đến tòa án khởi tố . . . . . .”
Anh luôn cho rằng chướng ngại lớn nhất sẽ là Huy Nam , không ngờ bây
giờ mới biết , anh quá sai lầm . Cha của Mun , ông ta chỉ cần danh
tiếng , hoặc là hình tượng trong giới chính trị . Còn chuyện hạnh phúc
của Mun , căn bản chưa hề quan tâm .
“Sao cậu lại ở đây , cút ngay cho tôi . . . . . .” Không biết là lần
thứ bao nhiêu ông lặp lại lời này !
“Nếu như không phải vì thân phận của Mun , bác cho rằng tôi sẽ xuất
hiện tại đây ?!” Tính tình dễ chịu gần như bắt đầu nổi sung .
Mun bất thần như một người gỗ , không chút tình cảm nhìn về cha mình ,
ông không chỉ một lần phá hư hạnh phúc của cô , làm sao cô còn có thể
lãng phí thời gian ?! Chẳng lẽ ông muốn nhìn con gái mình đau khổ cả
đời , ngu ngốc triền miên , ông mới vui mừng hay sao ?!
“Biến ngay cho khuất mắt tôi , nói cho cậu biết , Mun nhà chúng tôi sẽ
không ly hôn , cậu chẳng qua chỉ trêu đùa con gái tôi , Huy Nam mới là
một người chồng tốt , cút. . . . . .” Nói chuyện đồng thời toàn thân
run rẩy
“Như vậy đi , gặp bác tại tòa án !” Nếu như ông ta không phải là cha
của Mun , anh nhất định . . . . . . .
Gõ tỉnh đầu ông .
“Cậu tính mang con gái tôi rời khỏi đây ?! Đừng hòng láo xược . . . .
. .” Dứt lời , ra hiệu cho bốn vệ sĩ ở phía sau lưng
Bốn tên vệ sĩ liền vây quanh Tronie !
Anh giận đến nỗi giơ lên nắm đấm , khạc ra mấy chữ
:”Tôi-phải-mang-Tư-Vũ-rời-khỏi-đây !”
Ngày thứ nhất trở về thành phố này cũng đã nửa đêm , đến ngày thứ hai
đã là chủ nhật , kể cả chính quyền địa phương cũng không làm việc .
Ngày thứ ba mang theo Mun trở về Nguyễn  gia đòi lấy hộ khẩu , kết quả
đã bị ông ta hùng hổ ngăn cản .
“Vậy xem cậu có bản lãnh không đã !”
Mấy tên vệ sĩ chuẩn bị động thủ liền bị Tronie nhanh tay cho ăn một
đấm . Trước đây ở Mỹ , anh cũng từng lăn lộn , bụi đời đánh nhau đầu
đường khắp phố .
Lần lượt bốn tên vệ sĩ ngã xuống sóng xoài , thảm hại nằm trên mặt đất .
Anh nắm chặt quả đấm , chuẩn bị kéo Mun rời đi , sau cùng mới phát
hiện Mun đã bị dẫn đi nơi khác . ”Chết tiệt . . . . . .” Hiện tại cô
đang bị ngăn cách bởi tám tên vệ sĩ khác .
“Nếu cậu không đi khỏi đây , tôi sẽ kiện cậu tự ý xông vào nhà dân !”
Ông Nguyễn  tiếp tục nói
“Được . . . . . . tôi sẽ đi . . . . . .” Tronie nhíu mày , nhún vai
một cái . ”Nguyễn  ủy viên , bây giờ tôi mới biết , ông cũng là giang
hồ đấy !" . Trước khi đi anh cũng không quên châm chọc
“A . . . . . .” Mun hướng về phía lầu dưới gào thét , nước mắt rơi như
mưa . Anh ta , anh ta chấp nhận bỏ mình mà đi ?! Rõ ràng tình cảm của
anh ta chưa đủ sâu đậm , cho nên không thể giúp mình . . . . .
Đau lòng khổ sở , hồn vía phách Nguyễn  đi trở về phòng . . . . . .
Ba giờ sau , màn đêm bên trong biệt thự vang lên vài tiếng loạt xoạt
Trong phòng hộ vệ , từng người từng người ngã trên mặt đất , có tên
còn ngoắc nguyẩy kêu la
Tiếp đó có ba người lẻn đi lên lầu , tới phòng ngủ chính , bắt đầu ra tay .
Mới vừa đắm chìm trong giấc mộng , trên miệng ông Nguyễn  đã bị chặn
lại , sau đó liền hôn mê .
“Ok rồi , cậu nhanh giải cứu cho vợ tương lai đi !” Một trong hai
người áo đen vừa hành động , vừa cười nói.
