Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi không nghe được tin tức gì từ Guanlin đã được một thời gian rồi. Lần cuối cùng tôi trông thấy anh là cái buổi tối tôi giúp Daniel làm bài tập đó.

Tôi bắt đầu lại qua nhà Woojin thường xuyên như trước, nơi duy nhất mà tôi được phép tới. Kỳ lạ là ở nhà Woojin tôi lại học nhiều hơn.

Daehwi, Woojin và tôi có nhiều thời gian ở bên nhau trong khi những hyung lớn hẳn là đang bận rộn ở trường Đại học. Chúng tôi chẳng nghe được thông tin gì từ họ cả.

Một buổi tối, Daehwi, Woojin và tôi đang quây lại cùng nhau làm bài tập thì Daehwi nhận được điện của Daniel hỏi rằng chúng tôi đang ở đâu,

Không lâu sau Daniel đã ngồi chễm chệ trong phòng, và khoảng một giờ sau đó Minhyun và Seungwoo hyung cũng ghé qua. Như chúng tôi nghĩ, quả thực họ đã bù đầu với sách vở.
"Trưởng nhóm đâu?" Daniel hỏi ngay khi Minhyun hyung ngồi xuồng.

Tôi bật cười khúc khích, Daniel bắt đầu gọi Guanlin hyung là trưởng nhóm, bởi vì chúng tôi thường xuyên tụ tập ở nhà anh ấy, nhưng thực ra chúng tôi đã không còn tập trung ở đó từ mùa hè trước rồi.

Tôi quả thật cũng không hiểu, nhưng tôi thấy nó hài hước hơn bởi vì tôi chẳng thấy ở Guanlin hyung có tố chất trưởng nhóm chút nào.

"Cậu ấy có gọi điện ngày hôm qua. Em trai cậu ấy gọi tới nên cậu ấy cuối cùng cũng chịu về gặp gia đình." Minhyun đáp.

Cuối cùng? Guanlin hyung không hòa thuận với gia đình anh ấy sao?

Tôi đột nhiên lại băn khoăn về mối quan hệ của Guanlin với gia đình anh. Vì anh chưa bao giờ nói về nó, ít nhất là trước mặt tôi. Đôi khi ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy thật vô dụng. Không biết anh ấy có cảm thấy như vậy không nhỉ?

Daniel mang theo sách vở. Chúng tôi đều làm vậy. Sau khi trò chuyện một chút, chúng tôi chuyển sang làm bài tập và hoàn thành chúng.

Buồn cười là mọi khi ở nhà Guanlin hyung, chúng tôi chẳng bao giờ đụng vào sách vở, thế nhưng ngồi trong phòng Woojin, chúng tôi lại chuyên tâm học hành đến vậy.

Chúng tôi tập trung tới nỗi không ai nghe thấy tiếng gõ cửa, cho tới khi em gái Woojin đập cửa lần thứ hai và gọi cậu ấy ra.

"Vào đi." Woojin lẩm bẩm. Cậu ấy đang bận rộn ghi chép gì đó.

Daniel chợt bật dậy cười khoái trá khi cô bé mở cửa phòng để thông báo rằng cô bé vừa về nhà và sẽ ra ngoài sau một lát nữa.

Cô bé dẫn theo hai người bạn nữa và Daniel tất nhiên là rất vồn vã mời họ vào phòng. Tôi cười thầm trong bụng và liếc nhìn Woojin. Cậu ấy không thích em gái vào phòng mình và em gái cậu ấy cũng vậy. Bởi vì lúc trước khi còn ở nhà cũ, họ ở chung một phòng. Tôi cũng không hiểu tại sao Woojin lại không thích em gái đến thế. Đôi khi tôi ước gì mình có ai đó tầm tuổi mình để có thể bầu bạn. Có lẽ đó là lí do vì sao tôi lại quấn Guanlin hyung đến vậy.

Mấy đứa con gái cũng không ở lại lâu, tôi giúp Daniel hoàn thành nốt bài tập và cùng tham gia chơi trò chơi với những người khác. Họ đang chơi trò 'Bạn đã bao giờ làm chuyện này chưa?'

Tôi đáng ra nên biết là họ sẽ hỏi mấy câu kỳ quặc. Mấy trò chơi loại này toàn như vậy mà.

Sau một hồi, tôi mới biết chỉ có tôi và Woojin là chưa từng hôn ai bao giờ thôi. Kể cả là thơm lên má. Khá bất ngờ là Daehwi đã từng được hôn lên má trước đây rồi, mà không phải là từ mẹ của em ấy. Chỉ cần nghĩ tới thôi tôi đã ngượng rồi.

Có điều gì đó ở những cậu chàng trạc tuổi tôi luôn muốn được hôn các cô gái. Tôi thì chưa bao giờ có suy nghĩ đó cả. Cái suy nghĩ hôn ai đó khá là buồn cười đối với tôi. Nếu có hôn, thì đó phải là người mà tôi thực sự thích kia.

Tôi không nghĩ sẽ để cho ai đó mà mình không thích hôn mình đâu, nên có lẽ vì vậy mà tôi chưa được ai hôn bao giờ.

Daniel hyung muốn chơi nữa, sau khi phát hiện ra sự thật đó của tôi và Woojin. Tôi phải đảm bảo ghi nhớ lại trò chơi này là trò mới ưa thích của anh ấy mới được.

Tiếp tục cuộc chơi, và tôi là người duy nhất chưa từng có bạn gái. Nhưng thật không công bằng khi họ tính mấy cuộc tình trẻ con từ thời mẫu giáo của Daehwi và Woojin. Khi đó hai đứa mới năm tuổi. Tôi không coi đó là một mối quan hệ.

"Đừng có xấu hổ, Jihoon. Như vậy là bình thường mà." Daniel cố ý trêu chọc tôi bằng một điệu cười khẩy.

Đồ bịp bợm.

"Anh sẽ dạy em cách hôn." Seungwoo chợt nói. Và họ bắt đầu phá lên cười, vỗ vai tôi bồm bộp.

Tôi liếc nhìn Seungwoo. Hyung này lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ và trầm tính nhưng anh ấy không như vẻ ngoài chút nào. Seungwoo hyung chính xác là định nghĩa cho câu nói 'đừng đánh giá một cuốn sách qua tấm bìa của nó'. Cả anh ấy, và Guanlin hyung.

Tôi rất sốc khi biết được tính cách thực sự của họ.

Tôi xin phép rời khỏi trò chơi, lấy lí do vào nhà vệ sinh để làm dịu cảm xúc lại. Mấy hyung chỉ thích mấy trò chơi xấu hổ đó thôi.

Khi tôi quay trở lại, họ vẫn đang tiếp tục chơi. Tôi còn chưa kịp ngồi thì điện thoại reo vang.

"Jihoon. Của anh đó." Woojin đưa cho tôi và tôi ngay lập tức nhận máy khi thấy số của mẹ.

"Mẹ?"

"Jihoon. Con đang ở đâu?"

