Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ Tiêu, có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng cần phẫu thuật gấp." Cô y tá chạy vào phòng cậu thông báo.

Phác Chí Mẫn ngước đầu lên nhìn rồi gật đầu, cùng chạy ra ngoài. Hiện ra ngay trước Phác Chí Mẫn chính là Lý Kiệt Luân, người toàn máu nằm trên giường bệnh. Cây bút trên tay cậu vô thức rơi xuống.

"Bị chấn thương đầu nghiêm trọng, xuất huyết vùng bụng thưa bác sĩ."

"Đưa vào phòng phẫu thuật."

"Bác sĩ Phác, bệnh nhân này cứ cầm mãi đồng hồ trên tay không chịu buông."

Một bác sĩ đang cấp cứu cho Lý Kiệt Luân kêu lên. Phác Chí Mẫn đi đến, nhìn cái đồng hồ trên tay anh. Chẳng phải cậu đã vứt nó ngay tượng "Ba lời nói dối" rồi sao?

"Chí . . Mẫn."

Lý Kiệt Luân yếu ớt kêu tên cậu. Phác Chí Mẫn không nói không rằng, bước đến lấy cái đồng hồ trên tay anh ra.

"Mau. Chuyển vào phòng phẫu thuật."

Phòng phẫu thuật.

"Chấn thương sọ não ở vùng bên trái, dập phổi, mất máu quá nhiều."

Tình hình của Lý Kiệt Luân bây giờ không khả quan, tỉ lệ tử vong và tỉ lệ cứu sống ngang nhau. Phác Chí Mẫn cố gắng hết bình tĩnh, tập trung phẫu thuật.

Mười ba tiếng chiến đấu trong phòng phẫu thuật, cố gắng giữ níu lấy sinh mạng khỏi tay tử thần. Cuối cùng, cơn nguy kịch cũng đã qua. Phác Chí Mẫn bước ra khỏi phòng phẫu thuật, đôi bàn tay vẫn còn run run.

Nhìn chiếc đồng hồ nằm gọn gàng trên bàn làm việc. Xung quanh đều dính máu, mặt đồng hồ bị vỡ nát, kim đồng hồ cũng dừng lại. Tại sao nó lại nằm trong tay anh? Tại sao lại nắm chặt nó mặc kệ bản thân đang bị thương nghiêm trọng thế này? Câu hỏi chạy tung trong dòng suy nghĩ của cậu.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Phác Chí Mẫn nhìn tên người đang gọi, ánh mắt liền dịu dàng hẳn đi.

"Anh nhớ em."

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng nói.

"Ừm."

Ý cậu là em cũng thế nhưng không cần nói, người bên kia biết như nào mà.

"Anh đã gọi em gần 100 cuộc gọi, em định bức chết anh sao?"

Phác Chí Mẫn lục lại lịch sử cuộc gọi. 92 cuộc gọi nhỡ.

"Hôm nay em có ca phẫu thuật gấp."

"Anh biết, là Lý Kiệt Luân." Thanh âm anh có chút đè nén.

Phác Chí Mẫn sững người, làm sao anh có thể biết.

"Em nghỉ ngơi đi. Anh yêu em."

Phác Chí Mẫn cảm thấy ấm lòng với câu nói vừa rồi của anh. Cậu mỉm cười.

"Chờ anh."

Cuộc điện thoại kết thúc. Lúc này nơi cậu đang đứng là sân thượng của bệnh viện rồi.

_

London.

Cuộc điện thoại cũng vừa kết thúc. Cả ngày hôm nay Kim Tại Hưởng cứ nắm lấy điện thoại mãi, ánh mắt anh trầm tư.

"Lý thiếu khi vào bệnh viện thì trên tay vẫn nắm chặt lấy chiếc đồng hồ." Tiêu Trạch đứng một bên nói.

Kim Tại Hưởng cũng thôi chau mày suy nghĩ.

"Thuốc giải tới đâu rồi?"

"Đã xong rồi thưa gia."

"Về Trung Quốc."

_

Phác Chí Mẫn đang ngồi trong phòng làm việc, tay vừa viết bệnh án, miệng vừa phải trả lời nhóc Tiểu Màn Thầu. Nhóc ấy cứ nhắc tới Kim Tại Hưởng mãi.

"Ba Mẫn à, ba Hưởng đâu rồi?"

"Ba Hưởng đi công tác rồi."

"Ba Mẫn biết không, nhờ có ba Hưởng mà con nổi tiếng nhất trường luôn. Còn có hàng tá các chị đại học đến gặp con nhờ đưa cái này cho ba Hưởng nữa."

Nhóc Tiểu Màn Thầu lấy trong balo nhỏ ra một đống thư tình đặt trên bàn cậu. Phác Chí Mẫn tóe lửa một tay vứt hết những thứ đó vào thúng rác.

Nhóc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Phác Chí Mẫn nói: "Ba Mẫn là vợ ba Hưởng, nên ba Mẫn có quyền quản lý đúng chứ?"

