Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Mùi máu tanh trong rương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cơn giận nguôi dần, lí trí tôi mách rằng không thể làm như thế được, tôi không có bất kỳ chứng cứ chứng minh không ông ta muốn giết tôi. Nếu như bây giờ tôi ra tay giết ông chẳng phải sẽ thành tội phạm hay sao?
Còn nữa nếu như ông ta bị quỷ sai khiến. Kết quả là tôi giết một người bình thường còn âm hồn kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thưởng thức nỗi đau khổ sự dằn vặt của tôi.
Hiện tại, tôi vẫn là nên kiên trì suy luận.
Quỷ, khẳng định có, hơn nữa không những là một, nhưng tôi thấy những bí ẩn này khẳng định có một đôi tay lớn không chế tất cả. Tôi nhất định phải tìm được đôi tay này!
Lại một lần nữa nằm xuống trong đầu tràn đầy nghi hoặc tại sao ông lão hói đầu lại côs ấy muốn giết tôi ?
Chúng tôi không thù không oán tôi còn cung kính nói chuyện với lão còn cho lão thuốc lá nếu đã như vậy thì sao lại phải giết tôi?
Từ chuyện ngày hôm nay xác thực là ông ta cố ý muốn giết tôi vậy nguyên nhân nào khiến ông ta muốn giết tôi chẳng nhé đầu óc bị cửa kẹp mới hại người không có lợi với mình?
Chẳng nhẽ ông ta và bà Phụng là cùng một nhóm người?
Mặc kệ đại thúc âu phục hay là tôi chỉ cần buổi tối lên tao thôn Tang Hoè và bước vào bên trong sân nhà bà Phùng. Bà Phụng lập tức có thể biết, ngoại trừ tình huống bà Phùng là quỷ vậy có thể còn tình huống khác chính là có người đem tin tức nói cho bà Phụng! Chẳng lẽ chính là ông lão hói đầu giám sát chúng tôi? Khả năng này cũng có thể! Ví dụ như ông ta núp trong bóng tối phát hiện tôi lẻn vào nhà bà Phùng liền lập tức gọi cho bà ấy mà trước đó bà Phụng đem điện thoại di động nhưng để chế độ im lặng khi đó chắc chắn sẽ có báo hiệu và bà lập tức biết được trong nhà có người liền nhanh chóng trở về.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới được lập ra liền nhanh chóng bị tôi phủ định, bà Phụng không phải cảnh sát làm sao có thể phản trinh sát được mà bà ấy còn là một lão bà bà! Chờ đã! Trong đầu tôi lập tức nhớ lại bà Phụng với bàn tay khoa trương khi thể hiện mình bị câm. Nếu cắt đứt lưỡi bà ấy thì bà ấy không thể nói ra được những bí mật, cũng sẽ không ai biết vậy người cắt lưỡi bà ấy là ai?
" Haizzzz"
Tôi dùng sức vỗ trán, cảm giác như đầu sắp nổ tới nơi rồi. Chuyện này thật sự quá phức tạp, trong bóng tối cái người kia thao túng tất cả khiến tôi không thể lần ra manh mối nào mà tìm hiểu.
Ngày hôm sau tỉnh dậy tôi liền mang một lãng hoa quả tới nhà bác Hải. Trong nhà ông ấy không có ai phả trong nhà ông ấy không có ai. Khi vừa bước vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi hương nồng đó. Đó không phải là mùi nước hoa mà là mùi hương thắp lên bàn thờ tản ra.
Bác Hải nói: " Cậu tới là được rồi còn mang theo hoa quả làm gì thật là khách khí quá! "
Tôi cười nói: " Bác Hải là bác cứu tôi tôi thực sự cảm ơn bác."
Bác Hải lại nói cậu giúp tôi tôi giúp cậu cũng là việc nên làm thế lần này đến tìm tôi có chuyện gì?
Tôi nói: " Tôi đến tìm bác là để giải trừ nguyền rủa ,mặt khác là muốn hỏi làm sao để nhận biết một người là người hay là quỷ?"
Bác Hải nói: " Lời nguyền rùa tôi tạm không có cách nào để giải trừ có cậu tôi cũng không phải là Cao Nhân nếu cậu muốn hỏi làm sao để nhận biết là người hay là quỷ thì cũng thật là khó! "
Tôi lại hỏi khó chỗ nào.
Bác Hải nói: " Không cần để ý mấy cái phim ảnh kia, quỷ hồn Ẩn giấu bản thân mình có thể so với cái kia lớn hơn nhiều chỉ có một loại nhận biết đó chính là đâm nó nếu chảy máu là người còn không chạy là quỷ."
Cái này tôi tin, bởi vì Cát Ngọc, đại thúc âu phục ,Trần Vĩ chỉ riêng ba người này đều rất sinh động hơn nữa cơ thể còn không lạnh lẽo, còn ba Phùng như quỷ vậy khiến cho người ta thực sự không phân biệt rõ.
" bác Hải biện pháp này quá nguy hiểm!"
Bác Hải nói: "Đúng vậy, không chỉ là nguy hiểm mà mấu chốt chính là quỷ có phòng bị nếu cậu đâm xong mà nó rời đi ngay thân thể người đó nhập vào thân thể khác kết quả cậu lại phạm vào tội giết người ,còn quỷ sẽ đứng một bên cười."
Tôi thở dài, tâm nói này bí ẩn không cách nào giải được.
Bác Hải vỗ vỗ bờ vai của tôi, an ủi: "Có điều, quỷ chảy máu không có mùi tanh, hiểu ý của tôi không?"
