Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Crying is for plain women

Pretty women go shopping.

_ Oscar Wilde


Bo Derek đã từng nói: "Người nào nói tiền không thể mua được hạnh phúc, chỉ đơn giản không biết nơi để đi mua sắm."

Có thể tôi không phải là nàng Rebecca Bloomwood, nghiện mua sắm tới độ gánh trong mình một món nợ hơn 9000 đô la, nhưng tôi đến trung tâm thương mại BV ít nhất năm lần trong tuần, nhiều đến độ cả công nhân vệ sinh ở đây cũng nhẵn mặt.

BV là khu mua sắm lớn nhất tại đây, được xây dựng theo kiến trúc Florence với những cửa hàng san sát nhau đầy màu sắc, dọc trên vỉa hè là những chiếc xe đẩy nho nhỏ đầy trang sức và phụ kiện nhỏ xinh, những chiếc xe tải đồ ăn vặt. Nơi này không chỉ là khu mua sắm, mà còn là một thành phố thu nhỏ, là điểm đến được nhiều người ưa thích.

Nói là quần áo thì vô số kể, từ các nhãn hiệu nổi tiếng đến bình dân như H&M, Zara, thậm chí còn có cửa hiệu quần áo thiết kế riêng hoặc quần áo tái chế. Tôi còn biết, nơi này được nổi tiếng là chốn săn người mẫu, nơi mà các nhà thiết kế hay các chủ biên tạp chí thời trang sẽ tìm người mẫu cho mình. Vì thế nên ai đến đây đều ăn mặc và trang điểm lộng lẫy để mong lọt vào mắt xanh của họ, từ đó sẽ có cơ hội được nổi tiếng. 

Nhìn biểu cảm của Susie, tôi chắc cô nàng chưa bao giờ đi tới chỗ này. Cô ấy giống hệt như một đứa trẻ tò mò nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, ngắm nghía những bộ đồ trên người ma nơ canh ở trong tủ kính với đôi mắt tò mò và ước ao, rồi cô nàng lại ngắm nghía bản thân phản chiếu trong tủ kính rồi lại dời mắt đi chỗ khác. 

Tôi mỉm cười, kéo tay Susie vào một cửa hàng thời trang phong cách vintage. Ngay khi vào, tôi đã gọi nhân viên đến gần, chỉ vào Susie và nói nhỏ vài câu. Chị ta cũng hiểu ý mà chọn giúp tôi, chỉ một lúc sau, trên tay hai chúng tôi đã có một chồng quần áo nặng trịch. Đương nhiên, tôi sẽ không chọn hết đống đó, lựa trong đó những món mà tôi cảm thấy hợp nhất rồi thảy chúng vào tay Susie.

"Cậu vào trong thử đi."

"Mình á?" Vẻ mặt cô ấy sửng sốt, chắc không thể nghĩ ra được là tôi mua quần áo cho cô ấy đâu. Tôi gật đầu, đẩy cô vào phòng thay đồ, kéo rèm và la lớn.

"Chừng nào xong thì mình cho ra!"

.

.

.

Chà, tôi thấy tự hào về con mắt thời trang của mình quá thể.

Susie cũng khá cao, xấp xỉ tôi. Chân cô nàng rất đẹp và cân đối, đáng tiếc là bị che dưới chiếc váy dài lượt thượt. Vòng hông và ngực hơi bé thế mà lại cứ thích nhét vào những chiếc áo rộng thùng thình, từ trên xuống dưới nhìn thẳng đuột, không hề đẹp tí nào. Bây giờ, trút bỏ bộ đồ không thuộc về mình kia đi mà mặc những bộ đồ tôi chọn, quả nhiên là từ lọ lem thành công chúa. Tôi cố tình chọn chân váy ngắn trên đùi sáng màu hoặc mang họa tiết kiểu floral đi cùng với áo croptop, che đi vòng một và vòng ba khiêm tốn đồng thời cũng khoe ra vòng hai tinh tế, dưới chân là đôi tất ngắn và giầy sneaker sáng màu. Nhìn Susie lúc này trông như một người khác hẳn.

Chị bán hàng cũng tấm tắc khen.

"Cô bé này dáng rất được, rất hợp mặc những bộ đồ thế này, mặc bộ quần áo trước đó đúng là phí hoài... Haizzz... Azura à, em tìm thấy viên ngọc thô này ở đâu thế, có thể cho chị mượn làm người mẫu quảng cáo cho cửa hàng không?"

