Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mì sốt cà.

*

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mắt của người đàn ông đang nằm trên giường. Kim Tại Hưởng từ từ mở đôi mắt của mình ra, trong người anh hôm nay cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhìn tiểu yêu tinh đang nằm trong lòng, trên cơ thể khắp nơi là dấu đỏ đánh chủ quyền, tự mãn mà mỉm cười hài lòng với tác phẩm đêm qua. Anh đứng dậy, bước xuống giường, nhìn một đống băng, quần áo vứt lung tung khắp trên thảm lông mà cảm thấy đau đầu.

Kim Tại Hưởng vội vã dọn những thứ đó trước khi Phác Chí Mẫn thức dậy, anh làm trong im lặng vì muốn để cho cậu ngủ thêm một tí nữa, chắc có lẽ đêm qua quá mệt rồi. May sao bộ ga giường, chăn là màu đen, sẽ không thấy quá nhiều máu nữa nên yên tâm phần nào. Trên tay cầm hai bộ quần áo, rồi thẳng thừng vứt một đống băng đỏ vào thùng rác, coi như xong nhiệm vụ.

Bước vào phòng tắm, dòng nước lạnh chảy xuống người anh, chảy qua vết thương khiến nó trở nên đau rát, ê nhức vô cùng. Ai bảo, một phút sung sướng, lại làm khổ nhau thế này. Sau khi rửa hết vết máu khô trên người, anh quấn khăn ngang hông, ngực trần bước ra ngoài. Không yên tâm lật chăn ra xem có thấy máu của anh ra nhiều không thì lại hiện trước mắt là thân thể của cậu. Lưỡi anh đá bên má của mình. Rồi không tự chủ được mà nhanh chóng bước vào phòng tắm, ngâm nước lạnh.

Sau khi bước ra, cũng đã kiềm chế hơn. Kim Tại Hưởng qua loa quấn băng lại, lấy một bộ đồ thể thao mặc lên người, tự nhìn mình trông gương mà không ngừng tấm tắc khen: ai đẹp trai thế này. Anh với lấy điện thoại, gọi cho Tiêu Trạch.

"Vâng." Đầu dây bên kia bắt máy.

"Gia đói rồi."

Vâng, sát thủ đứng đầu trong thế giới ngầm và bây giờ tăng thêm một chúc bảo mẫu số một. Tuyệt!

Tiêu Trạch bình tĩnh, nói: "Vâng, tôi sẽ đem đồ ăn qua cho gia."

"Không cần đâu, mua nguyên liệu đi, gia tự nấu." Anh điềm tĩnh nói.

Gia vừa nói gì cơ? Tự nấu? Tiêu Trạch vẫn ngơ ngác, không tin những gì mà tai mình nghe.

"Này, nghe tôi nói không đấy?" Kim Tại Hưởng nói.

"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị nguyên liệu cho gia."

"Nhanh một chút."

Cuộc gọi điện kết thúc. Tiêu Trạch kiểm tra lại lịch sử cuộc gọi, đúng là gia thật.

_

Một lúc sau, trên tay Tiêu Trạch là túi đồ mà Kim Tại Hưởng đã dặn mua. Vừa mở cửa đã thấy anh đứng đó đợi, anh nhận lấy túi đồ rồi đi thẳng vào trong bếp. Nhìn Tiêu Trạch đứng bên ngoài, đắc ý nói: "Nhìn gia trổ tài nấu nướng này."

Kim Tại Hưởng xem theo công thức trên mạng, trên đó dặn làm như nào thì anh làm y hệt như vậy.

Trên mạng nói rửa rau thì anh rửa rau, cho vào trong rổ để ráo nước.

Trên mạng nói cắt cà chua thì hạt lựu thì anh cắt cà chua thành hạt lựu.

Trên mạng nói luộc mì mười lăm phút, anh luộc mì mười lăm phút.

Nhìn có vẻ có mượt nhỉ? Nhưng không, đừng thấy anh làm như vậy thì sẽ thành công. Vì:

Anh rửa rau chỉ một lần nước rồi vớt ra.

Cắt cà chua thành hạt lưu, anh như muốn băm nó ra luôn.

Luộc mì mười lăm phút, anh cũng luộc mười lăm phút, nhưng không bật bếp.

Tới công đoạn là sốt cà thì anh cho nó thành một cái chảo cháy đen.

