Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Style is knowing who you are, what you want to say, and not giving a damn.

- Orson Welles



Tiết hóa học của cô Andi thực ra cũng khá thú vị.

Cô đã gần 50, lúc nào cũng mang theo một bịch kẹo caramel mặn, một vài câu chuyện về bản thân thời còn trung học. Và trong những lúc cô say sưa kể chuyện, những đứa mọt sách ở bàn trên sẽ có thể tranh thủ lôi sách vở môn khác ra làm. Còn những đứa bàn gần cuối thảo nào cũng táy máy với đống chai lọ thủy tinh, đương nhiên là phải cẩn thận và lén lút. Một cái lỗ thủng ở sàn nhà không phải điều tốt đẹp gì cho cam.

Còn vì sao lại là tiết tôi thích nhất ư, bởi vì tôi không phải giáp mặt con nhỏ Rebecca. Nhưng chuyện này không quan trọng.

Hôm nay chúng tôi thực hành theo cặp, gạt qua một đám người trông mặt nhăm nhe chung tổ để thừa cơ xin số điện thoại. Tôi tới thẳng chỗ Susie ngồi ở bàn trên, lịch sự hỏi.

"Xin chào Susie, tớ cùng nhóm với cậu được chứ?"

Cô nàng bị gọi tên ngẩng đầu nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên, còn cậu trai bên cạnh có vẻ bực bội. Tôi nhíu mày.

Tôi không thích thằng nhóc này một tẹo nào, và không phải vì cậu ta là một đứa mọt sách. Tôi quen rất nhiều thể loại, goth, thể thao, mọt sách, nghệ sĩ, emo,... Và ở cái trường này, nếu nói về danh sách những đứa làm tôi phát ghét, thì Antonio đứng ngay sau Rebbeca.

Cái tên Antonio này là đứa có máu hiếu thắng nhất mà tôi từng thấy, hiếu thắng không quá xấu. Nó chỉ trở nên tồi tệ khi người sở hữu là một đứa có chủ nghĩa vị kỷ đến độ cực đoan, không bao giờ nhận lỗi lầm thuộc về mình mà đổ cho người khác. Vào đầu năm hai, cậu ta đã thể hiện điều đó khi tranh cử chức hội trưởng khi sau lưng nói những người khác không thông minh bằng, và chắc chắn lũ đần độn đó sẽ được khai sáng nhờ tài lãnh đạo của cậu ta.

Hiển nhiên, tất cả không ai chịu nổi sự hách dịch đó, và không một phiếu nào dành cho Antonio cả.

Và mọi chuyện cũng không rùm beng lên, nếu như người trở thành chủ tịch không phải Nathan. Giờ thì hay, ngày nào Antonio cũng mỉa mai nói xấu sau lưng, và tôi thấy cái trò này đách khác gì bọn trẻ con tiểu học cả. Rồi một ngày đẹp giời, cái danh "thằng đồng bóng ẻo lả" mà Antonio thường dùng để gọi Nathan truyền vào tai Dominic. Dominic có thể là đứa chịu nằm dưới Nathan, nhưng điều đó không có nghĩa nó không phải đàn ông, và một thằng đàn ông nghe thấy có đứa dám gọi bạn trai mình bằng cái biệt danh khiếm nhã đó đều sẽ nổi điên.

Sau đó, không còn sau đó nữa.

Và tôi chắc rằng, ngoài Susie ra, chẳng có ai muốn bắt chuyện với Antonio. Và thằng oắt đó tiếp tục tiêm nhiễm những thứ độc hại vào đầu cô nhỏ, và nghĩ đó là sự ban ơn. Nên tôi phải cám ơn Rebecca đã cho tôi một cơ hội tốt.

Trở lại câu chuyện, Antonio nhìn tôi, gằn giọng.

"Chỗ này là của tôi, đi ra chỗ khác, Han."

"Tôi không có nói chuyện với cậu, tên homophobic. Và mẹ cậu không dạy cậu phải ưu tiên phụ nữ à?"