“Cám ơn hai người , tôi thật vô dụng quá !” Tronie đùa cợt . Đây đều
là những người nổi tiếng đánh nhau , chính vì nhờ họ anh mới có thể
tiến vào biệt thự Nguyễn  gia . ”Làm phiền cậu giúp tôi tìm hộ tịch
của Nguyễn  Mun , ở đây quá lâu chắc tôi điên mất !”
Hai người áo đen cười cười , thủ thế ‘OK’ , chuyện này đối với bọn họ
dĩ nhiên dễ dàng , không đến năm phút đồng hồ ắt hẳn sẽ tìm ra
Tronie nhờ họ làm gì , bọn họ nhất định làm đó . . . Bởi vì khi còn
trẻ , ba người bọn họ có mối thâm giao .
Đá chọi đá chỉ có thể sử dụng đầu óc , ngày mai làm giấy ly hôn cho cô
ấy xong , nhất định anh sẽ đăng ký kết hôn một lượt
Đang đau khổ khóc lóc , Mun chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra . . . . . .
“A. . . . . .” Cô không tin phát ra tiếng kêu thật lớn , uất ức nước
mắt chảy nhiều hơn , dùng ánh mắt muốn tố cáo anh , tại sao có thể
không cần cô ?!
Mượn ánh đèn ngủ mờ nhạt , anh thấy rõ nước mắt trên mặt cô :”Oa , tại
sao em khóc ?! Ngày mai chúng ta còn phải đăng ký kết hôn , nhìn vẻ
mặt em như vậy sẽ rất khó coi . . .”
Tronie vừa trách cứ , vừa đem Mun ôm ngang ngồi ở trên giường :”Bây
giờ chúng ta phải nhanh chóng trốn khỏi đây , đi xa địa điểm này . Nói
cho em biết , nếu em đã đống ý lấy anh , về sau tuyệt đối không được
quay về nơi đây . Khi nào mẹ vợ nhớ đến em , anh sẽ để cho bà ta tới
thăm em . . . . . .”
“Oa oa . . . . . .” Mun cực vui đến nỗi khóc to .
Ngày hôm sau , anh trực tiếp cầm giấy ly hôn của Huy Nam lên chính
quyền địa phương , sau đó nhanh chóng đăng ký kết hôn cùng với Mun .
Nhìn vào hình đám cưới và tờ giấy kết hôn , cô kích động bụm miệng ,
nước mắt xúc động chảy ra , ướt nhẹp trên gương mặt ——
Tronie không quan tâm đến ánh mắt người khác , bàn tay ôm chặt Mun ,
dùng sức hôn sâu vào môi cô , nụ hôn kéo dài thật lâu ——
“Ha ha , cưới em thật vất vả , vậy thì anh càng phải yêu thương quý
trọng em hơn . . . . . .” Nói chuyện đồng thời không quên cười giỡn .
**************************
“. . . . . . Cảm ơn quý vị khán giả từ trước đến giờ đều luôn ủng hộ
và quan tâm đến tiết mục của tôi , tuy rằng sau này tôi sẽ không còn
phụ trách chuyên mục này , nhưng mà tôi vẫn tiếp tục thu thập tin tức
chính xác và chân thật nhất để phục vụ cho quý vị . Cuối cùng , tôi
mong ước cho các bạn xem đài có một cuộc sống ấm no , một công việc
thuận lợi , đạt nhiều thành công . Hẹn gặp lại . . . . . .”
Nói đến câu cuối cùng , thanh âm bắt đầu run rẩy , tròng mắt hơi ngấn lệ ——
“Mọi người cứ đi trước , tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một tý . . . . . .”
Đè nén tâm tư , cố gắng nói chuyện với nhân viên hậu trường .
Tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm tình của Khởi My , chủ động rút
lui ra ngoài , chừa lại không gi¬an trống trải cho cô ——
Ngón tay mảnh khảnh nâng lên , nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn bóng loáng .
Vì cái chức vụ này , cô đã bỏ ra rất nhiều công sức .
Trái tim bồi hồi xúc động , đây chính là nơi gắn kết cô sau đoạn ly
hôn . Từ lần đầu tiên ngồi vào nơi này , công việc của cô dần dần
thuận buồm xuôi gió . Thu thập tin tức , hình ảnh quần quật lo toan
báo cáo , cho đến việc thay đổi trang phục trên người , như thể hiện
lên trước mắt , giống như chỉ mới là ngày hôm qua .
Vừa nghĩ tới ngày mai phải rời bỏ vị trí này , trong lòng Khởi My có
chút chua xót , bất chợt rơi lệ . Giữ không được , bỏ không xong , đây
không phải là tính cách của mình , khóc , phải chăng là quá dư thừa ?!