Tôi siết chặt tay, mong mẹ không tới lôi tôi khỏi nhà Woojin luôn bây giờ.

"Nhà Woojin ạ." Tôi đáp.

"Có ai đó tới tìm con đó. Mẹ chưa từng gặp cậu ta. Cậu ta học cùng trường con à?" Mẹ tôi hỏi dồn dập. "Cậu ấy nói tên là Lai Guanlin. Mẹ đã mời cậu ấy vào nhà lau khô người. Trời đang mưa mà cậu ấy không có mang theo ô."

Tôi đông cứng khi nghe được cái tên đó, liền vội vàng đứng lên. Mọi người đồng loạt nhìn theo.

"Guanlin hyung đang ở nhà em." Tôi vơ lấy túi.

"Cậu ấy đang làm cái quái quỷ gì ở đó vậy? Không phải cậu ấy đi gặp gia đình sao?" Daniel hyung hỏi.

Tôi nhún vai và xoay về phía Minhyun hyung. Anh ấy thường có câu trả lời cho những chuyện thế này. Nếu như Guanlin hyung không nói cho chúng tôi, anh ấy sẽ nói với Minhyun hyung. Đôi khi tôi hơi ghen tị với điều đó. Nhưng chỉ đôi khi thôi, vì Guanlin hyung cũng không phải là của tôi ....

"Anh cũng không biết đâu. Anh không nói gì với anh ấy từ hôm qua rồi." Minhyun hyung nói và nhún vai. "Em đi đi."

"Ừ, em tốt hơn là tự mình tìm hiểu đi. Em biết mẹ em thế nào mà." Seungwoo chợt nói. Tôi gật đầu và rời đi.

Tôi đưa điện thoại lên tai. "Con đang về đây ạ." Tôi nói, lấy áo khoác và vẫy chào mọi người.

"Cẩn thận trời mưa nhé. Nhìn quần áo của bạn con thì mẹ nghĩ là mưa rất lớn đấy." Mẹ nói.

"Vâng, con đi đây. Chào mẹ." Tôi cúp máy và vội vàng chạy ra khỏi nhà Woojin.

Mẹ nói đúng, mưa nặng hạt và có vẻ như sẽ còn kéo dài lâu. Tôi thắc mắc không biết trời mưa từ khi nào. Tôi chẳng nghe thấy tiếng mưa chút nào cả.

Tôi không hỏi mượn Woojin một chiếc ô nên tôi trở về nhà mà không hề khô ráo.

------------
Mẹ đón tôi ở cửa với một chiếc khăn. Tôi nhận lấy và theo mẹ vào trong nơi Guanlin hyung đang ngồi, trên ghế sô pha đối diện với TV. Anh hoàn toàn ướt nhẹp, như là vừa tắm khi còn mặc nguyên quần áo vậy.

"Hyung."

Tôi cảm thấy ánh mắt của mẹ dính chặt trên người mình khi mẹ nhận ra người đang ngồi trên ghế kia là ai. Thanh niên đại học mà mẹ luôn cấm tôi không được gặp nữa.
Guanlin đứng lên và đi về phía tôi. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh và kéo về phòng mình trước khi quay lại để làm mẹ nguôi giận. Ít nhất thì mẹ đã cho phép tôi được nói chuyện với anh, và thậm chí còn cho anh ở lại nhà và ăn tối nữa.

Cánh cửa sập lại mạnh hơn tôi nghĩ. Guanlin đứng lên từ chỗ anh đang ngồi. Tôi dùng khăn lau khô đầu và thở dài, trước khi mỉm cười nhẹ nhõm.

"Cả hai chúng ta đều ướt nhẹp rồi hyung. Em sẽ cho anh mượn đồ." Tôi nói. Anh không đáp lại nhưng tự giác lấy bộ quần áo mà tôi đưa cho. Chúng tôi quay mặt đi để thay đồ.

"Mọi người đều đang ở nhà Woojin, sao anh không gọi tới?" Tôi hỏi.

"Anh tưởng em ở nhà." Guanlin đáp. Anh không nhìn thẳng vào tôi. Có vẻ như anh có điều gì muốn nói.

Có phải là về chuyến đi về nhà của anh ấy?

"Minhyun nói anh về gặp gia đình." Tôi nói, lấy chiếc khăn khỏi tay anh.

"Em trai anh gọi tới cách đây vài ngày và nói muốn anh trở về một chút."

Tôi quay đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh kể về gia đình của mình.

Tôi gật đầu, mỉm cười lại gần anh. "Mẹ em nói anh có thể ở lại và dùng bữa nếu muốn. Mẹ nấu nhiều lắm và cha em thì hôm nay sẽ về nhà muộn." Tôi nói, có chút phấn khích vì cuối cùng mẹ cũng chịu tìm hiểu Guanlin hyung.

"Mẹ em tốt bụng hơn anh nghĩ."

"Em đã bảo rằng mẹ chỉ lo lắng cho em thôi mà. Vậy tại sao anh không gọi? Em không ngờ là anh lại muốn tới đây đấy." Tôi bật cười hồi hộp.

Guanlin không đáp. Trông anh như đang suy nghĩ xem nên nói gì vậy.

"Anh có cần em giúp làm bài tập không? Em đã giúp Daniel vừa nãy rồi. Toàn hơi khó nhưng em vẫn hiểu được." Tôi khúc khích cười. "Nếu học Đại học là như thế thì em đã sẵn sàng rồi."

Trong phòng chỉ có tiếng cười của tôi. Guanlin vẫn giữ im lặng. Tôi phải lấy hết can đảm mới dám nhìn vào mắt anh. "Hyung?"

Guanlin dùng ánh mắt để đáp lại như mọi khi. Có vẻ như anh nghĩ rằng tôi hiểu khi anh nói chuyện bằng mắt như vậy chăng.

"Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi, không chắc về chuyện gì đang diễn ra.

"Anh muốn nói với em vài thứ. Em luôn lắng nghe những rắc rối của anh mà." Guanlin chợt nói.

Lòng tôi chợt bừng lên lập tức. Guanlin hyung thừa nhận rằng anh tin tưởng tôi để chia sẻ những rắc rối của anh khiến tôi vui vẻ hẳn. Tôi lắc đầu và ấn anh ngồi xuống giường. Lấy ghế, tôi ngồi xuống đối diện với anh. Tôi không để tâm tại sao anh không nói với Minhyun hyung. Tôi chỉ biết là Guanlin hyung đang muốn chia sẻ rắc rối với tôi mà thôi.

Tôi mới nhận ra rằng, Minhyun hyung, Daniel và Seungwoo hyung biết nhiều chuyện về Guanlin hyung hơn tôi, Daehwi và Woojin. Có lẽ bởi vì Guanlin hyung quen biết họ lâu hơn, nhưng thật không công bằng khi anh che giấu mọi thứ với chúng tôi.

Chúng tôi cũng là bạn của anh mà.

