Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Số của Phác Chí Mẫn đúng số chó. Thử nghĩ xem, đêm qua còn nhảy múa cùng với Kim Tại Hưởng mà bây giờ lại bị một cơn hành hạ cậu đến sống chết cũng bằng.

Phòng bệnh.

Đôi mắt cậu mơ màng xen lẫn sự sợ hãi, cậu khẽ khều khào.

- Hưởng.

Anh nhướng mày nhìn cậu. Trông anh có vẻ không lo lắng cho cậu lắm? Lầm to rồi! Chỉ là anh không thể hiện ra bên ngoài mà thôi, nếu như anh làm vậy thì liệu anh hay là người đang nằm trên giường bệnh chuẩn bị vô phòng phẫu thuật, ai mới là người lo sợ nhất?

- Mặc dù là vợ chồng trên danh nghĩa, anh cũng nên an ủi em một chút.

- Em yên tâm, nếu em chết sẽ có hàng ngàn người khác thay em yêu anh.

- Anh không còn câu nào tử tế hơn sao?

- Vậy thì nếu em chết, tất cả người phụ nữ trên thế giới này sẽ thắp hương cho em vì biết ơn đã để lại một người đàn ông vô cùng quyến rũ như anh đây.

- Em nên gọi anh là Kim Tự Sướng!

- Chẳng ai quan tâm chồng của em như nào đâu, chỉ cần chồng em đẹp trai và có tiền là được rồi.

Anh nháy mắt với cậu.

- Kim Tại Hưởng, anh nói tiếng chó!

- Được, vậy anh nói tiếng người cho em nghe.

Anh cười rồi hét lớn.

- Gia đây nói cho các người biết! Vợ gia có chết thì tất cả các người đều bị cho xuống hồ cá nhà gia hết, rõ chưa.

Tất cả bác sĩ nghe xong đều sợ đến bủn rủn tay chân.

Phác Chí Mẫn nhìn thấy họ sợ thì chợt khẽ cười, đến cả bác sĩ anh cũng dọa cho bằng được.

Kim Tại Hưởng ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc cậu rồi dịu dàng nói: "Thần Chết có đến tìm em thì anh cũng một tay cho lão xuống hồ cá nhà anh luôn"

Cậu bĩu môi: "Ở Anh làm gì có hồ cá"

- Anh đảm bảo với em, hồ cá ở đây nhiều gấp bội cái hồ cá ở Kim gia.

Thánh thần ơi, hóa ra cái tư tưởng yêu thích cá ăn thịt người của Kim Tại Hưởng là được di truyền từ nước Anh này tới.

Đã đến giờ phẫu thuật, một vị bác sĩ nói.

- Mr. Krisie, đã đến giờ phẫu thuật rồi.

Kim Tại Hưởng mải mê nói chuyện với Phác Chí Mẫn cũng quên chuyện quan trọng này. Anh an ủi cậu vài câu rồi để cậu được đưa vào phòng phẫu thuật.

Ngoài hàng ghế chờ, Jessi đã ngồi đó cùng anh.

- V, con yêu Phác Chí Mẫn thật rồi.

Kim Tại Hưởng quay mặt nhìn bà. Jessi mỉm cười nói tiếp.

- Thậm chí còn rất sâu đậm. Mỗi lần ở cạnh thằng bé, con như một người khác vậy, luôn bày trò để thằng bé được vui. Còn ở Hắc đạo thì họ nghĩ về con cũng chỉ liên tưởng tới sự chết chóc, những chiếc răng nanh sắc nhọn của loài cá Piranha. Chỉ là mẹ không mong con toàn tâm toàn ý yêu thằng bé, tình yêu vốn dĩ là thứ giết chết chính mình đầu tiên.

Kim Tại Hưởng cười nhẹ, nói: "Chỉ cần là em ấy, con có thể làm tất cả"

Câu nói này của anh thật sự không khác gì lời nói của Kim Tiêu lúc xưa từng nói với bà: "Chỉ cần là em, anh có thể làm tất cả"

Anh chẳng quan tâm gì ngoài việc đếm từng giây từng phút đang trôi qua, chỉ mong mọi thứ được thuận lợi.

Jessi Krisie nhìn anh, bà lắc đầu thở dài rồi rời đi. Quản gia đứng ngay cổng bệnh viện đợi sẵn ở đó.

- Phu nhân, thuốc giải chế tạo thành công. Chỉ là. . .

- Làm sao?

- Chưa được thử nghiệm trên con người, nếu lỡ có chuyện với. . .

- Để đó, ta tự thử.

Quản gia cả kinh, vội vã nói.

- Phu nhân, chuyện này thật sự không thể, nếu người lỡ có chuyện thì phải làm sao. Xin đừng liều mạng như vậy phu nhân à.

- Nếu vậy thì là ý trời rồi, cứ làm theo lời ta nói.

- Vâng.

Quản gia cúi người rồi đưa bà trở về nhà.

Jessi Krisie đứng nhìn ánh bình minh đang làm cho bầu trời đỏ rực kia, trong lòng thầm tự hỏi, đã bao lâu rồi bà tự giam mình trong bóng tối, bao lâu rồi?