Tôi bĩu môi, đây đang là người của tôi, mỡ đấy mà húp? Rồi thấy Susie thay lại bộ đồ cũ, tôi ngạc nhiên. 

"Cậu không thích chúng sao?"

Cô nhỏ lắc đầu, ấp úng vài từ trong miệng, nhỏ đến mức mà tôi không thể nghe rõ. Nhưng chỉ cần thế thôi, tôi cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra. Dù sao thì, cũng không thể để một chú gà con trong vỏ trứng quá lâu khi bước ra ngoài ánh sáng đã thích nghi được ngay. Susie cũng vậy, cô đã ở trong cái vỏ mang tên "tự ti" quá lâu được xây bằng những câu châm chọc của Rebecca. Thôi cũng không bắt ép quá, nên nhờ cô nàng ra trước mua cho tôi một cốc cà phê, còn mình thì chọn cho bản thân một vài món đồ lặt vặt. Ấy vậy mà khi ra ngoài, tôi lại thấy một cô nàng tóc đỏ chật vật ngồi dưới đất, ướt sũng từ đầu đến chân, quần áo lấm lem vệt cà phê, có vẻ như đang tìm thứ gì đó mà theo tôi thấy có vẻ như là chiếc kính bị gãy làm đôi nằm lăn lóc đằng kia.

"Cậu sao thế?" Tôi đỡ Susie dậy, nhẹ nhàng hỏi. 

"Mình xin lỗi... cà phê của cậu..." Đến lúc này còn nghĩ đến cà phê của tôi, tôi có nên trách cô ấy không đây?

"Cà phê không quan trọng, bây giờ phải sửa sang lại quần áo cho cậu cái đã." Tôi lôi trong túi ra một bộ váy. "Thay cái này trước đi kẻo cảm lạnh." 

Khi Susie bước ra, tôi phải công nhận là gu thời trang của mình thật ngon lành, Susie rất hợp với mấy bộ trang phục có họa tiết kiểu này. Váy chấm bi xanh kèm áo denim ngắn khoác ngoài, kết hợp với đôi giày đế bệt cùng màu thật sự quá hoàn hảo.

"Perfect!" Tôi bật ngón cái khen ngợi. "Cậu mặc luôn bộ này đi khỏi phải trả tớ!" Trước khi Susie kịp nói lời từ chối, tôi kéo cô nàng đi lên tầng 3 và đẩy nàng vào tiệm salon quen của mình. Sau khi dặn dò vài câu với thợ làm tóc, tôi cầm cái kính đã gãy thành hai nửa, mỉm cười.

"Tớ đi mua kính cho cậu nhé!"

.

"Bé cưng ơi, bạn của cưng thật sự là một nàng tiên nhỏ đấy."

Chị Jane chào đón tôi bằng một nụ cười niềm nở, xen lẫn chút tự hào. "Chị thậm chí không cần phải sửa gì nhiều, chỉ cắt tóc và dùng chút dầu dưỡng thôi mà cô bé đã trông như một tác phẩm nghệ thuật rồi. Bé cưng kiếm đâu ra viên ngọc thô này thế?"

Jane không hề tâng bốc quá, Susie quả thật rất xinh, chỉ là cách ăn mặc và kiểu tóc đã làm giảm đi độ xinh đó. Giờ đây mái tóc đỏ đã được tỉa bớt đi đoạn xơ rối ở phần đuôi và được cắt mái thưa, khiến khuôn mặt tròn trở nên thanh tú hơn rất nhiều.

"Trông tớ có kì cục không?" Susie rụt rè hỏi, có lẽ vì không có kính, không thể nhìn thấy mình hiện tại trông như thế nào khiến một cô bé hướng nội cảm thấy hoang mang trước sự thay đổi này. Tôi chỉ lắc đầu, lấy cặp kính mình đã chọn ra đeo lên khuôn mặt xinh xắn ấy.