Guanlin chỉ nói với tôi về chuyện bạn gái cũ của anh ấy. Tôi nghĩ là bởi vì anh đã phải trải qua một thời kỳ khó khăn, mặc dù anh không bao giờ thú nhận với tôi chuyện đó. Từ sau lần ở quán cà phê, Guanlin không còn nói với tôi về những rắc rối của anh nữa.

Tôi không thích cái cách Guanlin đối xử với tôi như một đứa trẻ. Lúc nào họ cũng nói là tôi xử sự không đúng với tuổi của mình nhưng Guanlin vẫn đồi xử với tôi như vậy.

"Anh có thể nói với em mọi chuyện. Hyung." Tôi nói, vỗ vai anh động viên.

Guanlin nhìn bàn tay tôi đặt trên vai anh, tôi liền vội vàng rụt lại, cười gượng. "T-từ từ đã hyung, đừng đánh em." Tôi nói, hai tay ôm trước ngực đề phòng. Nó đã trở thành thói quen mất rồi.

Guanlin bật cười và điều đó khiến tôi thả lỏng, dần dần tôi cũng cùng cười với anh.

"Em đang hớn hở lắm hả." Anh cười khẩy.

Tôi gật đầu lia lịa. "Chỉ là..." Tôi dừng lại và nhìn vào mắt anh. Tôi cố gắng không nhìn quá sâu, vì như thế sẽ rất xấu hổ. Thực ra có đôi khi tôi và Guanlin thỉnh thoảng trở nên gượng gạo. Đó là khi đột nhiên anh cầm tay tôi, hay những lúc mà chúng tôi thậm chí không dám nhìn vào mắt nhau nữa. Tôi không biết như vậy gọi là gì.

"... em rất mừng vì cuối cùng anh cũng tin tưởng em để chia sẻ những rắc rối của anh. Từ cái lần anh kể cho em nghe về bạn gái cũ... anh chưa nói gì thêm với em cả..." Tôi dừng lại một chút. "... đôi khi em nghĩ đối với anh em chẳng là gì cả, chúng ta không hề là bạn."

"Em thấy vậy sao?" Anh hỏi.

Tôi gật đầu.

"Nhưng chúng ta là bạn?" Guanlin chợt hỏi. Vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi giật mình, hai tai đỏ lựng lên vì xấu hổ. "À thì em..."

Cánh cửa phòng bật mở, tôi đứng dậy và thấy mẹ đi vào với một chiếc khay trên tay. "Bữa tối đã xong rồi. Nhanh xuống ăn đi." Mẹ nói và đặt khay xuống, trên đó là hai ly nước.

"Tụi con sẽ xuống ngay." Tôi cười và ôm mẹ cảm ơn. Mẹ gật đầu và tôi trông thấy mẹ liếc nhìn Guanlin hyung trước khi xoay người bỏ đi, để cửa phòng mở.

Tôi thở dài, khúc khích cười khẽ. "Giật cả mình."

Một khoảng lặng trôi qua. Tôi ngồi xuống thở dài, trộm liếc Guanlin, anh vẫn đang nhìn tôi nãy giờ.

Anh ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ?

"Em biết anh không thích mấy chuyện kiểu nghiêm túc nhưng em muốn anh biết rằng cho dù anh là hyung .... Em nghĩ anh cũng là bạn của em." Tôi thành thật thú nhận, hồi hộp xoắn mấy ngón tay. Có hai phương án có thể xảy ra. Guanlin hyung sẽ bỏ qua hoặc từ chối nó.

Tôi nghĩ anh sẽ từ chối. Như vậy tôi sẽ cảm thấy tốt hơn vì ít nhất anh còn chiu nghe tôi nói. Tôi muốn thân thiết hơn với anh, nhưng tôi không biết anh co muốn như vậy hay không.

"Jihoon?"

Tim tôi hẫng một nhịp khi ngẩng đầu nhìn anh. Guanlin hyung ít khi gọi tên tôi, nhưng mỗi lần anh ấy làm vậy có, đều có vẻ nghiêm trọng. Tôi không đọc được biểu cảm trên mặt anh nhưng rõ ràng là anh không cười.

"Anh đang nghĩ tới việc nghỉ học... hoặc ít nhất là tạm dừng nó lại một thời gian... Anh vừa tìm được một công việc khá ổn mà anh nghĩ nên làm ngay bây giờ. Anh đã tới gặp gia đình để nói về chuyện này nhưng họ lại đe dọa anh."

Anh nhếch mép cười và lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cúi gằm nhìn xuống giày.

"Anh dự định sẽ hoàn thành nốt năm học này và xin bảo lưu. Anh sẽ không bỏ hẳn đâu. Anh sẽ trở lại, nhưng anh nghĩ hiện giờ đi làm sẽ tốt hơn." Anh dứt lời.

Tôi yên lặng lắng nghe, gật đầu liên tục cho tới khi nhận ra anh đã không nói gì thêm nữa. Khi tôi nhìn anh, anh đang cụp mắt xuống nhìn đôi giày của mình. Trông anh có vẻ khó khăn.
Lần đầu tiên tôi thấy Guanlin hyung trông lạc lõng như vậy.

"Đó là việc gì vậy?" Tôi hỏi, hi vọng anh không thấy phiền. Anh mỉm cười, chân mày giãn ra.

"Em biết anh học B-boy mà đúng không? Anh thích nhảy lắm. Anh đã được mời làm giáo viên dạy nhảy và vũ công phụ họa ở một công ty rồi. Và hợp đồng của họ có vẻ rất chắc chắn nữa."

Một nụ cười lướt qua trên mặt khi tôi nhận ra Guanlin hyung hạnh phúc với công việc của anh thế nào. Tôi gật đầu, lắng nghe anh kể chi tiết hơn về công việc. Ít nhất thì tôi biết đó là việc mà Guanlin hyung hoàn toàn tận hưởng nó, nó khiến anh hạnh phúc. Và cũng giống như với Woojin vậy, như tôi vừa mới phát hiện ra.

Nhưng vấn đề là, anh ấy sẽ theo đuổi ước mơ của mình hay làm theo những gì gia đình anh muốn?

Đó là điều mà Guanlin đang hỏi tôi giờ phút này.

Anh ấy muốn mình lựa chọn giùm anh ấy? Hay anh ấy muốn mình đưa ra gợi ý nào khác? Sẽ thế nào nếu mình đưa ra một lựa chọn sai? Đó sẽ là lỗi lầm của mình. Tại sao anh ấy lại muốn mình phải lựa chọn?

"Jihoon?"

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ và cảm giác tim mình lại hẫng một nhịp nữa. Tại sao anh ấy cứ gọi tên mình?

"Guanlin hyung?" Tôi đáp.

"Anh không biết nên làm gì. Anh cũng không biết tại sao lại nói với em chuyện này nữa." 

Anh quay mặt đi. Tôi chợt hiểu ra. Anh ấy đang xấu hổ. Guanlin hyung không muốn thừa nhận rằng anh không thể tự quyết định được. Tuy nhiên một câu hỏi vẫn lởn vởn trong đầu tôi.


