Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Chung Quốc bước thật nhẹ vào phòng thay đồ, cậu mang theo chút hoảng hốt mà nhìn qua khe cửa. Không có động tĩnh gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, lại thấy an tâm chút.

"Tuấn Chung Quốc, mày thật vô dụng."

Chung Quốc âm thầm mắng chính bản thân mình. Từ ngày cậu hướng Tại Hưởng nói ra lời "Tỏ tình chân thành", sau đó không biết là vô ý hay cố tình mà cậu luôn lẩn tránh anh. Không phải là cậu xấu hổ vì đã tỏ tình với anh như vậy mà chính là cậu muốn cho anh thêm một chút thời gian cũng như khoảng cách. Để anh có thể xác định lại tình cảm của mình, nhìn thẳng vào tình cảm của mình, suy nghĩ một cách cẩn thận, anh có thực sự thích cậu hay không? Hay chỉ là loại tình cảm nhất thời nảy sinh trong giây phút u mê.

Cậu đã yêu anh 15 năm. Từ chỉ biết đứng từ xa mà nhìn anh, nhìn thấy mà không thể chạm đến, rồi cùng nhau sống chung dưới một mái nhà, đến bây giờ vô cùng thân thiết mà hôn môi. Cậu phát hiện, nguyện vọng của cậu càng ngày càng lớn, khát vọng có được anh càng ngày càng càng mãnh liệt, cho nên, cậu sẽ chậm bước. Yêu thương anh nhiều đến như vậy, như là đã lấy đi hết tâm trí, sức lực của cậu, cậu cũng không còn đủ sức để cùng anh chơi trò mèo vờn chuột trong trận chiến tình yêu này. Nếu như anh đối với cậu không phải là thành tâm, cậu còn có cơ hội kiểm tra lại sao, mà bất luận anh như nào, cậu đều tôn trọng quyết định của anh. Nghĩ nghĩ, Chung Quốc đối chính mình mà bất đắc dĩ nở nụ cười. Chính mình đã trải qua bao đau khổ mà chờ đợi mười lăm năm, thật vất vả mối quan hệ của anh và cậu mới tiến được một bước.

Cậu lùi bước, kiễng mũi chân, lấy từ trên giá treo chiếc sơ mi màu lam, ngắm nhìn chiếc áo sơmi, cậu có thể tưởng tượng bộ dáng khi anh mặc nó. Thời gian không còn sớm, cậu phải nhanh chóng chuẩn bị quần áo mới được, bởi vì anh ấy sắp dậy rồi. Cậu xoay người, khi chuẩn bị lấy chiếc quần dài, Tại Hưởng lõa thể nửa trên cứ thế đứng sừng sững ở trước mặt cậu!

"Tại Hưởng!"

Chung Quốc bị dọa mà nhảy dựng lên, lùi sau mấy bước, không nghĩ tay anh đã kịp ôm trọn vòng eo cậu.

"Gần đây em rất bận sao? Tựa như lâu rồi chưa có chạm em?"

Thanh âm Tại Hưởng khàn khàn mà từ tính làm cho Chung Quốc trong lòng một trận tê dại.

"Em . . à"

Chung Quốc chột dạ cúi đầu.

"Em đang phải chuẩn bị cho bộ sưu tập thời trang quý tới, rất là bận."

Tại Hưởng vừa nghe xong, liền kéo eo cậu gần mình hơn, cả người cậu như dính trên người anh. Tiếp xúc quá mức thân mật làm cho hô hấp của Chung Quốc trở nên gấp gáp .

"Em lại gầy."

Tại Hưởng sắc mặt trầm xuống.

"Tuy rằng bận việc nhưng em cũng nên chú ý chăm sóc thân thể chút."

Anh dặn dò .

"Em biết."

Chung Quốc nhẹ giọng nói, bị Tại Hưởng ôm eo quá chặt làm cho cả người cậu nóng bừng lên.

"Là em đang chọn quần áo giúp anh sao?"

Tại Hưởng nhìn thấy áo sơ mi trong tay Chung Quốc.