"Dạ. Ba Khởi của Tiểu Thầu còn ghê hơn nữa cơ. Lúc trước có một gái khóc lóc kể lể với ba Khởi thế là cô đó bị tạt một ly nước thẳng vào mặt luôn. Còn ba Trấn thì bị ngủ ngoài ghế sofa."

Phác Chí Mẫn nghe xong phì cười, gia đình này cũng không yên bình cho lắm.

Tiểu Màn Thầu đột nhiên chạy đến phía cửa, vui vẻ kêu lên: "Ba Hưởng về rồi!!!"

Phác Chí Mẫn quay người lại, xác nhận là cậu không nghe lầm. Kim Tại Hưởng trong bộ âu phục màu đen lịch lãm, ẳm lên Tiểu Màn Thầu mà nhìn cậu.

"Nhớ anh không?"

Trong tâm Phác Chí Mẫn rung động, anh về rồi.

_

Kim Tại Hưởng, Kim Thạc Trấn liên tục rót rượu cho nhau. Cả hai lâu ngày không gặp, liền đi uống rượu và trò chuyện cùng nhau.

"Kim Tại Hưởng, cậu xem mới đó chúng ta ai nấy đều đã hơn ba mươi, mười tám năm cùng nhau hoạn nạn. Không ngờ thời gian trôi nhanh thật."

"Phải. Trong số bốn người chúng ta, Kim Thạc Trấn cậu là người số tốt nhất. Tôi, Tuấn Vương, Biện Bạch Hiền chưa có một nhóc con nào vậy mà cậu đã có một tiểu phiền phức."

"Này, anh tưởng có dễ lắm sao? Tôi đã rất cực lực để có được đó."

Cả hai cười lớn, người thì mừng cho bằng hữu, người thì hạnh phúc khôn nguôi.

"Tôi và Doãn Khởi dùng mười lăm năm để hận nhau, bây giờ dùng cả đời để bù đắp cho nhau. Còn cậu và Phác Chí Mẫn như thế nào rồi?"

Kim Tại Hưởng âu sầu nói: "Mười năm để tôi chờ em ấy quay lưng lại, cả đời để nâng niu em ấy. Còn em ấy dùng mười năm chỉ tôi nhìn thấy được bóng lưng của em ấy và mãi sau này cũng không chắc được sẽ bên tôi cả cuộc đời."

Kim Thạc Trấn ngước mắt nhìn anh: "Vẫn còn canh cánh chuyện Lý Kiệt Luân sao?"

Anh cười nhẹ: "Lý Kiệt Luân năm ấy rời xa Phác Chí Mẫn vì gia tộc. Nếu như không vì gia tộc thì bây giờ tôi và em ấy vẫn là kẻ xa lạ, không chừng bây giờ em đã hủy hôn ước và chúng tôi sẽ gặp nhau với thân phận em dâu, anh họ. Không hơn cũng không kém."

"Này. Phác Chí Mẫn là người nghiêm túc. Chuyện năm ấy cho dù Lý Kiệt Luân có muốn tốt cho cậu ấy nhưng tổn thương cậu ấy là sự thật. Cũng giống như tôi và Doãn Khởi, tôi dùng cách tàn nhẫn nhất để bảo vệ em ấy nhưng cuối cùng người tổn thương vẫn là em ấy."

Kim Tại Hưởng im lặng chẳng nói gì. Kim Thạc Trấn nói tiếp: "Kim Tại Hưởng cậu vừa đẹp trai, gia thế hiển hách, lại còn có hồ cá vi diệu. Thử hỏi làm sao Phác Chí Mẫn không thể nào đỗ cậu được, đúng không."

_

Mẫn Doãn Khởi và Phác Chí Mẫn đang loay hoay trong bếp. Đang rửa rau thì y nói: "Này Mẫn cẩu, nghe nói cậu phẫu thuật cho Lý Kiệt Luân à?"

"Ừm."

"Cảm giác như thế nào?"

"Hơi run, vì chiếc đồng hồ."

Mẫn Doãn Khởi dừng tay, quay sang nhìn cậu: "Phác Chí Mẫn cậu yêu Kim Tại Hưởng hay Lý Kiệt Luân."

"Kim Tại Hưởng." Phác Chí Mẫn dứt khoát.

Vị nào đó núp sau tường, tủm tỉm cười khi nghe câu nói đó.

"Tại sao cậu lại yêu Kim Tại Hưởng?" Mẫn Doãn Khởi tiếp tục việc còn đang dở.

"Tôi sao? Vì đầu óc tôi có vấn đề." Phác Chí Mẫn khẽ cười.

Ba hắc tuyến nổi trên gương mặt Kim Tại Hưởng.

"Đầu óc tôi có vấn đề nên mới yêu người không biết liêm sĩ là gì, yêu người chỉ có một quá khứ đầy đau khổ. Chính vì như vậy nên trong tim tôi lúc nào cũng có hình bóng anh ấy."