Gọng kính tôi chọn là gọng kính vuông viền kim loại màu đen ánh xanh, phù hợp với khuôn mặt tròn của Susie, làm nổi bật đôi mắt xanh ngọc. Tàn nhang trên mặt cô ấy cũng không quá đậm, chúng chỉ hơi mờ mờ giống như những nàng tiên đã dùng đũa phép  phẩy nhẹ, khiến bụi tiên bám lên khuôn mặt đáng yêu kia, thật tội lỗi khi để phần tóc mái dài và cặp kính kia che mất. Susie nhìn bản thân mình trong gương, có ngạc nhiên, có sững sờ, và tôi thấy trong đó có cả một chút vui sướng.

Đây là một bước khởi đầu tốt.

"Tớ trông... không hề kì cục chút nào." 

Đúng vậy, mục đích của tôi trong chuyến đi này không phải là để thay đổi Susie trở thành một "con người mới", mà là để cô ấy nhận ra mình là một Susie Fargrass xinh đẹp thế nào, kể cả khi có cặp kính cận và tàn nhang. Nếu muốn, tôi có thể có 1001 cách làm cho Susie đẹp hơn nữa, tôi có thể để Susie mặc những bộ đồ đang là trend của hiện nay, hoặc để Jane tạo cho cô ấy kiểu tóc thịnh hành nhất, hay thậm chí là vứt đi cặp kính cận cũ và thay bằng kính áp tròng, nhưng điều đó đồng nghĩa là sẽ làm cô ấy đánh mất đi bản thân mình. Tuy mục đích của cuộc cá cược ngớ ngẩn kia là biến Susie trở thành hotgirl, nhưng mục đích thật sự của tôi là để cô ấy có một cuộc sống học đường vui vẻ, không hề tự ti nữa. Thay đổi Susie thành một con người khác sẽ chẳng giúp ích gì trong chuyện này, mà ngược lại sẽ khiến cô ấy càng ngày càng để ý đến ánh mắt của người khác và sẽ càng tự ti hơn.

"Đúng vậy, cậu vẫn là Susie thôi, cậu vẫn luôn xinh đẹp như vậy."

Cô ấy vẫn sẽ là Susie Fargrass, vẫn sẽ là cô gái có mái tóc đỏ dài và cặp kính cận. Nhưng Susie lúc này đã có thể đi ra khỏi cái vỏ ốc của mình mà ngẩng cao đầu tự tin rồi.

.

Sau một buổi chiều dài, tôi lái xe đưa Susie trở về căn hộ của cô ấy, hàng ghế sau đã chất đầy những chiếc túi giấy lớn nhỏ đầy màu sắc, chủ yếu là của tôi. Susie chỉ có 2 chiếc túi nhỏ, một chiếc túi là bộ đồ cũ dính đầy cà phê và hộp chứa chiếc kính bị gãy, chiếc túi còn lại là chai dầu dưỡng tóc mà Jane đã ưu ái tặng cho cô ấy và một thỏi son dưỡng màu hồng. 

Thỏi son dưỡng này là tôi tặng cho Susie, cô nàng đã khăng khăng muốn trả toàn bộ tiền quần áo, tóc và kính (tôi cũng đồng ý vì biết cô bạn không thích mắc nợ, đương nhiên trước đó đã phím trước với toàn bộ những chủ tiệm mình ghé thăm nói giá giảm đi 40%), chỉ nhận lấy thỏi son sau khi nghe tôi nói muốn mua đồ đôi để kỉ niệm cho chuyến đi chơi ngày hôm nay.

Hộ tống người đẹp đến tận cửa nhà xong, tôi lái xe trở về căn biệt thự của mình. Tôi cần một bồn tắm đầy bọt bóng và cánh hoa hồng để thư giãn. Lúc chọn tinh dầu dưỡng tóc, tôi chợt nhớ tới mùi hương trên mái tóc đỏ xoăn sóng mềm mại ấy, hình như là mùi đào thì phải.

Tôi có nên gọi cho chị Jane để đặt dầu dưỡng mới không nhỉ? Mặc dù mình vẫn còn tận 3 chai ở nhà.

Tiếng thông báo vang lên làm tôi giật mình giữa bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng. Tôi với tay lấy điện thoại xem và phát hiện tài khoản cá nhân của mình có thông báo mới.

Susie Fargrass gửi lời mời kết bạn.

Avatar là hình chụp của một chú mèo lông vàng đáng yêu được bế trên tay. Tôi mỉm cười nhấn accept.

Bước đầu đã thành công, còn rất nhiều việc cần phải làm nữa.

~ Hết chương 4 ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top