"Để anh thành người mẫu cho em luôn đi."

"Hả?"

Chung Quốc trừng mắt nhìn, tựa như đang tiêu hóa từng chút từng chút một câu nói của anh. Trong đôi mắt của Tại Hưởng hiện lên vẻ trêu đùa.

"Trực tiếp coi anh là người mẫu không phải thử đồ sẽ nhanh hơn sao? Quần áo mặc trên người anh, hợp hay không hợp, nhìn là hiểu ngay."

Kỳ lạ, theo hiểu biết chuyên nghiệp của Chung Quốc, làm sao lại cần một người mẫu chứ?

Là anh cố ý, cố ý muốn có thời gian ở bên cậu nhiều hơn một chút, cố ý muốn trêu đùa cậu một chút, cố ý muốn nhìn cậu bởi vì thẹn thùng mà hai tai đỏ bừng lên.

"Không còn sớm nữa."

Tại Hưởng nhìn Chung Quốc đang bất động mà có "hảo tâm" nhắc nhở.

" Em. . ."

Chung Quốc càng siết chặt áo sơmi. Bình tĩnh chút nào, cứ coi như anh là một mẫu nam bình thường đi, cậu có thể mà. Cậu hít sâu một hơi, cởi bỏ từng chiếc cúc trên áo sơmi, bắt đầu đem áo sơ mi đến mặc trên người "mẫu nam". Động tác của cậu cực kỳ dứt khoát, dù sao thì thay quần áo nhanh nhất cho người mẫu cũng là bài học bắt buộc khi cậu học về thiết kế mà; nhưng mà, dù cậu có chuyên nghiệp thế nào nhưng khi giúp anh thắt nút lại gặp một vấn đề nho nhỏ.

Mà cái này là tại Tại Hưởng không tốt, ai bảo đôi mắt diều hâu của anh cứ nhìn cậu chằm chằm cậu, không một giây nào dời mắt, hại cậu không thể khắc chế mà tim đập loạn lên, ngay cả mấy ngón tay cũng không nghe theo cậu. Cuối cùng thì, đến chiếc cúc gần cổ, cậu cố cài thế nào cũng không thể vào, Chung Quốc tức giận mà ngẩng đầu, lườm anh một cái.

"Anh chưa làm bất cứ gì hết mà."

Tại Hưởng thấy thật buồn cười, mở lời trước giải thích. Thì ra muốn cậu nổi điên rất dễ.

"Ai nói anh chưa hề làm gì? "

Chung Quốc rõ là đang lườm anh.

"Nếu là người mẫu sẽ không nhìn chằm chằm em như thế."

"Anh nhìn em chằm chằm, em sẽ ngượng ngùng sao?"

Tại Hưởng mặc cậu đang lườm mình, vẫn không nhúc nhích. Lần đầu tiên phát hiện ra, cậu cũng rất thú vị. Như thế này, làm sao bảo anh trả lời được đây! Chung Quốc lại cắn môi, chấp nhận mà buông tay, tiếp tục chiến đấu với chiếc cúc tiếp theo, bởi vì cậu thừa biết, cậu mà đấu kiên nhẫn với anh, chỉ có thua thảm hại. Cuối cùng cậu cũng hoàn thành việc cài cúc, cậu xoay người mang đến một bộ vest, lại nhìn thấy trên người anh là chiếc quần ngủ giản dị, nó khiến cậu ngây ngẩn người. Không phải là đầu tiên cậu sẽ giúp anh thay quần đấy chứ, sau đó sẽ giúp anh mặc quần? Tựa hồ nhìn ra Chung Quốc đang xấu hổ cùng do dự, Tại Hưởng mở miệng .

"Em đã từng nhìn người mẫu tự mình thay đồ chưa?"

Sau đó, Chung Quốc mặt như phát hỏa. Đem quần ném qua bên Tại Hưởng rồi bước đi.

Ngày hôm sau, xe đi đến một ngõ hẹp, nơi này là một khu dân cư cao cấp, mà Tại Hưởng lại dừng xe ở khu gần đó.