Nhanh chóng quệt đi những giọt nước mắt trên mặt bàn , không muốn lưu
lại bất kỳ dấu vết khổ sở .
Chỉ với một động tác nhỏ cũng khó qua được tầm mắt của anh , cánh cửa
trường quay chậm rãi mở ra :”Nếu như không thể bỏ được , thì cứ tiếp
tục công việc , anh luôn ủng hộ em !”
Mặc dù anh hy vọng cô sớm dành thời gian cho gia đình nhỏ , nhưng cũng
không muốn tước đoạt niềm vui của cô .
“Đây là quyết định của em , em không hề hối hận. . . . . .” Khởi My
dùng đầu ngón tay lau sạch nước mắt trên mặt , hít mũi một cái . "Bất
chợt từ bỏ , nên hơi xa lạ , những chuyện khác không thành vấn đề !”
Văn Khánh trầm mặc không đáp , vươn cánh tay về phía Khởi My , chợt
giở lòng bàn tay lên . Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt , giống
như có thể nắm giữ tất cả , mỉm cười , đặt tay của mình lên lòng bàn
tay của anh .
Bàn tay nhỏ bé lập tức bị bàn tay to nắm chặt .
Anh dùng sức kéo cô , đồng thời tay cao lên , khiến cô thuận thế ,
xoay tròn giống như một điệu valse , nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực anh
:”Vậy chúng ta về nhà . . . . . .”
Ánh đèn mờ rọi thẳng vào gương mặt anh , khiến tròng mắt anh càng thêm
quyến rũ , Khởi My lập tức bối rối . Giống như cảnh tượng của nhiều
năm trước , trong màn mưa mịt mù , anh chủ động đi vào vũng nước bế cô
Cảm xúc nhất thời đâm xuyên qua tim , khiến Khởi My rung động đến rơi
nước mắt . Cô không muốn xem nơi đó là ‘nhà’ , chỉ sợ niềm tin đặt vào
quá sâu , một mai có thể từ đó đi ra . . . . . .
Và . . .
Anh không cần cô nữa
“Vâng . . . . . . Chúng ta trở lại biệt thự . . . . . .”
Văn Khánh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang khá mâu thuẫn trước
mắt , trong lòng trở nên khó chịu , dịu dàng giảm mất một nửa . Hừ ,
cô ấy bao giờ mới chịu tin tưởng lời nói của mình ?! Mặc chuyện quá
khứ thế nào , chẳng phải anh từng nói qua là anh rất thích cô sao ?!
Cũng từng nhục mặt bảo rằng 'anh rất yêu em' ?! Bộ dạng này của cô như
thể so sánh những lời nói kia ngang với phân chó ?!
Tốt , nếu như em đã không tin , anh sẽ khiến em bỗng chốc khổ sở !
Sợ bên ngoài vẫn còn người túc trực ,Khởi My đột nhiên rời khỏi lồng
ngực Văn Khánh , ít nhiều phải bảo vệ hình tượng của mình , không thể
cứ thế mà tay trong tay với anh , nếu như bọn họ bị bắt gặp , khác nào
tiếp tục trở thành chủ đề bàn tán ?!
Văn Khánh rất phối hợp , một trước một sau đi ra khỏi phòng phát thanh
Nhìn bóng lưng thanh lịch lại đoan trang , anh quệt quệt khóe môi ,
nghĩ đến kế hoạch tối hôm nay , ánh mắt thâm thúy liền trở nên xảo
quyệt , trong lòng càng thêm đắc ý
Ha ha ~ trở về phòng , anh sẽ khiến cho con người tao nhã lạnh lùng
như tượng sáp kia trở nên phóng đãng , muốn biến cô thành một người có
một không hai , quỳ gối năn nỉ trên giường nói yêu thương mình . . . .
. .
Ngồi vào trong xe , thừa dịp thắt dây an toàn cho Khởi My , cánh tay
to lớn đồng thời cọ xát bầu ngực căng tròn .
“Khó chịu thật . . . . . .”
“Tại sao lại khó chịu ?!” Lo chú tâm đến chuyện khác khiến Khởi My
không để ý tới hành động vưa rồi , càng không cảm giác được gì !
“Mùa đông em mặc đồ nhiều quá , đã vậy nội y cũng thế , không mấy mềm
mại . . . . . .” Nói một cách vô tư lự không chút ngượng ngùng !
“Ghét , anh lo mà lái xe đi !” Mặt cô chợt ửng hồng lên , cái người
này . . . . . . tại sao giờ phút nào anh ta cũng cuồng dâm như vậy . .