"Nhưng tại sao anh không hỏi Minhyun hyung? Sao anh lại tới đây?"

"Thú thật là anh cũng không rõ nữa." Guanlin đáp. "Anh đang lái xe và rồi chợt nhận ra mình đã ở đây. Điều tiếp theo anh biết là anh ngồi trong nhà và mẹ em nói chuyện điện thoại với em. Anh chợt nhớ ra lần đầu tiên nói chuyện với em."

Tôi mỉm cười chậm rãi gật đầu. "Chúng ta đi ăn trước được không? Mẹ em nấu rất ngon đấy! Hơn em nhiều." Tôi khúc khích cười.

Guanlin hyung vui vẻ hẳn lên khi nhắc tới đồ ăn. Anh bật dậy làm tôi cười sằng sặc, chúng tôi cùng ra khỏi phòng. Anh ấy chào mẹ tôi và tôi giới thiệu hai người với nhau.

"Guanlin? Lai Gualin. Rất vui được gặp cháu. Nhưng đừng nghĩ là cô cho phép cháu ăn tối tại đây đồng nghĩa với việc cô đồng ý cho cháu ở cạnh Jihoon. Cô muốn thằng bé học hành chăm chỉ và vào một trường thật tốt. Nhìn chỗ khuyên tai của cháu kìa. Cháu là gì chứ? Từ một băng đảng hả? Sinh viên Đại học như cháu sẽ là một -"

"Mẹ."

"Cháu xin thề cháu không phải dạng sinh viên như vậy. Cháu sẽ không để Jihoon bị xao nhãng cũng như gặp rắc rối gì hết. Cháu luôn đảm bảo em ấy làm xong bài tập về nhà. Cháu muốn em ấy nhanh chóng vào học Đại học nữa." Guanlin vội nói.

Tôi liếc nhìn anh, băn khoăn tự hỏi anh lấy đâu ra mấy lời ngọt ngào đó vậy. Nhưng mẹ tôi đã bình tĩnh lại nên tôi không thắc mắc nữa.

Ba người chúng tôi ngồi ăn trong yên lặng. Mẹ tôi không hỏi thêm gì nữa, nhưng vẫn không ngừng lườm nguýt Guanlin hyung. Chủ yếu là vào mấy cái khuyên tai của anh. Cũng may anh không đeo nhiều như anh vẫn đeo mọi khi.

Guanlin năn nỉ mẹ tôi đồng ý cho anh rửa bát sau bữa tối. Anh cũng không nhờ tôi giúp. Mẹ và tôi chỉ đứng đó quan sát anh, cả hai đều ngạc nhiên.

"Cậu ta bao nhiêu tuổi?" Mẹ hỏi.

"21 ạ." Tôi đáp. "Cũng sắp đến sinh nhật anh ấy rồi." Tôi nói thêm.

"Chúng ta đã không thể tổ chức sinh nhật cho con năm nay." Mẹ tôi đáp.

Tôi nhìn mẹ. Mẹ tôi chau mày và ôm lấy tôi. "Mẹ sẽ tổ chức một bữa tiệc sau khi con tốt nghiệp." Mẹ tôi thì thầm. "Không sao mà mẹ, con chỉ muốn chúng ta cùng ra ngoài ăn. Con không cần một bữa tiệc đâu." Tôi đáp và ôm chầm lấy mẹ.

Chúng tôi cứ ôm như vậy trong khi tiếng nước chảy trong bồn rửa đang tiếp tục. Tôi không nói với ai về sinh nhật của mình cả. Kể cả khi Woojin cố ý nhắc tới, tôi cũng nói cậu ấy bỏ đi. Tôi cho rằng Guanlin hyung cũng quên luôn rồi. Mà thật ra có lẽ tôi cũng quên mất sinh nhật anh nếu như mọi người không thường xuyên nhắc tới. Chúng tôi đều đang bận học việc ở trường, không có thời gian rảnh rỗi nữa.

Tôi mừng là mình đã bước sang tuổi 18. Những mong ước của tôi đang dần trở thành sự thật. Tôi đã gặp được những người bạn mà họ không hề coi tôi là một cái bóng mờ nhạt.

Tôi rời khỏi cái ôm khi tiếng nước chảy trong bồn rửa ngừng hẳn.

"Cậu ta rất chững chạc. Mẹ chưa từng gặp đứa trẻ nào như vậy cho tới giờ." Mẹ tôi khen Guanin hyung và tôi mỉm cười mãn nguyện.

Chỉ khi anh ấy muốn thôi.

Sau khi rửa bát xong, Guanlin hyung và tôi cùng nhau trở về phòng.

Anh chiếm luôn giường nhưng tôi chẳng phàn nàn, chỉ chọn một cái ghế và ngồi xuống. Chúng tôi cứ thế im lặng mãi. Guanlin hyung không hề nhắc lại vấn đề của anh nữa nên tôi tự hỏi liệu mình có nên lôi nó ra hay không.

"Anh nên làm gì?" Giọng anh cất lên vang khắp phòng. Tôi xoay sang nhìn anh, anh đang nằm ngả lưng trên giường, hai tay gối sau đầu, mắt dán lên trần nhà.

"Anh muốn làm gì hả hyung?" Tôi hỏi. "Em biết anh muốn gì mà." Guanlin đáp. "Nhưng anh có nên làm vậy không? Anh có nên liều một phen không?"

"Anh liều cái gì cơ?"

Guanlin xoay sang nhìn tôi. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau thật lâu.

"Nếu anh lựa chọn nó, anh sẽ không thường xuyên ở gần đây nữa. Anh sẽ trở nên bận rộn. Anh sẽ không giữ được mối quan hệ với mọi người nữa." Anh nói. 


"Nhưng đó là những gì anh muốn làm. Nếu như mọi người không thể chịu được chuyện này, có nghĩa là họ không thực sự quan tâm tới anh." Tôi nói, xoay đầu nhìn đi hướng khác.

Một khoảng lặng trôi qua.

"Nhưng anh nên nói với mọi người. Anh cần phải nói trước mặt tất cả mọi người." Tôi vội nói.

"Anh sẽ nói." Guanlin đáp. Sau đó lại im lặng.

"Jihoon?"

Cửa phòng tôi bật mở, mẹ tôi bước vào, hai tay khoanh trước ngực. "Trời vẫn đang mưa và rất khuya rồi. Mai con còn phải tới trường đó." Mẹ nói.

"Guanlin hyung ở lại được không ạ?"

Mẹ nhìn Guanlin chốc lát như để kiểm tra anh ấy trước khi gật đầu.

"Cậu ta không có vẻ gì là người xấu. Không hút thuốc hay gì khác nên mẹ sẽ ghi nhận lời cậu ta nói. Đã khuya rồi và con biết là mẹ không thích việc lái xe đêm mà. Cậu ấy có thể ở lại, bảo cậu ấy đi tắm đi."