Một lúc sau bà tháo đôi găng tay ra, từng lớp da nhăn nheo hiện rõ trước mắt trái ngược lại với bàn tay trái, vô cùng đẹp đẽ. Bàn tay phải của bà đã bị bỏng nặng và thoắt ẩn thoắt hiện một mảnh chip nhỏ trong đó.

Giọng bà có chút nghẹn ngào: "Kim Tiêu, thấy không, Hưởng bây giờ nó giống hệt ông như lúc trước, một người đàn ông vô cùng chung thủy, tôi chỉ sợ rồi nó sẽ kết cục như ông mà thôi. . ."

3 tiếng trôi qua. Ánh đèn ở phòng phẫu thuật đã tắt đi, Phác Chí Mẫn vẫn còn hôn mê được đưa ra.

- Mr. Krisie, hiện tại con chip được lấy ra chỉ còn chất độc bên trong thì không thể làm gì. Chúng tôi xin lỗi ngài.

- Không sao, như vậy làm được rồi.

Dứt câu thì anh chạy theo cậu vào phòng bệnh.

_

Mơ mơ màng màng một lúc thì cậu đã lấy lại được tỉnh táo, hiện tại cậu đã được đưa về nhà. Ngước nhìn lên đồng hồ, bây giờ là 3 giờ sáng ngày thứ hai sau khi cậu phẫu thuật.

Phác Chí Mẫn dời ánh mắt xuống người đang nắm chặt lấy đôi tay cậu, anh gục người ngủ bên cạnh giường. Cậu khẽ phì cười, đến lúc ngủ cũng không thể dịu dàng, mặt thì cau có môi thì mím chặt. Kim Tại Hưởng, anh đang định dọa ai vậy hả?

Thấy anh có chút cử động liền giả vờ ngủ tiếp. Anh đưa tay lên trán cậu rồi nói: "Đã hạ sốt".

Suốt hai ngày nay cậu bị sốt cao, bác sĩ liên tục bị anh hù dọa đến muốn chết đi sống lại. Kể từ lúc cậu sốt cao, anh túc trực 24/7 bên cậu. Lần này, vất vả cho anh rồi.

Đôi bàn tay ấm áp của anh chợt di chuyển xuống cái má của cậu, nhéo một cái. Cậu nhăn mặt liền mở mắt: "Anh định mưu sát vợ mình sao?"

- Anh chỉ đang thử xem em diễn hay đến nào thôi, hóa ra chỉ có nhiêu đó.

Cậu xấu hổ nhìn anh, cái tên này lúc nào cũng nhìn thấu cậu.

- Có đói không?

Cậu gật đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn anh.

- Anh gì đó cho em ăn.

Cậu cả kinh.

- Em yên tâm, dở cách mấy thì em vẫn ăn được.

Sau khi anh bước xuống nhà thì cậu đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống nhà ăn. Vừa đi vào nhà ăn thì cậu đã thấy anh đeo tạp dề đứng đó loay hoay với nồi cháo thơm lừng. Thật sự ra dáng một người chồng, tim cậu rung động hoàn toàn.

Một lúc sau đã có một tô cháo thơm ngon trước mặt cậu.

- Anh nấu thật sao?

Anh nhướng mày nhìn cậu.

- Không, anh chỉ cắt cà rốt bỏ vào mà thôi.

!!!

Hảo cảm rơi xuống cực âm!!!

Nhưng.

- Anh biết cắt cà rốt là được rồi. Vì đẹp trai nên trẫm tha cho đấy.

Hai người nhìn nhau cười vui vẻ, chẳng bao lâu cậu đã ăn xong. Khoảng hai ba bát cháo gì đấy với một ly sữa nóng. Wow, no căng bụng cậu rồi.

_

Phác Chí Mẫn ngồi ở phòng khách, tay cứ xoa bụng, gương mặt nhăn nhó kiểu gì ấy. Anh lo lắng lại gần, hỏi.

- Em đau ở đâu sao?

- Không phải.

- Vậy em làm sao?

Anh nhịn cười nhìn cậu, không phải đau thì sợ mập rồi còn gì?

- Ăn như vậy sẽ béo lên mất.

Ting.

Thấy chưa, Kim Tại Hưởng thiên tài đã đoán đúng.

- Béo thì anh càng mừng ấy chứ.

- Béo xấu.

- Riêng em thì đáng yêu. Miễn bàn, no table!

Cậu cười khúc khích với câu nói của anh.

- Anh nghiêm túc được không . . . haha . . . mệt chết mất.

- Em béo thì anh chẳng sợ, chỉ sợ em quá đẹp như đêm vũ hội lần trước. Bao nhiêu ánh mắt nhìn em, ngưỡng mộ có, đầy sự dục vọng cũng có, anh muốn móc mắt bọn chúng hết tất! Vì Tại Hưởng anh đây sợ sẽ bị mất vợ đấy, em hiểu không?

Phác Chí Mẫn ngượng ngùng nhìn anh, rồi cả hai cùng nhau bật cười. Đúng là số cậu là số chó nhưng xem ra có ông chồng như vậy, thì cậu sẽ là loài chó đắt tiền nhất rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top