Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi lo lắng dư thừa, bà Phùng thấy tôi không có uống cái kia chén nước, chỉ thở dài. Tôi thuận lợi rời đ, bà Phùng trong nhà, đến đất trên đường, một màn phía sau lưng tôi đều là mồ hôi lạnh.
Tâm nói bà Phùng người này thực sự quá quái lạ, đêm nay rốt cuộc là ý gì?
Đầu tiên kéo tôi vào trong, lại không bật đèn, thiết nghĩ một hồi, nguyên nhân là gì? Chắc chắn không còn nguyên nhân khác, chính là bà Phùng không muốn tôi thấy đồ vật trong phích nước.
Hơn nữa bên trong phích nước kia, khẳng định không phải nước sôi, bởi vì thời điểm bà Phùng đưa chén nước cho, tôi cảm nhận được chính là cảm giác mát mẻ, mà không phải hơi nóng đập vào mặt!
Trở lại khách sạn, vừa nhìn thấy đại thúc, liền trực tiếp phát hỏa.
"Một lão bà mà ông lại có thể theo dõi thất bại?!"Tôi tuy rằng không hét ra, nhưng ngữ khí rất không tốt.
Đại thúc kia vẻ mặt lại dửng dưng, thật giống như đó không phải là lỗi của ông ta. Ông ta nói: "Cái này, bà Phùng phỏng chừng không phải người."
Tôi giật mình, hỏi: "Tại sao?"
"Tôi theo dõi đến nội thành, bà ta kéo xe ba bánh tiến vào một hẻm tối nhỏ, tôi sợ sẽ bị phát hiện, vì lẽ đó liền chờ lâu, khoảng chừng hai phút mới đi vào, cậu đoán tôi nhìn thấy cảnh tượng gì?"
Tôi nói không biết.
Đại thúc cũng không thừa nước đục thả câu,
hắn nói thẳng: "Trong hẻm, không có bất kỳ ai."
Ông ta nói xong tôi cảm thấy rất tức cười không nể năng gì ông ta tôi nói thẳng: " Thật phí lời ? Bà Phùng đi rồi thì làm gì có ai?"
Đại thúc lắc đầu nói: "Bà Phùng xác thực rời đi, hơn nữa chiếc xe ba bánh cũng rời đi, nhưng cậu không biết, đó là ngõ cụt! Phía trước căn bản không có đường có thể đi."
Tôi dừng lại.
Tôi không ngừng run rẩy, tthậm chí cảm thấy hô hấp chậm lại, hoảng sợ.
"Có thể hay không là ngõ cuối, đầu tường rất thấp, bà Phùng vượt qua đi? "Ngữ khí của tôi từ phẫn nộ chậm rãi chuyển đổi vì là nghi hoặc.
Đại thúc lắc đầu nói: "Sẽ không, hai bên ngõ đều là năm, sáu tầng cao tiểu khu kiến trúc, mà phần cuối là một bức cao hơn năm mét, thiết nghĩ một hồi, một bà lão có thể vượt qua năm mét tường?"
Tôi không lên tiếng.
Coi như có thể vượt qua cao năm mét tường, vậy xe ba bánh đâu? Bà ta có thể liền đồng thời ném ném xe ba bánh quá đầu tường?
Đại thúc để tôi lâm vào trầm tư, một lúc lâu, ông ta không nói lời nào, tôi lại nói: "Tôi ở trong nhà bà Phùng, nhiều lắm dừng lại mười phút, bà ấy đã trở về, nhưng lần này tôi phát hiện tay trái của bà cũng không có trở nên dồi dào, từ ngoài thôn sau khi trở về vẫn cứ là trạng thái tiều tụy. "
Đại thúc nói: "Vì lẽ đó tôi mới nhắn tin qua cho cậu, tôi theo dõi thất bại, bà Phùng căn bản không có đi, bà ta căn bản vẫn ở đây. Bí mật về tay trái của bà ta chúng ta không cách nào biết được."
