Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Bị lợi dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đại thúc Âu phục cười lạnh một tiếng nói: " Cậu có nhớ tôi nói loại vu cổ chi thuật này cong có cái tên khác không?"
Tôi nói: "Bốn mắt môn đồng."
"Đúng! Loại vu cổ chi thuật liền quỷ dị ở điểm này, linh hồn trẻ con đều bám kết vỏ trứng gà mà gà mẹ dùng cái mông để ấp trứng vì lẽ đó những linh hồn đứa trẻ chết đi không có cách nào siêu sinh, nếu là ở trứng gà ấp đi ra thời gian nhưng chưa đầu thai, cũng chỉ có thể hồn phi phách tán, vì lẽ đó, đại đa số linh hồn trẻ con đều sẽ chọn kí sinh lên con gà để tiếp tục sống sót."
Tôi vội vàng hỏi: "Nói cách khác, những con gà bị ấp như thế này khi sinh ra bên ngoài là gà cong linh hồn là những đứa trẻ đã chết sao?"
Đại thúc âu phục gật đầu nói: "Không sai! Dùng phương pháp này ấp trứng , sau khi sinh ra, người nuôi lấy cây kín chích máy của mình cho những con gà con uống. Những con gà này có oán khí rất nặng sau khi uống máu xong thì nó và chủ nhân sẽ tâmlinh tương thông. Trong khoảng thời gian chủ nhân của chúng không có ở nhà nó sẽ có nhiệm vụ canh giữ. Mỗi khi có người lạ đến chúng nó sẽ không kêu cũng không tìm đồ ăn chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Mà chủ nhân cho nó uống máu cũng sẽ có sự phát hiện nhè nhẹ. Sử dụng phương pháp này dù có ở xa vạn dặm cũng biết trong nhà có người lạ tới!"
Tôi cả kinh nói: "Dựa vào đâu đây có lẽ là chiyeenj hoang đường. Sao lại có thể thần kì như vậy?"
Đain thúc âu phục nói: "Còn có một loại càng nói càng khuếch đại là, những con gà này với chủ nhân tâm linh tương thông, hai mắt của nó cũng chính là hai mắt chủ nhân. Nên khi có người lạ tới, những cảnh tượng mà gà thấy chủ nhân của nó cũng sẽ thấy!"
Đây là chuyện kì quái gì vậy, tôi lo sọ trên mặt đầy cả kinh đến nỗi miệng không khép lại được. Ông ta nói tiếp : "Đây chính là truyền thuyết về bốn mắt môn đồng, cậu có thể không tin tôi, nhưng nếu như có cơ hội cậu có thể đi bắt một con gà của bà Phùng vừa nhìn liền biết thật giả."
Tôi hỏi : "Xem cái gì?"
Đại thúc âu phục nói: "Xem mắt!"
Tôi hỏi: "Nhưng mà làm sao để biết?"
Đại thúc âu phục trả lời: " Gà chỉ có một mí khi ở cùng đồng loại thì mí mắt sẽ hạ một bên. Mà dùng vu cổ chi thuật thịt con gà sẽ có mắt hai mí hai mắt thì là bốn tầng mí, vì lẽ đó người xưa gọi là bốn mắt môn đồng. Hơn nữa mí mắt chúng dùng để sinh trưởng là mí mắt trên."
Nói đến đây tôi rốt cuộc đã hiểu.
Nguyên nhân là dùng vu cổ chi thuật để chế tạo ra những con gà này, hay cái tên bốn mắt môn đồng kia là do chính những kết hoạn quan nịnh vợ kia muốn quyền thế nên đã đang lên bề trên. Nếu để lâu dài thì có lẽ không cái ý gì nhưng việc này lain trắng trợn tàn sát tret con, không đề ý sự sống chết của bách tính có lẽ cũng chính vì lẽ này maf vương triều đã sớm tan rã. Chỉ có điều Vương triều đã tan rã,thời đại thay đổi, vậy maf vu cổ chi thuật vẫn lặng lẽ lưu truyền qua tháng năm đến tận bây giờ.
