Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15 - Thắng Thiên _ Tình huống đột xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ta định ngưng ở chương 14 rồi, nhưng ta chán quá nên cứ edit tiếp cho các nàng khoảng 5 chương nữa hen ! 

-------------------------------------------

 - Ừ, mình tới đây ! Mình dẫn cậu đi.

Phác Trí Mẫn thấy bộ dạng say khướt của Điền Chính Quốc, không nỡ trách cứ, xem ra cậu ta vừa khóc, rốt cuộc là chuyện gì, đoán là tối nay không thể biết được.

Phác Trí Mẫn nhìn những kẻ ở đây chẳng hề thuận mắt, những thứ khác không nói, cậu vừa bước chân vào một lúc, không biết bao nhiêu ánh mắt đàn ông nhìn cậu chằm chằm, không nên ở chỗ này lâu. Phác Trí Mẫn không thể không nói, nếu quả thật có người xấu, cậu liền game over rồi, dù sao bên cạnh còn mang theo một người say đến bất tỉnh nhân sự này.

- Thiếu gia... uống vài chén nhé ! - Một gã trung niên bỉ ôi bưng ly rượu nhìn Phác Trí Mẫn.

Phác Trí Mẫn hung hăng trợn mắt nhìn đối phương, cậu căn bản không muốn nhìn, sợ nhìn lâu sẽ ói mất, khoác tay Điền Chính Quốc đang say khướt lên vai mình cậu chuẩn bị đi, không ngờ bị gã kia chặn lại.

- Sao ? Còn giả bộ đoan trang gì. Uống với anh một chén !

Gã này có vẻ bị bẽ mặt, nhìn về phía sau lưng Phác Trí Mẫn, hóa ra hắn còn đồng bọn, xem ra là được cá cược.

Phác Trí Mẫn không muốn mang tiếng gây chuyện, có câu, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cậu cầm ly rượu của gã đàn ông kia uống một hơi.

- Uống xong rồi, phiền anh nhường đường một chút. - Phác Trí Mẫn tức giận nhìn gã đàn ông trước mặt không hề nhúc nhích.

- Đi luôn à em... Chơi thêm chút nữa đi, xem ra bạn em đã chơi nhiều rồi.

Gã đàn ông thấy Phác Trí Mẫn uống một hơi hết sạch cười âm hiểm, hắn sờ sờ cằm, làm bộ ta không tránh đấy ngươi làm gì ta.

Điền Chính Quốc lúc này nấc cục một cái, ánh mắt lờ đờ trừng mắt nhìn đối phương, cười lạnh, cầm ly rượu vừa uống dở trên quầy bar hất vào mặt gã.

- Thằng nhóc này ! Muốn chết à ? Con mẹ nó tao cho mày biết mặt. Dám hất tao à ?

Gã kinh hãi, không nghĩ lại có kẻ đột nhiên chen ngang, vội vàng lau rượu trên mặt trên người, vứt khăn xuống đất, giơ một nắm đấm chuẩn bị cho Chính Quốc một cú.

- Ông dám à ? Ông mày nhịn đã lâu ! Nhìn cái đạo đức bẩn thỉu của ông đi ! Muốn cua tôi ? Ông lỡ 20 năm rồi !

Phác Trí Mẫn sao để hắn nguyện ý, cậu vội vã đẩy Chính Quốc sang người một tên bồi bàn vừa chạy tới, xắn tay áo, hung tợn nhìn chằm chằm gã kia, cậu sợ gì hắn.

- Mày... Con mẹ nó ! Trúng tà à ?

Gã nhìn Phác Trí Mẫn không một chút sợ hãi, lại dám cà khịa mình, nhất thời nhìn những ánh mắt xung quanh có chút sợ hãi, nhưng lại không nuốt trôi vẻ mặt này, hắn kéo kéo cổ áo bước về phía Phác Trí Mẫn.

Lúc này, trên tầng 2 của quán bar, một đôi mắt u ám đang nhìn chằm chằm cảnh này, hắn nhìn đã lâu, thấy gã kia quăng ly rượu về phía sau chàng trai kia còn bước lại sát cậu, anh cảm thấy rất có thiện chí với cậu.

- Giải quyết đi !!

- Dạ.

Lời nói có ý rất rõ ràng, người đàn ông phía sau liền đi xuống dưới.

Người này tiếp tục tựa trên lan can xem kịch hay, lúc này trong sàn nhảy một tia sáng chiếu trên người anh, đó là một người mình đồng da sắt, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, giống tượng Hy Lạp, ánh mắt lạnh lùng có vẻ cuồng dã không câu nệ, vô cùng hấp dẫn. Cả người anh toát lên vẻ đẹp đẽ, lại phát ra một loại uy nghiêm của vua chúa, nét tà ác trên khuôn mặt anh tuấn lúc này chứa một nụ cười phóng túng.

Tầng dưới

Lão đàn ông vươn tay, bàn tay này hôm nay không đánh không được, đang định ra tay thì bị một lực mạnh tóm lại.

- Vị tiên sinh này... Giữa bao nhiêu người động thủ với một chàng trai xinh đẹp không được hay lắm.

A Đông hung hăng giữ cánh tay gã đàn ông, sau đó bình thản nói một lẽ tự nhiên.

Gã kia bị đau cắn răng vẫn nhắm mắt gào.

- Con mẹ nó mày là thằng nào ! Sao động đến việc của ông mày ?

- Ông chủ của bọn ta nói, bữa rượu của tiên sinh hôm nay chúng tôi mời, về sau không hoan nghênh ông quay lại. - A Đông hất tay gã đàn ông, khinh bỉ nhìn hắn nhăn nhó.

Nghe mấy lời này, gã đàn ông sợ tới mức lùi lại mấy bước, đần độn gật đầu.

- Ngượng quá, ngượng quá, ta không biết ! - Hắn dường như lăn một vòng chạy vội đến chỗ của mình.

Phác Trí Mẫn thấy gã kia lẩm bẩm mấy câu đám đồng bọn liền hốt hoảng bỏ đi, cậu có chút nhẹ nhõm, ông chủ quán bar này bản lĩnh lại lớn như vậy ?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top