Tôi lắc đầu nói không hiểu. Bác Hải cũng không nói lại như cố ý lảng tránh vấn đề này. Tôi nói với bác ấy một lúc rồi trở về. Lại qua mấy ngày, đại thúc âu phục kia đã không liên lạc với tôi mà trong lòng tôi vẫn ghi mối hận
với ông lão hói đầu. Đang suy nghĩ nên xử lý ông ta thế nào thì cho đầu óc tôi lấy ra một điều. Tôi cùng đại thúc âu phục đi tới thôn Tang Hoè. Chỉ có một người vào nhà bà Phụng còn một người đi theo dõi hành tung của bà Phùng nhất định sẽ bị lộ!
Vì lẽ đó, cho đến tận bây giờ, tôi cũng không rõ, đến cùng là do đi trong nhà bà Phùng bị phát hiện hay là theo dõi bà Phùng bị phát hiện.
Nếu như giờ khắc này tôi không liên lạc với đại thúc âu phục , độc thân đi tới thôn Tang Hòe, buổi tối lại theo dõi bà Phùng một lần vậy thì sẽ không bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, tôi lại đi tìm Trần Vĩ xin nghỉ, quả nhiên, lần này Trần Vĩ không giống như trước thoải mái,miệng đầy đáp ứng, mà là nói : "Tiểu Lưu a, tôi có thể đồng ý cho cậu xin nghỉ nhưng gần đây làm việc không chú tâm, mà nghỉ nhiều thế cũng không phải là tốt!"

Tôi gật đầu nói: " Vâng anh Trần ,tôi cũng nghĩ thế nhưng thực sự có quá nhiều việc cậu yên tâm tôi xong việc liền lập tức quay về!"
Cùng ở chung với lãnh đạo vĩnh viễn nhớ tới một câu nói: "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.Nếu như còn muốn tiền lương, vĩnh viễn đừng tìm lãnh đạo đối nghịch, giáo huấn hai câu liền giáo huấn hai câu chứ, ngược lại không được cãi. Thể nào cũng sẽ được!"
Thuận lợi xin nghỉ, xế chiều hôm đó tôi liền thẳng đến thôn Tang Hòe, lần này, là đơn độc đến, hi vọng mượn cơ hội này, điều tra rõ bà Phùng , cũng hi vọng mượn cơ hội này, tìm được Cát Ngọc.
Tôi nhớ cô ấy quá!
Thời guan trôi nhanh màn đêm buông xuống, ta vẫn đứng ở cửa thôn Tang Hòe , khi hơn tám giờ tối liền thấy bà Phùng đúng giờ kéo xe ba bánh, rời thôn Tang Hòe.
Trong lòng tôi cả kinh, bà Phùng không quản nắng mưa vẫn kiên trì kéo xe ba bánh đi tới nội thành, hơn nữa chỉ cần đi tới nội thành sau khi trở về làng tay trái của bác ấy sẽ trở nên dồi dào trắng nõn, trong này chắc chắn có điều khác thường!
Sau khi bà Phùng đi ngang qua khách sạn tôi nhanh chóng xuống lầu, theo dõi bà Phùng, lần này tôi cố gắng theo dõi cẩn thận. Đi theo bà Phùng vào nội thành ,cuối cùng tôi thấy bà Phùng kéo xe ba bánh,tiến vào từ cửa sau một nhà hangf cao cấp.
Tôi sững sờ, nhất thời liền bối rối.
Nhà này cao cấp là chuyên làm hải sản, xem bài giới thiệu, trên căn bản đều là hải sâm, cá muối, tôm hùm một loại cao tiêu phí ăn uống, bà Phùng một lão bà bảy tám chục tuổi có thể có tiền đến nơi như thế này tiêu phí sao? Không thể nào? Tôi cũng theo vào bên trong hậu viện của nhà hàng cao cấp này. Bên trong tối om, cũng không có cái đèn đường, mượn ánh sáng trên cửa sổ để đi tôi thấy bà Phùng kéo xe ba bánh, thì liền đứng ở sau cửa phòng ăn thấy trên xe ba bánh đặt một rương gỗ bên trên che kín bằng một tấm vải đỏ.
Cơ hội tốt! Trong lòng tôi vui vẻ, nhủ thầm sao không thừa dịp này, vén khăn lên, mở ra xem cái gì bên trong rương.
Tôi thấp thỏm trong lòng, đi về xe ba bánh luôn cảm thấy khiếp người, luôn cảm thấy bà Phùng lại đột nhiên từ trong phòng ăn lao ra.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu sau, tôi cắn răng một cái, tâm nói không thể đợi thêm, nhất định phải đi qua, vén khăn lên, nhìn bà Phùng mỗi ngày buổi tối kéo xe ba bánh trở rương gỗ chứa cái gì đồ vật, cảm giác rất u lạnh, đáng sợ !
Chậm rãi, tôi đi tới chiếc xe ba bánh cánh tay có chút run rẩy, khi tôi cách chừng mấy bước nữa định ra tay thì phát hiện trên cây dương phía năm có lắp 1 chiếc camera.
Điều này làm ý nghĩ mở chiếc khăn lên trong tôi bị dập tắt, nếu như tôi mở ra rất có thể bị coi là kết trộm!
Nhưng suy nghĩ làm gì có tên trộm nào ngu đi lấy một chiếc xe ba bánh cũ nát? Suy đi nghĩ lại nếu tôi không lấy món đồ gì chắc sẽ không sao đâu!
Trong lòng hiếu kỳ chiến thắng hoảng sợ, tôi đánh bạo, trực tiếp đi tới xe ba bánh vén cái khăn đỏ ra sau mở rương gỗ! Chưa thể nhìn thấy bên trong là thứ gì nhưng tôi thấy một mùi máu tanh xông lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top