"Thế Susie có chỗ nào để cô lợi dụng sao? Định nhờ cậu ấy làm bài tập hộ cô chắc, lũ người các cô ai cũng như nhau thôi, đều là một đám cặn bã mà cứ tưởng mình hơn người lắm."

"Này Antonio, chẳng lẽ cậu đã trơ trẽn đến độ thay người khác quyết định suy nghĩ hay sao? Dù Susie có ngại không dám nói, tôi đây thì không nhé. Cậu nghĩ cậu là cái thá gì mà dám nói tôi thế này thế kia trong khi cậu là một kẻ bẩn tính đến độ không thừa nhận thất bại của bản thân mà đi nói xấu sau lưng người khác như một con bitch nhỉ?" 

Phải thừa nhận, chửi xéo thay vì dùng nắm đấm cũng khá là hay, thảo nào Nathan dùng suốt. Cứ nhìn Antonio mà xem, mặt tím hết lại mặc dù tôi còn chẳng thèm động vào một sợi lông chân của nó. Cô Andi có vẻ nhận ra đám lùm xùm bên này và đi về phía chúng tôi.

"Có chuyện gì vậy các em?"

Tôi ngẩng lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn. "Chỉ là Antonio sẽ nhường chỗ để em cặp với Susie thôi, cô Andi. Phải không Antonio?" Tôi kéo dài giọng câu cuối, và đó chẳng phải là câu hỏi ý kiến gì hết. Và có lẽ Antonio đủ thông minh để biết điều đó, và nó thô bạo xô ghế, nhấc cặp rời khỏi chỗ ngồi, trước khi rời đi còn ném cho tôi một cái lườm cảnh cáo.

Làm như tôi quan tâm.

"Chúng ta bắt đầu bài học thôi nhỉ?"

.

.

Ấn tượng ban đầu của tôi, Susie là một cô bé nhút nhát, rụt rè và ít nói.

Và nó hoàn toàn chính xác.

Suốt cả buổi thực hành, Susie chẳng nói với tôi một câu, dù là những câu trao đổi về công thức hóa học được ghi trên bảng. Tôi cảm giác cô ấy tránh mình.

"Cậu sợtớ à?"

Tôi nhận ra bản thân mình nói hơi to, đến độ Susie giật mình nhìn tôi.

"Nếu là vì chuyện vừa nãy thì cho tớ xin lỗi, bạn của cậu là một thằng khốn hèn nhát khi năm lần bảy lượt nhục mạ anh họ mình sau lưng. Và tớ không thể có thái độ tốt với cậu ta được."

"Không, không phải chuyện đó..."

Không phải à? Tôi thở phào, nếu như phải, thì để làm thân với Susie thì tôi còn phải làm thân với cái tên d*ckhead đó nữa, và thà để tôi ngồi cạnh Rebecca suốt năm còn đỡ hơn gấp tỉ lần.

Nhưng tôi thắc mắc, vậy không phải do Antonio thì thế quái nào cậu ấy lại tránh tôi dữ thế? Tôi không phải loại bitchy như Rebecca, và chắc chắn không phải một đứa bully gì, và càng không phải một thằng tự kỷ như Antonio. Thế sao...?

Một ý nghĩ lướt qua đầu tôi. Cầu trời không phải là ý tưởng não tàn kia nhá?

"Có phải... là do tớ là con của người nổi tiếng không?"

Nhìn Susie gật đầu mà tôi muốn khóc quá, nhưng bây giờ mà khóc thì mất hình tượng lắm. Và tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

"Susie, tớ cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người khác thôi, giống như cậu vậy." Thật không ngờ lại là cái lý do củ chuối này, sẽ rất khó khăn thôi. Cơ mà tôi vẫn phải làm thôi. Nếu tôi thành công, không chỉ thoát khỏi Rebecca suốt quãng đời còn lại, tôi còn sẽ giúp Susie rất nhiều, ít nhất người khác sẽ không còn chế giễu cô ấy nữa.

Người trẻ thường nghĩ xong làm luôn, và tôi thì còn trẻ lắm.

"Susie này, tan học đi mua sắm với tớ nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top