Tôi hỏi: " Nói cách khác, ông mới vào nhà bà Phùng đã cảm thấy điều gì không đúng?"
Đại thúc gật đầu trả lời: " Những con gà kia nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích, tôi thấy trong ánh mắt chúng không có tia độc ác mà là sự đáng thương, linh hồn tinh khiết của trẻ con mới có ánh mắt như thế . Cũng từ đây tôi hiểu những con gà kia không phải nuôi lớn từ thịt người. Bởi từ ngọt nuôi lớn bằng thịt người thì khi nhìn thấy tôi sẽ có ánh mắt độc ác, hận thug chỉ muốn xông ra ăn thịt. Nhưng những con gà của bà Phùng chỉ chen chúc nhìn tôi, ánh mắt lại có chút run sợ . Từ đây tôi nhớ đêns Đông Hán vu cổ chi thuật, bốn mắt môn đồng."
Hàn huyên với đại thúc kia một lúc rồi chính tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi .
Tôi nằm ở trên giường lẳng lặng suy tư, ngày hôm nay khi tôi gửi tin nhắn cho đại thúc âu phục, ông ta đã có mặt ở đây. Mà tôi theo dõi bà Phùng, cũng hoàn toàn không có lộ ra dấu vết nào.Tôi tuy rằng chưa từng học qua chuyên môn theo dõi, nhưng cũng tuyệt đối không để lộ có thể bà Phùng đã biết có người đang theo dõi.
Tôi tự nhiên thoáng giật mình, ngồi thẳng người nghĩ lại chẳng lẽ bà Phùng thực sự không phát hiện ra có người theo dõi nhưng do bốn mắt môn đồng kia phát hiện có người lẻn vào nhá nên vì lẽ đó mới lập tức đi về? Trong lịch sử vu cổ chi thuật thực sự thần kỳ nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy đại thúc nói đến không khuếch đại như thế.
Trước mắt tôi không để lộ ra sơ hở nhưng bà Phùng lại nhanh chóng muốn trở về nhà. Tôi cảm thấy trong chuyện này rất quái lạ!
Sáng hôm sau đại thúc âu phục nói muốn về thành phố một chuyến có việc . Chúng tôi tạm biệt nhau rồi mỗi người rời đi. Tôi đi tới thôn Tang Hoè, đi bộ ngang qua nhà bà Phùng để xem những con gà kia có gì khác lạ.
Tiến vào thôn Tang Hòe sau khi, tôi không muốn người khác thấy vẻ tôi vội, liền móc thuốc ra mời mấy ông cụ nói chuyện phiếm.
Tôi phát hiện những này cụ ông này có một ông lão hói đầu nói chuyện rất hợp. Chúng tôi nói với nhau hơn 2 giờ, nhiệt tình đến nỗi tội không cách nào cáo lui, ông ta cũng tôi nói đến các đề tài lớn như phong vân nhỏ nhau ăn cơm gảy phân, câu trên là câu Hàng không mẫu hạm câu dưới đã thành quần yếm.
Tôi cảm thấy ông lão này có vấn đề về thần kinh!? Hay là cố ý kéo dài thời gian để kiếm thuốc hút, bởi cug khi tôi và lão nói chuyện tôi thỉnh thoảng đưa ông ta điếu thuốc.
Nghĩ tới đây, tôi trực tiếp lấy ra từ trong túi một hộp điếu thuốc, đưa cho lão nói: " Ông ơi hôm nay con nói chuyện với long thật sự rất vui nhưng con giờ có việc xin đi trước hôm nào gặp lại ông nói chuyện sau nha!"