Guanlin hyung nhanh chóng đứng lên cảm ơn mẹ tôi. Thấy anh lịch sự và lễ phép như vậy có gì đó thật mới lạ. Bởi vì ngoài Seungwoo hyung, Guanlin hyung là người lớn nhất trong nhóm chúng tôi và mọi người đều tôn trọng anh ấy.

Mẹ rời đi, tôi đứng dậy đi lấy cho Guanlin hyung một chiếc khăn. Anh ấy tắm trước. Tôi đi theo sau, đưa cho anh một bộ đồ mới và quần áo của mình để thay.

Khi tôi trở về phòng, Guanlin hyung đã nằm trên giường nghịch điện thoại.

"Anh có chắc là nên để Katty ở nhà một mình không?" Tôi hỏi.

"Anh đã để Katty ở chỗ bạn gái của em trai anh rồi vì em bị dị ứng với mèo mà."

Tôi nhìn anh sửng sốt. Guanlin hyung ngồi lên nhìn tôi thắc mắc.

"Sao anh biết?" Tôi hỏi.

"Minhyun nói với anh. Cậu ấy nói thấy em hắt hơi suốt và thường là khi ở cạnh Katty. Sao em không nói cho anh biết?"

"Em nghĩ mình có thể chịu được. Xin lỗi hyung." Tôi đáp.

"Có phải vì vậy mà dạo này em không tới nữa không?"

Gì nữa đây? Anh đột nhiên trở nên quan tâm. Vậy là anh để ý tới việc tôi không thường xuyên ghé qua nhà anh nữa?

"Vì bài tập của em rất nhiều." Tôi vội đáp, với tay tắt đèn và đi về phía giường. Tôi trèo qua người Guanlin hyung để vào nằm sát cạnh tường.

Chúng tôi nằm yên không nói gì. Tôi nhìn lên trần nhà. Cả phòng tối om vì cửa sổ đóng kín.

"Anh cảm thấy thật bất lực." Guanlin hyung phá vỡ sự yên lặng. Tôi liếc anh chốc lát rồi lại nhìn lên trần.

"Vì công việc à?" Tôi hỏi.

"Vì rất nhiều thứ. Minhyun cứ nói mãi về vài chuyện và nó cứ lởn vởn trong đầu anh."

"Ví dụ như chuyện gì?"

Một khoảng lặng kéo dài. Guanlin hyung không đáp lại. Tôi hiểu rằng, anh đã nói với tôi một trong những bí mật của mình rồi. Tôi không nên mong chờ anh sẽ nói cho tôi mọi thứ nhanh như vậy.

Tại sao tôi lại muốn biết mọi thứ về anh như vậy?

Tôi xoay người, đối diện với bức tường. "Ngủ ngon hyun-"

"An ủi anh đi."

Tôi sững lại, xoay người và chống khuỷu tay lên nhìn anh. Guanlin vẫn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai tay gối sau đầu. Rất khó để quan sát vẻ mặt của anh bây giờ.

Tôi bật cười hồi hộp. "Sao tự nhiên lại...?" Một khoảng lặng trôi qua, tôi thở dài và nằm xuống, quay lưng về phía anh. Bất chợt Guanlin hyung nắm lấy tay tôi.

Tôi cũng không còn bị sốc vì chuyện này nữa. Có đôi khi anh làm thế khi chỉ có hai chúng tôi và không khí xung quanh trở nên nghiêm trọng. Có lẽ đó là cách của anh để đối mặt với rắc rối. Tôi cũng không nghĩ như vậy là bất thường.


"Sẽ ổn cả thôi hyung." Tôi khẽ siết tay anh và anh cũng làm vậy với tôi.

Đây là kiểu an ủi mà anh muốn sao? Trẻ con quá.

Tôi muốn bật cười nhưng đã kịp ghìm nó lại.

"Mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. Chỉ cần anh nhìn ra, anh sẽ không nghĩ tới những vấn đề đó nữa. Cố lên. Sẽ ổn cả th-"

"Anh nghĩ là anh thích em, Jihoon."

Tôi sững lại. Những lời Guanlin hyung vừa nói lơ lửng trong không trung. Tôi huých tay anh, bật cười khúc khích.

Chỉ vì tôi vừa an ủi anh ấy sao?

"Em nghĩ là anh buồn ngủ rồi hyung. Anh mau ngủ đi." Tôi rút tay ra khỏi tay anh và vỗ vai anh.

Tôi mong rằng anh sẽ ngủ ngay sau đó, nhưng anh là một người rất cứng đầu khi anh muốn.

Anh bật cười. "Minhyun nói anh nên thử nói với em điều này."

Tôi băn khoăn không hiểu anh đang nói về điều gì. Sau đó anh lại im lặng, nên tôi cho rằng anh đã nói xong rồi.

"Anh... thích em." Anh lặp lại.

Tôi còn cười to hơn trước. "Thôi nào hyung ... em cũng thích anh, nhớ không? Em đã hỏi là chúng ta có thể làm bạn hay không mà. Chỉ có anh là không chịu chấp nhận thôi, nên Minhyun hyung mới bắt anh phải nói đấy. Có phải anh đã uống cái gì mà em không biết không? Sao tự nhiên anh lại nói thế này?" Tôi bật cười hồi hộp, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình.

Khi anh nói lần đầu tiên, nó chẳng có gì cả. Nhưng vừa rồi khi anh lặp lại câu nói ấy, nó có vẻ kỳ lạ. Tôi biết rằng Guanlin hyung cũng thích ở bên cạnh tôi. Chỉ là phải mất hơi nhiều thời gian để anh thú nhận điều đó thôi.

Guanlin hyung thường xuyên né tránh việc đụng chạm với tôi, trừ khi bắt buộc. Ví dụ như khi anh kẹp cổ tôi lúc tôi trêu anh chẳng hạn. Tôi nghĩ là anh làm vậy với cả những người khác nữa. Vì vậy, nên tôi cũng khá rụt rè trong việc đụng chạm với anh. Nhưng khi chúng tôi nằm ngủ cùng nhau, có vẻ anh đã hạ lớp bảo vệ đó xuống. Cả hai chúng tôi đều vậy.

Tôi phải thú nhận rằng tôi thích Guanlin hyung về đêm. Anh nắm tay tôi, nói những điều mà anh không thường xuyên nói. Ví dụ như lúc này, anh thừa nhận anh thích tôi chẳng hạn.

Khi tôi cuối cùng đã có thể trấn tĩnh lại và trở nên yên lặng. Tôi thở dài và lắc đầu, nhắm mắt lại.
Guanlin hyung không nói thêm gì sau đó nữa.

Hyung này ...

----
Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Guanlin hyung đã rời đi từ lúc nào. Mẹ tôi nói anh đã đi từ sớm. Sau khi tắm, tôi phát hiện mẩu giấy anh để lại.

Anh cũng rất kiệm lời. Tờ giấy chẳng nói gì nhiều.

Phải dậy sớm, anh có tiết học.

Tôi nhếch mép cười. Có vẻ như anh vừa ngái ngủ vừa viết nó vậy. Tôi còn thắc mắc tại sao anh phải để lại tờ giấy này nữa. Lại một hành động khác thường của Guanlin hyung.