Nói tới đây, ông ta lại hỏi: "Ở trong nhà bà Phùng có phát hiện chỗ nào quái dị hay không?"
Tôi gật đầu: "Có phát hiện, bà Phùng người này cố ý dưới gầm giường chôn hai khối gạch xanh, không biết xảy ra chuyện gì."
Âu phục đại thúc sững sờ, lại hỏi: "Dưới đáy giường sao lại chôn hai khối gạch xanh?"
Trầm tư hồi lâu, tôi híp mắt hỏi: "Đại thúc,ông biết bà Phùng làm như thế có nghĩa là gì?"
Ông ta nói: "Có thể là chuẩn bị hại chúng ta, cẩn thận là tốt ,hiện tại đã lòi, hai ngày nay cẩn thận một chút."
Tôi bề ngoài gật đầu, ừ một tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngươi này liền có thể kính biên đi, nhìn hai ta ai càng có thể biên.
Hiện tại, bà Phùng, tôi không thể tin hoàn toàn. Đại thúc âu phục tôi cũng không thể tin hoàn toàn.
Hôm sau đại thúc nói: "Bà Phùng là mỗi ngày buổi tối đều keos xe ba bánh đi ra, đêm nay lại lẻn vào nhà nàng một lần!"
Tooi cả kinh, nói rằng: "Tooi có thể không đi, muốn đi chính oong đi. Nhà bà ấy quá đáng sợ !"
đại thúc gật đầu nói: " Tooichính là ý tứ như vậy, đêm nay cậu theo dõi bà Phùng, tooi vào đi nhà bà ta."
Tôi không sợ đại thúc phát hiện tôi nói dối, bởi vì thời gian quá một ngày, bà Phùng hoàn toàn có thời gian có thể đem đồ dưới đáy giường mang đi, đương nhiên, đây đối với đại thúc tới nói, chính là một câu lời nói dối mà thôi."
Đến buổi tối, bà Phùng vẫn kéo xe ba bánh từ thôn Tang Hòe đi ra, lần này, đại thúc trực tiếp xuống lầu, đi thẳng đến thôn Tang Hòe. Tôi mặc chiếc áo khoác gió màu đen đi theo sau lưng bà Phùng, mỗi khi bà Phùng đổi hướng tôi đều nước nhanh đi tới. Chỉ cần đi trên đường thẳng tôi sẽ cách và ấy hoen 30 mét.
Tôi phát hiện bà Phùng kéo xe ba bánh, ở nội thành đi lại loanh quanh, nhiều lần đều đi tới lặp lại con đường, là lão bị hồ đồ rồi chứ? Hay là phát hiện tooi theo dẽo nên cố ý!
Chuyển chuyển,tôi phát hiện bà Phùng bỗng nhiên kéo xe ba bánh, quay đầu lại hướng về con đường đầu liền đi vòng vèo ,nhìn dáng dấp là dự định thẳng đến thôn Tang Hòe.
Không đúng! Có lẽ bà ấy đã phát hiện ra điều gì? Lẽ nào bà ấy thực sự biết! Giời khắc này tôi vẫn đang theo dõi bà ấy có khoảng cách, nhìn bà ấy hướng về thôn Tăng Hoè tôi nhanh chính lấy điện thoại gửi cho đại thúc kia tin nhắn : "Theo dõi thất bại, mau trở về!"
Gửi xong tin nhắn, tôi trở về khách sạn, mới vừa mở cửa phòng tôi sợ hết hồn, âu phục đại thúc đã an vị ở trong phòng khách, không nói một lời nhìn trên vách tường . Tôi không biết ông ta đang nhìn và suy nghĩ điều gì cũng càng không muốn biết . Nhưng tôi vừa mới gửi xong tin nhắn, ông ta liền trực tiếp trở về? Nhanh như vậy sao?
"Oing trở về thật nhanh!" Lúc nói chuyện tôi liếc mắt nhìn chiếc điện thoại của ông ta ỏw bên cạnh đang loé sáng - chính là tin nhắn cua tôi gửi tới.