Tự dưng cái người được nhắc đến lại cảm thấy chính bản thân như đang được chiếu sáng.

Mẫn Doãn Khởi nhìn thấy Kim Tại Hưởng đã đứng đấy từ bao giờ, y trêu chọc: "Đứng đấy từ lâu, anh không mỏi chân sao?"

Phác Chí Mẫn giật mình quay sang, nhìn thấy anh đứng ngay đó. Cậu ngại ngùng, ánh mắt không nhìn sang nơi khác không dám nhìn thẳng người trước mặt.

"Chí Mẫn, anh nghe em vừa nói cái gì đấy?" Vẫn ánh mắt dịu dàng ấy, nụ cười ôn nhu ấy. Chỉ dành cho cậu.

"Em nói đầu óc em có vấn đề." Phác Chí Mẫn bối rối.

"Còn anh thì rất tỉnh táo."

Cậu khó hiểu nhìn anh. Nhìn xem, đúng là đồ ngốc mà. Kim Tại Hưởng anh nói như vậy chính là anh đang rất tỉnh táo để nghe hết những lời mà Phác Chí Mẫn cậu vừa nói.

Nhóc Tiểu Màn Thầu nhìn hai người họ rồi lắc đầu, nói: "Đúng là người lớn thật khó hiểu mà."

Kim Thạc Trấn xoa đầu tiểu phiền phức ấy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Sau này rồi con sẽ hiểu thế giới của người lớn sẽ ra sao thôi."

"Chẳng hạn như bao nuôi đúng không ạ?"

Tiểu Màn Thầu ngây thơ nói. Kim Thạc Trấn chấn động một hồi rồi cắn răn nói: "Gã nào dạy con tôi như thế này?!"

Kim Tại Hưởng lạnh sống lưng, chẳng dám quay lại đối diện với người kia.

Sau khi kết thúc bữa cơm cùng với gia đình Kim Thạc Trấn. Kim Tại Hưởng đưa Phác Chí Mẫn rời đi.

"Em có muốn đi đâu không?"

"Lâu rồi em chưa thăm mẹ và tiểu Hy."

"Được, anh đưa em đi."

Kim Tại Hưởng chạy xe đến tuyến đường ra ngoại thành. Nơi quen thuộc hiện ra trước mắt. Mặc dù đêm cũng đã dần về khuya, nơi này cũng không ai dám lui tới nữa vì nó khiến nhiều người phải lạnh tóc gáy. Nhưng, chỉ có hai người họ, thấy bình yên.

Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống. Im lặng một lúc rồi cậu ngước lên nhìn anh, mỉm cười: "Em vẫn không biết anh đã đứng chỗ nào."

Kim Tại Hưởng đưa tay chỉ về hướng kia, cách phía họ đang đứng 3 dãy mộ. Không quá xa, cũng không quá gần chỉ vừa vằn một bóng lưng.

"Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời." Phác Chí Mẫn thở dài.

"Phải nói là thiên ý, mặc dù chỉ là một bóng lưng nhưng không ngờ lại tương tư em suốt cả 10 năm trời."

_

Trở về nhà cũng đã trễ. Phác Chí Mẫn sau khi tắm xong, tóc còn ướt, cậu đưa máy sấy tóc cho anh. Kim Tại Hưởng cầm lấy rồi dịu dàng sấy tóc cho cậu.

"Gần Tết rồi, nhà mình có định mua gì không anh?"

"Em nghĩ chúng ta có gì cần mua sắm sao?"

Phác Chí Mẫn gật gật. Cả hai người đều đã đầy đủ, không thiếu bất cứ thứ gì.

"Mỗi khi Tết về thì anh về Kim gia, chưa bao giờ mua gì cả."

"Em cũng thế, chỉ phụ giúp bà và cô thôi."

Kim Tại Hưởng chợt ngừng tay một chút, Phác Chí Mẫn ngước nhìn anh: "Em không thấy lạ sao? Gia đình hai chúng ta thân nhau lâu rồi, còn có hôn ước của chúng ta. Nhưng anh chưa bao giờ gặp em cả."

Anh nói rồi cậu cũng thấy đúng. Năm mười bảy tuổi đi du học, hai mươi bốn tuổi cậu mới trở về nước. Nhưng chưa bao giờ được gặp anh cả.

"Chắc do ý trời rồi."

"Em cũng không hiếu kỳ vì sao chúng ta có hôn ước sao?"

Phác Chí Mẫn nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Em cũng không biết vì sao. Năm em mười bốn tuổi, em mới biết là mình có hôn ước."

Kim Tại Hưởng tắt máy sấy tóc, vừa dọn dẹp vừa nói: "Anh cũng không biết. Năm hai mươi mốt, anh mình có hôn ước với em của Tuấn Vương."

Phác Chí Mẫn mệt mỏi ngã lên giường, lười biết nói: "Chắc phải về hỏi mấy vị tiền bối rồi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top