"Con xong chưa?"

Mẹ đứng ở trước cửa, ví nắm chặt trong tay.

Tôi gật đầu và vơ lấy túi, đi theo mẹ ra ngoài. Mẹ tôi còn phải qua đón Woojin và Daehwi nữa.
Như mọi khi, học sinh lúc nào cũng rên rỉ khi phải tới trường. Một ngày học tập mới.
Vẫn luôn như vậy, mặc dù gần đây mọi người đang bàn tán về lễ Giáng sinh. Dịp lễ cho các cặp đôi.

Chuseok vẫn chưa tới, nhưng mọi người đã bận rộn chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông và Giáng sinh. Thậ chí cả Woojin hay Daehwi cũng có kế hoạch cho gia đình của họ.

Tôi cá là các hyung cũng bận bịu lắm. Mẹ và tôi thường hay tới Mokpo cho lễ Chuseok. Còn Giáng sinh thì tôi ở cùng với Woojin. Năm nào cũng vậy cả.

Tôi thở dài, nghĩ về một ngày như bao ngày khác. Ít nhất như vậy cùng giúp buổi học trôi qua nhanh hơn.


"Jihoon hyung!"

Tôi xoay người lại khi nghe tiếng Woojin và Daehwi chạy phía sau. Tôi nhắm vội mắt lại và cảm thấy hai đứa đang nhảy chồm lên người mình.

"Anh đang đi đâu vậy? Anh định bỏ tụi em lại đấy à hyung?" Daehwi hỏi.

Tôi bật cười lắc đầu. Daehwi đáng yêu lắm. Thắng bé lúc nào cũng gọi tôi là hyung chứ không giống như ai kia. Tôi liếc xéo Woojin, thằng nhóc đánh vào vai tôi rõ mạnh.

"Này!" Tôi gào lên.

"Anh đang nghĩ xấu về em đấy hả?"

Tôi phá lên cười, đuổi theo sau Woojin đang quay lưng bỏ đi. "Woojinie..." Tôi kéo vạt áo đồng phục cậu ấy. "Đừng giận hyung mà." Tôi nài nỉ.

"Đừng có giận Jihoon hyung." Daehwi lặp lại. Chúng tôi cùng nhau cười và Woojin chạy biến đi. Chúng tôi vội vã đuổi theo.

Về tới nhà Woojin, dường như áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi vơ vội lấy khăn mặt khi vào trong phòng Woojin, lau mồ hôi trên trán Woojin và Daehwi, sau đó tới mình.

"Sao cậu bắt tụi mình chạy chứ?" Daehwi rên rỉ.

Tôi nằm dài ra sàn, duỗi thẳng cẳng. Daehwi làm theo và chẳng lâu sau Woojin cũng nằm ra. Chỉ có tiếng thở khò khè vang khắp phòng.

"Anh không ở lại lâu được rồi." Tôi nói, nhìn ra ngoài trời đã tối đen. Ba chúng tôi ở lại trường có hơi muộn một chút.

"Em mệt với việc học hành suốt ngày lắm rồi." Daehwi nói.

"Anh cũng vậy."

"Vậy đừng học nữa mà thành lập một nhóm đi." Woojin nói.

Tôi bật cười ngồi lên. "Vậy thì anh sẽ bị đuổi cổ trước cả khi nó bắt đầu luôn. Cha mẹ sẽ kéo anh về lại trường ngay lập tức." Tôi nói.

Hai đứa đều ngồi dậy gật đầu đồng tình.

"Đây là cuộc sống thực sự của chúng ta." Daehwi nói.

"Chuseok và kỳ nghỉ đông sắp tới rồi." Woojin reo lên phấn khích. "Như vậy em có thể ở phòng tập nhiều hơn."

Tôi mỉm cười lắc đầu. Tôi mừng là Woojin đã tìm được thú vui của cậu ấy. Tôi không thể suốt ngày dính chặt lấy Woojin được. Tôi cũng phải tìm cho mình việc gì đó thôi.

Tôi cũng đã nghĩ tới nhảy nhót, nhưng vì thân thể tôi chẳng chịu nghe lời bộ não nên tôi đành từ bỏ.

Woojin bất chợt diễn cho Daehwi xem vài động tác. Tôi thở dài nằm xuống, bí mật quay trộm họ bằng điện thoại.

Mấy đứa nghiện nhảy này.

"Chuseok là gì vậy ạ?" Daehwi quay sang hỏi tôi sau khi nhảy theo Woojin một hồi. "Em có nên biết không?" Cậu bé nhún vai.

Phải rồi. Daehwi ở đây chưa lâu mà, phải không?

Tôi ngồi nhìn Woojin giải thích cho Daehwi về Chuseok, và cả về kỳ nghỉ đông ở trường cho Daehwi nghe.

"Oh em chưa đón lễ đó bao giờ cả. Em ở với bạn của mẹ, mà cô ấy lại là người Anh. Bố mẹ thấy em có thể tự sống một mình được, liền để em ở lại đây luôn. Em vẫn thường về lại Mỹ khi được nghỉ." Daehwi cười cười nói.

"Hoàng tử Mỹ này." Tôi lẩm bẩm.

Daehwi lăn ra cười, chối đây đẩy. Tôi cũng hùa theo.

"Anh chưa bao giờ ra khỏi Hàn Quốc cả. Anh muốn đi Châu Phi để làm tình nguyện một ngày nào đó."

Cả hai đều tròn mắt nhìn tôi. "Sao? Anh nói gì lạ lắm à?"

"Không... chỉ là anh chưa bao giờ nói những điều như vậy nên tụi em chẳng biết." Woojin nói.

"Anh chưa kể bao giờ ư?" Tôi hỏi lại. Woojin lắc đầu và tôi cười lớn. "Anh đoán là vì chưa có cơ hội thôi. Nhưng giờ thì anh đã được vây quanh bởi người từ khắp thế giới rồi này."

Daehwi vỗ lên vai tôi. "Đừng lo hyung. Em sẽ đưa anh tới Mỹ, sớm thôi." Cậu bé nói, cười toe toét.
Tôi khúc khích gật đầu.

Chúng tôi nằm dài ra nhà và chơi game trước khi tôi rời đi. Lần này, các hyung không đột ngột ghé qua nữa.

---
Khi ngày lễ Chuseok tới gần, ai nấy đều bận rộn. Thậm chí là cả Daehwi, người chưa từng biết tới Chuseok trước đây.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, tôi về nhà sớm như mẹ dặn. Gia đình tôi phải chuẩn bị cho chuyến đi 4 ngày tới nhà chị gái ở Mokpo. Mẹ tôi cần phải nấu nướng, và cần sự giúp đỡ của không ai khác ngoài tôi.


Vừa về đến nhà, mẹ liền đưa cho tôi một cái tạp dề đeo vào, và cả ngày hôm đó tôi chỉ loanh quanh ở trong bếp. Tôi biết việc này sẽ xảy ra khi mẹ nói tôi về nhà sớm mà.