"Ưf"
" ông sao lại về nhanh nhue thế? Chả nhẽ không vào được nhà bà ấy sao?" Tôi ngồi đối diện đại thúc sau phục nhỏ giống hỏi. Đại thúc sau phục kia trăm năm một biểu cảm sau đó tự nhiên trên mặt ông ta thoáng nét u ssaauf nói : " Tôi đã phái hiện ra chuyện này quỷ dị từ đâu, tối hôm qua không phải tôi theo dõi thất bại mag là cậu bị cài bẫy!"
Tôi sững sờ thầm nghĩ: " Này chưa làm rõ mọi chuyện đã đem mọi thứ đổ lên đầu tôi sao?"
Tối hôm qua là hắn theo dõi bà Phùng, mà tôi chờ bà Phùng rời đi ,mới đi thôn Tang Hòe, bà Phùng làm sao biết tôi lẻn vào nhà bà ấy?"
Chả nhẽ bà ấy có đooi mắt thần?
"Còn nhớ trong sân nhà bà Phùng có nuôi mấy
con gà con chứ?" Đại thúc âu phục thấy tôi hốt hoảng mới nhỏ giọng hỏi.
" Nhớ, chúng ăn thịt người mà lớn có việc gì sai?"
" Đám gà con kia căn bản không phải là gà!" Nói tới đây ông ta bỗng nhiên nổi giận, đứng lên, hai tay chống hông trông rất phần nộ.
" Ông đừng vội cod gì thì nói chuyện cho rõ ràng!"
Ông ta phẫn uất nói: " Bà Phùng này tuyệt đối không phải người đơn giản, mấy con gà tử kia nhìn thì bình thường đấy nhưng đêm nay tôi đến sân nhà bà ta mới phát hiện có điều không đúng!"
Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi biết đại thúc âu phục xưa nay không thừa nước đục thả câu.
Ông ta nói: "Đông Hán những năm cuối, hoạn quan (thái giám) giữa đường, những này hoạn quan không có khả năng sinh đẻ, vì lẽ đó không gần nữ sắc, nhưng nắm giữ quyền lực thiên hạ,
tự nhiên muốn để cho mình sung sướng, vì lẽ đó ở đây xuất hiện các loại vu thuật mất đi tính người, thâm độc :yêu thuật, yếm thắng thuật, tầng tầng lớp lớp, bà Phùng vì chăn nuôi những kia con gà con, khả năng giết rất nhiều người!" Con bà nó, tôi sợ đến mức hai chân sắp mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ở trên ghế salon, tôi nói : " Đại thúc đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ông giải thích rõ ràng cho tôi."
" Thời đó loạn lạc,nhân dân khổ cực, một cân gạo tbao nhiêu, một cái mạng bao nhiêu, cái kia thực tại làm người ta nghe mag đau lòng, có người nói ở trong đám hoạn quan kia, có một hoạn quan từ nhỏ nhà nghèo, vì mạng sống, muốn có cơm ăn liền giết 2 con gà trong nhà để lót dạ ,sau đó nhờ số trời run rủi, được tuyển vào cung, lại sau đó nắm quyền thời gian, nhưng nhớ mãi không quên chăn nuôi gà tử, thường xuyên cảm thán là cái kia 2 con gà con cứu hắn."
" Sau đó thì sao?"
"Sau đó, để có chức vụ cao hắn ta nịnh thần rủ bên tai dâng lên vu cổ chi thuật, muốn thực hiện vu cổ chi thuật hay còn gọi là bốn mắt chi đồng! Cách làm, chính là giết chết trẻ con, lấy đi cuống rốn đào ra con ngươi, hong khô, nghiền nát, hỗn hợp máu tươi đồng thời, đều đều bôi lên ở vỏ trứng gà trên, sau đó sẽ đem những này quả trứng này để gà mái ấp!"
Nghe đến đây tôi hãi hùng khiếp vía, liền hỏi: " Ấp gà tử thì quỷ dị chỗ nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top