" Ăn đồ ăn Nhật Bản được chứ?"

Sau khi hai người xuống xe, Tại Hưởng ngỏ lời.

"Đương nhiên được."

Chung Quốc trả lời nhẹ nhàng, đã chở cậu đến đây, cậu còn có thể nói không được sao. Trên mặt anh lại hiện nụ cười càng khiến đôi mắt anh trở nên thâm sâu, anh lại còn nắm tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nhưng vẫn như những lần khác, tim cậu không ngừng nhảy múa. Tại Hưởng trước bao người mà công khai thân mật làm Chung Quốc ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, nhưng mà cậu cũng không nỡ buông tay anh.

"Tổng giám đốc Kim, hoan nghênh ngài đã tới, chỗ của ngài đặt đã được chuẩn bị sẵn."

Ra đón khách là một nữ nhân mặc trang phục ki-mô-nô, mặc dù đã có tuổi, nhưng nhìn rất phong vận.

"Vị này chính là. . ."

Bà chủ mỉm cười với Chung Quốc.

"Vợ tôi."

Tại Hưởng thấp giọng trả lời, càng siết chặt tay Chung Quốc.

"Chào cậu, hoan nghênh hoan nghênh."

Trong mắt bà chủ rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng là bà đã che dấu rất khá.

Bởi vì ngoài Trần Khanh, bà cũng chưa từng thấy Tại Hưởng mang người khác tới nơi này, càng không nói đến vị phu nhân "Hữu danh vô thực" này, bảo bà sao có thể không ngạc nhiên chứ?

"Phu nhân rất đẹp."

Bà chủ thật tình ca ngợi.

"Em ấy chính xác là rất đẹp."

Tại Hưởng cũng đồng tình tán thưởng, một chút khiêm tốn cũng không có.

"Kim Tại Hưởng?"

Không đoán được anh sẽ trả lời như vậy, Chung Quốc e thẹn mà cười cười với bà chủ. Bà chủ cũng rất ý tứ mà mỉm cười trấn an Chung Quốc. Bà nhận thấy người xinh đẹp nhất mà Kim Tại Hưởng yêu đã xuất hiện- Chung Quốc, dễ dàng mà có thể đem so sánh với Trần Khanh, thật là không sánh được vẻ đẹp thánh thiện của cậu mà. Bà cũng bắt đầu hoài nghi, vì sao lúc trước Tại Hưởng lại lựa chọn Trần Khanh. Nhưng đến giờ phút này bà tuyệt đối tin tưởng, Chung Quốc đã chậm rãi mà chiếm được trái tim của Kim Tại Hưởng. Bởi vì bà dễ dàng nhìn thấy sự ôn nhu cùng quan tâm hiếm có ẩn hiện trong đôi mắt của Kim Tại Hưởng.

"Có gì không ăn được sao?"

Bà chủ lên tiếng hỏi. Cửa hàng này không có thực đơn, tất cả các món ăn đều là do đầu bếp tự quyết định.

"Mấy món của vợ tôi không cần cho thêm cà rốt. Em ấy cũng không thích ăn đồ hải sản hay cá tươi, còn nữa, cho mù tạt ít một chút."

Kim Tại Hưởng phân phó, anh không nói về món ăn của mình, vì bà chủ biết rõ khẩu vị của anh.

"Được."

Bà chủ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Muốn uống một chút rượu nhẹ chứ?"

"Cứ mang một chai đến là được rồi, tửu lượng em ấy không được tốt."

Tại Hưởng nhìn về phía Chung Quốc, ánh mắt mang theo một tia trêu chọc.

"Sẽ đến ngay, chờ chút nha."

Bà chủ lui xuống.

"Sao anh lại biết những gì em không thích ăn?"

Chung Quốc tò mò nhìn anh, cậu còn tưởng rằng anh chỉ biết là cậu không ăn được cà rốt.

"Chẳng lẽ cũng là anh quan sát được?"