Cửa thôn đã không còn ai, chỉ còn lại hai chúng tôi những ông lão khác đã
về nhà đi ăn cơm trưa. Tôi đưa cho ông ta hộp thuốc rời đi, thì ông ta cười hì hì, nhỏ giọng hỏi tôi: " Cậu trai trẻ, cậu đêns thôn chúng tôi có việc gì?"
Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn lão cười nói: "Không có chuyện gì ạ,chính là giải sầu đây."
Ông lão lại cười quyr dị nói : " Giải sầu? Buổi đêm mò đi giải sầu?"
Ông ta không nói tiếng phổ thông mà là tiếng dân tộc nhưng tôi có thể hiểu, tôi im lặng dửng sốt sai đó quay đầu lại đưa cho ông ta một hộp thuốc nói: " Ông ơi từ nhỏ con đã thích buổi tối , ăn cơm xong đi tản bộ một lúc cũng tốt cho sức khỏe kéo dài tuổi thọ!"
" Đi lên cầu, đừng đi lung tung, lần sau đến cho ta thêm 1 hộp." Ông lao hói đầu cười hì gì rồi đưa bàn tay tiểu tụy ý tứ là muốn thêm hộp nữa. Trên người tôi còn lại hai hộp, có điều thôn Tang Hòe tôi còn phải trở lại, vì không muốn bí mật bị tiết lộ, tôi tươi cười, lấy ra một hộp thuốc, đưa tới, nói: " Ông thật thông minh a, vãn bối khâm phục."
Ông ta cười quái dị hai tiếng nói: " Chàng trai trẻ , ta thấy cậu là người hiểu chuyện, ta yêu thích, có điều ta khuyên cậu vẫn là đừng tiếp tục đi vào trong nhà bà Phùng , bà ấy không phải ngươi có thể đắc tội."
Tooi dần dần thu lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi: " ông à, lời này ông nói có ý gì ?"
Ông ta rút ra một điếu thuốc tôi nhanh chóng hiểu ý lấy cái bật lửa trong người cho ông ta. Ông ta gật đầu thỏa mãn ,vỗ bờ vai của ta nói: " Mấy hôm nay buổi tối các cậu đều vsof thôn đúng không?"
Tôi gật đầu.
Ông ta nói: " Đêm khuya ngày hôm trước, cậu cùng cái người mặc âu phục đến?"
Tôi ừ một tiếng.
Ông ta lại nói: "Khuya ngày hôm trước, là chính cậu đến."
Tôi vẫn là ừ một tiếng.
Sai đó ông ta nói tiếp: "Tối ngày hôm qua, là ngươif mặc âu phục kia đến."
Tôi dùng sức gật đầu nói: "Đúng!"
Nói đến đây ông lão hói đầu bỗng nhiên cười thầm bí, nói lời sâu xa: " cậu trai trẻ nhân phẩm cậu tốt, nhưng cậu cong trẻ, bị người ta lợi dụng cậu có biết không?"
Tôi cả kinh, nhất thời cảm thấy ông ta rất bí ẩn và ẩn chứa bí mật gì đó. Không thế thì tại sao hôm nay ông ấy cùng tôi nói chuyện một hồi lại chính là muốn cho tôi thấy điều gì đó.

Ta cấp thiết nói: "Lão gia tử, kính xin ngài chỉ giáo a!"
Ông ta hút một hơi thuốc, nhỏ giọng nói: "Cậu lẽ nào không phát hiện sao? Hai ngươi cùng đi tìm bà Phùng , đều là cậu đi vào trong nhà, mà hắn ta căn bản là không tiến vào sân, hơn nữa khuya ngày hôm trước cậu còn lén lút tiến vào nhà bà ta."
Tôi có chút ngượng ngùng, cảm giác như làm việc xấu bị ai phát hiện áo ngờ ông ta nói tiếp khiến tôi càng khiếp sợ hơn: " Cậu có biết cái người mặc âu phục tối ngày hôm qua đến rồi làm chuyện gì không? Đánh chết cậu, cậu cũng không đoán được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top