Tôi được nghỉ một lát, liền mệt mỏi về phòng, nằm bẹp trên giường. Vài giây sau, điện thoại kêu ầm ĩ. Tôi rên rỉ nhấc máy, chẳng buồn nhìn xem tên người gọi là ai.

"Xin chào?"

"Này!"

Thật kỳ lạ, Guanlin hyung lại gọi tới. Ý tôi là, anh thường gọi tới chỉ khi có việc gì đó thôi. Gần đây anh hay nhắn tin hơn, mà như vậy cũng đã là khác thường rồi. Anh đột nhiên trở nên chịu khó giao tiếp hơn, sau cái lần anh tâm sự với tôi về rắc rối của anh.

Anh phải chào tới lần thứ hai tôi mới trả lời lại. "Hyu.... hyung...?"

"Em có ở nhà không?" Guanlin hyung hỏi, tông giọng trầm ổn. Đây cũng là một việc kỳ lạ nữa. Anh thường chỉ ghé qua chẳng bao giờ báo trước.

"Có. Em về nhà sớm để giúp mẹ nấu nướng. Nhà em sẽ đi Mokpo cho lễ Chuseok vào ngày mai." Tôi nói.

Sau một khoảng lặng. Anh hỏi tiếp."Vậy là mai em sẽ không ở nhà?"

"Em sẽ không ở nhà khoảng ba, bốn ngày. Sao vậy?"

"Daniel nói em giỏi mấy cái này lắm. Anh cần phải tập trung hết sức để qua môn này." Anh nói.

Tôi thầm cười trong bụng. Anh luôn cố né tránh việc trực tiếp nhờ tôi giúp đỡ.

"Anh không ở với gia đình vào lễ Chuseok sao? Em có thể giúp anh trong kỳ nghỉ Đông nếu như em được cho phép nghỉ buổi học thêm."

"Anh không muốn về lại đó trong dịp này. Anh đã về lại nhà vài lần và bởi vì không ai hiểu cho anh cả, nên anh không muốn làm họ khó chịu nữa. Anh đã gọi về nhà báo rằng anh không về được."

Anh ấy đang nói với tôi rất nhiều.

"Anh có thức ăn không hyung? Anh sẽ ổn cả chứ?" Tôi có chút lo lắng.

"Anh vẫn tự xoay sở được trước khi gặp em." Anh rên rỉ. "Không phải vậy." Tôi lắc đầu nói. "... anh có cô đơn không?" Tôi hỏi.

"Anh ổn." Guanlin hyung đáp.

"Chờ chút."

Không chờ Guanlin hyung trả lời, tôi đứng lên và đi xuống bếp.

"Con đã sẵn sàng để giúp mẹ tiếp rồi hả? Con đã thấy làm mẹ là như thế nào rồi đấy." Mẹ tôi cười.

"Mẹ?"

Mẹ dừng tay và quay lại nhìn tôi, liếc nhìn điện thoại trên tay tôi trước khi quay lại với đồ ăn. 

"Sao trông con nghiêm trọng thế?"

"Lin hyung không có chỗ nào để đi trong lễ Chuseok cả." Tôi nói.

Mẹ quay người nhìn tôi. "Lin?"

"Ah.." Tôi lắc lắc đầu. "Guanlin hyung ạ."

Mẹ lại nhìn tôi. "Cậu ta không có gia đình sao?"

Trông mẹ có vẻ băn khoăn. Tôi vội lắc đầu. "Anh ấy có chứ ạ. Nhưng họ không sống ở đây và hiện giờ vì có vài chuyện nên anh ấy không thể về nhà được. Anh ấy cũng không có ai ở cùng. Anh ấy còn muốn nhờ con giúp làm bài tập nữa." Tôi nói.

Mẹ nhìn tôi một hồi trước khi gật đầu. Tôi biết, nhắc tới chuyện học hành sẽ có tác động tới mẹ mà.

"Bảo cậu ta tới đây và mang đủ quần áo cho bốn ngày nhé. Chúng ta sẽ ở đó thêm một ngày, bảo cậu ta đừng quên mang theo hanbok nữa. Nhà mình sẽ khởi hành vào sáng sớm mai." Mẹ nói.

Tôi ôm chầm lấy mẹ và chạy về phòng trong tâm trạng vô cùng phấn khích. Không phải bởi vì cuối cùng tôi cũng có người để nói chuyện, mà người đó lại chính là Guanlin hyung.

"Hyung nghe thấy gì chưa?" Tôi đặt điện thoại lên tai.

"Gì? Cái gì cơ?" Guanlin hỏi lại.

"Mang đủ quần áo cho bốn ngày và qua đây."

"Eh? Tại sao?"

"Mẹ em đã đồng ý rồi. Anh có thể tới cùng với gia đình em và đón lễ Chuseok cùng nhau. Em cũng có thể giúp anh làm bài tập luôn." Tôi hưng phấn nói.

Một khoảng lặng trôi qua.

"Như vậy có được không?" Guanlin hỏi.

"Em đã xin phép rồi. Mẹ em đã đồng ý. Tới đây ngay đi hyung." Tôi gần như hét lên. "Đừng quên đồ đạc của anh."

"Này!"

Tôi phì cười và vội vàng xin lỗi vì đã hét lên với anh.


Ngay sau đó tôi xuống bếp để tiếp tục giúp mẹ. Guanlin hyung cũng sớm ghé qua, mang theo đồ đạc và cuối cùng cũng bị lôi vào bếp giúp mẹ tôi.

"Nếu anh ở đây thì anh cũng phải giúp một tay, hyung." Tôi phá lên cười.

"Guanlin, giúp cô cái này một chút." Mẹ tôi lập tức dẫn anh tới nồi canh. Tôi mừng là mẹ đã bắt đầu quen với Guanlin hyung vì mẹ đã thoải mái chỉ đạo anh ở trong bếp.

Chúng tôi dành cả buổi tối cho thức ăn của mình.

---
Mẹ gọi chúng tôi dậy thật sớm, à thật ra thì là gọi tôi dậy sớm. Tôi khá bất ngờ khi mẹ nói Guanlin hyung đã đang tắm rồi.

Tôi vội vàng bật dậy, chạy vào nhà tắm khi Guanlin hyung mở cửa phòng bước vào.

Tôi tắm thật nhanh để có thể giúp mẹ mang đồ ăn lên xe. Mẹ lúc nào cũng nấu rất nhiều. Chẳng phải gia đình tôi đông đúc gì, nhưng mẹ cho rằng nếu không chuẩn bị như vậy thì sẽ không đủ thức ăn. Nhưng mà năm nào cũng thừa mứa cả đống.

Sau khi hoàn thành chất đồ ăn lên xe, chúng tôi cũng vào xe, đeo dây an toàn. Tôi ngồi phía sau cùng với Guanlin hyung để anh bớt cảm thấy cô đơn.

Hi vọng là anh không phiền.