Cậu cũng đâu cùng anh ăn món ăn Nhật Bản lần nào chứ.

"Là em nói."

Tại Hưởng thẳng thắn.

"Em?"

Chung Quốc bĩu môi.

"Em nói lúc nào vậy?"

"Thì mỗi lần em làm bữa sáng 'phục vụ' anh."

Anh cố ý nói những lời này thêm mờ ám.

". . ."

Chung Quốc không nói gì. Thật vậy chăng? Là tự mình nói ra sao? Mỗi ngày cậu đều cùng anh nói luyên thuyên thật sao? Vậy sao một chút ấn tượng về chuyện này cũng không có?

"Em... còn nói gì nữa không?" Cậu thử hỏi.

"Không nhiều lắm."

Tại Hưởng rõ là đang rất đắc ý, khóe môi cũng đã hơi nhếch lên, nhưng tuyệt đối không lộ ra ngoài. Không nhiều lắm? Nhìn cái biểu tình đắc ý kia, có trời mới tin. Chung Quốc hờn giận mà chu môi, cậu tưởng rằng mỗi sáng sớm đều là "Điệp đối điệp" (điệp viên đối điệp viên), người biết tin tình báo không phải chỉ mình cậu thôi sao. Từ khi nào cậu lại trở thành đối tượng đi cung cấp thông tin vậy?

"Không hy vọng anh sẽ hiểu rõ về em hơn sao?"

Tại Hưởng nhìn thẳng vào mắt cậu, không cho cậu né tránh. Câu hỏi của anh làm cho Chung Quốc bật cười.

"Anh muốn tìm hiểu về em sao?"

Ánh mắt cậu cũng không hề né tránh, nhưng tim cậu lại bắt đầu đập loạn.

"Bây giờ bắt đầu chắc cũng không tính là muộn đi."

Anh đưa ra một đáp án như một lời khẳng định chắc nịch khiến Chung Quốc ý cười càng sâu. Trước khi Chung Quốc kịp trả lời, bà chủ đã bắt đầu mang đồ ăn lên. Anh tạm thời bỏ qua cho cậu, cẩn thận giúp cậu đảo đều mù tạt, rẽ xương cá nướng, chần thịt bò. . .Mọi cử chỉ quan tâm tỉ mỉ của anh cậu đều để mắt, cũng không muốn ngăn cản. Bởi vì cậu biết, anh là người không cho người khác cơ hội cự tuyệt, mà cậu cũng không muốn cự tuyệt sự quan tâm của anh. Có thể cùng anh chọn lựa món ăn, cùng nhau ăn ở một nhà hàng đã là một ước từ rất lâu của cậu. Không nghĩ đến hôm nay đã trở thành hiện thực; có đôi khi cậu sợ, sợ mình đang sống trong một giấc mộng dài.

"Nào, chúc mừng sự khởi đầu tốt đẹp của chúng ta."

Tại Hưởng rót rượu đầy hai chén, sau đó nâng hai chén lên.

"Chúc chúng ta có một khởi đầu tốt đẹp."

Chung Quốc vui vẻ nói, nâng chén cùng cạn ly.

"Cụng ly."

Hai người ngửa đầu uống một hơi uống sạch.

"Thêm một ly nữa."

Cậu nâng chén đưa về phía anh.

"Không được."

Tại Hưởng từ chối .

"Tửu lượng của em không tốt."

Bộ dáng say rượu lần trước của cậu, thế nhưng anh nhớ rõ từng chút một.

"Hai chén thôi mà, sẽ không say."

Chung Quốc cam đoan, kỳ thật chính cậu cũng không dám chắc. Nhưng đêm nay cậu thấy rất vui vẻ, cậu muốn được chúc mừng.

"Không được."

Tại Hưởng vẫn không nhượng bộ.

"Nếu đêm nay em uống say, anh sẽ không giống như lần trước, chỉ đơn giản hôn em đâu."
---------------------------------------
Vote up nha mn
Và cày view cho lên 200m đi thôi, view tăng rất chậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nguoc#vkook