Tiêu Trạch nhìn anh trong lòng thầm nói: Gia chỉ cần giải quyết hồ sơ giấy tờ và làm gian thương thôi, đừng đụng tới bếp núc gì hết. Tôi xót cho cái bếp lắm rồi! Tiêu Trạch khóc không ra nước mắt a.

Kim Tại Hưởng ngước nhìn Tiêu Trạch, anh nói: "Đi mua lại đi." Quân tử thất bại không nản lòng, phải kiên trì đến khi thành công. Tiêu Trạch cũng đi mua về, rút kinh nghiệm, mua nhiều hơn. Hình như là gấp ba, gấp bốn gì đó. Nhưng sau một quá trình chế biến thì vừa đủ hai suất ăn.

Anh cũng rút kinh nghiệm. Các bước làm rất ổn nhưng đến lúc làm sốt cà chua, vẫn là một thử thách lớn đối với anh.

Lần thứ nhất.

Sốt cà chua vẫn bị khét.

Lần thứ hai.

Số cà chua được dặn cho hai muỗng muối vậy mà anh cho thẳng hai vá canh muối vào.

"Mẹ nó, sao mặn thế này?!"

"Muỗng cơm, muỗng cơm gia ơi!!!"

Lần thứ ba.

"Sao mùi thuốc bắc thế này?"

Lần thứ tư.

"Gia!!! Đổ ít nước thôi, một tô nước kia thành canh cà chua mất."

Sau n lần, thì cuối cùng món ăn cũng hoàn thành. Nhìn một mớ hỗn độn trong bếp. Tiêu Trạch thật lòng khóc thay cho thân phận chén dĩa, cho cái bếp và người giúp việc phải dọn cái đống đó.

_

Phác Chí Mẫn cũng đã thức giấc, nhìn bên cạnh giường trống trơn, khẽ hừ nhẹ. Tên hỗn đạn kia đêm qua dày vò cậu suốt cả đêm khiến cậu phải đi đứng trông bộ dạng khó coi như thế này. Kim Tại Hưởng đúng lúc đi vào, trên tay là bộ quần áo chuẩn bị cho cậu, anh cười.

"Em dậy rồi."

Phác Chí Mẫn gật đầu, không nói gì.

"Thay đồ đi, anh nấu đồ ăn sáng rồi, nhanh lên nhé."

Cậu nhận lấy bộ đồ trên người anh rồi đi vào trong nhà tắm.

Tắm xong rồi, cả cơ thể liền thoải mái hẳn ra, cậu xuống nhà bếp. Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào thẳng vào mũi cậu. Tiện thể thấy Kim Tại Hưởng đem đồ ăn ra, cậu hỏi: "Sáng sớm sao anh lại xịt nước hoa nồng thế này?"

Tiêu Trạch bịt miệng mình lại nhịn cười. Vị nào đó chế biến biết bao nhiêu lần, mùi vẫn còn thoang thoảng nên dùng thẳng nước hoa của mình xịt khắp bếp luôn.

Kim Tại Hưởng nghe thế liền đổ tội qua cho Tiêu Trạch, anh nói: "Tiêu Trạch xịt nước hoa để đi gặp bạn gái đấy."

Tiêu Trạch méo mặt.

Phác Chí Mẫn nói: "Có đi gặp bạn gái đừng xịt quá nồng, chỉ cần chỉnh tề không quá lôi thôi là được."

"Vâng, tôi nghe rõ, thưa phu nhân."

Kim Tại Hưởng gật đầu tán thành theo cậu.

Nhìn đĩa mì sốt cà trước mắt, Phác Chí Mẫn nhìn anh: "Anh nấu thật sao?"

"Thật, là anh nấu đấy."

"Bao nhiêu lần vậy?" Cậu vẫn nghi ngờ khả năng nấu nướng của anh lắm.

"Một lần. Anh xem công thức theo người ta rồi nấu ra như thế luôn đấy." Hưởng mặt dày cho hay.

Tiêu Trạch tròn mắt nhìn anh. Một lần ư?

Kim Tại Hưởng: Nào, đừng nháo để gia cưa vợ. Dám xen vào gia trừ lương đấy.

Tiêu Trạch ngậm ngùi rời khỏi nhà bếp, thật lòng không muốn bị dính chưởng một lần nào nữa.

Phác Chí Mẫn ăn thử. Cậu gật đầu hài lòng, ngon hơn bát cháo anh nấu lần trước rất nhiều.

Mắt anh sáng rực nhìn cậu: "Thế nào?"

Cậu đưa ngón tay cái: "Rất ngon." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top