"Sẽ mất khoảng 3 đến 4 giờ đi xe hoặc hơn một chút. Mẹ sẽ dừng nghỉ hai trạm. Có đứa nào cần đi vệ sinh không?"

Guanlin hyung lắc đầu và tôi đảm bảo với mẹ là chúng tôi không cần. Vài phút sau, chúng tôi đã băng băng trên đường.

Guanlin thiếp đi rất nhanh. Tôi chỉ nhận ra khi thấy đầu anh gục trên vai tôi, anh đang ngủ ngon lành.

Tôi cũng cố để ngủ nhưng lại không muốn mẹ phải lái xe một mình. Guanlin hyung trước đó đã đề nghị giúp mẹ lái xe nhưng mẹ tôi từ chối. Tôi rất mừng là mẹ đã cho phép Guanlin đi cùng. Ít nhất mẹ đã cho anh ấy cơ hội.

Tôi mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt anh lúc ngủ. Tôi không hiểu nổi niềm đam mê của anh với khuyên tai. Tôi đoán rằng anh thực sự đang cố giữ cái hình tượng 'bad boy' của mình.

"Jihoon!"

"Dạ mẹ?" Tôi hoảng hốt giật mình.

"Con cứ để điện thoại reo liên tục thế hả? Ít nhất cũng tắt nó đi nếu như con không có ý định nghe máy chứ." Mẹ nói. Tôi có thể thấy mẹ có vẻ ngủ không đủ giấc, nhưng để kịp đến Mokpo kịp giờ, chúng tôi vẫn phải đi sớm.

Tôi nhanh chóng nhấc máy, liếc nhìn Guanlin hyung đang hé mắt và khẽ lầm bầm gì đó rồi lại xoay đầu dựa vào cửa sổ ngủ tiếp.

"Xin chào?"

"Jihoon hyung. Em Daehwi đây. Woojin muốn hỏi xem anh đã đi chưa?" Daehwi mừng rỡ nói.

Tôi nhìn đồng hồ.

Sao mấy đứa dậy sớm vậy?

"Bọn em đang định tới phòng nhảy để tham dự một cuộc thi. Guanlin hyung có nói cho anh chưa? Anh ấy nói anh ấy cũng sẽ ghé qua." Daehwi dường như trả lời suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn sang Guanlin và mỉm cười trước khi lắc đầu. "Anh ấy đang ở với anh. Guanlin sẽ đón lễ Chuseok cùng với anh. Tụi anh đã rời khỏi nhà rồi."

"Wow, đã trên đường tới Mokpo rồi ạ? Chắc sẽ vui lắm. Woojin nói em cũng đón lễ cùng gia đình cậu ấy nữa. Bạn của mẹ muốn đưa em đi Mỹ nữa nhưng em muốn trải nghiệm lễ Chuseok hơn." Daehwi hưng phấn nói.

"Tuyệt quá! Anh phải nói mẹ của Daehwi nấu ăn rất ngon đấy! Gần bằng mẹ anh luôn!" Tôi nói và liếc nhìn mẹ. Mẹ tôi khẽ cười.

"Em không thể chờ thêm nữa. Seungwoo và Daniel hyung thì ở cùng với Minhyun hyung. Em nghĩ là họ cũng có kế hoạch đi đâu đó. Woojin nói Minhyun hyung đã gọi cho Guanlin và anh ấy có thể sẽ nói với anh."

Tôi liếc sang Guanlin và mỉm cười.

"Anh ấy đang ngủ rồi. Mặc dù anh ấy chưa nói gì với anh hết nhưng cảm ơn vì đã thông báo cho anh."

"Hyung em phải đi rồi. Cuộc thi bắt đầu đến nơi rồi. Woojin sắp vào đây." Daehwi phấn khích.

"Gì cơ? Nó chẳng nói gì với anh cả. Nhớ quay nó lại nhé." Tôi hơi bực mình vì Woojin không nói gì với tôi về việc này cả.

"Em nhớ rồi. Nói chuyện với anh sau nhé. À khoan đã hyung!"

Tôi khúc khích cười. "Ừ?"

"Chúc mừng sinh nhật muộn nhé. Woojin bất cẩn nói cho em đấy. Đừng có bảo với cậu ấy là em nói với anh nhé." Daehwi cầu xin.

Tôi mỉm cười. "Cảm ơn Hwi. Hẹn gặp lại em sau."

"Tạm biệt hyung."

Tôi thở dài nhìn vào điện thoại. Tôi sẽ nói chuyện với Woojin sau vậy. Tôi hi vọng là cậu ấy chỉ nói với Daehwi thôi. Tôi không muốn một bữa tiệc hay gì đó đâu.

"Ai vậy?" Mẹ tôi hỏi.

"Daehwi ạ. Cậu ấy nói năm nay sẽ đón Chuseok cùng Woojin."

"Sẽ là một trải nghiệm thú vị cho thằng bé, phải không?"

"Vâng."

Sau một hồi im lặng.

"Mẹ?"

"Hm?"

"Cha đang đi làm ạ?" Tôi chậm chạp hỏi.

"Con đang hỏi về cha ấy hả? Ừ, cha con đang bận. Nhưng sẽ cố gắng để tới đó." Mẹ cố gắng trấn an tôi. Đó chính xác là những gì mẹ tôi nói năm ngoái, nhưng cha chẳng bao giờ xuất hiện. Không phải tôi và cha không nói chuyện với nhau, mà là do cha tôi thường xuyên bận rộn và tôi ít khi gặp được. Mỗi lần gặp cha, đều là để nói về chuyện học hành.

"Con ngủ đi. Mẹ sẽ gọi con dậy khi đến trạm ngừng."

Tôi cố từ chối nhưng cuối cùng vẫn thiếp đi. Điều tiếp theo tôi biết là Guanlin hyung đang lắc vai mình.

"Đến trạm nghỉ thứ hai rồi Jihoon. Em chưa ăn gì cả nên mau dậy đi." Anh nói.

Tôi từ từ mở mắt, dụi dụi để thích nghi dần với ánh sáng trước khi nhỏm dậy. Guanlin hyung kéo tôi ra khỏi xe. Anh chỉ cho tôi nhà vệ sinh. Sau đó anh dẫn tôi tới bàn, mẹ đã bày ra đủ thức ăn trên đó.

"Con không nghe thấy mẹ nói gì cả hả Jihoon? Thỉnh thoảng gọi con dậy khó thật đấy. Giờ thì Guanlin cũng hiểu cho khó khăn của mẹ rồi." Mẹ tôi cười nói.

Guanlin hyung cũng hùa theo.

Tôi xin lỗi rồi cầm lấy bát cơm, quá mệt để đáp lại. Dù sao đó cũng là sự thật.

Ba chúng tôi ngồi ăn trong yên lặng, chỉ còn vài giờ nữa trước khi đặt chân đến Mokpo.

--------------------------------------------

Xin lỗi vì sự comeback chậm trễ này huhu :'( đừng ai bỏ rơi tui nhaaaa....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top