. .
“Mặc loại áo lót bình thường đó nhất định không được thoải mái , thật
không hiểu nổi em đang nghĩ gì ?!” Đường cong trên thân thể cô ấy quả
thật quá hoàn hảo , khiến anh chợt nhớ tới 'thứ đồ ăn mềm mại' (Ý nói
bánh bao đó bà con _._!)
Cô không thèm để ý đến lời nói kia , nhắc đi nhắc lại , rõ ràng là có
ý định tính lợi dụng mình ?! Không mặc áo lót ?! Chưa bao giờ nghe qua
phụ nữ đi làm mà lại không mặc áo lót !
“Bản thân mình còn không chăm sóc được , thể nào hình dáng của chiếc
áo lót cũng giống như vậy !” Một bên lái xe , một bên phê bình . Cứ
tưởng cô ấy khôn khéo , thật ra là rất ngu ngốc . Anh cố ý nói như vậy
chính là muốn khen vòng 1 của cô , có điều độ ngốc kia chỉ càng gia
tăng chứ không thuyên giảm
“Vâng , em biết anh là chuyên gia trong lĩnh vực này !” Khởi My mỉa
mai nói . Là người từng trải cộng với việc anh quen biết bao nhiêu cô
gái , việc tặng quần áo kể cả nội y cũng là một chuyện bình thường ,
điểm này cô có thể thẩm thấu khá rõ !
“Cũng tàm tạm . . . . . .” Văn Khánh lắc đầu cười . Mặc dù không nhìn
người bên cạnh , nhưng anh biết được biểu tình người kia suy nghĩ cái
gì !
“Em chán ghét anh , bắt đầu từ bây giờ trở đi em không muốn nói chuyện
cùng anh nữa , Ok ?!” Khởi My dịu dàng mở miệng , nhưng trên thực tế
trong lòng rất lo lắng , tức giận , tại sao anh ta có thể ở trước mặt
mình trơ trẽn nói lời lãng mạn như kẻ đa tình ?!
“E hèm , đâu phải là em chỉ mới quen anh có một hai ngày ?! Đáng ra
phải hiểu rõ con người anh chứ . . . Không nên tức giận , tức giận sẽ
mất đi giá trị bản thân . Dù cho có nói thế nào , em cũng là mẹ của
Huy Khánh , anh luôn luôn dặn lòng phải đối xử đặc biệt với em !” Ừ ,
trước tiên là phải trêu chọc cô ấy bực tức , sau đó bất ngờ đưa đến
tin vui . Loại cảm giác này thật sự khiến con người ta cảm động , vô
cùng lãng mạn , không phải sao ?!
”Vậy ý của anh là . . . sau này sẽ có một phụ nữ khác ?!” Miễn cưỡng
duy trì vẻ mặt mỉm cười , trái tim bắt đầu vỡ nát .
“Ừ. . . . . .” Lái xe vào khu biệt thự , Văn Khánh cố ý thả chậm tốc
độ , bộ dáng muốn nói lại thôi . ”Thật ra thì có một chuyện anh muốn
nói cùng em . . . . . . Hi vọng em có thể chuẩn bị tâm lý !”
“. . . . . .” Mặt không chút thay đổi , cặp mắt chăm chú nhìn anh .
Đầu óc cô dường như rơi vào trạng thái chân không , so với việc từ bỏ
chức vụ kia không hơn là mấy , có điều , dư âm này sẽ mãi kéo dài ——
“Anh nói đi . . . . . .” Thanh âm bắt đầu run rẩy , anh ta thừa nhận ,
thừa nhận rằng sẽ có người khác .
Sợ , cái sợ của cô ấy đã lan truyền đến nổi khẩn trương , bộ dạng này
khiến anh cảm thấy hài lòng , tâm tình vui sướng lâng lâng .
Dứt khoát dừng xe vào bên lề , tiếp theo là màn trình diễn khó khăn . . .
Anh mở to hai mắt , tròng mắt có chút bứt rứt , khiến cho đối phương
nhìn vào không thể phân biệt thật giả . ”Anh muốn nói cho em biết một
chuyện . . . . . . Thật ra anh muốn kết hôn . . . . . . Dự định để cho
Huy Khánh có một người mẹ . . . . . .”
Câu nói của anh nhẹ tựa tơ hồng , nhưng lại giống như mảng bom rơi
xuống đầu cô , oanh tạc khiến cô ngất ngây , cơ hồ đực mặt ra ——
“Xin lỗi em , đáng ra anh nên nói sớm . . . . . .” Thanh âm cùng với
vẻ mặt càng thêm áy náy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top